Khước Lục
Chương 23
Editor: HeLiX ~~DĐLQĐ
Cách Đại học H hơn 2km, có một nhà hàng tiệc đứng kèm KTV mới mở.
Khai trương đại hạ giá.
Thuê một phòng lớn trong bốn tiếng, tiền phòng chỉ chưa đến 10 đồng, tiệc đứng mỗi người 29 đồng.
Có thể ăn, có thể uống, có thể hát, mà lại rất tiện nghi.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, ủy viên sinh hoạt liền lập tức đặt phòng.
Hết giờ học, Diệp Kiều Lục cùng đi tàu điện ngầm với mấy nữ sinh đến đó.
Xương Diễm Thu hỏi, “Thế Diệp Kính thì sao?”
“Cậu ấy tự đi tới.” Diệp Kiều Lục trả lời.
Mới vừa nói xong thì tàu điện ngầm đã ra khỏi đường hầm tối.
Tàu đã vào trạm.
Giờ này đang là đỉnh điểm của giờ tan tầm nên tàu điện ngầm đông nghịt.
Mấy bạn học đã vào được bên trong toa tàu.
Xương Diễm Thu và Diệp Kiều Lục đi phía sau nên chỉ có thể đứng ở cạnh cửa.
Cửa xe gần đóng mà váy của Diệp Kiều Lục vẫn vướng ở ngoài cửa, cô cố gắng kéo lại nhưng đã muộn.
Váy cô đã bị kẹp vào cửa tàu.
Cô kéo kéo nhưng vô ích, nên chỉ có thể đứng ổn định, một tay vịn vào Xương Diễm Thu.
Xương Diễm Thu đứng giạng chân, cố gắng trở thành một điểm tựa cho Diệp Kiều Lục.
Đoàn tàu bắt đầu ổn định để khởi hành. Xương Diễm Thu hỏi: “Quan hệ hiện tại của cậu và Diệp Kính thế nào rồi?”
“Bọn mình là bạn tốt, cậu ấy mời mình ăn cơm.”
“…” Câu trả lời này khiến Xương Diễm Thu thấy vô vị, “Giữ chặt lấy cậu ấy, giờ cũng đến tháng 10 rồi, sắp tới mùa đông, tìm một nam sinh để sưởi ấm đi. Tiện thể lên xuống xe cũng có người giữ váy cho cậu.”
Diệp Kiều Lục nghe xong cảm thấy rất khó hiểu.
Đoàn tàu lại đến trạm, cửa xe mở ra.
Góc váy Diệp Kiều Lục bị kẹp vào cửa giờ nhăn nhúm thành một nắm.
Xương Diễm Thu kéo tay Diệp Kiều Lục đi ra ngoài, “Diệp Kính rất được hoan nghênh, hôm nay là lần đầu tiên cậu ấy tham gia offline, chắc chắn sẽ có nữ sinh muốn ngo ngoe động dục đó.”
Lần này thì Diệp Kiều Lục nghe hiểu được, cô kinh ngạc: “Bạn học cùng lớp sao?” Cô cho rằng fans hâm mộ của Diệp Kính đều nằm ở khoa khác. Giờ học trong trường, vây xung quanh cậu ấy đều là nữ sinh cô không quen biết.
“Ừ.” Xương Diễm Thu muốn nhéo cái mặt tròn của Diệp Kiều Lục, “Diệp Kính đi đi về về cũng đều là độc lai độc vãng, nên không có cơ hội tỏ tình. Nhưng offline lại khác, tán gẫu ca hát, lại uống rượu, trước lạ sau quen.”
Vẫn luôn có nữ sinh mơ ước đạt được Diệp Kính, dù vô tình hay cố ý thì Xương Diễm Thu vẫn sẽ để cho Diệp Kiều Lục trấn giữ, nhắc nhở bọn họ rằng Diệp Kính đã có chủ.
Thế nhưng, dần dần các bạn học phát hiện Diệp Kính và Diệp Kiều Lục không giống tình nhân. Nhưng nếu nói không có quan hệ gì thì cũng không phải, dù sao cũng rất kỳ quái.
Nhìn từ bên ngoài, mặc dù Diệp Kiều Lục rất dễ thương, nhưng để xứng đôi với Diệp Kính thì vẫn còn khoảng cách rất xa.
Thời gian lâu dài, có vài nữ sinh liền tự động xem nhẹ Diệp Kiều Lục, định nghĩa kẻ độc thân cho Diệp Kính.
Ví dụ như Canh Ngọc, vì lần offline này mà ăn mặc rất chăm chút. Nhưng không phải là cô định tỏ tình, mà chỉ là muốn kéo gần quan hệ với Diệp Kính.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Xương Diễm Thu ở cùng ký túc xá với Canh Ngọc, trước khi xuất phát thấy Canh Ngọc vẽ mắt trước gương liền đoán được. Quan hệ giữa cô và Canh Ngọc cũng không tệ, nhưng ở trong lòng của cô, người thuộc sở hữu của Diệp Kính chính là Diệp Kiều Lục đến trước chiếm ưu thế, cho nên tự nhiên sẽ thiên vị hơn.
Diệp Kiều Lục nghe lời của Xương Diễm Thu liền nhíu mày. Lúc cô nói chuyện với Diệp Kính rất ít khi đề cập đến chuyện tình cảm. Cô cũng quên luôn việc có rất nhiều nữ sinh thích cậu.
Xương Diễm Thu kéo Diệp Kiều Lục đang suýt chút nữa đụng vào tay vịn cầu thang máy lại, “Cậu đang mải nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Diệp Kiều Lục cũng không biết mình đang suy nghĩ gì. Đầu óc cô hơi rối loạn, suy nghĩ cứ nhảy qua hết bên trái lại bên phải, không nắm bắt được.
