Khu Vườn Bí Mật
Chương 16-1: Nhật ký bí mật của Joo Won
Có một căn bệnh gọi là Hội chứng Alice ở xứ sở thần tiên. Một căn bệnh có triệu chứng kỳ lạ, khiến người mắc bệnh ngày nào cũng như được sống trong những câu chuyện cổ tích, vì những hình ảnh bị biến đổi tỉ lệ rất kỳ quặc như thể nhìn ngược kính viễn vọng, nhưng cũng rất đau đớn. Rõ ràng tôi đang mắc chứng bệnh này. Nếu không thì có lý nào mỗi giây phút tôi ở cạnh Gil Ra Im đều trở thành câu chuyện cổ tích như thế này? Và câu chuyện cổ tích ấy tuy đẹp đẽ nhưng đượm buồn, hoang đường nhưng lại rất thú vị.
Sự đau đớn khổ sở như cơn sóng thần mạnh mẽ cuốn lấy tôi tuần vừa rồi đã biến mất như chưa từng xuất hiện. Chỉ đọng lại từng hơi thở của Ra Im nằm ngủ bình yên trong lồng ngực tôi. Cơ thể em, nhịp đập trái tim em, hơi thở đều đặn của em lấp đầy tâm trí tôi. Chỉ có những điều ấy đang chế ngự tôi. Giây phút bình yên đã tìm đến cõi lòng bị đốt thành tro. Đau khổ cũng là bình yên.
Cuối tuần, tôi nhận được cuộc gọi từ Jeong Hwan. Anh ta nói trường võ sẽ mở đợt tập huấn, không biết liệu tôi có muốn đi cùng hay không. Anh ta cho biết dạo gần đây tâm tình Ra Im vô cùng khó chịu, còn bảo tôi đây là thời điểm thích hợp nhất để tấn công tình cảm của Ra Im. Nếu tôi cũng tham gia luyện tập, anh ta sẽ giúp tôi có được vị trí thật thuận lợi để tiếp cận cô ấy và ở cùng nhau nên nhất định phải làm cho tốt. Tôi hỏi Jeong Hwan:
- Tại sao anh lại giúp tôi và Ra Im đến với nhau?
Anh ta cười sảng khoái rồi mới hạ giọng đáp:
- Bởi vì Joo Won của chúng ta rất nhiều tiền cơ mà. Kiếm nhiều tiền, biết tiêu tiền, tôi hy vọng cậu sẽ nắm chắc lấy Ra Im không buông tay. Đổi lại, cậu cứ quan tâm chúng tôi một tí là được.
Tôi rất thích thú với câu trả lời của anh ta. Tôi biết dẫu sao thì trong lòng anh ta vẫn có một phần tình cảm như tình huynh đệ với Gil Ra Im.
- Địa điểm tập huấn ở đâu?
- Vẫn chưa quyết định được địa điểm cụ thể.
- Anh nghĩ sao nếu tôi cung cấp địa điểm tổ chức?
- Nếu cậu tìm giúp chỗ tá túc luôn thì quá tuyệt. Công việc cậu bận bịu như thế, không có vấn đề chứ?
- Nếu trong tuần này thì không sao. Không, nếu tiện thì cứ đi ngay tuần này đi. Nước sạch, không khí trong lành, môi trường thư thái cùng không gian yên tĩnh. Muốn tìm địa điểm như thế này thì cứ đến những nơi không ai sống, quá dễ.
- Ok, Joo Won giỏi kiếm tiền thích chỗ nào thì chỗ đó đều được hết.
Vậy là tôi quyết định sẽ lấy khu nghỉ mát ở Jecheon làm địa điểm tiến hành tập huấn cho trường võ. Tuy khu nghỉ mát này vẫn chưa chính thức mở cửa, nhưng phòng nghỉ dành cho khách đã hoàn thành nên sẽ không có vấn đề gì nếu tổ chức ở đây. Hơn nữa, tôi cũng dự định đến đây một chuyến để khảo sát tiến độ thi công khu vực này. Vậy là một mũi tên trúng hai con chim, vừa giám sát công việc, vừa gặp được Ra Im.
