Khủng Bố Cao Hiệu
Chương 40: G! Sống lại!
Dịch giả: Dương Thiên Mạc
Trong con hẻm tối mờ, trên mặt đất bẩn thỉu, một cơ thể đang nằm bỗng chợt run rẩy, đôi mắt trợn to tràn đầy sự phẫn nộ, bất cam, oán hận, thống khổ, bi thương…
Máu tươi vẫn tiếp tục chảy ra từ cổ, phát ra tiếng “róc rách” rất quái dị. Máu tươi vẫn còn bốc hơi nóng nhanh chóng lan ra thành một vũng lớn đỏ lòm trên mặt đất.
“Thật đáng thương! Liều chết để cướp đoạt… cuối cùng vẫn là hai bàn tay trắng…”
“Rốt cục… thì vẫn phải chết!”
“Không cam lòng… chỉ có cơ hội chết một lần… nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chết thật mất, thực sự không cam lòng!”
“T-Virus… T-Virus cực khổ lắm mới lấy được!”
“Ha ha, Vương Ninh… mày cho là mày giả giọng Lê Sương Mộc thì tao sẽ không biết là mày làm sao… buồn cười…”
“Cho dù tao chết… tao cũng phải xem thường mày… Mày cứ chờ đấy, cứ chờ đấy…”
“Rồi sẽ có một ngày, tao cũng cắt đứt cổ mày, để mày chảy máu tới chết, để mày cảm nhận cái nhục của tao ngày hôm nay, cảm nhận nỗi hận thù tao từng nếm trải!”
Hàm răng hắn nghiến vào nhau kêu ken két… nhưng mà máu mất đi quá nhiều, sức lực của hắn dần trôi đi, đến cuối cùng, hắn thậm chí còn không đủ sức nghiến răng nữa.
Giây phút hấp hối, Doãn Khoáng dùng hết sức mình cắn nát môi, tự nếm thử mùi vị máu tươi chảy ra, không ngờ lại ngọt đến vậy. “Vương Ninh, có một ngày tao sẽ nếm thử máu của mày, xem nó có vị thế nào!”
Đầu óc càng ngày càng nặng, thân thể càng ngày càng nhẹ. Doãn Khoáng không còn cảm thấy bất kỳ chút đau đớn nào, hắn chỉ cảm thấy mình đang bay lên. Không, là thăng lên mới đúng, giống như một hạt bồ công anh bị gió thổi đi, chập chờn trong gió, càng ngày càng xa, càng ngày càng cao…
Doãn Khoáng như nhìn thấy mẹ mình… chỗ này cây cối xanh um, ruộng đồng tươi tốt. Bà ngồi trên đống cỏ dại bên đồng, nụ cười tươi như hoa nở. “Con trai của mẹ đã về rồi đấy à…”
Bố… bàn tay thô ráp đang cầm cuốc, từng nhát từng nhát cuốc bùn đất. Ông vừa cuốc đất vừa bỏ hạt giống trong túi vào đất rồi lấy chân đẩy bùn đất lên phía trên… Ông trừng mắt, đặt một đầu cuốc xuống đất, mắng: “Đọc sách đi! Loại chuyện nhỏ vặt vãnh này mày làm làm cái gì? Không có tiền đồ!”
Hai đứa em gái sinh đôi giơ bài kiểm tra của chúng ra, làm nũng với anh trai mình, gương mặt non mịn đỏ hồng. “Anh ơi, bọn em thi được 100 điểm rồi này, em muốn búp bê…”
“Bố… mẹ… em gái… con…”
“Con… không muốn chết!”
– A!!
Giờ khắc này, Doãn Khoáng không biết lấy sức lực ở đâu ra. Hắn vùng dậy, phát ra tiếng gào thét rách tan cổ họng về phía bầu trời đêm đen nhánh. Thực ra, tiếng gào đó vô cùng yếu ớt, thậm chí khi âm thanh vừa mới ra khỏi căn hẻm nhỏ đã bị một cơn gió đi ngang qua thổi bay mất.
“Không! Mình không muốn chết, tuyệt đối không muốn!”
“Mình còn cơ hội… còn cơ hội…”
“Nicolas!! Anh hãy chống mắt lên mà xem… tôi không phải anh! Tôi, Doãn Khoáng này… nhất định sẽ…”
– Sống!
Giữa “cột vật phẩm”, một thứ đột nhiên biến mất, sau đó, trong tay Doãn Khoáng xuất hiện một chiếc bình pha lê.
