Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa
Chương 131
“Không thể nào…”
Tướng lĩnh Bát Phương thành đưa mắt nhìn nhau, bàng hoàng ngơ ngác. Chiếu theo lời Hầu gia vừa nói, vậy chẳng lẽ…Tái ngộ công tử, bọn họ phải dùng kiếm đao giáp trụ chào đón người sao?!
“Đừng nhìn ta như vậy,” – Phương tiểu hầu gia hoảng hốt bối rối khoát khoát tay, “Thành thật mà nói, bổn hầu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cùng Khuynh Vũ giao chiến sa trường.”
Thích quân sư cười khổ: “Vậy thì, Tiểu hầu gia, bây giờ đã đến lúc nghĩ rồi đó.”
“Thích quân sư,” – Phương Quân Càn quay sang, đôi đồng tử sắc bén không rõ nông sâu vụt lóe tinh quang rồi liền biến mất, “Nếu như ngươi cùng Khuynh Vũ đối đầu, liệu nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Thích Vô Ưu thật tâm nói: “Không nắm chắc được.”
Đáp án này không nằm ngoài dự kiến của Phương tiểu hầu gia. Gật gật đầu, hắn đảo mắt nhìn hết thảy tướng lĩnh: “Trong số các ngươi, ai có thể nắm chắc phần thắng nếu đối đầu với Công tử Vô Song?”
Câu hỏi của hắn rơi vào im lặng.
Không một ai đáp lại.
Chúng tướng lúc ấy mới nhận ra: đến tận bây giờ, công tử Vô Song cũng chưa từng nếm qua thất bại!
Nhưng mà, điều đáng sợ không phải nằm ở chiến tích kiêu nhân ấy của y, mà chính là sau những chiến tích lẫy lừng vẫn có thể thản nhiên duy trì trạng thái trầm ổn bình lặng, không trêu cho người ta để ý dè chừng.
Tựa núi ẩn mây mù, như nước luồn khe sâu.
Bên trong tính kế bày mưu, bên ngoài ngàn dặm đại thắng.
Tiếu Khuynh Vũ đích thực là một nam tử thông tuệ mẫn tiệp mà cũng cường đại vô song. Làm bằng hữu, đồng bạn với y, ngươi sẽ luôn có cảm giác yên tâm và tràn đầy tự tin, bởi lẽ ngươi biết rõ rằng vĩnh viễn có một bằng hữu mạnh như rồng như hổ ở bên cạnh tận lực giúp đỡ ngươi.
Tuy nhiên, làm đối thủ của y lại khác, đó là ác mộng vô cùng vô tận của địch nhân, đến lúc đó, ăn không biết ngon, ngủ không an giấc, luôn phải phập phồng âu lo, tột cùng căng thẳng.
Bát Phương quan bi thương phát hiện: Lúc này, ác mộng của bọn họ đã bắt đầu rồi.
Khóe môi Phương tiểu hầu gia nhếch lên, hốt nhiên vẽ thành một nụ cười nhẹ nhàng.
“Chư vị không cần bày ra vẻ mặt như đại địch ngập đầu như thế, chưa từng thất bại không có nghĩa là không bao giờ thất bại. Bất luận là thắng hay là thua, cuộc chiến này tương lai chắc chắn ghi danh sử sách truyền lưu thiên cổ! Nếu còn lưỡng lự không tham gia trận tuyệt thế đại chiến này, vậy chư vị đang ngồi ở đây chẳng phải sẽ tiếc hận cả đời ư?”
Gương mặt cười cười kỳ quái của Phương Quân Càn như cố vuốt ve cõi lòng nhộn nhạo bất an của chư tướng Bát Phương Thành đang hiện diện.
Lão tướng Thái Nham chợt phát hiện: Trước kia, trên người Phương Quân Càn luôn tồn tại một sự biến chuyển, thay đổi, dù rất linh hoạt, mau lẹ nhưng đủ để người khác nhận ra. Vậy mà trải qua sắt rèn thép luyện, đến bây giờ đã không còn nhìn ra được dù chỉ nửa điểm tung tích, khác hẳn hoàn toàn, chỉ thấy sự trầm ổn điềm tĩnh tận sâu trong tâm tưởng, cùng với một loại khí phách rực lên từ trong xương thịt, hiển hiện ra bên ngoài.
