Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa
Chương 167
“Đây rồi!” – Một giọng trầm trầm rất gần, nghe khẩu âm, dường như là người Liêu Minh.
Một sát thủ bịt mặt lớn tiếng hỏi: “Sao lại không thấy Tiếu Khuynh Vũ?!” Nghe ngữ khí của gã, có vẻ như phen này muốn một mẻ hốt trọn.
Quả nhiên, chẳng phải tốt lành gì.
Phương Quân Càn liều mạng ngọ ngoạy thân mình, nằm yên chờ chết tuyệt đối không phải tác phong làm người của hắn.
Hoàn Vũ đế oai danh tứ hải, nếu bỏ mạng về tay đám đạo chích tiểu tốt một cách không hề quang minh chính đại như thế này, hồn về Minh phủ rồi cũng sẽ còn ấm ức mãi không thôi.
Bọn sát thủ nhìn thấy tình cảnh của Phương Quân Càn, mừng như bắt được vàng.
“Hắn lúc này ngay cả nhúc nhích còn không được! Đúng là trời giúp ta mà!”
Thanh đao sắc bén phản chiếu dương quang, sáng lóa chói mắt.
Tên cầm đầu đám sát thủ âm trầm hạ lệnh: “Giết hắn!”
“Híííííí!!” – Hắc câu bất thình lình nghiêng mình lao ra, bắn vọt tới, hết sức bình sinh đâm bổ vào sát thủ! Cú va chạm tóe lửa khiến gan vàng mật xanh kẻ đó muốn phọt hết ra ngoài, đau đớn đến nỗi định há mồm rống lên cũng không ra được tiếng nào.
Bọn sát thủ ngàn vạn lần không ngờ một con ngựa lại có thể khôn ngoan đến như vậy, nổi giận tím tái mặt mày: “Đồ súc sinh!”
Một tên trong bọn giận dữ đến cực điểm, hai tay vung đao cao quá đầu tận lực bổ thẳng xuống đầu tiểu hắc câu!
Một đao ấy mà chém xuống, đầu của Tiểu hắc phen này không lăn lông lốc trên mặt đất thì chỉ có thể là do ý trời thôi!
Nhưng con thần mã khôn ngoan đã ngay lập tức nhận thức tình cảnh hiểm nghèo của mình, ngay lằn ranh sống chết, thập tử nhất sinh, hắc câu giương mõm, hí dài phẫn nộ, đồng thời hạ thấp hông xuống, lấy đà đè ép lên hai chân sau, rồi bất ngờ nhấc bổng thân mình lên, theo đà dùng hết sức tung chân đá thật mạnh về phía sau cả thước!
Bất ngờ, bạch mã đang cản hậu bỗng chớp ngay lấy thời cơ nhún mình xông vào, hốt nhiên vung đầu lên, tận lực húc vào lưng tên kia như trời giáng!
Gã sát thủ hứng trọn cú tông khủng khiếp liền thấy trời đất quay cuồng, ngã sấp xuống đất, hắc câu lập tức không chút khách khí chờ lão đại kịp gượng dậy, hai chân trước đã chồm lên đá vào không khí, đáp thẳng xuống lưng gã người xấu số giày xéo vần vò một trận, giẫm đạp đến nỗi phen này cầm chắc huyết nhục biến dạng, chết không toàn thây!
Đám sát thủ đại kinh thất sắc: bọn ngựa hoang quá điên cuồng hung hãn!
Hoàn Vũ đế hân hoan khôn xiết: Giỏi lắm hắc tiểu tử, ngày thường lại không biết yêu thương ngươi!
Bị hai con ngựa cầm chân quấy nhiễu quá lâu như vậy, bọn thích khách bắt đầu sốt ruột: “Đừng đả động đến bọn súc sinh đó, nhanh nhanh lên giết Hoàn Vũ đế!”
Lời còn chưa dứt, bạch mã xinh đẹp đột nhiên lẳng người, giữa tiếng la hét thất thanh thảm thiết của bọn sát thủ, hai chân sau tung lên không trung mãnh liệt đá hậu! Tên kia trúng phải cú đá quá mạnh lảo đảo liêu xiêu, lập tức ngã rầm xuống đất không gượng dậy nổi, miệng không ngừng ộc ra từng ngụm máu tươi!
