Khúc Cầu Hồn
Chương 45
Khi Hunt trở vào văn phòng của cảnh sát trưởng, ông giận run người và không chắc có thể kìm hãm. Ông vẫn thấy sự điên loạn của nhóm phóng viên và Yoakum từ chối bằng cách chớp mắt hoặc cúi đầu khi họ bu kín ông ta. Hunt vung mạnh cánh cửa, nghe nó đập rầm vào trong khung, nhưng cảnh sát trưởng chỉ có một ít kiên nhẫn cho sự bực tức của ông. Ông ta ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế, với ra đằng sau lấy khẩu súng của Hunt và để trên bàn. Ông ta đẩy nó ra phía trước. “Chuyện đó lẽ ra có thể làm suôn sẻ hơn.”
Hunt nhìn cây súng. “Tôi nên cầm nó và bắn ông.”
“Đừng có bi kịch nhão quá như vậy, Hunt. Nếu đây là văn phòng của ông, ông cũng sẽ làm tương tự.”
Hunt cầm súng lên và tra súng trở vào bao da. “Đó là một cú phục kích, thuần tuý và đơn giản.”
Cảnh sát trưởng vỗ một tay. “Chính ông là người đưa ra giả thuyết có một gã cớm liên can.”
“Liên can với cái gì.”
“Gã Jarvis. Gã Meechum.”
Hunt chỉ vào cánh cửa. “Đó là những gì họ nghĩ sao? Đó là những gì họ muốn truy vấn ông ta sao?”
“Chúng ta cần phải tự bảo vệ. Chúng ta cần phải bảo vệ cuộc điều tra và uy tín của nha cảnh sát. Để làm việc đó, chúng ta phải mời ai đó từ bên ngoài, ai đó công tâm, cách biệt. Tôi cũng không thích thú gì, nhưng nó là vậy đó. Đây là cách giải quyết công việc.”
“Ông đang thuyết phục ai vậy? Tôi hay là ông?”
“Đừng có nói với tôi cái giọng đó, con người tự mãn cao ngạo. Những chuyện này sẽ không cần thiết nếu ông bịt họng được bọn truyền thông. Hãy yêu cầu thuộc cấp của ông yên lặng.”
“Thuộc cấp của tôi đâu có ai nói gì.”
“Ông là thám tử chỉ huy, Hunt. Bất cứ ai liên can đến vụ điều tra này đều thuộc trách nhiệm của ông.”
“Chuyện này tào lao.”
“Có phải chính ông là người tranh cãi, từ trước đến giờ, rằng một tay cớm liên can với Burton Jarvis? Đó là những gì anh nhóc thấy, đúng không? Có trong tờ giấy ghi chú của anh nhóc. Một ông cớm ở nhà Burton Jarvis.”
“Một tay nhân viên an ninh. Không phải cớm. Chúng tôi đã xác minh điều đó hôm qua, ngay giây phút chúng tôi bắn hạ gã Meechum.”
“Ông làm hả?”
“Tôi làm gì?”
“Ông xác minh rằng tay nhân viên an ninh có mặt ở nhà Jarvis?”
“Rõ ràng như vậy.”
Cảnh sát trưởng dựa người vào ghế. “Ai đưa ra ý kiến đi đến thương xá?”
“Yoakum.”
“Ai nảy ra ý kiến rằng một tay nhân viên an ninh có thể bị nhầm lẫn với một sĩ quan cảnh sát?”
“Yoakum. Cả hai chúng tôi.”
Cảnh sát trưởng gõ những ngón tay nặng trịch trên mặt bàn giấy đầy vết trầy xước.
“Bà Katherine Merrimon thấy chiếc xe đậu trên đường gần nhà bà ta. Bà ta nghĩ ai đó rình rập nhà mình. Bà ta nghĩ nó có thể là xe của cảnh sát.”
“Đó phải là Meechum. Gã ta lái chiếc ô tô bốn cửa.”
“Bà ta có cảm giác thế. Chỉ vậy thôi.”
Cảnh sát trưởng đứng dậy khỏi ghế, hai mắt nhắm chặt, da nhăn nheo ở khóe mắt. “Ông sẽ không bao giờ tìm được gã Meechum mà không có sự dàn xếp suy diễn của Yoakum. Có đúng vậy không? Yoakum đã khơi ý kiến dẫn dắt ông đến thương xá.”
“Ông ta lẽ ra phải được nhận huy chương.”
