[Khuynh Càn] – Dạ Vị Ương
Chương 1
Editor: Tuyết Lâm
Mạch thượng, vân dũng, vạn điểu quy lâm.
(câu này nghĩa là “trên ruộng, mây bốc lên, chim chóc trở về trừng” nó giống thơ cho nên ta không dám chém bậy >”<)
Tà dương như máu, hoàng hôn buông xuống một cách nặng nề, khói bếp lượn lờ từ đường chân trời như tụ lại, uốn lượn thành một màu trắng lãnh đạm không có cách nào tiêu tan.
Tiếng người rộn ràng dần dần vang lên, mơ hồ bừng dậy cảm giác ấm áp, cách đó không xa, đại môn của Bát Phương Thành dạt dào rộng mở như cánh tay của mẫu thân, sau một quãng đường dài vất vả đến đây, cũng đã đến lúc phải dừng lại nghỉ ngơi đôi chút.
Ánh hoàng hôn ảm đạm bao lấy thân ảnh của hai người thiếu niên, sương mù dần dần phủ xuống, huyền ảo không nói nên lời.
Một người huyền bào, một người bạch y, một người tà mị anh tuấn, một người lãnh ngạo thông minh, gió Bắc quét qua khiến tay áo không ngừng lay động, chậm rãi tung bay, trong lúc nhất thời làm cho bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải sinh ra một loại ảo giác, dường như hai người ấy vốn là tiên tử bước ra từ chốn bồng lai.
Càng đi xa, bạch y thiếu niên tựa hồ có chút uể oải, đầu hơi ngả ra nhẹ nhàng tựa vào cánh tay của nam nhân đang đi bên mình, gương mặt như ngọc như hoa hơi lộ vẻ tái nhợt, giữa trán là một nốt chu sa đỏ thắm làm lay động lòng người, đôi mắt trong veo nhưng không che đậy được phong hoa lưu chuyển.
Bên cạnh y, vị quân vương trẻ tuổi lo lắng vạn phần, trên gương mặt bị ngọn lửa chiến tranh thối luyện qua giờ phút này không có sát phạt cùng bá khí, mà thay vào đó là cảm xúc bi thương tràn đầy nhu tình.
“Khuynh Vũ, ngươi cố lên một chút, chúng ta sắp tới rồi!”
“Quân Càn, ta… không có việc gì …”
“Còn nói không có việc gì?! Ngươi đau đến sắc mặt tái nhợt, cả người cũng đầy mồ hôi rồi, ta lập tức mang ngươi đi gặp đại phu! Hôm nay ngươi không được đi đâu cả, phải hảo hảo nghỉ ngơi cho ta!”
Nghe trong giọng nói mang ý trách móc nhưng tràn đầy thương tiếc lo âu của Phương Quân Càn, đôi môi tái nhợt của tuyết y nam tử không khỏi cong lên thành một nụ cười tuyệt mỹ.
Nụ cười đó thu vào đáy mắt minh mị của Phương Quân Càn, ngọt ngào như nắng xuân lướt qua, lại mềm nhẹ như một đóa hoa vừa chớm nụ.
Bát Phương Thành lúc này khắp nơi đều phồn thịnh. Phương Quân Càn thuê hết một thiên viện của khách điếm, cách xa tiền thính ồn ào.
“Khuynh Vũ, nơi đây thực sự rất yên tĩnh, thật thích hợp để ở lại dưỡng thương.” Phương Quân Càn trong lòng thầm nghĩ, vẫn không khỏi tự trách vì tiểu lâu đã không còn.
Phương Quân Càn sau khi nghe được câu trả lời rất khẳng định của đại phu thì thì trong lòng mới nhẹ nhõm được một chút. Vừa tiễn đại phu trở về thì nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ đang nghiêng người tựa vào cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì.
Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo thấm đẫm khói chiều, Tiếu Khuynh Vũ hai hàng mi khẽ chau, ngọc dung do đau đớn mà trở nên tiều tụy, nhìn thấy cảnh đó Phương Quân Càn đau lòng không thôi, có cảm giác như chỉ cần mạnh tay thì y sẽ theo làn khói đó mà từ từ tan biến.
