Khuyển Huynh
Chương 49
Một tuần mau chóng trôi qua, tới ngày phản biện, Lộ Tiểu Vũ dậy từ sớm, thay quần áo, thu xếp đồ đạc, rồi lại đi qua đi lại kiểm tra, sợ mình lỡ quên thứ gì.
Lý Phương Thiên còn đang mơ màng ngủ, ngó đầu nhìn cậu, “Em giai Tiểu Vũ à, bình tĩnh bình tĩnh nào.”
Lộ Tiểu Vũ ngượng ngùng nói, “Xin lỗi đã đánh thức cậu.”
Lý Phương Thiên gãi gãi cái đầu bù xù, “Không sao, cứ thoải mái đi. Chúc cậu thuận lợi vượt qua buổi phản biện!”
Lộ Tiểu Vũ cười gật đầu, “Ừ, cảm ơn cậu.”
Lộ Tiểu Vũ chuẩn bị xong xuôi, hít sâu một hơi, bước vào phòng thí nghiệm.
Buổi phản biện được tổ chức ở phòng hội nghị tầng bảy.
Lộ Tiểu Vũ đi thẳng tới, mọi người nhìn thấy cậu đều nói, “Chà! Đẹp trai ghê!” Lộ Tiểu Vũ bị nói đến ngại ngùng, vô thức kéo kéo áo.
Tới phòng hội nghị, phát hiện mấy người Đoạn Hà Thư Minh Viễn đều có mặc, đàn ông đều mặc tây trang, phụ nữ đều mặc chân váy bút chì và áo vest.
Dáng người cao gầy của Thư Minh Viễn rất hợp với tây trang, nhìn như một công tử nhà có điều kiện, còn Đoạn Hà lại không buồn cài kín cúc áo, cà vạt xiêu vẹo, miệng ngậm điếu thuốc, chẳng khác chi tên cà lơ phất phơ.
Thầy của Đoạn Hà đến vừa khéo thấy cái dáng này của hắn, mặt đen sì.
Thư Minh Viễn bảo Lộ Tiểu Vũ tới đón thầy, còn mình thì lo sắp xếp phòng hội nghị, Lộ Tiểu Vũ thấy phòng đã bày hoa tươi, Thư Minh Viễn và một sư huynh khác đang chỉnh máy chiếu.
Tất cả đều đúng trật tự, lại phảng phất không khí khẩn trương.
Một thầy chỉ dẫn Lộ Tiểu Vũ quen cười vỗ vai cậu, “Đừng căng thẳng, lúc lên cứ tự tin trình bày là tốt rồi.”
Lộ Tiểu Vũ vội vàng gật đầu.
Cậu mời thầy tới, rồi vội vàng nhắn tin cho Trầm Thiên Ảnh, ghi rõ địa điểm tổ chức phản biện, chỉ lo anh không tìm được.
Các thạc sĩ phản biện tới trước tiến sĩ phản biện.
Tới tận khi đến lượt Lộ Tiểu Vũ, cậu vẫn không thấy Trầm Thiên Ảnh đâu. Căng thẳng lúc đầu rất nhanh biến mất, tất cả những nội dung trên cậu đã đọc nằm lòng, có thể trình bày lưu loát.
Phản biện kết thúc, phần trả lời câu hỏi cũng diễn ra thuận lợi, Lộ Tiểu Vũ cúi đầu thật sâu, nói, “Cảm ơn mọi người.” Tới khi ngẩng đầu, Lộ Tiểu Vũ đã thấy Trầm Thiên Ảnh đứng ở cửa sau phòng hội nghị, mỉm cười nhìn cậu.
Tim Lộ Tiểu Vũ đập thình thịch, cậu có chút hưng phấn bước xuống bục, không cẩn thận ngã sấp xuống đất.
Phòng hội nghị vang lên tiếng cười rúc rích.
Chủ trì buổi phản biện nghiêm túc nói, “Bạn Lộ Tiểu Vũ phản biện không tệ, không cần làm lễ lớn vậy đâu.”
Thế là cả phòng cười ầm lên.
Lộ Tiểu Vũ đỏ bừng hai má, chạy đến cửa sau phòng hội nghị.
Ở đó có các thành viên phòng thí nghiệm đang đứng ngồi nghe phản biện, Lộ Tiểu Vũ suýt chút nữa không kìm được nhào vào lòng Trầm Thiên Ảnh, cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống, nắm cổ tay anh gọi, “Anh.”
Trầm Thiên Ảnh kéo cậu ra ngoài, lướt qua Đoạn Hà và Thư Minh Viễn đang đứng ngoài chờ.
Đoạn Hà vẩy vẩy điếu thuốc, “Can đảm ghê nhỉ.”
