Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa
Chương 144
“Hầu gia, Hầu gia! Có chuyện lớn không hay rồi!” – Thích Vô Ưu tay nắm chặt tin tình báo hớt hơ hớt hải xông vào đại môn. Trước tiên y đảo mắt nhìn quanh, cẩn thận xác định không có Vô Song công tử ở đó, đến lúc này mới yên tâm mặt mày tái nhợt, hai tay run run dâng bức tấu chương phải vất vả trèo đèo lội suối đưa về lên bàn.
Phương tiểu hầu gia cẩn thận dò xét thật tỉ mỉ tấu chương, thần sắc âm tình bất định.
“Tiểu hầu gia, không rõ vì sao, thân phận Thái tử chính thống của công tử lại bị lọt ra bên ngoài, theo đó, ngay cả chiếu thư truyền ngôi của Phương Gia Duệ ngày trước cũng bị phơi bày cho cả thiên hạ… Khắp nơi đều nói Hầu gia người… ‘Ép thiên tử làm chư hầu’, đám cựu thần Đại Khánh tháo chạy trước đây đang co đầu rụt cổ ở Luân Thuần quận phía Tây Nam, nay kéo bè kết cánh đòi nghênh công tử kế vị. Các hào môn thế phiệt công khai thừa nhận công tử mới là người kế thừa chính thống của Vương thất, đang ráo riết chuẩn bị, lấy danh nghĩa ‘Cần vương tru gian’ (1) dấy binh mưu phản…”
“A, ‘Ép thiên tử làm chư hầu’ cơ đấy…” – Cơ mặt của Phương tiểu cầu gia xô lại, uốn thành một nụ cười, nụ cười cực kỳ tà, mà cũng cực kỳ lạnh, phảng phất như người xưa ung dung đạm định vừa vung tay nói cười, vừa thản nhiên nhìn lửa liếm cột buồm, thiêu rụi chèo lái. (2)
“Phương Gia Duệ đang ở trong tay ta, Bổn hầu chẳng phải đang ‘ép thiên tử làm chư hầu’ chứ là gì. Đại điển đăng cơ cứ theo chiếu chỉ cử hành bình thường, Bổn hầu cũng thực muốn xem thử, có kẻ nào dám đứng trước mặt Bổn hầu dạy một bảo hai, vung tay khoác lác.”
Thích Vô Ưu lúc này mới thực sự ngẩn người kinh ngạc, nửa ngày mới kịp phản ứng: “Vậy còn công tử…”
“Chuyện này, trước hết không được cho Khuynh Vũ biết.”
“Dạ.”
Một quân một thần không hẹn mà gặp đều thở dài thành tiếng, trong lòng tự hiểu rằng mình đang dối mình gạt người: Mạng lưới tình báo của Vô Song công tử cực kỳ nhạy bén, lại hết mực trung thành, ngay khi bọn họ nhận được tin tức này, không có lý nào trống dậy rung trời mà công tử Vô Song lại bị bịt mắt che tai không hay không biết.
Việc đó… chẳng qua tay không còn thế, cũng chẳng còn sức lực, đành đánh liều tự mình an ủi mình mà thôi.
Thích quân sư đột nhiên nhớ ra một chuyện khác quan trọng hơn: “Hầu gia, quốc hiệu cùng đế vị liên quan mật thiết đến quốc thể, bọn thuộc hạ không dám tự chủ trương, toàn thỉnh hầu gia định đoạt.”
Phương Quân Càn trầm ngâm một khắc, cuối cùng cầm lấy bút lông, nhúng vào nghiên mực Huy Châu, trên mặt giấy Tuyên tuyền trắng, từng nét từng nét đặt xuống, trịnh trọng nghiêm trang hạ một chữ.
Nhìn thấy chữ ấy, Thích Vô Ưu trong lòng nhảy dựng: “Hầu gia, đây là…”
Một chữ ‘Khuynh’ thật lớn in đậm trên mặt giấy Tuyên Thành!
Chữ ‘Khánh’ đồng âm với ‘Khuynh’ (3), chữ ‘Khuynh’ của Tiếu Khuynh Vũ.
