Khu Vui Chơi Đáng Sợ
Chương 86: Đảo thợ săn (2)
Không Sợ nhanh chóng trốn sau lưng Nhất Đao và Nhất Kiếm giả vờ sợ hãi. Hai người đó quyết đoán rút vũ khí của mình ra, đứng cản trước mặt cô ta, chuẩn bị đối phó với sự tấn công của người đàn ông đó.
"Để bọn họ vào đi, Y Phàm." Giọng nói của một người đàn ông khác vang lên sau lưng hắn ta: "Bọn họ là khách của tôi." Ngữ điệu của giọng nói đó nho nhã lễ độ, lại có chút giọng địa phương.
Y Phàm nghe xong thì hạ súng trên tay xuống, lui vào bên trong, dùng cánh tay lực lưỡng của mình đẩy cánh cửa ra, sau đó lặng lẽ nhìn người chơi mà không nói gì.
[Nhiệm vụ chính đã kích hoạt]
Nhắc nhở hệ thống vang lên rất đúng lúc, mọi người có thể nhìn thấy nhiệm vụ nội dung trong bảng chọn: [Vào lâu đài của tướng quân Azarov, nghe ông ta giới thiệu nguyên tắc game.]
Khi Phong Bất Giác nhìn thấy nhiệm vụ, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, anh lẩm bẩm trong miệng: "Tướng quân Azarov… Y Phàm… Chờ chút… tôi là một người thợ săn… gặp tai nạn trên biển nên đến chỗ này…" Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trầm ngâm: "Trò chơi nguy hiểm nhất… Richard Connell." Trong gác xếp ký ức, nội dung liên quan đến câu chuyện này lập tức xuất hiện.
Khi cạn kiệt linh cảm, Phong Bất Giác thường đọc một ít tiểu thuyết ngắn để thư giãn đầu óc, đồng thời cũng để thu thập tư liệu, nên nội dung của những quyển tiểu thuyết này anh khá quen thuộc, anh nhanh chóng nhớ lại.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì phó bản này chính là một game săn "người", hơn nữa Phong Bất Giác cũng hiểu rất rõ, người chơi sẽ đóng vai nhân vật con mồi.
Do dự một hồi, Nhất Đao và Nhất Kiếm xoay đầu qua, hỏi ý kiến của Phong Bất Giác và Tự Vũ. Tóm lại, nếu gặp phải chuyện tốt thì ai ai cũng tranh nhau đi trước. Nhưng nếu gặp phải chuyện nguy hiểm thì lại rất muốn người khác đi thay mình, thật sự không ổn thì hỏi ý kiến người khác trước. Như vậy thì sau khi xảy ra chuyện gì đó cũng có thể đẩy phần trách nhiệm qua cho người khác.
Phong Bất Giác nhún vai, thở dài, trực tiếp đi đến phía trước, vừa đi nói: "Làm theo chỉ thị nhiệm vụ là được."
Y Phàm giống như một bức tượng hung ác cực to đứng bên cạnh cửa, lực uy hiếp vô cùng lớn. Nhưng Phong Bất Giác đến cả vũ khí cũng không lấy ra, anh đi qua mặt hắn như chốn không người, bước vào trong lâu đài.
Tự Vũ đi sát phía sau, khi Phong Bất Giác bước tới thì cô đã đi theo, cô là người thứ hai bước vào trong lâu đài.
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Nhất Đao phản ứng trước, anh ta đằng hắng: "Hừm ừ… Vậy… Chúng ta cũng vào đi."
Nhất Kiếm cũng được thế mà nói: "Đúng vậy, nếu bọn họ có gì nguy hiểm thì chúng ta cũng kịp thời giúp đỡ được."
Không Sợ gật đầu, đi theo sau lưng hai người họ. Ba người cũng lần lượt đi vào trong cửa lâu đài.
Y Phàm đứng trước cửa luôn dùng một ánh mắt cảnh giác từ trên xuống nhìn vào mỗi một người chơi đi qua trước mặt hắn. Đợi sau khi cả năm người đều đi vào bên trong lâu đài thì hắn mới âm thầm đóng cửa lại.
Bên trong cánh cửa là một phòng khách rộng lớn, ánh đèn sáng rực rỡ. Bậc thềm đá cẩm thạch đi lên tầng hai vô cùng rộng rãi, một người đàn ông mặc lễ phục dạ hội, vóc dáng cao lớn đang đứng thẳng tắp ở đó, nhìn chằm chằm năm "người khách" của ông ta.
Tướng quân Azarov đã qua tuổi trung niên, cao lớn, anh tuấn. Tóc ông ta đã bạc, nhưng lông mày và râu thì vẫn màu đen, đôi mắt cũng vừa đen vừa sáng. Ngoài ngũ quan tươi sáng thì gương mặt ông ta còn có một điểm rất đặc biệt, đó là khí chất của người thường xuyên ra lệnh chỉ huy mới có.
"Tôi vô cùng hân hạnh và cũng vô cùng vui mừng chào đón các vị thợ săn ưu tú đến thăm viếng nhà tôi." Ông ta hơi khom người, nói: "Tôi là tướng quân Azarov." Ông ta vừa tự giới thiệu vừa giơ tay ra hiệu.
Sau khi Y Phàm nhìn thấy động tác của Azarov thì thu súng lại, hành lễ cung kính, đứng sang một góc bên cạnh bậc thang.
"Xin thứ lỗi vì sự vô lễ của thủ hạ của tôi, các vị tiên sinh… Đương nhiên, có cả các vị nữ thợ săn." Giọng nói đặc biệt nhấn mạnh của Azarov khiến cho từng câu nói đều rất rõ ràng, giống như mỗi câu nói đều đã qua quá trình suy nghĩ kĩ càng: "Y Phàm là một người rất đơn giản, nhưng có chút ngang ngược tàn bạo. Sự cường tráng của cậu ta khiến người ta không nói nên lời, nhưng rất không may là cậu ta bị câm. Thượng đế cho cậu ta một vài thứ thì cũng lấy đi một vào thứ khác…" Biểu cảm của ông ta lúc nói chuyện rất đáng nghiền ngẫm.
"Nhìn trông giống một người Cozak*." Phong Bất Giác trả lời một câu, anh đương nhiên biết điểm này.
(*) Người Cozak, Kazakh hay người Cô-dắc (tiếng Nga: Казахи) là một cộng đồng truyền thống của những người sống trên khu vực thảo nguyên phía Nam của Đông Âu và phần châu Á của nước Nga, nổi tiếng vì sự độc lập và các kỹ năng quân sự của họ, đặc biệt là tài cưỡi ngựa. Tên gọi Cozak có nguồn gốc từ thuật ngữ xã hội trong tiếng Turk qazaq, nghĩa là "người mạo hiểm" hay "người tự do".