“Ngoại trừ, nếu nó không đúng như thế. Nếu ông ta biết thì saoo?”
“Biết chuyện gì?”
“Nếu mà ông ta liên can với Jarvis và Meechum từ đó đến giờ? Không phải chỉ có hai gã hợp tác với nhau, mà là ba?”
“Điều đó hoang đường quá,” Hunt nói.
“Ông lúc nào chẳng vậy.”
“Chúng ta cần tìm anh nhóc Johnny Merrimon. Cậu ta sẽ giúp làm sáng tỏ chuyện này trong vòng vài giây đồng hồ.”
“Nếu hắn chịu nói chuyện với ông.”
“Cậu ta sẽ nói,” Hunt nói. “Lần này thì cậu ta sẽ.”
“Vậy thì đi tìm anh nhóc, và gọi điện báo tôi biết khi nào ông tìm được. Gọi cho tôi ngay cái giây phút mà anh nhóc tì đó xuất hiện. Ngay cái lúc anh nhóc tì nói không phải Yoakum có mặt ở nhà gã Jarvis, tôi sẽ gọi văn phòng Cục Điều tra SBI. Trong lúc chờ đợi, Yoakum sẽ như ngồi trên đống lửa.”
Hunt lắc đầu. “Chuyện này vẫn không đúng.”
“Dừng lại một giây và suy nghĩ. Burton Jarvis đã chết. Meechum biết chúng ta sát đằng sau lưng gã bởi vì Holloway gọi gã và báo gã biết. Gã trốn chạy sợ hãi. Nếu chúng ta bắt sống Meechum, gã sẽ khai báo. Khai ra một gã cớm tha hoá sẽ rất có lợi khi mặc cả với văn phòng Biện lý. Yoakum biết điều đó, cho nên ông ta có lý do muốn giết Meechum.” Cảnh sát trưởng cuối cùng đứng dậy. “Bây giờ, tôi sẽ hỏi ông một lần nữa. Phát súng nổ có chính đáng hay không?”
“Tôi biết Yoakum.”
“Tôi đã nói với ông những gì về chuyện nổ súng vì lý do
cá nhân?”
“Tôi biết con người John Yoakum.”
“Ông biết? Ông biết sao, thật không?” Cảnh sát trưởng chờ đợi. “Ông ta làm gì vào những ngày nghỉ cuối tuần? Ông ta đi đâu những lần nghỉ phép?”
Hunt phải thú nhận. “Tôi không biết. Ông ta không bao giờ nói chuyện đó.”
“Ông ta chưa từng lập gia đình. Tại sao vậy?”
“Chuyện này liên quan như thế nào?”
“Ông biết mà,” cảnh sát trưởng tuyên bố. “Quỷ thần, tất cả chúng ta đều biết. Ông ta từng nói nhiều lần lắm mà.”
Hunt biết những chữ đó. Yoakum nói nó bất cứ khi nào vụ án đặc biệt dã man và sự phản bội ghê rợn nhất.
Độc ác là căn bệnh ung thư của trái tim con người.
“Cho nên, ông ta là con người hay nhạo báng. Phần lớn cớm đều như vậy.”
Cảnh sát trưởng nhún vai. “Có thể ông ta ám chỉ về mình như vậy.”
Chuồng cọp râm ran những tiếng xì xào mà chúng tịt ngòi nhanh chóng khi Hunt hừng hực cơn giận lao ra khỏi văn phòng Cảnh sát trưởng. Cánh cửa vung nhanh đóng ập vào tường, dộng mạnh khiến một bức tranh lệch khỏi tâm. Ông cảm thấy những ánh mắt nhìn, suy đoán; nó nặng nề như tảng sắt thép, nhưng không ai nói lời nào, không ai chất vấn, do đó Hunt tự biên tự diễn. Ông dừng lại ở giữa căn phòng, giơ hai tay lên. “Những gì vừa xảy ra là chuyện tào lao. Nếu bất cứ ai hỏi đến - truyền thông, gia đình, bất kể là ai - quý vị hãy nói với họ như thế.” Ông quay một vòng tròn và nói thật to. “Tào lao!”
Lời nói lơ lửng trên không trung. Không một ai ngoại trừ Cross nhìn vào mắt ông, và đến cả ông ấy cũng lắc đầu. Hunt nuốt những lời nói tức giận. Yoakum chưa từng dựa dẫm bạn bè trong nha cảnh sát, chưa hề toan tính. Ông ta là người cô độc, dân chuyên nghiệp. Chuyện đó thì sao? Có điều gì sai trái đây? Ông hoàn thành nhiệm vụ. Ông sống một đời sống riêng.
