Khuynh Dương
Quyển 1 Chương 9
Mã xa hào nhoáng hoa lệ, trân châu lớn nhỏ đủ loại, mành che cũng làm từ tơ tằm thượng đẳng thế gian khó người mua nổi.
Tiếc là Kình Dương một chút tâm trạng để cảm nhận, đánh giá đều không có.
Trên xe ngựa xốc nẩy liên hồi, Kình Dương ngoại trừ đau đớn thì chính là đau đớn, hắn giờ khắc này rõ ràng minh bạch, thân thể này, tuyệt đối không phải của mình.
Đan điền không có chút khí lực, khác biệt hoàn toàn với thân thể đã luyện võ năm mươi năm, công lực thượng thừa, nâng tay liền chưởng bay thiên quân vạn mã.
Kình Dương cau mày, xem nhẹ sự quan tâm tha thiết, chân thành, nồng nhiệt trong ánh mắt của tên còn lại trong xe.
Thôi được, hắn thừa nhận sức chịu đựng của bản thân mình có giới hạn, ‘Yến Kỳ’ như thế, khiến hắn hít thở không thông.
“A Dương, ngươi yên tâm, ta sẽ cầu xin phụ thân che chở ngươi, chỉ cần người lên tiếng, dù là đương kim thánh thượng cũng phải nể mặt phần nào.” ‘Yến Kỳ’ ngượng ngùng mở lời, thanh âm dịu dàng, khác hẳn lúc nãy khi ‘xù lông’ đối chọi với ‘Tứ hoàng tử’.
“Tại sao..?” Quá nhiều tin tức hỗn loạn khiến Kình Dương không thông suốt, yên lặng cũng không giúp ích được, chi bằng từ miệng kẻ đối diện tìm kiếm thực hư sự tình.
‘Yến Kỳ’ không nghĩ đến Kình Dương sẽ hỏi như vậy, mặt mũi nhất thời cứng đờ, bất quá chỉ trong khoảnh khắc, y lập tức trở lại bộ dáng ‘nghĩa nặng tình thâm’ đáp lời: “Vì người ta yêu ngươi a!”
Vậy cũng hỏi, đáp án quá rành rành rõ rõ rồi.
Kình Dương muốn đập đầu vào xe ngựa để tỉnh táo lại, tử địch truyền kiếp nói với ngươi hắn ái thượng ngươi, giấc mơ này cũng quái dị quá rồi.
“Ta muốn hỏi tại sao thánh thượng sẽ nể mặt phụ thân ngươi mà tha cho ta?” Kình Dương trong lòng mặc niệm, nhất định phải hiểu rõ sự việc.
‘Yến Kỳ’:!!! Sao ngươi cứ phải liên tục làm ta bẽ mặt vậy?
Lòng không ngừng chửi rủa, nhưng vẻ mặt vẫn ngọt ngào trìu mến: “Phụ thân là kiêu kỵ đại tướng quân công lao hạn mã, được phong vị vương gia khác họ, còn là nguyên lão tam triều được Tiên đế sắc phong, lời người nói ra, Thánh thượng hẳn sẽ nể nang.”
Nhắc đến phụ thân, mặt mày ‘Yến Kỳ’ sáng rỡ tự hào, khiến Kình Dương thực sự muốn gặp gỡ vị lão bối ấy.
“Vậy tại sao ngươi cho rằng ông ấy sẽ cứu ta?” Kình Dương nhíu mày hỏi tiếp, ‘mưu phản’ không phải là tội nhẹ, tru di tam tộc – cửu tộc còn không sai biệt lắm.
“Đương nhiên là vì ta yêu ngươi a!” ‘Yến Kỳ’ tức khắc tranh thủ thể hiện tình cảm nhiệt thành.
Kình Dương bị “tình cảm” kia của y hù doạ tới mù mắt tró: “Coi như ta chưa hỏi câu sau!”
Dứt lời, đầu tựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần, mắt không thấy, tâm không phiền. Hắn chưa xuất thủ bóp chết y là nhân từ lắm rồi, ba mươi năm xa cách không làm hắn quên được mối hận ‘diệt thê’, dù đối phương có thay đổi thế nào, oán hận của hắn cũng chẳng thể nguôi ngoai.
‘Yến Kỳ’: đậu moá, ai cho lão tử lương thiện!!!
Mã xa chạy hơn nửa nén nhang, bất ngờ “Hí” một tiếng vang trời, gấp gáp dừng lại, khiến Kình Dương không chú ý, muốn lao thẳng ra ngoài.
