Khúc Cầu Hồn
Chương 31
Johnny mở cửa ga-ra và đề máy chiếc xe tải. Máy nổ không ngọt, cà khựt cà khựt và xịt khói xanh, nhưng lái được. Cậu đi trên những con phố nhỏ cho đến khi chuyển qua con đường bốn làn xe, sau đó cậu tăng ga và chiếc xe tải lồng lộn lao trên đường. Cậu lái chậm lại khi đến gần đường chính, sau đó rẽ phải đi vào con đường một chiều để tránh xe cộ qua lại.
Cậu lái xe chậm rãi. Nhà cửa gần đường ray xe lửa sập sệ. Johnny nghe thấy tiếng nhạc và những giọng nói thét gào, tiếng kẽo kẹt của cánh cửa so le bị đóng ập. Cậu tìm thấy đường Huron và rẽ trái. Nhiều xe đậu san sát trên con đường chật hẹp và những mảnh kính chớp loé dưới mương rãnh. Cỏ dại mọc cao từ những chỗ xi-măng nứt nẻ trên lề đường và một con chó điên cuồng sủa về hướng cậu từ trong bóng tối. Cậu chỉ nhìn thấy một mảng nâu trên nền đen, một đường viền răng cưa bị giật khựng lại ở cuối sợi xích. Johnny tiếp tục lái, nhưng có những con chó ở sân nhà khác. Cậu tưởng tượng những ngón tay trên màn cửa mỏng, người ta che khuất đi màn ảnh truyền hình xanh khi họ khom lưng dõi mắt nhìn qua những cánh cửa sổ bẩn thỉu. Và nó không chỉ là tưởng tượng. Phía bên trái, một người đàn ông bước ra khỏi cửa, đứng trong hàng hiên. Đôi chân gã xanh xao, gã cởi trần, mặc chiếc quần jeans, và phì phèo điếu thuốc lá kẹp giữa cặp môi. Johnny làm ngơ gã và tiếp tục lái.
Căn nhà của Freemantle nằm lù lù trước mặt phía bên phải. Trông nó như một gã khổng lồ không đèn đuốc cắm vào trong một miếng đất tối om. Đằng sau nhà, sỏi đá xanh xám đổ xuống trườn dốc dẫn đến đường ray xe lửa. Johnny ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, bụi đá và dầu. Cậu tạt xe vào sát lề đường và tắt máy. Sau lưng cậu, trong căn nhà sơn màu vàng mù-tạt, một đứa trẻ đang khóc. Johnny bước xuống đường, tiếng khóc đứa trẻ ngừng. Lũ chó không còn sủa inh ỏi. Bước chân vào sân nhà gã Freemantle, Johnny thấy băng nhựa vàng treo giữa những cây cột chống nhà. Cúi rạp dưới băng nhựa, cậu khum tay ôm mặt và cố nhìn vào bên trong. Không có gì. Tối hơn bên ngoài. Johnny kéo những băng nhựa vàng xuống. Cánh cửa trước nhà mở tung khi cậu mới đụng đến. Johnny bước vào bên trong, nhưng không ai trong đấy. Căn nhà trống trọi. Cậu mở công tắc đèn và thấy vết máu trên tường. Điều này làm cậu sợ hãi.
Đó là sự thật.
Máu chảy thành vệt và đen thẫm. Bột xám phủ đầy trên công tắc đèn và tay nắm nắm đấm cửa. Căn phòng đằng sau nhà có những vệt máu ghê rợn hơn. Mùi tương tự. Mùi dầu đặc quánh, ám vào trong cuống họng. Máu khô như là sa mạc trên sàn nhà. Cuộn băng keo đánh dấu nơi thi thể ngã xuống.
Hai thi thể.
Một sa mạc máu.
Johnny quay đầu và chạy ra ngoài cửa trước. Hành lang chật hẹp và hình bóng của cậu vặn vẹo khi cậu chạy. Cửa vẫn mở, vững chắc, đen ngòm trống trải với những cuộn băng nhựa màu vàng đập vào cánh tay cậu. Cậu nhảy phóng khỏi hàng hiên, rơi xuống đau điếng, da hai bàn tay bị kéo rách. Cậu vấp thêm một lần nữa, sau đó nổ máy xe tải và thoát hiểm. Những con chó đồng vùng dậy sủa vang cả xóm tiễn cậu đi.
Thám tử Hunt lái xe bạt mạng trên đường phố. Ông leo lên đỉnh ngọn đồi cuối cùng với vận tốc tám mươi cây số một giờ, cảm tưởng chiếc xe vươn lên từ những ống nhún; sau đó ông lao xuống dốc, chân đạp mạnh khi cây kim đồng hồ leo lên 90km/h. Ông thắng gấp ở ngay đường dẫn vào nhà bà Katherine, tạt sát vào lề đường bên phải.
Trong nhà đèn điện sáng choang. Bóng tối phủ dày trên những lùm cây. Không một chiếc xe tuần tiễu.
Hunt lao ra khỏi xe, ánh sáng màu xanh xuyên thủng mặt sau kính xe. Ông đảo mắt nhìn cây cối và sân vườn, một tay sẵn sàng đặt trên báng súng vẫn còn nằm nguyên trong bao da. Không gian tĩnh lặng không một tiếng động; hành lang trống trải. Ông đập ầm ầm vào cánh cửa, đoán chừng có sự chuyển động bên trong, ông quay bước, kiểm tra sân nhà phía sau lưng ông thêm một lần nữa. Khóa cửa bật chốt và cánh cửa mở hé, rồi sau đó vung mạnh mở toang hoác ra. Bà Katherine Merrimon đứng trong ánh sáng, khuôn mặt đẫm lệ, dáng hình nhỏ bé, một con dao chặt thịt dài hai mươi phân được cầm chặt giữa các ngón tay bóp mạnh thấu tận xương.
