[Khuynh Càn] Vân Thủy Nhược Giang Ly
Chương 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor + Beta: Kamiya457
“Cần gì chứ? Nó cũng chẳng phải là đệ đệ của ngươi…” Người nọ có vẻ buồn chán mà đùa nghịch cái xương ngón tay tái nhợt dị dạng của mình “Hơn nữa, cho dù là đệ đệ ruột thịt với ngươi nhưng ở tại cái thời điểm này ngươi cũng nên vứt bỏ nó đi.”
Chỗ bàn tay cầm súng của Tả Hiểu Phong giờ đã dính đầy mồ hôi, ánh mắt lại rất bình tĩnh “Quyết một trận tử chiến đi. Các ngươi căn bản không xứng cùng ta nói về tình người.”
Hắc y nhân sắc mặt cứng đờ nhưng chỉ nháy mắt sau liền bình tĩnh lại, hắn dường như hữu ý vô ý mà hướng về rừng đào, tại nơi tiểu Dịch đang ẩn nấp mà nói: “Nếu nó tự mình đi ra, chúng ta có thể cân nhắc việc tha ngươi…”
(Hữu ý vô ý: nửa như vô tình nửa như cố ý)
Âm lượng tuy không cao nhưng lại phi thường rõ ràng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây dày đặc, nhẹ nhàng rót vào tai tiểu Dịch.
Trong tay cầm lấy cành đào thô ráp, trái tim đập nhanh dồn dập… Cho dù tiểu Dịch không nhìn thấy Tả Hiểu Phong nhưng nó cũng có thể hiểu được tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm. Cái tên hắc y nhân đó rõ là đang ám chỉ nó… chỉ cần nó tự động đi ra, Hiểu Phong sẽ an toàn.
“Hiểu Phong!!” Không kịp suy nghĩ gì, tiểu Dịch đã nhanh chóng bám vào thân cây tuột xuống dưới, nhanh chóng chạy đến người kia… Hiểu Phong, Hiểu Phong…
Bọn họ cách cũng không xa lắm, tiểu Dịch chạy thật nhanh, nó không biết mình chạy nhanh đến mức nào, chỉ biết gió tạt vào mặt lại vô cùng đau đớn.
“Ngươi!!” Tả Hiểu Phong hận không thể một súng chết đi cho rồi! Cái kẻ mà mình không tiếc sinh mạng để bảo hộ cư nhiên lại không hề do dự mà chạy vọt ra!
“Ta cùng các ngươi đi!” Tiểu Dịch gần như là thét vào bọn chúng.
Mọi người đều sửng sốt, tên cầm đầu là kẻ nhanh nhất lấy lại được tinh thần, hắn nhân lúc Tả Hiểu Phong tới gần tiểu Dịch liền vung tay phóng một chất lỏng màu đen vào không khí, chất lỏng nhanh chóng phát huy tác dụng, không kịp nín thở… hai người đều ngã xuống…
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian yên tĩnh của bầu trời đêm, Tiếu Khuynh Vũ nhấc điện thoại lên nói “Nam Thống quân doanh nghe, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia?”
Phương Quân Càn bị chặn đường nên nổi điên và lên tục điện dội bom qua đây, điện thoại vừa thông lại có người gọi, vậy người gọi điện lúc 2 giờ sáng này rốt cuộc là ai?
(Tóm lại Càn ca bị chặn nên nổi đóa, điện thoại qua “nấu cháo” với công tử một hồi lâu mới dứt, tội công tử quá. Sau khi “cháo” đã xong thì điện thoại được thông. Vậy người gọi bây giờ là ai? Mọi người cầm vũ khí sẵn sàng nha)
“Tiếu Tham mưu trưởng…” Tiếng Uy Tang?!乔振宇 Kiều Chấn Vũ ‘s Hoàng cungÝ nghĩ liền xẹt qua đống tài liệu sắp sửa thu dọn trên bàn, giọng nói chuyển đạm “Nhân Dụ Xuyên Cẩn…” thanh âm tuy xa lạ nhưng khẩu âm lại rất quen thuộc, giọng điệu dâm mỹ hạ lưu độc nhất vô nhị này cùng loại với tên Nhân Dụ thân vương.
