Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục
Chương 38
Giờ ăn trưa, ừm, có thể nói là trải qua trong yên bình. Ngoại trừ việc Chấn Vũ vốn không có hứng ăn uống cũng bị Nghiêm Khoan nhồi cho một bao nhiêu là thứ, hết cơm chiên lại đến trứng hấp, thịt bò xào, canh cải và cuối cùng là một cốc nước trái cây to đùng.
Trong mắt những kẻ ngây thơ khác, họ chỉ thấy “A, hai người đó thân nhau nhỉ”, nhưng trong mắt một vài kẻ khác thì không như vậy
“Đúng rồi, đúng rồi, phải thế chứ” – Lao thúc cười thâm hiểm
“Chăm sóc vợ như thế mới là người chồng tốt” – Vô Ưu cười xảo quyệt
“Hai người đó… hình như…” – bộ não “trong sáng” của cô sinh viên Thương Hải Di Mặc dường như đang nhen nhóm thứ gì đó
________________
14h45…
Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn, cả đoàn cũng chuẩn bị sẵn sàng để chụp những tấm ảnh thật đẹp, chỉ còn chờ hai nhân vật chính thay phục trang. Không có phòng thay đồ, nhưng may mà còn có cái xe phục trang to tướng, Nghiêm Kiều hai người chẳng còn cách nào khác là chui vào đó thay đồ, có thêm vài nhân viên cũng vào giúp họ.
Lúc đầu Chấn Vũ còn chưa đoán ra được nội dung của cuốn photobook lần này, sau khi nhìn mấy bộ trang phục thì anh suýt ngã ngửa.
Cái quái gì đây?
Cổ trang à?
Lại còn bạch y, đừng nói với mình là…
Chấn Vũ thay y phục trong sự lo lắng, bồn chồn nên tốn khá nhiều thời gian.
Trong lúc đó, Nghiêm Khoan đã ra ngoài trước. Cái tạo hình của Nghiêm Khoan rất ư là bắt mắt, là sự kết hợp của Lý Kiến Thành và Tần Ca. Kiểu tóc vương giả của Lý Kiến Thành, dải khăn đỏ của Tần Ca, bộ y phục thì nghe đâu là do Mặc Mặc thiết kế theo phong cách Phương Quân Càn, cái sự pha trộn ấy làm nên một tạo hình hoàn toàn mới mẻ. Mặc Mặc và mọi người cứ đứng tấm tắc khen ngợi. Ai nấy đều phải công nhận rằng Nghiêm Khoan thực sự rất hợp với tạo hình anh tuấn, tà mị thế này.
Một lúc sau, Chấn Vũ mới bước ra và mọi sự chú ý ngay lập tức chuyển sang anh, trong khi anh thì hoàn toàn không thoải mái trong bộ y phục hiện tại. Bạch y trắng tinh từ đầu tới chân. Thắt lưng thì khảm ngọc thạch khá tinh xảo, họa tiết thêu tay vô cùng tỉ mỉ. Nói thế nào thì bộ y phục này quá sức là cầu kỳ, rắc rối, cam đoan là không hề rẻ. Chấn Vũ không ngờ công ty của anh lại chịu khó bỏ tiền ra may một bộ y phục thế này chỉ để chụp hình cho một cuốn photobook.
“Vũ…”
Nghiêm Khoan vừa định gọi “Vũ nhi” thì nhận ngay một cái liếc mắt đầy sát khí của Chấn Vũ, lập tức đổi giọng ngoan ngoãn
“À, Chấn Vũ, thay đồ xong rồi à?”
“…..”
Chấn Vũ hoàn toàn ngó lơ Nghiêm Khoan
William nhìn thấy cảnh đó với cái bản mặt thảm não của Nghiêm Khoan liền bật cười
“Tốt tốt, hai cậu nhập vai được đó”
“Hả?” – Chấn Vũ ngạc nhiên nhìn mọi người đều đang cười nắc nẻ
“Tôi cũng nói cho cậu biết luôn, tựa của cuốn photobook lần này là Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa”
“Hả?”