Thư Minh Viễn không nói gì.
Trầm Thiên Ảnh vừa đi vừa hỏi, “Phòng vệ sinh ở đâu?”
Lộ Tiểu Vũ kéo anh, “Đi theo em.”
Phòng vệ sinh không có người, Trầm Thiên Ảnh kéo cậu vào một buồng nhỏ, đóng sầm cửa, ôm cậu hôn thật mạnh.
Lộ Tiểu Vũ ôm bả vai anh, bị anh hôn đến thở hổn hển, “Em tưởng anh không đến.”
Trầm Thiên Ảnh chôn vào cổ cậu, “Hôm nay em chói mắt như vậy, anh sao nỡ không đến được.”
Lộ Tiểu Vũ thoáng cái nhớ tới cú ngã ban nãy, buồn bực nói, “Đừng nói nữa.”
Trầm Thiên Ảnh xoa đầu cậu, nín cười, “Không sao.”
Lộ Tiểu Vũ nhìn anh, ngửa đầu hôn anh một cái.
Trầm Thiên Ảnh hỏi, “Còn muốn?”
Lộ Tiểu Vũ cúi đầu khẽ đáp, “Ừm.”
Trầm Thiên Ảnh tức thì ôm đầu cậu, hung hăng hôn cậu.
Hai người ở trong phòng nhỏ nhiệt tình hôn môi một lúc lâu, Lộ Tiểu Vũ nói, “Chờ một lát nữa sẽ nghe được kết quả phản biện.”
Trầm Thiên Ảnh chỉnh lại quần áo cho cậu, “Đi đi, anh chờ em.”
Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Anh đừng đi nữa nhé.”
Trầm Thiên Ảnh cười cười, “Không cần đi nữa rồi.”
“Sao?” Lộ Tiểu Vũ không rõ.
Trầm Thiên Ảnh nói, “Anh ngả bài với nhà họ Chu rồi, họ nói không cho anh một đồng một cắc nào hết, anh thấy cũng không vấn đề gì. Chờ em tốt nghiệp, nếu muốn thì ở lại đây tìm một công việc, nếu không muốn, mình bán nhà đi tới thành phố khác tìm việc, không sao cả.”
Lộ Tiểu Vũ giữ chặt tay Trầm Thiên Ảnh, “Bọn họ —- ý em là Chu lão tiên sinh, dễ dàng bỏ qua như vậy sao?”
Trầm Thiên Ảnh, “Ông ấy có thể làm gì chứ?”
Lý Phương Thiên còn đang mơ màng ngủ, ngó đầu nhìn cậu, “Em giai Tiểu Vũ à, bình tĩnh bình tĩnh nào.”
Lộ Tiểu Vũ ngượng ngùng nói, “Xin lỗi đã đánh thức cậu.”
Lý Phương Thiên gãi gãi cái đầu bù xù, “Không sao, cứ thoải mái đi. Chúc cậu thuận lợi vượt qua buổi phản biện!”
Lộ Tiểu Vũ cười gật đầu, “Ừ, cảm ơn cậu.”
Lộ Tiểu Vũ chuẩn bị xong xuôi, hít sâu một hơi, bước vào phòng thí nghiệm.
Buổi phản biện được tổ chức ở phòng hội nghị tầng bảy.
Lộ Tiểu Vũ đi thẳng tới, mọi người nhìn thấy cậu đều nói, “Chà! Đẹp trai ghê!” Lộ Tiểu Vũ bị nói đến ngại ngùng, vô thức kéo kéo áo.
Tới phòng hội nghị, phát hiện mấy người Đoạn Hà Thư Minh Viễn đều có mặc, đàn ông đều mặc tây trang, phụ nữ đều mặc chân váy bút chì và áo vest.
Dáng người cao gầy của Thư Minh Viễn rất hợp với tây trang, nhìn như một công tử nhà có điều kiện, còn Đoạn Hà lại không buồn cài kín cúc áo, cà vạt xiêu vẹo, miệng ngậm điếu thuốc, chẳng khác chi tên cà lơ phất phơ.
Thầy của Đoạn Hà đến vừa khéo thấy cái dáng này của hắn, mặt đen sì.
Thư Minh Viễn bảo Lộ Tiểu Vũ tới đón thầy, còn mình thì lo sắp xếp phòng hội nghị, Lộ Tiểu Vũ thấy phòng đã bày hoa tươi, Thư Minh Viễn và một sư huynh khác đang chỉnh máy chiếu.
Tất cả đều đúng trật tự, lại phảng phất không khí khẩn trương.
Một thầy chỉ dẫn Lộ Tiểu Vũ quen cười vỗ vai cậu, “Đừng căng thẳng, lúc lên cứ tự tin trình bày là tốt rồi.”