(Khẩu âm: giọng nói, thổ âm, giọng địa phương. Thân vương: hoàng thân, thân thích của Nhật hoàng / vua ấy)
“Lệnh đệ thật lanh lợi nhỉ? Không biết Tiếu tham mưu trưởng liệu có thể đến căn cứ của ta xem thí nghiệm siêu vi trùng trên cơ thể người được không?
(Từ gốc là “bệnh độc” có nghĩa là siêu vi trùng, bệnh độc, virus nhưng ta để siêu vi trùng)
Một nỗi sợ hãi khó có thể hình dung bao phủ lên đầu… tiểu Dịch, đã xảy ra chuyện…
[Tham mưu trưởng cùng Lưu đội trưởng suốt đêm rời khỏi tiền tuyến chạy tới căn cứ quân Uy Tang…]
Phương Quân Càn bị nửa đường chặn lại ở khu Mộ Sam Sơn trừng mắt khó tin nhìn bản mật báo của Nhai Xế.
Y đến quân doanh của Uy Tang?
Sao có thể như vậy? Là chiến lược của y sao? Nhưng mà vội vã như vậy chắc là đã có cái gì đó đã xảy ra… ngoại trừ hắn ra thì cũng chỉ có một người có thể làm y hoảng hốt như vậy… Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tiểu Dịch.
Phương Quân Càn lập tức chuẩn bị một đội Nhai Xế theo sau rồi chạy tới Uy Tang.
Tiểu Dịch ở lại Bắc Bình, trước mắt Đoàn Tề Ngọc lại xảy ra sự cố, nếu không phải là do hắn cố ý dung túng quân Uy Tang tuyệt đối sẽ không có chuyện có thể thoải mái dẫn người xuất cảnh.
Đoàn Tề Ngọc, ngươi khá lắm! Phương Quân Càn ngồi trên lưng ngựa thề, lão nhất định sẽ chết không toàn thây!
.
Editor + Beta: Kamiya457
“Cần gì chứ? Nó cũng chẳng phải là đệ đệ của ngươi…” Người nọ có vẻ buồn chán mà đùa nghịch cái xương ngón tay tái nhợt dị dạng của mình “Hơn nữa, cho dù là đệ đệ ruột thịt với ngươi nhưng ở tại cái thời điểm này ngươi cũng nên vứt bỏ nó đi.”
Chỗ bàn tay cầm súng của Tả Hiểu Phong giờ đã dính đầy mồ hôi, ánh mắt lại rất bình tĩnh “Quyết một trận tử chiến đi. Các ngươi căn bản không xứng cùng ta nói về tình người.”
Hắc y nhân sắc mặt cứng đờ nhưng chỉ nháy mắt sau liền bình tĩnh lại, hắn dường như hữu ý vô ý mà hướng về rừng đào, tại nơi tiểu Dịch đang ẩn nấp mà nói: “Nếu nó tự mình đi ra, chúng ta có thể cân nhắc việc tha ngươi…”
(Hữu ý vô ý: nửa như vô tình nửa như cố ý)
Âm lượng tuy không cao nhưng lại phi thường rõ ràng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây dày đặc, nhẹ nhàng rót vào tai tiểu Dịch.
Trong tay cầm lấy cành đào thô ráp, trái tim đập nhanh dồn dập… Cho dù tiểu Dịch không nhìn thấy Tả Hiểu Phong nhưng nó cũng có thể hiểu được tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm. Cái tên hắc y nhân đó rõ là đang ám chỉ nó… chỉ cần nó tự động đi ra, Hiểu Phong sẽ an toàn.
“Hiểu Phong!!” Không kịp suy nghĩ gì, tiểu Dịch đã nhanh chóng bám vào thân cây tuột xuống dưới, nhanh chóng chạy đến người kia… Hiểu Phong, Hiểu Phong…
Bọn họ cách cũng không xa lắm, tiểu Dịch chạy thật nhanh, nó không biết mình chạy nhanh đến mức nào, chỉ biết gió tạt vào mặt lại vô cùng đau đớn.
