Khủng Bố Cao Hiệu
Chương 94: Bắt cóc!
Dịch giả: Accel
Nghe Doãn Khoáng thở dài xong, Bạch Lục hỏi: "Vậy kế tiếp chúng ta nên ứng phó như thế nào? Lại chết mất hai nhân vật nữa rồi. Còn lại bốn người, trong đó có một người đang bị giam trong tù, Tử Thần muốn thiết kế hắn chúng ta cũng bất lực. Tính ra cũng chỉ có ba người cứu được. Nói thật ta bây giờ còn lười tính điểm tích lũy của chúng ta nữa, bị trừ nhiều điểm như vậy, muốn vào top 3 cũng quá xa vời rồi!".
Đường Nhu Ngữ nói: "Cũng chưa chắc, đề thi chung độ khó như nhau, các lớp khác xem chừng cũng không khá hơn chúng ta, nói không chừng còn tệ hơn chúng ta nhiều. Không đến thời khắc cuối cùng thì vẫn còn cơ hội".
Doãn Khoáng gật gật đầu, nói: "Bạn Đường nói đúng. Kỳ thật chúng ta cũng không cần quá bi quan. Chết mất hai nhân vật tuy là bất lợi, nhưng mặt khác cũng có lợi. Chúng ta có thể tập trung sức lực vào việc cứu những người còn lại. Bây giờ cách lúc cuộc thi chấm dứt còn khoảng ba ngày, nếu như cứu bọn họ mấy lần cũng được không ít điểm tích lũy, còn cả phần thưởng nữa".
Ngụy Minh gặm một cái đùi gà, nói: "Nhưng bây giờ cảnh sát đã cho chúng ta là hung thủ giết người, lùng bắt chúng ta khắp nơi, muốn cứu người khó lắm".
Mọi người nghe Ngụy Minh nói xong cũng không khỏi lộ vẻ khổ sở.
Doãn Khoáng thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, sờ cằm, nói: "Thật ra, nếu như cảnh sát đã cho là chúng ta là hung thủ, không cần cố kỵ nữa. Tôi có một cách, nếu như làm tốt, nói không chừng còn có thể chơi". Đương nhiên, Doãn Khoáng nói "chơi", có nghĩa là liều mạng!
Mọi người lập tức nhìn về phía Doãn Khoáng.
Doãn Khoáng mím môi một cái, nói: "Hoặc là không làm, đã làm thì cho nên, chúng ta dứt khoát khống chế ba nhân vật kia lại!".
"Bắt cóc!?".
Bạch Lục hỏi: "Doãn Khoáng, đây là cách của cậu sao? Xong cmn rồi. Chúng ta cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc khống chế bọn họ, nhưng làm như vậy có ý nghĩa không?".
Âu Dương Mộ cũng nói: "Đúng vậy. Bắt cóc bọn họ, Tử Thần liền không thể thiết kế nữa, mà chúng ta cũng không cách nào cứu vớt, vậy làm sao kiếm được điểm tích lũy?".
Lê Sương Mộc nói: "Mọi người trước hết nghe Doãn Khoáng nói hết đã. Mặc kệ thế nào cũng không thể khoanh tay không làm gì?".
Tiền Thiến Thiến cũng nói: "Doãn Khoáng, cậu mau nói đi".
Doãn Khoáng nhún nhún vai, nói: "Lúc trước sở dĩ không khống chế mấy nhân vật kia lại, là vì sợ kinh động cảnh sát, chọc vào tổ ong vò vẽ. Nhưng hiện tại, chúng ta không còn lựa chọn rồi. Cũng không phải như Âu Dương Mộ nói, mọi người thử nghĩ xem, nếu như chúng ta bắt cóc bọn họ, không phải để bảo vệ mà dùng bọn họ để dụ Tử Thần mắc câu thì sao? Chúng ta có thể lựa chọn một nhà xưởng bỏ hoang, sau đó nhốt những nhân vật kia ở bên trong. Sau đó lại thiết kế một ít cạm bẫy, dụ dỗ Tử Thần thiết kế bọn họ, sau đó chúng lại cứu! Các cậu nói, phương pháp này như thế nào?".
Tất cả mọi người rơi vào trầm tư.
Cuối cùng, Lê Sương Mộc phá vỡ sự yên lặng, nói: "Có thể thử một lần! Hiện tại chúng ta cũng không có phương pháp tốt hơn".