"Không sai, bạn của tôi." Azarov trả lời, ông ta mỉm cười, từ trong hàm răng sắc nhọn và bờ môi đỏ tươi phun ra một câu nói: "Tôi cũng vậy."
Ông ta lại giơ tay ra hiệu, Y Phàm liền nhanh chóng bước qua, đứng trước mặt tướng quân. Azarov nói với hắn vài câu, nhưng chỉ là cử động khóe miệng chứ không phát ra âm thanh nào.
Sau khi Y Phàm nghe thấy mệnh lệnh, hắn rời khỏi phòng khách, không biết đi về hướng nào.
Azarov lập tức nói với mọi người: "Các vị, mời đi theo ta." Ông ta vừa nói vừa bước xuống bậc thang, dẫn mọi người đi vào một hành lang.
Vài phút sau, bọn họ lại đi tới một căn phòng sách lớn phong cách xưa. Dưới sàn có trải một tấm thảm màu xám, tủ sách và đồ dùng trong phòng đều mang lại cảm giác giàu có xa hoa, ngoại trừ một số lượng lớn sách cổ thì bên trong còn có rất nhiều tiêu bản động vật, đầu hươu, da ngựa vằn... Thậm chí còn có cả một con gấu xám Bắc Mỹ ở tư thế đứng thẳng.
"Tôi từng đọc qua tất cả các cuốn sách về săn bắn, có tiếng Anh, có tiếng Pháp, và cả tiếng Nga. Cuộc sống của tôi chẳng có thú vui gì, duy nhất chỉ có việc săn bắn." Azarov đi chầm chậm qua những món đồ mà ông ta cất giữ, dường như đang khoe khoang những gì mình nói không phải là khoác lác, nói: "Nhìn thấy đầu của con trâu nước Nam Phi màu đen kia không?"
Phong Bất Giác trả lời: "Khiến người ta có ấn tượng sâu sắc."
"Con thú đó tóm lấy chân tôi, ném tôi vào một cái cây, xương của tôi đã bị gãy vì nó, nhưng cuối cùng tôi vẫn thu phục được con súc sinh đó." Khung cảnh của lần săn bắn đó như hiện ra trước mắt Azarov.
Phong Bất Giác hiểu rất rõ hàm ý của những lời này, từ thông tin được cung cấp trong lời bộc bạch này, người chơi liền nảy sinh một khái niệm về sức mạnh ngang tàng của con BOSS này.
"Tôi nghĩ rằng trâu nước đen Nam Phi là loài nguy hiểm nhất trong số những con mồi loại lớn." Phong Bất Giác thử dựa theo nội dung của quyển tiểu thuyết mà mình còn nhớ để nói chuyện với Azarov, để ông ta nhanh chóng đi vào chủ đề chính.
Tướng quân đột nhiên trầm ngâm một hồi, sau đó nhìn anh với một ánh mắt đầy thâm ý, chậm rãi nói: "Không, nó không nguy hiểm nhất." Ông ta đi đến cạnh bàn sách, cầm một chai rượu Whisky, giơ lên, nhìn mọi người rồi nói: "Uống một chút không?"
"Không cần đâu, cảm ơn." Phong Bất Giác trả lời.
Azarov tự rót cho mình một ly. Ông ta nhấp một ngụm rượu, nói: "Trên hòn đảo này, cũng là trong lãnh địa của tôi, tôi phát minh ra một kiểu săn bắn nguy hiểm hơn."
"Phát minh?" Phong Bất Giác biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi.
"Ha ha, đúng vậy, phát minh." Tướng quân mỉm cười gật đầu: "Cậu nhất định thấy rất kỳ lạ, săn bắn nên phát minh thế nào?" Ông ta ngừng lại một chút: "Đương nhiên rồi, tôi không phải thượng đế, không thể vô căn cớ mà tạo ra một loại động vật nguy hiểm. Nhưng mà, tôi phát hiện có một loài sinh vật đã tồn tại từ lâu, nhưng chưa từng có ai săn bắn nó. Chúng không được sinh ra và lớn lên trên hòn đảo này, nhưng tôi có thể tự nhập hàng."
"Thứ ông nhập về là con mồi gì, tướng quân? Lẽ nào là hổ?" Phong Bất Giác vẫn tiếp tục nói chuyện với con BOSS này.
Ngoài Tự Vũ ra, ba người còn lại đều chẳng hiểu gì cả, trong lòng bọn đều đang suy nghĩ: Anh ta cũng quá nhập vai rồi nhỉ, còn cho rằng mình thật sự là thợ săn trong phó bản này? Nói nhiều lời với một NPC như vậy để làm gì?
Azarov nhếch miệng cười: "Không, hổ đã khiến tôi thấy nhàm chán, tôi đã sớm giày vò nó đủ rồi. Tôi đã không còn hứng thú với việc săn hổ nữa. Những động vật đó đã không còn khiến tay tôi run rẩy… Dù chỉ là một giây." Ông ta lấy một hộp thuốc bằng vàng từ trong túi ra, ngậm một điếu xì gà màu đen thật dài trong miệng. Trên điếu xì gà đó có một vòng nhãn hiệu màu bạc, sau khi châm lửa thì điếu thuốc tỏa ra một mùi hương như khói nhang.
"Tôi là loại người hưởng thụ sự nguy hiểm để sống, nhưng đa phần động vật đã không còn khiến tôi thấy nguy hiểm nữa." Azarov nhả ra một làn khói: "Thượng đế cho một số người trở thành nhà thơ, một số người trở thành ăn mày... Còn tôi, ông trời để tôi trở thành một thợ săn, giỏi nhất, mạnh mất." Ánh mắt ông ta tỏa ra một vẻ u ám: "Nhưng sau khi trải qua những ngày vui vẻ đó, cuối cùng có một ngày, tôi phát hiện việc săn bắn đã không còn sức hấp dẫn nữa. Cậu cũng là một thợ săn, cậu có thể đoán được lý do tại sao không?"
"Nếu xem việc săn bắn là một loại vận động, thì trước khi trò chơi bắt đầu ông đã biết mình nhất định sẽ chiến thắng, đúng không?" Phong Bất Giác tiếp lời.