Tình huống này giống hệt như lúc suy nghĩ phương pháp thiết kế, có rất nhiều ý nghĩ nảy ra nhưng bất kể kết hợp lại thế nào cũng đều không hợp logic. Trong lòng cô, Diệp Kính là một cái tên biệt lập khỏi tình yêu. Ai có thể tưởng tượng ra được bộ dáng yêu đương của trẻ tự kỷ với nữ sinh chứ?
Xương Diễm Thu cười cười, “Đừng lo lắng, bây giờ cậu vẫn rất có ưu thế.” Ít nhất Diệp Kính chỉ đến gần một mình Diệp Kiều Lục, điều này đã có thể giết chết rất nhiều nữ sinh rồi. “Lên thang máy, cẩn thận một chút.”
“Ờ…” Diệp Kiều Lục thu hồi lại tâm trạng.
Nếu không thì buổi tối về nhà gọi Diệp Kính đến nói chuyện một chút về nỗi lòng trai gái là được.
Cô quên mất cậu cũng là một thiếu niên đang tuổi dậy thì rồi.
--
Ủy viên sinh hoạt đặt phòng này, có 3 micro. Một cái đã bị Ngô Thiên Dã nắm chặt trong tay.
Mọi người thừa hiểu tính nết của cậu ta nên cũng không thèm giành giật.
Ghế salon phân làm 3 khu. Khu thích uống rượu, khu thích đánh bài, khu thích ca hát, mỗi người tập trung vào chỗ mình thích.
Diệp Kiều Lục mặc kệ cho các bạn học xé rách tâm can, liên tục nhìn về hướng cửa ra vào.
Xương Diễm Thu cắn dưa hấu, trong đầu nhẩm đếm sĩ số từng người.
Những bạn học đã đăng ký, chỉ còn Diệp Kính và Canh Ngọc là chưa đến.
Xương Diễm Thu lại nhớ lại khuôn mặt sau khi trang điểm của Canh Ngọc, nói thầm, “Diệp Kính sẽ không dễ dàng bị người ta nẫng tay trên (*) đâu.” Nói xong cô lại tự thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
(*) nguyên gốc là截胡 – tiệt hồ. Đây là một thuật ngữ trong đánh mạt chược, hiểu rộng ra là đoạt mất vận may của người khác; vào lúc một người sắp thành công thì bị người khác đoạt mất thắng lợi.
Từ lúc lên Đại học, bên cạnh Diệp Kính xuất hiện biết bao mỹ nữ, trong đó không thiếu người xinh đẹp hơn Canh Ngọc, nhưng tất cả đều bị Diệp Kính đối xử lạnh nhạt. Cho nên hai người này chưa tới chắc chỉ là trùng hợp.
Canh Ngọc chưa tới nên Ngô Thiên Dã không tìm được người cùng song ca bài “Cút đi”, cậu ta gào lên trong micro với Xương Diễm Thu, “Canh Ngọc đâu?”
Xương Diễm Thu ném vỏ dưa hấu ra, lấy di động ra quơ quơ, quát: “Mình gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Điện thoại đổ chuông nhưng Canh Ngọc không nghe.
Xương Diễm Thu nhếch miệng, trả lời Ngô Thiên Dã, “Không liên lạc được.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra. “Ngại quá, mình đến muộn.” Toàn thân Canh Ngọc mặc váy dài trắng, trong ánh sáng mập mờ của phòng KTV lại vô cùng nổi bật. Dáng người cô cao gầy, váy tơ tằm khẽ bay tôn lên vẻ thần tiên. Phấn mắt màu vàng hồng, giữa mí mắt lấp lánh thần thái của thiếu nữ.
Ngô Thiên Dã liếc mắt tới, cậu ta vừa hát bài của mình, vừa chọn cho cô bài hát: “Thỉnh cầu của thiếu nữ.”
Xương Diễm Thu quát, “Canh Ngọc, cậu đến muộn.”
Canh Ngọc áy náy cười cười, nhẹ nhàng bước tới.
Cô vừa mới bước vào thì Diệp Kính cũng xuất hiện ở cửa.
Xương Diễm Thu quay người lại nhìn.
Cậu đang gọi điện thoại, nửa người vẫn còn ẩn ngoài hành lang nên cô chỉ nhìn thấy được áo sơ-mi trắng của cậu. Cô rất thích nam sinh mặc áo sơ-mi trắng, nhất là đối phương lại là một người cực kỳ đẹp trai.
Diệp Kiều Lục chớp mắt mấy cái rồi nhìn ra cửa. Lúc bóng dáng Diệp Kính xuất hiện ở cửa, cô thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Lúc này bỗng nhiên Canh Ngọc dừng bước, quay đầu lại nói, “Mình đi vào trước đây.”
Diệp Kính nghe thấy thế, khép mắt nhìn về hướng Canh Ngọc.
Canh Ngọc mỉm cười.
Mặt Diệp Kính không biểu cảm, đưa tay đóng cửa lại tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Góc áo sơ-mi trắng bị cửa gỗ dày cộm nặng nề che kín, trong nháy mắt chỉ còn sót lại Canh Ngọc váy trắng.
Sau khi vào Đại học, Canh Ngọc càng ngày càng xinh đẹp. Bởi vì cô biết trang điểm kết hợp với ăn mặc hợp thời trang. Từ một em gái thôn quê ngoại thành của năm nhất, giờ đã trở thành một tiểu mỹ nữ.