Hunt bỏ đi ra bằng cửa sau.
Hơi ẩm bốc lên ngoài bãi đậu xe, trên các tán lá to lớn, rũ xuống của một cái cây cô độc nằm cạnh đường lộ. Phía xa ngoài hàng rào, những cỗ máy nặng nề gầm rú và nhả khói. Bãi đậu xe đầy mùi dầu cặn, bùn sình và sắt thép nóng bỏng. Hunt ôm lấy vô-lăng, để hơi gió lạnh thổi mồ hôi đọng trên mặt, và hình dung Yoakum bị lôi ra ngoài trụ sở, hai tay bị còng. Rồi ông nghĩ đến Johnny. Mẹ của Johnny. Ông nghĩ đến Yoakum nhìn như thế nào khi đứng ở cái nơi ẩm thấp, tối mù bên cạnh dòng sông khi những thi thể được mang ra. Ông ta phẫn nộ như thế nào. Kinh tởm thế nào.
Yoakum không thể nào can dự vào chuyện như vậy.
Hoàn toàn không thể nào như vậy.
Ông gài số de chiếc xe to lớn, đánh vèo quất ngược chiếc xe ra khỏi chỗ đậu, sau đó giật cần hộp số vào số tới. Phải có một sự giải thích, một lý do nào đó cho cái vỏ đạn tìm thấy trong chiếc Land Cruiser bị lật trong khe núi có dấu vân tay của Yoakum. Nếu sự giải thích đó có ở bất cứ nơi nào, nó phải ở nhà Yoakum. Hunt cố gắng không muốn lật nhìn mặt phía sau của cùng một đồng xu: Nếu Yoakum liên can đến sự mất tích của các trẻ em, chứng cớ chuyện này rất có thể cũng sẽ được tìm thấy ở đó. Hunt không có trát xét nhà hoặc chìa khoá, nhưng ông không cần biết. Một cục đá ném qua cửa sổ cũng giải quyết được việc. Cây xà-beng nạy cửa trước. Đây không phải là chuyện làm của cớm. Đây là vì tình bạn. Là chuyện trung thành, sự tin cậy và sự nhức nhối khi nghĩ đến sự phản bội của Cảnh sát trưởng. Ông ta đã bán đứng Yoakum để gây thanh gây thế cho nha cảnh sát, để làm cho mọi chuyện nhìn ngon lành trong khi vụ án mỗi ngày một rơi sâu hơn vào bãi bốc mùi. “Tào lao.” Hunt lẩm bẩm.
Nhưng dấu vân tay...
Ông lắc đầu.
Dấu vân tay thì quả thật gay go.
Hunt cắt ngang dòng xe cộ, ôm sát làn xe bên trái của con đường bốn làn xe chạy vắt ngang thị xã. Khu phố nhà Yoakum là khu cũ kỹ, đầy những căn nhà nhỏ một tầng xây trên đất nền vun cao hơn lòng đường bộ, xi-măng bị đội nứt nẻ bởi những rễ cây to cỡ bắp chân đàn ông. Hàng xóm là nơi kẻ đến người đi nhưng được giữ tươm tất, mát mẻ và yên lặng. Hunt quyết định dùng tới xà-beng.
Ông nhanh chóng rẽ phải, đi qua ba dãy phố, rồi rẽ trái. Nhà Yoakum một tầng với nóc nhà vươn tít lên cao và mái lợp bằng gỗ tùng theo năm tháng xuống màu bạc phếch. Những vườn hoa rực rỡ khoe sắc. Bụi cây được tỉa gọn, cây cối được chăm sóc chu đáo.
Một chiếc xe tải với thùng sơn màu xanh đỗ trên đường dẫn vào nhà. Những chữ màu trắng trên nền xanh hiện rõ. Cục Điều tra SBI.
Hunt nhẹ nhàng cho xe đậu sát bờ lề, vẫn còn ở xa nửa dãy phố. Hàng xóm đổ túa ra sân nhà: phụ nữ sồn sồn mặc váy màu sáng, những ông già, một vài đứa nhóc tì tóc tai dài thượt lẽ ra phải đang làm những chuyện vui nhộn hơn. Tất cả khuôn mặt họ cùng một cảm xúc: ngạc nhiên, lo lắng. Ở nhà Yoakum, đàn ông mặc áo gió có ép những mẫu tự trên áo di chuyển ra vào cổng trước. Hunt không thấy Oliver hoặc Barfield đâu, nhưng chuyện này không quan trọng. Cục Điều tra SBI đã viếng thăm nhà Yoakum.
