Khuynh Phi Thiên Hạ
Chương 13: Tỷ tỷ, ngươi không ngờ đúng không?
Khi Sở Mộc Lan tỉnh lại thì thấy mình đang trong bồn nước lạnh, y phục khá xộc xệch. Đau đầu, Sở Mộc Lan cố nhớ lại chuyện hôm qua, nghĩ đến tên kia nàng không khỏi sợ hãi, nàng..rốt cuộc tố qua đã xảy ra những gì? Vì sao nàng lại ở trong bồn nước này?
Thủy Trúc mở cửa, thấy Sở Mộc Lan tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm. Vội đi tới hỏi thăm
- Công chúa, người tỉnh rồi, người không sao chứ?
- Thủy Trúc..- Sở Mộc Lan nhíu mày, giọng hơi khàn khàn - Ta..tối qua, làm sao lại ở đây?
- Công chúa, tối qua lúc người trở về thì em đang ở chỗ của Thanh Thanh lấy cánh hoa hồng cho người nhưng lại không có liền trở về, lúc về em gặp tam hoàng tử cùng thị vệ của ngài ấy. Ngài ấy nói quên không dặn công chúa vài điều nên cùng em về Thanh Lam Cung. Nghe thấy tiếng hét tam hoàng tử liền chạy về phía phòng người, lúc mở cửa ra đã thấy một tên nam nhân bị giết ngực hắn bị đâm một thanh kiếm, máu chảy lênh láng rất đáng sợ. Còn người...lúc đó..- Thủy Trúc ấp úng nhìn nàng đầy e dè
- Ta làm sao?
- Người khi ấy nằm trên giường, y phục không thấy đâu chỉ quấn một chiếc khăn. Tam hoàng tử đi tới nói em chuẩn bị nước lạnh rồi ngâm công chúa vào đó. Lúc đầu tam hoàng tử đuổi bọn em ra ngoài nhưng một lúc sau lại cho bọn em vào, sau đó thì em thay nước lạnh cho công chúa liên tục, người lúc đó thật sự rất nóng..
-...Được rồi, giúp ta thay đồ, lát nữa ta đi cảm ơn hắn. Em vất vả rồi đi nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần làm gì đâu..- Sở Mộc Lan yếu ớt đứng dậy, nhìn vết bầm trên tay không khỏi căm hận tên khốn khiếp tối hôm qua
Tên đó nhất định là do người khác đưa tới, Thanh Lam Cung trước nay canh phòng rất nghiêm ngặt không có chuyện hắn có thể tự tới lại biết phòng của nàng. Nhưng..rốt cuộc là ai? Vì sao phải làm như vậy? Sở Mộc Lan suy đi tính lại cũng không biết mình đã đắc tội với ai?
Sở Mộc Phi...không thể! Nàng ta tuy đã được thả ra nhưng không có bản lĩnh mang người vào đây để hãm hại nàng..
Chẳng lẽ...
Trong đầu Sở Mộc Lan xuất hiện một cái tên nhưng nhanh chóng bị gạt bỏ, không thể nào đâu? Nàng sao có thể nghĩ như vậy cơ chứ?
Thay xong y phục, Sở Mộc Lan đến Lưu Nghịch Các gặp Lâm Mạnh Quân để nói lời cám ơn. Trên đường đi Sở Mộc Lan thấy một bóng hình khá giống Sở Mộc Phi nàng ta đang đi tới Phong Thanh Cung, hơi nghi ngờ nhưng nàng mặc kệ, chuyện này tính sau..
Cộc..cộc..
- Vào đi...- bên trong truyền ra tiếng nói lười biếng
Đẩy cửa bước vào, Sở Mộc Lan thấy Lâm Mạnh Quân đang ngồi đọc sách, bộ dạng an nhàn thoải mái. Gương mặt tuấn tú chăm chú nhìn quyển sách trông rất mê hồn, nam trang xanh lam càng làm hắn thêm vẻ mê hoặc, đôi môi mỏng hơi mím lại đầy quyến rũ. Sở Mộc Lam cảm thán, tên này mà mang về hiện đại làm ngôi sao nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền a..
