Khuynh Dương
Quyển 1 Chương 35
“Đạo diễn bớt giận, A Vũ sau cơn bạo bệnh mới vừa khỏi, chẳng qua có chút thất thần, y rất nhanh sẽ nhập vai.” Vương Chi ở bên cạnh sốt ruột không kém, cô hiểu rõ Thương Vũ không phải người sợ độ cao, không lý giải được vì sao người chuyên nghiệp như y mà lại thẫn thờ trong lúc diễn.
Thương Vũ hít sâu, nén xuống nỗi sợ hãi trong lòng, mặt mày tái nhợt, đôi chân run rẩy bước đến vị trí.
“Cảnh quay nam chính chạy trốn kẻ thù, nhảy xuống vực thẳm vạn trượng lần thứ hai. ACTION!”
Tiếng phó nháy vừa hô lên, trái tim bé bỏng đập loạn trong người Thương Vũ “binh binh” vài tiếng, y lấy hết can đảm, từ chỗ đang đứng, nhảy thẳng xuống bên dưới.
“Bịch” một cái rơi trên đệm dày đã được chuẩn bị kỹ càng, không có sự đau đớn tột cùng như trong bóng ma ký ức, nhưng cảm giác gió mạnh xuyên qua gia thịt, sự rơi tự do cùng gia tốc kinh người, đủ khiến Thương Vũ hoảng loạn mê man.
Đạo diễn sau khi xem xong, nổi giận đùng đùng la lối lớn tiếng: “Cậu đang diễn vai anh hùng đội trời đạp đất, chứ không phải tên chuột nhắt sợ sệt nhát gan, nhìn bản mặt hiện tại của mình xem, điểm nào giống anh hùng, điểm nào giống vai chính. Thật sự vô dụng!”
Thương Vũ tay chân vẫn chưa hết run rẩy, mặt mũi trắng không còn tí máu, đôi môi lắp bắp không thành lời trọn vẹn, Vương Chi lần đầu thấy phản ứng của y như vậy, dự định xin đạo diễn cho người nghỉ ngơi, lại nghe được lời kế tiếp của lão: “Một là lên đó diễn lại cảnh này, hai là xéo khỏi nơi đây, đừng bước chân vào đoàn làm phim của tôi lần nữa!”
Câu chữ soạn sẵn còn chưa kịp nói ra đã nghẹn ứ trong cuống họng, Vương Chi khó khăn nhìn lão rồi chuyển mắt qua Thương Vũ, nếu mất đi vai diễn này, chỉ sợ công ty sẽ đóng băng luôn con đường nghệ thuật của y, ai lại đi lăng-xê cho kẻ không nghe lời?
“Tôi..diễn.” Thương Vũ đè ép sự hoảng loạn đang đầy lắp trong tâm trí, nén xuống trái tim âm ỉ quặn đau khác thường, nhân sinh chính là như vậy, thế giới chẳng qua chỉ là vỏ bọc cho sự xâu xé của cường giả, nếu bản thân mình không thể tự cường, thì chắc chắn sẽ bị nuốt chửng.
Y lựa chọn con đường không người can thiệp, y từ chối nhiều lời mời bao dưỡng, y muốn mình tự đi trên đôi chân trần này, đạp lên hết thảy chông gai, dù máu me đau khổ, cũng sẽ tiến đến đỉnh nhân sinh, là Yến Kỳ tuổi trẻ tài cao, vinh quang bằng thực lực bản thân, là Lâm Hiên vẻ ngoài yếu đuối nhưng đủ hùng tài thế lược thao túng cục diện vương triều, hay là Trình Cẩn thông minh tài trí thôn tính hai đại gia tộc đương thời.
Ánh mắt y nhìn xuống đáy vực như thể trò chơi con nít, từng cử chỉ trác tuyệt oai hùng, xem nhẹ thế nhân, sống có gì vui, chết có gì buồn, nếu không thể phong quang vô hạn, thì cũng phải khiến người đời khắc cốt ghi tâm.
Diễn xuất siêu phàm như vừa thoát thai hoán cốt, thái độ khinh nhờn vạn vật của y khiến toàn bộ người xem lắng đọng, quá tuyệt vời, quá phi phàm, chính là đẳng cấp Ảnh đế, Nam vương!
“Bịch” thân ảnh Thương Vũ từ trên cao nhảy xuống, không phải diều đứt dây, chim gãy cánh, mà hệt như mũi tên sắc bén xé gió lao về phía mặt trời, hai chữ “xuất thần” nào đủ để diễn tả được phong độ hiện giờ của y.
