Khúc Chiết Trong Lòng
Chương 9: Súc sinh
Tuy hắn mang theo Ân Vũ đang bị thương, tốc độ cũng không chậm, Hàng Tiến muốn Tiêu Vũ tạm tránh ở địa phương an toàn, dù sao bọn họ chỉ có hơn hai mươi người, đối mặt với địch nhân nhiều gấp đôi còn chiếm cứ địa hình thuận lợi, thật sự không có cách nào bảo trụ an toàn cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ công phu cũng không kém, nhưng tuổi còn nhỏ thật sự không có sức thuyết phục, cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất cùng Ân Vũ tránh vào trong rừng cây, chờ tín hiệu của đám người Hàng Tiến.
Đợi đến đêm, mới nghe thấy ngoài cửa sơn trại truyền đến vài thanh âm vật nặng ngã xuống đất, sau đó là vài tiếng điểu kêu.
Tiêu Vũ lập tức đứng lên, cùng Ân Vũ đi về hướng sơn trại.
Sơn trại này tựa mình vào vách núi, toàn bộ sơn trại chỉ có một cửa, sơn tặc dùng cửa đá hùng vĩ chống đỡ, có lẽ là vì chiếm cứ địa hình hiểm trở, hoặc là cảm thấy quan phủ không có năng lực tiêu diệt bọn họ, cho nên bọn sơn tặc này không quá cảnh giác, trước cửa chỉ có mấy tên thủ vệ, sau vách núi cũng không có ai tuần tra.
Hàng Tiến dẫn người dò xét, rồi dẫn theo người trực tiếp nhảy lên vách núi. Đây đều là cao thủ nhất đẳng trong kinh thành.
Tuy vách núi cao nhưng không hiểm trở, đối với bọn họ mà nói cũng không quá khó khăn, đợi vào đêm, lặng yên không một tiếng động vào trong sơn tặc, bắt trói toàn bộ, nếu có phản kháng trực tiếp cứa cổ, chỉ một canh giờ, đã quyết xong toàn bộ người trong sơn trại.
Lúc Tiêu Vũ đứng ngoài cửa trại,cũng học theo kêu hai tiếng điểu, rất nhanh, một dây thừng hạ xuống, Tiêu Vũ cầm lấy dây thừng trèo lên, sau đó cũng thuộc hạ kéo Ân Vũ lên.
Đợi đến lúc bọn họ tiến vào đại sảnh, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, bọn sơn tặc đều bị trói, một đám kêu phụ gọi mẫu.
Không lâu sau, Hàng Tiến áp một người hung thần ác sát đầu bóng lưỡng( trọc) đi đến.
Trên mặt tên kia có một vết sẹo từ gò má phải kéo dài qua cằm trái, càng lộ ra vẻ mặt hung ác, tuy đã thành tù nhân, nhưng miệng lưỡi vẫn không sạch sẽ hùng hùng hổ hổ.
Sắc mặt Hàng Tiến trầm xuống, điểm huyệt bế khẩu hắn lại.
Tiêu Vũ vội hỏi:
- Có thể cứu người?
Hàng Tiến trả lời:
- Ở một gian sương phòng tìm được vài nữ tử, nhưng là...
Hắn thở dài.
Sắc mặt Tiêu Vũ rất khó coi, hắn bảo Hàng Tiến giải khẩu cho tên kia, hỏi:
- Ba ngày trước, có phải ngươi đã gặp một đôi tổ tôn, ngươi giết gia gia, lại cướp đoạt tôn nữ, hiện tại nữ hài kia ở nơi nào?
Tên kia phun nước bọt trong miệng, cà lơ phất phơ nói:
- Mỗi ngày lão tử giết nhiều người như vậy, sao còn nhớ rõ...Á!
Tiêu Vũ thu hồi nắm tay, lạnh lùng nói:
- Ngươi vẫn nhớ được.
