Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Chương 70: Bị chọc tức
Vô Danh công tử ngắm nhìn khuôn mặt nàng đang bị che phủ hơn một nửa bởi mũ trùm, chỉ để lộ ra cái miệng nho nhỏ hồng hồng xinh xắn và làn da trắng nõn như vỏ trứng mới bóc. Một vài lọn tóc hờ hững rơi ra ngoài màu đen nhánh. Hắn cười khẩy một cách tà ác.
Nguyệt Thiên Thư hoang mang, mà mỗi lần mà nàng hoang mang thì nàng sẽ...chửi thề. Một cách không thể kiềm chế, nàng mở miệng ra cười nhẹ:
- ****
Một khoảng im lặng khác thường, hắn ngắm nhìn cử chỉ đáng yêu của nàng, đôi tay hư hỏng và nghịch ngợm trượt ra phía sau bờ lưng nhỏ, đẩy nàng lại gần chính mình, đến mức gần như hắn có thể thấy được tất cả những sợi lông tơ của nàng đang âm thầm dựng đứng trước sự tiếp xúc cơ thể đột ngột như thế này.
Hắn rủa thầm, tại sao người con gái này cách đây mấy năm vẫn là một tiểu oa nhi vắt sữa không sạch, ngây ngô vậy mà mới đây lại quyến rũ đến mê người như thế này rồi. Khuôn mặt này bị che mất một nửa, thế nhưng vẫn lộ đôi môi đỏ nhỏ xinh gợi cảm và làm da trắng ngọc ngà, cứ cảm tưởng đến đôi môi đó bị những chàng trai khác nhòm ngó đưa đẩy là lại khiến hắn tức điên lên, máu dồn hết lên mặt.
Nguyệt Thiên Thư thấy hắn như vậy thì có chút bối rối, ngoại trừ những lời lúc nãy ra, nàng chửi thề hắn cũng đâu có biết. Nếu như tên này biết thì có khi nàng bị đánh cho vỡ mật chết rồi. Người cổ trang kị nhất là chửi thề, hơn nữa lại là nữ nhân.
Trong đầu nàng xuất hiện một loạt các câu hỏi, sau khi một hồi đấu tranh tư tương dữ dội, chắc chắn hơn chín mươi chín phẩy chín phần trăm là tên này không biết nàng đang nói gì. Ngoại trừ khả năng hắn cũng xuyên không giống nàng, mà làm gì có chuyện có lắm người xuyên không đến vậy? Nguyệt Thiên Thư trương mắt, ngước mặt lên con người cao hơn nàng đến nửa cái đầu, khuôn mặt đến gần hắn thêm một chút:
- Ngươi có bị biến thái hay không vậy? Ngay lập tức tránh xa ta ra một chút, nếu không thì ta không nể tình ngươi giúp bọn ta một chút mà chưởng ngươi và cú đâu. Tay ta còn chưa bị chặt đứt nha!
- Ta vừa mới giúp ngươi...
- Ta không cần ngươi giúp! Không có ngươi ta vẫn có thể chữa cho Thần Minh!
- Nàng....- Hắn bị nàng làm cho tức nghẹn, cổ họng nói không nên lời, bị một phát làm cho cả người tê tái, tức run người.
Nữ tử này...đúng lad làm cho hắn tức điên lên đi mà, đây là bị hắn chiều hư rồi. Từ lúc đầu ngày gặp mặt đến giờ, đúng là hắn không tiếp xúc nhiều với nàng, không tạp được uy phong, là khiến nàng trở thành: Điếc không sợ súng...à mà không... là Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ!
Nguyệt Thiên Thư hiện tại vẫn đang trong tình trạng: Hoang mang đến mức mặt muốn ngơ ra. Bộ não sở hữu IQ vô cực hoạt động nhanh siêu tốc đang trong quá trinh đình trệ. Nàng không biết tên này là rốt cục ăn trúng cái bả chó gì mà có thể cẩu huyết như vậy chứ?
- Nam nữ thụ thụ bất tương thân, nàng không thể tiếp cận nam nhân khác trước mặt phu quân của mình. Càng không thể khi phu quân nàng lại là ta!- Hắn cất chất giọng trầm trầm nhưng vô cùng nam tính, thế nhưng vào đầu chị nữ chính nhà ta lại chẳng khác gì chó sủa: Ẳng Ẳng Ẳng.
