Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà
Chương 85: Ngoại truyện 4: Bé con (8)
Edit: Spring13 / Beta: Sam
Dưới sự yêu thương của ba mẹ, Tiểu Hằng trưởng thành khỏe mạnh vui vẻ.
Tiêu Tân Hằng thật sự rất giống Tiêu Tân Thâm, từ nhỏ thành tích đã xuất sắc, dưới sự đích thân chỉ dạy của anh chữ viết của cậu rất đẹp.
Cậu cùng Thẩm Kế Nhượng ở nhà hàng xóm cũng chơi rất thân, hai đứa trẻ thường xuyên chia sẻ đồ chơi với nhau, Tiểu Hằng cũng thường xuyên tới nhà họ Thẩm chơi.
Tuổi thơ của Tiểu Hằng không bị ép buộc học hành, Tiêu Tân Thâm sắp đặt việc học hành và giải trí cân bằng cho cậu.
Cho dù là diện mạo bên ngoài hay là tính cách, từ trong ra ngoài Tiêu Tân Hằng đều rất giống ba.
Sầm Niệm cảm thấy con trai từ từ trưởng thành khiến cô chẳng có cảm giác tồn tại, may mà sau khi Tiểu Hằng đi nhà trẻ, cô phát hiện miệng cậu bé có chút giống cô. Lúc này cô mới yên tâm một chút.
Tính tình của cậu đương nhiên cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, Sầm Niệm cảm thấy sau khi mình sinh con, cô chưa từng lo lắng quá nhiều về con trai.
Con trai lên bốn tuổi rồi.
À đúng rồi, ngoại trừ một chuyện vào năm ba tuổi.
Tiêu Tân Hằng chỉ lớn hơn Thẩm Lễ sáu tháng, hai đứa nhỏ cùng năm đi học nhà trẻ. Còn là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng bàn.
Sau khi vào nhà trẻ, Tiểu Hằng không giống như những đứa trẻ khác. Cậu không những không khóc, sau khi vào lớp thì ngoan ngoãn ngồi xuống, còn vẫy tay tạm biệt Sầm Niệm đã đặc biệt xin nghỉ đưa cậu đi nhà trẻ.
“Mẹ ơi, mẹ trở về đi làm đi, bằng không chú Quan sẽ càm ràm với mẹ đó.” Giọng nói Tiểu Hằng non nớt nhưng nghiêm túc nói.
Sầm Niệm: ……
Cái đó chẳng giống như cô đã tưởng tượng, đi nhà trẻ không phải nên khóc lóc dữ dội mới đúng sao?
Hơn nữa ngay cả việc ăn uống Tiểu Hằng cũng không làm phiền tới cô giáo, còn không kén ăn. Nhân tiện giúp cô giáo trông chừng Thẩm Lễ biết nghe lời.
Thẩm Lễ là đứa trẻ quấy nhất trong lớp, mẹ bỏ quả quýt trong cặp sách cô bé, cô bé không lột vỏ được cũng khóc, bút chì bị gãy cũng sẽ khóc. Tiêu Tân Hằng luôn là người giúp cô bé giải quyết mọi chuyện. Giúp cô bé lột vỏ quýt, giúp cô bé gọt bút chì.
Rất nhiều lúc, cô giáo còn chưa phát hiện Tiểu Lễ khóc thì Tiêu Tân Hằng đã dỗ dành cô bé rồi. Cô giáo giảm bớt rất nhiều phiền toái, thế là luôn để hai đứa trẻ ngồi cùng bàn chưa từng tách ra.
Tháng cuối cùng của lớp nhà trẻ, trong cặp sách Thẩm Lễ không biết bị ai bỏ vào một con sâu róm. Cô bé bị dọa tới mức khóc như mưa, khóc đến mức cô giáo cũng hết cách, bèn gọi Thẩm Tứ Hành và Quý Dao tới dỗ dành con gái.
Thẩm Lễ khóc đến cái mũi đỏ bừng, bởi vì thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt cũng ửng đỏ. Thẩm Tứ Hành đau lòng lau nước mắt cho con gái, anh ta hỏi tình huống mới biết được trước khi Tiểu Lễ phát hiện ra con sâu róm, Tiểu Hằng luôn giành cầm cặp sách của cô bé. Cuối cùng cô bé giả bộ muốn khóc Tiểu Hằng mới khẩn trương thả lỏng bàn tay. Thẩm Lễ đắc ý mở ra cặp sách, con sâu róm liền nằm trên mu bàn tay cô bé.