Tăng Phi một bên nói: "Thế nhưng làm như vậy, có phải quá tàn nhẫn hay không... Dù sao bọn họ cũng là người mà".
Doãn Khoáng im lặng.
Bạch Lục khoát tay chặn lại, nói: "Bây giờ chúng ta không thể để ý nhiều như thế, quản những nhân vật do hiệu trưởng chế tạo làm gì? Phương pháp Doãn Khoáng nói ta cảm thấy rất tốt, cứ làm như thế đi. Mọi người nói sao?".
Đường Nhu Ngữ cụp mi xuống, sau đó nhàn nhạt nói: "Mặc dù có chút vô nhân đạo, nhưng mà đây là phương pháp xử lý tốt nhất rồi. Bây giờ không phải thời điểm nói chuyện nhân từ".
Âu Dương Mộ chỉ nói: "Nghe theo chị".
Ngụy Minh há to miệng, lựa chọn trầm mặc.
Tăng Phi thở dài.
Mà Phan Long Đào cũng rất tự giác không tỏ thái độ. Bởi vì hắn biết rõ, lúc này hắn còn chưa chính thức trở thành người của đoàn đội này.
Cuối cùng, Doãn Khoáng nói: "Như vậy là thông qua rồi? Việc này không nên chậm trễ, bây giờ mau ăn no đi, đợi chút nữa hành động". Mọi người không nói gì, yên lặng cúi đầu ăn KFC.
Lúc này, Lê Sương Mộc nói: "Doãn Khoáng, có thể cho tôi xem quyển Bút Ký Tử Vong kia một chút hay không?".
Vừa rồi lúc nói chuyện phiếm, Tiền Thiến Thiến đã thấp giọng nói cho Lê Sương Mộc quá trình thăm hỏi ông bác da đen. Nhưng chuyện về "pháp tắc bảo vệ" Tiền Thiến Thiến lại không nói, không biết là cô căn bản không để ý lời nói của ông bác da đen hay là còn có nguyên nhân khác.
Doãn Khoáng hiển nhiên thấy Tiền Thiến Thiến thấp giọng thì thầm với Lê Sương Mộc, liền tiện tay ném Bút Ký Tử Vong cho Lê Sương Mộc, nói: "Những thứ ghi lại bên trong đã mất hiệu lực. Nhưng cũng có thể tham khảo".
Sau đó Doãn Khoáng lại nói: "Tăng Phi, Phan Long Đào, còn Ngụy Minh nữa, thời gian an toàn của các cậu chắc qua rồi chứ?".
Ngụy Minh nói: "Qua rồi".
Tăng Phi nặng nề gật đầu.
Doãn Khoáng nói: "Đã như vậy, phân tổ có lẽ nên điều chỉnh lại một chút. Tăng Phi vẫn cùng tổ với bạn Đường. Ngụy Minh cùng tôi một tổ. Phan Long Đào và Bạch Lục, Âu Dương Mộ một tổ. Về phần Tiền Thiến Thiến...".
Tiền Thiến Thiến đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lê Sương Mộc. Lê Sương Mộc giống như không nhìn thấy, nói: "Cô ấy vẫn cùng cậu một tổ đi. Như vậy tương đối an toàn".
Tiền Thiến Thiến miệng nhỏ há ra, trong lòng u oán: "Hắn vẫn chê mình vướng víu sao? Mình... tại sao lại vô dụng như vậy chứ...".
Doãn Khoáng bĩu môi, thầm nghĩ: "Người ta thích ngươi mà, ngươi cũng không phải là không nhìn ra. Mấy công tử ca không phải thích mỹ nữ đi theo sao". Phàn nàn trong lòng một tiếng, nói: "Được rồi. Đã như vậy Tiền Thiến Thiến vẫn cùng một tổ với tôi". Dù sao cũng cùng một lớp, hơn nữa còn cùng nhau trải qua hai tràng cảnh, không thể phũ được. Tuy rằng bảo vệ hai người hơi phiền nhưng mà chút tự tin đó Doãn Khoáng vẫn có.
"Như vậy, bây giờ phân nhiệm vụ".
Có lẽ tạm thời Doãn Khoáng lãnh đạo đoàn đội này không được, nhưng bày mưu tính kế thì những người khác vẫn rất tin phục.
"Lê Sương Mộc, cậu chịu trách nhiệm tìm kiếm nhà xưởng nhà kho bỏ hoang xung quanh, không có vấn đề gì chứ?".