Ngày tổ chức huấn luyện, tôi đến khu nghỉ mát từ sớm để chuẩn bị tất cả mọi thứ trước khi Ra Im đến nơi. Khu nghỉ mát này được xây dựng nhưng vẫn duy trì trạng thái tự nhiên vốn có, đảm bảo không làm dịch chuyển bất kỳ ngọn cây phiến đá nào, có thể ví như chốn đào hoa viên vậy. Theo tiến độ này thì đến cuối tháng khu nghỉ mát sẽ khánh thành. Đúng là việc tốt.
Đoàn khảo sát công trình đi tới khu nhà nghỉ cùng lúc một chiếc xe tiến vào bên trong khu nghỉ dưỡng. Là xe chuyên dụng của trường võ. Tôi để cho những người trong đoàn khảo sát công trình đi trước rồi mới quay lại phía chiếc xe. Tất cả mọi thành viên trường võ, ngoại trừ Jeong Hwan, đều nhìn tôi với ánh mắt sững sờ. Tôi giả vờ ngạc nhiên.
- Tôi có vài việc phải đến đây, sao lại gặp nhau tình cờ vậy nhỉ?
- Cũng đúng. Sự trùng hợp thế này đôi khi cũng xảy ra. Chúng tôi đến tham gia tập huấn.
Jeong Hwan nhanh chóng đáp lại. Ra Im liền giương cặp mắt đầy nghi ngờ, hết nhìn tôi lại nhìn Jeong Hwan một hồi rồi hỏi:
- Hai người làm gì đấy? Lần này có phải thật sự tình cờ không?
Tôi và Jeong Hwan đồng loạt nhún vai thay vì trả lời. Ra Im bĩu môi tỏ vẻ không vui, quay sang lấy hành lý từ trên xe xuống mang lên vai. Tôi đưa tay đỡ lấy ba lô từ trên vai cô.
- Cô còn có chuyện cần nói với tôi cơ mà. Tôi là người bận rộn, nhưng cũng không quên thúc giục cô đâu, cô vẫn chưa có kết luận sao?
- Tôi không rảnh rỗi để dành thời gian suy nghĩ mấy vấn đề chẳng thú vị gì như thế.
- Sao cứ phải đắn đo lâu thế! Được rồi. Sau này chúng ta sẽ nói lại vấn đề ấy một cách bình tĩnh. Nghe nói mấy hôm trước cô gặp Choi Woo Young. Hai người làm gì thế? Lại anh anh em em cười cười nói nói à?
- Chúng tôi làm gì cũng đâu có liên quan đến anh.
- Sao lại không liên quan? Chúng ta có mối quan hệ của hai người đã hôn nhau mà.
Ra Im vội vàng lấy tay bịt miệng tôi lại, sợ bị người khác nghe thấy, cô đưa mắt lấm lét nhìn xung quanh rồi tức giận nói:
- Anh chán sống lắm rồi phải không? Nghiêm túc đứng đắn một giây cũng không được à?
Tôi thật sự không biết mình điên cuồng đến mức đó. Sao tôi lại thích người phụ nữ đối xử với tôi theo cách này đến vậy?
Khu nhà nghỉ tôi chọn nằm lọt thỏm trên sườn núi, như hòn đá giữa rừng sâu. Toàn bộ thành viên trường võ đều đồng thanh trầm trồ không gian trước mặt, thể hiện vẻ thích thú cực độ. Có lẽ ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi bản thân có thể giúp đỡ hoặc làm việc gì cho ai đó. Tôi chầm chậm bước vào nhà nghỉ với tâm trạng lâng lâng.
Đoàn người của trường võ lục đục xách đống hành lý lỉnh kỉnh vào phòng sách rồi ngồi thành một vòng tròn xoay quanh Jong Su. Tôi không ngồi cùng với họ mà lùi về phía sau một chút. Sau khi Jong Su trình bày với các thành viên lịch trình của đợt tập huấn, anh ta lẳng lặng nhìn hết một lượt tất cả mọi người. Trong tích tắc tất cả mọi âm thanh dường như ngưng bặt, không gian rơi vào tĩnh lặng. Một lát sau Jong Su mới nói tiếp:
- Vị trí này, là vị trí của người sẽ dẫn dắt trường võ trong năm tới. Hết năm nay tôi sẽ không còn làm người đại diện cho trường võ nữa. Nếu một người liên tiếp nắm giữ vị trí lãnh đạo, khi người đó bị thương hoặc chết thì đội sẽ tan rã. Vì thế, đây là truyền thống mà các đàn anh đi trước đã đề ra, mỗi năm sẽ đổi người đại diện một lần. Cho dù vị trí người đại diện có trống do tai nạn không mong muốn thì ai cũng có thể trở thành người lãnh đạo, dẫn dắt cả đội đi tiếp. Người đại diện cho trường võ chúng ta năm 2011 tới, Hwang Jeong Hwan, sẽ phải vất vả rồi.