Canh Ngọc nghiêng người, gương mặt xinh đẹp cùng mái tóc dài đen bóng khiến cho Ngô Thiên Dã đứng trên đài hát sai một câu hát.
Trừ bạn cùng hát song ca thì những người khác không chú ý đến.
Xương Diễm Thu nối thêm ghế salon bên cạnh, “Làm gì mà trễ thế này mới tới?”
“Có chút việc.” Canh Ngọc khẽ mỉm cười, lúc nụ cười kia chuyển hướng sang Diệp Kiều Lục thì dừng lại một cách cực kỳ tinh tế, sau đó tự nhiên cong lên khóe môi.
Diệp Kiều Lục trì độn chẳng mảy may phát giác.
Nhưng Xương Diễm Thu lại chú ý tới, cô liếc về hướng cửa, trong lòng trăm mối tơ vò.
Cô rất khinh thường loại người nhỏ nhen thích chen chân vào quan hệ của người khác.
Nhưng Diệp Kính và Diệp Kiều Lục đã lâu như vậy rồi vẫn không xác định rõ quan hệ, khiến cô rất sốt ruột. Nữ sinh theo đuổi ngược lại nam sinh thì cũng làm gì có dũng khí mà bộc lộ quá thẳng thắn, tất cả đều có mức độ. Hay điểm mấu chốt lại là muốn nam sinh chủ động tấn công.
Diệp Kính đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng tiếng động huyên náo, bầu không khí ngột ngạt.
Thần sắc cậu lạnh lùng, nói xong câu cuối cùng với người đầu dây bên kia rồi cúp máy.
Diệp Kiều Lục đứng dậy, định bước ra đón cậu. Cô muốn hỏi nguyên nhân vì sao cậu đến muộn. Chưa kịp cất bước thì bạn học đã hô to một tiếng, “Diệp Kiều Lục, bài tiếp theo cậu hát.”
Ngô Thiên Dã hát sắp xong, trên màn hình hiện lên dòng thông báo rất lớn, bài hát tiếp theo: Dạy tôi làm thế nào để đi tè.
Ngô Thiên Dã nhìn thấy 8 chữ kia liền thu lại khóe miệng đang cười tủm tỉm rồi mím chặt lại. Cậu ta để micro xuống rồi bước xuống đài.
Diệp Kiều Lục che nắm đấm lên môi, khụ khụ hai cái, nhận lấy micro từ trong tay bạn học. Cô thích nhất là phim “Vườn trẻ Xuân Điền Hoa Hoa.”
Giọng hát của cô vừa vang lên, Diệp Kính mới đi được một nửa liền dừng lại, ngay lập tức nhíu mày.
Cô luôn luôn hát lệch điệu.
Ngô Thiên Dã nép vào tận trong góc ghế salon, vẻ mặt nặng nề. Cậu ta rất chán ghét những người giọng hát không ra gì nhưng lại cứ dũng cảm gào lên.
Diệp Kiều Lục hát rất phấn khích, gõ chân đánh nhịp, “Sau này toàn bộ dựa vào chính mình…” Hát đến chỗ này, cô quay đầu nhìn về phía Diệp Kính, đối diện với đôi con ngươi đen của cậu rồi nói: “Một người đi tè…”
Sắc mặt Diệp Kính không dao động, im lặng nghe cô hát.
Trước mặt liền xuất hiện một cái bóng trắng, cắt đứt tầm mắt giữa Diệp Kiều Lục và Diệp Kính.
Là Canh Ngọc với khuôn mặt xinh đẹp, thướt tha đa tình. Cô nói thật to để át đi tiếng huyên náo: “Diệp Kính, giọng hát của cậu thế nào? Mình chọn cho cậu một bài nhé.”
Diệp Kính lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, còn hơi có vẻ ảm đạm. Lúc cậu quay lại nhìn Diệp Kiều Lục thì cô đã quay đầu qua bên kia nhìn lời bài hát.
Xương Diễm Thu đang tựa vào ghế, ánh mắt theo sát Diệp Kính và Canh Ngọc.
Nếu nói về dáng vẻ thì hai người bọn họ rất xứng đôi.
Nhìn lại cái kẻ dương dương tự đắc không buồn không lo Diệp Kiều Lục kia, Xương Diễm Thu thầm than một tiếng: hết thuốc chữa.
Thở dài xong thì Xương Diễm Thu lại bắt được một đầu mối. Nếu như Diệp Kính không hề có tình ý gì với họ Diệp ngốc ngếch kia thì quan hệ giữa hai người bọn họ chắc chắn cũng không phải chuyện đùa. Nếu là người khác, đừng nói là mời cơm, mà ngay cả tiếp chuyện còn chẳng được.
Hồi năm thứ nhất, trong một quán cơm ở khu phố ẩm thực, Xương Diễm Thu tình cờ gặp được Diệp Kính, cô nhiệt tình mời cậu vào ngồi nhưng cậu trực tiếp từ chối.
Lạnh nhạt mới đúng là biểu hiện nên có của Diệp Kính. Khi cậu qua lại cùng với Diệp Kiều Lục thì càng ngày càng tỏ ra không bình thường.
Canh Ngọc đứng ở ngay phía trước Trâu Tượng, cậu cũng chẳng kiêng dè gì mà quan sát cô.
Cô cao hơn Diệp Kiều Lục, cũng gầy hơn Diệp Kiều Lục. Mặc bộ váy trắng như thế này, cũng chỉ có dáng người mảnh khảnh cao gầy như cô mới có thể toát lên vẻ thần tiên.
Cậu khẽ cười hừ một cái rồi nhìn về phía Diệp Kiều Lục đang đứng trên đài.