Một chiếc cẩm khăn ấm áp nhè nhẹ bao phủ lên cánh tay gầy yếu có chút tái nhợt của Tiếu Khuynh Vũ. Động tác dù mềm nhẹ như thế vẫn không khỏi làm cho Tiếu Khuynh Vũ như rơi vào hố châm, đôi mắt vốn đen láy hắc bạch phân minh hiện tại vì đau mà ẩn ẩn như một lớp băng mỏng, đau đớn thống khổ vô cùng.
Nhìn cánh tay Phương Quân Càn bất giác run nhẹ khi chứng kiến cơn đau của mình, làn môi mỏng của Vô Song công tử khẽ mở:
“Phương Quân Càn, ngươi cho người đi nấu dược đi, ta ở đây một mình là được rồi, à phải, ở đây ta có hoạt huyết hóa ứ (thuốc làm tan máu bầm), ngươi thêm vào đi.” Tiếu Khuynh Vũ muốn lấy bình thuốc đang cất trong người, thế nhưng tay phải đã hoàn toàn không thể di chuyển, tay trái có cố gắng mấy lần nhưng vẫn chưa thể đem dược bình lấy ra.
“Khuynh Vũ, cứ để ta lấy cho.” Phương Quân Càn hơi cúi người xuống, bàn tay ấm áp ôn nhuận của hắn nhẹ nhàng vươn đến khẽ luồng vào vạt áo của Tiếu Khuynh Vũ để lấy ra một chiếc bình nhỏ rồi nhẹ xoay tròn.
“Là cái này sao? Khuynh Vũ.”
“Ah... uhm!”
Tiếu Khuynh Vũ vì sự đụng chạm của Phương Quân Càn nên có chút bối rối vội vã quay mặt đi, thậm chí chỉ gật đầu bừa mà không hề liếc mắt nhìn chiếc bình kia một cái.
Mạch thượng, vân dũng, vạn điểu quy lâm.
(câu này nghĩa là “trên ruộng, mây bốc lên, chim chóc trở về trừng” nó giống thơ cho nên ta không dám chém bậy >”<)
Tà dương như máu, hoàng hôn buông xuống một cách nặng nề, khói bếp lượn lờ từ đường chân trời như tụ lại, uốn lượn thành một màu trắng lãnh đạm không có cách nào tiêu tan.
Tiếng người rộn ràng dần dần vang lên, mơ hồ bừng dậy cảm giác ấm áp, cách đó không xa, đại môn của Bát Phương Thành dạt dào rộng mở như cánh tay của mẫu thân, sau một quãng đường dài vất vả đến đây, cũng đã đến lúc phải dừng lại nghỉ ngơi đôi chút.
Ánh hoàng hôn ảm đạm bao lấy thân ảnh của hai người thiếu niên, sương mù dần dần phủ xuống, huyền ảo không nói nên lời.
Một người huyền bào, một người bạch y, một người tà mị anh tuấn, một người lãnh ngạo thông minh, gió Bắc quét qua khiến tay áo không ngừng lay động, chậm rãi tung bay, trong lúc nhất thời làm cho bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải sinh ra một loại ảo giác, dường như hai người ấy vốn là tiên tử bước ra từ chốn bồng lai.
Càng đi xa, bạch y thiếu niên tựa hồ có chút uể oải, đầu hơi ngả ra nhẹ nhàng tựa vào cánh tay của nam nhân đang đi bên mình, gương mặt như ngọc như hoa hơi lộ vẻ tái nhợt, giữa trán là một nốt chu sa đỏ thắm làm lay động lòng người, đôi mắt trong veo nhưng không che đậy được phong hoa lưu chuyển.
Bên cạnh y, vị quân vương trẻ tuổi lo lắng vạn phần, trên gương mặt bị ngọn lửa chiến tranh thối luyện qua giờ phút này không có sát phạt cùng bá khí, mà thay vào đó là cảm xúc bi thương tràn đầy nhu tình.