Tên kia liếm liếm vết thương nơi khóe miệng, trong mắt bạo khởi hung quang, bay thẳng về phía Tiêu Vũ, Hàng Tiến bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ có thể giận dữ hét:
- Cẩn thận!
Nhưng tên kia còn chưa kịp gần người, đã bị Ân Vũ đá một cước bay ra ngoài, đánh mạnh vào tường, co giật phun huyết trợn trắng mắt.
Không khí yên tĩnh, chỉ có Ân Vũ ôm vết thương bị nức ra, thở dốc phẫn nộ.
Hàng Tiến tiến lên nhất sờ mạch cổ của tên kia, nhìn về phía Tiêu Vũ lắc lắc đầu.
Một cước có thể đá chết người, nếu không phải bị sơn tặc dùng mê dược, chỉ sợ không cần bọn hắn tới cứu, một mình Ân Vũ đã có thể xử lý.
Ân Vũ vẫn chưa hết giận, xông lên một cước lại một cước, hung hăng đá vào đầu thi thể, vừa đá vừa cắn răng nói:
- Hắn, hắn giết phụ mẫu của ta.
Mỗi một tiếng xương cốt gãy lìa, kích thích tâm tình của bọn sơn tặc còn lại, bọn chúng im lặng sợ hãi, sợ bị sát thần này phát hiện.
Dù Tiêu Vũ nhíu mày, cũng không ngăn cản Ân Vũ, hắn nhìn về phía đám sơn tặc:
- Đầu lĩnh của các ngươi không nhớ rõ, trong các ngươi ai nhớ được?
Ánh mắt của hắn âm lãnh, thanh âm còn mang theo sát khí, đám sơn tặc sợ hãi co rúm người, một lúc lâu mới có người run rẩy giơ tay:
- Ta... Ta biết.
Tiêu Vũ phái hai hộ vệ dẫn hắn tới đây.
Lúc này, các hộ vệ còn lại dẫn theo các vị nữ tử bị giam giữ cũng vừa ra tới, bọn họ đều là y phục không chỉnh tề, tâm như tro tàn, trong đó có một nữ tử đi về phía trước dập đầu quỳ lạy:
- Đa tạ ân công cứu chúng ta.
Tiêu Vũ thấy nàng cử chỉ thỏa đáng, nghĩ là tiểu thư phú gia, đang định hỏi nàng ở đâu, lại thấy mấy vị nữ tử kia cùng nàng sau khi nói xong câu đó, ào ào đâm đầu vào trụ mà chết.
Nhìn dưới chân có thêm mấy cổ thi thể, tâm tình Tiêu Vũ trầm xuống.
Không bao lâu, phía sau đại đường truyền đến thanh âm sơn tặc kêu đau đớn, Tiêu Vũ vội vàng đi mấy bước, liền nhìn thấy vẻ mặt hai hộ vệ tức giận ngập trời, một người níu chặt cổ tên sơn tặc kia kéo về phía trước, một người trong tay ôm một thân thể nho nhỏ.
Tiêu Vũ như bị một chậu nước đá tạt thẳng vào người.
Hắn nhớ tới thân ảnh nho nhỏ nằm trên giường giống như búp bê vải bị phá nát.
Hắn nhớ, hắn điên rồi, xông lên đi đánh đám người ăn chơi trác táng đã hại chết nữ nhi của hắn, lại bị bọn chúng dùng một cước dẫm xuống đất.
Trước mắt đầy bụi đất, vẫn còn giày thêu nho nhỏ của Linh nhi, nhớ tới Thẩm Yến ôm nữ nhi tâm như tro tàn, nhìn hắn như người xa lạ.
Một khắc kia hắn cực kỳ hận hoàng huynh của hắn, lại càng hận bản thân.
Nhưng hiện tại hắn đã trọng sinh, hắn không định mưu phản, không có dã tâm ngu xuẩn, vì sao vẫn không cứu được Linh nhi của hắn!