Cô hát thật sự rất vui vẻ, nhưng tiếng hát này lại làm cho không ít bạn học bực bội.
Trên mặt Ngô Thiên Dã viết lên hai chữ to: Chướng tai.
Nhìn qua Xương Diễm Thu, cô đã che lỗ tai, tử trận ngay trên ghế salon.
Mà Diệp Kính lại không hề để lộ ra chút nào vẻ thiếu kiên nhẫn, cứ như không hề nghe thấy tiếng hát của Diệp Kiều Lục.
Trâu Tượng cười cười, quay đầu gào lên rủ các bạn học chơi trò Quốc vương.
Các bạn đều tán thành.
Xương Diễm Thu như được sống lại, Trâu Tượng chỉ nói một câu, cô liền gật đầu.
Hát hết bài hát của mình Diệp Kiều Lục liền trở về chỗ ngồi. Không có Xương Diễm Thu hát chung nên cô cảm thấy nhàm chán.
Tầm mắt của cô dán ở phía trước.
Cậu đứng ở bên cạnh tường, nghe Canh Ngọc đang lớn tiếng nói chuyện. Thần sắc cậu thản nhiên, thỉnh thoảng mấp máy môi đáp lại.D~~Đ~~l~~Q~~Đ~~
Canh Ngọc đung đưa bàn tay trái từ sau ra trước, ngón tay thon dài ngọc ngà giống như vô tình vén góc váy lụa trắng lên.
Lại đến lượt ‘gào thét’ của Ngô Thiên Dã, “Để cho váy kia bay gây ra chiến tranh.”
Diệp Kiều Lục chống cùi chỏ lên đầu gối, hai tay đỡ mặt, nhìn chăm chú từng lớp váy lụa trắng.
Cô lớn lên cùng với Diệp Kính, chưa từng có nữ sinh nào tiếp xúc với cậu quá gần, hình như… bạn nữ thân thiết nhất với hắn chính là cô.
Trong phòng rất ầm ĩ, cô không nghe được đoạn đối thoại của Diệp Kính và Canh Ngọc, chỉ nghe thấy tiếng hát khẩn cầu mà mê muội của Ngô Thiên Dã: “Vì làn váy kia xoay, chết ta cũng may mắn. Vì mỗi bộ váy thướt tha, cả đời làm bề tôi.”
Diệp Kiều Lục hạ mắt, cúi nhìn bộ váy liền quần màu xanh lục của mình.
Chỗ bị cửa tàu điện kẹp vào đến giờ vẫn còn nhăm nhúm. Cô thích mặc váy ngắn, nhưng có hất váy lên cũng không thể làm điên đảo chúng sinh như trong lời bài hát kia.
Trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên muốn mặc váy lụa mỏng, đứng tung bay trong gió.
Cái ý nghĩ này bắt đầu nảy sinh, cô mới hiểu rõ ngụ ý bên trong lời ca.
Cô nhìn MV, làn váy bay qua bay lại trước ống kính, một giây kế tiếp, nam chính cúi đầu định hôn cô gái mặc váy đỏ.
(Bài này là bài Quần hạ chi thần của Trần Dịch Tấn, nếu ai muốn xem thì search nhé)
Ý nghĩ vừa nảy ra, đột nhiên cô đảo mắt nhìn về phía Diệp Kính.
Tầm mắt của cậu cũng đang chiếu thẳng vào cô.
Cô sợ run lên.
Diệp Kính hơi quay đầu đi chỗ khác, đuôi lông mày khẽ nhếch. Đang nói chuyện với Canh Ngọc, lúc này liền lạnh nhạt kết thúc rồi rời đi.
Diệp Kiều Lục lập tức ngồi thẳng người, cười cười rồi vẫy tay gọi cậu tới.
Kiểu vẫy tay kia làm Canh Ngọc cảm thấy rằng cô đang gọi một con cún con.
Vậy mà Diệp Kính lại đi tới.
Cô lau lau ghế bên trái vài cái, nhường chỗ ngồi cho cậu.
Cậu lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, biết là cô có lời muốn nói.
Quả nhiên, cô cười tươi như hoa, thành tâm yêu cầu: “Diệp Kính, chúng ta cùng song ca đi!”
Quen biết lâu như vậy mà cô chưa từng hát song ca cùng với cậu. Cô cùng với các bạn học khác từ nhỏ đã song ca quá nhiều lần. Vì để công bằng nên cô muốn hát cùng với Diệp Kính một lần. Cái này gọi là tất cả đều bình đẳng.(*)
(*)nguyên gốc là Vũ lộ quân triêm, ý nói đối xử với một hoặc nhiều người không quá yêu thích cũng không quá căm ghét, tất cả đều bình thường công bằng.
Trên mặt Diệp Kính nổi lên mấy tầng sương lạnh, “Không.” Nghe cô hát không khớp nhạc là một chuyện, cố nhịn một chút là xong. Nhưng hát chung với cô để cả hai cùng lệch ra khỏi giai điệu lại là một chuyện khác. Cậu sẽ không ném mặt mũi đi như vậy đâu.
“Chúng ta hát một bài đơn giản thôi, để mình chọn bài.” Diệp Kiều Lục vỗ ngực một cái, cực kỳ tự tin đối với khả năng âm nhạc của mình.
Diệp Kính không thèm đếm xỉa đến cô, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Mình nghĩ xong rồi, hát bài “Cô gái A Lý Sơn.” Cô xích mông đến gần cậu, “Ngày trước mẹ cũng hay hát bài này, cậu đã từng nghe chưa? Cô gái xinh đẹp như nước, chàng trai cường tráng như núi.”
“Chưa từng nghe qua.” Cậu lạnh lùng đứng lên, “Không hát.”