“Katherine... ”
“Có tin tức gì của Johnny không?”
Hunt bước qua cánh cửa. “Tôi đã phái một xe tuần tiễu đến căn hộ chung cư của ông Steve. Có lẽ giờ này họ đang có mặt ở đó.” Hunt chìa ra một bàn tay. “Xin bà cho tôi con dao?”
“Tôi xin lỗi.” Bà đưa nó cho ông và ông đặt nó lên trên mặt kệ.
“Bà ổn cả chứ,” ông nói. “Tôi tin chắc Johnny cũng như vậy.”
“Nó không thể ổn được.”
“Chúng ta chưa biết gì hết.”
“Tôi muốn đến nhà Steve.”
“Tôi sẽ đưa bà đến. Tôi hứa. Hãy ngồi xuống đây một tí.” Ông dắt bà vào trong ghế sofa và ngồi xuống. Cái hộp đặt trên bàn. “Cái này đó hả?” Hunt hỏi. Bà gật đầu. “Tôi nghĩ giờ nó đã chết.”
Hunt tiến gần đến chiếc hộp, thấy cái băng bằng bạc đã được xé ra, và bên cạnh cái hộp là phong bì và một tờ giấy. “Tôi không thể nào để nó ở ngoài,” bà Katherine nói. Hunt dùng cây bút giở nắp hộp lên. Một thước phim phủ trên mắt con mèo. Lưỡi nó thò ra.
“Nó chết rồi.” Hunt đóng nắp hộp, sau đó đọc thông điệp: Không thấy ai. Không nghe gì. Khóa mồm lại.
Bà Katherine bước ngang qua phòng và đứng đằng sau ông, nhìn xuống. Bà run cầm cập. “Ông có nghĩ gã Ken làm không? Nó được đặt trước cửa sau khi gã bỏ đi mười phút.”
“Tôi nghi là không.”
“Có vẻ ông rất quả quyết.”
“Không phải, nhưng tôi cảm thấy không như vậy. Tại sao lại phải bỏ đi rồi trở lại? Tại sao lại gào lên cho mọi người biết mình? Và tại sao không làm liền ngay lúc đầu?”
“Điều này có nghĩa là gì?” Bà Katherine hỏi.
Thám tử Hunt đọc hàng chữ một lần nữa. “Tôi nghĩ nó liên quan đến Burton Jarvis.”
“Cái gì?”
“Báo chí nói rất nhiều về vụ án này.” Ông nhìn vào mắt bà. “Bà thấy tờ ghi chú của Johnny chưa?”
“Dĩ nhiên.”
“Cậu bé có mặt ở đó, Katherine, ở nhà gã Jarvis. Không cần biết cậu ấy muốn tôi tin kiểu gì, Johnny có mặt ở đó rất nhiều lần.”
“Ai đó nghĩ Johnny thấy hắn ta?”
“Johnny xác nhận năm trong sáu người đàn ông đến đó thường xuyên. Chỉ có năm.”
“Và số sáu thì?”
“Số sáu rất cẩn thận. Chúng tôi được biết gã đổi biển số xe ba lần. Gã ta lo lắng Johnny có thể nhận diện được gã.”
“Ông đang nói về gã cớm đó hả?”
“Chúng ta không biết có phải gã đó là cớm không.”
“Johnny nghĩ gã ấy là cớm.”
“Cậu ta nhầm. Nhất định cậu ta nhầm lẫn.”
“Nhưng nếu nó không nhầm thì sao?”
Hunt không có câu trả lời. Thay vào đó, ông chìa một bàn tay ra. “Đi tìm con trai bà thôi!”
Khi Johnny rẽ xe vào khu chung cư nhà ông Steve, trời đã khuya khoắt. Cậu lạng quạng giữa những dãy nhà, rẽ hướng trái lần chót, và dừng lại vài trăm mét ở tít đằng xa. Chiếc xe tải của ông Steve đã trở về. Những xe tuần tiễu của cớm đậu trước căn hộ chung cư. Xe ông Hunt cũng có mặt ở đó. Có nghĩa Sở Xã hội đang ở đó.
Johnny tự chửi thề. Lẽ ra cậu phải trở về nhanh chóng hơn. Lẽ ra cậu không nên đi mới phải. Họ sẽ lôi cổ cậu đi vĩnh viễn. Chắc như đinh đóng cột. Chắc như bất cứ thứ gì. Cậu tắt máy và mở cửa. Bên phải đường, một hàng thông vươn lên. Johnny tựa vai trên tấm kim loại ấm, luồn lách giữa các xe đậu cho đến khi đến thật gần hàng cây, sau đó cậu chạy ù kiếm chỗ ẩn náu. Cậu lao người vào một bụi lá kim, tự kéo mình dậy, và ù té kiếm một góc nào tối nhất có thể.
Jack cũng đã có mặt ở đó.
“Mẹ kiếp, Johnny! Cậu làm tớ thót cả ruột.”
Johnny ngửi mùi rượu bourbon từ thằng bạn, thấy cái chai được giữ chặt trong ngực.
“Cậu làm trò gì ở đây vậy Jack?”
Jack di chuyển, ngồi thẳng lưng dựa vào gốc một cây thông. “Còn nơi nào khác để tớ có mặt nữa?”
“Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Jack chỉ vào chiếc xe tuần tra cảnh sát. “Khi tớ đến đây, tớ đã thấy nó rồi.”