- Trông bộ dáng huynh như này ta suýt thì tưởng vị thần tiên tỷ tỷ nào đáp xuống chơi cơ, huynh thật sự còn xinh đẹp hơn cả con gái đấy..- Sở Mộc Lan bước vào nói luôn, nàng cũng đâu nói quá
- Nàng đối đãi với ân nhân của mình thế đấy hả?- Lâm Mạnh Quân trừng mắt nhìn nàng, lại nghĩ đến nụ hôn tối qua
- Ta nói sự thật mà! Tối qua dù sao cũng cảm ơn huynh..- Sở Mộc Lan nhún vai vô tội
- Không thành ý...- Phun ra ba chữ xong, hắn lại mặc kệ nàng. Thật sự là hắn đang trốn tránh, tránh nhìn thấy nàng lại nhớ đến việc đó, nếu không phải hôm nay nàng đeo khăn hắn thật sự không biết hiện tại mình đã thành bộ dạng gì nữa
- Gì? Được rồi, hôm nay bổn công chúa dẫn huynh đi chơi được chưa? - Sở Mộc Lan xì một cái, dù sao nàng cũng muốn ra ngoài chơi cho vui chút
- Được..- Nhận lời ngay, thật ra hắn chỉ kiếm thời gian ở cạnh nàng nhiều hơn mà thôi
Lâm Mạnh Quân đi chuẩn bị xe, hắn cùng nàng ra ngoài thành chơi..
**********************************
Phong Thanh Cung...
Cả căn phòng của Sở Mộc Di im lặng đến đáng sợ, chúng nô tỳ sợ hãi quỳ hết xuống mặt đất run run nhìn chủ tử trước mặt, thật đáng sợ, bọn họ chưa từng thấy Sở Mộc Di mất bình tĩnh và đáng sợ như vậy, hàng ngày nàng ta rất ôn hòa dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ đáng sợ bấy nhiêu. Sở Mộc Di sau khi hất toàn bộ đồ đạc trong phòng của mình xuống đất, khiến nơi đây trở thành một bãi chiến trường thì lại tức giận đánh một nô tỳ khiến nàng ta bị thương nặng quá mà chết không kịp nhắm mắt, đôi mắt đầy ai oán đáng sợ
Sở Mộc Lan...
Rốt cuộc vì sao ngươi lại xuất hiện trên thế gian này để cướp đi mọi thứ của ta? Ngươi đáng lẽ nên chết đi mới phải! Ngươi vì sao lại được người khác cứu? Đáng lẽ ra hôm nay ngươi sẽ phải bị mọi người sỉ nhục, chỉ trích chứ không phải an nhàn như này?
Sở Mộc Di nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ ngầu trông rất hung tàn khác hẳn bộ dạng yểu điệu thục nữ hàng ngày. Từ bên ngoài một tiếng nói lanh lảnh đầy chế giễu phát ra
- Chậc..đại tỷ, ngươi sao lại hung dữ như vậy a..
Sở Mộc Di nghe thấy tiếng nói thì sắc mặt âm trầm khó coi. Một nữ nhân mặc y phục màu tím nhạt bước vào, nàng ta khá xinh đẹp diện mạo ưu nhìn bất quá cho người ta một cảm giác nguy hiểm rình rập, khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng
- Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?
Sở Mộc Di biết chắc nàng ta tới đây nhất định không có ý gì tốt nên đuổi hết đám hạ nhân ra ngoài, căn phòng tràn ngập mùi sát khí. Sở Mộc Di nhìn người trước mặt liền lạnh giọng ba phần
- Sở Mộc Phi ngươi tới đây làm gì?
- Hì...tỷ tỷ à, ngươi không cần căng thẳng quá đâu! Ta hôm nay chỉ đến đây tặng tỷ một món quà nhỏ mà thôi..- Sở Mộc Phi cười hì hì trông rất ranh ma
- Ngươi có thể để đồ trên bàn xong rồi đi, không thì mang luôn cả món quà của ngươi về ấy..- Sở Mộc Di giọng đầy chán ghét nói, quay lưng lại với Sở Mộc Phi
- Tỷ tỷ, ngươi ít nhất cũng phải nhìn xem chứ?- Sở Mộc Phi lấy trong người ra một cái lọ nhỏ đặt lên bàn rồi nói
- Ngươi....ngươi muốn gì? -Sở Mộc Di nhíu mày quay lại khi nhìn thấy chiếc lọ thì sợ hãi lui về sau một bước, giọng ấp úng
- Tỷ tỷ, ngươi nói gì vậy ta không hiểu? Ta chỉ muốn tặng tỷ chiếc lọ này thôi mà, có ý gì đâu? - Sở Mộc Phi vô tội nói
- Ngươi...