Gương mặt còn cách mấy tấc sẽ chào hỏi thân mật cùng nền đất, liền bị cảm giác đau đến ứa nước mắt trên đầu phân tán.
Không cần quay mặt lại, Kình Dương cũng đoán được tên ngu ngốc kia lúc này đây đang nắm chặt tóc hắn không buông, liền sau đó chính là giọng nói hốt hoảng quen thuộc: “May quá, phù, may mà ta kịp thời giữ được ngươi.”
Kình Dương muốn đáp: thật ra hắn thà đập mặt xuống đất còn hơn được đối phương “cứu giúp”.
Rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, thôi được, tự bao giờ từ khi gặp được ‘Yến Kỳ’ tại thế giới xa lạ này, hắn cảm thấy duy chỉ sự tồn tại của đối phương là điều ‘quen thuộc’.
Dẫu biết không đội trời chung, nhưng tiềm thức Kình Dương không biết khi nào đã hằng sâu từng động tác, cử chỉ của người nọ, từng lời y nói, từng điều y làm.
“Hiên thế tử, đến phủ rồi.” Thị vệ cung kính bẩm báo, ánh mắt không dám nhìn đôi ‘nam nam’ ôm ấp trước mặt.
Hiên thế tử chính là quá trọng tình trọng nghĩa, lần này chỉ sợ sẽ bị Tướng quân trách phạt.
‘Yến Kỳ’ gạt qua ánh mắt thương tiếc của chúng thị hầu, ân cần đỡ lấy tấm thân thương tích đầy mình của Kình Dương vào phủ.
Tướng quân phủ oai hùng, khí thế, mỗi tấc đất nhánh cây, mỗi ngóc ngách viện phủ đều được thiết kế góc cạnh, sắc bén. Hoa văn điêu khắc, chạm trổ lẫm liệt, hào khí ngất trời.
Vừa nhìn đã khiến cho con người ta có cảm giác uy dũng, hào kiệt; Kình Dương cũng không ngoại lệ, nhất định vị Tướng quân gia này là mãnh hổ kiêu hùng. “Lâm Hiên! Tên ngỗ nghịch này! Còn dám vác mặt trở về sao?” Giọng nói hào hùng như sấm vang lên từng chữ khiến ‘Yến Kỳ’ hay đúng hơn là Lâm Hiên tại thế giới này run lẩy bẩy.
Tiếc là Kình Dương một chút tâm trạng để cảm nhận, đánh giá đều không có.
Trên xe ngựa xốc nẩy liên hồi, Kình Dương ngoại trừ đau đớn thì chính là đau đớn, hắn giờ khắc này rõ ràng minh bạch, thân thể này, tuyệt đối không phải của mình.
Đan điền không có chút khí lực, khác biệt hoàn toàn với thân thể đã luyện võ năm mươi năm, công lực thượng thừa, nâng tay liền chưởng bay thiên quân vạn mã.
Kình Dương cau mày, xem nhẹ sự quan tâm tha thiết, chân thành, nồng nhiệt trong ánh mắt của tên còn lại trong xe.
Thôi được, hắn thừa nhận sức chịu đựng của bản thân mình có giới hạn, ‘Yến Kỳ’ như thế, khiến hắn hít thở không thông.
“A Dương, ngươi yên tâm, ta sẽ cầu xin phụ thân che chở ngươi, chỉ cần người lên tiếng, dù là đương kim thánh thượng cũng phải nể mặt phần nào.” ‘Yến Kỳ’ ngượng ngùng mở lời, thanh âm dịu dàng, khác hẳn lúc nãy khi ‘xù lông’ đối chọi với ‘Tứ hoàng tử’.
“Tại sao..?” Quá nhiều tin tức hỗn loạn khiến Kình Dương không thông suốt, yên lặng cũng không giúp ích được, chi bằng từ miệng kẻ đối diện tìm kiếm thực hư sự tình.
‘Yến Kỳ’ không nghĩ đến Kình Dương sẽ hỏi như vậy, mặt mũi nhất thời cứng đờ, bất quá chỉ trong khoảnh khắc, y lập tức trở lại bộ dáng ‘nghĩa nặng tình thâm’ đáp lời: “Vì người ta yêu ngươi a!”
Vậy cũng hỏi, đáp án quá rành rành rõ rõ rồi.
Kình Dương muốn đập đầu vào xe ngựa để tỉnh táo lại, tử địch truyền kiếp nói với ngươi hắn ái thượng ngươi, giấc mơ này cũng quái dị quá rồi.