“Cậu làm sao đến được đây?”
“Tớ cuốc bộ.”
“Đường dài đến bốn dặm.”
Jack nhún vai.
“Cậu có say không?” Johnny hỏi.
“Cậu đang giảng đạo đấy hả?”
“Không.”
“Cứ như cậu đang giảng đạo cho tớ nghe.”
Johnny làm ngơ lời chỉ trích. “Mẹ tớ có trong ấy không?”
“Tớ nghĩ tớ thấy bà ấy một lần. Sự thật thì, tớ cũng không rõ. Tớ chỉ nằm đây chờ cậu.”
Johnny trườn người bò lại gần hơn ở phía ngoài rìa bụi cây. Jack rít lên. “Đừng chơi dại như vậy. Tớ biết ông bô của tớ cũng có trong đó. Tớ không đủ tài đương đầu với ông ấy vào lúc này.”
“Bố cậu?”
“Ông ta đang lấy điểm. Làm thêm giờ phụ trợ và những gì liên quan. Ông ta muốn được thăng cấp thám tử hạng ưu khi Gerald chơi bóng cho đội chuyên nghiệp.” Hắn làm một ngụm rượu. “Cứ như là chuyện này quan trọng lắm ấy.”
Johnny chui ngược vào trong bụi rậm. Jack bắt đầu lè nhè nói, văng ra khỏi gốc cây thông. Khó khăn lắm hắn mới ngồi thẳng lưng được. “Cậu bị sao vậy?” Johnny hỏi.
“Không có gì.” Rầu rĩ. Johnny quay sự chú tâm vào chuyện xảy ra bên trong căn hộ. “Nếu cậu phải biết...” Jack nói bằng giọng khá lớn.
“Im mồm đi, Jack! Lạy Chúa tôi.”
Jack hạ giọng xuống. “Nếu cậu phải biết, tớ vừa mới tay đôi với ông bố của tớ một trận. Ai đó gọi điện cho ông ấy về chuyện xảy ra ở ngoài thương xá.”
“Để tớ đoán xem. Và ông ấy về phe với Gerald.”
Jack lắc đầu. “Tớ cũng nghĩ như vậy. Chuyện này liên quan đến cậu. Ông ta bảo chúng ta không thể làm bạn với nhau được nữa, và ông ta nói đây là lời khuyến cáo chính thức. Lời khuyến cáo cuối cùng.” Jack xua một tay và lắc lư đứng lên đôi chân của mình. “Nhưng đừng có lo. Tớ nói ông ấy hãy biến đi.”
“Cậu đã không làm vậy.”
Cái chai đưa lên. “Gần như vậy.”
Johnny nhìn đăm đăm về phía cánh cửa sổ. “Nếu tớ vào trong đó, họ sẽ mang tớ đi vĩnh viễn.”
“Ai?”
“Sở Xã hội. Họ sẽ lôi cổ tớ ra khỏi nhà chú Steve và giam cầm tớ với một người nào đó áp dụng kỷ luật thép, họ sẽ bắt tớ một ngày tắm ba lần và cấm chỉ không cho ra khỏi nhà.”
“Hoặc vậy hoặc ai đó ăn lương nhà nước. Họ sẽ nuôi cậu bằng nước uống và bánh mì. Bắt cậu ngủ trên sàn đất. Bắt cậu là nô lệ.”
“Im đi, Jack.”
“Tớ không nói đùa.”
“Thôi đi!”
Jack loạng choạng bò lại gần hơn và liếc mắt ghé nhìn vào trong cửa sổ. Lần này khi lên tiếng, giọng hắn ta rất nghiêm trọng. “Họ đang lo lắng. Mẹ cậu và mọi người.”
“Tớ không thể nghĩ về chuyện này bây giờ.”
“Tại sao không?”
Johnny nắm áo lôi Jack đứng dậy. “Đi,” cậu nói.
“Đâu?”
“Hãy đi cái đã.”
Cậu lôi Jack ra chỗ chiếc xe bán tải. “Chờ ở đây.”
“Ê ông bạn...”
Nhưng Johnny không thèm nghe. Làm lơ luôn cả những xe tuần tra của cớm, cậu cố mở cánh cửa xe tải của chú Steve. Khóa. Trong sân, cậu cạy lấy một hòn gạch từ cạnh của đường xi măng. Bước bộ trở lại chiếc xe tải, giơ cao tay phải lên, cậu đập vỡ nát cửa sổ xe, thọc tay vào bên trong và mở hộc đựng trên táp-lô.
Trở về xe tải, cậu giật phăng cái chai ra khỏi tay của Jack và vứt nó vào trong bóng tối. Cậu đưa cho Jack cái hộp đựng đạn. “Cầm cái này.”
“Cái gì vậy?”
“Và cái này.” Cậu nhét cây súng vào trong tay Jack.
“Ôi trời đất ơi.”
Johnny mở cửa xe và nhìn thật kỹ anh bạn. “Lần này thì cậu đi với tớ chứ hả?”
“Ồ, con bà nó,” Jack nói, và Johnny nổ máy chiếc xe tải.
Johnny lái xe đúng vận tốc quy định, rồi tàng tàng đỗ chiếc xe tải trên đỉnh đồi. Dưới đó, con đường kéo dài chạy đến nhà của Johnny.
“Cậu làm trò gì vậy?”
“Tớ cần phải lấy vài món.”
“Cậu nghĩ có ai ở trong đó không?”
“Chỉ có một cách duy nhất để biết.”
