Khuyển Huynh
Chương 39
Ăn cơm xong, Trầm Thiên Ảnh lái xe đến siêu thị.
Lộ Tiểu Vũ đẩy xe đẩy, vừa đi vừa chọn chọn, Trầm Thiên Ảnh đi sau cậu, đơn thuần chỉ là đi theo sau mà thôi.
Bởi vì trong nhà có một chú cún đích thực, cho nên Lộ Tiểu Vũ cuối cùng cũng thỏa nguyện được mua thức ăn cho chó, bánh quy cho chó và cả bóng mài răng cho chó nữa.
Tủ lạnh trống không mau chóng được Lộ Tiểu Vũ nhồi đầy. Trầm Thiên Ảnh xách bao gạo vào phòng bếp, nói với Lộ Tiểu Vũ, “Anh khát nước.”
Lộ Tiểu Vũ vội vàng chạy vào, “Em đi đun nước, anh uống trà nhé?”
Trầm Thiên Ảnh “Ừ” một tiếng, đi đến sofa trong phòng khách.
Tối, Trầm Thiên Ảnh tắm rửa xong bước ra, thấy Lộ Tiểu Vũ đang ngồi trên sofa sấy lông cho A Quyển.
Tóc Trầm Thiên Ảnh vẫn ướt, anh choàng khăn tắm trên vai không buồn lau, ngồi xuống sofa nhìn Lộ Tiểu Vũ tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, tay không ngừng xoa xoa lông chó con, cẩn thận sấy lông cho nó.
Trầm Thiên Ảnh rút một điếu thuốc, không châm lửa, cứ thế ngậm vào miệng.
Chờ đến khi Lộ Tiểu Vũ vỗ vỗ mông A Quyển, đặt nó xuống đất, Trầm Thiên Ảnh liền dứt khoát gác cằm lên đùi Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ hơi sửng sốt, “Anh cũng muốn sấy à?”
Trầm Thiên Ảnh không ừ hử gì, nâng tay chống cằm, điếu thuốc trong miệng nhoắng lên nhoắng xuống.
Lộ Tiểu Vũ cầm bật lửa để trên bàn châm thuốc cho Trầm Thiên Ảnh, sau đó bật máy sấy, sấy tóc cho anh.
Tay Lộ Tiểu Vũ rất mềm, mỗi khi ngón tay cậu luồn vào tóc vuốt ve đều khiến Trầm Thiên Ảnh vô cùng thoải mái. Máy sấy thổi gió ấm áp trên đỉnh đầu, dưới thân là đôi chân êm êm của Lộ Tiểu Vũ, Trầm Thiên Ảnh lười biếng díp cả mắt.
Lộ Tiểu Vũ là bảo bối của Trầm Thiên Ảnh, Trầm Thiên Ảnh hối hận không thôi, đãng ra mười năm trước anh phải mang đứa em trai này về nhà giấu đi mới phải. Nhưng cũng thật may mắn, khi bất lực vô dụng nhất, anh đã có Lộ Tiểu Vũ ở bên. Trầm Thiên Ảnh nghĩ, có lẽ đây chính là ‘Tắc ông mất ngựa, làm sao biết không phải phúc’ chăng? (Đại ý là gặp một chuyện xui xẻo chưa chắc đã hoàn toàn là xui xẻo)
Trầm Thiên Ảnh tóc ngắn, sấy một lát đã khô. Lộ Tiểu Vũ ngáp một cái, cũng không thúc giục Trầm Thiên Ảnh ngồi dậy, nâng máy sấy tự sấy tóc cho mình.
Trầm Thiên Ảnh dụi tắt thuốc vào gạt tàn, trở người gối lên đùi Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ cúi đầu, hai mắt liền đối thẳng với mắt Trầm Thiên Ảnh.
Trầm Thiên Ảnh chăm chú nhìn bảo bối của hắn, chợt đột nhiên giống một đứa con nít, thổi thổi vào mặt cậu, Lộ Tiểu Vũ tránh tránh, mắt cố sức chớp mấy cái mới mở ra được.
Hơi thở của Trầm Thiên Ảnh thấm đẫm mùi thuốc lá.
Lộ Tiểu Vũ hơi sặc, đôi mắt cũng ươn ướt, nhưng cậu vẫn nhìn Trầm Thiên Ảnh, cậu không biết mình đang nhìn gì, Trầm Thiên Ảnh vẫn nhìn cậu, khiến cậu như bị hút vào, không cách nào chuyển mắt.
Lộ Tiểu Vũ quên luôn tóc còn đang sấy, máy sấy rớt bên cạnh, Lộ Tiểu Vũ cảm thấy trong tim mình có một nơi rất mềm, nơi ấy giờ đang đập như muốn điên lên.
Trầm Thiên Ảnh nâng một tay xoa má cậu, tay kia chống người, nâng đầu tiến lại gần Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ không nhúc nhích, mắt thấy cánh môi Trầm Thiên Ảnh sắp dán gần đôi môi hơi hé mở của cậu, đột nhiên, chân cậu bị A Quyển kéo nhẹ.