Jong Su vừa dứt lời, Jeong Hwan từ chỗ ngồi đứng bật dậy, gương mặt tràn đầy vẻ quyết tâm nói với tất cả mọi người:
- Sau này xin nhờ mọi người giúp đỡ.
Tất cả đồng loạt vỗ tay hết sức mình. Tôi cảm thấy thật kỳ diệu. Nếu thay đổi vị trí đại diện thì mọi người hoặc là vui mừng tột độ, hoặc là tiếc nuối chứ, nhưng không hiểu sao không khí lúc này lại rất hùng hồn, ai cũng hừng hực khí thế. Có lẽ tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc, không thấu hiểu được những điều đó mà thôi. Trong khi các thành viên chúc mừng bằng tràng vỗ tay giòn giã, Jong Su nhường lại chỗ ngồi cho Jeong Hwan rồi lẳng lặng đi ra ngoài một mình. Ra Im cũng đứng dậy đi theo anh ta.
Jong Su và Ra Im càng đi càng xa khu nhà nghỉ, tiến về phía con đường tản bộ. Nhìn hai bóng lưng đang sánh vai nhau dạo bước phía trước, tôi chợt phát hiện ra điểm giống nhau giữa hai người bọn họ. Sau vài giây ngỡ ngàng, tôi tiếp tục lặng lẽ đuổi theo sau. Bên tai vang lên đoạn đối thoại.
- Núi khi vào đông là quang cảnh em thích nhất trong bốn mùa.
- Tại sao?
Jong Su ngây người nhìn Ra Im.
- Khuôn mặt thì lạnh, cơ thể thì ấm, đi bộ tuy có mất sức nhưng nếu dừng lại thì sẽ bị chết cóng. Em thích cảm giác phải bước tiếp, đi tiếp để cảm thấy trái tim mình đập rộn rã, đập đến khi nổ tung. Nếu cứ tiến bước nhất định sẽ lên đến đỉnh.
Nghe những lời nói ấy, tôi bất giác đưa tay sờ lên mặt mình. Mỗi câu nói của cô như khiến gương mặt tôi lạnh dần, gần như đóng băng. Từng hơi thở của tôi tỏa ra làn khói trắng xóa. Giọng nói cô cứ vang vọng lại.
- Về Dark Blood ấy. Anh nghĩ em có thể lọt vào vòng thử vai cuối cùng không?
- Nếu em đậu, em sẽ chọn làm diễn viên sao?
- Ấy, em sao có thể làm diễn viên được. Bộ phim này hầu hết là cảnh hành động, vai diễn của em cũng không phải vai chính nên em mới muốn thử một lần xem sao. Em cũng hy vọng nếu như được tuyển sẽ mau lành nghề, có thể nhanh chóng trở thành đạo diễn võ thuật. Anh nghĩ em không có tố chất làm đạo diễn ạ?
- Em có biết điều này không, không biết từ bao giờ, anh trở nên sợ hãi những cuộc gọi đến vào lúc nửa đêm. Bởi vì câu đầu tiên anh hỏi khi nghe những cú điện thoại đêm khuya thường là “Ở bệnh viện nào? Đã đi rồi sao?” Ngay cả câu giã từ cũng không nói được, chỉ biết đưa tiễn đồng đội, rồi mỗi ngày đều quanh quẩn với suy nghĩ, là do người ấy đã thay thế mình, lẽ ra chính bản thân mình mới là người phải ra đi, rồi trước khi lại mất thêm ai đó, ngày mai hãy nghỉ việc đi, ngày mốt phải nghỉ việc thôi… Ngày nào anh cũng nghĩ như thế. Cả em cũng vậy, khi em có một đội của riêng mình thì những việc đấy chắc chắn em sẽ gặp phải. Anh ước gì mình còn có thể nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, trước khi nhận được cuộc gọi lúc nửa đêm và nghe tin họ đã nằm xuống.