“Lúc đầu tôi chỉ định theo lời công ty hai bên là thực hiện một cuốn photobook với bối cảnh cổ trang và nhân vật chính là hai người, nhưng sau đó quản lý của hai cậu lại gợi ý là lấy cuốn tiểu thuyết này làm chủ đề, tôi thấy cũng hay nên…” – William nói đến đây lại bỗng nhiên phì cười – “Nhưng không ngờ, haha, hai người thật là, hahaha, thực sự là quá hợp với hai vai này, hahahahahaa”
Bỗng chốc cả đoàn cũng cười rộ lên, Chấn Vũ khó xử nhìn quanh thì phát hiện ra Nghiêm Khoan cũng đang cố nhịn cười.
“Còn-dám-cười?” – Chấn Vũ không nói ra tiếng, nhưng cái nghiến răng và cái liếc mắt đầy-yêu-thương đã nói lên suy nghĩ của anh. Nghiêm Khoan lập tức nín khe.
________________
William mang ra một cỗ luân y, Chấn Vũ dễ dàng nhận ra nó và anh biết chắc William chuẩn bị nói gì
“Mời cậu ngồi xuống đây, Vô-Song-công-tử”
“Anh lấy cái này ở đâu ra vậy?”
“May mà bên ê kíp làm phim Tuyết hoa nữ thần long ấy còn giữ cái này, có hơi bẩn một chút vì bị để trong kho đã lâu và có một số chỗ hư hại phải sửa chữa, nhưng vẫn đỡ hơn là làm lại từ đầu, mấy cái họa tiết này cũng tốn thời gian lắm”
“…..”
“Và sau khi làm lại thì nó đẹp hơn trước đấy chứ”
“…..”
“Đúng là có hơi khác ha” – Nghiêm Khoan không biết từ đâu chen vào
“Đẹp hơn cái trong phim”
“Thế này mới xứng với Vô Song công tử” – William mỉm cười mãn nguyện rồi lại nháy mắt ra hiệu cho Chấn Vũ ngồi xuống
“Chúng ta bắt đầu được rồi”
Trong mắt những kẻ ngây thơ khác, họ chỉ thấy “A, hai người đó thân nhau nhỉ”, nhưng trong mắt một vài kẻ khác thì không như vậy
“Đúng rồi, đúng rồi, phải thế chứ” – Lao thúc cười thâm hiểm
“Chăm sóc vợ như thế mới là người chồng tốt” – Vô Ưu cười xảo quyệt
“Hai người đó… hình như…” – bộ não “trong sáng” của cô sinh viên Thương Hải Di Mặc dường như đang nhen nhóm thứ gì đó
________________
14h45…
Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn, cả đoàn cũng chuẩn bị sẵn sàng để chụp những tấm ảnh thật đẹp, chỉ còn chờ hai nhân vật chính thay phục trang. Không có phòng thay đồ, nhưng may mà còn có cái xe phục trang to tướng, Nghiêm Kiều hai người chẳng còn cách nào khác là chui vào đó thay đồ, có thêm vài nhân viên cũng vào giúp họ.
Lúc đầu Chấn Vũ còn chưa đoán ra được nội dung của cuốn photobook lần này, sau khi nhìn mấy bộ trang phục thì anh suýt ngã ngửa.
Cái quái gì đây?
Cổ trang à?
Lại còn bạch y, đừng nói với mình là…
Chấn Vũ thay y phục trong sự lo lắng, bồn chồn nên tốn khá nhiều thời gian.
Trong lúc đó, Nghiêm Khoan đã ra ngoài trước. Cái tạo hình của Nghiêm Khoan rất ư là bắt mắt, là sự kết hợp của Lý Kiến Thành và Tần Ca. Kiểu tóc vương giả của Lý Kiến Thành, dải khăn đỏ của Tần Ca, bộ y phục thì nghe đâu là do Mặc Mặc thiết kế theo phong cách Phương Quân Càn, cái sự pha trộn ấy làm nên một tạo hình hoàn toàn mới mẻ. Mặc Mặc và mọi người cứ đứng tấm tắc khen ngợi. Ai nấy đều phải công nhận rằng Nghiêm Khoan thực sự rất hợp với tạo hình anh tuấn, tà mị thế này.