Họ có trát toà án.
Hunt nhìn cây súng. “Tôi nên cầm nó và bắn ông.”
“Đừng có bi kịch nhão quá như vậy, Hunt. Nếu đây là văn phòng của ông, ông cũng sẽ làm tương tự.”
Hunt cầm súng lên và tra súng trở vào bao da. “Đó là một cú phục kích, thuần tuý và đơn giản.”
Cảnh sát trưởng vỗ một tay. “Chính ông là người đưa ra giả thuyết có một gã cớm liên can.”
“Liên can với cái gì.”
“Gã Jarvis. Gã Meechum.”
Hunt chỉ vào cánh cửa. “Đó là những gì họ nghĩ sao? Đó là những gì họ muốn truy vấn ông ta sao?”
“Chúng ta cần phải tự bảo vệ. Chúng ta cần phải bảo vệ cuộc điều tra và uy tín của nha cảnh sát. Để làm việc đó, chúng ta phải mời ai đó từ bên ngoài, ai đó công tâm, cách biệt. Tôi cũng không thích thú gì, nhưng nó là vậy đó. Đây là cách giải quyết công việc.”
“Ông đang thuyết phục ai vậy? Tôi hay là ông?”
“Đừng có nói với tôi cái giọng đó, con người tự mãn cao ngạo. Những chuyện này sẽ không cần thiết nếu ông bịt họng được bọn truyền thông. Hãy yêu cầu thuộc cấp của ông yên lặng.”
“Thuộc cấp của tôi đâu có ai nói gì.”
“Ông là thám tử chỉ huy, Hunt. Bất cứ ai liên can đến vụ điều tra này đều thuộc trách nhiệm của ông.”
“Chuyện này tào lao.”
“Có phải chính ông là người tranh cãi, từ trước đến giờ, rằng một tay cớm liên can với Burton Jarvis? Đó là những gì anh nhóc thấy, đúng không? Có trong tờ giấy ghi chú của anh nhóc. Một ông cớm ở nhà Burton Jarvis.”
“Một tay nhân viên an ninh. Không phải cớm. Chúng tôi đã xác minh điều đó hôm qua, ngay giây phút chúng tôi bắn hạ gã Meechum.”
“Ông làm hả?”
“Tôi làm gì?”
“Ông xác minh rằng tay nhân viên an ninh có mặt ở nhà Jarvis?”
“Rõ ràng như vậy.”
Cảnh sát trưởng dựa người vào ghế. “Ai đưa ra ý kiến đi đến thương xá?”
“Yoakum.”
“Ai nảy ra ý kiến rằng một tay nhân viên an ninh có thể bị nhầm lẫn với một sĩ quan cảnh sát?”
“Yoakum. Cả hai chúng tôi.”
Cảnh sát trưởng gõ những ngón tay nặng trịch trên mặt bàn giấy đầy vết trầy xước.
“Bà Katherine Merrimon thấy chiếc xe đậu trên đường gần nhà bà ta. Bà ta nghĩ ai đó rình rập nhà mình. Bà ta nghĩ nó có thể là xe của cảnh sát.”
“Đó phải là Meechum. Gã ta lái chiếc ô tô bốn cửa.”
“Bà ta có cảm giác thế. Chỉ vậy thôi.”
Cảnh sát trưởng đứng dậy khỏi ghế, hai mắt nhắm chặt, da nhăn nheo ở khóe mắt. “Ông sẽ không bao giờ tìm được gã Meechum mà không có sự dàn xếp suy diễn của Yoakum. Có đúng vậy không? Yoakum đã khơi ý kiến dẫn dắt ông đến thương xá.”
“Ông ta lẽ ra phải được nhận huy chương.”
“Ngoại trừ, nếu nó không đúng như thế. Nếu ông ta biết thì saoo?”
“Biết chuyện gì?”
“Nếu mà ông ta liên can với Jarvis và Meechum từ đó đến giờ? Không phải chỉ có hai gã hợp tác với nhau, mà là ba?”
“Điều đó hoang đường quá,” Hunt nói.
“Ông lúc nào chẳng vậy.”
