[Khuynh Càn] Đêm Du Hồ
Chương 5
Edit: Tuyết Lâm
Tay mình… tay mình… đang… đang đặt ở… ấy da, không được không được, không được có ý nghĩ bậy bạ với người đã uống say!!
Phương Quân Càn hít sâu mấy hơi muốn rút tay lại, Tiếu Khuynh Vũ lại hiểu lầm tưởng hắn muốn tiếp tục trêu chọc y nên dùng sức ấn xuống thêm mấy phần rồi ra sức đè chặt lại, kết hợp hai chân kẹp mạnh giữ lấy tay hắn, thấy hắn đã giữ nguyên vị trí không thể tiếp tục động đậy y mới thỏa mãn mỉm cười, đâu biết rằng Phương Quân Càn ở phía sau mắt chữ A mồm chữ O cả người cứng đờ thi nhau rớt lộp độp mãi một lúc lâu cũng chưa chịu dừng.
Phương Quân Càn không dám động, Tiếu Khuynh Vũ lại không cho hắn động, kết quả cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, thân thể nóng ran, hơi thở dồn dập, cả giọng nói cất lên cũng đã trở nên khàn khàn: “Khuynh Vũ… bỏ tay ta ra đi…”
“Không!”
Tiếu Khuynh Vũ lại càng dùng sức ấn chặt xuống, máu mũi Phương Quân Càn suýt chút nữa đã vì hành động đó mà phu ra thành suối, cảm giác tiếp xúc ở tay vô cùng rõ ràng, rõ đến mức không thể nào rõ hơn, nếu bảo hắn không nghĩ lung tung chẳng khác nào bảo hắn đập đầu chết đi luôn cho tốt!
“Khuynh Vũ… ta…”
Phương Quân Càn cắn răng suy đi nghĩ lại, hắn thực sự rất muốn gần gũi với y, thế nhưng lại lo sợ làm ra chuyện này với y trong lúc y đang say thì so ra chẳng khác gì cầm thú. Hắn muốn y thật lòng tình nguyện, chứ không phải lợi dụng cơ hội cưỡng đoạt y thế này.
Phương Quân Càn áp sát vào người Tiếu Khuynh Vũ, hôn lên cổ rồi liếm nhẹ vào vành tai y thì thầm nói: “Khuynh Vũ, có yêu ta không?”
Tiếu Khuynh Vũ hơi né tránh nhưng rất thành thực gật đầu, Phương Quân Càn như được tiếp thêm can đảm nên liền một bước trực tiếp tiến tới: “Vậy… nếu chúng ta gần gũi… Khuynh Vũ có ghét bỏ không?”
Lần này y vừa nghe lập tức mạnh mẽ lắc đầu, ở gần Phương Quân Càn làm sao y có thể ghét bỏ được chứ, không phải lúc nào hai người lúc nào cũng ở chung với nhau sao, nếu ghét hắn thì y đã không bao giờ muốn nhìn mặt hắn.
Phương Quân Càn nhận được câu trả lời như ý thì tâm tình áy náy đã hoàn toàn tiêu biến mà thay vào đó là một nụ cười tà.
Tay hắn vốn dĩ đang giữ yên dần dần chuyển động, không phải là cả bàn tay mà chỉ là những ngón tay, chầm chậm di chuyển, nhẹ nhàng ma sát, ngững ngón tay xòe ra bao lấy vật thể mềm mại, xoa nắn một cách ôn nhu, khiến cho Tiếu Khuynh Vũ bát giác phát ra những tiếng rên rỉ.
“Thả lỏng một chút…Khuynh Vũ, bỏ tay ra nào, ngoan…”
“uhmm…”
Hắn vừa nói vừa hôn nhẹ vào cổ y, một mặt lại thành thục cởi bỏ đai lưng, bờ vai trắng nõn của y nhanh chóng lộ ra trước mắt hắn.
Phương Quân Càn cố gắng bình tĩnh, thế nhưng nếu hắn có thể tâm tĩnh như nước thì xem như hắn không phải nam nhân, mà Phương Quân Càn lại là một nam nhân, lại là một nam nhân đường đường chính chính ở độ tuồi huyết khí phương cương, thế nên hình ảnh xuân sắc của ái nhân hiển hiện ngay trước mắt thế này hắn không có cách nào ngăn cản bản thân khỏi sự gấp gáp.
“Ah!”