Phương Quân Càn đứng cạnh bên soái tọa, một thân hỏa hồng mãnh liệt thiêu đốt mắt nhìn, vẻ đẹp anh tuấn kiêu hùng tỏa ra rực rỡ, khiến người ta không dám nhìn trực diện.
Phương Quân Càn bình thản chú thị chư tướng, ở hắn có thiên phú của một tướng soái ưu tú, ánh mắt lúc nào cũng khiến các tướng sĩ có cảm giác hắn đang nhìn mình, đặc biệt chú ý đến mình.
“Trận này, quân ta chiếm nhân hòa, quân thủ thành chiếm địa lợi, bên nào có thể chiếm được thiên thời bên ấy chắc chắn giành chiến thắng.”
“Trận này, bổn hầu không an bài bất cứ chiến thuật cụ thể nào, bởi trước mặt công tử Vô Song dù có thi triển trận pháp gì đi nữa cũng chỉ là múa búa trước cửa Lỗ Ban (1) thôi. Trước mắt, chiến thuật duy nhất của Bát Phương quân là ‘lấy bất biến ứng vạn biến’!”
Thản nhiên nhìn chư tướng trước mặt, Phương Quân Càn chợt mở miệng buông một câu, khiến trong lòng tướng lĩnh kéo mây nổi gió ùn ùn: “Bổn hầu tranh đoạt, chính là số mệnh!”
Chúng tướng bị khí thế của hắn cuốn hút, bất giác nhất tề dạ ran, ầm ầm vang dội, đồng thanh lạ kỳ.
Phương tiểu hầu gia ưu nhã ngồi lên soái tọa, ngữ điệu tự đắc biếng nhác, không hề có điểm nào giống với cận chiến khẩn trương:
“A a, Khuynh Vũ nói trận này nếu thất bại, sẽ toàn tâm toàn ý trở về Bát Phương thành, không thoái thác nữa.”
“Cho nên, có thể làm cho Khuynh Vũ trở về hay không, hoàn toàn trông nhờ vào các vị đang ngồi ở đây cả.”
Phương tiểu hầu gia ra khỏi soái trướng rồi, còn lại Thích quân sư đứng ở một bên ai thanh oán khí: “Thôi rồi thôi rồi thôi rồi…”
Cổ Mục Kỳ lấy làm lạ, bèn hỏi: “Quân sư, thôi rồi cái gì?”
“Tướng quân chẳng lẽ nghe không rõ câu cuối của Tiểu hầu gia?”
Cổ Mục Kỳ nhớ lại: “Là câu mà người nói, công tử có thể trở về hay không hoàn toàn nhờ vào chúng ta?”
“Cổ tướng quân, nghe xong câu đó chẳng lẽ người không suy nghĩ gì ư? Nếu chúng ta thua trận này, Tiểu hầu gia còn không lôi chúng ta ra hành hạ đến thảm hay sao?” – Thích quân sư lấy ánh mắt ‘Lão thật ngốc quá’ nhìn chằm chằm Cổ Mục Kỳ.
Cổ tướng quân quả nhiên không phụ ánh mắt của Thích Vô Ưu, chỉ còn biết lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì.
Trước cặp mắt trắng dã ngơ ngơ ngẩn ngẩn của Cổ Mục Kỳ, chiết phiến trong tay Thích quân sư chỉ còn biết quạt phành phạch liên hồi, như thể muốn thổi bay cho khuất cảm giác phiền não trong lòng: còn không phải Tiểu hầu gia mang tất cả hạnh phúc chung thân của mình hoàn toàn phó thác cho chúng ta… Khụ khụ, tin tưởng thành tâm, bóng gió xa gần.
Quả nhiên, ý trung hữu ý…
Bấc cháy sáng trưng.
Tin tức chất chồng.
Nam tử ôn nhuận như ngọc.
Phê chú lạnh lùng thê lương.
Ánh sáng nhu nhã của ngọn đèn rơi trên làn da trắng tái tựa tuyết đầu mùa của bạch y công tử, như ngọc lưu ly mỏng manh trong suốt đến nỗi muốn xuyên qua.