Johnny cho xe chạy xuống con dốc và căn nhà hiện ra phía bên tay phải. Một vài ngọn đèn bị tắt. Không có gì trên đường dẫn vào nhà. Cậu cho xe trờ vào bên trong và tắt máy đi. Không khí buổi đêm trì chịch. Không một cái gì chuyển dịch bên trong nhà. “Nhìn trống không.” Johnny leo ra khỏi cửa và thử chìa khóa của cậu mở cửa trước. “Chiếc chìa này không mở được,” cậu nói.
“Có đúng chìa không?”
Johnny thử một lần nữa. “Mẹ tớ chắc chắn phải đổi ổ khóa rồi.”
“Tại sao?”
“Vì gã Holloway, tớ nghĩ thế.”
“Điều đó tốt, đúng không?”
“Nếu nó mang ý nghĩa như vậy.”
“Thì...” Jack nhìn xung quanh, và Johnny chọi một cục đá qua cửa sổ. “Lạy Chúa, Johnny! Làm gì thì làm, lần tới làm vậy nhớ nói cho tớ biết trước cái.”
“Xin lỗi.”
“Đứa nào lại chọi đá vào đúng cửa sổ phòng của nó?”
Johnny quay lại, giọng căng hơn. “Cậu không hiểu sao?” Cậu chỉ lên con đường dốc đứng, trở về chỗ hai đứa xuất phát. “Đám cớm biết tớ bỏ chạy khỏi chung cư của chú Steve, họ sẽ gọi Sở Xã hội. Chắc chắn như vậy. Họ sẽ nhét tớ vào một chỗ nào đó mà tớ cũng không dám nghĩ tới. Họ sẽ khóa trái cánh cửa lại và chấm dứt câu chuyện. Trò chơi chấm dứt.”
“Hả?” Jack say rượu rồi.
Johnny nắm chặt đôi vai của hắn và bóp thật mạnh. “Đây là cơ hội cuối cùng của tớ để tìm em gái tớ. Cậu nghĩ tớ quan tâm củ khoai gì về cửa sổ nhà gã Ken? Xe tải ông Steve? Mấy cái đó không ý nghĩa gì hết.”
Johnny buông thằng bạn ra với một lực tống làm Jack nghiêng ngả. Johnny nhặt lên một cành cây gãy và dùng nó để đập văng hết những mảnh thủy tinh bén còn vương vấn dính vào khung cửa sổ. Khi cậu vứt khúc cây gãy đi, cậu chắc chắn cho Jack biết ai làm chủ tình hình ở đây. “Chờ ở đây,” cậu nói. “Dòm chừng mọi thứ.”
Cậu trèo vào nhà qua cái cửa sổ bị đập bể, mở công tắc ngọn đèn trên đầu. Chỗ này nhìn cũng y như cũ, nhưng cảm giác thì khác biệt. Một sự đau nhói mất mát đâm trúng vào giữa tim, nhưng cậu bỏ mặc. Vào phòng mẹ trước tiên, cậu kéo cái ngăn kéo tủ cạnh giường và vét hết tiền mặt có ở đấy. Hai trăm đồng bạc, hơn kém chút đỉnh. Cậu lấy hai tờ hai chục và cất tất cả trở lại. Trong phòng cậu, cậu mở ba lô đeo vai và nhét cả quần áo lẫn chiếc chăn vào. Từ trong tủ đựng quần áo, cậu lấy hai cái áo jacket, một cái làm bằng vải denim, cái kia bằng sợi bông. Xoay qua giường ngủ, cậu vơ cuốn sách Lịch sử Đại cương Quận hạt Raven. Nó rớt xuống và mở toang ở trang đặc biệt viết về John Pendleton Merrimon, Nhà giải phẫu và Bãi nô lệ. Trong một giây, cậu sờ bức ảnh người mang cái tên giống cậu, sau đó lật qua trang khác. Trong có hàng tít lớn: “Ngọn đèn của tự do: Người Nô lệ được tự do đầu tiên ở Quận hạt Raven.” Có một câu chuyện về ông Isaac Freemantle, và có một tấm bản đồ.
Trên bản đồ là một con sông và con đường mòn.
Con đường mòn dẫn đến một nơi.
Johnny gấp cuốn sách lại và nhét nó vào ba lô. Cây súng đặt ở trên cùng.
Trong nhà bếp, cậu tìm thấy thức ăn đóng hộp và bơ đậu phộng, một cây đèn pin lớn và một hộp diêm. Cậu lấy bánh mì khỏi ngăn kệ, lấy hai lon nước nho từ tủ lạnh. Trong giây phút cậu nghĩ đến việc viết cho mẹ vài dòng, nhưng giây phút đó đi vèo mất hút. Nếu bà biết cậu toan tính chuyện gì, bà chỉ lo lắng thêm. Cậu bước ra bên ngoài và ném cái áo jacket vải bông cho Jack. “Đây.” Johnny khoác chiếc áo jean jacket. Jack bắt đầu tỉnh rượu. Johnny thấy trên khuôn mặt ẩm ướt và khổ não của Jack, hiện lên sự thận trọng khi Jack nhìn xuống con đường đơn độc dài thăm thẳm. “Cậu không phải đi với tớ,” Johnny nói. “Tớ có thể tự mình làm chuyện này.”
“Johnny. Tớ không tài nào hiểu nổi cậu đang làm trò gì.”
Johnny nhìn vào cánh rừng rậm sau nhà. Cậu nghĩ đến cây súng nặng trịch trong ba lô. “Tớ sẽ nói với cậu khi nào cậu giã rượu. Đến lúc đó nếu cậu vẫn còn muốn đi theo, cậu cũng có thể đi.”
“Bây giờ tụi mình đi đâu đây?”