"Không sai, thật không ngờ cậu có thể hiểu được." Azarov vui vẻ nói: "Tôi thường hay săn bắn thành công con mồi của mình, vì bọn chúng chỉ là động vật, ngoài chân và bản năng thì chúng chẳng có gì cả. Nhưng là là loài người có trí thông minh, dùng trí thông minh để so với bản năng thì không công bằng cho lắm. Khi tôi nhận thức được điểm này thì tôi cảm thấy bản thân vô cùng bi thảm, rõ ràng là rất thảm hại." Ông ta lại hút thêm một điếu xì gà: "Cho đến một ngày nọ, tôi đã có linh cảm, tôi nhận thức được có một thứ, là thứ tôi chưa từng săn bắn, bọn chúng là con mồi hoàn mỹ nhất, vì bọn chúng có thể suy nghĩ."
Khi nghe đến đây, ngoại trừ Phong Bất Giác thì cuối cùng bốn người còn lại cũng đã hiểu tình hình cơ bản của phó bản này. Tướng quân Azarov trước mặt bọn họ thì ra là một kẻ điên phản nhân loại, vì muốn tìm kiếm sự kích thích mà săn bắt con người. Câu "nghe ông ta giới thiệu nguyên tắc game" hiển thị trong bảng nhiệm vụ chính là nguyên tắc của màn săn bắt" tiếp sau đây.
"Ông xác định đây không phải là nói đùa, đúng không?" Phong Bất Giác một ngữ khí rất nghiêm nghị hỏi lại. Đương nhiên, bản thân anh đã sớm xác định được, đây tuyệt đối không phải là lời nói đùa.
"Tôi chưa từng lấy việc săn bắt ra nói đùa." Azarov trả lời: "Tôi đã mua lại hòn đảo này, tạo nên một căn phòng, tôi ở đây, là để săn bắt. Hòn đảo này là một khu săn bắt không gì sánh bằng, rừng rậm phức tạp như mê cung, chứa đầy những con đường uốn khúc, vách đá, đầm lầy. Quan trọng trọng nhất chính là bốn bề được bao vây bởi biển. Ở đây, hầu như mỗi ngày tôi đều có thể săn bắt. Hơn nữa cho đến hiện tại, tôi chưa từng có cảm giác nhàm chán."
"Tôi rất khó tin, tướng quân." Phong Bất Giác nói: "Chúng tôi ở đây có năm người, lẽ nào chúng tôi không thể trực tiếp ngăn cản hành vi giết người điên cuồng của ông ngay trong căn phòng này sao?"
"Ha ha ha ha…" Azarov cười to: "Giết người? Không không không… Đây là một trận đấu trí, là ván cờ giữa người đi săn và con mồi." Ánh mắt ông ta lướt qua năm người chơi: "Còn về chuyện mà cậu nói…" Ông ta giơ cánh tay lên, ra hiệu một cái.
Y Phàm không biết từ đây nhảy ra, trên tay cầm một cái khay, hắn bưng vào cho tướng quân một cốc cà phê Thổ Nhĩ Kỳ thơm ngào ngạt. Sau khi để cốc cà phê xuống, hắn như một tòa tháp bằng sắt đứng sang bên cạnh Azarov, ánh mắt như ngọn đuốc trừng người chơi đang đứng tại đây.
"Từng có một đám thủy thủ Tây Ban Nha đến hòn đảo này, tôi mời bọn chúng cùng tham gia cuộc săn bắn của tôi, nhưng bọn chúng đã từ chối, hơn nữa còn tỏ thái độ thù địch rõ ràng." Azarov ung dung nói: "Một mình Y Phàm đã xé xác bọn chúng thành trăm mảnh, ném đi làm thức ăn cho các động vật trên đảo này."
Nghe thấy câu này, sắc mặt Phong Bất Giác đột nhiên thay đổi, anh không nhớ rằng nội dung của quyển tiểu thuyết mà mình từng đọc có viết về việc trên hòn đảo này vẫn còn các loài động vật ăn thịt hoang dã khác: "Xin hỏi… Là động vật gì?"
"Ha ha..." Azarov nở một nụ cười lạnh lùng: "Có rất nhiều đấy… Trăn, sói đồng cỏ, hổ Bengal… Tôi muốn cho rừng rậm ở đây náo nhiệt thêm một chút, nên đã cho vào đó không ít loài động vật. Con người không phải là thức ăn gia súc được lựa chọn đầu tiên, thông thường thứ bọn chúng ăn nhiều nhất chính là heo rừng. Đương nhiên, đó là heo rừng sống, mỗi một con đều do bọn chúng tự đi săn bắt, động vật như vậy mới có thể duy trì sự hoang dã." Azarov nói với Phong Bất Giác: "Sắc mặt của cậu trở nên không tốt cho lắm, bạn của tôi."
"À, vì đáp án mà tôi muốn nghe thấy nhiều hơn chính là chim hồng tước hoặc vẹt, két gì đó chứ không phải là các loại mãnh thú." Phong Bất Giác trả lời.
"Ha ha ha, cậu rất hài hước." Azarov tỏ ra vô cùng vui vẻ: "Được rồi, bây giờ, để tôi nói cho các người biết một số chuyện mà các người cần phải hiểu rõ trong đợt săn bắt lần này."
Ông ta đi đến bên cửa sổ, ấn một nút trên tường, "Đã nhìn thấy chưa?" Tướng quân chỉ tay về phía bờ biển ở đằng xa rồi nói, ở đó nhanh chóng sáng lên một ngọn đèn, nhưng ánh sáng rất yếu.
"Ánh sáng của tháp đèn, hầu như chỉ ra một đường hàng hải, nhưng trên thực tế con đường hàng hải đó không hề tồn tại. Nham thạch cuộn tròn ở đó sắc bén như một lưỡi dao, bọn chúng giống như yêu quái dưới biển, nghiền nát từng con thuyền vượt qua đó thành trăm mảnh, dễ dàng như nghiền một quả hạch." Tướng quân nói: "Tôi nghĩ rằng con thuyền của các người lúc đó cũng bị chìm ở xung quanh đó. Vì vậy, đừng hy vọng có thể nhảy xuống biển đề tìm cứu viện."
Sau khi trình bày xong về cái bẫy tàu thuyền rất đúng với tên gọi của mình thì Azarov lại đi tới bên cạnh một ô cửa sổ khác. Ông ta mở một cơ quan, trong hầm đất bên dưới cửa sổ xuất hiện một ngọn đèn lúc ẩn lúc hiện, hình dáng của không gian bên dưới rất kỳ lạ, có rất nhiều bóng đen to lớn đang đi qua đi lại ở đó, còn phát ra cả tiếng gầm thấp, đôi mắt của chúng phát ra ánh sáng màu xanh mờ ảo trong bóng tối.