Hết ngày lại đến đêm suy tư, tính toán hết mọi kế hoạch, tiền nhân hậu quả sẽ xảy ra, lo lắng, nghĩ ngợi nếu đao kiếm tương tranh sẽ dẫn đến việc gì. Vì vậy, chứng mất ngủ của công tử Vô Song ngày càng nghiêm trọng. Thân thể mệt mỏi đến mức gần như ngã gục, chỉ còn lại duy nhất năng lực tư duy là tỉnh táo, mẫn tiệp dị thường.
Lao Thúc cũng vì vậy mà sốt ruột đến độ luống cuống tay chân, vò đầu suy nghĩ đủ biện pháp cho y một giấc ngủ ngon, nhưng mà Tiếu Khuynh Vũ nào có được nhàn hạ nghỉ ngơi? Thường ngày, cứ đầu vừa chạm gối đã liền trở dậy xử lý quân vụ rồi.
“Lao Thúc, ngươi đến rồi! Bọn họ chờ đã lâu chưa?” – Tiếu Khuynh Vũ gác bút, ngẩng đầu lên. Giữa đôi mày thanh tú, nhẹ điểm vệt chu sa, thản nhiên mà tịch mịch, diễm lệ mà thê lương, so với vết mực son phê chú còn đẹp hơn vài phần.
Lao Thúc trầm mặc gật gật đầu.
Ngón tay dài mảnh trắng tựa bạch ngọc gõ nhẹ lên trán vài cái, Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Nói rồi cũng không chờ Lao Thúc đáp lời, một mình kích hoạt luân y rời đi, dần dần mất bóng ở góc hành lang uốn khúc.
Đợi y đi thật xa rồi, Lao Thúc chậm chạp hé mi mắt, lộ ra đôi ngươi nhuốm đau thương phức tạp, liền đó nắm tay áp lên ngực, đè nén không được một tiếng kêu bật trào ra từ sâu trong lòng…
Công tử.
Đại sảnh nghị sự huyên náo ầm ĩ.
“Bát Phương quân có là gì, chỉ là một lũ mọi rợ biên hoang hữu dũng vô mưu. Ngô Hiểu đại tướng quân ta chỉ cần tùy tiện dụng ít tâm tư cũng đủ cũng đủ khiến bọn chúng mắt hoa đầu váng. Đối phó bọn chúng căn bản chẳng cần động não, bổn tướng quân hiểu quá rõ mà!”
“Đúng đúng đúng, Phương Quân Càn một thằng nhóc chưa sạch lông măng mà dám thí quân phạm thượng à? Đối phó với hắn, Bối tướng quân ta dễ như trở bàn tay!”
“Hiểu biết quá rõ? Dễ như trở bàn tay?” – Giọng cười trong trẻo thanh nhã khoan hòa khiến hết thảy thanh âm huyên náo khác im bặt, mọi người lặng phắc, Tiếu Khuynh Vũ khoan thai cho luân y tiến vào đại sảnh.
Vài tướng lĩnh Như Vĩnh thành lập tức bật dậy hành lễ: “Công tử!” Thần sắc có chút bối rối.
Tiếu Khuynh Vũ gật gật đầu, ánh mắt quét ngang những người còn lại. Vừa rồi, huênh hoang tranh cãi kịch liệt ầm ĩ chính là phát xuất từ đám người này mà ra.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo tựa băng đá không chút cảm xúc của Tiếu Khuynh Vũ, đám tướng lĩnh mới đây còn ngang ngược tự phụ chợt thấy áp lực khủng khiếp đè đầu, người này đến người khác chậm chạp đứng lên, miễn cưỡng hành lễ: “Công tử an hảo!”
A ha, miệng hùm gan sứa!
Vô Song công tử mỉm cười khinh miệt, thản nhiên đáp trả: “Chư vị đã vất vả, vừa rồi còn đang thảo luận việc gì vậy? Tiếp tục nói đi.”