Việc này khiến cho Thẩm Tứ Hành rất khó xử, anh ta đã nhìn thấy Tiêu Tân Hằng lớn dần từ nhỏ, theo đạo lý mà nói, đứa trẻ này hẳn là không ức hiếp Tiểu Lễ mới đúng. Nhưng sự thật lại xảy ra trước mắt, trước khi phát hiện con sâu róm trong cặp sách của Tiểu Lễ thì cặp sách chỉ từng nằm trong tay Tiểu Hằng.
Thẩm Tứ Hành đề nghị muốn xem máy quay trong lớp, nhưng đúng lúc hôm đó nhà trẻ cúp điện, khi máy phát điện bắt đầu vận hành thì Thẩm Lễ đã bị con sâu róm dọa khóc.
Chuyện này coi như bỏ qua, Tiêu Tân Thâm đưa Tiểu Hằng tới cửa xin lỗi Tiểu Lễ.
Nhưng Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm đều rất hiểu con trai mình, Tiểu Hằng không phải loại người thích gây rối, huống chi là đối với Tiểu Lễ.
Cuối cùng, Sầm Niệm tận tình khuyên bảo vừa đấm vừa xoa hồi lâu, Tiểu Hằng mới nói ra chân tướng.
Lớp học có một cậu bé hư thường ngày thích gây rối, đặc biệt đối với Tiểu Lễ. Bút chì của Tiểu Lễ thường xuyên bị cậu ta làm gãy, còn kéo bím tóc của Tiểu Lễ. Tiêu Tân Hằng kể chuyện này với cô giáo, cô giáo phê bình cậu ta, cậu ta mới ngoan ngoãn một chút.
Nhưng đứa trẻ kia là người mang thù, thường ngày Tiêu Tân Hằng theo sát bên cạnh Thẩm Lễ, cậu ta không tìm được cơ hội thích hợp, hơn nữa ánh mắt Tiêu Tân Hằng nhìn cậu ta cũng rất hung dữ.
Hôm nay cô giáo chọn ra người đọc bài tiếng Anh vào cuối kỳ, cô giáo gọi hai người vào văn phòng. Tiểu Hằng đọc xong đoạn tiếng Anh đơn giản, khi cậu trở về lớp thì thấy được cậu bé hư kia đang nhét gì đó vào trong cặp sách của Thẩm Lễ.
Nhìn thấy Tiêu Tân Hằng trở về lớp học, đứa nhỏ kia vội vàng kéo lại cặp sách của Thẩm Lễ rồi ném trở về chiếc bàn của cô bé.
“Cậu bỏ cái gì trong cặp sách của Thẩm Lễ?” Tuy rằng Tiêu Tân Hằng còn nhỏ, nhưng cậu vẫn bắt chước dáng vẻ hung dữ của ba giống đến bảy phần.
Đứa trẻ hư kia: “Không có gì.”
Đúng lúc này đột nhiên cúp điện.
Cô giáo đã chọn lựa xong, Thẩm Lễ cũng trở về lớp học.
Tiêu Tân Hằng đương nhiên không tin lời cậu nhóc kia, cậu vươn tay muốn lấy cặp sách của Thẩm Lễ.
Lớp học không cho tùy tiện mang theo đồ ăn vặt, Thẩm Lễ giấu trong cặp một miếng thạch mang đi từ trong nhà, cô bé chuẩn bị đưa cho Tiêu Tân Hằng.
Đây là miếng thạch cô bé nhịn ăn để lại, cô bé nhịn cả đêm cũng không nỡ ăn. Thẩm Lễ muốn tự tay đưa cho Tiêu Tân Hằng, không thể để cậu ấy phát hiện.
Bởi vì chuyện này, hai người kéo qua kéo lại dây cặp, không ai nhường ai.
Nhưng Tiêu Tân Hằng không thể lay chuyển Thẩm Lễ, đặc biệt khi thấy miệng cô bé xệ xuống như muốn khóc.
Thẩm Lễ vừa mở cặp sách, không chạm vào miếng thạch của mình, ngược lại đụng phải sâu róm.
Vì thế xảy ra chuyện sau đó.
Nguyên nhân hậu quả sự việc cuối cùng đã biết rõ ràng.
Nhưng sau chuyện này, cô giáo cũng hiểu được để hai người ngồi cùng bàn không tốt lắm, để các bạn nhỏ quen nhiều bạn mới tốt. Vì thế khi hai người học lớp chồi vẫn ngồi tách ra.