“Cắm trại.”
Jack nhìn ngẩn tò te, và Johnny đặt một tay lên trên vai của hắn. Miệng cậu mím lại sắc bén, hai mắt sáng quắc. “Cứ nghĩ chuyện này như là một chuyến thám hiểm.”
Cậu lái xe chậm rãi. Nhà cửa gần đường ray xe lửa sập sệ. Johnny nghe thấy tiếng nhạc và những giọng nói thét gào, tiếng kẽo kẹt của cánh cửa so le bị đóng ập. Cậu tìm thấy đường Huron và rẽ trái. Nhiều xe đậu san sát trên con đường chật hẹp và những mảnh kính chớp loé dưới mương rãnh. Cỏ dại mọc cao từ những chỗ xi-măng nứt nẻ trên lề đường và một con chó điên cuồng sủa về hướng cậu từ trong bóng tối. Cậu chỉ nhìn thấy một mảng nâu trên nền đen, một đường viền răng cưa bị giật khựng lại ở cuối sợi xích. Johnny tiếp tục lái, nhưng có những con chó ở sân nhà khác. Cậu tưởng tượng những ngón tay trên màn cửa mỏng, người ta che khuất đi màn ảnh truyền hình xanh khi họ khom lưng dõi mắt nhìn qua những cánh cửa sổ bẩn thỉu. Và nó không chỉ là tưởng tượng. Phía bên trái, một người đàn ông bước ra khỏi cửa, đứng trong hàng hiên. Đôi chân gã xanh xao, gã cởi trần, mặc chiếc quần jeans, và phì phèo điếu thuốc lá kẹp giữa cặp môi. Johnny làm ngơ gã và tiếp tục lái.
Căn nhà của Freemantle nằm lù lù trước mặt phía bên phải. Trông nó như một gã khổng lồ không đèn đuốc cắm vào trong một miếng đất tối om. Đằng sau nhà, sỏi đá xanh xám đổ xuống trườn dốc dẫn đến đường ray xe lửa. Johnny ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, bụi đá và dầu. Cậu tạt xe vào sát lề đường và tắt máy. Sau lưng cậu, trong căn nhà sơn màu vàng mù-tạt, một đứa trẻ đang khóc. Johnny bước xuống đường, tiếng khóc đứa trẻ ngừng. Lũ chó không còn sủa inh ỏi. Bước chân vào sân nhà gã Freemantle, Johnny thấy băng nhựa vàng treo giữa những cây cột chống nhà. Cúi rạp dưới băng nhựa, cậu khum tay ôm mặt và cố nhìn vào bên trong. Không có gì. Tối hơn bên ngoài. Johnny kéo những băng nhựa vàng xuống. Cánh cửa trước nhà mở tung khi cậu mới đụng đến. Johnny bước vào bên trong, nhưng không ai trong đấy. Căn nhà trống trọi. Cậu mở công tắc đèn và thấy vết máu trên tường. Điều này làm cậu sợ hãi.
Đó là sự thật.
Máu chảy thành vệt và đen thẫm. Bột xám phủ đầy trên công tắc đèn và tay nắm nắm đấm cửa. Căn phòng đằng sau nhà có những vệt máu ghê rợn hơn. Mùi tương tự. Mùi dầu đặc quánh, ám vào trong cuống họng. Máu khô như là sa mạc trên sàn nhà. Cuộn băng keo đánh dấu nơi thi thể ngã xuống.
Hai thi thể.
Một sa mạc máu.
Johnny quay đầu và chạy ra ngoài cửa trước. Hành lang chật hẹp và hình bóng của cậu vặn vẹo khi cậu chạy. Cửa vẫn mở, vững chắc, đen ngòm trống trải với những cuộn băng nhựa màu vàng đập vào cánh tay cậu. Cậu nhảy phóng khỏi hàng hiên, rơi xuống đau điếng, da hai bàn tay bị kéo rách. Cậu vấp thêm một lần nữa, sau đó nổ máy xe tải và thoát hiểm. Những con chó đồng vùng dậy sủa vang cả xóm tiễn cậu đi.
Thám tử Hunt lái xe bạt mạng trên đường phố. Ông leo lên đỉnh ngọn đồi cuối cùng với vận tốc tám mươi cây số một giờ, cảm tưởng chiếc xe vươn lên từ những ống nhún; sau đó ông lao xuống dốc, chân đạp mạnh khi cây kim đồng hồ leo lên 90km/h. Ông thắng gấp ở ngay đường dẫn vào nhà bà Katherine, tạt sát vào lề đường bên phải.
Trong nhà đèn điện sáng choang. Bóng tối phủ dày trên những lùm cây. Không một chiếc xe tuần tiễu.
Hunt lao ra khỏi xe, ánh sáng màu xanh xuyên thủng mặt sau kính xe. Ông đảo mắt nhìn cây cối và sân vườn, một tay sẵn sàng đặt trên báng súng vẫn còn nằm nguyên trong bao da. Không gian tĩnh lặng không một tiếng động; hành lang trống trải. Ông đập ầm ầm vào cánh cửa, đoán chừng có sự chuyển động bên trong, ông quay bước, kiểm tra sân nhà phía sau lưng ông thêm một lần nữa. Khóa cửa bật chốt và cánh cửa mở hé, rồi sau đó vung mạnh mở toang hoác ra. Bà Katherine Merrimon đứng trong ánh sáng, khuôn mặt đẫm lệ, dáng hình nhỏ bé, một con dao chặt thịt dài hai mươi phân được cầm chặt giữa các ngón tay bóp mạnh thấu tận xương.
“Katherine... ”
“Có tin tức gì của Johnny không?”