Không một ai lên tiếng. Một vài kẻ cứ như ngồi trên đống lửa, nhấp nhỏm không yên. Vừa rồi, những kẻ như Ngô Hiểu cùng Bối Minh bạo mồm bạo miệng oang oang khoác lác đã sớm bị uy lực của Vô Song công tử áp bức đến xì hơi, ngoan ngoãn ngồi nín khe không dám mở miệng, trong mắt không giấu nổi e dè hoảng sợ.
Tiếu ý thoáng lóe lên rồi biến mất, nhãn thần Vô Song công tử lại trở về trạng thái trong trẻo lãnh đạm, sâu không thấy đáy như cũ.
“Không ngại cho chư vị biết, sa trường đối trận, đối thủ mà Tiếu Khuynh Vũ cực kỳ không muốn gặp phải chính là Phương tiểu hầu gia.”
“Những tướng lĩnh khác, cho dù là kẻ năm đó được xưng là Thiên Tấn bất bại Thác Bạt Mục Hoành, Tiếu mỗ cũng chưa từng có cảm giác lo âu nghĩ ngợi, bởi vì những người này hành quân bố trận dù có lão luyện ngoan độc đến mấy cũng không lọt ra ngoài những nguyên tắc, lề thói cũ của tiền nhân. Nhất cử nhất động của bọn họ đều có thể lần ra sơ hở mà công kích. Nhưng Phương Quân Càn thì không.”
“Hắn dụng binh tựa thiên mã hành không, không theo quy tắc, thần không biết quỷ không hay, địch nhân vô phương phỏng đoán, linh cảm chợt lóe lên thì lập tức hành động ngay là chuyện thường ngày, hoàn toàn không giống với những gì đã được bàn bạc, tính toán từ trước.” – Nói rồi, Vô Song công tử chợt thấy đầu âm ẩm đau, “Tiếu mỗ thực chưa từng gặp qua tướng lĩnh nào thiên tài đến nỗi không thể nghiên cứu, phỏng đoán như thế. Vẫn còn lo lắng không biết có tự giữ mình được không, không ngờ chư vị đối với việc này lại mười phần tự tin. Đổi lại, Tiếu mỗ lo lắng thái quá rồi.”
Y nói rất thản nhiên, lạnh lùng, song giọng nói đều đều đầy mai mỉa châm biếm cùng với tiếu ý không ngại tràn ra trên mặt.
“Ngô tướng quân, ngài thân kinh bách chiến kinh nghiệm lão luyện, nghĩ lại cũng chỉ có ngài đủ sức chống lại Phương Quân Càn, chi bằng để ngài cầm quân ra trận?”
“Không không không không! Công tử khéo đùa, thuộc hạ sao xứng đáng!”
“Vậy hay là để Bối tướng quân xung trận, ngài dụng binh như thần, trước mắt Bát Phương quân thế cường lực mãnh, Như Vĩnh thành vung đao dựng ngựa ngăn cơn sóng dữ, không phải ngài thì còn ai?”
Bối Minh mồ hôi đầm đìa: “Công tử, mạt… mạt tướng…”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ cảm thấy từng trận bi ai: Kẻ như thế, lại có thể lên đến chức Đô úy, tại cao quan, thực hậu lộc, trách sao Đại Khánh ngày càng suy yếu, chẳng có được phút bình yên.
Chẳng mấy chờ mong nghe được những người này nhổ trong miệng ra được điều gì đó hay ho, Vô Song công tử chuyển hướng luân y, điềm nhiên hạ lệnh:
“Bắt đầu từ hôm nay, quân đội chỉ cần một thanh âm, một mệnh lệnh duy nhất.”
“Sáng sớm ngày mai, toàn quân thao luyện, diễn tập trận pháp.”
“Kẻ nào bất tuân thượng lệnh, giết chết không tha.”
—oOo—
(1): Ban môn lộng phủ (班门弄斧) (Múa búa trước cửa Lỗ Ban): Lỗ Ban, tên thật Công Du Ban, là một bậc kỳ tài về nghề xây dựng cũng như những môn thủ công tinh xảo, khéo léo và có độ chính xác cao. Ông được xem là ông tổ của nghề xây dựng cũng như nhiều nghề thủ công khác.