“Chúng ta cần tìm anh nhóc Johnny Merrimon. Cậu ta sẽ giúp làm sáng tỏ chuyện này trong vòng vài giây đồng hồ.”
“Nếu hắn chịu nói chuyện với ông.”
“Cậu ta sẽ nói,” Hunt nói. “Lần này thì cậu ta sẽ.”
“Vậy thì đi tìm anh nhóc, và gọi điện báo tôi biết khi nào ông tìm được. Gọi cho tôi ngay cái giây phút mà anh nhóc tì đó xuất hiện. Ngay cái lúc anh nhóc tì nói không phải Yoakum có mặt ở nhà gã Jarvis, tôi sẽ gọi văn phòng Cục Điều tra SBI. Trong lúc chờ đợi, Yoakum sẽ như ngồi trên đống lửa.”
Hunt lắc đầu. “Chuyện này vẫn không đúng.”
“Dừng lại một giây và suy nghĩ. Burton Jarvis đã chết. Meechum biết chúng ta sát đằng sau lưng gã bởi vì Holloway gọi gã và báo gã biết. Gã trốn chạy sợ hãi. Nếu chúng ta bắt sống Meechum, gã sẽ khai báo. Khai ra một gã cớm tha hoá sẽ rất có lợi khi mặc cả với văn phòng Biện lý. Yoakum biết điều đó, cho nên ông ta có lý do muốn giết Meechum.” Cảnh sát trưởng cuối cùng đứng dậy. “Bây giờ, tôi sẽ hỏi ông một lần nữa. Phát súng nổ có chính đáng hay không?”
“Tôi biết Yoakum.”
“Tôi đã nói với ông những gì về chuyện nổ súng vì lý do
cá nhân?”
“Tôi biết con người John Yoakum.”
“Ông biết? Ông biết sao, thật không?” Cảnh sát trưởng chờ đợi. “Ông ta làm gì vào những ngày nghỉ cuối tuần? Ông ta đi đâu những lần nghỉ phép?”
Hunt phải thú nhận. “Tôi không biết. Ông ta không bao giờ nói chuyện đó.”
“Ông ta chưa từng lập gia đình. Tại sao vậy?”
“Chuyện này liên quan như thế nào?”
“Ông biết mà,” cảnh sát trưởng tuyên bố. “Quỷ thần, tất cả chúng ta đều biết. Ông ta từng nói nhiều lần lắm mà.”
Hunt biết những chữ đó. Yoakum nói nó bất cứ khi nào vụ án đặc biệt dã man và sự phản bội ghê rợn nhất.
Độc ác là căn bệnh ung thư của trái tim con người.
“Cho nên, ông ta là con người hay nhạo báng. Phần lớn cớm đều như vậy.”
Cảnh sát trưởng nhún vai. “Có thể ông ta ám chỉ về mình như vậy.”
Chuồng cọp râm ran những tiếng xì xào mà chúng tịt ngòi nhanh chóng khi Hunt hừng hực cơn giận lao ra khỏi văn phòng Cảnh sát trưởng. Cánh cửa vung nhanh đóng ập vào tường, dộng mạnh khiến một bức tranh lệch khỏi tâm. Ông cảm thấy những ánh mắt nhìn, suy đoán; nó nặng nề như tảng sắt thép, nhưng không ai nói lời nào, không ai chất vấn, do đó Hunt tự biên tự diễn. Ông dừng lại ở giữa căn phòng, giơ hai tay lên. “Những gì vừa xảy ra là chuyện tào lao. Nếu bất cứ ai hỏi đến - truyền thông, gia đình, bất kể là ai - quý vị hãy nói với họ như thế.” Ông quay một vòng tròn và nói thật to. “Tào lao!”
Lời nói lơ lửng trên không trung. Không một ai ngoại trừ Cross nhìn vào mắt ông, và đến cả ông ấy cũng lắc đầu. Hunt nuốt những lời nói tức giận. Yoakum chưa từng dựa dẫm bạn bè trong nha cảnh sát, chưa hề toan tính. Ông ta là người cô độc, dân chuyên nghiệp. Chuyện đó thì sao? Có điều gì sai trái đây? Ông hoàn thành nhiệm vụ. Ông sống một đời sống riêng.
Hunt bỏ đi ra bằng cửa sau.