“Ngươi!!” Tả Hiểu Phong hận không thể một súng chết đi cho rồi! Cái kẻ mà mình không tiếc sinh mạng để bảo hộ cư nhiên lại không hề do dự mà chạy vọt ra!
“Ta cùng các ngươi đi!” Tiểu Dịch gần như là thét vào bọn chúng.
Mọi người đều sửng sốt, tên cầm đầu là kẻ nhanh nhất lấy lại được tinh thần, hắn nhân lúc Tả Hiểu Phong tới gần tiểu Dịch liền vung tay phóng một chất lỏng màu đen vào không khí, chất lỏng nhanh chóng phát huy tác dụng, không kịp nín thở… hai người đều ngã xuống…
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian yên tĩnh của bầu trời đêm, Tiếu Khuynh Vũ nhấc điện thoại lên nói “Nam Thống quân doanh nghe, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia?”
Phương Quân Càn bị chặn đường nên nổi điên và lên tục điện dội bom qua đây, điện thoại vừa thông lại có người gọi, vậy người gọi điện lúc 2 giờ sáng này rốt cuộc là ai?
(Tóm lại Càn ca bị chặn nên nổi đóa, điện thoại qua “nấu cháo” với công tử một hồi lâu mới dứt, tội công tử quá. Sau khi “cháo” đã xong thì điện thoại được thông. Vậy người gọi bây giờ là ai? Mọi người cầm vũ khí sẵn sàng nha)
“Tiếu Tham mưu trưởng…” Tiếng Uy Tang?!乔振宇 Kiều Chấn Vũ ‘s Hoàng cungÝ nghĩ liền xẹt qua đống tài liệu sắp sửa thu dọn trên bàn, giọng nói chuyển đạm “Nhân Dụ Xuyên Cẩn…” thanh âm tuy xa lạ nhưng khẩu âm lại rất quen thuộc, giọng điệu dâm mỹ hạ lưu độc nhất vô nhị này cùng loại với tên Nhân Dụ thân vương.
(Khẩu âm: giọng nói, thổ âm, giọng địa phương. Thân vương: hoàng thân, thân thích của Nhật hoàng / vua ấy)
“Lệnh đệ thật lanh lợi nhỉ? Không biết Tiếu tham mưu trưởng liệu có thể đến căn cứ của ta xem thí nghiệm siêu vi trùng trên cơ thể người được không?
(Từ gốc là “bệnh độc” có nghĩa là siêu vi trùng, bệnh độc, virus nhưng ta để siêu vi trùng)
Một nỗi sợ hãi khó có thể hình dung bao phủ lên đầu… tiểu Dịch, đã xảy ra chuyện…
[Tham mưu trưởng cùng Lưu đội trưởng suốt đêm rời khỏi tiền tuyến chạy tới căn cứ quân Uy Tang…]
Phương Quân Càn bị nửa đường chặn lại ở khu Mộ Sam Sơn trừng mắt khó tin nhìn bản mật báo của Nhai Xế.
Y đến quân doanh của Uy Tang?
Sao có thể như vậy? Là chiến lược của y sao? Nhưng mà vội vã như vậy chắc là đã có cái gì đó đã xảy ra… ngoại trừ hắn ra thì cũng chỉ có một người có thể làm y hoảng hốt như vậy… Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tiểu Dịch.
Phương Quân Càn lập tức chuẩn bị một đội Nhai Xế theo sau rồi chạy tới Uy Tang.
Tiểu Dịch ở lại Bắc Bình, trước mắt Đoàn Tề Ngọc lại xảy ra sự cố, nếu không phải là do hắn cố ý dung túng quân Uy Tang tuyệt đối sẽ không có chuyện có thể thoải mái dẫn người xuất cảnh.
Đoàn Tề Ngọc, ngươi khá lắm! Phương Quân Càn ngồi trên lưng ngựa thề, lão nhất định sẽ chết không toàn thây!
.
Tác giả :
Tứ Quý Khuyển Dạ Xoa