‘Ban môn lộng phủ’: múa rìu trước cửa nhà Lỗ Ban, múa rìu qua mắt thợ, đánh trống qua cửa nhà sấm…
Tướng lĩnh Bát Phương thành đưa mắt nhìn nhau, bàng hoàng ngơ ngác. Chiếu theo lời Hầu gia vừa nói, vậy chẳng lẽ…Tái ngộ công tử, bọn họ phải dùng kiếm đao giáp trụ chào đón người sao?!
“Đừng nhìn ta như vậy,” – Phương tiểu hầu gia hoảng hốt bối rối khoát khoát tay, “Thành thật mà nói, bổn hầu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cùng Khuynh Vũ giao chiến sa trường.”
Thích quân sư cười khổ: “Vậy thì, Tiểu hầu gia, bây giờ đã đến lúc nghĩ rồi đó.”
“Thích quân sư,” – Phương Quân Càn quay sang, đôi đồng tử sắc bén không rõ nông sâu vụt lóe tinh quang rồi liền biến mất, “Nếu như ngươi cùng Khuynh Vũ đối đầu, liệu nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Thích Vô Ưu thật tâm nói: “Không nắm chắc được.”
Đáp án này không nằm ngoài dự kiến của Phương tiểu hầu gia. Gật gật đầu, hắn đảo mắt nhìn hết thảy tướng lĩnh: “Trong số các ngươi, ai có thể nắm chắc phần thắng nếu đối đầu với Công tử Vô Song?”
Câu hỏi của hắn rơi vào im lặng.
Không một ai đáp lại.
Chúng tướng lúc ấy mới nhận ra: đến tận bây giờ, công tử Vô Song cũng chưa từng nếm qua thất bại!
Nhưng mà, điều đáng sợ không phải nằm ở chiến tích kiêu nhân ấy của y, mà chính là sau những chiến tích lẫy lừng vẫn có thể thản nhiên duy trì trạng thái trầm ổn bình lặng, không trêu cho người ta để ý dè chừng.
Tựa núi ẩn mây mù, như nước luồn khe sâu.
Bên trong tính kế bày mưu, bên ngoài ngàn dặm đại thắng.
Tiếu Khuynh Vũ đích thực là một nam tử thông tuệ mẫn tiệp mà cũng cường đại vô song. Làm bằng hữu, đồng bạn với y, ngươi sẽ luôn có cảm giác yên tâm và tràn đầy tự tin, bởi lẽ ngươi biết rõ rằng vĩnh viễn có một bằng hữu mạnh như rồng như hổ ở bên cạnh tận lực giúp đỡ ngươi.
Tuy nhiên, làm đối thủ của y lại khác, đó là ác mộng vô cùng vô tận của địch nhân, đến lúc đó, ăn không biết ngon, ngủ không an giấc, luôn phải phập phồng âu lo, tột cùng căng thẳng.
Bát Phương quan bi thương phát hiện: Lúc này, ác mộng của bọn họ đã bắt đầu rồi.
Khóe môi Phương tiểu hầu gia nhếch lên, hốt nhiên vẽ thành một nụ cười nhẹ nhàng.
“Chư vị không cần bày ra vẻ mặt như đại địch ngập đầu như thế, chưa từng thất bại không có nghĩa là không bao giờ thất bại. Bất luận là thắng hay là thua, cuộc chiến này tương lai chắc chắn ghi danh sử sách truyền lưu thiên cổ! Nếu còn lưỡng lự không tham gia trận tuyệt thế đại chiến này, vậy chư vị đang ngồi ở đây chẳng phải sẽ tiếc hận cả đời ư?”
Gương mặt cười cười kỳ quái của Phương Quân Càn như cố vuốt ve cõi lòng nhộn nhạo bất an của chư tướng Bát Phương Thành đang hiện diện.
Lão tướng Thái Nham chợt phát hiện: Trước kia, trên người Phương Quân Càn luôn tồn tại một sự biến chuyển, thay đổi, dù rất linh hoạt, mau lẹ nhưng đủ để người khác nhận ra. Vậy mà trải qua sắt rèn thép luyện, đến bây giờ đã không còn nhìn ra được dù chỉ nửa điểm tung tích, khác hẳn hoàn toàn, chỉ thấy sự trầm ổn điềm tĩnh tận sâu trong tâm tưởng, cùng với một loại khí phách rực lên từ trong xương thịt, hiển hiện ra bên ngoài.