- Tỷ tỷ ngươi không ngờ đúng không? Chỉ là trong yến tiệc ta thấy tỷ vô tình bỏ cái gì đó màu trắng hình như là bột vào chén rượu của Sở Mộc Lan, cuối buổi lại thấy tỷ lén la lén lút vứt cái gì đó đi chỗ gần bờ hồ ấy..ta mới phát hiện ta chiếc lọ này, chắc nó là của tỷ rồi...- Sở Mộc Phi trào phúng nói, vui vẻ nhìn sắc mặt trắng bệch của Sở Mộc Di
- Ngươi..Sở Mộc Phi, ngươi đã biết những gì? - Sở Mộc Di nghiến răng nói, không ngờ chuyện đó lại bị con tiện nhân này nhìn thấy
- Ta biết gì sao? - Sở Mộc Phi cười cười đi tới gần Sở Mộc Di, nói thầm vào tai nàng ta giọng nói đầy u ám tràn ngập sự nguy hiểm - Ta biết trong chiếc lọ đó là xuân dược nha, nếu ta không nhầm thì loại này khá mạnh người trúng phải nhất định sẽ rất khó chịu sau đó sẽ...nhưng mà uống xong thì phải chừng một canh giờ sau mới phát tác, không biết đại tỷ có chuẩn bị ai cho Sở Mộc Lan giải dược không a...
- Ngươi...nói bậy gì vậy? Ta không có, sao ta có thể làm loại chuyện đó..- Sở Mộc Di sợ hãi nói, đôi chân lui về sau vài bước, đạp trúng cái ghế liền ngã xuống nền đất đầy mảnh sành, một vết cứa xuất hiện trên tay nàng ta máu chảy ra nhìn có vẻ rất đau nhưng mà nàng ta không còn tâm trạng nào mà quan tâm
- Tỷ tỷ, ngươi không cần dấu đâu, chúng ta là tỷ muội tốt đâu cần dấu nhau đúng không? - Sở Mộc Phi ngồi xuống trước mặt Sở Mộc Lan, tay nàng ta nhẹ nhàng vuốt tóc mình
- Hàm hồ..ngươi ăn nói linh tinh, ta không có..nói bậy..- Sở Mộc Di sợ hãi lùi về phía sau, không thể..chuyện này nhất định là mơ..
- Tỷ tỷ à, ngươi làm việc cũng sai sót quá đi a! Ngươi có biết tối hôm qua ta đã thấy gì không? Ta thấy tam hoàng tử Lâm Mạnh Quân đi vào phòng của Sở Mộc Lan ấy, bộ dáng rất lo lắng nha. Không biết họ làm gì trong đó mà rất lâu tam hoàng tử mới ra, chậc..tỷ tỷ nghĩ xem họ đã làm gì nhỉ? -Sở Mộc Phi chống cằm nói, nụ cười gian xảo - Chậc..Sở Mộc Lan lại bị trúng xuân dược, tam hoàng tử lại ở trong đó rất lâu, tỷ nghĩ xem có phải...
Thật ra tối hôm qua, sau khi lấy được chiếc lọ Sở Mộc Phi lại đi thẳng tới Thanh Lam Cung tình cờ thế nào lại thấy Lâm Mạnh Quân cùng thị vệ của hắn, Thủy Trúc đi về hướng này nên mới tò mò đi theo dõi. Sở Mộc Phi nấp vào bụi cây gần đó nghe ngóng, không nghe rõ họ nói gì nhưng có vẻ tình hình bên trong rất hỗn loạn. Sau đó Thủy Trúc lại chạy như ma đuổi nhanh chóng chuẩn bị nước lạnh, Sở Mộc Phi biết chắc Lâm Mạnh Quân muốn cho Sở Mộc Lan ngâm nước lạnh để giải dược nên hơi thất vọng. Nhưng sau đó lại thấy thị vệ của hắn cùng Thủy Trúc bị đuổi ra ngoài, mà hắn lại một mình ở trong đó..