Một chiếc bình hình trụ giống như bình đựng T-Virus, chỉ khác là hai ống xoắn ốc kia không có màu xanh lam lạnh lẽo của T-Virus…
Cái bình pha lê này lấy từ chỗ nhà kho khí thiên nhiên ba tầng kia. Nó được nắm thật chặt trong tay của một nghiên cứu viên đã chết, hơn nữa, nghiên cứu viên kia là do tự sát mà chết. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại tiến tới nhặt cái bình này, sau đó nhận được một đoạn “nhắc nhở”!
Nhắc nhở này khiến Doãn Khoáng hiểu ra tại sao Isaac lại dụ hắn kích nổ tòa nhà ba tầng đó. Ngoài mặt thì đúng là giúp Doãn Khoáng thật nhưng trên thực tế là để tiêu hủy chứng cứ!
Giữa bình pha lê là hai cột xoắn ốc chứa chất lỏng màu hổ phách yêu dị, rõ ràng chính là…
Vật phẩm: G-Virus bán thành phẩm.
Giới thiệu: công ty Umbrella có lệnh cấm cấp SSS là nghiêm cấm nghiên cứu và phát triển T-Virus lên cấp cao hơn. Tin đồn nói rằng nghiên cứu viên thiên tài, tiến sĩ William Birkin trong quá trình nghiên cứu T-Virus đã phát hiện ra loài virus mới. Chẳng biết tại sao, sau khi William Birkin chết, loại virus kia bị công ty Umbrella cấm nghiên cứu. Nhưng trưởng nghiên cứu viên phân bộ Bắc Mỹ của công ty Umbrella tiến sĩ Isaac lại không tuân theo lệnh công ty, một mình nghiên cứu G-Virus và có được những tiến triển nhất định. G-Virus này là sản phẩm đắc ý nhất của tiến sĩ Isaac cho tới bây giờ, mặc dù nó chỉ là bán thành phẩm!
Nhận xép cấp bậc: duy nhất trên đời!
Hiệu quả:
Sử dụng nó, bạn có tỷ lệ cao biến thành quái vật G!
Sử dụng nó, bạn có tỷ lệ cực cao bị G-Virus bài xích mà chết!
Sử dụng nó, G-Virus sẽ biến hóa vô định trong cơ thể bạn, ai mà biết nó sẽ biến bạn thành cái gì!
Đập vỡ nó, bạn sẽ chẳng chiếm được cái gì.
Có lẽ Isaac sẽ cảm thấy rất hứng thú với thứ này.
Ghi chú: G-Virus là vật chất đặc thù, trong “đại học” không cung cấp vật đổi chác tương ứng! (Điều kiện như vậy bởi vì: lấy ví dụ, có người trực tiếp đổi lấy “huyết thống hoàn mỹ” trong “Underworld” (Thế giới bóng đêm), sau đó đồng thời cường hóa huyết thống người sói và huyết thống vampire, đoạt được “thân thể hoàn mỹ”. Vậy thì không phải trở nên mạnh vô đối à? Những việc như thế có ví dụ không ít!)
Đánh giá: đây là cực hạn cao nhất trong lịch sử nghiên cứu gen di truyền của loài người cho tới bây giờ, đây là thứ vật chất cực ác xâm phạm tới lĩnh vực thần linh, đây là thứ Chúa nghiêm cấm… Loài người kia, ngươi dám kinh nhờn Đức Chúa sao?
– Ha ha… tôi nói… bao nhiêu lần rồi? Tôi… không tin… Chúa!!
Trong tiếng cười yếu ớt có đủ sự điên cuồng lẫn sợ hãi, Doãn Khoáng đâm mạnh G-Virus vào cổ mình.
– A…
Tiếng kêu thảm thiết gần như rút sạch khí lưu trong buồng phổi của Doãn Khoáng, còn khiến cho cổ họng hắn như đứt ra.
*************************
– Cần tôi hỗ trợ không, Lê đại thiếu gia? – Trong bóng tối đột nhiên truyền ra một âm thanh hài hước.
Lê Sương Mộc giương mắt nhìn lên, thấy Vương Ninh như một bóng ma đi ra từ chỗ tối, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười đó.
– Sao rồi? Thành công chứ?
– Ha ha, thử đoán xem… – Vương Ninh nhún vai, thích ý cười đùa.
Lê Sương Mộc bây giờ chẳng có chút thiện cảm nào với Vương Ninh cả, không mặn không nhạt nói:
– Nếu như cậu còn muốn kiếm chác gì từ tôi thì xin lỗi cậu thất vọng rồi… hơn nữa, tôi khuyên cậu đừng có ý định gì với tôi. Nếu thật sự đánh nhau, cậu chưa chắc đã là đối thủ của tôi.