Phương Quân Càn đứng cạnh bên soái tọa, một thân hỏa hồng mãnh liệt thiêu đốt mắt nhìn, vẻ đẹp anh tuấn kiêu hùng tỏa ra rực rỡ, khiến người ta không dám nhìn trực diện.
Phương Quân Càn bình thản chú thị chư tướng, ở hắn có thiên phú của một tướng soái ưu tú, ánh mắt lúc nào cũng khiến các tướng sĩ có cảm giác hắn đang nhìn mình, đặc biệt chú ý đến mình.
“Trận này, quân ta chiếm nhân hòa, quân thủ thành chiếm địa lợi, bên nào có thể chiếm được thiên thời bên ấy chắc chắn giành chiến thắng.”
“Trận này, bổn hầu không an bài bất cứ chiến thuật cụ thể nào, bởi trước mặt công tử Vô Song dù có thi triển trận pháp gì đi nữa cũng chỉ là múa búa trước cửa Lỗ Ban (1) thôi. Trước mắt, chiến thuật duy nhất của Bát Phương quân là ‘lấy bất biến ứng vạn biến’!”
Thản nhiên nhìn chư tướng trước mặt, Phương Quân Càn chợt mở miệng buông một câu, khiến trong lòng tướng lĩnh kéo mây nổi gió ùn ùn: “Bổn hầu tranh đoạt, chính là số mệnh!”
Chúng tướng bị khí thế của hắn cuốn hút, bất giác nhất tề dạ ran, ầm ầm vang dội, đồng thanh lạ kỳ.
Phương tiểu hầu gia ưu nhã ngồi lên soái tọa, ngữ điệu tự đắc biếng nhác, không hề có điểm nào giống với cận chiến khẩn trương:
“A a, Khuynh Vũ nói trận này nếu thất bại, sẽ toàn tâm toàn ý trở về Bát Phương thành, không thoái thác nữa.”
“Cho nên, có thể làm cho Khuynh Vũ trở về hay không, hoàn toàn trông nhờ vào các vị đang ngồi ở đây cả.”
Phương tiểu hầu gia ra khỏi soái trướng rồi, còn lại Thích quân sư đứng ở một bên ai thanh oán khí: “Thôi rồi thôi rồi thôi rồi…”
Cổ Mục Kỳ lấy làm lạ, bèn hỏi: “Quân sư, thôi rồi cái gì?”
“Tướng quân chẳng lẽ nghe không rõ câu cuối của Tiểu hầu gia?”
Cổ Mục Kỳ nhớ lại: “Là câu mà người nói, công tử có thể trở về hay không hoàn toàn nhờ vào chúng ta?”
“Cổ tướng quân, nghe xong câu đó chẳng lẽ người không suy nghĩ gì ư? Nếu chúng ta thua trận này, Tiểu hầu gia còn không lôi chúng ta ra hành hạ đến thảm hay sao?” – Thích quân sư lấy ánh mắt ‘Lão thật ngốc quá’ nhìn chằm chằm Cổ Mục Kỳ.
Cổ tướng quân quả nhiên không phụ ánh mắt của Thích Vô Ưu, chỉ còn biết lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì.
Trước cặp mắt trắng dã ngơ ngơ ngẩn ngẩn của Cổ Mục Kỳ, chiết phiến trong tay Thích quân sư chỉ còn biết quạt phành phạch liên hồi, như thể muốn thổi bay cho khuất cảm giác phiền não trong lòng: còn không phải Tiểu hầu gia mang tất cả hạnh phúc chung thân của mình hoàn toàn phó thác cho chúng ta… Khụ khụ, tin tưởng thành tâm, bóng gió xa gần.
Quả nhiên, ý trung hữu ý…
Bấc cháy sáng trưng.
Tin tức chất chồng.
Nam tử ôn nhuận như ngọc.
Phê chú lạnh lùng thê lương.
Ánh sáng nhu nhã của ngọn đèn rơi trên làn da trắng tái tựa tuyết đầu mùa của bạch y công tử, như ngọc lưu ly mỏng manh trong suốt đến nỗi muốn xuyên qua.