Một năm trôi qua, bạn ngồi cùng bàn thay phiên, Tiêu Tân Hằng và Thẩm Lễ rốt cuộc lại ngồi cùng bàn.
Tiêu Tân Quỳ đã lên tiểu học, năm nay được nghỉ hè sớm, cô bé ồn ào muốn bà nội đưa mình tới thành phố Giang. Minh Nhược Lan dẫn theo Quỳ Quỳ ở tạm nhà Tiêu Tân Thâm.
Ăn xong, Quỳ Quỳ lén hỏi Tiểu Hằng: “Tiểu Hằng, dạo này em có bắt nạt Tiểu Lễ không?”
Tiêu Tân Hằng nhìn cô bé một cái, dùng giọng trẻ con lại nghiêm túc nói: “Em sẽ không bắt nạt Tiểu Lễ.”
Quỳ Quỳ cảm thấy rất lạ, rõ ràng trước đó cậu từng bắt nạt Tiểu Lễ. Mỗi lần Tiểu Lễ thấy cậu thì sẽ trốn sau lưng ba mẹ. Đây không phải là biểu hiện sợ Tiểu Hằng sao?
Vả lại, cậu không bắt nạt Tiểu Lễ thì cậu út của Tiểu Lễ, anh Ngôn của cô bé sẽ không đến nhà đòi lẽ phải cho Tiểu Lễ.
Cô bé lại ngại chủ động đi tìm anh Ngôn chơi. Thật là khiến Quỳ Quỳ đau đầu mà, làm sao mới có thể để anh Ngôn chủ động tìm tới cửa đây?
Quỳ Quỳ cũng không ngờ, mình còn chưa nghĩ ra cách thì nguyện vọng đã mau chóng được thực hiện.
Hai hôm sau, Quý Ngôn dẫn Tiểu Lễ khóc đến sưng mắt gõ cửa nhà họ Tiêu.
Hai nhà nằm kế nhau, Quý Ngôn sắp vào trung học, hiện tại cũng đang nghỉ.
Hôm nay Quý Ngôn đón Tiểu Lễ về nhà, sau khi về nhà cô bé cứ rầu rĩ không vui, Thẩm Kế Nhượng tặng kem của mình cho em gái, Tiểu Lễ cũng không ăn.
Quý Ngôn cảm thấy lạ, thường ngày Thẩm Lễ thấy kem thì sẽ vui vẻ. Quý Ngôn vừa truy hỏi, Thẩm Lễ bắt đầu khóc. Lúc này Thẩm Tứ Hành và Quý Dao còn chưa tan tầm về nhà.
Tiểu Lễ khóc thút thít nói: “Cháu, cháu…Tiểu Hằng, hôn, cháu hôn…” Cô bé muốn nói mình hôn Tiểu Hằng, nhưng cô bé khóc sướt mướt không nói ra hoàn chỉnh.
Quý Ngôn hiểu sai ý, cũng không cho rằng cháu gái mình chủ động hôn Tiểu Hằng kia. Vừa nghe được cháu mình bị Tiêu Tân Hằng hôn, cậu bế người đi sang nhà hàng xóm.
“Anh Ngôn.” Minh Nhược Lan đi ra mở ra, cửa mở ra lại truyền đến âm thanh của Quý Ngôn. Quỳ Quỳ lập tức buông ra điều khiển tivi mà chạy tới cửa, cô bé trốn sau lưng bà nội, thò ra cái đầu nhỏ đỏ mặt gọi Quý Ngôn.
“Gọi chú.” Minh Nhược Lan nhấn mạnh.
Quỳ Quỳ không muốn gọi chú, Quý Ngôn trực tiếp lên tiếng, lễ phép nói chuyện này với Minh Nhược Lan. Thẩm Lễ nghe được lời của cậu út cô bé sốt ruột không thôi, nhưng càng muốn giải thích thì càng khóc dữ hơn.
Không phải Tiểu Hằng hôn cô bé, vì tối qua cô bé thấy mẹ hôn ba, thế là nắm tay mẹ hỏi, mẹ nói rằng: “Đây là vì mẹ thích ba nên mới hôn ba, Tiểu Lễ không thể tùy tiện để các bạn nam khác hôn, cho dù là ai cũng không được, con chỉ có thể hôn người mình thích thôi.”
Bởi vì Tiêu Tân Hằng rốt cuộc trở về làm bạn cùng bàn của mình, Tiểu Lễ vui quá nên hôn má cậu một cái.
Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm nhận được điện thoại của Minh Nhược Lan thì vội vàng chạy về nhà.