Vương Ninh bĩu môi, nói:
– Cho nên, tôi hiện tại không muốn đắc tội với cậu. Cậu nhìn xem, không phải tôi vội vã chạy về giúp cậu hay sao? Sao nào, cậu ném Tăng Phi cho tôi đi, còn cô gái xinh đẹp kia thì cứ để trên vai mà hưởng.
Lê Sương Mộc tiện tay vung lên, thân thể mập mạp của Tăng Phi bay về phía Vương Ninh.
– Chỉ mong lát nữa cậu ta không biến thành lợn chết!
– Ôi mẹ nó, nặng thế không biết.
Vương Ninh phải còng lưng xuống mới có thể đứng vững được. Hắn nói:
– Cậu yên tâm đi, giết cậu ta rồi tôi tìm ai đòi tiền thù lao đây. Hơn nữa cậu không cảm thấy Tăng Phi sống còn có giá trị hơn Tăng Phi chết rất nhiều sao? Tôi rất coi trọng viên đạn của cậu ta.
– Cậu cẩn thận có ngày viên đạn đó sẽ bắn vào đầu mình.
– Ha ha, tạm thời không nói tới việc cậu ta có làm vậy hay không… cậu cho rằng, tôi sẽ cho cậu ta cơ hội đó sao?
Đột nhiên, Lê Sương Mộc như ngửi được thứ gì đó, ngay sau đó, sắc mặt hắn biến đổi.
– Không ngờ cậu lại thật sự giết Doãn Khoáng?
Đó là mùi máu tươi!
Vương Ninh nói:
– Giết cũng giết rồi, có gì mà kinh ngạc chứ. Kẻ chết trong tay “Ninh Vương” tôi còn ít sao? Thêm hoặc bớt một kẻ như nó có là cái gì? Tôi lấy làm hiếu kỳ, mặc dù đầu óc Doãn Khoáng đúng là không tệ nhưng không có lý do nào mà cậu lại coi trọng thằng đó như thế. Liệu có ngại nói ý nghĩ trong lòng cậu cho tôi nghe không?
– Tôi có một loại cảm giác, cậu tin không?
– Tôi chỉ tin vào tai nghe mắt thấy.
– Vậy tôi không còn gì để nói. – Lê Sương Mộc nói:
– Vậy còn cậu thì sao? Tại sao nhất định phải giết nó? Nếu như Doãn Khoáng đã đưa T-Virus cho cậu rồi, cậu cần gì phải làm điều thừa như thế. Phải biết rằng, giết nó một lần thì nó cũng chỉ mất mười năm tuổi thọ thôi. Cậu hiện tại sợ rằng đã thành kẻ thù số một của thằng đó rồi.
– Thằng đấy không xứng làm đối thủ của tôi. – Vương Ninh dừng bước lại, nhìn Lê Sương Mộc nói:
– Lê Sương Mộc cậu mới xứng là địch thủ của “Ninh Vương” tôi!
– Ồ? Đây là cảm giác của cậu sao? – Lê Sương Mộc nhếch mép cười.
Vương Ninh chỉ vào tai rồi lại chỉ vào mắt mình.
– Tai nghe, mắt thấy!
– Thế, tôi có nên cảm thấy vinh hạnh hay không? Vương Ninh!
Dần dần, cảm xúc trên mặt Lê Sương Mộc biến mất.
Vui buồn không hiện…
Chính là cụm từ tốt nhất để hình dung Lê Sương Mộc bây giờ.
Một thứ mang tên “khí thế” tỏa ra từ trong thân thể Lê Sương Mộc. Cơ thể kia tuy hơi gầy nhưng sống lưng thẳng tắp, phảng phất như đầu đội trời, chân đạp đất. Cặp mắt bình tĩnh như nước không giận tự uy, thậm chí còn đưa cho người đối diện cảm giác áp bách vô hình, khiến họ không dám nhìn thẳng vào chính diện.
Đây mới thực sự là Lê Sương Mộc, người nối nghiệp được Lê gia bồi dưỡng hai mươi năm!
– Tốt lắm! Tôi nghĩ… đây mới chính thức là địch thủ tôi muốn đối mặt!
– Cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy.
Thanh âm khàn đục trầm trầm thốt ra từ miệng Lê Sương Mộc. Mặc dù đây là tiếng của Lê Sương Mộc nhưng lại cho người nghe cảm giác rất khác lạ.
Cho dù là Vương Ninh cũng không nhịn được mà ngẩn người, sau đó thích thú nói:
– Chúng ta cứ xem xem!