"Là một con mồi nhưng lại ẩn náu bất động ở một chỗ, đó là sự lựa chọn vô cùng ngu ngốc." Azarov nói: "Chó săn của tôi được huấn luyện rất gỏi, trong phòng sưu tầm của tôi..." Ánh mắt ông ta lướt qua những tiêu bản động vật xung quanh, nở nụ cười hung ác: "Tôi muốn nói, trong căn phòng sưu tầm đúng với ý nghĩa của nó, có rất nhiều tiêu bản đầu lâu, trong số bọn họ có một số nhân vật vô cùng thông minh nhanh trí, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được miệng của lũ chó săn của tôi."
Azarov đóng cánh cửa sổ đó lại, đứng trước mặt mọi người mà nói, "Được rồi, nguyên tắc rất đơn giản, cách thời gian mặt trời mọc vẫn còn năm giờ đồng hồ, các người có thể tùy ý rời khỏi lâu đài này, sau một tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ xuất phát đi tìm các vị." Ông ta để điếu xì gà và ly rượu xuống, hai tay chắp sau lưng, đứng tư thế của quân đội: "Tôi không muốn để các vị cho rằng tôi đang tự tâng bốc bản thân, nhưng số lượng con mồi mà tôi từng săn bắt vĩnh viễn vượt xa sự tưởng tượng của các người, người da trắng, người da đen, người Ấn Độ, người Mông Cổ... Từng có một vài con mồi thật sự rất xuất sắc, bọn họ có đủ mưu trí, sức mạnh, sự nhẫn nại và tính thích ứng cũng cực mạnh, nhưng mà… Tôi phải nói rõ, cho đến hiện tại, tôi chưa từng thất bại lần nào."
"Giả sử ông lỡ tay thì sao?" Phong Bất Giác nói: "Ý tôi muốn nói, chỉ cần chúng tôi còn sống đến lúc mặt trời mọc thì ông sẽ nhận thua đúng không?"
"Ha ha…" Tướng quân lại nở nụ cười rất tự tin, dùng ngữ khí nhiệt tình nói: "Vậy thì sự nỗ lực của các người sẽ được đền đáp xứng đáng. Tôi sẽ chuẩn bị một chiếc thuyền buồm một ván lướt cho các người, đồng thời sẽ chỉ dẫn các người làm sao đến được thị trấn nhỏ gần đất liền nhất."
Azarov lại cầm ly rượu trên bàn lên: "Các người hoàn toàn có thể tin tưởng vào lời hứa của tôi, tôi lấy thân phận của một thân sĩ, quân nhân và vận động viên ra bảo đảm. Đương nhiên, các người cũng phải hứa rằng không được tiết lộ ra ngoài bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây. Ông ta giảm âm lượng xuống: "Nếu các người thật sự có thể rời khỏi đây…"
[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã cập nhật]
Nhắc nhở hệ thống vang lên, bên cạnh dòng nhiệm vụ cũ trong bảng chọn game đã có một dấu sitck, nhiệm vụ mới xuất hiện:
[Rời khỏi lâu đài, trốn tránh sát thủ của tướng quân Azarov, cho đến khi mặt trời mọc.]
[Cách thời gian Azarov xuất phát còn: 59 phút]
[Cách thời gian mặt trời mọc còn: 299 phút]
Ngoài phần miêu tả nhiệm vụ, bên dưới bảng nhiệm vụ còn hiển thị hai giá trị thời gian có thể xem lại bất cứ lúc nào, nhưng không chính xác đến từng giây.
Tướng quân nhấp một ngụm rượu, trước khi người chơi rời khỏi, ông ta lại vô cùng tốt bụng và chân thành mà đưa ra một lời khuyên thành thật: "Đúng rồi, tôi khuyên khi các vị ở gần lâu đài thì nên cố gắng tránh để lại dấu chân, đó là sai lầm cơ bản nhất. Ngoài ra, tốt nhất là đừng đi đến phía Đông Nam của đảo, ở đó có một đầm lầy lớn, bọn tôi gọi chúng là "đầm lầy chết chóc", ở đó có cát chảy. Từng có một người tự cho mình là thông minh đi tới đó, chó cưng Lazarus của tôi cũng đi theo hắn, kết quả là cùng vùi thây bên dưới đầm lầy. Các người khó có thể hình dung được tâm trạng của tôi, Lazarus là con chó săn giỏi nhất của tôi, cảm giác đó thật tệ hại."
Phong Bất Giác đã lắc đầu, xoay người chuẩn bị bỏ đi.
Anh cũng không ngờ rằng, sau khi Azarov nói xong những lời nhắc nhở có hàm ý rõ ràng kia, trong số đồng đội của anh lại có một người đang ấp ủ một hành động ngu xuẩn manh động.
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Nhất Đao Khuynh Thành vung đao xông tới, sát ý xuất hiện, đao rời khỏi vỏ, thân đao chém ngang, mạnh mẽ như bò chạy.
Khoảng cách của anh ta và Azarov chẳng qua chỉ tầm năm mét, trước đó khi nhìn thấy Y Phàm ở ngoài cửa lâu đài, đao đã được rút khỏi balo cầm sẵn trên tay của anh ta, nên lần công kích này xuất hiện vô cùng đột ngột, bốn người còn lại ở hiện trường đều giật mình kinh ngạc.
Nhất Đao Khuynh Thành có suy nghĩ riêng của mình về nội dung cốt chuyện này, anh ta cảm thấy hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt con BOSS trước mặt, cơ bản không cần phải chạy trốn gì đó, trực tiếp giải quyết Azarov ở đây là được. Nếu chạy vào khu rừng âm u ngoài kia đối mặt với những nguy hiểm chưa biết được, đợi đến khi sức cùng lực kiệt, lại để con BOSS này mang chó săn đi truy sát mình, thì đó mới là hành động lợi thì ít mà hại thì nhiều.
Từ khi phó bản bắt đầu cho tới hiện tại, trong lâu đài cũng chỉ xuất hiện hai con quái vật hình người trước mặt, hơn nữa hai tên này cũng chỉ là loài người thông thường mà thôi, có thể mạnh đến đâu? Vóc dáng của bọn chúng thuộc dạng phạm trù bình thường, vũ khí sử dụng cũng là súng thông thường. Từ thế giới quan này cho thấy, đây có lẽ là thế giới hiện thực của hai thế kỷ trước, hai con BOSS này không thể nào có siêu năng lực gì đó. Dù thiết lập của bọn chúng gần đạt tới mức giới hạn của tố chất cơ thể con người thì cũng chẳng sao, vì lực chiến đấu của người chơi cũng mạnh hơn so với khả năng của người bình thường.