Phương Quân Càn đứng thẳng dậy, trên người, hồng y thắng hỏa, mái tóc dài đón gió phất phơ: “Đổi quốc hiệu là ‘Khuynh’, niên hiệu là “Vũ”, năm Phương Quân Càn đăng cơ cũng là Vũ lịch nguyên niên!”
‘Đại Khánh’ này, đã sắp được gọi là ‘Đại Khuynh’!
Đến đây, chợt nghĩ đến đôi mắt ngưng định trong trẻo, không vướng bụi trần, đến nụ cười thanh nhã tuyệt trần, nhẹ nhàng lãng đãng của một bóng bạch y.
Và còn, thanh âm điềm nhiên bình thản, nhẹ như nước chảy mây trôi ngày nào vọng lại…
“Ta muốn khiến đến trăm nghìn năm sau, thế nhân thiên hạ vẫn còn phải ghi khắc ba chữ ‘Tiếu Khuynh Vũ’! Ta phải khiến hết thảy anh hùng hào kiệt nghe tên ta phải ảm đạm vô quang, thất sắc kinh hoàng! Ta phải làm cho đại danh Vô Song công tử tuyệt diễm kinh luân, vang vọng hoàn vũ đến tận thiên thu!”
Khóe môi Phương Quân Càn dịu dàng hé một nụ cười… Khuynh Vũ, của ta…
Hắn nói dứt khoát: “Còn về đế hiệu, sẽ định là ‘Hoàn Vũ’!”
Quốc hiệu là ‘Khuynh’, niên hiệu là ‘Vũ’, đế hiệu là ‘Hoàn Vũ’, Phương Quân Càn lấy danh tự của tuyệt thế nam tử ấy để giải thích với quốc gia mình.
Vĩ nghiệp này sẽ muôn đời nghìn kiếp, trên đỉnh chí tôn phủ trùm thiên hạ, vĩnh viễn sẽ có một nam tử ở bên, cùng ta bồi bạn.
Cứ như vậy, cứ mãi như vậy đi.
Nhưng mà, Phương Quân Càn lại không nghĩ được, rằng đế hiệu sắp sửa theo mình mười bảy năm sắp tới, đến tột cùng lại ẩn chứa một lời nguyền tàn khốc không gì sánh nổi.
Hoàn Vũ… đồng âm với ‘hoài vũ’… Có phải là loáng thoáng bảo rằng, cả cuộc đời này chú định, hắn sẽ vĩnh viễn cô độc hoài niệm Khuynh Vũ hay không?
Khuynh Vũ – Chính là khuynh đảo hoàn vũ?
Hay là…
Hoàn Vũ – chú định vĩnh viễn hoài niệm Khuynh Vũ?
“Công tử, Hầu gia đã hạ lệnh cho tiểu nhân, người tốt nhất đừng gặp người đó.”
Vô Song công tử nhàn nhạt: “Mở cửa.”
Thị vệ vạn phần khó xử: “Nhưng mà…”
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Tiếu Khuynh Vũ ngước lên nhìn thị vệ.
Thị vệ hoảng hốt chạy đi mở cửa nhà lao. Dưới áp lực quá mạnh, đôi tay đang mở khóa run bắn lên từng hồi, chiếc khóa đồng bị cọ xát không ngừng phát ra âm thanh lách cách lách cách.
Đến tận khi bóng Vô Song công tử đã khuất trong lao ngục, thị vệ mới phát hiện mình mồ hôi lạnh ròng ròng, ướt đẫm lưng áo.
Lúc y lại nhìn thấy Phương Gia Duệ, lão đang tự nhìn mình trừng trừng, khóe miệng liên tục hết há ra lại khép vào, không ngừng lảm nhảm những từ cái gì như là ‘Ngữ Mạt’ rồi lại ‘Hoàng vị’.
Nhìn thấy y, lập tức không màng đến thể diện bò rạp dưới đất, trườn lên chặn trước mặt y.