Nghe đến đây, tôi không thể nào bước tiếp theo sau họ nữa. Tôi cảm nhận được gánh nặng cuộc sống to như núi họ phải mang trên vai. Tôi xoay lưng lại trong khi họ vẫn bước xuống núi, thầm cầu nguyện. Tôi mong Ra Im hãy đặt xuống gánh nặng cô mang trên vai và chạy đến nép vào vòng tay tôi.
Tôi một mình đi dạo khắp khu nghỉ mát đến tối muộn mới quay về phòng. Một bên, vài người đang chén chú chén anh bàn chuyện rôm rả, đằng kia thì vừa gảy đàn vừa ngân nga ca khúc của Kim Kwang Seok. Còn Ra Im giữ cho mình một góc, ôm chăn nằm ngủ. Tôi lại gần nằm xuống bên cạnh cô, nhìn không chớp mắt gương mặt đang ngủ say. Ngắm một khuôn mặt say ngủ của ai đó thật sự khiến tâm trạng người ta trở nên dễ chịu. Sự hồi hộp khiến tim tôi đập thình thịch như đang nhìn trộm một khu vườn bí mật, những khoảnh khắc thường nhật đặc biệt mà cô cố che giấu. Tôi vừa ngắm em ngủ, vừa đắm chìm bản thân trong dòng cảm xúc.
Vầng trán cao rộng dường như đang tỏa sáng, lông mi dài và đậm nét, sống mũi cao thẳng và nhỏ, đôi môi như nụ hồng đang hé mở. Cô gái nhỏ nhắn và khả ái này sao lại có thể gánh vác những công việc nguy hiểm như thế kia?
Bờ vai nhỏ nhắn của em khẽ nhấp nhô. Tôi nghe thấy một vài âm thanh nhè nhẹ phát ra từ đôi môi em mềm mại. Tôi đưa tay lên khẽ day vào giữa đôi lông mày đang nhíu lại trên trán em, bỗng em mở to mắt.
Chúng tôi cứ như thế, nhìn nhau không nói một câu.
“Giấc mơ hàng ngày của em có điều gì ưu phiền đến vậy?”
“Vì trong giấc mơ của em… có anh…”
“Ở bên cạnh tôi dù chỉ là giấc mơ, em cũng không thấy hạnh phúc sao?”
“Dẫu thế, anh hãy cứ đến đi. Cả ngày mai lẫn ngày mốt…”
Sự đau đớn khổ sở như cơn sóng thần mạnh mẽ cuốn lấy tôi tuần vừa rồi đã biến mất như chưa từng xuất hiện. Chỉ đọng lại từng hơi thở của Ra Im nằm ngủ bình yên trong lồng ngực tôi. Cơ thể em, nhịp đập trái tim em, hơi thở đều đặn của em lấp đầy tâm trí tôi. Chỉ có những điều ấy đang chế ngự tôi. Giây phút bình yên đã tìm đến cõi lòng bị đốt thành tro. Đau khổ cũng là bình yên.
Cuối tuần, tôi nhận được cuộc gọi từ Jeong Hwan. Anh ta nói trường võ sẽ mở đợt tập huấn, không biết liệu tôi có muốn đi cùng hay không. Anh ta cho biết dạo gần đây tâm tình Ra Im vô cùng khó chịu, còn bảo tôi đây là thời điểm thích hợp nhất để tấn công tình cảm của Ra Im. Nếu tôi cũng tham gia luyện tập, anh ta sẽ giúp tôi có được vị trí thật thuận lợi để tiếp cận cô ấy và ở cùng nhau nên nhất định phải làm cho tốt. Tôi hỏi Jeong Hwan:
- Tại sao anh lại giúp tôi và Ra Im đến với nhau?
Anh ta cười sảng khoái rồi mới hạ giọng đáp:
- Bởi vì Joo Won của chúng ta rất nhiều tiền cơ mà. Kiếm nhiều tiền, biết tiêu tiền, tôi hy vọng cậu sẽ nắm chắc lấy Ra Im không buông tay. Đổi lại, cậu cứ quan tâm chúng tôi một tí là được.