Mà điểm then chốt nhất chính là, Nhất Đao Khuynh Thành nắm chắc là anh ta có thể thu phục được con BOSS này. Nguồn gốc của sự tự tin này đến từ một kỹ năng, kỹ năng của danh hiệu [Tay Đao Nhập Môn] - Đầu người rơi xuống đất.
"Để bọn họ vào đi, Y Phàm." Giọng nói của một người đàn ông khác vang lên sau lưng hắn ta: "Bọn họ là khách của tôi." Ngữ điệu của giọng nói đó nho nhã lễ độ, lại có chút giọng địa phương.
Y Phàm nghe xong thì hạ súng trên tay xuống, lui vào bên trong, dùng cánh tay lực lưỡng của mình đẩy cánh cửa ra, sau đó lặng lẽ nhìn người chơi mà không nói gì.
[Nhiệm vụ chính đã kích hoạt]
Nhắc nhở hệ thống vang lên rất đúng lúc, mọi người có thể nhìn thấy nhiệm vụ nội dung trong bảng chọn: [Vào lâu đài của tướng quân Azarov, nghe ông ta giới thiệu nguyên tắc game.]
Khi Phong Bất Giác nhìn thấy nhiệm vụ, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, anh lẩm bẩm trong miệng: "Tướng quân Azarov… Y Phàm… Chờ chút… tôi là một người thợ săn… gặp tai nạn trên biển nên đến chỗ này…" Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trầm ngâm: "Trò chơi nguy hiểm nhất… Richard Connell." Trong gác xếp ký ức, nội dung liên quan đến câu chuyện này lập tức xuất hiện.
Khi cạn kiệt linh cảm, Phong Bất Giác thường đọc một ít tiểu thuyết ngắn để thư giãn đầu óc, đồng thời cũng để thu thập tư liệu, nên nội dung của những quyển tiểu thuyết này anh khá quen thuộc, anh nhanh chóng nhớ lại.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì phó bản này chính là một game săn "người", hơn nữa Phong Bất Giác cũng hiểu rất rõ, người chơi sẽ đóng vai nhân vật con mồi.
Do dự một hồi, Nhất Đao và Nhất Kiếm xoay đầu qua, hỏi ý kiến của Phong Bất Giác và Tự Vũ. Tóm lại, nếu gặp phải chuyện tốt thì ai ai cũng tranh nhau đi trước. Nhưng nếu gặp phải chuyện nguy hiểm thì lại rất muốn người khác đi thay mình, thật sự không ổn thì hỏi ý kiến người khác trước. Như vậy thì sau khi xảy ra chuyện gì đó cũng có thể đẩy phần trách nhiệm qua cho người khác.
Phong Bất Giác nhún vai, thở dài, trực tiếp đi đến phía trước, vừa đi nói: "Làm theo chỉ thị nhiệm vụ là được."
Y Phàm giống như một bức tượng hung ác cực to đứng bên cạnh cửa, lực uy hiếp vô cùng lớn. Nhưng Phong Bất Giác đến cả vũ khí cũng không lấy ra, anh đi qua mặt hắn như chốn không người, bước vào trong lâu đài.
Tự Vũ đi sát phía sau, khi Phong Bất Giác bước tới thì cô đã đi theo, cô là người thứ hai bước vào trong lâu đài.
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Nhất Đao phản ứng trước, anh ta đằng hắng: "Hừm ừ… Vậy… Chúng ta cũng vào đi."
Nhất Kiếm cũng được thế mà nói: "Đúng vậy, nếu bọn họ có gì nguy hiểm thì chúng ta cũng kịp thời giúp đỡ được."
Không Sợ gật đầu, đi theo sau lưng hai người họ. Ba người cũng lần lượt đi vào trong cửa lâu đài.
Y Phàm đứng trước cửa luôn dùng một ánh mắt cảnh giác từ trên xuống nhìn vào mỗi một người chơi đi qua trước mặt hắn. Đợi sau khi cả năm người đều đi vào bên trong lâu đài thì hắn mới âm thầm đóng cửa lại.
Bên trong cánh cửa là một phòng khách rộng lớn, ánh đèn sáng rực rỡ. Bậc thềm đá cẩm thạch đi lên tầng hai vô cùng rộng rãi, một người đàn ông mặc lễ phục dạ hội, vóc dáng cao lớn đang đứng thẳng tắp ở đó, nhìn chằm chằm năm "người khách" của ông ta.
Tướng quân Azarov đã qua tuổi trung niên, cao lớn, anh tuấn. Tóc ông ta đã bạc, nhưng lông mày và râu thì vẫn màu đen, đôi mắt cũng vừa đen vừa sáng. Ngoài ngũ quan tươi sáng thì gương mặt ông ta còn có một điểm rất đặc biệt, đó là khí chất của người thường xuyên ra lệnh chỉ huy mới có.
"Tôi vô cùng hân hạnh và cũng vô cùng vui mừng chào đón các vị thợ săn ưu tú đến thăm viếng nhà tôi." Ông ta hơi khom người, nói: "Tôi là tướng quân Azarov." Ông ta vừa tự giới thiệu vừa giơ tay ra hiệu.
Sau khi Y Phàm nhìn thấy động tác của Azarov thì thu súng lại, hành lễ cung kính, đứng sang một góc bên cạnh bậc thang.
"Xin thứ lỗi vì sự vô lễ của thủ hạ của tôi, các vị tiên sinh… Đương nhiên, có cả các vị nữ thợ săn." Giọng nói đặc biệt nhấn mạnh của Azarov khiến cho từng câu nói đều rất rõ ràng, giống như mỗi câu nói đều đã qua quá trình suy nghĩ kĩ càng: "Y Phàm là một người rất đơn giản, nhưng có chút ngang ngược tàn bạo. Sự cường tráng của cậu ta khiến người ta không nói nên lời, nhưng rất không may là cậu ta bị câm. Thượng đế cho cậu ta một vài thứ thì cũng lấy đi một vào thứ khác…" Biểu cảm của ông ta lúc nói chuyện rất đáng nghiền ngẫm.
"Nhìn trông giống một người Cozak*." Phong Bất Giác trả lời một câu, anh đương nhiên biết điểm này.
(*) Người Cozak, Kazakh hay người Cô-dắc (tiếng Nga: Казахи) là một cộng đồng truyền thống của những người sống trên khu vực thảo nguyên phía Nam của Đông Âu và phần châu Á của nước Nga, nổi tiếng vì sự độc lập và các kỹ năng quân sự của họ, đặc biệt là tài cưỡi ngựa. Tên gọi Cozak có nguồn gốc từ thuật ngữ xã hội trong tiếng Turk qazaq, nghĩa là "người mạo hiểm" hay "người tự do".