Hết ngày lại đến đêm suy tư, tính toán hết mọi kế hoạch, tiền nhân hậu quả sẽ xảy ra, lo lắng, nghĩ ngợi nếu đao kiếm tương tranh sẽ dẫn đến việc gì. Vì vậy, chứng mất ngủ của công tử Vô Song ngày càng nghiêm trọng. Thân thể mệt mỏi đến mức gần như ngã gục, chỉ còn lại duy nhất năng lực tư duy là tỉnh táo, mẫn tiệp dị thường.
Lao Thúc cũng vì vậy mà sốt ruột đến độ luống cuống tay chân, vò đầu suy nghĩ đủ biện pháp cho y một giấc ngủ ngon, nhưng mà Tiếu Khuynh Vũ nào có được nhàn hạ nghỉ ngơi? Thường ngày, cứ đầu vừa chạm gối đã liền trở dậy xử lý quân vụ rồi.
“Lao Thúc, ngươi đến rồi! Bọn họ chờ đã lâu chưa?” – Tiếu Khuynh Vũ gác bút, ngẩng đầu lên. Giữa đôi mày thanh tú, nhẹ điểm vệt chu sa, thản nhiên mà tịch mịch, diễm lệ mà thê lương, so với vết mực son phê chú còn đẹp hơn vài phần.
Lao Thúc trầm mặc gật gật đầu.
Ngón tay dài mảnh trắng tựa bạch ngọc gõ nhẹ lên trán vài cái, Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Nói rồi cũng không chờ Lao Thúc đáp lời, một mình kích hoạt luân y rời đi, dần dần mất bóng ở góc hành lang uốn khúc.
Đợi y đi thật xa rồi, Lao Thúc chậm chạp hé mi mắt, lộ ra đôi ngươi nhuốm đau thương phức tạp, liền đó nắm tay áp lên ngực, đè nén không được một tiếng kêu bật trào ra từ sâu trong lòng…
Công tử.
Đại sảnh nghị sự huyên náo ầm ĩ.
“Bát Phương quân có là gì, chỉ là một lũ mọi rợ biên hoang hữu dũng vô mưu. Ngô Hiểu đại tướng quân ta chỉ cần tùy tiện dụng ít tâm tư cũng đủ cũng đủ khiến bọn chúng mắt hoa đầu váng. Đối phó bọn chúng căn bản chẳng cần động não, bổn tướng quân hiểu quá rõ mà!”
“Đúng đúng đúng, Phương Quân Càn một thằng nhóc chưa sạch lông măng mà dám thí quân phạm thượng à? Đối phó với hắn, Bối tướng quân ta dễ như trở bàn tay!”
“Hiểu biết quá rõ? Dễ như trở bàn tay?” – Giọng cười trong trẻo thanh nhã khoan hòa khiến hết thảy thanh âm huyên náo khác im bặt, mọi người lặng phắc, Tiếu Khuynh Vũ khoan thai cho luân y tiến vào đại sảnh.
Vài tướng lĩnh Như Vĩnh thành lập tức bật dậy hành lễ: “Công tử!” Thần sắc có chút bối rối.
Tiếu Khuynh Vũ gật gật đầu, ánh mắt quét ngang những người còn lại. Vừa rồi, huênh hoang tranh cãi kịch liệt ầm ĩ chính là phát xuất từ đám người này mà ra.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo tựa băng đá không chút cảm xúc của Tiếu Khuynh Vũ, đám tướng lĩnh mới đây còn ngang ngược tự phụ chợt thấy áp lực khủng khiếp đè đầu, người này đến người khác chậm chạp đứng lên, miễn cưỡng hành lễ: “Công tử an hảo!”
A ha, miệng hùm gan sứa!
Vô Song công tử mỉm cười khinh miệt, thản nhiên đáp trả: “Chư vị đã vất vả, vừa rồi còn đang thảo luận việc gì vậy? Tiếp tục nói đi.”
Không một ai lên tiếng. Một vài kẻ cứ như ngồi trên đống lửa, nhấp nhỏm không yên. Vừa rồi, những kẻ như Ngô Hiểu cùng Bối Minh bạo mồm bạo miệng oang oang khoác lác đã sớm bị uy lực của Vô Song công tử áp bức đến xì hơi, ngoan ngoãn ngồi nín khe không dám mở miệng, trong mắt không giấu nổi e dè hoảng sợ.