Một lúc sau, Chấn Vũ mới bước ra và mọi sự chú ý ngay lập tức chuyển sang anh, trong khi anh thì hoàn toàn không thoải mái trong bộ y phục hiện tại. Bạch y trắng tinh từ đầu tới chân. Thắt lưng thì khảm ngọc thạch khá tinh xảo, họa tiết thêu tay vô cùng tỉ mỉ. Nói thế nào thì bộ y phục này quá sức là cầu kỳ, rắc rối, cam đoan là không hề rẻ. Chấn Vũ không ngờ công ty của anh lại chịu khó bỏ tiền ra may một bộ y phục thế này chỉ để chụp hình cho một cuốn photobook.
“Vũ…”
Nghiêm Khoan vừa định gọi “Vũ nhi” thì nhận ngay một cái liếc mắt đầy sát khí của Chấn Vũ, lập tức đổi giọng ngoan ngoãn
“À, Chấn Vũ, thay đồ xong rồi à?”
“…..”
Chấn Vũ hoàn toàn ngó lơ Nghiêm Khoan
William nhìn thấy cảnh đó với cái bản mặt thảm não của Nghiêm Khoan liền bật cười
“Tốt tốt, hai cậu nhập vai được đó”
“Hả?” – Chấn Vũ ngạc nhiên nhìn mọi người đều đang cười nắc nẻ
“Tôi cũng nói cho cậu biết luôn, tựa của cuốn photobook lần này là Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa”
“Hả?”
“Lúc đầu tôi chỉ định theo lời công ty hai bên là thực hiện một cuốn photobook với bối cảnh cổ trang và nhân vật chính là hai người, nhưng sau đó quản lý của hai cậu lại gợi ý là lấy cuốn tiểu thuyết này làm chủ đề, tôi thấy cũng hay nên…” – William nói đến đây lại bỗng nhiên phì cười – “Nhưng không ngờ, haha, hai người thật là, hahaha, thực sự là quá hợp với hai vai này, hahahahahaa”
Bỗng chốc cả đoàn cũng cười rộ lên, Chấn Vũ khó xử nhìn quanh thì phát hiện ra Nghiêm Khoan cũng đang cố nhịn cười.
“Còn-dám-cười?” – Chấn Vũ không nói ra tiếng, nhưng cái nghiến răng và cái liếc mắt đầy-yêu-thương đã nói lên suy nghĩ của anh. Nghiêm Khoan lập tức nín khe.
________________
William mang ra một cỗ luân y, Chấn Vũ dễ dàng nhận ra nó và anh biết chắc William chuẩn bị nói gì
“Mời cậu ngồi xuống đây, Vô-Song-công-tử”
“Anh lấy cái này ở đâu ra vậy?”
“May mà bên ê kíp làm phim Tuyết hoa nữ thần long ấy còn giữ cái này, có hơi bẩn một chút vì bị để trong kho đã lâu và có một số chỗ hư hại phải sửa chữa, nhưng vẫn đỡ hơn là làm lại từ đầu, mấy cái họa tiết này cũng tốn thời gian lắm”
“…..”
“Và sau khi làm lại thì nó đẹp hơn trước đấy chứ”
“…..”
“Đúng là có hơi khác ha” – Nghiêm Khoan không biết từ đâu chen vào
“Đẹp hơn cái trong phim”
“Thế này mới xứng với Vô Song công tử” – William mỉm cười mãn nguyện rồi lại nháy mắt ra hiệu cho Chấn Vũ ngồi xuống
“Chúng ta bắt đầu được rồi”
Tác giả :
Hisagi aka Lam Nguyệt hồ yêu