********************************
Tưởng tượng một chút, có vô số con giun chui ra chui vào dưới lớp da bạn, điên cuồng vặn vẹo cơ thể nhỏ bé của chúng trong từng thớ thịt của bạn, chui xuống bơi lội thỏa thích trong mạch máu bạn… Sau đó, chúng cứ theo lối đi nhỏ hẹp của triệu triệu mao mạch, không ngừng chui lên, không ngừng giãy dụa. Có thể chúng sẽ chui vào xương đầu, cũng có thể chúng sẽ thích thú nghịch ngợm chui ra khỏi tai bạn, sau đó lại đi vào từ đường mũi…
Hơn nữa, vô số con giun kia trong khi chui vào máu thịt bạn còn không ngừng nhân bản ra nhiều con giun khác, hoặc là tổ hợp lại thành một con béo mập hơn… Bọn chúng coi cơ thể bạn như một mảnh đất màu mỡ phì nhiêu, chui ra rồi lại chui vào, chui vào rồi lại chui ra, vĩnh viễn không muốn rời đi… Giống như cơ thể bạn đã thành cái tổ yêu thích của chúng… không thích ở chỗ này của cơ thể thì sẽ đi chỗ khác, vô cùng tự do!
Chui tới ngũ tạng rồi lại chui tới lục phủ… Sau đó, chúng dọc theo cổ họng đi lên trên, có con muốn hít thở chút không khí mới mẻ ở bên ngoài thì sẽ bò ra đằng mồm, có con muốn nếm thử xem mùi vị của não có giống với máu thịt không thì lại tiếp tục bò lên. Mạch tủy trong xương sống cũng không được buông tha, bọn chúng kết lại từng đàn ngọ nguậy nô đùa…
– Cảm giác này… cảm giác này… đau quá… a a a a…
– Tại sao… cái đồ… ngu xuẩn này… không cam lòng!
– Không… cam… lòng….
Cả người đều là côn trùng, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc dài hoặc ngắn… Những con côn trùng kia bóng loáng còn dính đầy chất nhầy, muốn ghê tởm bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu ghê tởm. Những thứ này khiến Doãn Khoáng đau đớn muốn chết đi sống lại!
Đột nhiên Doãn Khoáng nện một đấm xuống đất!
Rầm!
Mặt đất dính bùn đất kia bị một đấm của hắn nện ra một cái hố nhỏ!
Lại một đấm!
Lại một đấm!
Mặt đất vốn bằng phẳng bị Doãn Khoáng từng đấm từng đấm dã cho lỗi lõm gồ ghề.
Rầm!
Bây giờ là dùng đầu đập xuống đất, đất vỡ!
Rầm!
Sau đó là dùng đầu đập vào tượng, tường đổ!
– Grào… ào…
Tiếng gầm gào như dã thú… Trong con ngõ nhỏ, dưới màn đêm đen nhánh, tiếng gào đó cứ khuếch tán đi.
Mãi đến… không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ một lát, cũng có lẽ đã rất lâu rồi… Doãn Khoáng mới giống như một người chết gục trên mặt đất, cả người nhuộm đỏ máu tươi.
Tinh thần gần như không trụ nổi, khi Doãn Khoáng tưởng chừng mình sắp bước chân vào Quỷ Môn Quan, trong đầu đột nhiên lại xuất hiện “nhắc nhở”.
Nhắc nhở: “Học viên tay mơ” Doãn Khoáng tiêm vào cơ thể G-Virus bán thành phẩm. Hiệu quả “phục sinh” phát động, bạn đã sống lại!
Nhắc nhở: bởi vì “Học viên tay mơ” tiêm G-Virus bán thành phẩm vào người cho nên sẽ phát sinh biến dị không thể biết.
Xin chú ý: hiệu quả “Bùa hộ mệnh Táo Quân” của bạn phát động điểm vận thế +3, bạn được tình thương bao la của mẹ che chở… Tỷ lệ xác xuất của mọi thứ có lợi cho bạn tăng lên 30%!
Xin chú ý: hiệu quả kỹ năng đặc thù “Phù Hộ Thần Bí” của bạn phát động… tình huống dị thường… không cách nào phân tích…
Nhắc nhở: “Học viên tay mơ” Doãn Khoáng, trải qua phán định bước đầu đã cho ra kết luận: bạn đạt được cường hóa mới không rõ tên. Trị số cụ thể của cường hóa, mời tự xem xét!
Nhắc nhở: “Học viên tay mơ”, bởi vì bạn thu được cường hóa không biết nên có quyền tự đặt tên!
Xin chú ý: Kỹ năng đặc thù “Phù Hộ Thần Bí” của bạn sắp bị cường đoạt năm “trường cảnh cuộc thi”! Để bù lại, điểm vận thế ẩn tàng của bạn +1.
