Khu Vui Chơi Đáng Sợ
Chương 8
"Ngày mùng 10 tháng 1, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi tuyệt đối sẽ không tin đây là chuyện do một đứa trẻ gây ra, muỗng canh cứ như thế trôi nổi bồng bềnh, hơn nữa còn bị nó bẻ cong thành hình dạng khác một cách tùy ý…
Ngày 13 tháng 1, nó nói nó cảm nhận được có người đang nhìn nó, rất nhiều rất nhiều người, rồi nói bản thân rất sợ hãi…
Ngày 16 tháng 1, nó dường như không sợ hãi nữa, có lúc sẽ mỉm cười, nhưng trở nên trầm ngâm ít nói…
Ngày 17 tháng 1, tất cả kết quả kiểm tra đều bình thường, trong sáu người chúng tôi không ai có thể giải thích được chuyện xảy ra với đứa trẻ đó…
Ngày 19 tháng 1, nó bắt đầu vẽ tranh, dù ba mẹ nó bày tỏ rằng trước kia nó chưa từng thể hiện ra bất cứ khả năng hội họa gì, nhưng nó lại có thể vẽ ra phác họa giống y như thật…
Ngày 22 tháng 1, nó không ngừng đòi giấy và bút vẽ, vẽ không ngừng không nghỉ, nó chỉ vẽ mặt người, hơn nữa từ gương mặt trông giống người bình thường, dần dần vẽ thành gương mặt kỳ dị đáng sợ…
Ngày 25 tháng 1, trên tường xuất hiện mặt người vẽ bằng máu. Chúng tôi tìm thấy xác của một con chim sẻ trên sàn phòng bệnh, nhưng trên tay đứa trẻ rất sạch sẽ. Điều này khiến tôi thấy rất bất an, tôi nhớ lại chiếc muỗng canh kia…
Ngày 26 tháng 1, toàn bộ cửa sổ trong hành lang này đều biến mất, còn lại bức tường kín không thể thông gió. Camera tối hôm trước ghi nhận được một hình ảnh rất mơ hồ, tôi cũng không biết nên cầu cứu ai giúp đỡ? Cảnh sát sao? Bọn họ cho rằng tôi bị điên và còn bắt tôi nhốt lại…
Ngày 30 tháng 1, Lý Sát đã mất tích, chúng tôi còn lại năm người ai cũng rất bất an. Trên tường lại xuất hiện nhiều gương mặt máu hơn. Lần này chúng tôi thậm chí không tìm được… Tôi không biết… Thi thể của nó?
Ngày 31 tháng 1, tôi phải rời khỏi đây… Tôi nên xin nghỉ phép, cho đến khi đứa trẻ đó bị bệnh mà qua đời… Không… Từ chức thì tốt hơn!
Ngày 01 tháng 2, tôi nghĩ tôi không thoát được nữa, tòa kiến trúc này đã không tìm được đường ra nữa rồi… Nếu có người nhìn thấy máy tính xách tay này, hãy nhớ kĩ lời tôi nói, nó sợ [Chỗ này bị vẽ lung tung]! Có cơ hội thì cứ giết nó! Đừng do dự! Bằng không người chết sẽ là bạn!"
…
Phong Bất Giác và Vương Thán Chi cùng nhau đi đến lối rẽ. Hành lang trước mặt không sáng cho lắm, nhưng lần này không có cửa, hai bên đều là vách tường màu trắng tuyết. Họ tiếp tục đi về phía trước mười mấy mét, lại có một lối đi hình chữ T.
Hai người thận trọng bước về phía trước. Phong Bất Giác kể lại nội dung mà anh chắt lọc được từ máy tính xách tay kia. Anh cố gắng hết sức nói rằng nó không đáng sợ như vậy, nhưng vẫn khiến người bạn Vương Thán Chi sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cả người đều sởn gai ốc.
"Thứ chúng ta đối mặt không phải là ma quỷ, mà là một đứa trẻ bị bệnh nặng sau đó có được siêu năng lực ô nhiễm thần kinh." Phong Bất Giác tổng kết nói: "Ít nhất thì phó bản được thiết kế như vậy."
"Biết được rồi thì có thể giúp được gì…" Lời nói của Vương Thán Chi cho thấy áp lực của anh ta rất lớn.
"Đầu tiên, là trên tâm lý, biết được đối phương là con người, tôi nghĩ là mức độ sợ hãi của cậu cũng sẽ ít đi vài phần." Phong Bất Giác trả lời: "Thứ hai, trên thực tế mà nói, chúng ta đều biết, nó là một thực thể, có thể trực tiếp tiêu diệt nó."
"Này… Anh cảm thấy chủ nhân của chiếc laptop kia, còn có cả những người bị hại trong phó bản này… Đã từng thử qua chưa?" Vương Thán Chi vẻ mặt sợ hãi: "Bọn họ chắc không chỉ có hai người đâu nhỉ?"
"Bọn họ biết dùng nắm đấm bộc phá không?" Phong Bất Giác hỏi.
