Khu Vui Chơi Đáng Sợ
Chương 4
Ngắt kết nối thần kinh, mở khóa khoang game, Phong Bất Giác ngồi dậy từ bên trong, thở hồng hộc.
Lúc này đang là buổi trưa, bên ngoài ánh nắng chói chang.
Phong Bất Giác sống trong một căn hộ chung cư ở tầng mười ba (tầng cao nhất), phải trả tiền thuê nhà, sống một mình. Ba mẹ anh không có cơ hội xuất hiện trong quyển sách này, oán hận mà sinh bệnh, đã lìa đời vào vài năm trước, để lại một mình nhân vật chính là anh sống lẻ loi cô đơn lặng lẽ. Hơn nữa nhờ vậy mà lược bỏ được hai cái tên cũng đỡ phiền phức, thật sự có thể gọi là sách trở về trời, ẩn chứa sự nghiệp và tên tuổi.
Nhìn đồng hồ, Phong Bất Giác phát hiện bản thân chỉ mới chơi được mười lăm phút mà thôi. "Khu vui chơi đáng sợ" ở hình thức không ngủ, thời gian trong game và trải nghiệm thực tế là 2:1, cũng tức là nói lúc nãy anh ở trong game là nửa tiếng đồng hồ. Ở hình thức ngủ, độ sâu của liên kết thần kinh không giống, so sánh thời gian có thể đạt tới trình độ 10:1, chính là cái gọi là "trong mơ không có thời gian". Nếu người chơi kiên quyết không offline, ngủ một giấc có thể hoàn thành được nội dung game trong tám đến mười giờ đồng hồ. Đương nhiên, như vậy đồng nghĩa với việc cả đêm sẽ nằm mơ một giấc mơ tám tiếng, ngày hôm sau thức dậy nhất định sẽ đau đầu. Phần giới thiệu của khoang game có viết rõ ràng, không kiến nghị người chơi chơi game hơn bốn giờ đồng hồ ở hình thức ngủ, câu này hiển nhiên là do Phong Bất Giác đọc qua rồi nên nhớ.
Lúc này, Phong Bất Giác bước ra khỏi khoang game, nhưng không phải vì anh muốn nghỉ ngơi, mà là vì anh và một người bạn đã hứa sẽ cùng chơi trò này với nhau. Hôm nay là ngày mở bản Close Beta đầu tiên, tám giờ sáng mở máy chủ, mà hôm nay lại là Chủ nhật, đúng lúc không bận chuyện gì nên Phong Bất Giác muốn đợi anh ta. Lúc nãy anh chỉ muốn online để làm quen tình hình bên trong game, chứ không muốn luyện lên level quá cao, sẽ khiến cho hai người không ở cùng một mức độ trong game.
Nói ra thì bây giờ đang là ban ngày, Phong Bất Giác không có gì làm sao?
Đúng vậy, anh không có gì làm.
Trước đó có nói anh là nhà văn truyện trinh thám, bây giờ nhất định sẽ có người nghĩ, anh bạn này liệu có phải là kiểu đại tác giả không cần viết gì cũng có thể chẳng cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền?
Rất rõ ràng, cũng không phải.
Phong Bất Giác có chút danh tiếng, nhưng không phải là nhà nhà đều biết, sách của anh không tệ, mỗi bản đều có thể xuất bản, nhà xuất bản cũng đồng ý hợp tác với anh. Anh thuộc loại tiểu thuyết gia không kiếm được quá nhiều tiền, cũng không đến mức chết đói.
Anh có hai trang chuyên mục trên một tạp chí tuần san, đăng truyện trinh thám dài kỳ. Cứ đến giữa tháng sẽ giao bản thảo một lần, phải giao toàn bộ nội dung mà tháng sau cần đăng, nếu chất lượng không ổn sẽ bị trả lại, trễ nhất là phải sửa xong trước cuối tháng, phí bản thảo của công việc này sẽ tổng kết theo tháng.
Nhưng với phần thu nhập đó, trong thành phố S này, anh chỉ có thể miễn cưỡng sống lay lắt qua ngày. Nên ngoài ra anh còn viết thêm tiểu thuyết trinh thám dài, chính là loại sách in ra để đem đi tiêu thụ. Mỗi lần viết xong một quyển như vậy, Phong Bất Giác mới có thể kiếm được chút tiền tích kiệm, xem như có chút tiền lãi.
Nhưng tại sao ban ngày anh lại không có gì để làm?
Chuyện này cũng rất dễ giải thích, dùng lời nói của bản thân Phong Bất Giác để miêu tả trạng thái sinh hoạt và làm việc của anh, chính là: "Khi linh cảm tới, mọi thứ tuôn trào, giao bản thảo đúng hạn. Khi không có linh cảm, câu cú khô khan, nhạt nhẽo như bát nước mỳ". Rất rõ ràng, gần đây anh đang ở trong trạng thái không rặn ra được dù chỉ một chữ.
