Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà
Chương 15: Áo ngủ
Edit: Spring13
Sầm Niệm lại ngáp một cái, lông mi thật dài khẽ run, sắc mặt buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng gượng chờ Tiêu Tân Thâm trả lời cô.
Sầm Niệm giống như con mèo nhỏ, lúc bực tức sẽ nhe nanh múa vuốt, một câu con rùa thối còn thuận miệng hơn là gọi Tiêu Tân Thâm. Bình thường móng vuốt rất bén, nhìn thấy Tiêu Tân Thâm là muốn cào, ví dụ như sáng nay khi bị đánh thức. Nhưng một khi gặp phải một việc sẽ chủ động ngoan ngoãn tìm kiếm sự giúp đỡ, giống như tối qua lúc cô đau bụng. Thỉnh thoảng sẽ nghe lời đáng yêu hết sức, hiện tại chính là vậy.
Sầm Niệm ngoan ngoãn chờ đợi câu trả lời của Tiêu Tân Thâm, giống như cái người vừa rồi bị tiếng chuông đánh thức miệng mồm trở nên hùng hổ không phải là cô.
Tiêu Tân Thâm đang đeo cà vạt, ánh mắt theo tấm chăn tuột xuống khi Sầm Niệm ngồi dậy. Tối qua Sầm Niệm mặc áo ngủ tay dài, không phải loại gợi cảm lúc trước, trên đó có rất nhiều họa tiết hoạt hình Tiêu Tân Thâm nhìn mà hoa cả mắt. Thực ra cái này cũng không có gì, nhưng áo ngủ này không phải kiểu tròng vào mà cần cài nút áo, mà nút áo nằm trên cùng của cô đã mở ra.
Từ góc độ của Tiêu Tân Thâm vừa vặn thấy được xương quai xanh mảnh khảnh của Sầm Niệm cùng với…nửa phong cảnh trước ngực. Áo ngủ rộng thùng thình, cổ áo lơi lỏng.
Tiêu Tân Thâm cảm thấy mình lại nhìn xuống thì sẽ phải đi tắm lần nữa. Còn Sầm Niệm thì hồn nhiên không biết xảy ra chuyện gì, thấy Tiêu Tân Thâm còn chưa đáp lời, cô chớp mắt muốn ngủ, thế là hỏi lần nữa: “Buổi tối anh có về không hả? Nếu về thì em nấu cơm cho anh, anh ăn gà cay không?”
Tiêu Tân Thâm xoay người, đi tới trước cửa anh mới lạnh lùng bỏ lại một chữ: “Ăn.” Sau đó anh để lại một bóng lưng cao lớn cho Sầm Niệm.
Sầm Niệm nhìn thấy cửa phòng đóng lại, cô buồn bực.
Tiêu Tân Thâm lại trở mặt rồi sao? Tối qua còn tốt lành nấu nước đường đỏ cho cô, sao sáng nay lại biến thành con rùa thối Tiêu Tân Thâm?
Đồng hồ sinh học của Sầm Niệm rất kỳ quái, vừa đến cuối tuần tự động biến thành hình thức ngủ không tỉnh. Cô không rảnh suy nghĩ nhiều vậy, bởi vì sự buồn ngủ đột kích, trong đầu cô hiện tại chỉ có hai chữ đi ngủ. Ngay khi cô nằm xuống kéo chăn lên, đột nhiên cảm thấy trước ngực hơi lạnh lẽo. Cô nhìn xuống ——
“Mợ nó!!” Sầm Niệm hô lên. Cô vội vàng cài lại nút áo, muốn đậy càng lộ ra mà lấy chăn đắp kín mít. Tiêu Tân Thâm vừa rồi nhìn cô chằm chằm, sẽ không là…
Khẳng định đúng rồi! Chăn cũng đã trượt tới eo. Cổ áo ngủ của cô vốn đã rộng, cô đi ngủ cũng không mặc áo lót, bị sút một nút áo thì càng nhìn rõ không sót gì.