Vì sao hắn không thể ngăn cản thảm kịch! Vì sao hắn vẫn phải trơ mắt nhìn sinh mệnh tươi mát trở nên vô hồn.
Tiêu Vũ đờ đẫn đến gần, tay có chút run rẩy chạm vào bàn tay của tiểu cô nương, hắn nhớ tay nàng cũng lạnh như vậy, hắn muốn chạm vào khuôn mặt của nàng, nhưng trên mặt tràn đầy vết thương.
Linh nhi của hắn nhu thuận đáng yêu, luôn mỉm cười ngọt ngào, sao nàng lại thành bộ dáng như vậy.
Hắn muốn ôm nữ nhi của hắn, giống như mỗi lần nàng chọc giận mẫu thân, sẽ trốn vào lòng hắn, để hắn che chở, tiếng cười như chuông bạc.
Đây mới là Linh nhi trong trí nhớ của hắn, Linh nhi không phải là khối thi thể lạnh như băng.
Tiêu Vũ ôm đầu, trong đầu một hồi là bộ dạng Linh nhi cười kêu đại ca ca, một hồi là Linh nhi kêu phụ thân vô cùng ngọt ngào, hai thân ảnh này giao thoa xoay tròn trong đầu hắn, lại dần dần biến thành hai khối thi thể lạnh như băng.
Tiêu Vũ đau đầu kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí không phân biệt, hắn là Tiêu Vũ ở kiếp trước bị ban thưởng lưu đày, hay là Tiêu Vũ ở kiếp này muốn làm lại hết thảy.
Vào lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm của Hàng Tiến:
- Nàng chưa có chết, chỉ là hôn mê.
Thanh âm này kéo hắn ra khỏi ảo giác, Tiêu Vũ ngơ ngác nhìn Hàng Tiến:
- Không... Chết?
Sắc mặt Hàng Tiến vẫn không tốt, hắn cởi áo khoác che khuất thân thể tiểu cô nương đầy ứ ngân xanh tím, sau đó một cước đạp tên sơn tặc kia:
- Súc sinh!
Lúc này hộ vệ tìm tòi chung quanh đều trở lại, Hàng Tiến nói:
- Đem bọn chúng trói lại chặt chẽ, một lát nữa đưa đến huyện nha.
Ân Vũ không phục nhìn hắn, đối với hắn mà nói, những người này có chết cũng không hết tội, chết ở pháp trường cùng chết ở chỗ này có gì khác nhau.
Hàng Tiến bất đắc dĩ nói:
- Những người này tội ác ngập trời, nhưng sẽ có pháp luật trừng trị bọn họ, nếu chúng ta hành sử tư quyền, có khác gì những người này?
Ân Vũ vừa vội vừa tức, nhưng cũng bất lực.
Nhưng ngay lúc tất cả sơn tặc cho rằng tạm thời tránh được một kiếp, Tiêu Vũ yên lặng không tiếng động rút ra bội kiếm của Hàng Tiến, trực tiếp đâm vào ngực sơn tặc kia, sau đó lạnh lùng nhìn Hàng Tiến:
- Bổn vương nói giết!
- Nhưng mà...
- Hàng Tiến, ngươi muốn kháng mệnh sao?
Hàng Tiến nhíu mày, muốn nói gì đó, Ân Vũ đã trực tiếp tiến lên, một cước chết một người.
Hàng Tiến:
- ...
Ân Vũ thấy bọn họ vẫn không động đậy, quay đầu lại hỏi:
- Sao các ngươi không động thủ? Không giết còn giữ lại ăn tết sao?
Hàng Tiến bất đắc dĩ thở dài, nhìn hộ vệ gật đầu.
Mỗi một đao đâm vào thân thể là một tiếng kêu thảm thiết, đã từng hại vô số người ở Bách Điểu huyện, toàn bộ sơn trại ở trong ánh lửa dần dần hóa thành tro bụi.
Lúc này, ở Bách Điểu huyện trong một gian khách điếm, quan y đặt tay Linh nhi vào trong chăn.