Đối với năng lực quen thuộc hoàn cảnh của Lê Sương Mộc, Doãn Khoáng vẫn rất tin tưởng. Về cơ bản là mỗi khi đến nơi nào, Lê Sương Mộc đều có thể quen thuộc từng ngóc ngách nhỏ trước tiên, cũng không làm sao mà luyện thành.
Lê Sương Mộc chỉ nói ba chữ: "Giao cho tôi".
"Bạn Đường, Tăng Phi, các cậu chịu trách nhiệm bắt cóc Nathan. Phần lớn thời gian hắn đều ở nhà xưởng, không khó tìm lắm. Tôi, Ngụy Minh, Tiền Thiến Thiến chịu trách nhiệm bắt cóc nhân vật chính Sam. Sau đó Bạch Lục chịu trách nhiệm bắt cóc nhân vật nữ chính Molley. Chúng ta tùy thời liên lạc điện thoại. Nhóm nào thành công trước thì lấy điện thoại của nhân vật đó gửi tin cho một người khác, bảo người đó đến nhà hàng Sam làm việc gặp mặt. Còn nữa, tận lực tránh sự chú ý của cảnh sát. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi". Doãn Khoáng nói xong, lại bổ sung: "Lê Sương Mộc, lại làm phiền cậu. Bây giờ trong thành phố toàn là lệnh truy nã chúng ta, cho nên phải cải trang một chút mới được".
Cả đám nghỉ ngơi hơn 2h, thẳng đến giữa trưa, cơn mưa dầm mịt mờ, Doãn Khoáng liền kêu gọi mọi người. Sau khi Lê Sương Mộc thi triển diệu thủ của hắn thay đổi trang phục cho mọi người một chút, tất cả mọi người gần như đã thay đổi hình dạng.
Doãn Khoáng biến thành một thanh niên xăm nửa mặt, nói với mọi người: "Thời gian không sai biệt lắm. Mọi người, thành bại chỉ trong hành động lần này. Còn nữa, phải luôn luôn cẩn thận, Tử Thần lúc nào cũng có thể xuất hiện".
Mọi người miễn cưỡng cáo biệt lẫn nhau, Lê Sương Mộc đi tới bên người Doãn Khoáng, đem Bút Ký Tử Vong giao cho hắn, nói: "Doãn Khoáng, cậu có nghĩ tới việc tập hợp đủ 5 bản Bút Ký Tử Vong không?". Lông mày Doãn Khoáng nhíu lại: "5 bản? Cậu nói...?".
Lê Sương Mộc gật đầu: "Final Destination hiện tại có 5 phần, nếu như tập hợp đủ 5 bản thì sao?".
Doãn Khoáng nhìn nhìn Bút Ký Tử Vong trong tay, nói: "Cái này tôi còn chưa nghĩ tới".
Lê Sương Mộc nói: "Có lẽ, có liên quan tới "Tử Vong Pháp Tắc"! Lê Sương Mộc nói xong liền đi.
Doãn Khoáng mở to mắt: "Đúng vậy! Tại sao mình không nghĩ đến". Doãn Khoáng vỗ vỗ đầu: "Nếu như quyển bút ký này do ông bác da đen lĩnh ngộ một phần "Tử Vong Pháp Tắc" viết ra, có phải nó cũng ẩn chứa một phần "Tử Vong Pháp Tắc"? Cái gọi là "đọc" thật ra chính là lĩnh ngộ Tử Vong Pháp Tắc?".
Doãn Khoáng chưa kịp cao hứng, nghĩ lại hắn lại đắng lòng: "Tập hợp đủ 5 bản? Nói cách khác phải vượt qua 5 phần Final Destination!? Trực tiếp tìm sợi dây thắt cổ tốt hơn, muốn chết cũng không nên làm thế a? Thôi, chuyện này quá xa xôi, chưa cần nghĩ tới. Tạm thời vượt qua cuộc thi này rồi nói sau".
Sau đó hắn liền nói với Ngụy Minh và Tiền Thiến Thiến: "Chúng ta đi thôi, chậm thì sinh biến".
Ngụy Minh nói: "Thời gian quái quỷ này, thật muốn kết thúc cho nhanh".
Tiền Thiến Thiến nhìn thoáng qua phương hướng Lê Sương Mộc rời đi, trong lòng thầm than, sau đó chạy bước nhỏ đuổi theo Doãn Khoáng.