“Ta muốn hỏi tại sao thánh thượng sẽ nể mặt phụ thân ngươi mà tha cho ta?” Kình Dương trong lòng mặc niệm, nhất định phải hiểu rõ sự việc.
‘Yến Kỳ’:!!! Sao ngươi cứ phải liên tục làm ta bẽ mặt vậy?
Lòng không ngừng chửi rủa, nhưng vẻ mặt vẫn ngọt ngào trìu mến: “Phụ thân là kiêu kỵ đại tướng quân công lao hạn mã, được phong vị vương gia khác họ, còn là nguyên lão tam triều được Tiên đế sắc phong, lời người nói ra, Thánh thượng hẳn sẽ nể nang.”
Nhắc đến phụ thân, mặt mày ‘Yến Kỳ’ sáng rỡ tự hào, khiến Kình Dương thực sự muốn gặp gỡ vị lão bối ấy.
“Vậy tại sao ngươi cho rằng ông ấy sẽ cứu ta?” Kình Dương nhíu mày hỏi tiếp, ‘mưu phản’ không phải là tội nhẹ, tru di tam tộc – cửu tộc còn không sai biệt lắm.
“Đương nhiên là vì ta yêu ngươi a!” ‘Yến Kỳ’ tức khắc tranh thủ thể hiện tình cảm nhiệt thành.
Kình Dương bị “tình cảm” kia của y hù doạ tới mù mắt tró: “Coi như ta chưa hỏi câu sau!”
Dứt lời, đầu tựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần, mắt không thấy, tâm không phiền. Hắn chưa xuất thủ bóp chết y là nhân từ lắm rồi, ba mươi năm xa cách không làm hắn quên được mối hận ‘diệt thê’, dù đối phương có thay đổi thế nào, oán hận của hắn cũng chẳng thể nguôi ngoai.
‘Yến Kỳ’: đậu moá, ai cho lão tử lương thiện!!!
Mã xa chạy hơn nửa nén nhang, bất ngờ “Hí” một tiếng vang trời, gấp gáp dừng lại, khiến Kình Dương không chú ý, muốn lao thẳng ra ngoài.
Gương mặt còn cách mấy tấc sẽ chào hỏi thân mật cùng nền đất, liền bị cảm giác đau đến ứa nước mắt trên đầu phân tán.
Không cần quay mặt lại, Kình Dương cũng đoán được tên ngu ngốc kia lúc này đây đang nắm chặt tóc hắn không buông, liền sau đó chính là giọng nói hốt hoảng quen thuộc: “May quá, phù, may mà ta kịp thời giữ được ngươi.”
Kình Dương muốn đáp: thật ra hắn thà đập mặt xuống đất còn hơn được đối phương “cứu giúp”.
Rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, thôi được, tự bao giờ từ khi gặp được ‘Yến Kỳ’ tại thế giới xa lạ này, hắn cảm thấy duy chỉ sự tồn tại của đối phương là điều ‘quen thuộc’.
Dẫu biết không đội trời chung, nhưng tiềm thức Kình Dương không biết khi nào đã hằng sâu từng động tác, cử chỉ của người nọ, từng lời y nói, từng điều y làm.
“Hiên thế tử, đến phủ rồi.” Thị vệ cung kính bẩm báo, ánh mắt không dám nhìn đôi ‘nam nam’ ôm ấp trước mặt.
Hiên thế tử chính là quá trọng tình trọng nghĩa, lần này chỉ sợ sẽ bị Tướng quân trách phạt.
‘Yến Kỳ’ gạt qua ánh mắt thương tiếc của chúng thị hầu, ân cần đỡ lấy tấm thân thương tích đầy mình của Kình Dương vào phủ.
Tướng quân phủ oai hùng, khí thế, mỗi tấc đất nhánh cây, mỗi ngóc ngách viện phủ đều được thiết kế góc cạnh, sắc bén. Hoa văn điêu khắc, chạm trổ lẫm liệt, hào khí ngất trời.
Vừa nhìn đã khiến cho con người ta có cảm giác uy dũng, hào kiệt; Kình Dương cũng không ngoại lệ, nhất định vị Tướng quân gia này là mãnh hổ kiêu hùng. “Lâm Hiên! Tên ngỗ nghịch này! Còn dám vác mặt trở về sao?” Giọng nói hào hùng như sấm vang lên từng chữ khiến ‘Yến Kỳ’ hay đúng hơn là Lâm Hiên tại thế giới này run lẩy bẩy.
Tác giả :
Quân Vũ Thiên Hạ