“A a a!” Sầm Niệm túm chặt chăn, chỉ nghĩ lại chuyện xảy ra vừa rồi đã muốn chết.
Sự trong sạch của cô, cô không còn thuần khiết nữa. Cô bị Tiêu Tân Thâm nhìn thấy rồi.
Ngay khi Sầm Niệm đang than khóc cho chỗ nào đó của mình bị nhìn trộm thì di động rung rung. Sầm Niệm lấy di động đặt ở tủ đầu giường xem, là tin nhắn Tiêu Tân Thâm gửi tới.
[Nước đường đỏ nằm trên kệ bên phải cửa tủ lạnh.]
Sầm Niệm: [Ok.]
Tuy rằng Sầm Niệm rất cảm ơn sự tri kỷ của anh, nhưng Tiêu Tân Thâm không để cô yên tĩnh một lát ư? Hiện tại gửi tin nhắn cho cô chính là đang nhắc nhở ban nãy mình xấu hổ bao nhiêu.
Tiêu Tân Thâm: [Buổi trưa anh về nhà ăn cơm, bây giờ đi sân bay tiễn bạn.]
Sầm Niệm: [À…được.] Thực ra anh không cần gấp gáp trở về, cho dù không về cũng chẳng sao.
Cô bấm cái nút ở đầu giường, bức màn che ánh sáng tự động mở ra, chỉ còn một lớp màn vải trắng che khuất ánh mặt trời. Hôm nay là một ngày ánh nắng tươi đẹp hiếm thấy, ánh mặt trời xuyên qua tấm màn vẫn chói mắt.
Giờ phút này Sầm Niệm tâm như tro tàn. Tuy rằng hôm qua hai người ngủ cùng giường, cô cũng biết lúc trước cái gì nhìn được hay không nhìn được hai người đều thấy hết cả rồi. Ví dụ như cơ bắp còn chuẩn hơn người mẫu nam của Tiêu Tân Thâm, như là chỗ đó của cô trong sáu năm trời đã tăng trưởng, khẳng định anh nhìn thấy rồi.
Thế nhưng…
Cô không thể thuyết phục bản thân, cô còn chưa tiếp nhận được.
Sầm Niệm không ngủ được nữa, cô chầm chậm rời giường đi tắm rửa, chuẩn bị tới phòng bếp nấu ăn, còn thay ra chiếc áo ngủ chết tiệt này.
Mười một giờ Tiêu Tân Thâm về đến nhà, vừa mở cửa ra anh ngửi được mùi thơm. Ngoại trừ hôm đó nếm thử trù nghệ của Sầm Niệm thì lúc trước anh chỉ ăn món bánh trứng cô làm một lần. Anh từng nghe ba Sầm Niệm nhắc tới hồi nhỏ cô tự mình ở nhà học nấu ăn, hồi cấp hai đã biết xào nướng. Có lẽ Sầm Niệm của trước đây không thích nấu ăn cho anh.
Phòng bếp trong nhà là kiểu mở rộng, khi Tiêu Tân Thâm đi đến huyền quan thì Sầm Niệm đã nghe được tiếng bước chân của anh.
Sầm Niệm quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Anh chờ chút nhé, còn một lúc nữa mới xong.”
Tiêu Tân Thâm đến gần phía sau cô, ngoại trừ mùi thức ăn thì còn ngửi được mùi sữa thoang thoảng trên người Sầm Niệm. Đây là sữa tắm cô mới mua, một nhãn hiệu dành cho trẻ sơ sinh.
Sáng nay khi anh tắm không nhìn kỹ, suýt nữa dùng sai mùi sữa này. Hồi sáng anh nặn ra một dúm, ngửi mùi còn ghét bỏ đổ đi. Nhưng hiện tại ngửi được trên người Sầm Niệm lại cảm thấy rất dễ chịu. Mái tóc ngắn ngang vai của Sầm Niệm vì thuận tiện mà buộc thành cái đuôi nhỏ, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài.
“Em đang làm món gì?” Tiêu Tân Thâm hỏi.