Phương đồng học đổ mồ hôi lạnh: không ngờ Tiểu bạch cũng có lúc hung dữ như vậy…
Bọn sát thủ hết lần này đến lần khác bị hai con ngựa phá đám chuyện tốt của mình, không khỏi bừng bừng lửa giận, dứt khoát quyết định, hoặc là không làm, đã làm thì giải quyết cho rốt ráo một trận: “Trước hết trừng trị hai con súc sinh này đã…”
Một ngọn trường tiên ‘chát’ một tiếng vung lên quất mạnh về hướng thần câu.
“Hííííííí!!!!!” Hắc câu hí lên thống thiết, bắn người nhảy dựng.
Bạch mã liên tiếp hí vang, liều lĩnh xông vào tên sát thủ phía trước!
Sát thủ đột nhiên chồm người, phóng lên trước khoảng năm bước chân, hầu né tránh cú đá của bạch mã. Lòng Phương Quân Càn nặng trĩu, nhận ra hắc y nhân kia đã nhảy lên trước mặt mình. Khoảng cách của hai người vô cùng gần, Phương Quân Càn thậm chí có thể thấy rất rõ đôi mắt lộ ra phía sau khăn bịt mặt vằn lên tia máu hưng phấn, kích động điên cuồng!
Một luồng kình lực xé gió phóng vút đến!
‘Phập’, một mũi tên xuyên thủng yết hầu của gã từ trước ra sau, máu văng tung tóe!
Những kẻ chung quanh bị cảnh tượng đó đập vào mắt chỉ còn biết đờ ra ngây dại!
‘Rắc, rầm!’
Đôi mắt của hắc y nhân trừng lớn ngỡ ngàng, chẳng chút cam lòng cứng đờ người ngã vật về phía trước…
Quay đầu lại, mới thấy Tiếu Khuynh Vũ bạch y tuyền trắng phất phơ đứng cách đó khoảng hơn ba chục trượng, tay áo giương lên, lộ ra một cỗ Bát long ám tiễn khóa chặt trên cổ tay!
Gió thổi.
Cỏ lay.
Còn Tiếu Khuynh Vũ đứng yên lặng, trầm tĩnh, như trăng lạnh đêm thâu.
Lạnh đến rét buốt.
Cổ tay vừa phóng ra một mũi Bát long tụ tiễn vẫn còn run run vì chấn động.
Y ngẩng đầu, gương mặt đẹp như bạch ngọc thanh khiết không chút tỳ vết toát ra vẻ lãnh đạm lạnh lùng, khiến người ta kinh hãi nhảy dựng: “Các ngươi nếu dám làm tổn thương hắn, Tiếu Khuynh Vũ nhất định sẽ bắt Liêu Minh thây chất ngập đồng, máu chảy thành sông.”
Không một ai dám hoài nghi uy lực đáng sợ hiển hiện trong lời nói của Tiếu Khuynh Vũ, công tử Vô Song một khi đã dám nói, cũng sẽ dám làm đến kỳ cùng.
Tựa hồ, có một thứ sát khí khủng khiếp biến thành mưa máu gió tanh đang sầm sập ập xuống đầu đám sát thủ.
Một tên thích khách ha hả cười hòng át đi tiếng tim đập thình thịch vì khiếp sợ của chính mình: “Nghe nói công tử Vô Song cùng với Hoàn Vũ đế tình thâm ý trọng, quả nhiên không sai.”
“Ặc!”
Hai con ngươi trắng dã trương lên cực độ, cơ mặt run giật dữ dội.
Từ yết hầu phát ra tiếng ‘Phực phực’ lạnh lùng, kinh hoàng không sao tả xiết.
‘Xoạt’ một tiếng, đầu nghoẹo sang một bên, cả người bổ nhào xuống đất, hơi tận khí tuyệt. Mũi tên sắt sáng quắc cắm chặt ngay giữa ngực, đuôi tên còn chưa hết rung lắc liên hồi.
Bát long ám tiễn, một khẩu, tám phát.
Uy lực cực mạnh không gì sánh nổi, nhưng mà, cái giá cực lớn phải trả để đuổi cùng diệt tận chính là…
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu, đưa mắt quét dọc đám người một lượt, chợt cúi đầu xuống thản nhiên vuốt ve tụ nỗ khóa chặt trên tay mình: “Bây giờ nếu các ngươi biến đi, Tiếu mỗ sẽ xem như việc này chưa từng xảy ra.”