“Vũ nhi đến là muốn phóng thích trẫm đúng không! Nhanh nhanh nhanh lên đi! Trẫm muốn về Luân Thuần quận, quyết không thể để cho Phương Quân Càn soán vị! Ngữ Mạt, đúng rồi, Ngữ Mạt cũng ở Luân Thuần quận mà… Ngữ Mạt, Ngữ Mạt!”
Tiếu Khuynh Vũ nghe mấy lời đó chợt khựng lại một chút, liền sau đó lãnh đạm nói một câu: “Ông điên rồi à?”
Gào lên: “Trẫm không có điên!!”
Hai cha con trầm mặc, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Lao ngục u ám tối tăm, thân hình bạch y mảnh mai đơn bạc tựa vầng trăng lạnh tỏa ánh sáng nhẹ nhàng, mà cũng ẩn chứa tịch mịch cô liêu, phảng phất nỗi buồn không tên hòa quyện với khổ đau, bi thống.
Quầng sáng cô độc ấy phả hơi lạnh vào không khí, tựa hồ mọi thứ đang lướt đi trong thời gian vô tận, trăm nghìn năm trôi qua, rồi lại tiếp tục trăm nghìn năm khác nữa.
Cơn điên tạm lắng xuống, Phương Gia Duệ dần dần phục hồi lý trí.
Cuối cùng, Vô Song công tử lên tiếng hỏi: “Thân phận Hoàng thất của Tiếu mỗ cùng với chiếu thư truyền ngôi của ông, trừ ra ta, ông cùng với Lao Thúc, còn có ai biết nữa?”
Đôi mắt già lão của Phương Gia Duệ ngây ra: “Còn có… Đúng rồi, còn có Lâm Văn Chính. Đúng, đúng vậy… Ngày hôm đó Trẫm đã giao chiếu thư cho hai người, một cho ngươi, một cho Tả thừa tướng…”
Vô Song công tử tuyệt vọng khép chặt mi mắt, hai cánh môi mỏng manh tái nhợt run run mấp máy ba chữ: “Phương. Gia. Duệ.”
“Biết được ngươi là Thái tử rồi thì các đại thần trung thành của trẫm sẽ hợp lực trợ giúp ngươi đăng cơ! Hắn đừng có hòng dễ dàng ngồi lên Hoàng vị của trẫm.”
Lão giữ chặt đôi vai gầy đơn bạc của y, dụng lực mạnh đến nỗi muốn bóp nát cả xương vai: “Ngươi hãy giết hắn, sau đó tự mình kế vị!… Trẫm biết ngươi có thể làm được mà… Hắn tuyệt đối không đề phòng ngươi, Vũ nhi, Vũ nhi!”
“Hoặc là giết trẫm, hoặc là giết hắn!”
“Vi phụ van xin ngươi… Vi phụ không thể có lỗi với liệt tổ liệt tông, trẫm không thể nào trơ mắt làm ngơ nhìn ngoại nhân điên đảo giang sơn Đại Khánh!”
“Vũ nhi, giết hắn đi! Thiên hạ này sẽ là của ngươi!”
“Vũ nhi, giết hắn đi! Ngươi từ nhỏ đã phải lưu lạc bên ngoài, chịu nhiều đau khổ, chưa từng được hưởng niềm vui nô đùa dưới gối mẹ cha. Từ nay trở đi vi phụ nhất định sẽ yêu thương ngươi, đền bù những tổn thất trước đây cho ngươi! Vi phụ xin thề!!!”
Nếu như mười năm trước được nghe những lời này, mình sẽ vui sướng bao nhiêu, sẽ nhảy múa mững rỡ như thế nào, sẽ hạnh phúc đến dường bao cho đủ.
Nhưng mà, Tiếu Khuynh Vũ cho đến giờ phút này, đã không còn hy vọng hão huyền rằng hạnh phúc sẽ lại đến với mình nữa.
Yêu thương…
Bù đắp…
Vui đùa dưới gối…
Nhiều quá, nhiều quá! Châm chọc quá, mỉa mai quá!
Chuyện đã đến nước này, lão còn cố lợi dụng chút mềm yếu cuối cùng của mình nữa sao!