Hunt bước qua cánh cửa. “Tôi đã phái một xe tuần tiễu đến căn hộ chung cư của ông Steve. Có lẽ giờ này họ đang có mặt ở đó.” Hunt chìa ra một bàn tay. “Xin bà cho tôi con dao?”
“Tôi xin lỗi.” Bà đưa nó cho ông và ông đặt nó lên trên mặt kệ.
“Bà ổn cả chứ,” ông nói. “Tôi tin chắc Johnny cũng như vậy.”
“Nó không thể ổn được.”
“Chúng ta chưa biết gì hết.”
“Tôi muốn đến nhà Steve.”
“Tôi sẽ đưa bà đến. Tôi hứa. Hãy ngồi xuống đây một tí.” Ông dắt bà vào trong ghế sofa và ngồi xuống. Cái hộp đặt trên bàn. “Cái này đó hả?” Hunt hỏi. Bà gật đầu. “Tôi nghĩ giờ nó đã chết.”
Hunt tiến gần đến chiếc hộp, thấy cái băng bằng bạc đã được xé ra, và bên cạnh cái hộp là phong bì và một tờ giấy. “Tôi không thể nào để nó ở ngoài,” bà Katherine nói. Hunt dùng cây bút giở nắp hộp lên. Một thước phim phủ trên mắt con mèo. Lưỡi nó thò ra.
“Nó chết rồi.” Hunt đóng nắp hộp, sau đó đọc thông điệp: Không thấy ai. Không nghe gì. Khóa mồm lại.
Bà Katherine bước ngang qua phòng và đứng đằng sau ông, nhìn xuống. Bà run cầm cập. “Ông có nghĩ gã Ken làm không? Nó được đặt trước cửa sau khi gã bỏ đi mười phút.”
“Tôi nghi là không.”
“Có vẻ ông rất quả quyết.”
“Không phải, nhưng tôi cảm thấy không như vậy. Tại sao lại phải bỏ đi rồi trở lại? Tại sao lại gào lên cho mọi người biết mình? Và tại sao không làm liền ngay lúc đầu?”
“Điều này có nghĩa là gì?” Bà Katherine hỏi.
Thám tử Hunt đọc hàng chữ một lần nữa. “Tôi nghĩ nó liên quan đến Burton Jarvis.”
“Cái gì?”
“Báo chí nói rất nhiều về vụ án này.” Ông nhìn vào mắt bà. “Bà thấy tờ ghi chú của Johnny chưa?”
“Dĩ nhiên.”
“Cậu bé có mặt ở đó, Katherine, ở nhà gã Jarvis. Không cần biết cậu ấy muốn tôi tin kiểu gì, Johnny có mặt ở đó rất nhiều lần.”
“Ai đó nghĩ Johnny thấy hắn ta?”
“Johnny xác nhận năm trong sáu người đàn ông đến đó thường xuyên. Chỉ có năm.”
“Và số sáu thì?”
“Số sáu rất cẩn thận. Chúng tôi được biết gã đổi biển số xe ba lần. Gã ta lo lắng Johnny có thể nhận diện được gã.”
“Ông đang nói về gã cớm đó hả?”
“Chúng ta không biết có phải gã đó là cớm không.”
“Johnny nghĩ gã ấy là cớm.”
“Cậu ta nhầm. Nhất định cậu ta nhầm lẫn.”
“Nhưng nếu nó không nhầm thì sao?”
Hunt không có câu trả lời. Thay vào đó, ông chìa một bàn tay ra. “Đi tìm con trai bà thôi!”
Khi Johnny rẽ xe vào khu chung cư nhà ông Steve, trời đã khuya khoắt. Cậu lạng quạng giữa những dãy nhà, rẽ hướng trái lần chót, và dừng lại vài trăm mét ở tít đằng xa. Chiếc xe tải của ông Steve đã trở về. Những xe tuần tiễu của cớm đậu trước căn hộ chung cư. Xe ông Hunt cũng có mặt ở đó. Có nghĩa Sở Xã hội đang ở đó.
Johnny tự chửi thề. Lẽ ra cậu phải trở về nhanh chóng hơn. Lẽ ra cậu không nên đi mới phải. Họ sẽ lôi cổ cậu đi vĩnh viễn. Chắc như đinh đóng cột. Chắc như bất cứ thứ gì. Cậu tắt máy và mở cửa. Bên phải đường, một hàng thông vươn lên. Johnny tựa vai trên tấm kim loại ấm, luồn lách giữa các xe đậu cho đến khi đến thật gần hàng cây, sau đó cậu chạy ù kiếm chỗ ẩn náu. Cậu lao người vào một bụi lá kim, tự kéo mình dậy, và ù té kiếm một góc nào tối nhất có thể.
Jack cũng đã có mặt ở đó.
“Mẹ kiếp, Johnny! Cậu làm tớ thót cả ruột.”
Johnny ngửi mùi rượu bourbon từ thằng bạn, thấy cái chai được giữ chặt trong ngực.
“Cậu làm trò gì ở đây vậy Jack?”
Jack di chuyển, ngồi thẳng lưng dựa vào gốc một cây thông. “Còn nơi nào khác để tớ có mặt nữa?”
“Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Jack chỉ vào chiếc xe tuần tra cảnh sát. “Khi tớ đến đây, tớ đã thấy nó rồi.”
“Cậu làm sao đến được đây?”
“Tớ cuốc bộ.”
“Đường dài đến bốn dặm.”
Jack nhún vai.
“Cậu có say không?” Johnny hỏi.
“Cậu đang giảng đạo đấy hả?”
“Không.”