Hắc y sát thủ cười lạnh: “Bát long ám tiễn, một khẩu tám phát, trước mắt ngươi đã dùng hết hai. Vô Song công tử, chẳng lẽ ngươi thật sự không tiếc cánh tay phải của mình?”
“Há há há, chỉ e công tử hiện tại ngay cả nhấc tay lên còn khó nữa là… Ự, ặc…”
Liếc nhìn cái xác cùng với đôi mắt trợn trừng không cam tâm nhắm lại đổ xuống, Tiếu Khuynh Vũ lãnh đạm thu tay áo, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói quá nhiều.”
Vô Song công tử ngạo nghễ nhìn cả bọn, ngón tay dài mảnh mai trắng muốt chỉ về phía Hoàn Vũ đế: “Trả hắn lại cho ta.”
Sát thủ mắt lóe hung quang: “Các ngươi xuống địa phủ làm uyên ương tuyệt mạng đi!”
Tiếu Khuynh Vũ lại nhấc tay!
‘Véo véo’ Cùng với tiếng rú thảm thiết, thêm một mũi Bát long tụ tiễn phá nỗ xé không, kéo theo hai vệt máu tươi đỏ rực sáng lóe lên ám ảnh dưới ánh mặt trời.
Phương Quân Càn vừa hoảng vừa sợ, giận dữ quát to ngăn lại: “Tiếu Khuynh Vũ!!”
“Đừng sợ y! Y chỉ còn bốn mũi tên nữa thôi! Mà chúng ta vẫn còn đến tám người!”
“Mũi thứ năm sẽ là ngươi.” – Cánh tay lại nâng lên, người đang còn nói chuyện phút chốc ngã vật xuống bất động!
Hoàn Vũ đế thấy rõ, dù bề ngoài Vô Song công tử tỏ ra bình thản, vân đạm phong khinh, song vẫn tàng ẩn sự đau đớn, rõ ràng là rất đau, đau đến nỗi ngay cả đứng cũng không vững mà vẫn còn cố gắng thị uy, chẳng lẽ y không thiết sống nữa!?
Phương Quân Càn nộ hỏa công tâm, hắn trầm giọng gằn từng tiếng một cảnh cáo: “Tiếu Khuynh Vũ, ngươi còn dám tiếp tục dùng Bát long ám tiễn nữa thử xem?!”
Mũi tên lại lóe lên như ánh chớp, ghim thẳng vào lưng một tên hắc y nhân nghe ‘Phập’ một tiếng. Kình lực chưa kịp xả hết, đầu tiễn lại xuyên ra đằng trước ngực văng vào tảng đá bắn ngược trở ra.
Vô Song công tử thản nhiên nói: “Tiếu mỗ rất không thích bị người khác uy hiếp.”
“Ha ha ha ha, bây giờ thì Vô Song công tử nhà ngươi chỉ còn lại hai mũi nữa chứ gì?” – Mấy tên sát thủ còn sống quá sức vui mừng, cất giọng chế giễu, châm chọc khiêu khích.
Hoàn Vũ đế đột nhiên từ dưới đất tung người nhảy phốc lên lưng hắc câu! Thì ra, dư lực dội ngược cực mạnh của mũi tên thứ sáu vừa rồi xẹt qua người đã hoàn toàn giải khai toàn bộ huyệt đạo của Hoàn Vũ đế. Tự biết công lực của mình vẫn chưa hồi phục, Phương Quân Càn chỉ có thể chọn cách phóng lên ngựa bỏ chạy.
Tiếu Khuynh Vũ huýt một hơi sáo dài, bạch mã nhanh nhạy lập tức tung vó phi nước đại về phía y!
Tiếu Khuynh Vũ đang định vươn tay nắm cương tung người lên lưng bạch mã, nào ngờ cánh tay phải tựa như có nghìn vạn con kiến lửa cắn xé, đau đớn đến thấu xương thấu tủy! Đành bất lực rút tay về, y khẽ cắn môi, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bạch mã ở bên cạnh y gấp gáp đến độ nhảy chồm chồm chung quanh.
“Lên ngựa!” – Một bóng ngựa đen tuyệt trần như phi long phóng vút đến!
Hồng y nam tử nhẹ nhàng vươn cánh tay ra, một tay kéo, một tay giữ, ôm chặt Vô Song công tử nhấc bổng lên!
Còn cố hung dữ quát vọng lại: “Trở lại sẽ tính sổ các ngươi sau!!”