Như thể vừa nghe xong một chuyện rất khôi hài, Tiếu Khuynh Vũ cười phá lên, cười sặc sụa, cười đến nỗi đất trời đảo điên, chỉ thấy trước mắt tối sầm, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, bao nhiêu tanh tưởi không thể khống chế trùng trùng nhợn lên yết hầu.
“Lão thực sự sẽ thừa nhận ta là nhi tử của lão sao?”
Y nhìn thẳng lão, cái nhìn thê lương không gì sánh nổi.
“Ta đã làm gì… Đã làm gì để có loại phụ thân như thế này vậy…”
Dứt lời, liền cảm giác lực đạo đang bóp chặt đầu vai lơi lỏng, Vô Song ngay lập tức kích hoạt luân y ra xa.
“Ta sẽ không giết hắn.”
Sắc mặt của Phương Gia Duệ vốn đã không thể nhìn ra được nữa.
“Tiếu Khuynh Vũ tuyệt đối không cho bản thân trở thành cái cớ để kẻ khác lợi dụng khống chế thương sinh thiên hạ. Nếu như Phương Quân Càn vì Tiếu mỗ mà không thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, ta sẽ… Rời bỏ hắn.”
—oOo—
(1): Cần vương tru gian: giúp vua diệt trừ kẻ gian tặc.
(2): Lấy từ một điển tích trong ‘Tam Quốc’: trong trận Xích Bích, hai nhà Thục, Ngô liên minh đánh Ngụy, Gia Cát Lượng dụng kế ‘mượn gió Đông’ bắn mũi tên lửa về phía quân Tào. Chu Du (nhà Ngô) vừa cười nói vừa thản nhiên nhìn lửa thiêu chiến thuyền của Tào Tháo.
(3): Chữ ‘Khánh’ (庆) đọc là [qìng], chữ ‘Khuynh’ (倾) đọc là [qīng], hai từ đồng âm, chỉ khác cách đọc thanh điệu.
Chữ ‘Hoàn’ (寰) đọc là [huán], chữ ‘Hoài’ (怀) đọc là [huái], là hai chữ gần âm, khác một chút ở vận mẫu, nhưng đọc nhanh cũng không mấy khác biệt.
Phương tiểu hầu gia cẩn thận dò xét thật tỉ mỉ tấu chương, thần sắc âm tình bất định.
“Tiểu hầu gia, không rõ vì sao, thân phận Thái tử chính thống của công tử lại bị lọt ra bên ngoài, theo đó, ngay cả chiếu thư truyền ngôi của Phương Gia Duệ ngày trước cũng bị phơi bày cho cả thiên hạ… Khắp nơi đều nói Hầu gia người… ‘Ép thiên tử làm chư hầu’, đám cựu thần Đại Khánh tháo chạy trước đây đang co đầu rụt cổ ở Luân Thuần quận phía Tây Nam, nay kéo bè kết cánh đòi nghênh công tử kế vị. Các hào môn thế phiệt công khai thừa nhận công tử mới là người kế thừa chính thống của Vương thất, đang ráo riết chuẩn bị, lấy danh nghĩa ‘Cần vương tru gian’ (1) dấy binh mưu phản…”
“A, ‘Ép thiên tử làm chư hầu’ cơ đấy…” – Cơ mặt của Phương tiểu cầu gia xô lại, uốn thành một nụ cười, nụ cười cực kỳ tà, mà cũng cực kỳ lạnh, phảng phất như người xưa ung dung đạm định vừa vung tay nói cười, vừa thản nhiên nhìn lửa liếm cột buồm, thiêu rụi chèo lái. (2)
“Phương Gia Duệ đang ở trong tay ta, Bổn hầu chẳng phải đang ‘ép thiên tử làm chư hầu’ chứ là gì. Đại điển đăng cơ cứ theo chiếu chỉ cử hành bình thường, Bổn hầu cũng thực muốn xem thử, có kẻ nào dám đứng trước mặt Bổn hầu dạy một bảo hai, vung tay khoác lác.”