Sầm Niệm: “Em dùng ức gà và chân gà để rán lên, hiện tại đang luộc phần thịt còn thừa, chuẩn bị lấy ra xé gà.”
Tiêu Tân Thâm ừ một tiếng, anh im lặng đứng phía sau nhìn Sầm Niệm bận rộn.
“Cần anh giúp không?” Tiêu Tân Thâm hỏi.
Sầm Niệm: “Không cần, sắp xong rồi.”
Tiêu Tân Thâm không biết nấu ăn, có giúp cũng chỉ thêm phiền.
Khi trong đầu Sầm Niệm hiện lên ý nghĩ này, bản thân cô sửng sốt. Sao cô biết Tiêu Tân Thâm không biết nấu ăn? Đây chẳng lẽ là trí nhớ của lúc trước?
Ngay sau đó Sầm Niệm làm xong hai món. Tiêu Tân Thâm giúp xới hai bát cơm rồi bưng đồ ăn lên bàn.
Sầm Niệm hưng phấn nói: “Anh mau nếm xem ngon không.”
Tiêu Tân Thâm cởi áo vest đặt sang một bên, rồi cầm lấy đôi đũa. Sầm Niệm nhìn dáng vẻ cởi áo vét của Tiêu Tân Thâm, cô bất giác nuốt nước bọt. Mặc vào áo vest chỉ cảm thấy người đàn ông này có dáng người rất đẹp, thân hình cao gầy, eo hẹp vai rộng chân dài. Cởi ra áo vest, áo sơ mi rất vừa người, loáng thoáng có thể nhìn ra vóc dáng người đàn ông đẹp đẹp bao nhiêu. Anh nhất định thường xuyên tập luyện, Sầm Niệm nghĩ ngợi, sớm biết vậy lần trước không nên thẹn thùng mà nên nhìn tỉ mỉ.
Tiêu Tân Thâm cầm đũa nếm một miếng gà rán, rồi nếm thử gà xé.
“Ngon.” Anh nói, “Sao em còn chưa động đũa?”
Tiêu Tân Thâm thấy Sầm Niệm nhìn mình chằm chằm ngẩn ra, còn tưởng rằng cô đang đợi sự đánh giá của anh. Không nghĩ tới Sầm Niệm đang phác họa dáng người của anh trong đầu. Cô nhìn đến xuất thần, nghe tiếng anh cô xấu hổ cúi đầu bắt đầu dùng bữa.
“Sao em mặc áo len cổ cao? Lạnh à?” Tiêu Tân Thâm ăn được một nửa thì cầm cốc uống một hớp nước. Thấy Sầm Niệm mặc áo len cổ cao, anh còn tưởng rằng bởi vì kinh nguyệt mà cơ thể cô hơi lạnh.
Sầm Niệm vốn sắp quên chuyện này, bị anh nhắc tới lại nhớ ra màn xấu hổ hồi sáng: “Không phải…”
Tiêu Tân Thâm nhìn thấy một lớp ửng đỏ dần lan bên tai Sầm Niệm, anh liền hiểu ra lý do của cô.
Trước kia sau khi làm xong, Sầm Niệm luôn sẽ dùng sức đẩy anh ra, cấp tốc tìm quần áo mặc. Nào ngờ sau khi lao lực cánh tay không còn sức, cô không thể đẩy ra Tiêu Tân Thâm mạnh hơn mình rất nhiều. Mà cô càng thẹn thùng thì anh càng muốn đè ép cô, nụ hôn cố ý dời xuống, khàn giọng nói: “Xinh đẹp như vậy để anh nhìn nhiều hơn.” Cho đến khi Sầm Niệm không còn sức lực ngăn cản anh thì anh mới bằng lòng chịu để yên.
Tiêu Tân Thâm đặt cốc nước xuống, thản nhiên nói: “Buổi sáng anh không nhìn thấy.”
Sầm Niệm vừa nghe lời này đột ngột ngẩng đầu nhìn anh.
Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao! Không nhìn thấy cái rắm! Không nhìn thấy sao lại có thể hiểu ngay vì sao cô mặc áo len cổ cao chứ?
Sầm Niệm mau chóng lùa cơm, cô bỏ bát xuống, nói với Tiêu Tân Thâm: “Em đi học bài, anh rửa chén!”
Tiêu Tân Thâm giương mắt nhìn qua, bóng lưng đào thoát của Sầm Niệm biến mất tại cửa phòng sách. Anh tiếp tục thưởng thức món ăn của Sầm Niệm, sau khi ăn xong thì thu dọn bát đũa rồi đi đến công ty.
–
Sau hôm đó, ngoài việc Sầm Niệm nói chuyện Tiêu Tân Thâm đáp lại cô nhiều hơn và cuối tuần anh đều trở về nhà thì hình như không có gì thay đổi.
Chưa qua một ngày Sầm Niệm đã hoàn toàn quên mất chuyện kia, chỉ là không mặc bộ đồ ngủ kia nữa.
Sầm Niệm trải qua cuộc sống theo quỹ đạo, thường ngày một mình đi học tan học, cảm nhận sự chen chúc của tàu điện vào giờ cao điểm tại Bắc Kinh. Cô đã biết đặt mua đồ ăn bên ngoài, không để Tiêu Tân Thâm đưa cơm cho mình nữa. Cô và bạn học tại lớp đào tạo cũng dần dần quen thân, thỉnh thoảng còn cùng nhau đặt món chung.
Sầm Niệm tìm được một bộ chăn trong tủ chứa đồ trong nhà, cô đặt trên chiếc giường lớn. Cuối tuần khi Tiêu Tân Thâm về nhà vẫn nằm ngủ ở phòng ngủ chính, chỉ là có một bộ chăn riêng.
Hai người giống như bạn cùng phòng, cứ vậy trải qua cuộc sống yên ổn hơn nửa tháng.
Thứ sáu, Sầm Niệm hùng hổ từ siêu thị về nhà. Tiêu Tân Thâm con rùa thối kia ngày càng quá đáng, cuối tuần cô vất vả nấu ăn cho anh thì thôi đi, bây giờ còn bày đặt chọn món, muốn ăn bò hầm khoai tây.
Sầm Niệm xách đồ ăn tới cửa nhà, đúng lúc Thư Nam gọi điện tới hẹn cô ngày mai cùng đi chơi. Một tay cô xách đồ ăn mở cửa không tiện, đợi sau khi cúp máy cô mới chuẩn bị mở cửa. Ngay khi ngón tay cô đặt trên khóa cửa nhận dạng thì phát ra một tiếng “đinh”, sau lưng truyền đến tiếng thang máy mở cửa.
An ninh tại Hải Việt rất nghiêm ngặt, sau khi vào thang máy cà thẻ nhà riêng thì tầng lầu tự động phản ứng. Sầm Niệm chưa từng thấy hàng xóm bên cạnh, đối với cánh cửa quanh năm đóng chặt kia cô đương nhiên tưởng rằng là Tiêu Tân Thâm tới.
Không ngờ người đàn ông thong thả đi ra thang máy không phải Tiêu Tân Thâm.
Một người đàn ông mặc âu phục màu xám ra khỏi thang máy, hai tay đút trong túi quần. Đôi mắt hẹp dài của cậu ta nhìn chằm chằm Sầm Niệm, khóe mắt hơi nhếch lên, mang theo chút ý lạnh. Người đàn ông này có ngoại hình rất giống Tiêu Tân Thâm, nếu không phải sự u ám trong đôi mắt, sự khác biệt rất nhỏ trên ngũ quan, Sầm Niệm suýt nữa tưởng rằng đây là Tiêu Tân Thâm.
“Chị dâu, trùng hợp thế, không ngại để em vào ngồi chứ?” Ngữ khí của Tiêu Tân Viễn thản nhiên, giống như người nhà nói chuyện bình thường. Khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên, nhìn thấy như là đang cười, nhưng Sầm Niệm cứ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Sầm Niệm lại ngáp một cái, lông mi thật dài khẽ run, sắc mặt buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng gượng chờ Tiêu Tân Thâm trả lời cô.