Tiếu Khuynh Vũ giật mình mở to mắt khi bị Phương Quân Càn đột nhiên trở người đè dưới thân, ánh mắt nóng rực, cơ thể dường như cũng đang phát ra khí tức muốn ngay lập tức lao vào cắn nuốt y.
“Đừng sợ…”
Phương Quân Càn dịu dàng áp xuống ngậm lấy bờ môi y, dùng lưỡi tách ra hai lớp môi mỏng, tiến sâu vào bên trong trêu đùa với chiếc lưỡi mềm mại, Tiếu Khuynh Vũ lúc đầu hơi hoảng sợ né tránh nhưng dần dần dưới sự dẫn dắt thuần thục y đã nhanh chóng thả lỏng tiếp nhận vũ điệu của Phương Quân Càn.
Nụ hôn nóng bỏng trượt dần từ bờ môi xuống chiếc cổ trắng nõn, y phục cả hai từ từ được giải khai, làn da trần trực tiếp va chạm, bao nhiêu tình cảm dồn nén được dịp nổ tung.
Dưới ánh trăng, hai thân ảnh tuyệt mỹ ôm siết lấy nhau, quấn quít, mạnh mẽ, trong nồng cháy có ôn nhu, trong ôn nhu có mãnh liệt, nhưng tất cả đều là những cảm xúc chân thành nhất, không ngượng ngùng, không giả dối, không có bất cứ cách biệt nào.
Hai tâm hồn hòa quyện vào nhau, thân xác cũng khát khao được kết hợp làm một, có chút cuồng hoan, có chút gấp gáp, thế nhưng Phương Quân Càn vẫn cố gắng trấn tĩnh để xác định chắc chắn tâm ý của người mà hắn vô cùng yêu thương.
“Khuynh Vũ, nói cho ta biết, Khuynh Vũ có thực sự đồng ý không?”
Tiếu Khuynh Vũ nhìn sâu vào mắt hắn, y không trả lời, chỉ lặng lẽ vòng tay ghì chặt lấy người y tin tưởng, chỉ một hành động như thế, không cần lời nói cao sang hoa mỹ, y chỉ cần dùng ngôn ngữ cơ thể để nói cho hắn biết y đồng ý ở bên hắn như thế nào.
Tay mình… tay mình… đang… đang đặt ở… ấy da, không được không được, không được có ý nghĩ bậy bạ với người đã uống say!!
Phương Quân Càn hít sâu mấy hơi muốn rút tay lại, Tiếu Khuynh Vũ lại hiểu lầm tưởng hắn muốn tiếp tục trêu chọc y nên dùng sức ấn xuống thêm mấy phần rồi ra sức đè chặt lại, kết hợp hai chân kẹp mạnh giữ lấy tay hắn, thấy hắn đã giữ nguyên vị trí không thể tiếp tục động đậy y mới thỏa mãn mỉm cười, đâu biết rằng Phương Quân Càn ở phía sau mắt chữ A mồm chữ O cả người cứng đờ thi nhau rớt lộp độp mãi một lúc lâu cũng chưa chịu dừng.
Phương Quân Càn không dám động, Tiếu Khuynh Vũ lại không cho hắn động, kết quả cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, thân thể nóng ran, hơi thở dồn dập, cả giọng nói cất lên cũng đã trở nên khàn khàn: “Khuynh Vũ… bỏ tay ta ra đi…”
“Không!”
Tiếu Khuynh Vũ lại càng dùng sức ấn chặt xuống, máu mũi Phương Quân Càn suýt chút nữa đã vì hành động đó mà phu ra thành suối, cảm giác tiếp xúc ở tay vô cùng rõ ràng, rõ đến mức không thể nào rõ hơn, nếu bảo hắn không nghĩ lung tung chẳng khác nào bảo hắn đập đầu chết đi luôn cho tốt!
“Khuynh Vũ… ta…”
Phương Quân Càn cắn răng suy đi nghĩ lại, hắn thực sự rất muốn gần gũi với y, thế nhưng lại lo sợ làm ra chuyện này với y trong lúc y đang say thì so ra chẳng khác gì cầm thú. Hắn muốn y thật lòng tình nguyện, chứ không phải lợi dụng cơ hội cưỡng đoạt y thế này.
Phương Quân Càn áp sát vào người Tiếu Khuynh Vũ, hôn lên cổ rồi liếm nhẹ vào vành tai y thì thầm nói: “Khuynh Vũ, có yêu ta không?”