Tôi rất thích thú với câu trả lời của anh ta. Tôi biết dẫu sao thì trong lòng anh ta vẫn có một phần tình cảm như tình huynh đệ với Gil Ra Im.
- Địa điểm tập huấn ở đâu?
- Vẫn chưa quyết định được địa điểm cụ thể.
- Anh nghĩ sao nếu tôi cung cấp địa điểm tổ chức?
- Nếu cậu tìm giúp chỗ tá túc luôn thì quá tuyệt. Công việc cậu bận bịu như thế, không có vấn đề chứ?
- Nếu trong tuần này thì không sao. Không, nếu tiện thì cứ đi ngay tuần này đi. Nước sạch, không khí trong lành, môi trường thư thái cùng không gian yên tĩnh. Muốn tìm địa điểm như thế này thì cứ đến những nơi không ai sống, quá dễ.
- Ok, Joo Won giỏi kiếm tiền thích chỗ nào thì chỗ đó đều được hết.
Vậy là tôi quyết định sẽ lấy khu nghỉ mát ở Jecheon làm địa điểm tiến hành tập huấn cho trường võ. Tuy khu nghỉ mát này vẫn chưa chính thức mở cửa, nhưng phòng nghỉ dành cho khách đã hoàn thành nên sẽ không có vấn đề gì nếu tổ chức ở đây. Hơn nữa, tôi cũng dự định đến đây một chuyến để khảo sát tiến độ thi công khu vực này. Vậy là một mũi tên trúng hai con chim, vừa giám sát công việc, vừa gặp được Ra Im.
Ngày tổ chức huấn luyện, tôi đến khu nghỉ mát từ sớm để chuẩn bị tất cả mọi thứ trước khi Ra Im đến nơi. Khu nghỉ mát này được xây dựng nhưng vẫn duy trì trạng thái tự nhiên vốn có, đảm bảo không làm dịch chuyển bất kỳ ngọn cây phiến đá nào, có thể ví như chốn đào hoa viên vậy. Theo tiến độ này thì đến cuối tháng khu nghỉ mát sẽ khánh thành. Đúng là việc tốt.
Đoàn khảo sát công trình đi tới khu nhà nghỉ cùng lúc một chiếc xe tiến vào bên trong khu nghỉ dưỡng. Là xe chuyên dụng của trường võ. Tôi để cho những người trong đoàn khảo sát công trình đi trước rồi mới quay lại phía chiếc xe. Tất cả mọi thành viên trường võ, ngoại trừ Jeong Hwan, đều nhìn tôi với ánh mắt sững sờ. Tôi giả vờ ngạc nhiên.
- Tôi có vài việc phải đến đây, sao lại gặp nhau tình cờ vậy nhỉ?
- Cũng đúng. Sự trùng hợp thế này đôi khi cũng xảy ra. Chúng tôi đến tham gia tập huấn.
Jeong Hwan nhanh chóng đáp lại. Ra Im liền giương cặp mắt đầy nghi ngờ, hết nhìn tôi lại nhìn Jeong Hwan một hồi rồi hỏi:
- Hai người làm gì đấy? Lần này có phải thật sự tình cờ không?
Tôi và Jeong Hwan đồng loạt nhún vai thay vì trả lời. Ra Im bĩu môi tỏ vẻ không vui, quay sang lấy hành lý từ trên xe xuống mang lên vai. Tôi đưa tay đỡ lấy ba lô từ trên vai cô.
- Cô còn có chuyện cần nói với tôi cơ mà. Tôi là người bận rộn, nhưng cũng không quên thúc giục cô đâu, cô vẫn chưa có kết luận sao?
- Tôi không rảnh rỗi để dành thời gian suy nghĩ mấy vấn đề chẳng thú vị gì như thế.
- Sao cứ phải đắn đo lâu thế! Được rồi. Sau này chúng ta sẽ nói lại vấn đề ấy một cách bình tĩnh. Nghe nói mấy hôm trước cô gặp Choi Woo Young. Hai người làm gì thế? Lại anh anh em em cười cười nói nói à?
- Chúng tôi làm gì cũng đâu có liên quan đến anh.
- Sao lại không liên quan? Chúng ta có mối quan hệ của hai người đã hôn nhau mà.