Tuy không biết họ làm gì trong đó nhưng Sở Mộc Phi biết chắc hai người sẽ không xảy ra cái chuyện kia, bất quá Lâm Mạnh Quân vì quá lo lắng cho Sở Mộc Lan nên mới tự mình giúp nàng ngâm nước mà thôi. Nếu như để Sở Mộc Di biết mình hãm hại Sở Mộc Lan mà lại giúp cho Lâm Mạnh Quân và nàng ân ân ái ái thì nàng ta nhất định sẽ tức giận không thôi từ đó nhất định sẽ ra tay mạnh hơn với Sở Mộc Lan, mà Sở Mộc Phi ngồi một bên xem kịch hay lại rất có lợi vì thế Sở Mộc Phi không ngại nâng chuyện này cao hơn chút nữa khiến Sở Mộc Di hiểu lầm..
- Ngươi câm miệng! Cút ra khỏi đây mau! - Sở Mộc Di tức giận nhưng lại đầy sự sợ hãi, nàng ta không ngờ chính mình lại tạo cơ hội cho hai người họ, nghĩ đến đây Sở Mộc Di không khỏi sợ hãi, thất vọng cuối cùng lại tức giận
- Tỷ làm gì mà vội vậy? Ta còn muốn ngồi đây chơi một lúc a...Tỷ xem, ta thấy tam hoàng tử hình như rất thích Sở Mộc Lan, nếu hai người họ thật sự xảy ra chuyện gì đó mà họ lại có tư tình với nhau, không khéo đến một ngày nhất định sẽ tới chỗ phụ hoàng tứ hôn không chừng..Lúc đó, hoàng cung ta lại có hỉ sự a..- Sở Mộc Phi đứng dậy phủi phủi quần áo
- Ngươi..im miệng! Ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra! - Sở Mộc Di hai mắt đỏ ngầu trừng mắt với Sở Mộc Phi
- Ta nhất định sẽ đợi tin của tỷ...- nói xong Sở Mộc Phi tiêu sái bước ra ngoài, sắc mặt từ tươi cười bỗng trở nên lạnh băng đáng sợ
Sở Mộc Lan..
Ngươi và cả Sở Mộc Di nhất định sẽ phải chết..
Sở Mộc Di ở trong phòng căm hận, đôi tay chảy đầy máu nắm lấy mảnh sành khiến vết thương lại càng rách to hơn. Cảm nhận được nỗi đau từ bàn tay truyền đến, Sở Mộc Di nhìn đôi bàn tay dính đầy máu cười nhạt, vết thương này có là gì trong khi hai người kia đang ở bên ngoài vui vẻ cùng nhau..
Máu chảy lênh láng, mùi tanh nồng bốc lên khắp căn phòng....
Sở Mộc Lan ngươi nghĩ chỉ thế là xong thôi sao? Ngươi quá ngây thơ rồi..
Thủy Trúc mở cửa, thấy Sở Mộc Lan tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm. Vội đi tới hỏi thăm
- Công chúa, người tỉnh rồi, người không sao chứ?
- Thủy Trúc..- Sở Mộc Lan nhíu mày, giọng hơi khàn khàn - Ta..tối qua, làm sao lại ở đây?
- Công chúa, tối qua lúc người trở về thì em đang ở chỗ của Thanh Thanh lấy cánh hoa hồng cho người nhưng lại không có liền trở về, lúc về em gặp tam hoàng tử cùng thị vệ của ngài ấy. Ngài ấy nói quên không dặn công chúa vài điều nên cùng em về Thanh Lam Cung. Nghe thấy tiếng hét tam hoàng tử liền chạy về phía phòng người, lúc mở cửa ra đã thấy một tên nam nhân bị giết ngực hắn bị đâm một thanh kiếm, máu chảy lênh láng rất đáng sợ. Còn người...lúc đó..- Thủy Trúc ấp úng nhìn nàng đầy e dè
- Ta làm sao?
- Người khi ấy nằm trên giường, y phục không thấy đâu chỉ quấn một chiếc khăn. Tam hoàng tử đi tới nói em chuẩn bị nước lạnh rồi ngâm công chúa vào đó. Lúc đầu tam hoàng tử đuổi bọn em ra ngoài nhưng một lúc sau lại cho bọn em vào, sau đó thì em thay nước lạnh cho công chúa liên tục, người lúc đó thật sự rất nóng..
-...Được rồi, giúp ta thay đồ, lát nữa ta đi cảm ơn hắn. Em vất vả rồi đi nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần làm gì đâu..- Sở Mộc Lan yếu ớt đứng dậy, nhìn vết bầm trên tay không khỏi căm hận tên khốn khiếp tối hôm qua
Tên đó nhất định là do người khác đưa tới, Thanh Lam Cung trước nay canh phòng rất nghiêm ngặt không có chuyện hắn có thể tự tới lại biết phòng của nàng. Nhưng..rốt cuộc là ai? Vì sao phải làm như vậy? Sở Mộc Lan suy đi tính lại cũng không biết mình đã đắc tội với ai?