Sầm Niệm giống như con mèo nhỏ, lúc bực tức sẽ nhe nanh múa vuốt, một câu con rùa thối còn thuận miệng hơn là gọi Tiêu Tân Thâm. Bình thường móng vuốt rất bén, nhìn thấy Tiêu Tân Thâm là muốn cào, ví dụ như sáng nay khi bị đánh thức. Nhưng một khi gặp phải một việc sẽ chủ động ngoan ngoãn tìm kiếm sự giúp đỡ, giống như tối qua lúc cô đau bụng. Thỉnh thoảng sẽ nghe lời đáng yêu hết sức, hiện tại chính là vậy.
Sầm Niệm ngoan ngoãn chờ đợi câu trả lời của Tiêu Tân Thâm, giống như cái người vừa rồi bị tiếng chuông đánh thức miệng mồm trở nên hùng hổ không phải là cô.
Tiêu Tân Thâm đang đeo cà vạt, ánh mắt theo tấm chăn tuột xuống khi Sầm Niệm ngồi dậy. Tối qua Sầm Niệm mặc áo ngủ tay dài, không phải loại gợi cảm lúc trước, trên đó có rất nhiều họa tiết hoạt hình Tiêu Tân Thâm nhìn mà hoa cả mắt. Thực ra cái này cũng không có gì, nhưng áo ngủ này không phải kiểu tròng vào mà cần cài nút áo, mà nút áo nằm trên cùng của cô đã mở ra.
Từ góc độ của Tiêu Tân Thâm vừa vặn thấy được xương quai xanh mảnh khảnh của Sầm Niệm cùng với…nửa phong cảnh trước ngực. Áo ngủ rộng thùng thình, cổ áo lơi lỏng.
Tiêu Tân Thâm cảm thấy mình lại nhìn xuống thì sẽ phải đi tắm lần nữa. Còn Sầm Niệm thì hồn nhiên không biết xảy ra chuyện gì, thấy Tiêu Tân Thâm còn chưa đáp lời, cô chớp mắt muốn ngủ, thế là hỏi lần nữa: “Buổi tối anh có về không hả? Nếu về thì em nấu cơm cho anh, anh ăn gà cay không?”
Tiêu Tân Thâm xoay người, đi tới trước cửa anh mới lạnh lùng bỏ lại một chữ: “Ăn.” Sau đó anh để lại một bóng lưng cao lớn cho Sầm Niệm.
Sầm Niệm nhìn thấy cửa phòng đóng lại, cô buồn bực.
Tiêu Tân Thâm lại trở mặt rồi sao? Tối qua còn tốt lành nấu nước đường đỏ cho cô, sao sáng nay lại biến thành con rùa thối Tiêu Tân Thâm?
Đồng hồ sinh học của Sầm Niệm rất kỳ quái, vừa đến cuối tuần tự động biến thành hình thức ngủ không tỉnh. Cô không rảnh suy nghĩ nhiều vậy, bởi vì sự buồn ngủ đột kích, trong đầu cô hiện tại chỉ có hai chữ đi ngủ. Ngay khi cô nằm xuống kéo chăn lên, đột nhiên cảm thấy trước ngực hơi lạnh lẽo. Cô nhìn xuống ——
“Mợ nó!!” Sầm Niệm hô lên. Cô vội vàng cài lại nút áo, muốn đậy càng lộ ra mà lấy chăn đắp kín mít. Tiêu Tân Thâm vừa rồi nhìn cô chằm chằm, sẽ không là…
Khẳng định đúng rồi! Chăn cũng đã trượt tới eo. Cổ áo ngủ của cô vốn đã rộng, cô đi ngủ cũng không mặc áo lót, bị sút một nút áo thì càng nhìn rõ không sót gì.
“A a a!” Sầm Niệm túm chặt chăn, chỉ nghĩ lại chuyện xảy ra vừa rồi đã muốn chết.