Tiêu Vũ hỏi:
- Linh nhi thế nào?
Y quan thở dài:
- Ba ngày trước cơm nước chưa vào, lại...
Hắn nhịn không mắng một tiếng súc sinh, mới nói tiếp:
- Hiện tại thân thể cực kỳ suy yếu, nhưng cũng may đã trở lại bình thường, chỉ cần tĩnh dưỡng một chút thời gian là có thể khỏi hẳn, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Súc sinh này hạ dược câm, tuy thuộc hạ đã tận lực trị liệu, nhưng quá muộn, sau này chỉ sợ không thể nói nữa.
Nói xong câu đó, quan y cảm thấy Tiêu Vũ tản ra lãnh khí, mấp mé môi:
- Thuộc hạ ra ngoài nấu dược.
Nói xong liền chạy nhanh ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh, Tiêu Vũ ngồi gần mép giường, lẳng lặng nhìn Linh nhi vẫn còn hôn mê.
Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, lúc mỉm cười ngọt ngào cũng không còn thấy lúm đồng tiền, đôi bàn tay lạnh băng nắm thành quyền.
Tiêu Vũ cảm thấy gò má ẩm ướt, đưa tay lên đụng khuôn mặt đầy nước mắt, hắn lại không biết.
Từ lúc trọng sinh tới nay, hắn luôn suy nghĩ đến mặt tốt, chưa bao giờ nghĩ tới kết cục xấu, Linh nhi xảy ra chuyện khiến hắn tự trách, hãm sâu vào khủng hoảng, hắn rất sợ hắn vẫn còn ở trong ảo ảnh, đang trong mơ, hắn rất sợ lúc tỉnh lại, sẽ nhìn thấy căn phòng lạnh như băng, bên cạnh là bài vị của thê tử cùng nữ nhi.
Tiêu Vũ nhìn bàn tay của mình, đôi tay này sống an nhàn sung sướng, trừ luyện tên lưu lại vài vết chai, ngón tay vẫn không có nửa phần khuyết điểm.
Đôi tay này không phải là đôi tay thô ráp thương lão làm việc nặng như kiếp trước.
Hắn âm thầm nhắc nhở bản thân, hắn đã không còn là Tiêu Vũ trước đây, hắn có thể thay đổi hết thảy bi kịch, giống như chỉ có như vậy hắn mới tin tưởng, hắn không có nằm mơ.
Lúc này, Linh nhi khẽ giật lông mi, phát ra một tiếng rên khẽ, Tiêu Vũ phục hồi tinh thần, khẩn trương nhìn Linh nhi đang từ từ thanh tỉnh.
Lúc Linh nhi mở mắt có chút mờ mịt, còn chưa chờ Tiêu Vũ nói chuyện, sắc mặt nàng đại biến, cuống quít tránh vào góc tường, cuộn bản thân lại, vừa rúc đầu vào hai chân, vừa kêu ô ô ô.
Tiêu Vũ vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, một lúc lâu mới ôn nhu mở miệng:
- Linh nhi, ngươi còn nhớ ta không?
Linh nhi ôm tai liều mạng lắc đầu.
Tiêu Vũ cũng không tới gần nàng, vẫn nhẹ giọng nói:
- Người thương hại đến ngươi đều đã chết, Linh nhi không cần sợ hãi, phụ... Ca ca mang ngươi trở về.
Có vẻ vì chữ "phụ" xúc động tới Linh nhi, nàng dừng một chút, mới cẩn thận ngẩng đầu, nhưng này ánh mắt chứa đầy e ngại.
Tiêu Vũ vươn một bàn tay, nhưng không tới gần nàng, nói:
- Linh nhi sau này ngươi là muội muội của ta! Ca ca dưỡng ngươi cả đời, cho ngươi một đời bình an hỉ nhạc( vui vẻ).