"Anh Giác, tôi có một vấn đề muốn hỏi… Nếu chúng ta không tìm được kỹ năng này, hoặc đúng lúc hai chúng ta chưa mở sở trường chiến đấu, hoặc cơ bản chưa thực hiện giải câu đố, lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Vậy sau khi chúng ta gặp nó, sẽ đối mặt với một lựa chọn." Phong Bất Giác nói: "Rốt cuộc là nên chiến đấu với nó hay là bỏ chạy." Anh suy nghĩ vài giây: "Nếu chưa giải câu đố, chúng ta phải dựa trên tình hình cụ thể sau khi tiếp xúc với nó. Ví dụ như sau khi bị thương thì giá trị Hp sẽ thiệt hại bao nhiêu, từ đó đưa ra quyết định. Trước sự uy hiếp của cái chết và sợ hãi, độ khó sẽ càng cao hơn.
Nhưng sau khi hiểu rõ về phó bản, trên cơ bản chúng ta có thể xác định là không cần tiếp xúc với nó. Với khả năng chiến đấu của chúng ta chỉ có thể bỏ chạy mà thôi, nếu liều mạng thì chắc chắn sẽ chết. Nên tôi nghĩ cách để vượt qua phó bản này, chính là tìm lối thoát ra khỏi chỗ này."
"Vậy mức độ nguy hiểm của chúng ta bây giờ chẳng khác nào so với lúc chưa giải được câu đố!" Vương Thán Chi nói.
"Không, có khác biệt. Ít nhất thì trong căn phòng thứ hai, cậu đã tìm được một kỹ năng." Phong Bất Giác nói: "Trong căn phòng thứ ba, chúng ta sẽ biết được nhược điểm của nó. Vậy thì lúc này, bất luận là lựa chọn tiêu diệt nó hay là chọn bỏ chạy vượt map thì tỷ lệ thành công cũng đã tăng cao."
"Kỹ năng 20% của tôi tạm không nói đến, không phải cậu nói dòng chữ viết về nhược điểm của nó đã bị vết máu che hết rồi sao?"
"Hệ thống sắp xếp một lý luận vô cùng đơn giản ở đây, kết hợp với nội dung của laptop này, phân tích một loạt hành vi của đứa trẻ kia… Loại bỏ đi những phần trang trí hoặc làm rối trí kia đi, nội dung trong laptop kia và hồ sơ bệnh án đã vô cùng rõ ràng." Khi Phong Bất Giác nói những lời này, bọn họ lại đi qua một lối rẽ, phía trước xuất hiện một đại sảnh rộng lớn, trần nhà ở tít trên cao, ánh sáng chiếu xuống rất đầy đủ, nhưng xong quanh vẫn chỉ là tường.
"Ngày mùng 10 tháng 1, di chuyển sự vật bằng suy nghĩ. Ngày 16 tháng 1, tính cách thay đổi. Ngày 19 tháng 1, bản năng dị thường bắt đầu thức tỉnh. Ngày 25 tháng 1, có thể dùng suy nghĩ ảnh hưởng đến vật sống. Ngày 30 tháng 1, đã có thể đối phó với con người, vật thể sống kích cỡ lớn. Ngày mùng 1 tháng 2, giết người như sát thần." Phong Bất Giác phân tích lạnh lùng đến cay nghiệt: "Còn những nhắc nhở về điểm yếu của nó, trong giai đoạn ngày 26 tháng 1 và tình hình chúng ta có thể quan sát đến hiện tại." Anh hơi ngập ngừng: "Nó sợ ánh sáng."
"Nhưng ở đây rất…" Chữ "sáng" của Vương Thán Chi còn chưa nói ra thì Phong Bất Giác đã cắt ngang lời anh ta.
"Là ánh sáng mặt trời chứ không phải ánh đèn." Phong Bất Giác giải thích nói: "Khi đi vào căn phòng giống như phòng bệnh đầu tiên, tôi liền cảm thấy rất kỳ lạ, không nói đến chuyện vết máu tươi, phòng bệnh và hành lang xung quanh đều không có cửa sổ, không phù hợp với kiến trúc thông thường cho lắm. Lúc đó tôi còn tưởng kiến trúc này nằm ở dưới lòng đất. Sau đó, tôi phát hiện căn phòng thứ hai, thứ ba cũng không có cửa sổ, tại vì sao?" Phong Bất Giác ngừng lại một chút: "Tôi có thể hiểu cảnh tượng kỳ dị trong những căn phòng này. Dù sao đây cũng là một… Chắc là bệnh viện ở trong phó bản. Ở đây rõ ràng là đã xảy ra tình trạng bóp méo không gian, sau khi chúng ta mở cửa ra thì có thể nhìn thấy bất cứ cảnh tượng gì. Nhưng sau khi xem xong laptop kia, tôi hiểu ra, đó là một kiểu nhắc nhở."