"Không sai, bạn của tôi." Azarov trả lời, ông ta mỉm cười, từ trong hàm răng sắc nhọn và bờ môi đỏ tươi phun ra một câu nói: "Tôi cũng vậy."
Ông ta lại giơ tay ra hiệu, Y Phàm liền nhanh chóng bước qua, đứng trước mặt tướng quân. Azarov nói với hắn vài câu, nhưng chỉ là cử động khóe miệng chứ không phát ra âm thanh nào.
Sau khi Y Phàm nghe thấy mệnh lệnh, hắn rời khỏi phòng khách, không biết đi về hướng nào.
Azarov lập tức nói với mọi người: "Các vị, mời đi theo ta." Ông ta vừa nói vừa bước xuống bậc thang, dẫn mọi người đi vào một hành lang.
Vài phút sau, bọn họ lại đi tới một căn phòng sách lớn phong cách xưa. Dưới sàn có trải một tấm thảm màu xám, tủ sách và đồ dùng trong phòng đều mang lại cảm giác giàu có xa hoa, ngoại trừ một số lượng lớn sách cổ thì bên trong còn có rất nhiều tiêu bản động vật, đầu hươu, da ngựa vằn... Thậm chí còn có cả một con gấu xám Bắc Mỹ ở tư thế đứng thẳng.
"Tôi từng đọc qua tất cả các cuốn sách về săn bắn, có tiếng Anh, có tiếng Pháp, và cả tiếng Nga. Cuộc sống của tôi chẳng có thú vui gì, duy nhất chỉ có việc săn bắn." Azarov đi chầm chậm qua những món đồ mà ông ta cất giữ, dường như đang khoe khoang những gì mình nói không phải là khoác lác, nói: "Nhìn thấy đầu của con trâu nước Nam Phi màu đen kia không?"
Phong Bất Giác trả lời: "Khiến người ta có ấn tượng sâu sắc."
"Con thú đó tóm lấy chân tôi, ném tôi vào một cái cây, xương của tôi đã bị gãy vì nó, nhưng cuối cùng tôi vẫn thu phục được con súc sinh đó." Khung cảnh của lần săn bắn đó như hiện ra trước mắt Azarov.
Phong Bất Giác hiểu rất rõ hàm ý của những lời này, từ thông tin được cung cấp trong lời bộc bạch này, người chơi liền nảy sinh một khái niệm về sức mạnh ngang tàng của con BOSS này.
"Tôi nghĩ rằng trâu nước đen Nam Phi là loài nguy hiểm nhất trong số những con mồi loại lớn." Phong Bất Giác thử dựa theo nội dung của quyển tiểu thuyết mà mình còn nhớ để nói chuyện với Azarov, để ông ta nhanh chóng đi vào chủ đề chính.
Tướng quân đột nhiên trầm ngâm một hồi, sau đó nhìn anh với một ánh mắt đầy thâm ý, chậm rãi nói: "Không, nó không nguy hiểm nhất." Ông ta đi đến cạnh bàn sách, cầm một chai rượu Whisky, giơ lên, nhìn mọi người rồi nói: "Uống một chút không?"
"Không cần đâu, cảm ơn." Phong Bất Giác trả lời.
Azarov tự rót cho mình một ly. Ông ta nhấp một ngụm rượu, nói: "Trên hòn đảo này, cũng là trong lãnh địa của tôi, tôi phát minh ra một kiểu săn bắn nguy hiểm hơn."
"Phát minh?" Phong Bất Giác biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi.
"Ha ha, đúng vậy, phát minh." Tướng quân mỉm cười gật đầu: "Cậu nhất định thấy rất kỳ lạ, săn bắn nên phát minh thế nào?" Ông ta ngừng lại một chút: "Đương nhiên rồi, tôi không phải thượng đế, không thể vô căn cớ mà tạo ra một loại động vật nguy hiểm. Nhưng mà, tôi phát hiện có một loài sinh vật đã tồn tại từ lâu, nhưng chưa từng có ai săn bắn nó. Chúng không được sinh ra và lớn lên trên hòn đảo này, nhưng tôi có thể tự nhập hàng."
"Thứ ông nhập về là con mồi gì, tướng quân? Lẽ nào là hổ?" Phong Bất Giác vẫn tiếp tục nói chuyện với con BOSS này.
Ngoài Tự Vũ ra, ba người còn lại đều chẳng hiểu gì cả, trong lòng bọn đều đang suy nghĩ: Anh ta cũng quá nhập vai rồi nhỉ, còn cho rằng mình thật sự là thợ săn trong phó bản này? Nói nhiều lời với một NPC như vậy để làm gì?
Azarov nhếch miệng cười: "Không, hổ đã khiến tôi thấy nhàm chán, tôi đã sớm giày vò nó đủ rồi. Tôi đã không còn hứng thú với việc săn hổ nữa. Những động vật đó đã không còn khiến tay tôi run rẩy… Dù chỉ là một giây." Ông ta lấy một hộp thuốc bằng vàng từ trong túi ra, ngậm một điếu xì gà màu đen thật dài trong miệng. Trên điếu xì gà đó có một vòng nhãn hiệu màu bạc, sau khi châm lửa thì điếu thuốc tỏa ra một mùi hương như khói nhang.
"Tôi là loại người hưởng thụ sự nguy hiểm để sống, nhưng đa phần động vật đã không còn khiến tôi thấy nguy hiểm nữa." Azarov nhả ra một làn khói: "Thượng đế cho một số người trở thành nhà thơ, một số người trở thành ăn mày... Còn tôi, ông trời để tôi trở thành một thợ săn, giỏi nhất, mạnh mất." Ánh mắt ông ta tỏa ra một vẻ u ám: "Nhưng sau khi trải qua những ngày vui vẻ đó, cuối cùng có một ngày, tôi phát hiện việc săn bắn đã không còn sức hấp dẫn nữa. Cậu cũng là một thợ săn, cậu có thể đoán được lý do tại sao không?"
"Nếu xem việc săn bắn là một loại vận động, thì trước khi trò chơi bắt đầu ông đã biết mình nhất định sẽ chiến thắng, đúng không?" Phong Bất Giác tiếp lời.
"Không sai, thật không ngờ cậu có thể hiểu được." Azarov vui vẻ nói: "Tôi thường hay săn bắn thành công con mồi của mình, vì bọn chúng chỉ là động vật, ngoài chân và bản năng thì chúng chẳng có gì cả. Nhưng là là loài người có trí thông minh, dùng trí thông minh để so với bản năng thì không công bằng cho lắm. Khi tôi nhận thức được điểm này thì tôi cảm thấy bản thân vô cùng bi thảm, rõ ràng là rất thảm hại." Ông ta lại hút thêm một điếu xì gà: "Cho đến một ngày nọ, tôi đã có linh cảm, tôi nhận thức được có một thứ, là thứ tôi chưa từng săn bắn, bọn chúng là con mồi hoàn mỹ nhất, vì bọn chúng có thể suy nghĩ."