Sở Mộc Phi...không thể! Nàng ta tuy đã được thả ra nhưng không có bản lĩnh mang người vào đây để hãm hại nàng..
Chẳng lẽ...
Trong đầu Sở Mộc Lan xuất hiện một cái tên nhưng nhanh chóng bị gạt bỏ, không thể nào đâu? Nàng sao có thể nghĩ như vậy cơ chứ?
Thay xong y phục, Sở Mộc Lan đến Lưu Nghịch Các gặp Lâm Mạnh Quân để nói lời cám ơn. Trên đường đi Sở Mộc Lan thấy một bóng hình khá giống Sở Mộc Phi nàng ta đang đi tới Phong Thanh Cung, hơi nghi ngờ nhưng nàng mặc kệ, chuyện này tính sau..
Cộc..cộc..
- Vào đi...- bên trong truyền ra tiếng nói lười biếng
Đẩy cửa bước vào, Sở Mộc Lan thấy Lâm Mạnh Quân đang ngồi đọc sách, bộ dạng an nhàn thoải mái. Gương mặt tuấn tú chăm chú nhìn quyển sách trông rất mê hồn, nam trang xanh lam càng làm hắn thêm vẻ mê hoặc, đôi môi mỏng hơi mím lại đầy quyến rũ. Sở Mộc Lam cảm thán, tên này mà mang về hiện đại làm ngôi sao nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền a..
- Trông bộ dáng huynh như này ta suýt thì tưởng vị thần tiên tỷ tỷ nào đáp xuống chơi cơ, huynh thật sự còn xinh đẹp hơn cả con gái đấy..- Sở Mộc Lan bước vào nói luôn, nàng cũng đâu nói quá
- Nàng đối đãi với ân nhân của mình thế đấy hả?- Lâm Mạnh Quân trừng mắt nhìn nàng, lại nghĩ đến nụ hôn tối qua
- Ta nói sự thật mà! Tối qua dù sao cũng cảm ơn huynh..- Sở Mộc Lan nhún vai vô tội
- Không thành ý...- Phun ra ba chữ xong, hắn lại mặc kệ nàng. Thật sự là hắn đang trốn tránh, tránh nhìn thấy nàng lại nhớ đến việc đó, nếu không phải hôm nay nàng đeo khăn hắn thật sự không biết hiện tại mình đã thành bộ dạng gì nữa
- Gì? Được rồi, hôm nay bổn công chúa dẫn huynh đi chơi được chưa? - Sở Mộc Lan xì một cái, dù sao nàng cũng muốn ra ngoài chơi cho vui chút
- Được..- Nhận lời ngay, thật ra hắn chỉ kiếm thời gian ở cạnh nàng nhiều hơn mà thôi
Lâm Mạnh Quân đi chuẩn bị xe, hắn cùng nàng ra ngoài thành chơi..
**********************************
Phong Thanh Cung...
Cả căn phòng của Sở Mộc Di im lặng đến đáng sợ, chúng nô tỳ sợ hãi quỳ hết xuống mặt đất run run nhìn chủ tử trước mặt, thật đáng sợ, bọn họ chưa từng thấy Sở Mộc Di mất bình tĩnh và đáng sợ như vậy, hàng ngày nàng ta rất ôn hòa dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ đáng sợ bấy nhiêu. Sở Mộc Di sau khi hất toàn bộ đồ đạc trong phòng của mình xuống đất, khiến nơi đây trở thành một bãi chiến trường thì lại tức giận đánh một nô tỳ khiến nàng ta bị thương nặng quá mà chết không kịp nhắm mắt, đôi mắt đầy ai oán đáng sợ
Sở Mộc Lan...
Rốt cuộc vì sao ngươi lại xuất hiện trên thế gian này để cướp đi mọi thứ của ta? Ngươi đáng lẽ nên chết đi mới phải! Ngươi vì sao lại được người khác cứu? Đáng lẽ ra hôm nay ngươi sẽ phải bị mọi người sỉ nhục, chỉ trích chứ không phải an nhàn như này?