Tiêu Vũ nhìn Linh nhi, rất lâu sau đó, một bàn tay lạnh như băng chậm rãi đặt vào lòng bàn tay hắn.
Một chút lạnh lẽo này, là hắn lưỡng thế( hai kiếp) cứu lại.
Tiêu Vũ công phu cũng không kém, nhưng tuổi còn nhỏ thật sự không có sức thuyết phục, cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất cùng Ân Vũ tránh vào trong rừng cây, chờ tín hiệu của đám người Hàng Tiến.
Đợi đến đêm, mới nghe thấy ngoài cửa sơn trại truyền đến vài thanh âm vật nặng ngã xuống đất, sau đó là vài tiếng điểu kêu.
Tiêu Vũ lập tức đứng lên, cùng Ân Vũ đi về hướng sơn trại.
Sơn trại này tựa mình vào vách núi, toàn bộ sơn trại chỉ có một cửa, sơn tặc dùng cửa đá hùng vĩ chống đỡ, có lẽ là vì chiếm cứ địa hình hiểm trở, hoặc là cảm thấy quan phủ không có năng lực tiêu diệt bọn họ, cho nên bọn sơn tặc này không quá cảnh giác, trước cửa chỉ có mấy tên thủ vệ, sau vách núi cũng không có ai tuần tra.
Hàng Tiến dẫn người dò xét, rồi dẫn theo người trực tiếp nhảy lên vách núi. Đây đều là cao thủ nhất đẳng trong kinh thành.
Tuy vách núi cao nhưng không hiểm trở, đối với bọn họ mà nói cũng không quá khó khăn, đợi vào đêm, lặng yên không một tiếng động vào trong sơn tặc, bắt trói toàn bộ, nếu có phản kháng trực tiếp cứa cổ, chỉ một canh giờ, đã quyết xong toàn bộ người trong sơn trại.
Lúc Tiêu Vũ đứng ngoài cửa trại,cũng học theo kêu hai tiếng điểu, rất nhanh, một dây thừng hạ xuống, Tiêu Vũ cầm lấy dây thừng trèo lên, sau đó cũng thuộc hạ kéo Ân Vũ lên.
Đợi đến lúc bọn họ tiến vào đại sảnh, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, bọn sơn tặc đều bị trói, một đám kêu phụ gọi mẫu.
Không lâu sau, Hàng Tiến áp một người hung thần ác sát đầu bóng lưỡng( trọc) đi đến.
Trên mặt tên kia có một vết sẹo từ gò má phải kéo dài qua cằm trái, càng lộ ra vẻ mặt hung ác, tuy đã thành tù nhân, nhưng miệng lưỡi vẫn không sạch sẽ hùng hùng hổ hổ.
Sắc mặt Hàng Tiến trầm xuống, điểm huyệt bế khẩu hắn lại.
Tiêu Vũ vội hỏi:
- Có thể cứu người?
Hàng Tiến trả lời:
- Ở một gian sương phòng tìm được vài nữ tử, nhưng là...
Hắn thở dài.
Sắc mặt Tiêu Vũ rất khó coi, hắn bảo Hàng Tiến giải khẩu cho tên kia, hỏi:
- Ba ngày trước, có phải ngươi đã gặp một đôi tổ tôn, ngươi giết gia gia, lại cướp đoạt tôn nữ, hiện tại nữ hài kia ở nơi nào?
Tên kia phun nước bọt trong miệng, cà lơ phất phơ nói:
- Mỗi ngày lão tử giết nhiều người như vậy, sao còn nhớ rõ...Á!
Tiêu Vũ thu hồi nắm tay, lạnh lùng nói:
- Ngươi vẫn nhớ được.
Tên kia liếm liếm vết thương nơi khóe miệng, trong mắt bạo khởi hung quang, bay thẳng về phía Tiêu Vũ, Hàng Tiến bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ có thể giận dữ hét:
- Cẩn thận!