Ra Im vội vàng lấy tay bịt miệng tôi lại, sợ bị người khác nghe thấy, cô đưa mắt lấm lét nhìn xung quanh rồi tức giận nói:
- Anh chán sống lắm rồi phải không? Nghiêm túc đứng đắn một giây cũng không được à?
Tôi thật sự không biết mình điên cuồng đến mức đó. Sao tôi lại thích người phụ nữ đối xử với tôi theo cách này đến vậy?
Khu nhà nghỉ tôi chọn nằm lọt thỏm trên sườn núi, như hòn đá giữa rừng sâu. Toàn bộ thành viên trường võ đều đồng thanh trầm trồ không gian trước mặt, thể hiện vẻ thích thú cực độ. Có lẽ ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi bản thân có thể giúp đỡ hoặc làm việc gì cho ai đó. Tôi chầm chậm bước vào nhà nghỉ với tâm trạng lâng lâng.
Đoàn người của trường võ lục đục xách đống hành lý lỉnh kỉnh vào phòng sách rồi ngồi thành một vòng tròn xoay quanh Jong Su. Tôi không ngồi cùng với họ mà lùi về phía sau một chút. Sau khi Jong Su trình bày với các thành viên lịch trình của đợt tập huấn, anh ta lẳng lặng nhìn hết một lượt tất cả mọi người. Trong tích tắc tất cả mọi âm thanh dường như ngưng bặt, không gian rơi vào tĩnh lặng. Một lát sau Jong Su mới nói tiếp:
- Vị trí này, là vị trí của người sẽ dẫn dắt trường võ trong năm tới. Hết năm nay tôi sẽ không còn làm người đại diện cho trường võ nữa. Nếu một người liên tiếp nắm giữ vị trí lãnh đạo, khi người đó bị thương hoặc chết thì đội sẽ tan rã. Vì thế, đây là truyền thống mà các đàn anh đi trước đã đề ra, mỗi năm sẽ đổi người đại diện một lần. Cho dù vị trí người đại diện có trống do tai nạn không mong muốn thì ai cũng có thể trở thành người lãnh đạo, dẫn dắt cả đội đi tiếp. Người đại diện cho trường võ chúng ta năm 2011 tới, Hwang Jeong Hwan, sẽ phải vất vả rồi.
Jong Su vừa dứt lời, Jeong Hwan từ chỗ ngồi đứng bật dậy, gương mặt tràn đầy vẻ quyết tâm nói với tất cả mọi người:
- Sau này xin nhờ mọi người giúp đỡ.
Tất cả đồng loạt vỗ tay hết sức mình. Tôi cảm thấy thật kỳ diệu. Nếu thay đổi vị trí đại diện thì mọi người hoặc là vui mừng tột độ, hoặc là tiếc nuối chứ, nhưng không hiểu sao không khí lúc này lại rất hùng hồn, ai cũng hừng hực khí thế. Có lẽ tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc, không thấu hiểu được những điều đó mà thôi. Trong khi các thành viên chúc mừng bằng tràng vỗ tay giòn giã, Jong Su nhường lại chỗ ngồi cho Jeong Hwan rồi lẳng lặng đi ra ngoài một mình. Ra Im cũng đứng dậy đi theo anh ta.
Jong Su và Ra Im càng đi càng xa khu nhà nghỉ, tiến về phía con đường tản bộ. Nhìn hai bóng lưng đang sánh vai nhau dạo bước phía trước, tôi chợt phát hiện ra điểm giống nhau giữa hai người bọn họ. Sau vài giây ngỡ ngàng, tôi tiếp tục lặng lẽ đuổi theo sau. Bên tai vang lên đoạn đối thoại.
- Núi khi vào đông là quang cảnh em thích nhất trong bốn mùa.
- Tại sao?
Jong Su ngây người nhìn Ra Im.
- Khuôn mặt thì lạnh, cơ thể thì ấm, đi bộ tuy có mất sức nhưng nếu dừng lại thì sẽ bị chết cóng. Em thích cảm giác phải bước tiếp, đi tiếp để cảm thấy trái tim mình đập rộn rã, đập đến khi nổ tung. Nếu cứ tiến bước nhất định sẽ lên đến đỉnh.