Sự trong sạch của cô, cô không còn thuần khiết nữa. Cô bị Tiêu Tân Thâm nhìn thấy rồi.
Ngay khi Sầm Niệm đang than khóc cho chỗ nào đó của mình bị nhìn trộm thì di động rung rung. Sầm Niệm lấy di động đặt ở tủ đầu giường xem, là tin nhắn Tiêu Tân Thâm gửi tới.
[Nước đường đỏ nằm trên kệ bên phải cửa tủ lạnh.]
Sầm Niệm: [Ok.]
Tuy rằng Sầm Niệm rất cảm ơn sự tri kỷ của anh, nhưng Tiêu Tân Thâm không để cô yên tĩnh một lát ư? Hiện tại gửi tin nhắn cho cô chính là đang nhắc nhở ban nãy mình xấu hổ bao nhiêu.
Tiêu Tân Thâm: [Buổi trưa anh về nhà ăn cơm, bây giờ đi sân bay tiễn bạn.]
Sầm Niệm: [À…được.] Thực ra anh không cần gấp gáp trở về, cho dù không về cũng chẳng sao.
Cô bấm cái nút ở đầu giường, bức màn che ánh sáng tự động mở ra, chỉ còn một lớp màn vải trắng che khuất ánh mặt trời. Hôm nay là một ngày ánh nắng tươi đẹp hiếm thấy, ánh mặt trời xuyên qua tấm màn vẫn chói mắt.
Giờ phút này Sầm Niệm tâm như tro tàn. Tuy rằng hôm qua hai người ngủ cùng giường, cô cũng biết lúc trước cái gì nhìn được hay không nhìn được hai người đều thấy hết cả rồi. Ví dụ như cơ bắp còn chuẩn hơn người mẫu nam của Tiêu Tân Thâm, như là chỗ đó của cô trong sáu năm trời đã tăng trưởng, khẳng định anh nhìn thấy rồi.
Thế nhưng…
Cô không thể thuyết phục bản thân, cô còn chưa tiếp nhận được.
Sầm Niệm không ngủ được nữa, cô chầm chậm rời giường đi tắm rửa, chuẩn bị tới phòng bếp nấu ăn, còn thay ra chiếc áo ngủ chết tiệt này.
Mười một giờ Tiêu Tân Thâm về đến nhà, vừa mở cửa ra anh ngửi được mùi thơm. Ngoại trừ hôm đó nếm thử trù nghệ của Sầm Niệm thì lúc trước anh chỉ ăn món bánh trứng cô làm một lần. Anh từng nghe ba Sầm Niệm nhắc tới hồi nhỏ cô tự mình ở nhà học nấu ăn, hồi cấp hai đã biết xào nướng. Có lẽ Sầm Niệm của trước đây không thích nấu ăn cho anh.
Phòng bếp trong nhà là kiểu mở rộng, khi Tiêu Tân Thâm đi đến huyền quan thì Sầm Niệm đã nghe được tiếng bước chân của anh.
Sầm Niệm quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Anh chờ chút nhé, còn một lúc nữa mới xong.”
Tiêu Tân Thâm đến gần phía sau cô, ngoại trừ mùi thức ăn thì còn ngửi được mùi sữa thoang thoảng trên người Sầm Niệm. Đây là sữa tắm cô mới mua, một nhãn hiệu dành cho trẻ sơ sinh.
Sáng nay khi anh tắm không nhìn kỹ, suýt nữa dùng sai mùi sữa này. Hồi sáng anh nặn ra một dúm, ngửi mùi còn ghét bỏ đổ đi. Nhưng hiện tại ngửi được trên người Sầm Niệm lại cảm thấy rất dễ chịu. Mái tóc ngắn ngang vai của Sầm Niệm vì thuận tiện mà buộc thành cái đuôi nhỏ, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài.
“Em đang làm món gì?” Tiêu Tân Thâm hỏi.