Cách Đại học H hơn 2km, có một nhà hàng tiệc đứng kèm KTV mới mở.
Khai trương đại hạ giá.
Thuê một phòng lớn trong bốn tiếng, tiền phòng chỉ chưa đến 10 đồng, tiệc đứng mỗi người 29 đồng.
Có thể ăn, có thể uống, có thể hát, mà lại rất tiện nghi.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, ủy viên sinh hoạt liền lập tức đặt phòng.
Hết giờ học, Diệp Kiều Lục cùng đi tàu điện ngầm với mấy nữ sinh đến đó.
Xương Diễm Thu hỏi, “Thế Diệp Kính thì sao?”
“Cậu ấy tự đi tới.” Diệp Kiều Lục trả lời.
Mới vừa nói xong thì tàu điện ngầm đã ra khỏi đường hầm tối.
Tàu đã vào trạm.
Giờ này đang là đỉnh điểm của giờ tan tầm nên tàu điện ngầm đông nghịt.
Mấy bạn học đã vào được bên trong toa tàu.
Xương Diễm Thu và Diệp Kiều Lục đi phía sau nên chỉ có thể đứng ở cạnh cửa.
Cửa xe gần đóng mà váy của Diệp Kiều Lục vẫn vướng ở ngoài cửa, cô cố gắng kéo lại nhưng đã muộn.
Váy cô đã bị kẹp vào cửa tàu.
Cô kéo kéo nhưng vô ích, nên chỉ có thể đứng ổn định, một tay vịn vào Xương Diễm Thu.
Xương Diễm Thu đứng giạng chân, cố gắng trở thành một điểm tựa cho Diệp Kiều Lục.
Đoàn tàu bắt đầu ổn định để khởi hành. Xương Diễm Thu hỏi: “Quan hệ hiện tại của cậu và Diệp Kính thế nào rồi?”
“Bọn mình là bạn tốt, cậu ấy mời mình ăn cơm.”
“…” Câu trả lời này khiến Xương Diễm Thu thấy vô vị, “Giữ chặt lấy cậu ấy, giờ cũng đến tháng 10 rồi, sắp tới mùa đông, tìm một nam sinh để sưởi ấm đi. Tiện thể lên xuống xe cũng có người giữ váy cho cậu.”
Diệp Kiều Lục nghe xong cảm thấy rất khó hiểu.
Đoàn tàu lại đến trạm, cửa xe mở ra.
Góc váy Diệp Kiều Lục bị kẹp vào cửa giờ nhăn nhúm thành một nắm.
Xương Diễm Thu kéo tay Diệp Kiều Lục đi ra ngoài, “Diệp Kính rất được hoan nghênh, hôm nay là lần đầu tiên cậu ấy tham gia offline, chắc chắn sẽ có nữ sinh muốn ngo ngoe động dục đó.”
Lần này thì Diệp Kiều Lục nghe hiểu được, cô kinh ngạc: “Bạn học cùng lớp sao?” Cô cho rằng fans hâm mộ của Diệp Kính đều nằm ở khoa khác. Giờ học trong trường, vây xung quanh cậu ấy đều là nữ sinh cô không quen biết.
“Ừ.” Xương Diễm Thu muốn nhéo cái mặt tròn của Diệp Kiều Lục, “Diệp Kính đi đi về về cũng đều là độc lai độc vãng, nên không có cơ hội tỏ tình. Nhưng offline lại khác, tán gẫu ca hát, lại uống rượu, trước lạ sau quen.”
Vẫn luôn có nữ sinh mơ ước đạt được Diệp Kính, dù vô tình hay cố ý thì Xương Diễm Thu vẫn sẽ để cho Diệp Kiều Lục trấn giữ, nhắc nhở bọn họ rằng Diệp Kính đã có chủ.
Thế nhưng, dần dần các bạn học phát hiện Diệp Kính và Diệp Kiều Lục không giống tình nhân. Nhưng nếu nói không có quan hệ gì thì cũng không phải, dù sao cũng rất kỳ quái.
Nhìn từ bên ngoài, mặc dù Diệp Kiều Lục rất dễ thương, nhưng để xứng đôi với Diệp Kính thì vẫn còn khoảng cách rất xa.
Thời gian lâu dài, có vài nữ sinh liền tự động xem nhẹ Diệp Kiều Lục, định nghĩa kẻ độc thân cho Diệp Kính.
Ví dụ như Canh Ngọc, vì lần offline này mà ăn mặc rất chăm chút. Nhưng không phải là cô định tỏ tình, mà chỉ là muốn kéo gần quan hệ với Diệp Kính.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Xương Diễm Thu ở cùng ký túc xá với Canh Ngọc, trước khi xuất phát thấy Canh Ngọc vẽ mắt trước gương liền đoán được. Quan hệ giữa cô và Canh Ngọc cũng không tệ, nhưng ở trong lòng của cô, người thuộc sở hữu của Diệp Kính chính là Diệp Kiều Lục đến trước chiếm ưu thế, cho nên tự nhiên sẽ thiên vị hơn.
Diệp Kiều Lục nghe lời của Xương Diễm Thu liền nhíu mày. Lúc cô nói chuyện với Diệp Kính rất ít khi đề cập đến chuyện tình cảm. Cô cũng quên luôn việc có rất nhiều nữ sinh thích cậu.
Xương Diễm Thu kéo Diệp Kiều Lục đang suýt chút nữa đụng vào tay vịn cầu thang máy lại, “Cậu đang mải nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Diệp Kiều Lục cũng không biết mình đang suy nghĩ gì. Đầu óc cô hơi rối loạn, suy nghĩ cứ nhảy qua hết bên trái lại bên phải, không nắm bắt được.