Anh giơ tay chỉ vào ánh sáng trên đầu: "Thật ra những ngọn đèn này cũng là lời gợi ý, nó sợ ánh sáng mặt trời, vậy tại sao cần phải mở đèn? Trừ phi có hai khả năng, khả năng thứ nhất, nó cũng cần có ánh sáng mới có thể hoạt động, trong bóng tối nó cũng không nhìn thấy gì như chúng ta. Khả năng thứ hai, tuy nó sợ ánh sáng mặt trời, nhưng nó cũng sợ bóng tối, vì trong bóng tối sẽ có một số thứ nhìn vào nó…"
Đột nhiên, giọng cười giống như tiếng của một bé gái mà bọn họ nghe thấy lúc đầu lại vang lên lần nữa, ở phía trước cách chỗ bọn họ không xa.
Lúc này, bọn họ đã hiểu rất rõ, nguồn gốc của tiếng cười, thật ra là của một bé trai, hơn nữa cũng không phải là một linh hồn, mà chỉ là một đứa trẻ thích dùng "máu" để vẽ tranh mà thôi.
Nhưng dù đã thay đổi suy nghĩ, thiết lập phòng tuyến tâm lý, nhưng nhịp tim của Vương Thán Chi vẫn đập rất nhanh, hơi thở trở nên nặng nề, tay nắm chặt con dao gọt trái cây, lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi.
Phong Bất Giác liền nói: "Cất con dao đi, chúng ta không dùng đến nó đâu."
"Anh anh anh Giác… Anh anh… Anh có…"
"Đúng, tôi có chủ ý rồi." Phong Bất Giác chỉ về một hướng của đại sảnh: "Dùng kỹ năng đánh vào chỗ chính giữa trên bức tường kia."
Lời còn chưa nói xong, bé trai là BOSS của phó bản này bất ngờ xuất hiện mà không có dấu hiệu báo trước nào. Nó đứng ở phía trước cách chỗ bọn họ khoảng ba mét, trên người mặc quần áo bệnh nhân, dù đứng dưới ánh đèn nhưng trên mặt và trên người nó vẫn bao trùm một bóng tối u ám. Khi nó xuất hiện, trên bức tường, mặt đất và đỉnh của toàn bộ đại sảnh cũng lập tức rải đầy những gương mặt bằng máu, đến cả đèn cũng biến thành màu đỏ.
Cảnh tượng này cũng đủ khiến cho một người đàn ông giật mình hét lên, nhưng Phong Bất Giác cơ bản chẳng thấy sợ hãi một phút nào, vội vàng bước, xông qua chỗ bé trai kia xuất hiện: "Mau đánh vào bức tường!"
Vương Thán Chi nhảy một cái rồi chạy qua phương hướng mà Phong Bất Giác vừa chỉ lúc nãy. Thật ra cú nhảy lúc nãy là do anh ta hoảng sợ, chạy được vài bước thì cảm thấy đôi chân bắt đầu mềm nhũn. Giữa đường còn xoay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy Phong Bất Giác còn chưa chạm vào được cơ thể của bé trai kia thì đã bị một sức mạnh vô hình đánh bật trở ra, cứ như một chiếc xe hơi đụng trúng vào một chiếc xe đang chạy mà bay ra, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy nhìn vào thấy rất khoa trương, nhưng dù sao đây cũng là game, người chơi sẽ không đến mức, cũng không cần thiết phải gánh chịu những nổi đau hoàn toàn như thật. Trong "Khu vui chơi đáng sợ", cho dù nhân vật có bị tấn công ra sao, dù có bị xe lửa đè bẹp, thì giới hạn cảm giác đau của người chơi nhiều nhất cũng chỉ đạt tới cảm giác như bị gai nhọn đâm mạnh vào đầu ngón tay.
Vương Thán Chi nhìn thấy cảnh này thì càng dùng hết sức lực chạy nhanh về phía bức tường trước mặt. Bé trai kia rõ ràng không chú ý đến chuyện anh ta muốn làm, nhưng lúc này bé trai kia không di chuyển nhanh, mà nhanh chóng đuổi theo, tốc độ này không phải là tốc độ mà một đứa trẻ có thể đạt tới, tư thế chạy cũng rất kỳ lạ, giống như một con rối bị cột dây rồi kéo di chuyển.
Chỉ trong chớp mắt, một bàn tay nắm chặt lấy chân của bé trai kia. BOSS của chúng ta cúi đầu nhìn xuống, phát hiện thì ra là Phong Bất Giác từ dưới đất nhanh chóng bò dậy, ngoan cường đuổi theo kéo nó lại. Dù sao Phong Bất Giác cũng có lợi thế về thể hình, mục tiêu cao một mét hai này dù có chạy nhanh ra sao thì anh cũng đuổi theo kịp trong khoảng cách ngắn.
Cùng lúc đó, Vương Thán Chi phát động kỹ năng, nắm tay phải được phủ một luồng ánh sáng cam, đánh thẳng vào bức tường trước mặt.
Tuy tỷ lệ thi triển kỹ năng thành công chỉ có 20%, nhưng mục tiêu mà anh ta đánh là một bức tường không có khả năng né tránh, hơn nữa nhân phẩm của anh ta cũng khá là tốt, nên cú đánh đã thành công một cách xuất sắc.