Trong con hẻm tối mờ, trên mặt đất bẩn thỉu, một cơ thể đang nằm bỗng chợt run rẩy, đôi mắt trợn to tràn đầy sự phẫn nộ, bất cam, oán hận, thống khổ, bi thương…
Máu tươi vẫn tiếp tục chảy ra từ cổ, phát ra tiếng “róc rách” rất quái dị. Máu tươi vẫn còn bốc hơi nóng nhanh chóng lan ra thành một vũng lớn đỏ lòm trên mặt đất.
“Thật đáng thương! Liều chết để cướp đoạt… cuối cùng vẫn là hai bàn tay trắng…”
“Rốt cục… thì vẫn phải chết!”
“Không cam lòng… chỉ có cơ hội chết một lần… nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chết thật mất, thực sự không cam lòng!”
“T-Virus… T-Virus cực khổ lắm mới lấy được!”
“Ha ha, Vương Ninh… mày cho là mày giả giọng Lê Sương Mộc thì tao sẽ không biết là mày làm sao… buồn cười…”
“Cho dù tao chết… tao cũng phải xem thường mày… Mày cứ chờ đấy, cứ chờ đấy…”
“Rồi sẽ có một ngày, tao cũng cắt đứt cổ mày, để mày chảy máu tới chết, để mày cảm nhận cái nhục của tao ngày hôm nay, cảm nhận nỗi hận thù tao từng nếm trải!”
Hàm răng hắn nghiến vào nhau kêu ken két… nhưng mà máu mất đi quá nhiều, sức lực của hắn dần trôi đi, đến cuối cùng, hắn thậm chí còn không đủ sức nghiến răng nữa.
Giây phút hấp hối, Doãn Khoáng dùng hết sức mình cắn nát môi, tự nếm thử mùi vị máu tươi chảy ra, không ngờ lại ngọt đến vậy. “Vương Ninh, có một ngày tao sẽ nếm thử máu của mày, xem nó có vị thế nào!”
Đầu óc càng ngày càng nặng, thân thể càng ngày càng nhẹ. Doãn Khoáng không còn cảm thấy bất kỳ chút đau đớn nào, hắn chỉ cảm thấy mình đang bay lên. Không, là thăng lên mới đúng, giống như một hạt bồ công anh bị gió thổi đi, chập chờn trong gió, càng ngày càng xa, càng ngày càng cao…
Doãn Khoáng như nhìn thấy mẹ mình… chỗ này cây cối xanh um, ruộng đồng tươi tốt. Bà ngồi trên đống cỏ dại bên đồng, nụ cười tươi như hoa nở. “Con trai của mẹ đã về rồi đấy à…”
Bố… bàn tay thô ráp đang cầm cuốc, từng nhát từng nhát cuốc bùn đất. Ông vừa cuốc đất vừa bỏ hạt giống trong túi vào đất rồi lấy chân đẩy bùn đất lên phía trên… Ông trừng mắt, đặt một đầu cuốc xuống đất, mắng: “Đọc sách đi! Loại chuyện nhỏ vặt vãnh này mày làm làm cái gì? Không có tiền đồ!”
Hai đứa em gái sinh đôi giơ bài kiểm tra của chúng ra, làm nũng với anh trai mình, gương mặt non mịn đỏ hồng. “Anh ơi, bọn em thi được 100 điểm rồi này, em muốn búp bê…”
“Bố… mẹ… em gái… con…”
“Con… không muốn chết!”
– A!!
Giờ khắc này, Doãn Khoáng không biết lấy sức lực ở đâu ra. Hắn vùng dậy, phát ra tiếng gào thét rách tan cổ họng về phía bầu trời đêm đen nhánh. Thực ra, tiếng gào đó vô cùng yếu ớt, thậm chí khi âm thanh vừa mới ra khỏi căn hẻm nhỏ đã bị một cơn gió đi ngang qua thổi bay mất.
“Không! Mình không muốn chết, tuyệt đối không muốn!”
“Mình còn cơ hội… còn cơ hội…”
“Nicolas!! Anh hãy chống mắt lên mà xem… tôi không phải anh! Tôi, Doãn Khoáng này… nhất định sẽ…”
– Sống!
Giữa “cột vật phẩm”, một thứ đột nhiên biến mất, sau đó, trong tay Doãn Khoáng xuất hiện một chiếc bình pha lê.