Lộ Tiểu Vũ bừng tỉnh, ngửa đầu về sau, đứng bật dậy.
Trầm Thiên Ảnh ngã ra rìa sofa, suýt nữa đập đầu xuống bàn trà.
Lộ Tiểu Vũ hoang mang rối loạn vội vàng bế A Quyển lên, “Ngủ, ngủ đi thôi.” Cậu ôm A Quyển vào lòng, quay đầu nhìn Trầm Thiên Ảnh vẫn im lặng nằm trên sofa.
Trầm Thiên Ảnh đổi tư thế, cong chân, hai bàn chân cũng đặt trên sofa, cánh tay đặt lên đầu gối, tư thế ngồi này làm Lộ Tiểu Vũ nhớ tới A Hoàng, cậu lặp lại, “Đi ngủ thôi.”
Trầm Thiên Ảnh nói, “Em ngủ trước đi.”
Lộ Tiểu Vũ vào phòng, lập tức đóng cửa lại. Cậu nghĩ, cả hai bọn họ đều có chút kì quái.
Lộ Tiểu Vũ im lặng nằm trên giường, không cách nào chợp mắt. Cậu tưởng sẽ nghe thấy tiếng Trầm Thiên Ảnh về phòng bên cạnh, nhưng phòng khách vẫn không có động tĩnh gì.
Bỗng, trong không gian yên tĩnh tuyệt đối vang lên tiếng thở dốc mỏng manh. Lộ Tiểu Vũ trở người, cậu cảm thấy mình như đã bắt được điều gì rồi, nhưng lại không chắc chắn. Ngay giây tiếp theo, phòng khách lại truyền đến âm thanh rất khẽ, dường như là tiếng hổn hển, lại như tiếng vải vóc ma sát.
Lộ Tiểu Vũ trèo xuống giường, khẽ khàng bước đến cửa, chầm chậm mở hé cửa, không vang lên một tiếng động.
Trầm Thiên Ảnh vẫn ngồi trên sofa, đèn phòng khách vẫn mở sáng. Trầm Thiên Ảnh hơi cúi đầu, một tay để giữa hai chân, chuyển động không nhanh không chậm. Cho dù Lộ Tiểu Vũ không nhìn rõ cảnh tượng giữa hai chân anh, nhưng cậu vẫn biết anh đang làm gì, đầu Lộ Tiểu Vũ nhất thời nổ tung.
Lộ Tiểu Vũ đẩy xe đẩy, vừa đi vừa chọn chọn, Trầm Thiên Ảnh đi sau cậu, đơn thuần chỉ là đi theo sau mà thôi.
Bởi vì trong nhà có một chú cún đích thực, cho nên Lộ Tiểu Vũ cuối cùng cũng thỏa nguyện được mua thức ăn cho chó, bánh quy cho chó và cả bóng mài răng cho chó nữa.
Tủ lạnh trống không mau chóng được Lộ Tiểu Vũ nhồi đầy. Trầm Thiên Ảnh xách bao gạo vào phòng bếp, nói với Lộ Tiểu Vũ, “Anh khát nước.”
Lộ Tiểu Vũ vội vàng chạy vào, “Em đi đun nước, anh uống trà nhé?”
Trầm Thiên Ảnh “Ừ” một tiếng, đi đến sofa trong phòng khách.
Tối, Trầm Thiên Ảnh tắm rửa xong bước ra, thấy Lộ Tiểu Vũ đang ngồi trên sofa sấy lông cho A Quyển.
Tóc Trầm Thiên Ảnh vẫn ướt, anh choàng khăn tắm trên vai không buồn lau, ngồi xuống sofa nhìn Lộ Tiểu Vũ tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, tay không ngừng xoa xoa lông chó con, cẩn thận sấy lông cho nó.
Trầm Thiên Ảnh rút một điếu thuốc, không châm lửa, cứ thế ngậm vào miệng.
Chờ đến khi Lộ Tiểu Vũ vỗ vỗ mông A Quyển, đặt nó xuống đất, Trầm Thiên Ảnh liền dứt khoát gác cằm lên đùi Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ hơi sửng sốt, “Anh cũng muốn sấy à?”
Trầm Thiên Ảnh không ừ hử gì, nâng tay chống cằm, điếu thuốc trong miệng nhoắng lên nhoắng xuống.
Lộ Tiểu Vũ cầm bật lửa để trên bàn châm thuốc cho Trầm Thiên Ảnh, sau đó bật máy sấy, sấy tóc cho anh.
Tay Lộ Tiểu Vũ rất mềm, mỗi khi ngón tay cậu luồn vào tóc vuốt ve đều khiến Trầm Thiên Ảnh vô cùng thoải mái. Máy sấy thổi gió ấm áp trên đỉnh đầu, dưới thân là đôi chân êm êm của Lộ Tiểu Vũ, Trầm Thiên Ảnh lười biếng díp cả mắt.