Trên tường thật sự xuất hiện một hiệu quả như bị phát nổ, bị đánh thủng một lỗ lớn với kích thước hơn một mét, ánh sáng mặt trời mạnh mẽ từ bên ngoài chiếu vào.
Vừa đánh xong cú đấm này, tất cả gương mặt máu trong đại sảnh đều biến mất, đứa trẻ kia cũng hoảng loạn lùi về phía sau, muốn tránh thật xa ánh nắng chiếu vào.
Nhưng nó vẫn không tránh được… Vì Phong Bất Giác vẫn còn nắm lấy chân nó…
"Cú ngã lúc nãy đã làm giá trị Hp của tôi xuống còn 84%… Lần này đến lượt tôi rồi nhỉ." Phong Bất Giác đứng dậy, thuận thế kéo một cái, khiến BOSS ngã nhào xuống đất. Lúc này đứa trẻ đã hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.
Phong Bất Giác dùng cánh tay còn lại của mình lau đi vết máu trên khóe miệng, nắm lấy một chân của đứa trẻ kia, kéo nó đến chỗ có ánh sáng mặt trời: "Đây có lẽ là BOSS có sức mạnh tương đương, dù cậu có trực tiếp dùng kỹ năng và đánh trúng vào nó, chưa chắc nó sẽ bị đánh chết sau một đòn đó."
Lúc này Vương Thán Chi cũng thở phào nhẹ nhõm: "Nếu tôi không thể đánh vỡ bức tường, hoặc bên ngoài bức tường có một hành lang khác, vậy thì phải làm sao?"
"Nếu ở bên ngoài bức tường là trời đêm thì cậu cứ trốn vào bóng đêm, bên ngoài bức tường là hành lang thì cậu cứ đi vào mà chạy trốn. Lỡ như không đánh vỡ được bức tường… Cậu cứ tìm một đường để chạy thoát là được." Phong Bất Giác vừa đi vừa nói: "Tôi đã nắm chắc được nên mới để cậu dùng kỹ năng. Sảnh lớn trong bệnh viện thế này, quan sát bố cục toàn thể và vị trí vốn dĩ của cửa lớn thì có thể đưa ra suy đoán. Cậu xem, hai bên của chúng ta đều có hành lang, phía sau lưng tôi, tuy cũng bị bức tường ngăn lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra trước đây nó là một thiết kế cửa sổ đóng kín." Khi nói lời này, anh liền kéo BOSS lên, nhét vào lỗ phía trên bức tường.
"Ơ… Anh Giác… Anh làm vậy có phải hơi tàn nhẫn rồi không?" Vương Thán Chi nhìn đôi mắt đầy vẻ đau khổ của đứa trẻ kia, cơ thể co rúm lại.
"Cậu nói đúng, tôi thật sự hơi quá đáng." Phong Bất Giác trả lời, nhưng anh không hề có ý sẽ dừng động tác trên tay lại.
Đây chính là tác phong quen thuộc của anh từ nhỏ đến lớn, khiêm tốn chấp nhận, dạy mãi không sửa.
"Bây giờ tôi có thể thả nó đi, để nó trốn vào trong bệnh viện, còn hai chúng ta thì chui ra khỏi cái lỗ này, phó bản có lẽ cũng sẽ hoàn thành." Phong Bất Giác nói: "Nhưng tôi nói rồi, theo như tôi phân tích, đây là một con BOSS rất mạnh. Dù chúng ta đã tìm hiểu phó bản đến mức có khả năng hoàn thành cao, nhưng lúc đối diện với nó vẫn rất khó giành chiến thắng khi chiến đấu trực diện. Nếu xử lý nó rồi qua map, kinh nghiệm nhận được có lẽ sẽ cao hơn so với việc bỏ chạy để qua map."
"Hả? Từ lúc nào mà anh lại quan tâm đến kinh nghiệm khi chơi game vậy?" Vương Thán Chi hiếu kỳ nói.
Phong Bất Giác bĩu môi, lại đưa BOSS ra chỗ ánh nắng mặt trời vài phút: "Bây giờ tôi ít nhất có ba lý do, phải chơi cái trò 'Khu vui chơi đáng sợ' này cho ra hồn."
"Thứ nhất, chính là vì cái gì cũng có cái giá của nó, tôi muốn thông qua game này kiếm lại số tiền mà tôi đã dùng để mua khoang game. Thứ hai, những phó bản ngẫu nhiên này không tồi. Phần nội dung trên trang chủ có nói, hệ thống này dùng kho số liệu cực lớn để làm hậu thuẫn, sinh ra từ việc kết hợp vô số mảnh ký ức của người chơi, nên trong hình thức sinh tồn đội sau này, sẽ có các cài đặt và cốt truyện phức tạp tương ứng, nên tôi có thể thu thập tài liệu thực tế từ game này; Thứ ba, tiếp tục tìm cách tìm lại nỗi sợ hãi…"
Phong Bất Giác nói đến đây thì giơ một tay ra, búng tay, sau đó cong cong ngón tay lại.
Vương Thán Chi tự nhiên hiểu được ý anh, đưa con dao gọt trái cây qua.