“Cứ như cậu đang giảng đạo cho tớ nghe.”
Johnny làm ngơ lời chỉ trích. “Mẹ tớ có trong ấy không?”
“Tớ nghĩ tớ thấy bà ấy một lần. Sự thật thì, tớ cũng không rõ. Tớ chỉ nằm đây chờ cậu.”
Johnny trườn người bò lại gần hơn ở phía ngoài rìa bụi cây. Jack rít lên. “Đừng chơi dại như vậy. Tớ biết ông bô của tớ cũng có trong đó. Tớ không đủ tài đương đầu với ông ấy vào lúc này.”
“Bố cậu?”
“Ông ta đang lấy điểm. Làm thêm giờ phụ trợ và những gì liên quan. Ông ta muốn được thăng cấp thám tử hạng ưu khi Gerald chơi bóng cho đội chuyên nghiệp.” Hắn làm một ngụm rượu. “Cứ như là chuyện này quan trọng lắm ấy.”
Johnny chui ngược vào trong bụi rậm. Jack bắt đầu lè nhè nói, văng ra khỏi gốc cây thông. Khó khăn lắm hắn mới ngồi thẳng lưng được. “Cậu bị sao vậy?” Johnny hỏi.
“Không có gì.” Rầu rĩ. Johnny quay sự chú tâm vào chuyện xảy ra bên trong căn hộ. “Nếu cậu phải biết...” Jack nói bằng giọng khá lớn.
“Im mồm đi, Jack! Lạy Chúa tôi.”
Jack hạ giọng xuống. “Nếu cậu phải biết, tớ vừa mới tay đôi với ông bố của tớ một trận. Ai đó gọi điện cho ông ấy về chuyện xảy ra ở ngoài thương xá.”
“Để tớ đoán xem. Và ông ấy về phe với Gerald.”
Jack lắc đầu. “Tớ cũng nghĩ như vậy. Chuyện này liên quan đến cậu. Ông ta bảo chúng ta không thể làm bạn với nhau được nữa, và ông ta nói đây là lời khuyến cáo chính thức. Lời khuyến cáo cuối cùng.” Jack xua một tay và lắc lư đứng lên đôi chân của mình. “Nhưng đừng có lo. Tớ nói ông ấy hãy biến đi.”
“Cậu đã không làm vậy.”
Cái chai đưa lên. “Gần như vậy.”
Johnny nhìn đăm đăm về phía cánh cửa sổ. “Nếu tớ vào trong đó, họ sẽ mang tớ đi vĩnh viễn.”
“Ai?”
“Sở Xã hội. Họ sẽ lôi cổ tớ ra khỏi nhà chú Steve và giam cầm tớ với một người nào đó áp dụng kỷ luật thép, họ sẽ bắt tớ một ngày tắm ba lần và cấm chỉ không cho ra khỏi nhà.”
“Hoặc vậy hoặc ai đó ăn lương nhà nước. Họ sẽ nuôi cậu bằng nước uống và bánh mì. Bắt cậu ngủ trên sàn đất. Bắt cậu là nô lệ.”
“Im đi, Jack.”
“Tớ không nói đùa.”
“Thôi đi!”
Jack loạng choạng bò lại gần hơn và liếc mắt ghé nhìn vào trong cửa sổ. Lần này khi lên tiếng, giọng hắn ta rất nghiêm trọng. “Họ đang lo lắng. Mẹ cậu và mọi người.”
“Tớ không thể nghĩ về chuyện này bây giờ.”
“Tại sao không?”
Johnny nắm áo lôi Jack đứng dậy. “Đi,” cậu nói.
“Đâu?”
“Hãy đi cái đã.”
Cậu lôi Jack ra chỗ chiếc xe bán tải. “Chờ ở đây.”
“Ê ông bạn...”
Nhưng Johnny không thèm nghe. Làm lơ luôn cả những xe tuần tra của cớm, cậu cố mở cánh cửa xe tải của chú Steve. Khóa. Trong sân, cậu cạy lấy một hòn gạch từ cạnh của đường xi măng. Bước bộ trở lại chiếc xe tải, giơ cao tay phải lên, cậu đập vỡ nát cửa sổ xe, thọc tay vào bên trong và mở hộc đựng trên táp-lô.
Trở về xe tải, cậu giật phăng cái chai ra khỏi tay của Jack và vứt nó vào trong bóng tối. Cậu đưa cho Jack cái hộp đựng đạn. “Cầm cái này.”
“Cái gì vậy?”
“Và cái này.” Cậu nhét cây súng vào trong tay Jack.
“Ôi trời đất ơi.”
Johnny mở cửa xe và nhìn thật kỹ anh bạn. “Lần này thì cậu đi với tớ chứ hả?”
“Ồ, con bà nó,” Jack nói, và Johnny nổ máy chiếc xe tải.
Johnny lái xe đúng vận tốc quy định, rồi tàng tàng đỗ chiếc xe tải trên đỉnh đồi. Dưới đó, con đường kéo dài chạy đến nhà của Johnny.
“Cậu làm trò gì vậy?”
“Tớ cần phải lấy vài món.”
“Cậu nghĩ có ai ở trong đó không?”
“Chỉ có một cách duy nhất để biết.”
Johnny cho xe chạy xuống con dốc và căn nhà hiện ra phía bên tay phải. Một vài ngọn đèn bị tắt. Không có gì trên đường dẫn vào nhà. Cậu cho xe trờ vào bên trong và tắt máy đi. Không khí buổi đêm trì chịch. Không một cái gì chuyển dịch bên trong nhà. “Nhìn trống không.” Johnny leo ra khỏi cửa và thử chìa khóa của cậu mở cửa trước. “Chiếc chìa này không mở được,” cậu nói.