[Trong tiềm thức của Nguyệt Thiên Thư:
Vô danh: Ẳng Ẳng Ẳng
Chó: Gâu Gâu Gâu
Vô Danh: ẲNg Ẳng
Chó: Gâu Gâu
......]
Nguyệt Thiên Thư hoang mang, mà mỗi lần mà nàng hoang mang thì nàng sẽ...chửi thề. Một cách không thể kiềm chế, nàng mở miệng ra cười nhẹ:
- ****
Một khoảng im lặng khác thường, hắn ngắm nhìn cử chỉ đáng yêu của nàng, đôi tay hư hỏng và nghịch ngợm trượt ra phía sau bờ lưng nhỏ, đẩy nàng lại gần chính mình, đến mức gần như hắn có thể thấy được tất cả những sợi lông tơ của nàng đang âm thầm dựng đứng trước sự tiếp xúc cơ thể đột ngột như thế này.
Hắn rủa thầm, tại sao người con gái này cách đây mấy năm vẫn là một tiểu oa nhi vắt sữa không sạch, ngây ngô vậy mà mới đây lại quyến rũ đến mê người như thế này rồi. Khuôn mặt này bị che mất một nửa, thế nhưng vẫn lộ đôi môi đỏ nhỏ xinh gợi cảm và làm da trắng ngọc ngà, cứ cảm tưởng đến đôi môi đó bị những chàng trai khác nhòm ngó đưa đẩy là lại khiến hắn tức điên lên, máu dồn hết lên mặt.
Nguyệt Thiên Thư thấy hắn như vậy thì có chút bối rối, ngoại trừ những lời lúc nãy ra, nàng chửi thề hắn cũng đâu có biết. Nếu như tên này biết thì có khi nàng bị đánh cho vỡ mật chết rồi. Người cổ trang kị nhất là chửi thề, hơn nữa lại là nữ nhân.
Trong đầu nàng xuất hiện một loạt các câu hỏi, sau khi một hồi đấu tranh tư tương dữ dội, chắc chắn hơn chín mươi chín phẩy chín phần trăm là tên này không biết nàng đang nói gì. Ngoại trừ khả năng hắn cũng xuyên không giống nàng, mà làm gì có chuyện có lắm người xuyên không đến vậy? Nguyệt Thiên Thư trương mắt, ngước mặt lên con người cao hơn nàng đến nửa cái đầu, khuôn mặt đến gần hắn thêm một chút:
- Ngươi có bị biến thái hay không vậy? Ngay lập tức tránh xa ta ra một chút, nếu không thì ta không nể tình ngươi giúp bọn ta một chút mà chưởng ngươi và cú đâu. Tay ta còn chưa bị chặt đứt nha!
- Ta vừa mới giúp ngươi...
- Ta không cần ngươi giúp! Không có ngươi ta vẫn có thể chữa cho Thần Minh!
- Nàng....- Hắn bị nàng làm cho tức nghẹn, cổ họng nói không nên lời, bị một phát làm cho cả người tê tái, tức run người.
Nữ tử này...đúng lad làm cho hắn tức điên lên đi mà, đây là bị hắn chiều hư rồi. Từ lúc đầu ngày gặp mặt đến giờ, đúng là hắn không tiếp xúc nhiều với nàng, không tạp được uy phong, là khiến nàng trở thành: Điếc không sợ súng...à mà không... là Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ!
Nguyệt Thiên Thư hiện tại vẫn đang trong tình trạng: Hoang mang đến mức mặt muốn ngơ ra. Bộ não sở hữu IQ vô cực hoạt động nhanh siêu tốc đang trong quá trinh đình trệ. Nàng không biết tên này là rốt cục ăn trúng cái bả chó gì mà có thể cẩu huyết như vậy chứ?
- Nam nữ thụ thụ bất tương thân, nàng không thể tiếp cận nam nhân khác trước mặt phu quân của mình. Càng không thể khi phu quân nàng lại là ta!- Hắn cất chất giọng trầm trầm nhưng vô cùng nam tính, thế nhưng vào đầu chị nữ chính nhà ta lại chẳng khác gì chó sủa: Ẳng Ẳng Ẳng.
[Trong tiềm thức của Nguyệt Thiên Thư:
Vô danh: Ẳng Ẳng Ẳng
Chó: Gâu Gâu Gâu
Vô Danh: ẲNg Ẳng
Chó: Gâu Gâu
......]
Tác giả :
Ngọc Diệp