Nhưng tên kia còn chưa kịp gần người, đã bị Ân Vũ đá một cước bay ra ngoài, đánh mạnh vào tường, co giật phun huyết trợn trắng mắt.
Không khí yên tĩnh, chỉ có Ân Vũ ôm vết thương bị nức ra, thở dốc phẫn nộ.
Hàng Tiến tiến lên nhất sờ mạch cổ của tên kia, nhìn về phía Tiêu Vũ lắc lắc đầu.
Một cước có thể đá chết người, nếu không phải bị sơn tặc dùng mê dược, chỉ sợ không cần bọn hắn tới cứu, một mình Ân Vũ đã có thể xử lý.
Ân Vũ vẫn chưa hết giận, xông lên một cước lại một cước, hung hăng đá vào đầu thi thể, vừa đá vừa cắn răng nói:
- Hắn, hắn giết phụ mẫu của ta.
Mỗi một tiếng xương cốt gãy lìa, kích thích tâm tình của bọn sơn tặc còn lại, bọn chúng im lặng sợ hãi, sợ bị sát thần này phát hiện.
Dù Tiêu Vũ nhíu mày, cũng không ngăn cản Ân Vũ, hắn nhìn về phía đám sơn tặc:
- Đầu lĩnh của các ngươi không nhớ rõ, trong các ngươi ai nhớ được?
Ánh mắt của hắn âm lãnh, thanh âm còn mang theo sát khí, đám sơn tặc sợ hãi co rúm người, một lúc lâu mới có người run rẩy giơ tay:
- Ta... Ta biết.
Tiêu Vũ phái hai hộ vệ dẫn hắn tới đây.
Lúc này, các hộ vệ còn lại dẫn theo các vị nữ tử bị giam giữ cũng vừa ra tới, bọn họ đều là y phục không chỉnh tề, tâm như tro tàn, trong đó có một nữ tử đi về phía trước dập đầu quỳ lạy:
- Đa tạ ân công cứu chúng ta.
Tiêu Vũ thấy nàng cử chỉ thỏa đáng, nghĩ là tiểu thư phú gia, đang định hỏi nàng ở đâu, lại thấy mấy vị nữ tử kia cùng nàng sau khi nói xong câu đó, ào ào đâm đầu vào trụ mà chết.
Nhìn dưới chân có thêm mấy cổ thi thể, tâm tình Tiêu Vũ trầm xuống.
Không bao lâu, phía sau đại đường truyền đến thanh âm sơn tặc kêu đau đớn, Tiêu Vũ vội vàng đi mấy bước, liền nhìn thấy vẻ mặt hai hộ vệ tức giận ngập trời, một người níu chặt cổ tên sơn tặc kia kéo về phía trước, một người trong tay ôm một thân thể nho nhỏ.
Tiêu Vũ như bị một chậu nước đá tạt thẳng vào người.
Hắn nhớ tới thân ảnh nho nhỏ nằm trên giường giống như búp bê vải bị phá nát.
Hắn nhớ, hắn điên rồi, xông lên đi đánh đám người ăn chơi trác táng đã hại chết nữ nhi của hắn, lại bị bọn chúng dùng một cước dẫm xuống đất.
Trước mắt đầy bụi đất, vẫn còn giày thêu nho nhỏ của Linh nhi, nhớ tới Thẩm Yến ôm nữ nhi tâm như tro tàn, nhìn hắn như người xa lạ.
Một khắc kia hắn cực kỳ hận hoàng huynh của hắn, lại càng hận bản thân.
Nhưng hiện tại hắn đã trọng sinh, hắn không định mưu phản, không có dã tâm ngu xuẩn, vì sao vẫn không cứu được Linh nhi của hắn!
Vì sao hắn không thể ngăn cản thảm kịch! Vì sao hắn vẫn phải trơ mắt nhìn sinh mệnh tươi mát trở nên vô hồn.