Nghe Doãn Khoáng thở dài xong, Bạch Lục hỏi: "Vậy kế tiếp chúng ta nên ứng phó như thế nào? Lại chết mất hai nhân vật nữa rồi. Còn lại bốn người, trong đó có một người đang bị giam trong tù, Tử Thần muốn thiết kế hắn chúng ta cũng bất lực. Tính ra cũng chỉ có ba người cứu được. Nói thật ta bây giờ còn lười tính điểm tích lũy của chúng ta nữa, bị trừ nhiều điểm như vậy, muốn vào top 3 cũng quá xa vời rồi!".
Đường Nhu Ngữ nói: "Cũng chưa chắc, đề thi chung độ khó như nhau, các lớp khác xem chừng cũng không khá hơn chúng ta, nói không chừng còn tệ hơn chúng ta nhiều. Không đến thời khắc cuối cùng thì vẫn còn cơ hội".
Doãn Khoáng gật gật đầu, nói: "Bạn Đường nói đúng. Kỳ thật chúng ta cũng không cần quá bi quan. Chết mất hai nhân vật tuy là bất lợi, nhưng mặt khác cũng có lợi. Chúng ta có thể tập trung sức lực vào việc cứu những người còn lại. Bây giờ cách lúc cuộc thi chấm dứt còn khoảng ba ngày, nếu như cứu bọn họ mấy lần cũng được không ít điểm tích lũy, còn cả phần thưởng nữa".
Ngụy Minh gặm một cái đùi gà, nói: "Nhưng bây giờ cảnh sát đã cho chúng ta là hung thủ giết người, lùng bắt chúng ta khắp nơi, muốn cứu người khó lắm".
Mọi người nghe Ngụy Minh nói xong cũng không khỏi lộ vẻ khổ sở.
Doãn Khoáng thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, sờ cằm, nói: "Thật ra, nếu như cảnh sát đã cho là chúng ta là hung thủ, không cần cố kỵ nữa. Tôi có một cách, nếu như làm tốt, nói không chừng còn có thể chơi". Đương nhiên, Doãn Khoáng nói "chơi", có nghĩa là liều mạng!
Mọi người lập tức nhìn về phía Doãn Khoáng.
Doãn Khoáng mím môi một cái, nói: "Hoặc là không làm, đã làm thì cho nên, chúng ta dứt khoát khống chế ba nhân vật kia lại!".
"Bắt cóc!?".
Bạch Lục hỏi: "Doãn Khoáng, đây là cách của cậu sao? Xong cmn rồi. Chúng ta cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc khống chế bọn họ, nhưng làm như vậy có ý nghĩa không?".
Âu Dương Mộ cũng nói: "Đúng vậy. Bắt cóc bọn họ, Tử Thần liền không thể thiết kế nữa, mà chúng ta cũng không cách nào cứu vớt, vậy làm sao kiếm được điểm tích lũy?".
Lê Sương Mộc nói: "Mọi người trước hết nghe Doãn Khoáng nói hết đã. Mặc kệ thế nào cũng không thể khoanh tay không làm gì?".
Tiền Thiến Thiến cũng nói: "Doãn Khoáng, cậu mau nói đi".
Doãn Khoáng nhún nhún vai, nói: "Lúc trước sở dĩ không khống chế mấy nhân vật kia lại, là vì sợ kinh động cảnh sát, chọc vào tổ ong vò vẽ. Nhưng hiện tại, chúng ta không còn lựa chọn rồi. Cũng không phải như Âu Dương Mộ nói, mọi người thử nghĩ xem, nếu như chúng ta bắt cóc bọn họ, không phải để bảo vệ mà dùng bọn họ để dụ Tử Thần mắc câu thì sao? Chúng ta có thể lựa chọn một nhà xưởng bỏ hoang, sau đó nhốt những nhân vật kia ở bên trong. Sau đó lại thiết kế một ít cạm bẫy, dụ dỗ Tử Thần thiết kế bọn họ, sau đó chúng lại cứu! Các cậu nói, phương pháp này như thế nào?".
Tất cả mọi người rơi vào trầm tư.
Cuối cùng, Lê Sương Mộc phá vỡ sự yên lặng, nói: "Có thể thử một lần! Hiện tại chúng ta cũng không có phương pháp tốt hơn".
Tăng Phi một bên nói: "Thế nhưng làm như vậy, có phải quá tàn nhẫn hay không... Dù sao bọn họ cũng là người mà".