Đạo diễn ngây ngốc quên hô “CẮT”, cả trường quay yên tĩnh chìm đắm trong cảnh diễn, chỉ có một bóng đen xuyên qua đoàn người, chạy đến ôm chặt lấy hình bóng mình kiếm tìm bấy lâu nay.
Có trời mới biết, khi hắn trông thấy sự quyết tuyệt cùng kiên định lúc nhảy xuống của y, trái tim này đau đớn đến nhường nào, như thể trong thế gian này không có gì khiến y lưu luyến, như thể trên trần đời này chẳng còn người để y lưu tâm.
A Vũ, chỉ cần em quay đầu nhìn lại, chỉ cần em hướng mắt về nơi anh, sẽ thấy vẫn có người yêu em đến từng hơi thở, đến mỗi tế bào.
Triều Dương siết chặt ái nhân trong vòng tay vững chắc, trước ánh mắt của hàng chục người trong đoàn phim, bế hẳn Thương Vũ đã ngất xỉu vì lo lắng cực độ rời khỏi.
Lúc đi ngang qua Đạo diễn, không nhìn lấy ông ta nửa cái: “Sau này, không cần làm đạo diễn nữa.”
Một lời nói ra như phán xét của bề trên, Đạo diễn chỉ còn nghe được tiếng “ầm ầm” trong tâm trí, vị trước mặt này là người cả S quốc đều biết đến, Thời Không chi Vương – Triều Dương, người nắm quyền tập đoàn Kình Thiên danh tiếng lẫy lừng.
Sao, sao ông có điểm nào đắc tội với hắn ta, chẳng phải Lương Gia Trạch đã nói sẽ dàn xếp ổn thỏa hắn rồi sao?
Đạo diễn ngây ngốc ngã ngồi tại ghế, Vương Chi bên cạnh vội vàng đuổi theo chàng diễn viên nhà mình thì bị A Thất ngăn cản: “Thương Vũ đã có Dương tổng chiếu cố, cô đừng lo lắng.”
Nhìn thiếu niên chỉ độ hai mươi mỉm cười sáng rực, Vương Chi cảm giác người này không đi làm diễn viên thì phí phạm dung mạo trời ban, hẳn là phía sau gọng kính kia, dung nhan tuấn mỹ mê mệt hàng trăm thiếu nữ.
Thương Vũ hít sâu, nén xuống nỗi sợ hãi trong lòng, mặt mày tái nhợt, đôi chân run rẩy bước đến vị trí.
“Cảnh quay nam chính chạy trốn kẻ thù, nhảy xuống vực thẳm vạn trượng lần thứ hai. ACTION!”
Tiếng phó nháy vừa hô lên, trái tim bé bỏng đập loạn trong người Thương Vũ “binh binh” vài tiếng, y lấy hết can đảm, từ chỗ đang đứng, nhảy thẳng xuống bên dưới.
“Bịch” một cái rơi trên đệm dày đã được chuẩn bị kỹ càng, không có sự đau đớn tột cùng như trong bóng ma ký ức, nhưng cảm giác gió mạnh xuyên qua gia thịt, sự rơi tự do cùng gia tốc kinh người, đủ khiến Thương Vũ hoảng loạn mê man.
Đạo diễn sau khi xem xong, nổi giận đùng đùng la lối lớn tiếng: “Cậu đang diễn vai anh hùng đội trời đạp đất, chứ không phải tên chuột nhắt sợ sệt nhát gan, nhìn bản mặt hiện tại của mình xem, điểm nào giống anh hùng, điểm nào giống vai chính. Thật sự vô dụng!”
Thương Vũ tay chân vẫn chưa hết run rẩy, mặt mũi trắng không còn tí máu, đôi môi lắp bắp không thành lời trọn vẹn, Vương Chi lần đầu thấy phản ứng của y như vậy, dự định xin đạo diễn cho người nghỉ ngơi, lại nghe được lời kế tiếp của lão: “Một là lên đó diễn lại cảnh này, hai là xéo khỏi nơi đây, đừng bước chân vào đoàn làm phim của tôi lần nữa!”
Câu chữ soạn sẵn còn chưa kịp nói ra đã nghẹn ứ trong cuống họng, Vương Chi khó khăn nhìn lão rồi chuyển mắt qua Thương Vũ, nếu mất đi vai diễn này, chỉ sợ công ty sẽ đóng băng luôn con đường nghệ thuật của y, ai lại đi lăng-xê cho kẻ không nghe lời?