Tiếu ý thoáng lóe lên rồi biến mất, nhãn thần Vô Song công tử lại trở về trạng thái trong trẻo lãnh đạm, sâu không thấy đáy như cũ.
“Không ngại cho chư vị biết, sa trường đối trận, đối thủ mà Tiếu Khuynh Vũ cực kỳ không muốn gặp phải chính là Phương tiểu hầu gia.”
“Những tướng lĩnh khác, cho dù là kẻ năm đó được xưng là Thiên Tấn bất bại Thác Bạt Mục Hoành, Tiếu mỗ cũng chưa từng có cảm giác lo âu nghĩ ngợi, bởi vì những người này hành quân bố trận dù có lão luyện ngoan độc đến mấy cũng không lọt ra ngoài những nguyên tắc, lề thói cũ của tiền nhân. Nhất cử nhất động của bọn họ đều có thể lần ra sơ hở mà công kích. Nhưng Phương Quân Càn thì không.”
“Hắn dụng binh tựa thiên mã hành không, không theo quy tắc, thần không biết quỷ không hay, địch nhân vô phương phỏng đoán, linh cảm chợt lóe lên thì lập tức hành động ngay là chuyện thường ngày, hoàn toàn không giống với những gì đã được bàn bạc, tính toán từ trước.” – Nói rồi, Vô Song công tử chợt thấy đầu âm ẩm đau, “Tiếu mỗ thực chưa từng gặp qua tướng lĩnh nào thiên tài đến nỗi không thể nghiên cứu, phỏng đoán như thế. Vẫn còn lo lắng không biết có tự giữ mình được không, không ngờ chư vị đối với việc này lại mười phần tự tin. Đổi lại, Tiếu mỗ lo lắng thái quá rồi.”
Y nói rất thản nhiên, lạnh lùng, song giọng nói đều đều đầy mai mỉa châm biếm cùng với tiếu ý không ngại tràn ra trên mặt.
“Ngô tướng quân, ngài thân kinh bách chiến kinh nghiệm lão luyện, nghĩ lại cũng chỉ có ngài đủ sức chống lại Phương Quân Càn, chi bằng để ngài cầm quân ra trận?”
“Không không không không! Công tử khéo đùa, thuộc hạ sao xứng đáng!”
“Vậy hay là để Bối tướng quân xung trận, ngài dụng binh như thần, trước mắt Bát Phương quân thế cường lực mãnh, Như Vĩnh thành vung đao dựng ngựa ngăn cơn sóng dữ, không phải ngài thì còn ai?”
Bối Minh mồ hôi đầm đìa: “Công tử, mạt… mạt tướng…”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ cảm thấy từng trận bi ai: Kẻ như thế, lại có thể lên đến chức Đô úy, tại cao quan, thực hậu lộc, trách sao Đại Khánh ngày càng suy yếu, chẳng có được phút bình yên.
Chẳng mấy chờ mong nghe được những người này nhổ trong miệng ra được điều gì đó hay ho, Vô Song công tử chuyển hướng luân y, điềm nhiên hạ lệnh:
“Bắt đầu từ hôm nay, quân đội chỉ cần một thanh âm, một mệnh lệnh duy nhất.”
“Sáng sớm ngày mai, toàn quân thao luyện, diễn tập trận pháp.”
“Kẻ nào bất tuân thượng lệnh, giết chết không tha.”
—oOo—
(1): Ban môn lộng phủ (班门弄斧) (Múa búa trước cửa Lỗ Ban): Lỗ Ban, tên thật Công Du Ban, là một bậc kỳ tài về nghề xây dựng cũng như những môn thủ công tinh xảo, khéo léo và có độ chính xác cao. Ông được xem là ông tổ của nghề xây dựng cũng như nhiều nghề thủ công khác.
‘Ban môn lộng phủ’: múa rìu trước cửa nhà Lỗ Ban, múa rìu qua mắt thợ, đánh trống qua cửa nhà sấm…
Tác giả :
Thương Hải Di Mặc