Con người anh rất dễ thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh, viết không ra, gượng ép cũng không có ý nghĩa gì, nên cứ chơi đã. Không chỉ là chơi, mà còn là đang "thu thập tư liệu".
Vì thế, trên cơ bản mà nói, hy vọng Phong Bất Giác giao bản thảo đúng hạn vào kỳ này, đó là chuyện thần thoại.
Mỗi tháng, cứ đến giữa tháng là lại thấy biên tập của tạp chí cầm dao, lặn lội đường sá xa xôi đuổi giết đến tận cửa. Còn chủ nhà của anh, tay cầm một cây đinh ba mạ vàng, cầm chìa khóa dự phòng, đẩy cửa đi vào, vừa vào liền chém.
Cho nên hễ đến ngày này, Phong Bất Giác đều có sự chuẩn bị từ trước, sẵn sàng chiến đấu, binh mã đầy đủ, khua chiêng gõ trống. Chỉ đợi hai người bọn họ đuổi giết tới, đại chiến ba trăm hiệp, đánh đến đất trời âm u, mây trời biến sắc, sau cùng trên trời chỉ để lại tám chữ lớn: Đòi không được tiền, bản thảo vứt đi.
Được rồi, thật ra không hề khoa trương như vậy, ngược lại cuộc sống của anh lại rất thoải mái dễ chịu.
Nói về người bạn kia của Phong Bất Giác, người ta thường nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, con người cũng được chia ra nhiều loại. Bạn của Phong Bất Giác, lẽ nào có thể là cao phú soái sao?
Không sai, chính là cao phú soái.
Người này họ Vương, tên là Thán Chi, là bạn tốt từ nhỏ của Phong Bất Giác, dùng tiếng địa phương của thành phố S, gọi là "anh em nối khố". Từ khi học nhà trẻ, bọn họ đã là bạn học của nhau. Mãi đến khi tốt nghiệp trung học, Vương Thán Chi thi vào trường y, còn Phong Bất Giác lại trở thành nhân sĩ nhàn rỗi của xã hội.
Mối quan hệ của hai người họ rất khăng khít, có thể dùng hai phương thức sự thật và giả thiết để nói rõ. Nói về sự thật sự trước, tại sao Vương Thán Chi lại thi vào trường y? Đó là vì từ nhỏ Phong Bất Giác đã quyết chí trở thành Sherlock Holmes, còn người phụ giúp cho Sherlock Holmes chính là một vị bác sĩ già, nên anh ta đã đi học y.
Lại nói về giả thiết, ví dụ như Vương Thán Chi là nữ, vậy thì quyển tiểu thuyết của tôi đã bị thay đổi tính chất rồi. Vì cô Vương có khả năng đã thất thân với Phong Bất Giác nhiều năm trước.
Vì giả thuyết vừa đưa ra lúc nãy, và những suy nghĩ lung tung trong đầu mọi người, nên bây giờ tôi phải nói nhiều thêm một câu, yên tâm, đó chỉ là giả thuyết, bọn họ đều là nam, hơn nữa đều thích con gái.
Nhà Vương Thán Chi rất giàu, cụ thể có bao nhiêu thì không quan trọng. Tóm lại, dù cả đời này hoàn toàn ăn không ngồi rồi cũng có thể sống rất thoải mái. Anh ta cũng hơi đẹp trai, vóc dáng cao hơn Phong Bất Giác một chút, đúng chuẩn một mét tám, tính cách hòa nhã, lương thiện, hơi nhát gan, không thích khoe khoang, luôn khiêm tốn nhường nhịn người khác.
Chốt lại, là một người rất khó chỉ ra khuyết điểm, hình tượng trái ngược hoàn toàn với một người lập dị như Phong Bất Giác. Có thể gọi Vương Thán Chi là một thanh niên trẻ tuổi ai gặp cũng khen, nhưng đánh giá về Phong Bất Giác luôn là: Bất cần đời, căm ghét thế tục, vui buồn thất thường, lưu manh quái gở.
Nhưng mọi chuyện trên đời luôn vi diệu, hai người họ lại trở thành một đôi bạn thân.
Thời gian của buổi chiều trôi qua vội vã, Phong Bất Giác lại tốn một giờ đồng hồ lên trang chủ xem lại một chút thông tin, vì đã vào chơi game và hoàn thành quá trình hướng dẫn tân thủ, nên bây giờ anh xem lại một chút nội dung giới thiệu để hiểu rõ nhiều chỗ hơn.
Trong khoảng thời gian còn lại, anh đều làm mì sợi, không phải là vì anh đặc biệt thích ăn, mà là vì anh muốn tiết kiệm tiền mua mì gói, dùng nó để mua bột.
