Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục
Chương 48
“Nghiêm Khoan”
“…..”
“Nghiêm Khoan”
“…..”
“Nghiêm-Khoan”
“…..”
“…..”
“…..”
“Tiểu Khoan”
“Hả? Có chuyện gì?”
Nghiêm Khoan hạ cuốn thực đơn xuống, nhìn Chấn Vũ với ánh mắt vô (số) tội cứ như thể anh chỉ vừa mới nghe tiếng người ta gọi mà giật mình vậy.
“Có vấn đề gì hả?”
“Chắc là tôi mua đại thứ gì đó rồi đến công ty luôn”
“Eh~ Sao vậy? Ngồi đây ăn luôn đi, chưa tới 8h mà, từ đây đến công ty cũng đâu có xa”
“Sao tôi ăn nổi khi tất cả các cô nàng ở đây đều nhìn thẳng về hướng này hả?”
“Cứ mặc kệ họ đi, họ chỉ nhìn thôi mà”
“…..”
“Chúng ta cũng đâu có điều gì “mờ ám” đâu mà sợ người khác nhìn”
“Cậu….”
Chấn Vũ hoàn toàn cứng họng trước “lý lẽ” của Nghiêm Khoan, chỉ còn biết im lặng ngồi lại hứng chịu hàng chục ánh mắt soi mói, đó là chưa kể đến nhà hàng càng lúc càng đông khách nữ vào ăn là phụ mà vào xem hai người họ là chính
________________
Chấn Vũ hoàn toàn không thể thoải mái ăn uống được, trong khi Nghiêm Khoan vẫn thản nhiên, còn có vài phần khoái chí, ăn uống rất ngon lành.
Những cô gái trong nhà hàng cứ hướng mắt về hai người như thể đang mong chờ chuyện gì đó hay ho xảy ra nhưng hai người cứ thế ngồi ăn trong im lặng.
“Tối nay tôi muốn ăn cơm cà ri” – Nghiêm Khoan bỗng dưng lên tiếng
“Hả?”
Chấn Vũ ngạc nhiên ngước lên nhìn.
Do hai người ngồi ở góc khuất, bàn gần đó nhất cũng cách đến 3m, Nghiêm Khoan lại nói nhỏ giọng nên mọi người hầu như chẳng nghe thấy cậu ta vừa nói gì, chỉ thấy Chấn Vũ tròn mắt kinh ngạc còn Nghiêm Khoan thì cứ ngồi nhìn anh và mỉm cười hồn nhiên
“Nhưng mà…”
“Cà ri gà nha, tôi thích ăn cà ri gà”
“Đợi… đợi đã”
“Nấu nhiều khoai tây một chút nha”
“Nhưng mà… tôi không biết nấu cà ri”
“Vây thì mua sách dạy nấu ăn đi”
Cạch
Cái thìa trên tay Chấn Vũ rơi xuống bàn, anh còn tưởng mình vừa nghe nhầm
“Cậu nói cái gì?” – Chấn Vũ nhíu mày hỏi lại
“Mua sách dạy nấu ăn, trong đó có hướng dẫn cách nấu cà ri mà” – Nghiêm Khoan cúi đầu ăn, thản nhiên đáp lời
“Cậu…”
“Phục vụ, tính tiền đi” – Nghiêm Khoan vẫy tay gọi cô phục vụ đang say sưa đứng ngắm hai người, coi như không biết tới sự phản đối của Chấn Vũ.
Trong lúc cô phục vụ đang in hóa đơn thanh toán, Nghiêm Khoan liếc nhìn sang dĩa cơm của Chấn Vũ vẫn còn lại một ít bèn không chút suy nghĩ với tay qua cầm lấy cái dĩa, gom hết cơm vào một thìa đầy, đưa lên trước mặt Chấn Vũ
“Làm gì vậy?”