Sở Mộc Di nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ ngầu trông rất hung tàn khác hẳn bộ dạng yểu điệu thục nữ hàng ngày. Từ bên ngoài một tiếng nói lanh lảnh đầy chế giễu phát ra
- Chậc..đại tỷ, ngươi sao lại hung dữ như vậy a..
Sở Mộc Di nghe thấy tiếng nói thì sắc mặt âm trầm khó coi. Một nữ nhân mặc y phục màu tím nhạt bước vào, nàng ta khá xinh đẹp diện mạo ưu nhìn bất quá cho người ta một cảm giác nguy hiểm rình rập, khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng
- Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?
Sở Mộc Di biết chắc nàng ta tới đây nhất định không có ý gì tốt nên đuổi hết đám hạ nhân ra ngoài, căn phòng tràn ngập mùi sát khí. Sở Mộc Di nhìn người trước mặt liền lạnh giọng ba phần
- Sở Mộc Phi ngươi tới đây làm gì?
- Hì...tỷ tỷ à, ngươi không cần căng thẳng quá đâu! Ta hôm nay chỉ đến đây tặng tỷ một món quà nhỏ mà thôi..- Sở Mộc Phi cười hì hì trông rất ranh ma
- Ngươi có thể để đồ trên bàn xong rồi đi, không thì mang luôn cả món quà của ngươi về ấy..- Sở Mộc Di giọng đầy chán ghét nói, quay lưng lại với Sở Mộc Phi
- Tỷ tỷ, ngươi ít nhất cũng phải nhìn xem chứ?- Sở Mộc Phi lấy trong người ra một cái lọ nhỏ đặt lên bàn rồi nói
- Ngươi....ngươi muốn gì? -Sở Mộc Di nhíu mày quay lại khi nhìn thấy chiếc lọ thì sợ hãi lui về sau một bước, giọng ấp úng
- Tỷ tỷ, ngươi nói gì vậy ta không hiểu? Ta chỉ muốn tặng tỷ chiếc lọ này thôi mà, có ý gì đâu? - Sở Mộc Phi vô tội nói
- Ngươi...
- Tỷ tỷ ngươi không ngờ đúng không? Chỉ là trong yến tiệc ta thấy tỷ vô tình bỏ cái gì đó màu trắng hình như là bột vào chén rượu của Sở Mộc Lan, cuối buổi lại thấy tỷ lén la lén lút vứt cái gì đó đi chỗ gần bờ hồ ấy..ta mới phát hiện ta chiếc lọ này, chắc nó là của tỷ rồi...- Sở Mộc Phi trào phúng nói, vui vẻ nhìn sắc mặt trắng bệch của Sở Mộc Di
- Ngươi..Sở Mộc Phi, ngươi đã biết những gì? - Sở Mộc Di nghiến răng nói, không ngờ chuyện đó lại bị con tiện nhân này nhìn thấy
- Ta biết gì sao? - Sở Mộc Phi cười cười đi tới gần Sở Mộc Di, nói thầm vào tai nàng ta giọng nói đầy u ám tràn ngập sự nguy hiểm - Ta biết trong chiếc lọ đó là xuân dược nha, nếu ta không nhầm thì loại này khá mạnh người trúng phải nhất định sẽ rất khó chịu sau đó sẽ...nhưng mà uống xong thì phải chừng một canh giờ sau mới phát tác, không biết đại tỷ có chuẩn bị ai cho Sở Mộc Lan giải dược không a...
- Ngươi...nói bậy gì vậy? Ta không có, sao ta có thể làm loại chuyện đó..- Sở Mộc Di sợ hãi nói, đôi chân lui về sau vài bước, đạp trúng cái ghế liền ngã xuống nền đất đầy mảnh sành, một vết cứa xuất hiện trên tay nàng ta máu chảy ra nhìn có vẻ rất đau nhưng mà nàng ta không còn tâm trạng nào mà quan tâm
- Tỷ tỷ, ngươi không cần dấu đâu, chúng ta là tỷ muội tốt đâu cần dấu nhau đúng không? - Sở Mộc Phi ngồi xuống trước mặt Sở Mộc Lan, tay nàng ta nhẹ nhàng vuốt tóc mình
- Hàm hồ..ngươi ăn nói linh tinh, ta không có..nói bậy..- Sở Mộc Di sợ hãi lùi về phía sau, không thể..chuyện này nhất định là mơ..