Thích Vô Ưu lúc này mới thực sự ngẩn người kinh ngạc, nửa ngày mới kịp phản ứng: “Vậy còn công tử…”
“Chuyện này, trước hết không được cho Khuynh Vũ biết.”
“Dạ.”
Một quân một thần không hẹn mà gặp đều thở dài thành tiếng, trong lòng tự hiểu rằng mình đang dối mình gạt người: Mạng lưới tình báo của Vô Song công tử cực kỳ nhạy bén, lại hết mực trung thành, ngay khi bọn họ nhận được tin tức này, không có lý nào trống dậy rung trời mà công tử Vô Song lại bị bịt mắt che tai không hay không biết.
Việc đó… chẳng qua tay không còn thế, cũng chẳng còn sức lực, đành đánh liều tự mình an ủi mình mà thôi.
Thích quân sư đột nhiên nhớ ra một chuyện khác quan trọng hơn: “Hầu gia, quốc hiệu cùng đế vị liên quan mật thiết đến quốc thể, bọn thuộc hạ không dám tự chủ trương, toàn thỉnh hầu gia định đoạt.”
Phương Quân Càn trầm ngâm một khắc, cuối cùng cầm lấy bút lông, nhúng vào nghiên mực Huy Châu, trên mặt giấy Tuyên tuyền trắng, từng nét từng nét đặt xuống, trịnh trọng nghiêm trang hạ một chữ.
Nhìn thấy chữ ấy, Thích Vô Ưu trong lòng nhảy dựng: “Hầu gia, đây là…”
Một chữ ‘Khuynh’ thật lớn in đậm trên mặt giấy Tuyên Thành!
Chữ ‘Khánh’ đồng âm với ‘Khuynh’ (3), chữ ‘Khuynh’ của Tiếu Khuynh Vũ.
Phương Quân Càn đứng thẳng dậy, trên người, hồng y thắng hỏa, mái tóc dài đón gió phất phơ: “Đổi quốc hiệu là ‘Khuynh’, niên hiệu là “Vũ”, năm Phương Quân Càn đăng cơ cũng là Vũ lịch nguyên niên!”
‘Đại Khánh’ này, đã sắp được gọi là ‘Đại Khuynh’!
Đến đây, chợt nghĩ đến đôi mắt ngưng định trong trẻo, không vướng bụi trần, đến nụ cười thanh nhã tuyệt trần, nhẹ nhàng lãng đãng của một bóng bạch y.
Và còn, thanh âm điềm nhiên bình thản, nhẹ như nước chảy mây trôi ngày nào vọng lại…
“Ta muốn khiến đến trăm nghìn năm sau, thế nhân thiên hạ vẫn còn phải ghi khắc ba chữ ‘Tiếu Khuynh Vũ’! Ta phải khiến hết thảy anh hùng hào kiệt nghe tên ta phải ảm đạm vô quang, thất sắc kinh hoàng! Ta phải làm cho đại danh Vô Song công tử tuyệt diễm kinh luân, vang vọng hoàn vũ đến tận thiên thu!”
Khóe môi Phương Quân Càn dịu dàng hé một nụ cười… Khuynh Vũ, của ta…
Hắn nói dứt khoát: “Còn về đế hiệu, sẽ định là ‘Hoàn Vũ’!”
Quốc hiệu là ‘Khuynh’, niên hiệu là ‘Vũ’, đế hiệu là ‘Hoàn Vũ’, Phương Quân Càn lấy danh tự của tuyệt thế nam tử ấy để giải thích với quốc gia mình.
Vĩ nghiệp này sẽ muôn đời nghìn kiếp, trên đỉnh chí tôn phủ trùm thiên hạ, vĩnh viễn sẽ có một nam tử ở bên, cùng ta bồi bạn.
Cứ như vậy, cứ mãi như vậy đi.
Nhưng mà, Phương Quân Càn lại không nghĩ được, rằng đế hiệu sắp sửa theo mình mười bảy năm sắp tới, đến tột cùng lại ẩn chứa một lời nguyền tàn khốc không gì sánh nổi.