Doãn Khoáng im lặng.
Bạch Lục khoát tay chặn lại, nói: "Bây giờ chúng ta không thể để ý nhiều như thế, quản những nhân vật do hiệu trưởng chế tạo làm gì? Phương pháp Doãn Khoáng nói ta cảm thấy rất tốt, cứ làm như thế đi. Mọi người nói sao?".
Đường Nhu Ngữ cụp mi xuống, sau đó nhàn nhạt nói: "Mặc dù có chút vô nhân đạo, nhưng mà đây là phương pháp xử lý tốt nhất rồi. Bây giờ không phải thời điểm nói chuyện nhân từ".
Âu Dương Mộ chỉ nói: "Nghe theo chị".
Ngụy Minh há to miệng, lựa chọn trầm mặc.
Tăng Phi thở dài.
Mà Phan Long Đào cũng rất tự giác không tỏ thái độ. Bởi vì hắn biết rõ, lúc này hắn còn chưa chính thức trở thành người của đoàn đội này.
Cuối cùng, Doãn Khoáng nói: "Như vậy là thông qua rồi? Việc này không nên chậm trễ, bây giờ mau ăn no đi, đợi chút nữa hành động". Mọi người không nói gì, yên lặng cúi đầu ăn KFC.
Lúc này, Lê Sương Mộc nói: "Doãn Khoáng, có thể cho tôi xem quyển Bút Ký Tử Vong kia một chút hay không?".
Vừa rồi lúc nói chuyện phiếm, Tiền Thiến Thiến đã thấp giọng nói cho Lê Sương Mộc quá trình thăm hỏi ông bác da đen. Nhưng chuyện về "pháp tắc bảo vệ" Tiền Thiến Thiến lại không nói, không biết là cô căn bản không để ý lời nói của ông bác da đen hay là còn có nguyên nhân khác.
Doãn Khoáng hiển nhiên thấy Tiền Thiến Thiến thấp giọng thì thầm với Lê Sương Mộc, liền tiện tay ném Bút Ký Tử Vong cho Lê Sương Mộc, nói: "Những thứ ghi lại bên trong đã mất hiệu lực. Nhưng cũng có thể tham khảo".
Sau đó Doãn Khoáng lại nói: "Tăng Phi, Phan Long Đào, còn Ngụy Minh nữa, thời gian an toàn của các cậu chắc qua rồi chứ?".
Ngụy Minh nói: "Qua rồi".
Tăng Phi nặng nề gật đầu.
Doãn Khoáng nói: "Đã như vậy, phân tổ có lẽ nên điều chỉnh lại một chút. Tăng Phi vẫn cùng tổ với bạn Đường. Ngụy Minh cùng tôi một tổ. Phan Long Đào và Bạch Lục, Âu Dương Mộ một tổ. Về phần Tiền Thiến Thiến...".
Tiền Thiến Thiến đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lê Sương Mộc. Lê Sương Mộc giống như không nhìn thấy, nói: "Cô ấy vẫn cùng cậu một tổ đi. Như vậy tương đối an toàn".
Tiền Thiến Thiến miệng nhỏ há ra, trong lòng u oán: "Hắn vẫn chê mình vướng víu sao? Mình... tại sao lại vô dụng như vậy chứ...".
Doãn Khoáng bĩu môi, thầm nghĩ: "Người ta thích ngươi mà, ngươi cũng không phải là không nhìn ra. Mấy công tử ca không phải thích mỹ nữ đi theo sao". Phàn nàn trong lòng một tiếng, nói: "Được rồi. Đã như vậy Tiền Thiến Thiến vẫn cùng một tổ với tôi". Dù sao cũng cùng một lớp, hơn nữa còn cùng nhau trải qua hai tràng cảnh, không thể phũ được. Tuy rằng bảo vệ hai người hơi phiền nhưng mà chút tự tin đó Doãn Khoáng vẫn có.
"Như vậy, bây giờ phân nhiệm vụ".
Có lẽ tạm thời Doãn Khoáng lãnh đạo đoàn đội này không được, nhưng bày mưu tính kế thì những người khác vẫn rất tin phục.
"Lê Sương Mộc, cậu chịu trách nhiệm tìm kiếm nhà xưởng nhà kho bỏ hoang xung quanh, không có vấn đề gì chứ?".