Sầm Niệm ngồi trên xe tỏ vẻ khó tin nói với Tiêu Tân Thâm: “Ông xã, sao Tiểu Hằng lại…”
Có thể làm ra chuyện không lễ phép như vậy?
Sắc mặt Tiêu Tân Thâm nghiêm túc, một tay anh cầm tay lái, thừa dịp chờ đèn giao thông, anh nắm tay Sầm Niệm, nói: “Trở về hỏi con trai.”
Sầm Niệm lo lắng gật đầu: “Ừm.”
Về đến nhà, Tiêu Tân Thâm gọi Tiểu Hằng vào phòng sách, hai vợ chồng cùng nhau hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tân Hằng tràn ngập vẻ quật cường, cậu chẳng nói lời nào.
Tới cuối cùng, Tiểu Hằng nắm chặt quả đấm nhỏ bé, dùng âm thanh non nớt nói: “Con sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Lễ.”
Cậu biết chuyện này là không đúng, không thể để người lớn biết là Tiểu Lễ hôn cậu, bằng không Tiểu Lễ sẽ bị mắng.
Sầm Niệm suýt nữa không thở nổi. Ngay lúc cô suýt nữa tức chết, không biết nên làm sao giải thích với Quý Dao và Thẩm Tứ Hành, Tiêu Tân Thâm mở ra ứng dụng theo dõi dành cho phụ huynh, phát lại đoạn video trong lớp.
Anh cũng biết con trai mình sẽ không làm ra chuyện như vậy, vừa xem máy quay trong lớp quả nhiên không phải Tiểu Hằng hôn Tiểu Lễ, mà là Tiểu Lễ hôn Tiểu Hằng.
Sự việc rốt cuộc rõ ràng, Thẩm Tứ Hành đúng lúc gọi điện đến.
Sau khi Tiểu Lễ ở nhà khóc đủ rồi, Quý Dao đau lòng cho cô bé ăn thêm một cây kem Haagen-Dazs. Cô bé mới chậm rãi kể lại chuyện này với ba mẹ.
“Mẹ nói, thích mới có thể hôn, con thích Tiểu Hằng nên hôn. Nhưng con lại cảm thấy con làm vậy…làm vậy là không đúng.” Nói xong, Tiểu Lễ bật khóc, “Mẹ ơi, Tiểu Lễ sai rồi, con sai rồi.”
Lần này đổi thành Quý Dao suýt nữa không thở nổi, cô vội vàng bảo chồng mình gọi điện qua xin lỗi.
Sự việc nói ra rõ ràng, cha mẹ hai bên đều thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tứ Hành và Quý Dao cân nhắc lại, cả đêm ở nhà tổ chức đại hội giáo dục, hơn nữa phản tỉnh bản thân. Làm cha mẹ, sau khi đứa nhỏ nhìn thấy bọn họ hôn nhau đã không đưa ra sự giáo dục chính xác.
Buổi tối Sầm Niệm nằm trong lòng Tiêu Tân Thâm, gối đầu lên cánh tay anh, cô nhớ lại chuyện hôm nay, nói chầm chậm: “Ông xã, con trai thật sự giống anh quá đi.”
Còn nhớ hồi đại học, Tiêu Tân Thâm cũng bá đạo hôn cô, sau đó còn nói một câu giống vậy: “Sầm Niệm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Tiêu Tân Thâm cũng nhớ lại chuyện xưa, anh mỉm cười ôm Sầm Niệm càng chặt hơn.
Trong nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Có điều lời nói khi ấy, anh đã dùng thời gian để chứng minh bản thân.
“Anh nói được thì làm được.” Tiêu Tân Thâm nói.
Sầm Niệm mỉm cười, cô nằm sấp trên lồng ngực anh, loáng thoáng có thể nghe được nhịp đập của anh.
“Đúng vậy, anh luôn nói được thì làm được.”
Ví dụ như Tiêu Tân Thâm từng nói sẽ cưới cô, sẽ đối xử tốt với cô, sẽ yêu cô cả đời.
Cô cũng sẽ giữ lời, yêu Tiêu Tân Thâm cả đời.
Hai người sẽ mãi mãi yêu đối phương, sống hạnh phúc bên nhau.-TOÀN VĂN HOÀN-
Chính thức hoàn rồi nhé!
Phần ngoại truyện song song chỉ là bonus, nó được tác giả viết riêng không liên quan gì tới mạch truyện, là một thế giới khác khi Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm có thể tự do yêu đương, không gặp phải bất cứ trở ngại và hiểu lầm gì.