Một chiếc bình hình trụ giống như bình đựng T-Virus, chỉ khác là hai ống xoắn ốc kia không có màu xanh lam lạnh lẽo của T-Virus…
Cái bình pha lê này lấy từ chỗ nhà kho khí thiên nhiên ba tầng kia. Nó được nắm thật chặt trong tay của một nghiên cứu viên đã chết, hơn nữa, nghiên cứu viên kia là do tự sát mà chết. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại tiến tới nhặt cái bình này, sau đó nhận được một đoạn “nhắc nhở”!
Nhắc nhở này khiến Doãn Khoáng hiểu ra tại sao Isaac lại dụ hắn kích nổ tòa nhà ba tầng đó. Ngoài mặt thì đúng là giúp Doãn Khoáng thật nhưng trên thực tế là để tiêu hủy chứng cứ!
Giữa bình pha lê là hai cột xoắn ốc chứa chất lỏng màu hổ phách yêu dị, rõ ràng chính là…
Vật phẩm: G-Virus bán thành phẩm.
Giới thiệu: công ty Umbrella có lệnh cấm cấp SSS là nghiêm cấm nghiên cứu và phát triển T-Virus lên cấp cao hơn. Tin đồn nói rằng nghiên cứu viên thiên tài, tiến sĩ William Birkin trong quá trình nghiên cứu T-Virus đã phát hiện ra loài virus mới. Chẳng biết tại sao, sau khi William Birkin chết, loại virus kia bị công ty Umbrella cấm nghiên cứu. Nhưng trưởng nghiên cứu viên phân bộ Bắc Mỹ của công ty Umbrella tiến sĩ Isaac lại không tuân theo lệnh công ty, một mình nghiên cứu G-Virus và có được những tiến triển nhất định. G-Virus này là sản phẩm đắc ý nhất của tiến sĩ Isaac cho tới bây giờ, mặc dù nó chỉ là bán thành phẩm!
Nhận xép cấp bậc: duy nhất trên đời!
Hiệu quả:
Sử dụng nó, bạn có tỷ lệ cao biến thành quái vật G!
Sử dụng nó, bạn có tỷ lệ cực cao bị G-Virus bài xích mà chết!
Sử dụng nó, G-Virus sẽ biến hóa vô định trong cơ thể bạn, ai mà biết nó sẽ biến bạn thành cái gì!
Đập vỡ nó, bạn sẽ chẳng chiếm được cái gì.
Có lẽ Isaac sẽ cảm thấy rất hứng thú với thứ này.
Ghi chú: G-Virus là vật chất đặc thù, trong “đại học” không cung cấp vật đổi chác tương ứng! (Điều kiện như vậy bởi vì: lấy ví dụ, có người trực tiếp đổi lấy “huyết thống hoàn mỹ” trong “Underworld” (Thế giới bóng đêm), sau đó đồng thời cường hóa huyết thống người sói và huyết thống vampire, đoạt được “thân thể hoàn mỹ”. Vậy thì không phải trở nên mạnh vô đối à? Những việc như thế có ví dụ không ít!)
Đánh giá: đây là cực hạn cao nhất trong lịch sử nghiên cứu gen di truyền của loài người cho tới bây giờ, đây là thứ vật chất cực ác xâm phạm tới lĩnh vực thần linh, đây là thứ Chúa nghiêm cấm… Loài người kia, ngươi dám kinh nhờn Đức Chúa sao?
– Ha ha… tôi nói… bao nhiêu lần rồi? Tôi… không tin… Chúa!!
Trong tiếng cười yếu ớt có đủ sự điên cuồng lẫn sợ hãi, Doãn Khoáng đâm mạnh G-Virus vào cổ mình.
– A…
Tiếng kêu thảm thiết gần như rút sạch khí lưu trong buồng phổi của Doãn Khoáng, còn khiến cho cổ họng hắn như đứt ra.
*************************
– Cần tôi hỗ trợ không, Lê đại thiếu gia? – Trong bóng tối đột nhiên truyền ra một âm thanh hài hước.
Lê Sương Mộc giương mắt nhìn lên, thấy Vương Ninh như một bóng ma đi ra từ chỗ tối, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười đó.
– Sao rồi? Thành công chứ?
– Ha ha, thử đoán xem… – Vương Ninh nhún vai, thích ý cười đùa.
Lê Sương Mộc bây giờ chẳng có chút thiện cảm nào với Vương Ninh cả, không mặn không nhạt nói:
– Nếu như cậu còn muốn kiếm chác gì từ tôi thì xin lỗi cậu thất vọng rồi… hơn nữa, tôi khuyên cậu đừng có ý định gì với tôi. Nếu thật sự đánh nhau, cậu chưa chắc đã là đối thủ của tôi.
