Khúc Cầu Hồn
Chương 49
Levi đang bốc cháy. Tóc tai mẹ gã đang cháy và ngọn lửa như móng vuốt nóng rực cấu chặt khuôn mặt của gã khi gã chạy ra ngoài cửa. Nó gây đau đớn, và gã gào thét khi cả hai bổ nhào ra khỏi cửa lưới và rơi ra ngoài hàng hiên, căn nhà đổ ập đằng sau lưng họ, tất cả mọi thứ đen ngòm, và những gì không đen ngòm, thì đang bốc cháy. Levi nghĩ có thể gã đang bốc cháy dưới hỏa ngục. Gã biết gã đã làm điều gì sai trái, nhưng chuyện đó là sau này. Phải vậy không? Không phải bây giờ, cũng không phải mẹ gã đang bốc cháy. Gã hoang mang rối bời và sợ hãi.
Nóng như dưới hỏa ngục.
Bùng cháy khổng lồ như chưa từng xảy ra vậy.
Nhưng đó là căn nhà bốc cháy, và Levi biết đó là nơi duy nhất gã sống. Gã sống cả đời người ở đấy và chưa hề một ngày rời xa. Mẹ gã nói là ngoài kia chẳng có gì ngoài sự đau khổ, không phải là nơi chốn cho người như gã. Cho nên gã ở nguyên. Và đó là nơi gã ở. Gã đang ở nhà. Gã đang bốc cháy ở ngoài sân...
.... đang chết dần mòn.
Gã mở hai mắt để nhìn xem có bầy quạ hay không.
Ánh sáng mặt trời trong nhà kho.
“Gã tỉnh lại rồi.” Johnny cúi xuống nhìn khuôn mặt gã Freemantle khi đôi mắt gã chớp mở. Cậu thấy hỗn loạn, sợ hãi. “Không sao,” Johnny nói. “Tôi chỉ cần mang ông lên xe tải. Ông có thể ngồi dậy được không?”
Freemantle chớp mắt. Bùn đất ăn sâu vào những mương rãnh trên khuôn mặt sẹo của gã. Gã nhìn lên kèo nhà, rồi qua cánh cửa mở. “Không sao,” Johnny nói. Cậu nắm cánh tay lành lặn của Freemantle và cố gắng giúp gã ngồi dậy.
o O o
Những lời nói hoà quyện vào nhau, chẳng mang một ý nghĩa gì, nhưng cậu nhóc da trắng có đôi mắt quyến rũ, đen và sâu thẳm. Levi nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, ngạc nhiên tại sao nó làm cho gã cảm thấy dễ chịu hơn. Như thể gã đã từng thấy chúng trước đây, như thể gã nên tin tưởng vào chúng. Gã ngồi dậy, và hơi nóng đục khoét qua người gã, sự đau nhức. Gã vẫn rối mù và vẫn sợ hãi; sau đó thì một luồng hơi lạnh xoáy xuống từ trên cao, một nơi lạnh lẽo, và gã lại nghe thấynó một lần nữa. Giọng nói.
Lời của Chúa.
Quá rõ ràng và quyền uy. Suýt chút nữa gã thổn thức.
“Tại sao gã lại mỉm cười như vậy?” Đôi mắt của Freemantle nhắm chặt, đôi môi gã kéo rộng ra và nhìn như thể chỗ da thịt nứt nẻ bắt đầu chảy máu. Jack bước ra xa.
“Có thể gã thích nhạc phúc âm. Ai mà biết được? Hãy mang gã ta vào trong xe tải.” Johnny giúp gã đứng trong khi Jack dạt ra xa. Johnny hạ tấm bửng xe và Freemantle ngồi xuống, ngã ngửa ra sau. “Vào tít trong đó,” Johnny nói.
“Vào tít bên trong.” Một lời thầm thì, một tiếng vang.
“Nụ cười đó chẳng thích hợp chút nào,” Jack nói.
Freemantle nằm ngửa, hai đầu gối co quắp, hai tay thu trước ngực. Nụ cười toét miệng và sung sướng. Vô tội. Chữ bung vào trong đầu của Johnny. Thuần túy. “Lên xe đi,” cậu nói, và Jack trèo lên xe. Hắn đóng cửa và tựa lưng vào tay kéo của cánh cửa, xoay người để hắn có thể quan sát gã Freemantle qua cửa kính sau của thùng xe tải. Johnny phóng lên ngồi đằng sau vô-lăng.