Tình huống này giống hệt như lúc suy nghĩ phương pháp thiết kế, có rất nhiều ý nghĩ nảy ra nhưng bất kể kết hợp lại thế nào cũng đều không hợp logic. Trong lòng cô, Diệp Kính là một cái tên biệt lập khỏi tình yêu. Ai có thể tưởng tượng ra được bộ dáng yêu đương của trẻ tự kỷ với nữ sinh chứ?
Xương Diễm Thu cười cười, “Đừng lo lắng, bây giờ cậu vẫn rất có ưu thế.” Ít nhất Diệp Kính chỉ đến gần một mình Diệp Kiều Lục, điều này đã có thể giết chết rất nhiều nữ sinh rồi. “Lên thang máy, cẩn thận một chút.”
“Ờ…” Diệp Kiều Lục thu hồi lại tâm trạng.
Nếu không thì buổi tối về nhà gọi Diệp Kính đến nói chuyện một chút về nỗi lòng trai gái là được.
Cô quên mất cậu cũng là một thiếu niên đang tuổi dậy thì rồi.
--
Ủy viên sinh hoạt đặt phòng này, có 3 micro. Một cái đã bị Ngô Thiên Dã nắm chặt trong tay.
Mọi người thừa hiểu tính nết của cậu ta nên cũng không thèm giành giật.
Ghế salon phân làm 3 khu. Khu thích uống rượu, khu thích đánh bài, khu thích ca hát, mỗi người tập trung vào chỗ mình thích.
Diệp Kiều Lục mặc kệ cho các bạn học xé rách tâm can, liên tục nhìn về hướng cửa ra vào.
Xương Diễm Thu cắn dưa hấu, trong đầu nhẩm đếm sĩ số từng người.
Những bạn học đã đăng ký, chỉ còn Diệp Kính và Canh Ngọc là chưa đến.
Xương Diễm Thu lại nhớ lại khuôn mặt sau khi trang điểm của Canh Ngọc, nói thầm, “Diệp Kính sẽ không dễ dàng bị người ta nẫng tay trên (*) đâu.” Nói xong cô lại tự thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
(*) nguyên gốc là截胡 – tiệt hồ. Đây là một thuật ngữ trong đánh mạt chược, hiểu rộng ra là đoạt mất vận may của người khác; vào lúc một người sắp thành công thì bị người khác đoạt mất thắng lợi.
Từ lúc lên Đại học, bên cạnh Diệp Kính xuất hiện biết bao mỹ nữ, trong đó không thiếu người xinh đẹp hơn Canh Ngọc, nhưng tất cả đều bị Diệp Kính đối xử lạnh nhạt. Cho nên hai người này chưa tới chắc chỉ là trùng hợp.
Canh Ngọc chưa tới nên Ngô Thiên Dã không tìm được người cùng song ca bài “Cút đi”, cậu ta gào lên trong micro với Xương Diễm Thu, “Canh Ngọc đâu?”
Xương Diễm Thu ném vỏ dưa hấu ra, lấy di động ra quơ quơ, quát: “Mình gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Điện thoại đổ chuông nhưng Canh Ngọc không nghe.
Xương Diễm Thu nhếch miệng, trả lời Ngô Thiên Dã, “Không liên lạc được.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra. “Ngại quá, mình đến muộn.” Toàn thân Canh Ngọc mặc váy dài trắng, trong ánh sáng mập mờ của phòng KTV lại vô cùng nổi bật. Dáng người cô cao gầy, váy tơ tằm khẽ bay tôn lên vẻ thần tiên. Phấn mắt màu vàng hồng, giữa mí mắt lấp lánh thần thái của thiếu nữ.
Ngô Thiên Dã liếc mắt tới, cậu ta vừa hát bài của mình, vừa chọn cho cô bài hát: “Thỉnh cầu của thiếu nữ.”
Xương Diễm Thu quát, “Canh Ngọc, cậu đến muộn.”
Canh Ngọc áy náy cười cười, nhẹ nhàng bước tới.
Cô vừa mới bước vào thì Diệp Kính cũng xuất hiện ở cửa.
Xương Diễm Thu quay người lại nhìn.
Cậu đang gọi điện thoại, nửa người vẫn còn ẩn ngoài hành lang nên cô chỉ nhìn thấy được áo sơ-mi trắng của cậu. Cô rất thích nam sinh mặc áo sơ-mi trắng, nhất là đối phương lại là một người cực kỳ đẹp trai.
Diệp Kiều Lục chớp mắt mấy cái rồi nhìn ra cửa. Lúc bóng dáng Diệp Kính xuất hiện ở cửa, cô thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Lúc này bỗng nhiên Canh Ngọc dừng bước, quay đầu lại nói, “Mình đi vào trước đây.”
Diệp Kính nghe thấy thế, khép mắt nhìn về hướng Canh Ngọc.
Canh Ngọc mỉm cười.
Mặt Diệp Kính không biểu cảm, đưa tay đóng cửa lại tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Góc áo sơ-mi trắng bị cửa gỗ dày cộm nặng nề che kín, trong nháy mắt chỉ còn sót lại Canh Ngọc váy trắng.
Sau khi vào Đại học, Canh Ngọc càng ngày càng xinh đẹp. Bởi vì cô biết trang điểm kết hợp với ăn mặc hợp thời trang. Từ một em gái thôn quê ngoại thành của năm nhất, giờ đã trở thành một tiểu mỹ nữ.
Canh Ngọc nghiêng người, gương mặt xinh đẹp cùng mái tóc dài đen bóng khiến cho Ngô Thiên Dã đứng trên đài hát sai một câu hát.