Lộ Tiểu Vũ là bảo bối của Trầm Thiên Ảnh, Trầm Thiên Ảnh hối hận không thôi, đãng ra mười năm trước anh phải mang đứa em trai này về nhà giấu đi mới phải. Nhưng cũng thật may mắn, khi bất lực vô dụng nhất, anh đã có Lộ Tiểu Vũ ở bên. Trầm Thiên Ảnh nghĩ, có lẽ đây chính là ‘Tắc ông mất ngựa, làm sao biết không phải phúc’ chăng? (Đại ý là gặp một chuyện xui xẻo chưa chắc đã hoàn toàn là xui xẻo)
Trầm Thiên Ảnh tóc ngắn, sấy một lát đã khô. Lộ Tiểu Vũ ngáp một cái, cũng không thúc giục Trầm Thiên Ảnh ngồi dậy, nâng máy sấy tự sấy tóc cho mình.
Trầm Thiên Ảnh dụi tắt thuốc vào gạt tàn, trở người gối lên đùi Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ cúi đầu, hai mắt liền đối thẳng với mắt Trầm Thiên Ảnh.
Trầm Thiên Ảnh chăm chú nhìn bảo bối của hắn, chợt đột nhiên giống một đứa con nít, thổi thổi vào mặt cậu, Lộ Tiểu Vũ tránh tránh, mắt cố sức chớp mấy cái mới mở ra được.
Hơi thở của Trầm Thiên Ảnh thấm đẫm mùi thuốc lá.
Lộ Tiểu Vũ hơi sặc, đôi mắt cũng ươn ướt, nhưng cậu vẫn nhìn Trầm Thiên Ảnh, cậu không biết mình đang nhìn gì, Trầm Thiên Ảnh vẫn nhìn cậu, khiến cậu như bị hút vào, không cách nào chuyển mắt.
Lộ Tiểu Vũ quên luôn tóc còn đang sấy, máy sấy rớt bên cạnh, Lộ Tiểu Vũ cảm thấy trong tim mình có một nơi rất mềm, nơi ấy giờ đang đập như muốn điên lên.
Trầm Thiên Ảnh nâng một tay xoa má cậu, tay kia chống người, nâng đầu tiến lại gần Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ không nhúc nhích, mắt thấy cánh môi Trầm Thiên Ảnh sắp dán gần đôi môi hơi hé mở của cậu, đột nhiên, chân cậu bị A Quyển kéo nhẹ.
Lộ Tiểu Vũ bừng tỉnh, ngửa đầu về sau, đứng bật dậy.
Trầm Thiên Ảnh ngã ra rìa sofa, suýt nữa đập đầu xuống bàn trà.
Lộ Tiểu Vũ hoang mang rối loạn vội vàng bế A Quyển lên, “Ngủ, ngủ đi thôi.” Cậu ôm A Quyển vào lòng, quay đầu nhìn Trầm Thiên Ảnh vẫn im lặng nằm trên sofa.
Trầm Thiên Ảnh đổi tư thế, cong chân, hai bàn chân cũng đặt trên sofa, cánh tay đặt lên đầu gối, tư thế ngồi này làm Lộ Tiểu Vũ nhớ tới A Hoàng, cậu lặp lại, “Đi ngủ thôi.”
Trầm Thiên Ảnh nói, “Em ngủ trước đi.”
Lộ Tiểu Vũ vào phòng, lập tức đóng cửa lại. Cậu nghĩ, cả hai bọn họ đều có chút kì quái.
Lộ Tiểu Vũ im lặng nằm trên giường, không cách nào chợp mắt. Cậu tưởng sẽ nghe thấy tiếng Trầm Thiên Ảnh về phòng bên cạnh, nhưng phòng khách vẫn không có động tĩnh gì.
Bỗng, trong không gian yên tĩnh tuyệt đối vang lên tiếng thở dốc mỏng manh. Lộ Tiểu Vũ trở người, cậu cảm thấy mình như đã bắt được điều gì rồi, nhưng lại không chắc chắn. Ngay giây tiếp theo, phòng khách lại truyền đến âm thanh rất khẽ, dường như là tiếng hổn hển, lại như tiếng vải vóc ma sát.
Lộ Tiểu Vũ trèo xuống giường, khẽ khàng bước đến cửa, chầm chậm mở hé cửa, không vang lên một tiếng động.
Trầm Thiên Ảnh vẫn ngồi trên sofa, đèn phòng khách vẫn mở sáng. Trầm Thiên Ảnh hơi cúi đầu, một tay để giữa hai chân, chuyển động không nhanh không chậm. Cho dù Lộ Tiểu Vũ không nhìn rõ cảnh tượng giữa hai chân anh, nhưng cậu vẫn biết anh đang làm gì, đầu Lộ Tiểu Vũ nhất thời nổ tung.
Tác giả :
Lâm Ngôn