“Đôi môi của gã mấp máy,” Jack nói.
“Gã đang nói gì vậy?”
Jack mở chốt cửa sổ phía sau và kéo nó mở ra. Hắn vặn nhỏ radio để có thể nghe giọng nói của Freemantle.
“Không có con quạ nào.”
“Đóng cửa sổ lại đi,” Johnny nói, nhưng cả hai vẫn nghe giọng gã.
“Không có con quạ nào.”
Nóng như dưới hỏa ngục.
Bùng cháy khổng lồ như chưa từng xảy ra vậy.
Nhưng đó là căn nhà bốc cháy, và Levi biết đó là nơi duy nhất gã sống. Gã sống cả đời người ở đấy và chưa hề một ngày rời xa. Mẹ gã nói là ngoài kia chẳng có gì ngoài sự đau khổ, không phải là nơi chốn cho người như gã. Cho nên gã ở nguyên. Và đó là nơi gã ở. Gã đang ở nhà. Gã đang bốc cháy ở ngoài sân...
.... đang chết dần mòn.
Gã mở hai mắt để nhìn xem có bầy quạ hay không.
Ánh sáng mặt trời trong nhà kho.
“Gã tỉnh lại rồi.” Johnny cúi xuống nhìn khuôn mặt gã Freemantle khi đôi mắt gã chớp mở. Cậu thấy hỗn loạn, sợ hãi. “Không sao,” Johnny nói. “Tôi chỉ cần mang ông lên xe tải. Ông có thể ngồi dậy được không?”
Freemantle chớp mắt. Bùn đất ăn sâu vào những mương rãnh trên khuôn mặt sẹo của gã. Gã nhìn lên kèo nhà, rồi qua cánh cửa mở. “Không sao,” Johnny nói. Cậu nắm cánh tay lành lặn của Freemantle và cố gắng giúp gã ngồi dậy.
o O o
Những lời nói hoà quyện vào nhau, chẳng mang một ý nghĩa gì, nhưng cậu nhóc da trắng có đôi mắt quyến rũ, đen và sâu thẳm. Levi nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, ngạc nhiên tại sao nó làm cho gã cảm thấy dễ chịu hơn. Như thể gã đã từng thấy chúng trước đây, như thể gã nên tin tưởng vào chúng. Gã ngồi dậy, và hơi nóng đục khoét qua người gã, sự đau nhức. Gã vẫn rối mù và vẫn sợ hãi; sau đó thì một luồng hơi lạnh xoáy xuống từ trên cao, một nơi lạnh lẽo, và gã lại nghe thấynó một lần nữa. Giọng nói.
Lời của Chúa.
Quá rõ ràng và quyền uy. Suýt chút nữa gã thổn thức.
“Tại sao gã lại mỉm cười như vậy?” Đôi mắt của Freemantle nhắm chặt, đôi môi gã kéo rộng ra và nhìn như thể chỗ da thịt nứt nẻ bắt đầu chảy máu. Jack bước ra xa.
“Có thể gã thích nhạc phúc âm. Ai mà biết được? Hãy mang gã ta vào trong xe tải.” Johnny giúp gã đứng trong khi Jack dạt ra xa. Johnny hạ tấm bửng xe và Freemantle ngồi xuống, ngã ngửa ra sau. “Vào tít trong đó,” Johnny nói.
“Vào tít bên trong.” Một lời thầm thì, một tiếng vang.
“Nụ cười đó chẳng thích hợp chút nào,” Jack nói.
Freemantle nằm ngửa, hai đầu gối co quắp, hai tay thu trước ngực. Nụ cười toét miệng và sung sướng. Vô tội. Chữ bung vào trong đầu của Johnny. Thuần túy. “Lên xe đi,” cậu nói, và Jack trèo lên xe. Hắn đóng cửa và tựa lưng vào tay kéo của cánh cửa, xoay người để hắn có thể quan sát gã Freemantle qua cửa kính sau của thùng xe tải. Johnny phóng lên ngồi đằng sau vô-lăng.
“Đôi môi của gã mấp máy,” Jack nói.
“Gã đang nói gì vậy?”
Jack mở chốt cửa sổ phía sau và kéo nó mở ra. Hắn vặn nhỏ radio để có thể nghe giọng nói của Freemantle.
“Không có con quạ nào.”
“Đóng cửa sổ lại đi,” Johnny nói, nhưng cả hai vẫn nghe giọng gã.
“Không có con quạ nào.”
Tác giả :
John Hart