Trừ bạn cùng hát song ca thì những người khác không chú ý đến.
Xương Diễm Thu nối thêm ghế salon bên cạnh, “Làm gì mà trễ thế này mới tới?”
“Có chút việc.” Canh Ngọc khẽ mỉm cười, lúc nụ cười kia chuyển hướng sang Diệp Kiều Lục thì dừng lại một cách cực kỳ tinh tế, sau đó tự nhiên cong lên khóe môi.
Diệp Kiều Lục trì độn chẳng mảy may phát giác.
Nhưng Xương Diễm Thu lại chú ý tới, cô liếc về hướng cửa, trong lòng trăm mối tơ vò.
Cô rất khinh thường loại người nhỏ nhen thích chen chân vào quan hệ của người khác.
Nhưng Diệp Kính và Diệp Kiều Lục đã lâu như vậy rồi vẫn không xác định rõ quan hệ, khiến cô rất sốt ruột. Nữ sinh theo đuổi ngược lại nam sinh thì cũng làm gì có dũng khí mà bộc lộ quá thẳng thắn, tất cả đều có mức độ. Hay điểm mấu chốt lại là muốn nam sinh chủ động tấn công.
Diệp Kính đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng tiếng động huyên náo, bầu không khí ngột ngạt.
Thần sắc cậu lạnh lùng, nói xong câu cuối cùng với người đầu dây bên kia rồi cúp máy.
Diệp Kiều Lục đứng dậy, định bước ra đón cậu. Cô muốn hỏi nguyên nhân vì sao cậu đến muộn. Chưa kịp cất bước thì bạn học đã hô to một tiếng, “Diệp Kiều Lục, bài tiếp theo cậu hát.”
Ngô Thiên Dã hát sắp xong, trên màn hình hiện lên dòng thông báo rất lớn, bài hát tiếp theo: Dạy tôi làm thế nào để đi tè.
Ngô Thiên Dã nhìn thấy 8 chữ kia liền thu lại khóe miệng đang cười tủm tỉm rồi mím chặt lại. Cậu ta để micro xuống rồi bước xuống đài.
Diệp Kiều Lục che nắm đấm lên môi, khụ khụ hai cái, nhận lấy micro từ trong tay bạn học. Cô thích nhất là phim “Vườn trẻ Xuân Điền Hoa Hoa.”
Giọng hát của cô vừa vang lên, Diệp Kính mới đi được một nửa liền dừng lại, ngay lập tức nhíu mày.
Cô luôn luôn hát lệch điệu.
Ngô Thiên Dã nép vào tận trong góc ghế salon, vẻ mặt nặng nề. Cậu ta rất chán ghét những người giọng hát không ra gì nhưng lại cứ dũng cảm gào lên.
Diệp Kiều Lục hát rất phấn khích, gõ chân đánh nhịp, “Sau này toàn bộ dựa vào chính mình…” Hát đến chỗ này, cô quay đầu nhìn về phía Diệp Kính, đối diện với đôi con ngươi đen của cậu rồi nói: “Một người đi tè…”
Sắc mặt Diệp Kính không dao động, im lặng nghe cô hát.
Trước mặt liền xuất hiện một cái bóng trắng, cắt đứt tầm mắt giữa Diệp Kiều Lục và Diệp Kính.
Là Canh Ngọc với khuôn mặt xinh đẹp, thướt tha đa tình. Cô nói thật to để át đi tiếng huyên náo: “Diệp Kính, giọng hát của cậu thế nào? Mình chọn cho cậu một bài nhé.”
Diệp Kính lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, còn hơi có vẻ ảm đạm. Lúc cậu quay lại nhìn Diệp Kiều Lục thì cô đã quay đầu qua bên kia nhìn lời bài hát.
Xương Diễm Thu đang tựa vào ghế, ánh mắt theo sát Diệp Kính và Canh Ngọc.
Nếu nói về dáng vẻ thì hai người bọn họ rất xứng đôi.
Nhìn lại cái kẻ dương dương tự đắc không buồn không lo Diệp Kiều Lục kia, Xương Diễm Thu thầm than một tiếng: hết thuốc chữa.
Thở dài xong thì Xương Diễm Thu lại bắt được một đầu mối. Nếu như Diệp Kính không hề có tình ý gì với họ Diệp ngốc ngếch kia thì quan hệ giữa hai người bọn họ chắc chắn cũng không phải chuyện đùa. Nếu là người khác, đừng nói là mời cơm, mà ngay cả tiếp chuyện còn chẳng được.
Hồi năm thứ nhất, trong một quán cơm ở khu phố ẩm thực, Xương Diễm Thu tình cờ gặp được Diệp Kính, cô nhiệt tình mời cậu vào ngồi nhưng cậu trực tiếp từ chối.
Lạnh nhạt mới đúng là biểu hiện nên có của Diệp Kính. Khi cậu qua lại cùng với Diệp Kiều Lục thì càng ngày càng tỏ ra không bình thường.
Canh Ngọc đứng ở ngay phía trước Trâu Tượng, cậu cũng chẳng kiêng dè gì mà quan sát cô.
Cô cao hơn Diệp Kiều Lục, cũng gầy hơn Diệp Kiều Lục. Mặc bộ váy trắng như thế này, cũng chỉ có dáng người mảnh khảnh cao gầy như cô mới có thể toát lên vẻ thần tiên.
Cậu khẽ cười hừ một cái rồi nhìn về phía Diệp Kiều Lục đang đứng trên đài.
Cô hát thật sự rất vui vẻ, nhưng tiếng hát này lại làm cho không ít bạn học bực bội.