Sầm Niệm: “Em dùng ức gà và chân gà để rán lên, hiện tại đang luộc phần thịt còn thừa, chuẩn bị lấy ra xé gà.”
Tiêu Tân Thâm ừ một tiếng, anh im lặng đứng phía sau nhìn Sầm Niệm bận rộn.
“Cần anh giúp không?” Tiêu Tân Thâm hỏi.
Sầm Niệm: “Không cần, sắp xong rồi.”
Tiêu Tân Thâm không biết nấu ăn, có giúp cũng chỉ thêm phiền.
Khi trong đầu Sầm Niệm hiện lên ý nghĩ này, bản thân cô sửng sốt. Sao cô biết Tiêu Tân Thâm không biết nấu ăn? Đây chẳng lẽ là trí nhớ của lúc trước?
Ngay sau đó Sầm Niệm làm xong hai món. Tiêu Tân Thâm giúp xới hai bát cơm rồi bưng đồ ăn lên bàn.
Sầm Niệm hưng phấn nói: “Anh mau nếm xem ngon không.”
Tiêu Tân Thâm cởi áo vest đặt sang một bên, rồi cầm lấy đôi đũa. Sầm Niệm nhìn dáng vẻ cởi áo vét của Tiêu Tân Thâm, cô bất giác nuốt nước bọt. Mặc vào áo vest chỉ cảm thấy người đàn ông này có dáng người rất đẹp, thân hình cao gầy, eo hẹp vai rộng chân dài. Cởi ra áo vest, áo sơ mi rất vừa người, loáng thoáng có thể nhìn ra vóc dáng người đàn ông đẹp đẹp bao nhiêu. Anh nhất định thường xuyên tập luyện, Sầm Niệm nghĩ ngợi, sớm biết vậy lần trước không nên thẹn thùng mà nên nhìn tỉ mỉ.
Tiêu Tân Thâm cầm đũa nếm một miếng gà rán, rồi nếm thử gà xé.
“Ngon.” Anh nói, “Sao em còn chưa động đũa?”
Tiêu Tân Thâm thấy Sầm Niệm nhìn mình chằm chằm ngẩn ra, còn tưởng rằng cô đang đợi sự đánh giá của anh. Không nghĩ tới Sầm Niệm đang phác họa dáng người của anh trong đầu. Cô nhìn đến xuất thần, nghe tiếng anh cô xấu hổ cúi đầu bắt đầu dùng bữa.
“Sao em mặc áo len cổ cao? Lạnh à?” Tiêu Tân Thâm ăn được một nửa thì cầm cốc uống một hớp nước. Thấy Sầm Niệm mặc áo len cổ cao, anh còn tưởng rằng bởi vì kinh nguyệt mà cơ thể cô hơi lạnh.
Sầm Niệm vốn sắp quên chuyện này, bị anh nhắc tới lại nhớ ra màn xấu hổ hồi sáng: “Không phải…”
Tiêu Tân Thâm nhìn thấy một lớp ửng đỏ dần lan bên tai Sầm Niệm, anh liền hiểu ra lý do của cô.
Trước kia sau khi làm xong, Sầm Niệm luôn sẽ dùng sức đẩy anh ra, cấp tốc tìm quần áo mặc. Nào ngờ sau khi lao lực cánh tay không còn sức, cô không thể đẩy ra Tiêu Tân Thâm mạnh hơn mình rất nhiều. Mà cô càng thẹn thùng thì anh càng muốn đè ép cô, nụ hôn cố ý dời xuống, khàn giọng nói: “Xinh đẹp như vậy để anh nhìn nhiều hơn.” Cho đến khi Sầm Niệm không còn sức lực ngăn cản anh thì anh mới bằng lòng chịu để yên.
Tiêu Tân Thâm đặt cốc nước xuống, thản nhiên nói: “Buổi sáng anh không nhìn thấy.”
Sầm Niệm vừa nghe lời này đột ngột ngẩng đầu nhìn anh.
Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao! Không nhìn thấy cái rắm! Không nhìn thấy sao lại có thể hiểu ngay vì sao cô mặc áo len cổ cao chứ?