Dưới sự yêu thương của ba mẹ, Tiểu Hằng trưởng thành khỏe mạnh vui vẻ.
Tiêu Tân Hằng thật sự rất giống Tiêu Tân Thâm, từ nhỏ thành tích đã xuất sắc, dưới sự đích thân chỉ dạy của anh chữ viết của cậu rất đẹp.
Cậu cùng Thẩm Kế Nhượng ở nhà hàng xóm cũng chơi rất thân, hai đứa trẻ thường xuyên chia sẻ đồ chơi với nhau, Tiểu Hằng cũng thường xuyên tới nhà họ Thẩm chơi.
Tuổi thơ của Tiểu Hằng không bị ép buộc học hành, Tiêu Tân Thâm sắp đặt việc học hành và giải trí cân bằng cho cậu.
Cho dù là diện mạo bên ngoài hay là tính cách, từ trong ra ngoài Tiêu Tân Hằng đều rất giống ba.
Sầm Niệm cảm thấy con trai từ từ trưởng thành khiến cô chẳng có cảm giác tồn tại, may mà sau khi Tiểu Hằng đi nhà trẻ, cô phát hiện miệng cậu bé có chút giống cô. Lúc này cô mới yên tâm một chút.
Tính tình của cậu đương nhiên cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, Sầm Niệm cảm thấy sau khi mình sinh con, cô chưa từng lo lắng quá nhiều về con trai.
Con trai lên bốn tuổi rồi.
À đúng rồi, ngoại trừ một chuyện vào năm ba tuổi.
Tiêu Tân Hằng chỉ lớn hơn Thẩm Lễ sáu tháng, hai đứa nhỏ cùng năm đi học nhà trẻ. Còn là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng bàn.
Sau khi vào nhà trẻ, Tiểu Hằng không giống như những đứa trẻ khác. Cậu không những không khóc, sau khi vào lớp thì ngoan ngoãn ngồi xuống, còn vẫy tay tạm biệt Sầm Niệm đã đặc biệt xin nghỉ đưa cậu đi nhà trẻ.
“Mẹ ơi, mẹ trở về đi làm đi, bằng không chú Quan sẽ càm ràm với mẹ đó.” Giọng nói Tiểu Hằng non nớt nhưng nghiêm túc nói.
Sầm Niệm: ……
Cái đó chẳng giống như cô đã tưởng tượng, đi nhà trẻ không phải nên khóc lóc dữ dội mới đúng sao?
Hơn nữa ngay cả việc ăn uống Tiểu Hằng cũng không làm phiền tới cô giáo, còn không kén ăn. Nhân tiện giúp cô giáo trông chừng Thẩm Lễ biết nghe lời.
Thẩm Lễ là đứa trẻ quấy nhất trong lớp, mẹ bỏ quả quýt trong cặp sách cô bé, cô bé không lột vỏ được cũng khóc, bút chì bị gãy cũng sẽ khóc. Tiêu Tân Hằng luôn là người giúp cô bé giải quyết mọi chuyện. Giúp cô bé lột vỏ quýt, giúp cô bé gọt bút chì.
Rất nhiều lúc, cô giáo còn chưa phát hiện Tiểu Lễ khóc thì Tiêu Tân Hằng đã dỗ dành cô bé rồi. Cô giáo giảm bớt rất nhiều phiền toái, thế là luôn để hai đứa trẻ ngồi cùng bàn chưa từng tách ra.
Tháng cuối cùng của lớp nhà trẻ, trong cặp sách Thẩm Lễ không biết bị ai bỏ vào một con sâu róm. Cô bé bị dọa tới mức khóc như mưa, khóc đến mức cô giáo cũng hết cách, bèn gọi Thẩm Tứ Hành và Quý Dao tới dỗ dành con gái.
Thẩm Lễ khóc đến cái mũi đỏ bừng, bởi vì thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt cũng ửng đỏ. Thẩm Tứ Hành đau lòng lau nước mắt cho con gái, anh ta hỏi tình huống mới biết được trước khi Tiểu Lễ phát hiện ra con sâu róm, Tiểu Hằng luôn giành cầm cặp sách của cô bé. Cuối cùng cô bé giả bộ muốn khóc Tiểu Hằng mới khẩn trương thả lỏng bàn tay. Thẩm Lễ đắc ý mở ra cặp sách, con sâu róm liền nằm trên mu bàn tay cô bé.