Nghe những lời nói ấy, tôi bất giác đưa tay sờ lên mặt mình. Mỗi câu nói của cô như khiến gương mặt tôi lạnh dần, gần như đóng băng. Từng hơi thở của tôi tỏa ra làn khói trắng xóa. Giọng nói cô cứ vang vọng lại.
- Về Dark Blood ấy. Anh nghĩ em có thể lọt vào vòng thử vai cuối cùng không?
- Nếu em đậu, em sẽ chọn làm diễn viên sao?
- Ấy, em sao có thể làm diễn viên được. Bộ phim này hầu hết là cảnh hành động, vai diễn của em cũng không phải vai chính nên em mới muốn thử một lần xem sao. Em cũng hy vọng nếu như được tuyển sẽ mau lành nghề, có thể nhanh chóng trở thành đạo diễn võ thuật. Anh nghĩ em không có tố chất làm đạo diễn ạ?
- Em có biết điều này không, không biết từ bao giờ, anh trở nên sợ hãi những cuộc gọi đến vào lúc nửa đêm. Bởi vì câu đầu tiên anh hỏi khi nghe những cú điện thoại đêm khuya thường là “Ở bệnh viện nào? Đã đi rồi sao?” Ngay cả câu giã từ cũng không nói được, chỉ biết đưa tiễn đồng đội, rồi mỗi ngày đều quanh quẩn với suy nghĩ, là do người ấy đã thay thế mình, lẽ ra chính bản thân mình mới là người phải ra đi, rồi trước khi lại mất thêm ai đó, ngày mai hãy nghỉ việc đi, ngày mốt phải nghỉ việc thôi… Ngày nào anh cũng nghĩ như thế. Cả em cũng vậy, khi em có một đội của riêng mình thì những việc đấy chắc chắn em sẽ gặp phải. Anh ước gì mình còn có thể nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, trước khi nhận được cuộc gọi lúc nửa đêm và nghe tin họ đã nằm xuống.
Nghe đến đây, tôi không thể nào bước tiếp theo sau họ nữa. Tôi cảm nhận được gánh nặng cuộc sống to như núi họ phải mang trên vai. Tôi xoay lưng lại trong khi họ vẫn bước xuống núi, thầm cầu nguyện. Tôi mong Ra Im hãy đặt xuống gánh nặng cô mang trên vai và chạy đến nép vào vòng tay tôi.
Tôi một mình đi dạo khắp khu nghỉ mát đến tối muộn mới quay về phòng. Một bên, vài người đang chén chú chén anh bàn chuyện rôm rả, đằng kia thì vừa gảy đàn vừa ngân nga ca khúc của Kim Kwang Seok. Còn Ra Im giữ cho mình một góc, ôm chăn nằm ngủ. Tôi lại gần nằm xuống bên cạnh cô, nhìn không chớp mắt gương mặt đang ngủ say. Ngắm một khuôn mặt say ngủ của ai đó thật sự khiến tâm trạng người ta trở nên dễ chịu. Sự hồi hộp khiến tim tôi đập thình thịch như đang nhìn trộm một khu vườn bí mật, những khoảnh khắc thường nhật đặc biệt mà cô cố che giấu. Tôi vừa ngắm em ngủ, vừa đắm chìm bản thân trong dòng cảm xúc.
Vầng trán cao rộng dường như đang tỏa sáng, lông mi dài và đậm nét, sống mũi cao thẳng và nhỏ, đôi môi như nụ hồng đang hé mở. Cô gái nhỏ nhắn và khả ái này sao lại có thể gánh vác những công việc nguy hiểm như thế kia?
Bờ vai nhỏ nhắn của em khẽ nhấp nhô. Tôi nghe thấy một vài âm thanh nhè nhẹ phát ra từ đôi môi em mềm mại. Tôi đưa tay lên khẽ day vào giữa đôi lông mày đang nhíu lại trên trán em, bỗng em mở to mắt.
Chúng tôi cứ như thế, nhìn nhau không nói một câu.
“Giấc mơ hàng ngày của em có điều gì ưu phiền đến vậy?”
“Vì trong giấc mơ của em… có anh…”
“Ở bên cạnh tôi dù chỉ là giấc mơ, em cũng không thấy hạnh phúc sao?”
“Dẫu thế, anh hãy cứ đến đi. Cả ngày mai lẫn ngày mốt…”
Tác giả :
Kang Yiul