“Khuynh Vũ, ngươi cố lên một chút, chúng ta sắp tới rồi!”
“Quân Càn, ta… không có việc gì …”
“Còn nói không có việc gì?! Ngươi đau đến sắc mặt tái nhợt, cả người cũng đầy mồ hôi rồi, ta lập tức mang ngươi đi gặp đại phu! Hôm nay ngươi không được đi đâu cả, phải hảo hảo nghỉ ngơi cho ta!”
Nghe trong giọng nói mang ý trách móc nhưng tràn đầy thương tiếc lo âu của Phương Quân Càn, đôi môi tái nhợt của tuyết y nam tử không khỏi cong lên thành một nụ cười tuyệt mỹ.
Nụ cười đó thu vào đáy mắt minh mị của Phương Quân Càn, ngọt ngào như nắng xuân lướt qua, lại mềm nhẹ như một đóa hoa vừa chớm nụ.
Bát Phương Thành lúc này khắp nơi đều phồn thịnh. Phương Quân Càn thuê hết một thiên viện của khách điếm, cách xa tiền thính ồn ào.
“Khuynh Vũ, nơi đây thực sự rất yên tĩnh, thật thích hợp để ở lại dưỡng thương.” Phương Quân Càn trong lòng thầm nghĩ, vẫn không khỏi tự trách vì tiểu lâu đã không còn.
Phương Quân Càn sau khi nghe được câu trả lời rất khẳng định của đại phu thì thì trong lòng mới nhẹ nhõm được một chút. Vừa tiễn đại phu trở về thì nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ đang nghiêng người tựa vào cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì.
Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo thấm đẫm khói chiều, Tiếu Khuynh Vũ hai hàng mi khẽ chau, ngọc dung do đau đớn mà trở nên tiều tụy, nhìn thấy cảnh đó Phương Quân Càn đau lòng không thôi, có cảm giác như chỉ cần mạnh tay thì y sẽ theo làn khói đó mà từ từ tan biến.
Một chiếc cẩm khăn ấm áp nhè nhẹ bao phủ lên cánh tay gầy yếu có chút tái nhợt của Tiếu Khuynh Vũ. Động tác dù mềm nhẹ như thế vẫn không khỏi làm cho Tiếu Khuynh Vũ như rơi vào hố châm, đôi mắt vốn đen láy hắc bạch phân minh hiện tại vì đau mà ẩn ẩn như một lớp băng mỏng, đau đớn thống khổ vô cùng.
Nhìn cánh tay Phương Quân Càn bất giác run nhẹ khi chứng kiến cơn đau của mình, làn môi mỏng của Vô Song công tử khẽ mở:
“Phương Quân Càn, ngươi cho người đi nấu dược đi, ta ở đây một mình là được rồi, à phải, ở đây ta có hoạt huyết hóa ứ (thuốc làm tan máu bầm), ngươi thêm vào đi.” Tiếu Khuynh Vũ muốn lấy bình thuốc đang cất trong người, thế nhưng tay phải đã hoàn toàn không thể di chuyển, tay trái có cố gắng mấy lần nhưng vẫn chưa thể đem dược bình lấy ra.
“Khuynh Vũ, cứ để ta lấy cho.” Phương Quân Càn hơi cúi người xuống, bàn tay ấm áp ôn nhuận của hắn nhẹ nhàng vươn đến khẽ luồng vào vạt áo của Tiếu Khuynh Vũ để lấy ra một chiếc bình nhỏ rồi nhẹ xoay tròn.
“Là cái này sao? Khuynh Vũ.”
“Ah... uhm!”
Tiếu Khuynh Vũ vì sự đụng chạm của Phương Quân Càn nên có chút bối rối vội vã quay mặt đi, thậm chí chỉ gật đầu bừa mà không hề liếc mắt nhìn chiếc bình kia một cái.
Tác giả :
Trà Tử