Một sát thủ bịt mặt lớn tiếng hỏi: “Sao lại không thấy Tiếu Khuynh Vũ?!” Nghe ngữ khí của gã, có vẻ như phen này muốn một mẻ hốt trọn.
Quả nhiên, chẳng phải tốt lành gì.
Phương Quân Càn liều mạng ngọ ngoạy thân mình, nằm yên chờ chết tuyệt đối không phải tác phong làm người của hắn.
Hoàn Vũ đế oai danh tứ hải, nếu bỏ mạng về tay đám đạo chích tiểu tốt một cách không hề quang minh chính đại như thế này, hồn về Minh phủ rồi cũng sẽ còn ấm ức mãi không thôi.
Bọn sát thủ nhìn thấy tình cảnh của Phương Quân Càn, mừng như bắt được vàng.
“Hắn lúc này ngay cả nhúc nhích còn không được! Đúng là trời giúp ta mà!”
Thanh đao sắc bén phản chiếu dương quang, sáng lóa chói mắt.
Tên cầm đầu đám sát thủ âm trầm hạ lệnh: “Giết hắn!”
“Híííííí!!” – Hắc câu bất thình lình nghiêng mình lao ra, bắn vọt tới, hết sức bình sinh đâm bổ vào sát thủ! Cú va chạm tóe lửa khiến gan vàng mật xanh kẻ đó muốn phọt hết ra ngoài, đau đớn đến nỗi định há mồm rống lên cũng không ra được tiếng nào.
Bọn sát thủ ngàn vạn lần không ngờ một con ngựa lại có thể khôn ngoan đến như vậy, nổi giận tím tái mặt mày: “Đồ súc sinh!”
Một tên trong bọn giận dữ đến cực điểm, hai tay vung đao cao quá đầu tận lực bổ thẳng xuống đầu tiểu hắc câu!
Một đao ấy mà chém xuống, đầu của Tiểu hắc phen này không lăn lông lốc trên mặt đất thì chỉ có thể là do ý trời thôi!
Nhưng con thần mã khôn ngoan đã ngay lập tức nhận thức tình cảnh hiểm nghèo của mình, ngay lằn ranh sống chết, thập tử nhất sinh, hắc câu giương mõm, hí dài phẫn nộ, đồng thời hạ thấp hông xuống, lấy đà đè ép lên hai chân sau, rồi bất ngờ nhấc bổng thân mình lên, theo đà dùng hết sức tung chân đá thật mạnh về phía sau cả thước!
Bất ngờ, bạch mã đang cản hậu bỗng chớp ngay lấy thời cơ nhún mình xông vào, hốt nhiên vung đầu lên, tận lực húc vào lưng tên kia như trời giáng!
Gã sát thủ hứng trọn cú tông khủng khiếp liền thấy trời đất quay cuồng, ngã sấp xuống đất, hắc câu lập tức không chút khách khí chờ lão đại kịp gượng dậy, hai chân trước đã chồm lên đá vào không khí, đáp thẳng xuống lưng gã người xấu số giày xéo vần vò một trận, giẫm đạp đến nỗi phen này cầm chắc huyết nhục biến dạng, chết không toàn thây!
Đám sát thủ đại kinh thất sắc: bọn ngựa hoang quá điên cuồng hung hãn!
Hoàn Vũ đế hân hoan khôn xiết: Giỏi lắm hắc tiểu tử, ngày thường lại không biết yêu thương ngươi!
Bị hai con ngựa cầm chân quấy nhiễu quá lâu như vậy, bọn thích khách bắt đầu sốt ruột: “Đừng đả động đến bọn súc sinh đó, nhanh nhanh lên giết Hoàn Vũ đế!”
Lời còn chưa dứt, bạch mã xinh đẹp đột nhiên lẳng người, giữa tiếng la hét thất thanh thảm thiết của bọn sát thủ, hai chân sau tung lên không trung mãnh liệt đá hậu! Tên kia trúng phải cú đá quá mạnh lảo đảo liêu xiêu, lập tức ngã rầm xuống đất không gượng dậy nổi, miệng không ngừng ộc ra từng ngụm máu tươi!