Hoàn Vũ… đồng âm với ‘hoài vũ’… Có phải là loáng thoáng bảo rằng, cả cuộc đời này chú định, hắn sẽ vĩnh viễn cô độc hoài niệm Khuynh Vũ hay không?
Khuynh Vũ – Chính là khuynh đảo hoàn vũ?
Hay là…
Hoàn Vũ – chú định vĩnh viễn hoài niệm Khuynh Vũ?
“Công tử, Hầu gia đã hạ lệnh cho tiểu nhân, người tốt nhất đừng gặp người đó.”
Vô Song công tử nhàn nhạt: “Mở cửa.”
Thị vệ vạn phần khó xử: “Nhưng mà…”
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Tiếu Khuynh Vũ ngước lên nhìn thị vệ.
Thị vệ hoảng hốt chạy đi mở cửa nhà lao. Dưới áp lực quá mạnh, đôi tay đang mở khóa run bắn lên từng hồi, chiếc khóa đồng bị cọ xát không ngừng phát ra âm thanh lách cách lách cách.
Đến tận khi bóng Vô Song công tử đã khuất trong lao ngục, thị vệ mới phát hiện mình mồ hôi lạnh ròng ròng, ướt đẫm lưng áo.
Lúc y lại nhìn thấy Phương Gia Duệ, lão đang tự nhìn mình trừng trừng, khóe miệng liên tục hết há ra lại khép vào, không ngừng lảm nhảm những từ cái gì như là ‘Ngữ Mạt’ rồi lại ‘Hoàng vị’.
Nhìn thấy y, lập tức không màng đến thể diện bò rạp dưới đất, trườn lên chặn trước mặt y.
“Vũ nhi đến là muốn phóng thích trẫm đúng không! Nhanh nhanh nhanh lên đi! Trẫm muốn về Luân Thuần quận, quyết không thể để cho Phương Quân Càn soán vị! Ngữ Mạt, đúng rồi, Ngữ Mạt cũng ở Luân Thuần quận mà… Ngữ Mạt, Ngữ Mạt!”
Tiếu Khuynh Vũ nghe mấy lời đó chợt khựng lại một chút, liền sau đó lãnh đạm nói một câu: “Ông điên rồi à?”
Gào lên: “Trẫm không có điên!!”
Hai cha con trầm mặc, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Lao ngục u ám tối tăm, thân hình bạch y mảnh mai đơn bạc tựa vầng trăng lạnh tỏa ánh sáng nhẹ nhàng, mà cũng ẩn chứa tịch mịch cô liêu, phảng phất nỗi buồn không tên hòa quyện với khổ đau, bi thống.
Quầng sáng cô độc ấy phả hơi lạnh vào không khí, tựa hồ mọi thứ đang lướt đi trong thời gian vô tận, trăm nghìn năm trôi qua, rồi lại tiếp tục trăm nghìn năm khác nữa.
Cơn điên tạm lắng xuống, Phương Gia Duệ dần dần phục hồi lý trí.
Cuối cùng, Vô Song công tử lên tiếng hỏi: “Thân phận Hoàng thất của Tiếu mỗ cùng với chiếu thư truyền ngôi của ông, trừ ra ta, ông cùng với Lao Thúc, còn có ai biết nữa?”
Đôi mắt già lão của Phương Gia Duệ ngây ra: “Còn có… Đúng rồi, còn có Lâm Văn Chính. Đúng, đúng vậy… Ngày hôm đó Trẫm đã giao chiếu thư cho hai người, một cho ngươi, một cho Tả thừa tướng…”
Vô Song công tử tuyệt vọng khép chặt mi mắt, hai cánh môi mỏng manh tái nhợt run run mấp máy ba chữ: “Phương. Gia. Duệ.”
“Biết được ngươi là Thái tử rồi thì các đại thần trung thành của trẫm sẽ hợp lực trợ giúp ngươi đăng cơ! Hắn đừng có hòng dễ dàng ngồi lên Hoàng vị của trẫm.”