Việc này khiến cho Thẩm Tứ Hành rất khó xử, anh ta đã nhìn thấy Tiêu Tân Hằng lớn dần từ nhỏ, theo đạo lý mà nói, đứa trẻ này hẳn là không ức hiếp Tiểu Lễ mới đúng. Nhưng sự thật lại xảy ra trước mắt, trước khi phát hiện con sâu róm trong cặp sách của Tiểu Lễ thì cặp sách chỉ từng nằm trong tay Tiểu Hằng.
Thẩm Tứ Hành đề nghị muốn xem máy quay trong lớp, nhưng đúng lúc hôm đó nhà trẻ cúp điện, khi máy phát điện bắt đầu vận hành thì Thẩm Lễ đã bị con sâu róm dọa khóc.
Chuyện này coi như bỏ qua, Tiêu Tân Thâm đưa Tiểu Hằng tới cửa xin lỗi Tiểu Lễ.
Nhưng Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm đều rất hiểu con trai mình, Tiểu Hằng không phải loại người thích gây rối, huống chi là đối với Tiểu Lễ.
Cuối cùng, Sầm Niệm tận tình khuyên bảo vừa đấm vừa xoa hồi lâu, Tiểu Hằng mới nói ra chân tướng.
Lớp học có một cậu bé hư thường ngày thích gây rối, đặc biệt đối với Tiểu Lễ. Bút chì của Tiểu Lễ thường xuyên bị cậu ta làm gãy, còn kéo bím tóc của Tiểu Lễ. Tiêu Tân Hằng kể chuyện này với cô giáo, cô giáo phê bình cậu ta, cậu ta mới ngoan ngoãn một chút.
Nhưng đứa trẻ kia là người mang thù, thường ngày Tiêu Tân Hằng theo sát bên cạnh Thẩm Lễ, cậu ta không tìm được cơ hội thích hợp, hơn nữa ánh mắt Tiêu Tân Hằng nhìn cậu ta cũng rất hung dữ.
Hôm nay cô giáo chọn ra người đọc bài tiếng Anh vào cuối kỳ, cô giáo gọi hai người vào văn phòng. Tiểu Hằng đọc xong đoạn tiếng Anh đơn giản, khi cậu trở về lớp thì thấy được cậu bé hư kia đang nhét gì đó vào trong cặp sách của Thẩm Lễ.
Nhìn thấy Tiêu Tân Hằng trở về lớp học, đứa nhỏ kia vội vàng kéo lại cặp sách của Thẩm Lễ rồi ném trở về chiếc bàn của cô bé.
“Cậu bỏ cái gì trong cặp sách của Thẩm Lễ?” Tuy rằng Tiêu Tân Hằng còn nhỏ, nhưng cậu vẫn bắt chước dáng vẻ hung dữ của ba giống đến bảy phần.
Đứa trẻ hư kia: “Không có gì.”
Đúng lúc này đột nhiên cúp điện.
Cô giáo đã chọn lựa xong, Thẩm Lễ cũng trở về lớp học.
Tiêu Tân Hằng đương nhiên không tin lời cậu nhóc kia, cậu vươn tay muốn lấy cặp sách của Thẩm Lễ.
Lớp học không cho tùy tiện mang theo đồ ăn vặt, Thẩm Lễ giấu trong cặp một miếng thạch mang đi từ trong nhà, cô bé chuẩn bị đưa cho Tiêu Tân Hằng.
Đây là miếng thạch cô bé nhịn ăn để lại, cô bé nhịn cả đêm cũng không nỡ ăn. Thẩm Lễ muốn tự tay đưa cho Tiêu Tân Hằng, không thể để cậu ấy phát hiện.
Bởi vì chuyện này, hai người kéo qua kéo lại dây cặp, không ai nhường ai.
Nhưng Tiêu Tân Hằng không thể lay chuyển Thẩm Lễ, đặc biệt khi thấy miệng cô bé xệ xuống như muốn khóc.
Thẩm Lễ vừa mở cặp sách, không chạm vào miếng thạch của mình, ngược lại đụng phải sâu róm.
Vì thế xảy ra chuyện sau đó.
Nguyên nhân hậu quả sự việc cuối cùng đã biết rõ ràng.
Nhưng sau chuyện này, cô giáo cũng hiểu được để hai người ngồi cùng bàn không tốt lắm, để các bạn nhỏ quen nhiều bạn mới tốt. Vì thế khi hai người học lớp chồi vẫn ngồi tách ra.
Một năm trôi qua, bạn ngồi cùng bàn thay phiên, Tiêu Tân Hằng và Thẩm Lễ rốt cuộc lại ngồi cùng bàn.