Sầm Niệm mau chóng lùa cơm, cô bỏ bát xuống, nói với Tiêu Tân Thâm: “Em đi học bài, anh rửa chén!”
Tiêu Tân Thâm giương mắt nhìn qua, bóng lưng đào thoát của Sầm Niệm biến mất tại cửa phòng sách. Anh tiếp tục thưởng thức món ăn của Sầm Niệm, sau khi ăn xong thì thu dọn bát đũa rồi đi đến công ty.
–
Sau hôm đó, ngoài việc Sầm Niệm nói chuyện Tiêu Tân Thâm đáp lại cô nhiều hơn và cuối tuần anh đều trở về nhà thì hình như không có gì thay đổi.
Chưa qua một ngày Sầm Niệm đã hoàn toàn quên mất chuyện kia, chỉ là không mặc bộ đồ ngủ kia nữa.
Sầm Niệm trải qua cuộc sống theo quỹ đạo, thường ngày một mình đi học tan học, cảm nhận sự chen chúc của tàu điện vào giờ cao điểm tại Bắc Kinh. Cô đã biết đặt mua đồ ăn bên ngoài, không để Tiêu Tân Thâm đưa cơm cho mình nữa. Cô và bạn học tại lớp đào tạo cũng dần dần quen thân, thỉnh thoảng còn cùng nhau đặt món chung.
Sầm Niệm tìm được một bộ chăn trong tủ chứa đồ trong nhà, cô đặt trên chiếc giường lớn. Cuối tuần khi Tiêu Tân Thâm về nhà vẫn nằm ngủ ở phòng ngủ chính, chỉ là có một bộ chăn riêng.
Hai người giống như bạn cùng phòng, cứ vậy trải qua cuộc sống yên ổn hơn nửa tháng.
Thứ sáu, Sầm Niệm hùng hổ từ siêu thị về nhà. Tiêu Tân Thâm con rùa thối kia ngày càng quá đáng, cuối tuần cô vất vả nấu ăn cho anh thì thôi đi, bây giờ còn bày đặt chọn món, muốn ăn bò hầm khoai tây.
Sầm Niệm xách đồ ăn tới cửa nhà, đúng lúc Thư Nam gọi điện tới hẹn cô ngày mai cùng đi chơi. Một tay cô xách đồ ăn mở cửa không tiện, đợi sau khi cúp máy cô mới chuẩn bị mở cửa. Ngay khi ngón tay cô đặt trên khóa cửa nhận dạng thì phát ra một tiếng “đinh”, sau lưng truyền đến tiếng thang máy mở cửa.
An ninh tại Hải Việt rất nghiêm ngặt, sau khi vào thang máy cà thẻ nhà riêng thì tầng lầu tự động phản ứng. Sầm Niệm chưa từng thấy hàng xóm bên cạnh, đối với cánh cửa quanh năm đóng chặt kia cô đương nhiên tưởng rằng là Tiêu Tân Thâm tới.
Không ngờ người đàn ông thong thả đi ra thang máy không phải Tiêu Tân Thâm.
Một người đàn ông mặc âu phục màu xám ra khỏi thang máy, hai tay đút trong túi quần. Đôi mắt hẹp dài của cậu ta nhìn chằm chằm Sầm Niệm, khóe mắt hơi nhếch lên, mang theo chút ý lạnh. Người đàn ông này có ngoại hình rất giống Tiêu Tân Thâm, nếu không phải sự u ám trong đôi mắt, sự khác biệt rất nhỏ trên ngũ quan, Sầm Niệm suýt nữa tưởng rằng đây là Tiêu Tân Thâm.
“Chị dâu, trùng hợp thế, không ngại để em vào ngồi chứ?” Ngữ khí của Tiêu Tân Viễn thản nhiên, giống như người nhà nói chuyện bình thường. Khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên, nhìn thấy như là đang cười, nhưng Sầm Niệm cứ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Tác giả :
Đường Thố Nãi Trà