"Vậy chờ xem xem… Kinh nghiệm vượt ải sau khi tiêu diệt BOSS đi." Phong Bất Giác cầm lấy con dao, đâm vào một nhát.
Ngày 13 tháng 1, nó nói nó cảm nhận được có người đang nhìn nó, rất nhiều rất nhiều người, rồi nói bản thân rất sợ hãi…
Ngày 16 tháng 1, nó dường như không sợ hãi nữa, có lúc sẽ mỉm cười, nhưng trở nên trầm ngâm ít nói…
Ngày 17 tháng 1, tất cả kết quả kiểm tra đều bình thường, trong sáu người chúng tôi không ai có thể giải thích được chuyện xảy ra với đứa trẻ đó…
Ngày 19 tháng 1, nó bắt đầu vẽ tranh, dù ba mẹ nó bày tỏ rằng trước kia nó chưa từng thể hiện ra bất cứ khả năng hội họa gì, nhưng nó lại có thể vẽ ra phác họa giống y như thật…
Ngày 22 tháng 1, nó không ngừng đòi giấy và bút vẽ, vẽ không ngừng không nghỉ, nó chỉ vẽ mặt người, hơn nữa từ gương mặt trông giống người bình thường, dần dần vẽ thành gương mặt kỳ dị đáng sợ…
Ngày 25 tháng 1, trên tường xuất hiện mặt người vẽ bằng máu. Chúng tôi tìm thấy xác của một con chim sẻ trên sàn phòng bệnh, nhưng trên tay đứa trẻ rất sạch sẽ. Điều này khiến tôi thấy rất bất an, tôi nhớ lại chiếc muỗng canh kia…
Ngày 26 tháng 1, toàn bộ cửa sổ trong hành lang này đều biến mất, còn lại bức tường kín không thể thông gió. Camera tối hôm trước ghi nhận được một hình ảnh rất mơ hồ, tôi cũng không biết nên cầu cứu ai giúp đỡ? Cảnh sát sao? Bọn họ cho rằng tôi bị điên và còn bắt tôi nhốt lại…
Ngày 30 tháng 1, Lý Sát đã mất tích, chúng tôi còn lại năm người ai cũng rất bất an. Trên tường lại xuất hiện nhiều gương mặt máu hơn. Lần này chúng tôi thậm chí không tìm được… Tôi không biết… Thi thể của nó?
Ngày 31 tháng 1, tôi phải rời khỏi đây… Tôi nên xin nghỉ phép, cho đến khi đứa trẻ đó bị bệnh mà qua đời… Không… Từ chức thì tốt hơn!
Ngày 01 tháng 2, tôi nghĩ tôi không thoát được nữa, tòa kiến trúc này đã không tìm được đường ra nữa rồi… Nếu có người nhìn thấy máy tính xách tay này, hãy nhớ kĩ lời tôi nói, nó sợ [Chỗ này bị vẽ lung tung]! Có cơ hội thì cứ giết nó! Đừng do dự! Bằng không người chết sẽ là bạn!"
…
Phong Bất Giác và Vương Thán Chi cùng nhau đi đến lối rẽ. Hành lang trước mặt không sáng cho lắm, nhưng lần này không có cửa, hai bên đều là vách tường màu trắng tuyết. Họ tiếp tục đi về phía trước mười mấy mét, lại có một lối đi hình chữ T.
Hai người thận trọng bước về phía trước. Phong Bất Giác kể lại nội dung mà anh chắt lọc được từ máy tính xách tay kia. Anh cố gắng hết sức nói rằng nó không đáng sợ như vậy, nhưng vẫn khiến người bạn Vương Thán Chi sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cả người đều sởn gai ốc.
"Thứ chúng ta đối mặt không phải là ma quỷ, mà là một đứa trẻ bị bệnh nặng sau đó có được siêu năng lực ô nhiễm thần kinh." Phong Bất Giác tổng kết nói: "Ít nhất thì phó bản được thiết kế như vậy."
"Biết được rồi thì có thể giúp được gì…" Lời nói của Vương Thán Chi cho thấy áp lực của anh ta rất lớn.
"Đầu tiên, là trên tâm lý, biết được đối phương là con người, tôi nghĩ là mức độ sợ hãi của cậu cũng sẽ ít đi vài phần." Phong Bất Giác trả lời: "Thứ hai, trên thực tế mà nói, chúng ta đều biết, nó là một thực thể, có thể trực tiếp tiêu diệt nó."
"Này… Anh cảm thấy chủ nhân của chiếc laptop kia, còn có cả những người bị hại trong phó bản này… Đã từng thử qua chưa?" Vương Thán Chi vẻ mặt sợ hãi: "Bọn họ chắc không chỉ có hai người đâu nhỉ?"
"Bọn họ biết dùng nắm đấm bộc phá không?" Phong Bất Giác hỏi.