Tiêu Tân Quỳ đã lên tiểu học, năm nay được nghỉ hè sớm, cô bé ồn ào muốn bà nội đưa mình tới thành phố Giang. Minh Nhược Lan dẫn theo Quỳ Quỳ ở tạm nhà Tiêu Tân Thâm.
Ăn xong, Quỳ Quỳ lén hỏi Tiểu Hằng: “Tiểu Hằng, dạo này em có bắt nạt Tiểu Lễ không?”
Tiêu Tân Hằng nhìn cô bé một cái, dùng giọng trẻ con lại nghiêm túc nói: “Em sẽ không bắt nạt Tiểu Lễ.”
Quỳ Quỳ cảm thấy rất lạ, rõ ràng trước đó cậu từng bắt nạt Tiểu Lễ. Mỗi lần Tiểu Lễ thấy cậu thì sẽ trốn sau lưng ba mẹ. Đây không phải là biểu hiện sợ Tiểu Hằng sao?
Vả lại, cậu không bắt nạt Tiểu Lễ thì cậu út của Tiểu Lễ, anh Ngôn của cô bé sẽ không đến nhà đòi lẽ phải cho Tiểu Lễ.
Cô bé lại ngại chủ động đi tìm anh Ngôn chơi. Thật là khiến Quỳ Quỳ đau đầu mà, làm sao mới có thể để anh Ngôn chủ động tìm tới cửa đây?
Quỳ Quỳ cũng không ngờ, mình còn chưa nghĩ ra cách thì nguyện vọng đã mau chóng được thực hiện.
Hai hôm sau, Quý Ngôn dẫn Tiểu Lễ khóc đến sưng mắt gõ cửa nhà họ Tiêu.
Hai nhà nằm kế nhau, Quý Ngôn sắp vào trung học, hiện tại cũng đang nghỉ.
Hôm nay Quý Ngôn đón Tiểu Lễ về nhà, sau khi về nhà cô bé cứ rầu rĩ không vui, Thẩm Kế Nhượng tặng kem của mình cho em gái, Tiểu Lễ cũng không ăn.
Quý Ngôn cảm thấy lạ, thường ngày Thẩm Lễ thấy kem thì sẽ vui vẻ. Quý Ngôn vừa truy hỏi, Thẩm Lễ bắt đầu khóc. Lúc này Thẩm Tứ Hành và Quý Dao còn chưa tan tầm về nhà.
Tiểu Lễ khóc thút thít nói: “Cháu, cháu…Tiểu Hằng, hôn, cháu hôn…” Cô bé muốn nói mình hôn Tiểu Hằng, nhưng cô bé khóc sướt mướt không nói ra hoàn chỉnh.
Quý Ngôn hiểu sai ý, cũng không cho rằng cháu gái mình chủ động hôn Tiểu Hằng kia. Vừa nghe được cháu mình bị Tiêu Tân Hằng hôn, cậu bế người đi sang nhà hàng xóm.
“Anh Ngôn.” Minh Nhược Lan đi ra mở ra, cửa mở ra lại truyền đến âm thanh của Quý Ngôn. Quỳ Quỳ lập tức buông ra điều khiển tivi mà chạy tới cửa, cô bé trốn sau lưng bà nội, thò ra cái đầu nhỏ đỏ mặt gọi Quý Ngôn.
“Gọi chú.” Minh Nhược Lan nhấn mạnh.
Quỳ Quỳ không muốn gọi chú, Quý Ngôn trực tiếp lên tiếng, lễ phép nói chuyện này với Minh Nhược Lan. Thẩm Lễ nghe được lời của cậu út cô bé sốt ruột không thôi, nhưng càng muốn giải thích thì càng khóc dữ hơn.
Không phải Tiểu Hằng hôn cô bé, vì tối qua cô bé thấy mẹ hôn ba, thế là nắm tay mẹ hỏi, mẹ nói rằng: “Đây là vì mẹ thích ba nên mới hôn ba, Tiểu Lễ không thể tùy tiện để các bạn nam khác hôn, cho dù là ai cũng không được, con chỉ có thể hôn người mình thích thôi.”
Bởi vì Tiêu Tân Hằng rốt cuộc trở về làm bạn cùng bàn của mình, Tiểu Lễ vui quá nên hôn má cậu một cái.
Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm nhận được điện thoại của Minh Nhược Lan thì vội vàng chạy về nhà.