Phương đồng học đổ mồ hôi lạnh: không ngờ Tiểu bạch cũng có lúc hung dữ như vậy…
Bọn sát thủ hết lần này đến lần khác bị hai con ngựa phá đám chuyện tốt của mình, không khỏi bừng bừng lửa giận, dứt khoát quyết định, hoặc là không làm, đã làm thì giải quyết cho rốt ráo một trận: “Trước hết trừng trị hai con súc sinh này đã…”
Một ngọn trường tiên ‘chát’ một tiếng vung lên quất mạnh về hướng thần câu.
“Hííííííí!!!!!” Hắc câu hí lên thống thiết, bắn người nhảy dựng.
Bạch mã liên tiếp hí vang, liều lĩnh xông vào tên sát thủ phía trước!
Sát thủ đột nhiên chồm người, phóng lên trước khoảng năm bước chân, hầu né tránh cú đá của bạch mã. Lòng Phương Quân Càn nặng trĩu, nhận ra hắc y nhân kia đã nhảy lên trước mặt mình. Khoảng cách của hai người vô cùng gần, Phương Quân Càn thậm chí có thể thấy rất rõ đôi mắt lộ ra phía sau khăn bịt mặt vằn lên tia máu hưng phấn, kích động điên cuồng!
Một luồng kình lực xé gió phóng vút đến!
‘Phập’, một mũi tên xuyên thủng yết hầu của gã từ trước ra sau, máu văng tung tóe!
Những kẻ chung quanh bị cảnh tượng đó đập vào mắt chỉ còn biết đờ ra ngây dại!
‘Rắc, rầm!’
Đôi mắt của hắc y nhân trừng lớn ngỡ ngàng, chẳng chút cam lòng cứng đờ người ngã vật về phía trước…
Quay đầu lại, mới thấy Tiếu Khuynh Vũ bạch y tuyền trắng phất phơ đứng cách đó khoảng hơn ba chục trượng, tay áo giương lên, lộ ra một cỗ Bát long ám tiễn khóa chặt trên cổ tay!
Gió thổi.
Cỏ lay.
Còn Tiếu Khuynh Vũ đứng yên lặng, trầm tĩnh, như trăng lạnh đêm thâu.
Lạnh đến rét buốt.
Cổ tay vừa phóng ra một mũi Bát long tụ tiễn vẫn còn run run vì chấn động.
Y ngẩng đầu, gương mặt đẹp như bạch ngọc thanh khiết không chút tỳ vết toát ra vẻ lãnh đạm lạnh lùng, khiến người ta kinh hãi nhảy dựng: “Các ngươi nếu dám làm tổn thương hắn, Tiếu Khuynh Vũ nhất định sẽ bắt Liêu Minh thây chất ngập đồng, máu chảy thành sông.”
Không một ai dám hoài nghi uy lực đáng sợ hiển hiện trong lời nói của Tiếu Khuynh Vũ, công tử Vô Song một khi đã dám nói, cũng sẽ dám làm đến kỳ cùng.
Tựa hồ, có một thứ sát khí khủng khiếp biến thành mưa máu gió tanh đang sầm sập ập xuống đầu đám sát thủ.
Một tên thích khách ha hả cười hòng át đi tiếng tim đập thình thịch vì khiếp sợ của chính mình: “Nghe nói công tử Vô Song cùng với Hoàn Vũ đế tình thâm ý trọng, quả nhiên không sai.”
“Ặc!”
Hai con ngươi trắng dã trương lên cực độ, cơ mặt run giật dữ dội.
Từ yết hầu phát ra tiếng ‘Phực phực’ lạnh lùng, kinh hoàng không sao tả xiết.
‘Xoạt’ một tiếng, đầu nghoẹo sang một bên, cả người bổ nhào xuống đất, hơi tận khí tuyệt. Mũi tên sắt sáng quắc cắm chặt ngay giữa ngực, đuôi tên còn chưa hết rung lắc liên hồi.
Bát long ám tiễn, một khẩu, tám phát.
Uy lực cực mạnh không gì sánh nổi, nhưng mà, cái giá cực lớn phải trả để đuổi cùng diệt tận chính là…
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu, đưa mắt quét dọc đám người một lượt, chợt cúi đầu xuống thản nhiên vuốt ve tụ nỗ khóa chặt trên tay mình: “Bây giờ nếu các ngươi biến đi, Tiếu mỗ sẽ xem như việc này chưa từng xảy ra.”