Đúng là một người lập dị, anh lại đi tính toán đến lượng thức ăn của mình, tính chuẩn đến từng bữa ăn, đưa ra một con số cụ thể trong mỗi bữa ăn để mình không bị đói chết, sau đó dùng tiền tích kiệm trong ngân hàng (vốn dĩ cũng chẳng được bao nhiêu) để mua một khoang game, số tiền còn lại thì dùng để mua bột mì, trả tiền điện nước các loại…
Bạn có thể nói anh ta tính toán chi li, anh lại dùng một số tiền sắp đạt đến mức giới hạn chịu đựng của mình để mua một món đồ xa xỉ (khoang game mới rất đắt tiền). Bạn có thể nói anh ta tiêu tiền như nước, nhưng anh ta chưa từng để mình đi đến bước đường không có gì để ăn.
…
Chớp mắt thì trời đã tối, Phong Bất Giác ăn hết một bát mì vào trong bụng, xem như đã giải quyết xong bữa tối.
Vương Thán Chi chỉ gọi điện thoại đến, nói anh ta đã đăng nhập vào game, vừa hoàn thành quá trình hướng dẫn tân thủ, bị dọa đến suýt chết, cả người đều là mồ hôi lạnh, sau khi offline thì gọi điện thoại đến để bình tĩnh lại cảm xúc.
Phong Bất Giác suy nghĩ trong lòng: Lão tử đây thật sự hâm mộ cậu, mồ hôi lạnh là thứ gì, tôi đã không cảm nhận được nó mấy tháng nay rồi.
Hai người nói chuyện vài câu, thông báo cho nhau ingame* trong game, chuẩn bị mở game lên chơi.
(*) Ingame hay còn gọi là account game: tên của người chơi dùng trong game.
Lúc này đang là buổi trưa, bên ngoài ánh nắng chói chang.
Phong Bất Giác sống trong một căn hộ chung cư ở tầng mười ba (tầng cao nhất), phải trả tiền thuê nhà, sống một mình. Ba mẹ anh không có cơ hội xuất hiện trong quyển sách này, oán hận mà sinh bệnh, đã lìa đời vào vài năm trước, để lại một mình nhân vật chính là anh sống lẻ loi cô đơn lặng lẽ. Hơn nữa nhờ vậy mà lược bỏ được hai cái tên cũng đỡ phiền phức, thật sự có thể gọi là sách trở về trời, ẩn chứa sự nghiệp và tên tuổi.
Nhìn đồng hồ, Phong Bất Giác phát hiện bản thân chỉ mới chơi được mười lăm phút mà thôi. "Khu vui chơi đáng sợ" ở hình thức không ngủ, thời gian trong game và trải nghiệm thực tế là 2:1, cũng tức là nói lúc nãy anh ở trong game là nửa tiếng đồng hồ. Ở hình thức ngủ, độ sâu của liên kết thần kinh không giống, so sánh thời gian có thể đạt tới trình độ 10:1, chính là cái gọi là "trong mơ không có thời gian". Nếu người chơi kiên quyết không offline, ngủ một giấc có thể hoàn thành được nội dung game trong tám đến mười giờ đồng hồ. Đương nhiên, như vậy đồng nghĩa với việc cả đêm sẽ nằm mơ một giấc mơ tám tiếng, ngày hôm sau thức dậy nhất định sẽ đau đầu. Phần giới thiệu của khoang game có viết rõ ràng, không kiến nghị người chơi chơi game hơn bốn giờ đồng hồ ở hình thức ngủ, câu này hiển nhiên là do Phong Bất Giác đọc qua rồi nên nhớ.
Lúc này, Phong Bất Giác bước ra khỏi khoang game, nhưng không phải vì anh muốn nghỉ ngơi, mà là vì anh và một người bạn đã hứa sẽ cùng chơi trò này với nhau. Hôm nay là ngày mở bản Close Beta đầu tiên, tám giờ sáng mở máy chủ, mà hôm nay lại là Chủ nhật, đúng lúc không bận chuyện gì nên Phong Bất Giác muốn đợi anh ta. Lúc nãy anh chỉ muốn online để làm quen tình hình bên trong game, chứ không muốn luyện lên level quá cao, sẽ khiến cho hai người không ở cùng một mức độ trong game.
Nói ra thì bây giờ đang là ban ngày, Phong Bất Giác không có gì làm sao?
Đúng vậy, anh không có gì làm.
Trước đó có nói anh là nhà văn truyện trinh thám, bây giờ nhất định sẽ có người nghĩ, anh bạn này liệu có phải là kiểu đại tác giả không cần viết gì cũng có thể chẳng cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền?
Rất rõ ràng, cũng không phải.