Khi nghe đến đây, ngoại trừ Phong Bất Giác thì cuối cùng bốn người còn lại cũng đã hiểu tình hình cơ bản của phó bản này. Tướng quân Azarov trước mặt bọn họ thì ra là một kẻ điên phản nhân loại, vì muốn tìm kiếm sự kích thích mà săn bắt con người. Câu "nghe ông ta giới thiệu nguyên tắc game" hiển thị trong bảng nhiệm vụ chính là nguyên tắc của màn săn bắt" tiếp sau đây.
"Ông xác định đây không phải là nói đùa, đúng không?" Phong Bất Giác một ngữ khí rất nghiêm nghị hỏi lại. Đương nhiên, bản thân anh đã sớm xác định được, đây tuyệt đối không phải là lời nói đùa.
"Tôi chưa từng lấy việc săn bắt ra nói đùa." Azarov trả lời: "Tôi đã mua lại hòn đảo này, tạo nên một căn phòng, tôi ở đây, là để săn bắt. Hòn đảo này là một khu săn bắt không gì sánh bằng, rừng rậm phức tạp như mê cung, chứa đầy những con đường uốn khúc, vách đá, đầm lầy. Quan trọng trọng nhất chính là bốn bề được bao vây bởi biển. Ở đây, hầu như mỗi ngày tôi đều có thể săn bắt. Hơn nữa cho đến hiện tại, tôi chưa từng có cảm giác nhàm chán."
"Tôi rất khó tin, tướng quân." Phong Bất Giác nói: "Chúng tôi ở đây có năm người, lẽ nào chúng tôi không thể trực tiếp ngăn cản hành vi giết người điên cuồng của ông ngay trong căn phòng này sao?"
"Ha ha ha ha…" Azarov cười to: "Giết người? Không không không… Đây là một trận đấu trí, là ván cờ giữa người đi săn và con mồi." Ánh mắt ông ta lướt qua năm người chơi: "Còn về chuyện mà cậu nói…" Ông ta giơ cánh tay lên, ra hiệu một cái.
Y Phàm không biết từ đây nhảy ra, trên tay cầm một cái khay, hắn bưng vào cho tướng quân một cốc cà phê Thổ Nhĩ Kỳ thơm ngào ngạt. Sau khi để cốc cà phê xuống, hắn như một tòa tháp bằng sắt đứng sang bên cạnh Azarov, ánh mắt như ngọn đuốc trừng người chơi đang đứng tại đây.
"Từng có một đám thủy thủ Tây Ban Nha đến hòn đảo này, tôi mời bọn chúng cùng tham gia cuộc săn bắn của tôi, nhưng bọn chúng đã từ chối, hơn nữa còn tỏ thái độ thù địch rõ ràng." Azarov ung dung nói: "Một mình Y Phàm đã xé xác bọn chúng thành trăm mảnh, ném đi làm thức ăn cho các động vật trên đảo này."
Nghe thấy câu này, sắc mặt Phong Bất Giác đột nhiên thay đổi, anh không nhớ rằng nội dung của quyển tiểu thuyết mà mình từng đọc có viết về việc trên hòn đảo này vẫn còn các loài động vật ăn thịt hoang dã khác: "Xin hỏi… Là động vật gì?"
"Ha ha..." Azarov nở một nụ cười lạnh lùng: "Có rất nhiều đấy… Trăn, sói đồng cỏ, hổ Bengal… Tôi muốn cho rừng rậm ở đây náo nhiệt thêm một chút, nên đã cho vào đó không ít loài động vật. Con người không phải là thức ăn gia súc được lựa chọn đầu tiên, thông thường thứ bọn chúng ăn nhiều nhất chính là heo rừng. Đương nhiên, đó là heo rừng sống, mỗi một con đều do bọn chúng tự đi săn bắt, động vật như vậy mới có thể duy trì sự hoang dã." Azarov nói với Phong Bất Giác: "Sắc mặt của cậu trở nên không tốt cho lắm, bạn của tôi."
"À, vì đáp án mà tôi muốn nghe thấy nhiều hơn chính là chim hồng tước hoặc vẹt, két gì đó chứ không phải là các loại mãnh thú." Phong Bất Giác trả lời.
"Ha ha ha, cậu rất hài hước." Azarov tỏ ra vô cùng vui vẻ: "Được rồi, bây giờ, để tôi nói cho các người biết một số chuyện mà các người cần phải hiểu rõ trong đợt săn bắt lần này."
Ông ta đi đến bên cửa sổ, ấn một nút trên tường, "Đã nhìn thấy chưa?" Tướng quân chỉ tay về phía bờ biển ở đằng xa rồi nói, ở đó nhanh chóng sáng lên một ngọn đèn, nhưng ánh sáng rất yếu.
"Ánh sáng của tháp đèn, hầu như chỉ ra một đường hàng hải, nhưng trên thực tế con đường hàng hải đó không hề tồn tại. Nham thạch cuộn tròn ở đó sắc bén như một lưỡi dao, bọn chúng giống như yêu quái dưới biển, nghiền nát từng con thuyền vượt qua đó thành trăm mảnh, dễ dàng như nghiền một quả hạch." Tướng quân nói: "Tôi nghĩ rằng con thuyền của các người lúc đó cũng bị chìm ở xung quanh đó. Vì vậy, đừng hy vọng có thể nhảy xuống biển đề tìm cứu viện."
Sau khi trình bày xong về cái bẫy tàu thuyền rất đúng với tên gọi của mình thì Azarov lại đi tới bên cạnh một ô cửa sổ khác. Ông ta mở một cơ quan, trong hầm đất bên dưới cửa sổ xuất hiện một ngọn đèn lúc ẩn lúc hiện, hình dáng của không gian bên dưới rất kỳ lạ, có rất nhiều bóng đen to lớn đang đi qua đi lại ở đó, còn phát ra cả tiếng gầm thấp, đôi mắt của chúng phát ra ánh sáng màu xanh mờ ảo trong bóng tối.
"Là một con mồi nhưng lại ẩn náu bất động ở một chỗ, đó là sự lựa chọn vô cùng ngu ngốc." Azarov nói: "Chó săn của tôi được huấn luyện rất gỏi, trong phòng sưu tầm của tôi..." Ánh mắt ông ta lướt qua những tiêu bản động vật xung quanh, nở nụ cười hung ác: "Tôi muốn nói, trong căn phòng sưu tầm đúng với ý nghĩa của nó, có rất nhiều tiêu bản đầu lâu, trong số bọn họ có một số nhân vật vô cùng thông minh nhanh trí, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được miệng của lũ chó săn của tôi."