Tiêu Vũ đờ đẫn đến gần, tay có chút run rẩy chạm vào bàn tay của tiểu cô nương, hắn nhớ tay nàng cũng lạnh như vậy, hắn muốn chạm vào khuôn mặt của nàng, nhưng trên mặt tràn đầy vết thương.
Linh nhi của hắn nhu thuận đáng yêu, luôn mỉm cười ngọt ngào, sao nàng lại thành bộ dáng như vậy.
Hắn muốn ôm nữ nhi của hắn, giống như mỗi lần nàng chọc giận mẫu thân, sẽ trốn vào lòng hắn, để hắn che chở, tiếng cười như chuông bạc.
Đây mới là Linh nhi trong trí nhớ của hắn, Linh nhi không phải là khối thi thể lạnh như băng.
Tiêu Vũ ôm đầu, trong đầu một hồi là bộ dạng Linh nhi cười kêu đại ca ca, một hồi là Linh nhi kêu phụ thân vô cùng ngọt ngào, hai thân ảnh này giao thoa xoay tròn trong đầu hắn, lại dần dần biến thành hai khối thi thể lạnh như băng.
Tiêu Vũ đau đầu kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí không phân biệt, hắn là Tiêu Vũ ở kiếp trước bị ban thưởng lưu đày, hay là Tiêu Vũ ở kiếp này muốn làm lại hết thảy.
Vào lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm của Hàng Tiến:
- Nàng chưa có chết, chỉ là hôn mê.
Thanh âm này kéo hắn ra khỏi ảo giác, Tiêu Vũ ngơ ngác nhìn Hàng Tiến:
- Không... Chết?
Sắc mặt Hàng Tiến vẫn không tốt, hắn cởi áo khoác che khuất thân thể tiểu cô nương đầy ứ ngân xanh tím, sau đó một cước đạp tên sơn tặc kia:
- Súc sinh!
Lúc này hộ vệ tìm tòi chung quanh đều trở lại, Hàng Tiến nói:
- Đem bọn chúng trói lại chặt chẽ, một lát nữa đưa đến huyện nha.
Ân Vũ không phục nhìn hắn, đối với hắn mà nói, những người này có chết cũng không hết tội, chết ở pháp trường cùng chết ở chỗ này có gì khác nhau.
Hàng Tiến bất đắc dĩ nói:
- Những người này tội ác ngập trời, nhưng sẽ có pháp luật trừng trị bọn họ, nếu chúng ta hành sử tư quyền, có khác gì những người này?
Ân Vũ vừa vội vừa tức, nhưng cũng bất lực.
Nhưng ngay lúc tất cả sơn tặc cho rằng tạm thời tránh được một kiếp, Tiêu Vũ yên lặng không tiếng động rút ra bội kiếm của Hàng Tiến, trực tiếp đâm vào ngực sơn tặc kia, sau đó lạnh lùng nhìn Hàng Tiến:
- Bổn vương nói giết!
- Nhưng mà...
- Hàng Tiến, ngươi muốn kháng mệnh sao?
Hàng Tiến nhíu mày, muốn nói gì đó, Ân Vũ đã trực tiếp tiến lên, một cước chết một người.
Hàng Tiến:
- ...
Ân Vũ thấy bọn họ vẫn không động đậy, quay đầu lại hỏi:
- Sao các ngươi không động thủ? Không giết còn giữ lại ăn tết sao?
Hàng Tiến bất đắc dĩ thở dài, nhìn hộ vệ gật đầu.
Mỗi một đao đâm vào thân thể là một tiếng kêu thảm thiết, đã từng hại vô số người ở Bách Điểu huyện, toàn bộ sơn trại ở trong ánh lửa dần dần hóa thành tro bụi.
Lúc này, ở Bách Điểu huyện trong một gian khách điếm, quan y đặt tay Linh nhi vào trong chăn.
Tiêu Vũ hỏi:
- Linh nhi thế nào?
Y quan thở dài:
- Ba ngày trước cơm nước chưa vào, lại...