Hơi ẩm bốc lên ngoài bãi đậu xe, trên các tán lá to lớn, rũ xuống của một cái cây cô độc nằm cạnh đường lộ. Phía xa ngoài hàng rào, những cỗ máy nặng nề gầm rú và nhả khói. Bãi đậu xe đầy mùi dầu cặn, bùn sình và sắt thép nóng bỏng. Hunt ôm lấy vô-lăng, để hơi gió lạnh thổi mồ hôi đọng trên mặt, và hình dung Yoakum bị lôi ra ngoài trụ sở, hai tay bị còng. Rồi ông nghĩ đến Johnny. Mẹ của Johnny. Ông nghĩ đến Yoakum nhìn như thế nào khi đứng ở cái nơi ẩm thấp, tối mù bên cạnh dòng sông khi những thi thể được mang ra. Ông ta phẫn nộ như thế nào. Kinh tởm thế nào.
Yoakum không thể nào can dự vào chuyện như vậy.
Hoàn toàn không thể nào như vậy.
Ông gài số de chiếc xe to lớn, đánh vèo quất ngược chiếc xe ra khỏi chỗ đậu, sau đó giật cần hộp số vào số tới. Phải có một sự giải thích, một lý do nào đó cho cái vỏ đạn tìm thấy trong chiếc Land Cruiser bị lật trong khe núi có dấu vân tay của Yoakum. Nếu sự giải thích đó có ở bất cứ nơi nào, nó phải ở nhà Yoakum. Hunt cố gắng không muốn lật nhìn mặt phía sau của cùng một đồng xu: Nếu Yoakum liên can đến sự mất tích của các trẻ em, chứng cớ chuyện này rất có thể cũng sẽ được tìm thấy ở đó. Hunt không có trát xét nhà hoặc chìa khoá, nhưng ông không cần biết. Một cục đá ném qua cửa sổ cũng giải quyết được việc. Cây xà-beng nạy cửa trước. Đây không phải là chuyện làm của cớm. Đây là vì tình bạn. Là chuyện trung thành, sự tin cậy và sự nhức nhối khi nghĩ đến sự phản bội của Cảnh sát trưởng. Ông ta đã bán đứng Yoakum để gây thanh gây thế cho nha cảnh sát, để làm cho mọi chuyện nhìn ngon lành trong khi vụ án mỗi ngày một rơi sâu hơn vào bãi bốc mùi. “Tào lao.” Hunt lẩm bẩm.
Nhưng dấu vân tay...
Ông lắc đầu.
Dấu vân tay thì quả thật gay go.
Hunt cắt ngang dòng xe cộ, ôm sát làn xe bên trái của con đường bốn làn xe chạy vắt ngang thị xã. Khu phố nhà Yoakum là khu cũ kỹ, đầy những căn nhà nhỏ một tầng xây trên đất nền vun cao hơn lòng đường bộ, xi-măng bị đội nứt nẻ bởi những rễ cây to cỡ bắp chân đàn ông. Hàng xóm là nơi kẻ đến người đi nhưng được giữ tươm tất, mát mẻ và yên lặng. Hunt quyết định dùng tới xà-beng.
Ông nhanh chóng rẽ phải, đi qua ba dãy phố, rồi rẽ trái. Nhà Yoakum một tầng với nóc nhà vươn tít lên cao và mái lợp bằng gỗ tùng theo năm tháng xuống màu bạc phếch. Những vườn hoa rực rỡ khoe sắc. Bụi cây được tỉa gọn, cây cối được chăm sóc chu đáo.
Một chiếc xe tải với thùng sơn màu xanh đỗ trên đường dẫn vào nhà. Những chữ màu trắng trên nền xanh hiện rõ. Cục Điều tra SBI.
Hunt nhẹ nhàng cho xe đậu sát bờ lề, vẫn còn ở xa nửa dãy phố. Hàng xóm đổ túa ra sân nhà: phụ nữ sồn sồn mặc váy màu sáng, những ông già, một vài đứa nhóc tì tóc tai dài thượt lẽ ra phải đang làm những chuyện vui nhộn hơn. Tất cả khuôn mặt họ cùng một cảm xúc: ngạc nhiên, lo lắng. Ở nhà Yoakum, đàn ông mặc áo gió có ép những mẫu tự trên áo di chuyển ra vào cổng trước. Hunt không thấy Oliver hoặc Barfield đâu, nhưng chuyện này không quan trọng. Cục Điều tra SBI đã viếng thăm nhà Yoakum.
Họ có trát toà án.
Tác giả :
John Hart