“A~” (lạy Chúa, ai đó giết ta đi >.<) “Tôi không phải con nít” “Nhưng cũng cần phải ăn sáng đầy đủ chứ” “Tôi no rồi” “Cũng không được bỏ mứa” “…..” “A~” Nghiêm Khoan vẫn kiên trì đưa cái thìa cơm đến sát miệng Chấn Vũ Chấn Vũ có hơi chần chừ, hơi chau mày nhìn Nghiêm Khoan một lúc lâu cũng từ từ mở miệng, để cho Nghiêm Khoan đút Vấn đề là ở chỗ cái thìa cơm của Nghiêm Khoan quá nhiều, Chấn Vũ không nuốt hết được. Anh nhắm mắt cố gắng lắm mới cho hết phần cơm kia vào miệng được, nhưng nhai một cách khó khăn. Nghiêm Khoan nhìn vẻ mặt khó xử của Chấn Vũ lại thấy rất… đáng yêu lại vô cùng buồn cười, nhịn không được mà cười lớn. Chấn Vũ không nói được, chỉ biết trừng mắt tức giận nhìn Nghiêm Khoan vì nghĩ rằng cậu ta cố tình làm vậy. Lúc cô phục vụ đem hóa đơn ra thì Vũ quay mặt vào tường, vẫn đang cố nuốt hết phần cơm Nghiêm Khoan đút cho. Tên kia xem ra cũng không ngốc lắm, biết Chấn Vũ không muốn bị mất hình tượng nên mới quay vào tường để tránh bị nhìn thấy vẻ mặt khó coi. Hiểu ra vấn đề, Nghiêm Khoan mới vươn người tới trước, lấy tay che lại mặt Chấn Vũ lại để không bị người khác nhìn thấy, anh khẽ gật đầu với cô gái ý nói muốn cô ấy đợi một lát vì bây giờ hai tay anh đều đang bận. Cô gái đương nhiên là không ngại đợi (thậm chí còn rất vui mừng) Mấy phút sau, Chấn Vũ cuối cùng cũng xong, Nghiêm Khoan đưa cho anh ly nước rồi quay sang cô phục vụ, thanh toán hóa đơn Chấn Vũ lau miệng bằng khăn giấy có sẵn trên bàn rồi ra ngoài, đứng đợi Nghiêm Khoan đi lấy xe. Đột nhiên có một cô gái chạy đến xin chữ ký của Chấn Vũ. Một người, hai người rồi cả chục người bắt đầu chạy đến, mới có mấy phút mà Chấn Vũ đã bị hơn mười cô gái vây quanh xin chữ ký, bắt tay. Lúc Nghiêm Khoan vừa chạy xe ra thì thấy một fan đang chụp hình với Chấn Vũ. Cô gái dựa sát vào người Chấn Vũ, còn Chấn Vũ thì cũng tự nhiên quàng vai cô gái. Hai người có vẻ rất thân mật Nghiêm Khoan thấy khó chịu, bắt đầu nhấn còi xe liên tục, hết sức ồn ào, làm xung quanh cũng náo động. Chấn Vũ vội chạy tới chỗ Nghiêm Khoan đang đậu xe, định bảo cậu ta dừng lại, nhưng Nghiêm Khoan bất ngờ quay đầu xe rồi kéo Chấn Vũ vào trong xe, để anh ngồi ghế bên cạnh, sau đó nhanh chóng phóng xe đi mất trong khi Chấn Vũ và mấy cô gái kia còn đang ngạc nhiên _
“…..”
“Nghiêm Khoan”
“…..”
“Nghiêm-Khoan”
“…..”
“…..”
“…..”
“Tiểu Khoan”
“Hả? Có chuyện gì?”
Nghiêm Khoan hạ cuốn thực đơn xuống, nhìn Chấn Vũ với ánh mắt vô (số) tội cứ như thể anh chỉ vừa mới nghe tiếng người ta gọi mà giật mình vậy.
“Có vấn đề gì hả?”
“Chắc là tôi mua đại thứ gì đó rồi đến công ty luôn”
“Eh~ Sao vậy? Ngồi đây ăn luôn đi, chưa tới 8h mà, từ đây đến công ty cũng đâu có xa”
“Sao tôi ăn nổi khi tất cả các cô nàng ở đây đều nhìn thẳng về hướng này hả?”
“Cứ mặc kệ họ đi, họ chỉ nhìn thôi mà”
“…..”
“Chúng ta cũng đâu có điều gì “mờ ám” đâu mà sợ người khác nhìn”
“Cậu….”
Chấn Vũ hoàn toàn cứng họng trước “lý lẽ” của Nghiêm Khoan, chỉ còn biết im lặng ngồi lại hứng chịu hàng chục ánh mắt soi mói, đó là chưa kể đến nhà hàng càng lúc càng đông khách nữ vào ăn là phụ mà vào xem hai người họ là chính
________________
Chấn Vũ hoàn toàn không thể thoải mái ăn uống được, trong khi Nghiêm Khoan vẫn thản nhiên, còn có vài phần khoái chí, ăn uống rất ngon lành.
Những cô gái trong nhà hàng cứ hướng mắt về hai người như thể đang mong chờ chuyện gì đó hay ho xảy ra nhưng hai người cứ thế ngồi ăn trong im lặng.
“Tối nay tôi muốn ăn cơm cà ri” – Nghiêm Khoan bỗng dưng lên tiếng
“Hả?”
Chấn Vũ ngạc nhiên ngước lên nhìn.