“Tôi..diễn.” Thương Vũ đè ép sự hoảng loạn đang đầy lắp trong tâm trí, nén xuống trái tim âm ỉ quặn đau khác thường, nhân sinh chính là như vậy, thế giới chẳng qua chỉ là vỏ bọc cho sự xâu xé của cường giả, nếu bản thân mình không thể tự cường, thì chắc chắn sẽ bị nuốt chửng.
Y lựa chọn con đường không người can thiệp, y từ chối nhiều lời mời bao dưỡng, y muốn mình tự đi trên đôi chân trần này, đạp lên hết thảy chông gai, dù máu me đau khổ, cũng sẽ tiến đến đỉnh nhân sinh, là Yến Kỳ tuổi trẻ tài cao, vinh quang bằng thực lực bản thân, là Lâm Hiên vẻ ngoài yếu đuối nhưng đủ hùng tài thế lược thao túng cục diện vương triều, hay là Trình Cẩn thông minh tài trí thôn tính hai đại gia tộc đương thời.
Ánh mắt y nhìn xuống đáy vực như thể trò chơi con nít, từng cử chỉ trác tuyệt oai hùng, xem nhẹ thế nhân, sống có gì vui, chết có gì buồn, nếu không thể phong quang vô hạn, thì cũng phải khiến người đời khắc cốt ghi tâm.
Diễn xuất siêu phàm như vừa thoát thai hoán cốt, thái độ khinh nhờn vạn vật của y khiến toàn bộ người xem lắng đọng, quá tuyệt vời, quá phi phàm, chính là đẳng cấp Ảnh đế, Nam vương!
“Bịch” thân ảnh Thương Vũ từ trên cao nhảy xuống, không phải diều đứt dây, chim gãy cánh, mà hệt như mũi tên sắc bén xé gió lao về phía mặt trời, hai chữ “xuất thần” nào đủ để diễn tả được phong độ hiện giờ của y.
Đạo diễn ngây ngốc quên hô “CẮT”, cả trường quay yên tĩnh chìm đắm trong cảnh diễn, chỉ có một bóng đen xuyên qua đoàn người, chạy đến ôm chặt lấy hình bóng mình kiếm tìm bấy lâu nay.
Có trời mới biết, khi hắn trông thấy sự quyết tuyệt cùng kiên định lúc nhảy xuống của y, trái tim này đau đớn đến nhường nào, như thể trong thế gian này không có gì khiến y lưu luyến, như thể trên trần đời này chẳng còn người để y lưu tâm.
A Vũ, chỉ cần em quay đầu nhìn lại, chỉ cần em hướng mắt về nơi anh, sẽ thấy vẫn có người yêu em đến từng hơi thở, đến mỗi tế bào.
Triều Dương siết chặt ái nhân trong vòng tay vững chắc, trước ánh mắt của hàng chục người trong đoàn phim, bế hẳn Thương Vũ đã ngất xỉu vì lo lắng cực độ rời khỏi.
Lúc đi ngang qua Đạo diễn, không nhìn lấy ông ta nửa cái: “Sau này, không cần làm đạo diễn nữa.”
Một lời nói ra như phán xét của bề trên, Đạo diễn chỉ còn nghe được tiếng “ầm ầm” trong tâm trí, vị trước mặt này là người cả S quốc đều biết đến, Thời Không chi Vương – Triều Dương, người nắm quyền tập đoàn Kình Thiên danh tiếng lẫy lừng.
Sao, sao ông có điểm nào đắc tội với hắn ta, chẳng phải Lương Gia Trạch đã nói sẽ dàn xếp ổn thỏa hắn rồi sao?
Đạo diễn ngây ngốc ngã ngồi tại ghế, Vương Chi bên cạnh vội vàng đuổi theo chàng diễn viên nhà mình thì bị A Thất ngăn cản: “Thương Vũ đã có Dương tổng chiếu cố, cô đừng lo lắng.”
Nhìn thiếu niên chỉ độ hai mươi mỉm cười sáng rực, Vương Chi cảm giác người này không đi làm diễn viên thì phí phạm dung mạo trời ban, hẳn là phía sau gọng kính kia, dung nhan tuấn mỹ mê mệt hàng trăm thiếu nữ.
Tác giả :
Quân Vũ Thiên Hạ