Sầm Niệm ngồi trên xe tỏ vẻ khó tin nói với Tiêu Tân Thâm: “Ông xã, sao Tiểu Hằng lại…”
Có thể làm ra chuyện không lễ phép như vậy?
Sắc mặt Tiêu Tân Thâm nghiêm túc, một tay anh cầm tay lái, thừa dịp chờ đèn giao thông, anh nắm tay Sầm Niệm, nói: “Trở về hỏi con trai.”
Sầm Niệm lo lắng gật đầu: “Ừm.”
Về đến nhà, Tiêu Tân Thâm gọi Tiểu Hằng vào phòng sách, hai vợ chồng cùng nhau hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tân Hằng tràn ngập vẻ quật cường, cậu chẳng nói lời nào.
Tới cuối cùng, Tiểu Hằng nắm chặt quả đấm nhỏ bé, dùng âm thanh non nớt nói: “Con sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Lễ.”
Cậu biết chuyện này là không đúng, không thể để người lớn biết là Tiểu Lễ hôn cậu, bằng không Tiểu Lễ sẽ bị mắng.
Sầm Niệm suýt nữa không thở nổi. Ngay lúc cô suýt nữa tức chết, không biết nên làm sao giải thích với Quý Dao và Thẩm Tứ Hành, Tiêu Tân Thâm mở ra ứng dụng theo dõi dành cho phụ huynh, phát lại đoạn video trong lớp.
Anh cũng biết con trai mình sẽ không làm ra chuyện như vậy, vừa xem máy quay trong lớp quả nhiên không phải Tiểu Hằng hôn Tiểu Lễ, mà là Tiểu Lễ hôn Tiểu Hằng.
Sự việc rốt cuộc rõ ràng, Thẩm Tứ Hành đúng lúc gọi điện đến.
Sau khi Tiểu Lễ ở nhà khóc đủ rồi, Quý Dao đau lòng cho cô bé ăn thêm một cây kem Haagen-Dazs. Cô bé mới chậm rãi kể lại chuyện này với ba mẹ.
“Mẹ nói, thích mới có thể hôn, con thích Tiểu Hằng nên hôn. Nhưng con lại cảm thấy con làm vậy…làm vậy là không đúng.” Nói xong, Tiểu Lễ bật khóc, “Mẹ ơi, Tiểu Lễ sai rồi, con sai rồi.”
Lần này đổi thành Quý Dao suýt nữa không thở nổi, cô vội vàng bảo chồng mình gọi điện qua xin lỗi.
Sự việc nói ra rõ ràng, cha mẹ hai bên đều thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tứ Hành và Quý Dao cân nhắc lại, cả đêm ở nhà tổ chức đại hội giáo dục, hơn nữa phản tỉnh bản thân. Làm cha mẹ, sau khi đứa nhỏ nhìn thấy bọn họ hôn nhau đã không đưa ra sự giáo dục chính xác.
Buổi tối Sầm Niệm nằm trong lòng Tiêu Tân Thâm, gối đầu lên cánh tay anh, cô nhớ lại chuyện hôm nay, nói chầm chậm: “Ông xã, con trai thật sự giống anh quá đi.”
Còn nhớ hồi đại học, Tiêu Tân Thâm cũng bá đạo hôn cô, sau đó còn nói một câu giống vậy: “Sầm Niệm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Tiêu Tân Thâm cũng nhớ lại chuyện xưa, anh mỉm cười ôm Sầm Niệm càng chặt hơn.
Trong nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Có điều lời nói khi ấy, anh đã dùng thời gian để chứng minh bản thân.
“Anh nói được thì làm được.” Tiêu Tân Thâm nói.
Sầm Niệm mỉm cười, cô nằm sấp trên lồng ngực anh, loáng thoáng có thể nghe được nhịp đập của anh.
“Đúng vậy, anh luôn nói được thì làm được.”
Ví dụ như Tiêu Tân Thâm từng nói sẽ cưới cô, sẽ đối xử tốt với cô, sẽ yêu cô cả đời.
Cô cũng sẽ giữ lời, yêu Tiêu Tân Thâm cả đời.
Hai người sẽ mãi mãi yêu đối phương, sống hạnh phúc bên nhau.-TOÀN VĂN HOÀN-
Chính thức hoàn rồi nhé!
Phần ngoại truyện song song chỉ là bonus, nó được tác giả viết riêng không liên quan gì tới mạch truyện, là một thế giới khác khi Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm có thể tự do yêu đương, không gặp phải bất cứ trở ngại và hiểu lầm gì.
Tác giả :
Đường Thố Nãi Trà