"Anh Giác, tôi có một vấn đề muốn hỏi… Nếu chúng ta không tìm được kỹ năng này, hoặc đúng lúc hai chúng ta chưa mở sở trường chiến đấu, hoặc cơ bản chưa thực hiện giải câu đố, lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Vậy sau khi chúng ta gặp nó, sẽ đối mặt với một lựa chọn." Phong Bất Giác nói: "Rốt cuộc là nên chiến đấu với nó hay là bỏ chạy." Anh suy nghĩ vài giây: "Nếu chưa giải câu đố, chúng ta phải dựa trên tình hình cụ thể sau khi tiếp xúc với nó. Ví dụ như sau khi bị thương thì giá trị Hp sẽ thiệt hại bao nhiêu, từ đó đưa ra quyết định. Trước sự uy hiếp của cái chết và sợ hãi, độ khó sẽ càng cao hơn.
Nhưng sau khi hiểu rõ về phó bản, trên cơ bản chúng ta có thể xác định là không cần tiếp xúc với nó. Với khả năng chiến đấu của chúng ta chỉ có thể bỏ chạy mà thôi, nếu liều mạng thì chắc chắn sẽ chết. Nên tôi nghĩ cách để vượt qua phó bản này, chính là tìm lối thoát ra khỏi chỗ này."
"Vậy mức độ nguy hiểm của chúng ta bây giờ chẳng khác nào so với lúc chưa giải được câu đố!" Vương Thán Chi nói.
"Không, có khác biệt. Ít nhất thì trong căn phòng thứ hai, cậu đã tìm được một kỹ năng." Phong Bất Giác nói: "Trong căn phòng thứ ba, chúng ta sẽ biết được nhược điểm của nó. Vậy thì lúc này, bất luận là lựa chọn tiêu diệt nó hay là chọn bỏ chạy vượt map thì tỷ lệ thành công cũng đã tăng cao."
"Kỹ năng 20% của tôi tạm không nói đến, không phải cậu nói dòng chữ viết về nhược điểm của nó đã bị vết máu che hết rồi sao?"
"Hệ thống sắp xếp một lý luận vô cùng đơn giản ở đây, kết hợp với nội dung của laptop này, phân tích một loạt hành vi của đứa trẻ kia… Loại bỏ đi những phần trang trí hoặc làm rối trí kia đi, nội dung trong laptop kia và hồ sơ bệnh án đã vô cùng rõ ràng." Khi Phong Bất Giác nói những lời này, bọn họ lại đi qua một lối rẽ, phía trước xuất hiện một đại sảnh rộng lớn, trần nhà ở tít trên cao, ánh sáng chiếu xuống rất đầy đủ, nhưng xong quanh vẫn chỉ là tường.
"Ngày mùng 10 tháng 1, di chuyển sự vật bằng suy nghĩ. Ngày 16 tháng 1, tính cách thay đổi. Ngày 19 tháng 1, bản năng dị thường bắt đầu thức tỉnh. Ngày 25 tháng 1, có thể dùng suy nghĩ ảnh hưởng đến vật sống. Ngày 30 tháng 1, đã có thể đối phó với con người, vật thể sống kích cỡ lớn. Ngày mùng 1 tháng 2, giết người như sát thần." Phong Bất Giác phân tích lạnh lùng đến cay nghiệt: "Còn những nhắc nhở về điểm yếu của nó, trong giai đoạn ngày 26 tháng 1 và tình hình chúng ta có thể quan sát đến hiện tại." Anh hơi ngập ngừng: "Nó sợ ánh sáng."
"Nhưng ở đây rất…" Chữ "sáng" của Vương Thán Chi còn chưa nói ra thì Phong Bất Giác đã cắt ngang lời anh ta.
"Là ánh sáng mặt trời chứ không phải ánh đèn." Phong Bất Giác giải thích nói: "Khi đi vào căn phòng giống như phòng bệnh đầu tiên, tôi liền cảm thấy rất kỳ lạ, không nói đến chuyện vết máu tươi, phòng bệnh và hành lang xung quanh đều không có cửa sổ, không phù hợp với kiến trúc thông thường cho lắm. Lúc đó tôi còn tưởng kiến trúc này nằm ở dưới lòng đất. Sau đó, tôi phát hiện căn phòng thứ hai, thứ ba cũng không có cửa sổ, tại vì sao?" Phong Bất Giác ngừng lại một chút: "Tôi có thể hiểu cảnh tượng kỳ dị trong những căn phòng này. Dù sao đây cũng là một… Chắc là bệnh viện ở trong phó bản. Ở đây rõ ràng là đã xảy ra tình trạng bóp méo không gian, sau khi chúng ta mở cửa ra thì có thể nhìn thấy bất cứ cảnh tượng gì. Nhưng sau khi xem xong laptop kia, tôi hiểu ra, đó là một kiểu nhắc nhở."
Anh giơ tay chỉ vào ánh sáng trên đầu: "Thật ra những ngọn đèn này cũng là lời gợi ý, nó sợ ánh sáng mặt trời, vậy tại sao cần phải mở đèn? Trừ phi có hai khả năng, khả năng thứ nhất, nó cũng cần có ánh sáng mới có thể hoạt động, trong bóng tối nó cũng không nhìn thấy gì như chúng ta. Khả năng thứ hai, tuy nó sợ ánh sáng mặt trời, nhưng nó cũng sợ bóng tối, vì trong bóng tối sẽ có một số thứ nhìn vào nó…"
Đột nhiên, giọng cười giống như tiếng của một bé gái mà bọn họ nghe thấy lúc đầu lại vang lên lần nữa, ở phía trước cách chỗ bọn họ không xa.