Vương Ninh bĩu môi, nói:
– Cho nên, tôi hiện tại không muốn đắc tội với cậu. Cậu nhìn xem, không phải tôi vội vã chạy về giúp cậu hay sao? Sao nào, cậu ném Tăng Phi cho tôi đi, còn cô gái xinh đẹp kia thì cứ để trên vai mà hưởng.
Lê Sương Mộc tiện tay vung lên, thân thể mập mạp của Tăng Phi bay về phía Vương Ninh.
– Chỉ mong lát nữa cậu ta không biến thành lợn chết!
– Ôi mẹ nó, nặng thế không biết.
Vương Ninh phải còng lưng xuống mới có thể đứng vững được. Hắn nói:
– Cậu yên tâm đi, giết cậu ta rồi tôi tìm ai đòi tiền thù lao đây. Hơn nữa cậu không cảm thấy Tăng Phi sống còn có giá trị hơn Tăng Phi chết rất nhiều sao? Tôi rất coi trọng viên đạn của cậu ta.
– Cậu cẩn thận có ngày viên đạn đó sẽ bắn vào đầu mình.
– Ha ha, tạm thời không nói tới việc cậu ta có làm vậy hay không… cậu cho rằng, tôi sẽ cho cậu ta cơ hội đó sao?
Đột nhiên, Lê Sương Mộc như ngửi được thứ gì đó, ngay sau đó, sắc mặt hắn biến đổi.
– Không ngờ cậu lại thật sự giết Doãn Khoáng?
Đó là mùi máu tươi!
Vương Ninh nói:
– Giết cũng giết rồi, có gì mà kinh ngạc chứ. Kẻ chết trong tay “Ninh Vương” tôi còn ít sao? Thêm hoặc bớt một kẻ như nó có là cái gì? Tôi lấy làm hiếu kỳ, mặc dù đầu óc Doãn Khoáng đúng là không tệ nhưng không có lý do nào mà cậu lại coi trọng thằng đó như thế. Liệu có ngại nói ý nghĩ trong lòng cậu cho tôi nghe không?
– Tôi có một loại cảm giác, cậu tin không?
– Tôi chỉ tin vào tai nghe mắt thấy.
– Vậy tôi không còn gì để nói. – Lê Sương Mộc nói:
– Vậy còn cậu thì sao? Tại sao nhất định phải giết nó? Nếu như Doãn Khoáng đã đưa T-Virus cho cậu rồi, cậu cần gì phải làm điều thừa như thế. Phải biết rằng, giết nó một lần thì nó cũng chỉ mất mười năm tuổi thọ thôi. Cậu hiện tại sợ rằng đã thành kẻ thù số một của thằng đó rồi.
– Thằng đấy không xứng làm đối thủ của tôi. – Vương Ninh dừng bước lại, nhìn Lê Sương Mộc nói:
– Lê Sương Mộc cậu mới xứng là địch thủ của “Ninh Vương” tôi!
– Ồ? Đây là cảm giác của cậu sao? – Lê Sương Mộc nhếch mép cười.
Vương Ninh chỉ vào tai rồi lại chỉ vào mắt mình.
– Tai nghe, mắt thấy!
– Thế, tôi có nên cảm thấy vinh hạnh hay không? Vương Ninh!
Dần dần, cảm xúc trên mặt Lê Sương Mộc biến mất.
Vui buồn không hiện…
Chính là cụm từ tốt nhất để hình dung Lê Sương Mộc bây giờ.
Một thứ mang tên “khí thế” tỏa ra từ trong thân thể Lê Sương Mộc. Cơ thể kia tuy hơi gầy nhưng sống lưng thẳng tắp, phảng phất như đầu đội trời, chân đạp đất. Cặp mắt bình tĩnh như nước không giận tự uy, thậm chí còn đưa cho người đối diện cảm giác áp bách vô hình, khiến họ không dám nhìn thẳng vào chính diện.
Đây mới thực sự là Lê Sương Mộc, người nối nghiệp được Lê gia bồi dưỡng hai mươi năm!
– Tốt lắm! Tôi nghĩ… đây mới chính thức là địch thủ tôi muốn đối mặt!
– Cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy.
Thanh âm khàn đục trầm trầm thốt ra từ miệng Lê Sương Mộc. Mặc dù đây là tiếng của Lê Sương Mộc nhưng lại cho người nghe cảm giác rất khác lạ.
Cho dù là Vương Ninh cũng không nhịn được mà ngẩn người, sau đó thích thú nói:
– Chúng ta cứ xem xem!