Đối với năng lực quen thuộc hoàn cảnh của Lê Sương Mộc, Doãn Khoáng vẫn rất tin tưởng. Về cơ bản là mỗi khi đến nơi nào, Lê Sương Mộc đều có thể quen thuộc từng ngóc ngách nhỏ trước tiên, cũng không làm sao mà luyện thành.
Lê Sương Mộc chỉ nói ba chữ: "Giao cho tôi".
"Bạn Đường, Tăng Phi, các cậu chịu trách nhiệm bắt cóc Nathan. Phần lớn thời gian hắn đều ở nhà xưởng, không khó tìm lắm. Tôi, Ngụy Minh, Tiền Thiến Thiến chịu trách nhiệm bắt cóc nhân vật chính Sam. Sau đó Bạch Lục chịu trách nhiệm bắt cóc nhân vật nữ chính Molley. Chúng ta tùy thời liên lạc điện thoại. Nhóm nào thành công trước thì lấy điện thoại của nhân vật đó gửi tin cho một người khác, bảo người đó đến nhà hàng Sam làm việc gặp mặt. Còn nữa, tận lực tránh sự chú ý của cảnh sát. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi". Doãn Khoáng nói xong, lại bổ sung: "Lê Sương Mộc, lại làm phiền cậu. Bây giờ trong thành phố toàn là lệnh truy nã chúng ta, cho nên phải cải trang một chút mới được".
Cả đám nghỉ ngơi hơn 2h, thẳng đến giữa trưa, cơn mưa dầm mịt mờ, Doãn Khoáng liền kêu gọi mọi người. Sau khi Lê Sương Mộc thi triển diệu thủ của hắn thay đổi trang phục cho mọi người một chút, tất cả mọi người gần như đã thay đổi hình dạng.
Doãn Khoáng biến thành một thanh niên xăm nửa mặt, nói với mọi người: "Thời gian không sai biệt lắm. Mọi người, thành bại chỉ trong hành động lần này. Còn nữa, phải luôn luôn cẩn thận, Tử Thần lúc nào cũng có thể xuất hiện".
Mọi người miễn cưỡng cáo biệt lẫn nhau, Lê Sương Mộc đi tới bên người Doãn Khoáng, đem Bút Ký Tử Vong giao cho hắn, nói: "Doãn Khoáng, cậu có nghĩ tới việc tập hợp đủ 5 bản Bút Ký Tử Vong không?". Lông mày Doãn Khoáng nhíu lại: "5 bản? Cậu nói...?".
Lê Sương Mộc gật đầu: "Final Destination hiện tại có 5 phần, nếu như tập hợp đủ 5 bản thì sao?".
Doãn Khoáng nhìn nhìn Bút Ký Tử Vong trong tay, nói: "Cái này tôi còn chưa nghĩ tới".
Lê Sương Mộc nói: "Có lẽ, có liên quan tới "Tử Vong Pháp Tắc"! Lê Sương Mộc nói xong liền đi.
Doãn Khoáng mở to mắt: "Đúng vậy! Tại sao mình không nghĩ đến". Doãn Khoáng vỗ vỗ đầu: "Nếu như quyển bút ký này do ông bác da đen lĩnh ngộ một phần "Tử Vong Pháp Tắc" viết ra, có phải nó cũng ẩn chứa một phần "Tử Vong Pháp Tắc"? Cái gọi là "đọc" thật ra chính là lĩnh ngộ Tử Vong Pháp Tắc?".
Doãn Khoáng chưa kịp cao hứng, nghĩ lại hắn lại đắng lòng: "Tập hợp đủ 5 bản? Nói cách khác phải vượt qua 5 phần Final Destination!? Trực tiếp tìm sợi dây thắt cổ tốt hơn, muốn chết cũng không nên làm thế a? Thôi, chuyện này quá xa xôi, chưa cần nghĩ tới. Tạm thời vượt qua cuộc thi này rồi nói sau".
Sau đó hắn liền nói với Ngụy Minh và Tiền Thiến Thiến: "Chúng ta đi thôi, chậm thì sinh biến".
Ngụy Minh nói: "Thời gian quái quỷ này, thật muốn kết thúc cho nhanh".
Tiền Thiến Thiến nhìn thoáng qua phương hướng Lê Sương Mộc rời đi, trong lòng thầm than, sau đó chạy bước nhỏ đuổi theo Doãn Khoáng.
Tác giả :
Đại Tống Phúc Hồng Phường