“Có đúng chìa không?”
Johnny thử một lần nữa. “Mẹ tớ chắc chắn phải đổi ổ khóa rồi.”
“Tại sao?”
“Vì gã Holloway, tớ nghĩ thế.”
“Điều đó tốt, đúng không?”
“Nếu nó mang ý nghĩa như vậy.”
“Thì...” Jack nhìn xung quanh, và Johnny chọi một cục đá qua cửa sổ. “Lạy Chúa, Johnny! Làm gì thì làm, lần tới làm vậy nhớ nói cho tớ biết trước cái.”
“Xin lỗi.”
“Đứa nào lại chọi đá vào đúng cửa sổ phòng của nó?”
Johnny quay lại, giọng căng hơn. “Cậu không hiểu sao?” Cậu chỉ lên con đường dốc đứng, trở về chỗ hai đứa xuất phát. “Đám cớm biết tớ bỏ chạy khỏi chung cư của chú Steve, họ sẽ gọi Sở Xã hội. Chắc chắn như vậy. Họ sẽ nhét tớ vào một chỗ nào đó mà tớ cũng không dám nghĩ tới. Họ sẽ khóa trái cánh cửa lại và chấm dứt câu chuyện. Trò chơi chấm dứt.”
“Hả?” Jack say rượu rồi.
Johnny nắm chặt đôi vai của hắn và bóp thật mạnh. “Đây là cơ hội cuối cùng của tớ để tìm em gái tớ. Cậu nghĩ tớ quan tâm củ khoai gì về cửa sổ nhà gã Ken? Xe tải ông Steve? Mấy cái đó không ý nghĩa gì hết.”
Johnny buông thằng bạn ra với một lực tống làm Jack nghiêng ngả. Johnny nhặt lên một cành cây gãy và dùng nó để đập văng hết những mảnh thủy tinh bén còn vương vấn dính vào khung cửa sổ. Khi cậu vứt khúc cây gãy đi, cậu chắc chắn cho Jack biết ai làm chủ tình hình ở đây. “Chờ ở đây,” cậu nói. “Dòm chừng mọi thứ.”
Cậu trèo vào nhà qua cái cửa sổ bị đập bể, mở công tắc ngọn đèn trên đầu. Chỗ này nhìn cũng y như cũ, nhưng cảm giác thì khác biệt. Một sự đau nhói mất mát đâm trúng vào giữa tim, nhưng cậu bỏ mặc. Vào phòng mẹ trước tiên, cậu kéo cái ngăn kéo tủ cạnh giường và vét hết tiền mặt có ở đấy. Hai trăm đồng bạc, hơn kém chút đỉnh. Cậu lấy hai tờ hai chục và cất tất cả trở lại. Trong phòng cậu, cậu mở ba lô đeo vai và nhét cả quần áo lẫn chiếc chăn vào. Từ trong tủ đựng quần áo, cậu lấy hai cái áo jacket, một cái làm bằng vải denim, cái kia bằng sợi bông. Xoay qua giường ngủ, cậu vơ cuốn sách Lịch sử Đại cương Quận hạt Raven. Nó rớt xuống và mở toang ở trang đặc biệt viết về John Pendleton Merrimon, Nhà giải phẫu và Bãi nô lệ. Trong một giây, cậu sờ bức ảnh người mang cái tên giống cậu, sau đó lật qua trang khác. Trong có hàng tít lớn: “Ngọn đèn của tự do: Người Nô lệ được tự do đầu tiên ở Quận hạt Raven.” Có một câu chuyện về ông Isaac Freemantle, và có một tấm bản đồ.
Trên bản đồ là một con sông và con đường mòn.
Con đường mòn dẫn đến một nơi.
Johnny gấp cuốn sách lại và nhét nó vào ba lô. Cây súng đặt ở trên cùng.
Trong nhà bếp, cậu tìm thấy thức ăn đóng hộp và bơ đậu phộng, một cây đèn pin lớn và một hộp diêm. Cậu lấy bánh mì khỏi ngăn kệ, lấy hai lon nước nho từ tủ lạnh. Trong giây phút cậu nghĩ đến việc viết cho mẹ vài dòng, nhưng giây phút đó đi vèo mất hút. Nếu bà biết cậu toan tính chuyện gì, bà chỉ lo lắng thêm. Cậu bước ra bên ngoài và ném cái áo jacket vải bông cho Jack. “Đây.” Johnny khoác chiếc áo jean jacket. Jack bắt đầu tỉnh rượu. Johnny thấy trên khuôn mặt ẩm ướt và khổ não của Jack, hiện lên sự thận trọng khi Jack nhìn xuống con đường đơn độc dài thăm thẳm. “Cậu không phải đi với tớ,” Johnny nói. “Tớ có thể tự mình làm chuyện này.”
“Johnny. Tớ không tài nào hiểu nổi cậu đang làm trò gì.”
Johnny nhìn vào cánh rừng rậm sau nhà. Cậu nghĩ đến cây súng nặng trịch trong ba lô. “Tớ sẽ nói với cậu khi nào cậu giã rượu. Đến lúc đó nếu cậu vẫn còn muốn đi theo, cậu cũng có thể đi.”
“Bây giờ tụi mình đi đâu đây?”
“Cắm trại.”
Jack nhìn ngẩn tò te, và Johnny đặt một tay lên trên vai của hắn. Miệng cậu mím lại sắc bén, hai mắt sáng quắc. “Cứ nghĩ chuyện này như là một chuyến thám hiểm.”
Tác giả :
John Hart