Azarov đóng cánh cửa sổ đó lại, đứng trước mặt mọi người mà nói, "Được rồi, nguyên tắc rất đơn giản, cách thời gian mặt trời mọc vẫn còn năm giờ đồng hồ, các người có thể tùy ý rời khỏi lâu đài này, sau một tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ xuất phát đi tìm các vị." Ông ta để điếu xì gà và ly rượu xuống, hai tay chắp sau lưng, đứng tư thế của quân đội: "Tôi không muốn để các vị cho rằng tôi đang tự tâng bốc bản thân, nhưng số lượng con mồi mà tôi từng săn bắt vĩnh viễn vượt xa sự tưởng tượng của các người, người da trắng, người da đen, người Ấn Độ, người Mông Cổ... Từng có một vài con mồi thật sự rất xuất sắc, bọn họ có đủ mưu trí, sức mạnh, sự nhẫn nại và tính thích ứng cũng cực mạnh, nhưng mà… Tôi phải nói rõ, cho đến hiện tại, tôi chưa từng thất bại lần nào."
"Giả sử ông lỡ tay thì sao?" Phong Bất Giác nói: "Ý tôi muốn nói, chỉ cần chúng tôi còn sống đến lúc mặt trời mọc thì ông sẽ nhận thua đúng không?"
"Ha ha…" Tướng quân lại nở nụ cười rất tự tin, dùng ngữ khí nhiệt tình nói: "Vậy thì sự nỗ lực của các người sẽ được đền đáp xứng đáng. Tôi sẽ chuẩn bị một chiếc thuyền buồm một ván lướt cho các người, đồng thời sẽ chỉ dẫn các người làm sao đến được thị trấn nhỏ gần đất liền nhất."
Azarov lại cầm ly rượu trên bàn lên: "Các người hoàn toàn có thể tin tưởng vào lời hứa của tôi, tôi lấy thân phận của một thân sĩ, quân nhân và vận động viên ra bảo đảm. Đương nhiên, các người cũng phải hứa rằng không được tiết lộ ra ngoài bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây. Ông ta giảm âm lượng xuống: "Nếu các người thật sự có thể rời khỏi đây…"
[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã cập nhật]
Nhắc nhở hệ thống vang lên, bên cạnh dòng nhiệm vụ cũ trong bảng chọn game đã có một dấu sitck, nhiệm vụ mới xuất hiện:
[Rời khỏi lâu đài, trốn tránh sát thủ của tướng quân Azarov, cho đến khi mặt trời mọc.]
[Cách thời gian Azarov xuất phát còn: 59 phút]
[Cách thời gian mặt trời mọc còn: 299 phút]
Ngoài phần miêu tả nhiệm vụ, bên dưới bảng nhiệm vụ còn hiển thị hai giá trị thời gian có thể xem lại bất cứ lúc nào, nhưng không chính xác đến từng giây.
Tướng quân nhấp một ngụm rượu, trước khi người chơi rời khỏi, ông ta lại vô cùng tốt bụng và chân thành mà đưa ra một lời khuyên thành thật: "Đúng rồi, tôi khuyên khi các vị ở gần lâu đài thì nên cố gắng tránh để lại dấu chân, đó là sai lầm cơ bản nhất. Ngoài ra, tốt nhất là đừng đi đến phía Đông Nam của đảo, ở đó có một đầm lầy lớn, bọn tôi gọi chúng là "đầm lầy chết chóc", ở đó có cát chảy. Từng có một người tự cho mình là thông minh đi tới đó, chó cưng Lazarus của tôi cũng đi theo hắn, kết quả là cùng vùi thây bên dưới đầm lầy. Các người khó có thể hình dung được tâm trạng của tôi, Lazarus là con chó săn giỏi nhất của tôi, cảm giác đó thật tệ hại."
Phong Bất Giác đã lắc đầu, xoay người chuẩn bị bỏ đi.
Anh cũng không ngờ rằng, sau khi Azarov nói xong những lời nhắc nhở có hàm ý rõ ràng kia, trong số đồng đội của anh lại có một người đang ấp ủ một hành động ngu xuẩn manh động.
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Nhất Đao Khuynh Thành vung đao xông tới, sát ý xuất hiện, đao rời khỏi vỏ, thân đao chém ngang, mạnh mẽ như bò chạy.
Khoảng cách của anh ta và Azarov chẳng qua chỉ tầm năm mét, trước đó khi nhìn thấy Y Phàm ở ngoài cửa lâu đài, đao đã được rút khỏi balo cầm sẵn trên tay của anh ta, nên lần công kích này xuất hiện vô cùng đột ngột, bốn người còn lại ở hiện trường đều giật mình kinh ngạc.
Nhất Đao Khuynh Thành có suy nghĩ riêng của mình về nội dung cốt chuyện này, anh ta cảm thấy hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt con BOSS trước mặt, cơ bản không cần phải chạy trốn gì đó, trực tiếp giải quyết Azarov ở đây là được. Nếu chạy vào khu rừng âm u ngoài kia đối mặt với những nguy hiểm chưa biết được, đợi đến khi sức cùng lực kiệt, lại để con BOSS này mang chó săn đi truy sát mình, thì đó mới là hành động lợi thì ít mà hại thì nhiều.
Từ khi phó bản bắt đầu cho tới hiện tại, trong lâu đài cũng chỉ xuất hiện hai con quái vật hình người trước mặt, hơn nữa hai tên này cũng chỉ là loài người thông thường mà thôi, có thể mạnh đến đâu? Vóc dáng của bọn chúng thuộc dạng phạm trù bình thường, vũ khí sử dụng cũng là súng thông thường. Từ thế giới quan này cho thấy, đây có lẽ là thế giới hiện thực của hai thế kỷ trước, hai con BOSS này không thể nào có siêu năng lực gì đó. Dù thiết lập của bọn chúng gần đạt tới mức giới hạn của tố chất cơ thể con người thì cũng chẳng sao, vì lực chiến đấu của người chơi cũng mạnh hơn so với khả năng của người bình thường.
Mà điểm then chốt nhất chính là, Nhất Đao Khuynh Thành nắm chắc là anh ta có thể thu phục được con BOSS này. Nguồn gốc của sự tự tin này đến từ một kỹ năng, kỹ năng của danh hiệu [Tay Đao Nhập Môn] - Đầu người rơi xuống đất.
Tác giả :
Tam Thiên Lưỡng Giác