Trên mặt Ngô Thiên Dã viết lên hai chữ to: Chướng tai.
Nhìn qua Xương Diễm Thu, cô đã che lỗ tai, tử trận ngay trên ghế salon.
Mà Diệp Kính lại không hề để lộ ra chút nào vẻ thiếu kiên nhẫn, cứ như không hề nghe thấy tiếng hát của Diệp Kiều Lục.
Trâu Tượng cười cười, quay đầu gào lên rủ các bạn học chơi trò Quốc vương.
Các bạn đều tán thành.
Xương Diễm Thu như được sống lại, Trâu Tượng chỉ nói một câu, cô liền gật đầu.
Hát hết bài hát của mình Diệp Kiều Lục liền trở về chỗ ngồi. Không có Xương Diễm Thu hát chung nên cô cảm thấy nhàm chán.
Tầm mắt của cô dán ở phía trước.
Cậu đứng ở bên cạnh tường, nghe Canh Ngọc đang lớn tiếng nói chuyện. Thần sắc cậu thản nhiên, thỉnh thoảng mấp máy môi đáp lại.D~~Đ~~l~~Q~~Đ~~
Canh Ngọc đung đưa bàn tay trái từ sau ra trước, ngón tay thon dài ngọc ngà giống như vô tình vén góc váy lụa trắng lên.
Lại đến lượt ‘gào thét’ của Ngô Thiên Dã, “Để cho váy kia bay gây ra chiến tranh.”
Diệp Kiều Lục chống cùi chỏ lên đầu gối, hai tay đỡ mặt, nhìn chăm chú từng lớp váy lụa trắng.
Cô lớn lên cùng với Diệp Kính, chưa từng có nữ sinh nào tiếp xúc với cậu quá gần, hình như… bạn nữ thân thiết nhất với hắn chính là cô.
Trong phòng rất ầm ĩ, cô không nghe được đoạn đối thoại của Diệp Kính và Canh Ngọc, chỉ nghe thấy tiếng hát khẩn cầu mà mê muội của Ngô Thiên Dã: “Vì làn váy kia xoay, chết ta cũng may mắn. Vì mỗi bộ váy thướt tha, cả đời làm bề tôi.”
Diệp Kiều Lục hạ mắt, cúi nhìn bộ váy liền quần màu xanh lục của mình.
Chỗ bị cửa tàu điện kẹp vào đến giờ vẫn còn nhăm nhúm. Cô thích mặc váy ngắn, nhưng có hất váy lên cũng không thể làm điên đảo chúng sinh như trong lời bài hát kia.
Trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên muốn mặc váy lụa mỏng, đứng tung bay trong gió.
Cái ý nghĩ này bắt đầu nảy sinh, cô mới hiểu rõ ngụ ý bên trong lời ca.
Cô nhìn MV, làn váy bay qua bay lại trước ống kính, một giây kế tiếp, nam chính cúi đầu định hôn cô gái mặc váy đỏ.
(Bài này là bài Quần hạ chi thần của Trần Dịch Tấn, nếu ai muốn xem thì search nhé)
Ý nghĩ vừa nảy ra, đột nhiên cô đảo mắt nhìn về phía Diệp Kính.
Tầm mắt của cậu cũng đang chiếu thẳng vào cô.
Cô sợ run lên.
Diệp Kính hơi quay đầu đi chỗ khác, đuôi lông mày khẽ nhếch. Đang nói chuyện với Canh Ngọc, lúc này liền lạnh nhạt kết thúc rồi rời đi.
Diệp Kiều Lục lập tức ngồi thẳng người, cười cười rồi vẫy tay gọi cậu tới.
Kiểu vẫy tay kia làm Canh Ngọc cảm thấy rằng cô đang gọi một con cún con.
Vậy mà Diệp Kính lại đi tới.
Cô lau lau ghế bên trái vài cái, nhường chỗ ngồi cho cậu.
Cậu lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, biết là cô có lời muốn nói.
Quả nhiên, cô cười tươi như hoa, thành tâm yêu cầu: “Diệp Kính, chúng ta cùng song ca đi!”
Quen biết lâu như vậy mà cô chưa từng hát song ca cùng với cậu. Cô cùng với các bạn học khác từ nhỏ đã song ca quá nhiều lần. Vì để công bằng nên cô muốn hát cùng với Diệp Kính một lần. Cái này gọi là tất cả đều bình đẳng.(*)
(*)nguyên gốc là Vũ lộ quân triêm, ý nói đối xử với một hoặc nhiều người không quá yêu thích cũng không quá căm ghét, tất cả đều bình thường công bằng.
Trên mặt Diệp Kính nổi lên mấy tầng sương lạnh, “Không.” Nghe cô hát không khớp nhạc là một chuyện, cố nhịn một chút là xong. Nhưng hát chung với cô để cả hai cùng lệch ra khỏi giai điệu lại là một chuyện khác. Cậu sẽ không ném mặt mũi đi như vậy đâu.
“Chúng ta hát một bài đơn giản thôi, để mình chọn bài.” Diệp Kiều Lục vỗ ngực một cái, cực kỳ tự tin đối với khả năng âm nhạc của mình.
Diệp Kính không thèm đếm xỉa đến cô, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Mình nghĩ xong rồi, hát bài “Cô gái A Lý Sơn.” Cô xích mông đến gần cậu, “Ngày trước mẹ cũng hay hát bài này, cậu đã từng nghe chưa? Cô gái xinh đẹp như nước, chàng trai cường tráng như núi.”
“Chưa từng nghe qua.” Cậu lạnh lùng đứng lên, “Không hát.”
Tác giả :
Giá Oản Chúc