- Tỷ tỷ à, ngươi làm việc cũng sai sót quá đi a! Ngươi có biết tối hôm qua ta đã thấy gì không? Ta thấy tam hoàng tử Lâm Mạnh Quân đi vào phòng của Sở Mộc Lan ấy, bộ dáng rất lo lắng nha. Không biết họ làm gì trong đó mà rất lâu tam hoàng tử mới ra, chậc..tỷ tỷ nghĩ xem họ đã làm gì nhỉ? -Sở Mộc Phi chống cằm nói, nụ cười gian xảo - Chậc..Sở Mộc Lan lại bị trúng xuân dược, tam hoàng tử lại ở trong đó rất lâu, tỷ nghĩ xem có phải...
Thật ra tối hôm qua, sau khi lấy được chiếc lọ Sở Mộc Phi lại đi thẳng tới Thanh Lam Cung tình cờ thế nào lại thấy Lâm Mạnh Quân cùng thị vệ của hắn, Thủy Trúc đi về hướng này nên mới tò mò đi theo dõi. Sở Mộc Phi nấp vào bụi cây gần đó nghe ngóng, không nghe rõ họ nói gì nhưng có vẻ tình hình bên trong rất hỗn loạn. Sau đó Thủy Trúc lại chạy như ma đuổi nhanh chóng chuẩn bị nước lạnh, Sở Mộc Phi biết chắc Lâm Mạnh Quân muốn cho Sở Mộc Lan ngâm nước lạnh để giải dược nên hơi thất vọng. Nhưng sau đó lại thấy thị vệ của hắn cùng Thủy Trúc bị đuổi ra ngoài, mà hắn lại một mình ở trong đó..
Tuy không biết họ làm gì trong đó nhưng Sở Mộc Phi biết chắc hai người sẽ không xảy ra cái chuyện kia, bất quá Lâm Mạnh Quân vì quá lo lắng cho Sở Mộc Lan nên mới tự mình giúp nàng ngâm nước mà thôi. Nếu như để Sở Mộc Di biết mình hãm hại Sở Mộc Lan mà lại giúp cho Lâm Mạnh Quân và nàng ân ân ái ái thì nàng ta nhất định sẽ tức giận không thôi từ đó nhất định sẽ ra tay mạnh hơn với Sở Mộc Lan, mà Sở Mộc Phi ngồi một bên xem kịch hay lại rất có lợi vì thế Sở Mộc Phi không ngại nâng chuyện này cao hơn chút nữa khiến Sở Mộc Di hiểu lầm..
- Ngươi câm miệng! Cút ra khỏi đây mau! - Sở Mộc Di tức giận nhưng lại đầy sự sợ hãi, nàng ta không ngờ chính mình lại tạo cơ hội cho hai người họ, nghĩ đến đây Sở Mộc Di không khỏi sợ hãi, thất vọng cuối cùng lại tức giận
- Tỷ làm gì mà vội vậy? Ta còn muốn ngồi đây chơi một lúc a...Tỷ xem, ta thấy tam hoàng tử hình như rất thích Sở Mộc Lan, nếu hai người họ thật sự xảy ra chuyện gì đó mà họ lại có tư tình với nhau, không khéo đến một ngày nhất định sẽ tới chỗ phụ hoàng tứ hôn không chừng..Lúc đó, hoàng cung ta lại có hỉ sự a..- Sở Mộc Phi đứng dậy phủi phủi quần áo
- Ngươi..im miệng! Ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra! - Sở Mộc Di hai mắt đỏ ngầu trừng mắt với Sở Mộc Phi
- Ta nhất định sẽ đợi tin của tỷ...- nói xong Sở Mộc Phi tiêu sái bước ra ngoài, sắc mặt từ tươi cười bỗng trở nên lạnh băng đáng sợ
Sở Mộc Lan..
Ngươi và cả Sở Mộc Di nhất định sẽ phải chết..
Sở Mộc Di ở trong phòng căm hận, đôi tay chảy đầy máu nắm lấy mảnh sành khiến vết thương lại càng rách to hơn. Cảm nhận được nỗi đau từ bàn tay truyền đến, Sở Mộc Di nhìn đôi bàn tay dính đầy máu cười nhạt, vết thương này có là gì trong khi hai người kia đang ở bên ngoài vui vẻ cùng nhau..
Máu chảy lênh láng, mùi tanh nồng bốc lên khắp căn phòng....
Sở Mộc Lan ngươi nghĩ chỉ thế là xong thôi sao? Ngươi quá ngây thơ rồi..
Tác giả :
Arika Tử Lạc