Hắn nhịn không mắng một tiếng súc sinh, mới nói tiếp:
- Hiện tại thân thể cực kỳ suy yếu, nhưng cũng may đã trở lại bình thường, chỉ cần tĩnh dưỡng một chút thời gian là có thể khỏi hẳn, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Súc sinh này hạ dược câm, tuy thuộc hạ đã tận lực trị liệu, nhưng quá muộn, sau này chỉ sợ không thể nói nữa.
Nói xong câu đó, quan y cảm thấy Tiêu Vũ tản ra lãnh khí, mấp mé môi:
- Thuộc hạ ra ngoài nấu dược.
Nói xong liền chạy nhanh ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh, Tiêu Vũ ngồi gần mép giường, lẳng lặng nhìn Linh nhi vẫn còn hôn mê.
Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, lúc mỉm cười ngọt ngào cũng không còn thấy lúm đồng tiền, đôi bàn tay lạnh băng nắm thành quyền.
Tiêu Vũ cảm thấy gò má ẩm ướt, đưa tay lên đụng khuôn mặt đầy nước mắt, hắn lại không biết.
Từ lúc trọng sinh tới nay, hắn luôn suy nghĩ đến mặt tốt, chưa bao giờ nghĩ tới kết cục xấu, Linh nhi xảy ra chuyện khiến hắn tự trách, hãm sâu vào khủng hoảng, hắn rất sợ hắn vẫn còn ở trong ảo ảnh, đang trong mơ, hắn rất sợ lúc tỉnh lại, sẽ nhìn thấy căn phòng lạnh như băng, bên cạnh là bài vị của thê tử cùng nữ nhi.
Tiêu Vũ nhìn bàn tay của mình, đôi tay này sống an nhàn sung sướng, trừ luyện tên lưu lại vài vết chai, ngón tay vẫn không có nửa phần khuyết điểm.
Đôi tay này không phải là đôi tay thô ráp thương lão làm việc nặng như kiếp trước.
Hắn âm thầm nhắc nhở bản thân, hắn đã không còn là Tiêu Vũ trước đây, hắn có thể thay đổi hết thảy bi kịch, giống như chỉ có như vậy hắn mới tin tưởng, hắn không có nằm mơ.
Lúc này, Linh nhi khẽ giật lông mi, phát ra một tiếng rên khẽ, Tiêu Vũ phục hồi tinh thần, khẩn trương nhìn Linh nhi đang từ từ thanh tỉnh.
Lúc Linh nhi mở mắt có chút mờ mịt, còn chưa chờ Tiêu Vũ nói chuyện, sắc mặt nàng đại biến, cuống quít tránh vào góc tường, cuộn bản thân lại, vừa rúc đầu vào hai chân, vừa kêu ô ô ô.
Tiêu Vũ vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, một lúc lâu mới ôn nhu mở miệng:
- Linh nhi, ngươi còn nhớ ta không?
Linh nhi ôm tai liều mạng lắc đầu.
Tiêu Vũ cũng không tới gần nàng, vẫn nhẹ giọng nói:
- Người thương hại đến ngươi đều đã chết, Linh nhi không cần sợ hãi, phụ... Ca ca mang ngươi trở về.
Có vẻ vì chữ "phụ" xúc động tới Linh nhi, nàng dừng một chút, mới cẩn thận ngẩng đầu, nhưng này ánh mắt chứa đầy e ngại.
Tiêu Vũ vươn một bàn tay, nhưng không tới gần nàng, nói:
- Linh nhi sau này ngươi là muội muội của ta! Ca ca dưỡng ngươi cả đời, cho ngươi một đời bình an hỉ nhạc( vui vẻ).
Tiêu Vũ nhìn Linh nhi, rất lâu sau đó, một bàn tay lạnh như băng chậm rãi đặt vào lòng bàn tay hắn.
Một chút lạnh lẽo này, là hắn lưỡng thế( hai kiếp) cứu lại.
Tác giả :
Bạc Hà Miêu