Lộ Tiểu Vũ vội vàng gật đầu.
Cậu mời thầy tới, rồi vội vàng nhắn tin cho Trầm Thiên Ảnh, ghi rõ địa điểm tổ chức phản biện, chỉ lo anh không tìm được.
Các thạc sĩ phản biện tới trước tiến sĩ phản biện.
Tới tận khi đến lượt Lộ Tiểu Vũ, cậu vẫn không thấy Trầm Thiên Ảnh đâu. Căng thẳng lúc đầu rất nhanh biến mất, tất cả những nội dung trên cậu đã đọc nằm lòng, có thể trình bày lưu loát.
Phản biện kết thúc, phần trả lời câu hỏi cũng diễn ra thuận lợi, Lộ Tiểu Vũ cúi đầu thật sâu, nói, “Cảm ơn mọi người.” Tới khi ngẩng đầu, Lộ Tiểu Vũ đã thấy Trầm Thiên Ảnh đứng ở cửa sau phòng hội nghị, mỉm cười nhìn cậu.
Tim Lộ Tiểu Vũ đập thình thịch, cậu có chút hưng phấn bước xuống bục, không cẩn thận ngã sấp xuống đất.
Phòng hội nghị vang lên tiếng cười rúc rích.
Chủ trì buổi phản biện nghiêm túc nói, “Bạn Lộ Tiểu Vũ phản biện không tệ, không cần làm lễ lớn vậy đâu.”
Thế là cả phòng cười ầm lên.
Lộ Tiểu Vũ đỏ bừng hai má, chạy đến cửa sau phòng hội nghị.
Ở đó có các thành viên phòng thí nghiệm đang đứng ngồi nghe phản biện, Lộ Tiểu Vũ suýt chút nữa không kìm được nhào vào lòng Trầm Thiên Ảnh, cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống, nắm cổ tay anh gọi, “Anh.”
Trầm Thiên Ảnh kéo cậu ra ngoài, lướt qua Đoạn Hà và Thư Minh Viễn đang đứng ngoài chờ.
Đoạn Hà vẩy vẩy điếu thuốc, “Can đảm ghê nhỉ.”
Thư Minh Viễn không nói gì.
Trầm Thiên Ảnh vừa đi vừa hỏi, “Phòng vệ sinh ở đâu?”
Lộ Tiểu Vũ kéo anh, “Đi theo em.”
Phòng vệ sinh không có người, Trầm Thiên Ảnh kéo cậu vào một buồng nhỏ, đóng sầm cửa, ôm cậu hôn thật mạnh.
Lộ Tiểu Vũ ôm bả vai anh, bị anh hôn đến thở hổn hển, “Em tưởng anh không đến.”
Trầm Thiên Ảnh chôn vào cổ cậu, “Hôm nay em chói mắt như vậy, anh sao nỡ không đến được.”
Lộ Tiểu Vũ thoáng cái nhớ tới cú ngã ban nãy, buồn bực nói, “Đừng nói nữa.”
Trầm Thiên Ảnh xoa đầu cậu, nín cười, “Không sao.”
Lộ Tiểu Vũ nhìn anh, ngửa đầu hôn anh một cái.
Trầm Thiên Ảnh hỏi, “Còn muốn?”
Lộ Tiểu Vũ cúi đầu khẽ đáp, “Ừm.”
Trầm Thiên Ảnh tức thì ôm đầu cậu, hung hăng hôn cậu.
Hai người ở trong phòng nhỏ nhiệt tình hôn môi một lúc lâu, Lộ Tiểu Vũ nói, “Chờ một lát nữa sẽ nghe được kết quả phản biện.”
Trầm Thiên Ảnh chỉnh lại quần áo cho cậu, “Đi đi, anh chờ em.”
Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Anh đừng đi nữa nhé.”
Trầm Thiên Ảnh cười cười, “Không cần đi nữa rồi.”
“Sao?” Lộ Tiểu Vũ không rõ.
Trầm Thiên Ảnh nói, “Anh ngả bài với nhà họ Chu rồi, họ nói không cho anh một đồng một cắc nào hết, anh thấy cũng không vấn đề gì. Chờ em tốt nghiệp, nếu muốn thì ở lại đây tìm một công việc, nếu không muốn, mình bán nhà đi tới thành phố khác tìm việc, không sao cả.”
Lộ Tiểu Vũ giữ chặt tay Trầm Thiên Ảnh, “Bọn họ —- ý em là Chu lão tiên sinh, dễ dàng bỏ qua như vậy sao?”
Trầm Thiên Ảnh, “Ông ấy có thể làm gì chứ?”
Tác giả :
Lâm Ngôn