Do hai người ngồi ở góc khuất, bàn gần đó nhất cũng cách đến 3m, Nghiêm Khoan lại nói nhỏ giọng nên mọi người hầu như chẳng nghe thấy cậu ta vừa nói gì, chỉ thấy Chấn Vũ tròn mắt kinh ngạc còn Nghiêm Khoan thì cứ ngồi nhìn anh và mỉm cười hồn nhiên
“Nhưng mà…”
“Cà ri gà nha, tôi thích ăn cà ri gà”
“Đợi… đợi đã”
“Nấu nhiều khoai tây một chút nha”
“Nhưng mà… tôi không biết nấu cà ri”
“Vây thì mua sách dạy nấu ăn đi”
Cạch
Cái thìa trên tay Chấn Vũ rơi xuống bàn, anh còn tưởng mình vừa nghe nhầm
“Cậu nói cái gì?” – Chấn Vũ nhíu mày hỏi lại
“Mua sách dạy nấu ăn, trong đó có hướng dẫn cách nấu cà ri mà” – Nghiêm Khoan cúi đầu ăn, thản nhiên đáp lời
“Cậu…”
“Phục vụ, tính tiền đi” – Nghiêm Khoan vẫy tay gọi cô phục vụ đang say sưa đứng ngắm hai người, coi như không biết tới sự phản đối của Chấn Vũ.
Trong lúc cô phục vụ đang in hóa đơn thanh toán, Nghiêm Khoan liếc nhìn sang dĩa cơm của Chấn Vũ vẫn còn lại một ít bèn không chút suy nghĩ với tay qua cầm lấy cái dĩa, gom hết cơm vào một thìa đầy, đưa lên trước mặt Chấn Vũ
“Làm gì vậy?”
“A~” (lạy Chúa, ai đó giết ta đi >.<) “Tôi không phải con nít” “Nhưng cũng cần phải ăn sáng đầy đủ chứ” “Tôi no rồi” “Cũng không được bỏ mứa” “…..” “A~” Nghiêm Khoan vẫn kiên trì đưa cái thìa cơm đến sát miệng Chấn Vũ Chấn Vũ có hơi chần chừ, hơi chau mày nhìn Nghiêm Khoan một lúc lâu cũng từ từ mở miệng, để cho Nghiêm Khoan đút Vấn đề là ở chỗ cái thìa cơm của Nghiêm Khoan quá nhiều, Chấn Vũ không nuốt hết được. Anh nhắm mắt cố gắng lắm mới cho hết phần cơm kia vào miệng được, nhưng nhai một cách khó khăn. Nghiêm Khoan nhìn vẻ mặt khó xử của Chấn Vũ lại thấy rất… đáng yêu lại vô cùng buồn cười, nhịn không được mà cười lớn. Chấn Vũ không nói được, chỉ biết trừng mắt tức giận nhìn Nghiêm Khoan vì nghĩ rằng cậu ta cố tình làm vậy. Lúc cô phục vụ đem hóa đơn ra thì Vũ quay mặt vào tường, vẫn đang cố nuốt hết phần cơm Nghiêm Khoan đút cho. Tên kia xem ra cũng không ngốc lắm, biết Chấn Vũ không muốn bị mất hình tượng nên mới quay vào tường để tránh bị nhìn thấy vẻ mặt khó coi. Hiểu ra vấn đề, Nghiêm Khoan mới vươn người tới trước, lấy tay che lại mặt Chấn Vũ lại để không bị người khác nhìn thấy, anh khẽ gật đầu với cô gái ý nói muốn cô ấy đợi một lát vì bây giờ hai tay anh đều đang bận. Cô gái đương nhiên là không ngại đợi (thậm chí còn rất vui mừng) Mấy phút sau, Chấn Vũ cuối cùng cũng xong, Nghiêm Khoan đưa cho anh ly nước rồi quay sang cô phục vụ, thanh toán hóa đơn Chấn Vũ lau miệng bằng khăn giấy có sẵn trên bàn rồi ra ngoài, đứng đợi Nghiêm Khoan đi lấy xe. Đột nhiên có một cô gái chạy đến xin chữ ký của Chấn Vũ. Một người, hai người rồi cả chục người bắt đầu chạy đến, mới có mấy phút mà Chấn Vũ đã bị hơn mười cô gái vây quanh xin chữ ký, bắt tay. Lúc Nghiêm Khoan vừa chạy xe ra thì thấy một fan đang chụp hình với Chấn Vũ. Cô gái dựa sát vào người Chấn Vũ, còn Chấn Vũ thì cũng tự nhiên quàng vai cô gái. Hai người có vẻ rất thân mật Nghiêm Khoan thấy khó chịu, bắt đầu nhấn còi xe liên tục, hết sức ồn ào, làm xung quanh cũng náo động. Chấn Vũ vội chạy tới chỗ Nghiêm Khoan đang đậu xe, định bảo cậu ta dừng lại, nhưng Nghiêm Khoan bất ngờ quay đầu xe rồi kéo Chấn Vũ vào trong xe, để anh ngồi ghế bên cạnh, sau đó nhanh chóng phóng xe đi mất trong khi Chấn Vũ và mấy cô gái kia còn đang ngạc nhiên _
Tác giả :
Hisagi aka Lam Nguyệt hồ yêu