Lão giữ chặt đôi vai gầy đơn bạc của y, dụng lực mạnh đến nỗi muốn bóp nát cả xương vai: “Ngươi hãy giết hắn, sau đó tự mình kế vị!… Trẫm biết ngươi có thể làm được mà… Hắn tuyệt đối không đề phòng ngươi, Vũ nhi, Vũ nhi!”
“Hoặc là giết trẫm, hoặc là giết hắn!”
“Vi phụ van xin ngươi… Vi phụ không thể có lỗi với liệt tổ liệt tông, trẫm không thể nào trơ mắt làm ngơ nhìn ngoại nhân điên đảo giang sơn Đại Khánh!”
“Vũ nhi, giết hắn đi! Thiên hạ này sẽ là của ngươi!”
“Vũ nhi, giết hắn đi! Ngươi từ nhỏ đã phải lưu lạc bên ngoài, chịu nhiều đau khổ, chưa từng được hưởng niềm vui nô đùa dưới gối mẹ cha. Từ nay trở đi vi phụ nhất định sẽ yêu thương ngươi, đền bù những tổn thất trước đây cho ngươi! Vi phụ xin thề!!!”
Nếu như mười năm trước được nghe những lời này, mình sẽ vui sướng bao nhiêu, sẽ nhảy múa mững rỡ như thế nào, sẽ hạnh phúc đến dường bao cho đủ.
Nhưng mà, Tiếu Khuynh Vũ cho đến giờ phút này, đã không còn hy vọng hão huyền rằng hạnh phúc sẽ lại đến với mình nữa.
Yêu thương…
Bù đắp…
Vui đùa dưới gối…
Nhiều quá, nhiều quá! Châm chọc quá, mỉa mai quá!
Chuyện đã đến nước này, lão còn cố lợi dụng chút mềm yếu cuối cùng của mình nữa sao!
Như thể vừa nghe xong một chuyện rất khôi hài, Tiếu Khuynh Vũ cười phá lên, cười sặc sụa, cười đến nỗi đất trời đảo điên, chỉ thấy trước mắt tối sầm, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, bao nhiêu tanh tưởi không thể khống chế trùng trùng nhợn lên yết hầu.
“Lão thực sự sẽ thừa nhận ta là nhi tử của lão sao?”
Y nhìn thẳng lão, cái nhìn thê lương không gì sánh nổi.
“Ta đã làm gì… Đã làm gì để có loại phụ thân như thế này vậy…”
Dứt lời, liền cảm giác lực đạo đang bóp chặt đầu vai lơi lỏng, Vô Song ngay lập tức kích hoạt luân y ra xa.
“Ta sẽ không giết hắn.”
Sắc mặt của Phương Gia Duệ vốn đã không thể nhìn ra được nữa.
“Tiếu Khuynh Vũ tuyệt đối không cho bản thân trở thành cái cớ để kẻ khác lợi dụng khống chế thương sinh thiên hạ. Nếu như Phương Quân Càn vì Tiếu mỗ mà không thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, ta sẽ… Rời bỏ hắn.”
—oOo—
(1): Cần vương tru gian: giúp vua diệt trừ kẻ gian tặc.
(2): Lấy từ một điển tích trong ‘Tam Quốc’: trong trận Xích Bích, hai nhà Thục, Ngô liên minh đánh Ngụy, Gia Cát Lượng dụng kế ‘mượn gió Đông’ bắn mũi tên lửa về phía quân Tào. Chu Du (nhà Ngô) vừa cười nói vừa thản nhiên nhìn lửa thiêu chiến thuyền của Tào Tháo.
(3): Chữ ‘Khánh’ (庆) đọc là [qìng], chữ ‘Khuynh’ (倾) đọc là [qīng], hai từ đồng âm, chỉ khác cách đọc thanh điệu.
Chữ ‘Hoàn’ (寰) đọc là [huán], chữ ‘Hoài’ (怀) đọc là [huái], là hai chữ gần âm, khác một chút ở vận mẫu, nhưng đọc nhanh cũng không mấy khác biệt.
Tác giả :
Thương Hải Di Mặc