Lúc này, bọn họ đã hiểu rất rõ, nguồn gốc của tiếng cười, thật ra là của một bé trai, hơn nữa cũng không phải là một linh hồn, mà chỉ là một đứa trẻ thích dùng "máu" để vẽ tranh mà thôi.
Nhưng dù đã thay đổi suy nghĩ, thiết lập phòng tuyến tâm lý, nhưng nhịp tim của Vương Thán Chi vẫn đập rất nhanh, hơi thở trở nên nặng nề, tay nắm chặt con dao gọt trái cây, lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi.
Phong Bất Giác liền nói: "Cất con dao đi, chúng ta không dùng đến nó đâu."
"Anh anh anh Giác… Anh anh… Anh có…"
"Đúng, tôi có chủ ý rồi." Phong Bất Giác chỉ về một hướng của đại sảnh: "Dùng kỹ năng đánh vào chỗ chính giữa trên bức tường kia."
Lời còn chưa nói xong, bé trai là BOSS của phó bản này bất ngờ xuất hiện mà không có dấu hiệu báo trước nào. Nó đứng ở phía trước cách chỗ bọn họ khoảng ba mét, trên người mặc quần áo bệnh nhân, dù đứng dưới ánh đèn nhưng trên mặt và trên người nó vẫn bao trùm một bóng tối u ám. Khi nó xuất hiện, trên bức tường, mặt đất và đỉnh của toàn bộ đại sảnh cũng lập tức rải đầy những gương mặt bằng máu, đến cả đèn cũng biến thành màu đỏ.
Cảnh tượng này cũng đủ khiến cho một người đàn ông giật mình hét lên, nhưng Phong Bất Giác cơ bản chẳng thấy sợ hãi một phút nào, vội vàng bước, xông qua chỗ bé trai kia xuất hiện: "Mau đánh vào bức tường!"
Vương Thán Chi nhảy một cái rồi chạy qua phương hướng mà Phong Bất Giác vừa chỉ lúc nãy. Thật ra cú nhảy lúc nãy là do anh ta hoảng sợ, chạy được vài bước thì cảm thấy đôi chân bắt đầu mềm nhũn. Giữa đường còn xoay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy Phong Bất Giác còn chưa chạm vào được cơ thể của bé trai kia thì đã bị một sức mạnh vô hình đánh bật trở ra, cứ như một chiếc xe hơi đụng trúng vào một chiếc xe đang chạy mà bay ra, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy nhìn vào thấy rất khoa trương, nhưng dù sao đây cũng là game, người chơi sẽ không đến mức, cũng không cần thiết phải gánh chịu những nổi đau hoàn toàn như thật. Trong "Khu vui chơi đáng sợ", cho dù nhân vật có bị tấn công ra sao, dù có bị xe lửa đè bẹp, thì giới hạn cảm giác đau của người chơi nhiều nhất cũng chỉ đạt tới cảm giác như bị gai nhọn đâm mạnh vào đầu ngón tay.
Vương Thán Chi nhìn thấy cảnh này thì càng dùng hết sức lực chạy nhanh về phía bức tường trước mặt. Bé trai kia rõ ràng không chú ý đến chuyện anh ta muốn làm, nhưng lúc này bé trai kia không di chuyển nhanh, mà nhanh chóng đuổi theo, tốc độ này không phải là tốc độ mà một đứa trẻ có thể đạt tới, tư thế chạy cũng rất kỳ lạ, giống như một con rối bị cột dây rồi kéo di chuyển.
Chỉ trong chớp mắt, một bàn tay nắm chặt lấy chân của bé trai kia. BOSS của chúng ta cúi đầu nhìn xuống, phát hiện thì ra là Phong Bất Giác từ dưới đất nhanh chóng bò dậy, ngoan cường đuổi theo kéo nó lại. Dù sao Phong Bất Giác cũng có lợi thế về thể hình, mục tiêu cao một mét hai này dù có chạy nhanh ra sao thì anh cũng đuổi theo kịp trong khoảng cách ngắn.
Cùng lúc đó, Vương Thán Chi phát động kỹ năng, nắm tay phải được phủ một luồng ánh sáng cam, đánh thẳng vào bức tường trước mặt.
Tuy tỷ lệ thi triển kỹ năng thành công chỉ có 20%, nhưng mục tiêu mà anh ta đánh là một bức tường không có khả năng né tránh, hơn nữa nhân phẩm của anh ta cũng khá là tốt, nên cú đánh đã thành công một cách xuất sắc.
Trên tường thật sự xuất hiện một hiệu quả như bị phát nổ, bị đánh thủng một lỗ lớn với kích thước hơn một mét, ánh sáng mặt trời mạnh mẽ từ bên ngoài chiếu vào.