********************************
Tưởng tượng một chút, có vô số con giun chui ra chui vào dưới lớp da bạn, điên cuồng vặn vẹo cơ thể nhỏ bé của chúng trong từng thớ thịt của bạn, chui xuống bơi lội thỏa thích trong mạch máu bạn… Sau đó, chúng cứ theo lối đi nhỏ hẹp của triệu triệu mao mạch, không ngừng chui lên, không ngừng giãy dụa. Có thể chúng sẽ chui vào xương đầu, cũng có thể chúng sẽ thích thú nghịch ngợm chui ra khỏi tai bạn, sau đó lại đi vào từ đường mũi…
Hơn nữa, vô số con giun kia trong khi chui vào máu thịt bạn còn không ngừng nhân bản ra nhiều con giun khác, hoặc là tổ hợp lại thành một con béo mập hơn… Bọn chúng coi cơ thể bạn như một mảnh đất màu mỡ phì nhiêu, chui ra rồi lại chui vào, chui vào rồi lại chui ra, vĩnh viễn không muốn rời đi… Giống như cơ thể bạn đã thành cái tổ yêu thích của chúng… không thích ở chỗ này của cơ thể thì sẽ đi chỗ khác, vô cùng tự do!
Chui tới ngũ tạng rồi lại chui tới lục phủ… Sau đó, chúng dọc theo cổ họng đi lên trên, có con muốn hít thở chút không khí mới mẻ ở bên ngoài thì sẽ bò ra đằng mồm, có con muốn nếm thử xem mùi vị của não có giống với máu thịt không thì lại tiếp tục bò lên. Mạch tủy trong xương sống cũng không được buông tha, bọn chúng kết lại từng đàn ngọ nguậy nô đùa…
– Cảm giác này… cảm giác này… đau quá… a a a a…
– Tại sao… cái đồ… ngu xuẩn này… không cam lòng!
– Không… cam… lòng….
Cả người đều là côn trùng, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc dài hoặc ngắn… Những con côn trùng kia bóng loáng còn dính đầy chất nhầy, muốn ghê tởm bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu ghê tởm. Những thứ này khiến Doãn Khoáng đau đớn muốn chết đi sống lại!
Đột nhiên Doãn Khoáng nện một đấm xuống đất!
Rầm!
Mặt đất dính bùn đất kia bị một đấm của hắn nện ra một cái hố nhỏ!
Lại một đấm!
Lại một đấm!
Mặt đất vốn bằng phẳng bị Doãn Khoáng từng đấm từng đấm dã cho lỗi lõm gồ ghề.
Rầm!
Bây giờ là dùng đầu đập xuống đất, đất vỡ!
Rầm!
Sau đó là dùng đầu đập vào tượng, tường đổ!
– Grào… ào…
Tiếng gầm gào như dã thú… Trong con ngõ nhỏ, dưới màn đêm đen nhánh, tiếng gào đó cứ khuếch tán đi.
Mãi đến… không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ một lát, cũng có lẽ đã rất lâu rồi… Doãn Khoáng mới giống như một người chết gục trên mặt đất, cả người nhuộm đỏ máu tươi.
Tinh thần gần như không trụ nổi, khi Doãn Khoáng tưởng chừng mình sắp bước chân vào Quỷ Môn Quan, trong đầu đột nhiên lại xuất hiện “nhắc nhở”.
Nhắc nhở: “Học viên tay mơ” Doãn Khoáng tiêm vào cơ thể G-Virus bán thành phẩm. Hiệu quả “phục sinh” phát động, bạn đã sống lại!
Nhắc nhở: bởi vì “Học viên tay mơ” tiêm G-Virus bán thành phẩm vào người cho nên sẽ phát sinh biến dị không thể biết.
Xin chú ý: hiệu quả “Bùa hộ mệnh Táo Quân” của bạn phát động điểm vận thế +3, bạn được tình thương bao la của mẹ che chở… Tỷ lệ xác xuất của mọi thứ có lợi cho bạn tăng lên 30%!
Xin chú ý: hiệu quả kỹ năng đặc thù “Phù Hộ Thần Bí” của bạn phát động… tình huống dị thường… không cách nào phân tích…
Nhắc nhở: “Học viên tay mơ” Doãn Khoáng, trải qua phán định bước đầu đã cho ra kết luận: bạn đạt được cường hóa mới không rõ tên. Trị số cụ thể của cường hóa, mời tự xem xét!
Nhắc nhở: “Học viên tay mơ”, bởi vì bạn thu được cường hóa không biết nên có quyền tự đặt tên!
Xin chú ý: Kỹ năng đặc thù “Phù Hộ Thần Bí” của bạn sắp bị cường đoạt năm “trường cảnh cuộc thi”! Để bù lại, điểm vận thế ẩn tàng của bạn +1.
Tác giả :
Đại Tống Phúc Hồng Phường