Tiếu Khuynh Vũ hơi né tránh nhưng rất thành thực gật đầu, Phương Quân Càn như được tiếp thêm can đảm nên liền một bước trực tiếp tiến tới: “Vậy… nếu chúng ta gần gũi… Khuynh Vũ có ghét bỏ không?”
Lần này y vừa nghe lập tức mạnh mẽ lắc đầu, ở gần Phương Quân Càn làm sao y có thể ghét bỏ được chứ, không phải lúc nào hai người lúc nào cũng ở chung với nhau sao, nếu ghét hắn thì y đã không bao giờ muốn nhìn mặt hắn.
Phương Quân Càn nhận được câu trả lời như ý thì tâm tình áy náy đã hoàn toàn tiêu biến mà thay vào đó là một nụ cười tà.
Tay hắn vốn dĩ đang giữ yên dần dần chuyển động, không phải là cả bàn tay mà chỉ là những ngón tay, chầm chậm di chuyển, nhẹ nhàng ma sát, ngững ngón tay xòe ra bao lấy vật thể mềm mại, xoa nắn một cách ôn nhu, khiến cho Tiếu Khuynh Vũ bát giác phát ra những tiếng rên rỉ.
“Thả lỏng một chút…Khuynh Vũ, bỏ tay ra nào, ngoan…”
“uhmm…”
Hắn vừa nói vừa hôn nhẹ vào cổ y, một mặt lại thành thục cởi bỏ đai lưng, bờ vai trắng nõn của y nhanh chóng lộ ra trước mắt hắn.
Phương Quân Càn cố gắng bình tĩnh, thế nhưng nếu hắn có thể tâm tĩnh như nước thì xem như hắn không phải nam nhân, mà Phương Quân Càn lại là một nam nhân, lại là một nam nhân đường đường chính chính ở độ tuồi huyết khí phương cương, thế nên hình ảnh xuân sắc của ái nhân hiển hiện ngay trước mắt thế này hắn không có cách nào ngăn cản bản thân khỏi sự gấp gáp.
“Ah!”
Tiếu Khuynh Vũ giật mình mở to mắt khi bị Phương Quân Càn đột nhiên trở người đè dưới thân, ánh mắt nóng rực, cơ thể dường như cũng đang phát ra khí tức muốn ngay lập tức lao vào cắn nuốt y.
“Đừng sợ…”
Phương Quân Càn dịu dàng áp xuống ngậm lấy bờ môi y, dùng lưỡi tách ra hai lớp môi mỏng, tiến sâu vào bên trong trêu đùa với chiếc lưỡi mềm mại, Tiếu Khuynh Vũ lúc đầu hơi hoảng sợ né tránh nhưng dần dần dưới sự dẫn dắt thuần thục y đã nhanh chóng thả lỏng tiếp nhận vũ điệu của Phương Quân Càn.
Nụ hôn nóng bỏng trượt dần từ bờ môi xuống chiếc cổ trắng nõn, y phục cả hai từ từ được giải khai, làn da trần trực tiếp va chạm, bao nhiêu tình cảm dồn nén được dịp nổ tung.
Dưới ánh trăng, hai thân ảnh tuyệt mỹ ôm siết lấy nhau, quấn quít, mạnh mẽ, trong nồng cháy có ôn nhu, trong ôn nhu có mãnh liệt, nhưng tất cả đều là những cảm xúc chân thành nhất, không ngượng ngùng, không giả dối, không có bất cứ cách biệt nào.
Hai tâm hồn hòa quyện vào nhau, thân xác cũng khát khao được kết hợp làm một, có chút cuồng hoan, có chút gấp gáp, thế nhưng Phương Quân Càn vẫn cố gắng trấn tĩnh để xác định chắc chắn tâm ý của người mà hắn vô cùng yêu thương.
“Khuynh Vũ, nói cho ta biết, Khuynh Vũ có thực sự đồng ý không?”
Tiếu Khuynh Vũ nhìn sâu vào mắt hắn, y không trả lời, chỉ lặng lẽ vòng tay ghì chặt lấy người y tin tưởng, chỉ một hành động như thế, không cần lời nói cao sang hoa mỹ, y chỉ cần dùng ngôn ngữ cơ thể để nói cho hắn biết y đồng ý ở bên hắn như thế nào.
Tác giả :
Băng Băng