Vừa đánh xong cú đấm này, tất cả gương mặt máu trong đại sảnh đều biến mất, đứa trẻ kia cũng hoảng loạn lùi về phía sau, muốn tránh thật xa ánh nắng chiếu vào.
Nhưng nó vẫn không tránh được… Vì Phong Bất Giác vẫn còn nắm lấy chân nó…
"Cú ngã lúc nãy đã làm giá trị Hp của tôi xuống còn 84%… Lần này đến lượt tôi rồi nhỉ." Phong Bất Giác đứng dậy, thuận thế kéo một cái, khiến BOSS ngã nhào xuống đất. Lúc này đứa trẻ đã hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.
Phong Bất Giác dùng cánh tay còn lại của mình lau đi vết máu trên khóe miệng, nắm lấy một chân của đứa trẻ kia, kéo nó đến chỗ có ánh sáng mặt trời: "Đây có lẽ là BOSS có sức mạnh tương đương, dù cậu có trực tiếp dùng kỹ năng và đánh trúng vào nó, chưa chắc nó sẽ bị đánh chết sau một đòn đó."
Lúc này Vương Thán Chi cũng thở phào nhẹ nhõm: "Nếu tôi không thể đánh vỡ bức tường, hoặc bên ngoài bức tường có một hành lang khác, vậy thì phải làm sao?"
"Nếu ở bên ngoài bức tường là trời đêm thì cậu cứ trốn vào bóng đêm, bên ngoài bức tường là hành lang thì cậu cứ đi vào mà chạy trốn. Lỡ như không đánh vỡ được bức tường… Cậu cứ tìm một đường để chạy thoát là được." Phong Bất Giác vừa đi vừa nói: "Tôi đã nắm chắc được nên mới để cậu dùng kỹ năng. Sảnh lớn trong bệnh viện thế này, quan sát bố cục toàn thể và vị trí vốn dĩ của cửa lớn thì có thể đưa ra suy đoán. Cậu xem, hai bên của chúng ta đều có hành lang, phía sau lưng tôi, tuy cũng bị bức tường ngăn lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra trước đây nó là một thiết kế cửa sổ đóng kín." Khi nói lời này, anh liền kéo BOSS lên, nhét vào lỗ phía trên bức tường.
"Ơ… Anh Giác… Anh làm vậy có phải hơi tàn nhẫn rồi không?" Vương Thán Chi nhìn đôi mắt đầy vẻ đau khổ của đứa trẻ kia, cơ thể co rúm lại.
"Cậu nói đúng, tôi thật sự hơi quá đáng." Phong Bất Giác trả lời, nhưng anh không hề có ý sẽ dừng động tác trên tay lại.
Đây chính là tác phong quen thuộc của anh từ nhỏ đến lớn, khiêm tốn chấp nhận, dạy mãi không sửa.
"Bây giờ tôi có thể thả nó đi, để nó trốn vào trong bệnh viện, còn hai chúng ta thì chui ra khỏi cái lỗ này, phó bản có lẽ cũng sẽ hoàn thành." Phong Bất Giác nói: "Nhưng tôi nói rồi, theo như tôi phân tích, đây là một con BOSS rất mạnh. Dù chúng ta đã tìm hiểu phó bản đến mức có khả năng hoàn thành cao, nhưng lúc đối diện với nó vẫn rất khó giành chiến thắng khi chiến đấu trực diện. Nếu xử lý nó rồi qua map, kinh nghiệm nhận được có lẽ sẽ cao hơn so với việc bỏ chạy để qua map."
"Hả? Từ lúc nào mà anh lại quan tâm đến kinh nghiệm khi chơi game vậy?" Vương Thán Chi hiếu kỳ nói.
Phong Bất Giác bĩu môi, lại đưa BOSS ra chỗ ánh nắng mặt trời vài phút: "Bây giờ tôi ít nhất có ba lý do, phải chơi cái trò 'Khu vui chơi đáng sợ' này cho ra hồn."
"Thứ nhất, chính là vì cái gì cũng có cái giá của nó, tôi muốn thông qua game này kiếm lại số tiền mà tôi đã dùng để mua khoang game. Thứ hai, những phó bản ngẫu nhiên này không tồi. Phần nội dung trên trang chủ có nói, hệ thống này dùng kho số liệu cực lớn để làm hậu thuẫn, sinh ra từ việc kết hợp vô số mảnh ký ức của người chơi, nên trong hình thức sinh tồn đội sau này, sẽ có các cài đặt và cốt truyện phức tạp tương ứng, nên tôi có thể thu thập tài liệu thực tế từ game này; Thứ ba, tiếp tục tìm cách tìm lại nỗi sợ hãi…"
Phong Bất Giác nói đến đây thì giơ một tay ra, búng tay, sau đó cong cong ngón tay lại.
Vương Thán Chi tự nhiên hiểu được ý anh, đưa con dao gọt trái cây qua.
"Vậy chờ xem xem… Kinh nghiệm vượt ải sau khi tiêu diệt BOSS đi." Phong Bất Giác cầm lấy con dao, đâm vào một nhát.
Tác giả :
Tam Thiên Lưỡng Giác