Hắc y sát thủ cười lạnh: “Bát long ám tiễn, một khẩu tám phát, trước mắt ngươi đã dùng hết hai. Vô Song công tử, chẳng lẽ ngươi thật sự không tiếc cánh tay phải của mình?”
“Há há há, chỉ e công tử hiện tại ngay cả nhấc tay lên còn khó nữa là… Ự, ặc…”
Liếc nhìn cái xác cùng với đôi mắt trợn trừng không cam tâm nhắm lại đổ xuống, Tiếu Khuynh Vũ lãnh đạm thu tay áo, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói quá nhiều.”
Vô Song công tử ngạo nghễ nhìn cả bọn, ngón tay dài mảnh mai trắng muốt chỉ về phía Hoàn Vũ đế: “Trả hắn lại cho ta.”
Sát thủ mắt lóe hung quang: “Các ngươi xuống địa phủ làm uyên ương tuyệt mạng đi!”
Tiếu Khuynh Vũ lại nhấc tay!
‘Véo véo’ Cùng với tiếng rú thảm thiết, thêm một mũi Bát long tụ tiễn phá nỗ xé không, kéo theo hai vệt máu tươi đỏ rực sáng lóe lên ám ảnh dưới ánh mặt trời.
Phương Quân Càn vừa hoảng vừa sợ, giận dữ quát to ngăn lại: “Tiếu Khuynh Vũ!!”
“Đừng sợ y! Y chỉ còn bốn mũi tên nữa thôi! Mà chúng ta vẫn còn đến tám người!”
“Mũi thứ năm sẽ là ngươi.” – Cánh tay lại nâng lên, người đang còn nói chuyện phút chốc ngã vật xuống bất động!
Hoàn Vũ đế thấy rõ, dù bề ngoài Vô Song công tử tỏ ra bình thản, vân đạm phong khinh, song vẫn tàng ẩn sự đau đớn, rõ ràng là rất đau, đau đến nỗi ngay cả đứng cũng không vững mà vẫn còn cố gắng thị uy, chẳng lẽ y không thiết sống nữa!?
Phương Quân Càn nộ hỏa công tâm, hắn trầm giọng gằn từng tiếng một cảnh cáo: “Tiếu Khuynh Vũ, ngươi còn dám tiếp tục dùng Bát long ám tiễn nữa thử xem?!”
Mũi tên lại lóe lên như ánh chớp, ghim thẳng vào lưng một tên hắc y nhân nghe ‘Phập’ một tiếng. Kình lực chưa kịp xả hết, đầu tiễn lại xuyên ra đằng trước ngực văng vào tảng đá bắn ngược trở ra.
Vô Song công tử thản nhiên nói: “Tiếu mỗ rất không thích bị người khác uy hiếp.”
“Ha ha ha ha, bây giờ thì Vô Song công tử nhà ngươi chỉ còn lại hai mũi nữa chứ gì?” – Mấy tên sát thủ còn sống quá sức vui mừng, cất giọng chế giễu, châm chọc khiêu khích.
Hoàn Vũ đế đột nhiên từ dưới đất tung người nhảy phốc lên lưng hắc câu! Thì ra, dư lực dội ngược cực mạnh của mũi tên thứ sáu vừa rồi xẹt qua người đã hoàn toàn giải khai toàn bộ huyệt đạo của Hoàn Vũ đế. Tự biết công lực của mình vẫn chưa hồi phục, Phương Quân Càn chỉ có thể chọn cách phóng lên ngựa bỏ chạy.
Tiếu Khuynh Vũ huýt một hơi sáo dài, bạch mã nhanh nhạy lập tức tung vó phi nước đại về phía y!
Tiếu Khuynh Vũ đang định vươn tay nắm cương tung người lên lưng bạch mã, nào ngờ cánh tay phải tựa như có nghìn vạn con kiến lửa cắn xé, đau đớn đến thấu xương thấu tủy! Đành bất lực rút tay về, y khẽ cắn môi, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bạch mã ở bên cạnh y gấp gáp đến độ nhảy chồm chồm chung quanh.
“Lên ngựa!” – Một bóng ngựa đen tuyệt trần như phi long phóng vút đến!
Hồng y nam tử nhẹ nhàng vươn cánh tay ra, một tay kéo, một tay giữ, ôm chặt Vô Song công tử nhấc bổng lên!
Còn cố hung dữ quát vọng lại: “Trở lại sẽ tính sổ các ngươi sau!!”
Tác giả :
Thương Hải Di Mặc