Phong Bất Giác có chút danh tiếng, nhưng không phải là nhà nhà đều biết, sách của anh không tệ, mỗi bản đều có thể xuất bản, nhà xuất bản cũng đồng ý hợp tác với anh. Anh thuộc loại tiểu thuyết gia không kiếm được quá nhiều tiền, cũng không đến mức chết đói.
Anh có hai trang chuyên mục trên một tạp chí tuần san, đăng truyện trinh thám dài kỳ. Cứ đến giữa tháng sẽ giao bản thảo một lần, phải giao toàn bộ nội dung mà tháng sau cần đăng, nếu chất lượng không ổn sẽ bị trả lại, trễ nhất là phải sửa xong trước cuối tháng, phí bản thảo của công việc này sẽ tổng kết theo tháng.
Nhưng với phần thu nhập đó, trong thành phố S này, anh chỉ có thể miễn cưỡng sống lay lắt qua ngày. Nên ngoài ra anh còn viết thêm tiểu thuyết trinh thám dài, chính là loại sách in ra để đem đi tiêu thụ. Mỗi lần viết xong một quyển như vậy, Phong Bất Giác mới có thể kiếm được chút tiền tích kiệm, xem như có chút tiền lãi.
Nhưng tại sao ban ngày anh lại không có gì để làm?
Chuyện này cũng rất dễ giải thích, dùng lời nói của bản thân Phong Bất Giác để miêu tả trạng thái sinh hoạt và làm việc của anh, chính là: "Khi linh cảm tới, mọi thứ tuôn trào, giao bản thảo đúng hạn. Khi không có linh cảm, câu cú khô khan, nhạt nhẽo như bát nước mỳ". Rất rõ ràng, gần đây anh đang ở trong trạng thái không rặn ra được dù chỉ một chữ.
Con người anh rất dễ thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh, viết không ra, gượng ép cũng không có ý nghĩa gì, nên cứ chơi đã. Không chỉ là chơi, mà còn là đang "thu thập tư liệu".
Vì thế, trên cơ bản mà nói, hy vọng Phong Bất Giác giao bản thảo đúng hạn vào kỳ này, đó là chuyện thần thoại.
Mỗi tháng, cứ đến giữa tháng là lại thấy biên tập của tạp chí cầm dao, lặn lội đường sá xa xôi đuổi giết đến tận cửa. Còn chủ nhà của anh, tay cầm một cây đinh ba mạ vàng, cầm chìa khóa dự phòng, đẩy cửa đi vào, vừa vào liền chém.
Cho nên hễ đến ngày này, Phong Bất Giác đều có sự chuẩn bị từ trước, sẵn sàng chiến đấu, binh mã đầy đủ, khua chiêng gõ trống. Chỉ đợi hai người bọn họ đuổi giết tới, đại chiến ba trăm hiệp, đánh đến đất trời âm u, mây trời biến sắc, sau cùng trên trời chỉ để lại tám chữ lớn: Đòi không được tiền, bản thảo vứt đi.
Được rồi, thật ra không hề khoa trương như vậy, ngược lại cuộc sống của anh lại rất thoải mái dễ chịu.
Nói về người bạn kia của Phong Bất Giác, người ta thường nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, con người cũng được chia ra nhiều loại. Bạn của Phong Bất Giác, lẽ nào có thể là cao phú soái sao?
Không sai, chính là cao phú soái.
Người này họ Vương, tên là Thán Chi, là bạn tốt từ nhỏ của Phong Bất Giác, dùng tiếng địa phương của thành phố S, gọi là "anh em nối khố". Từ khi học nhà trẻ, bọn họ đã là bạn học của nhau. Mãi đến khi tốt nghiệp trung học, Vương Thán Chi thi vào trường y, còn Phong Bất Giác lại trở thành nhân sĩ nhàn rỗi của xã hội.
Mối quan hệ của hai người họ rất khăng khít, có thể dùng hai phương thức sự thật và giả thiết để nói rõ. Nói về sự thật sự trước, tại sao Vương Thán Chi lại thi vào trường y? Đó là vì từ nhỏ Phong Bất Giác đã quyết chí trở thành Sherlock Holmes, còn người phụ giúp cho Sherlock Holmes chính là một vị bác sĩ già, nên anh ta đã đi học y.
Lại nói về giả thiết, ví dụ như Vương Thán Chi là nữ, vậy thì quyển tiểu thuyết của tôi đã bị thay đổi tính chất rồi. Vì cô Vương có khả năng đã thất thân với Phong Bất Giác nhiều năm trước.
Vì giả thuyết vừa đưa ra lúc nãy, và những suy nghĩ lung tung trong đầu mọi người, nên bây giờ tôi phải nói nhiều thêm một câu, yên tâm, đó chỉ là giả thuyết, bọn họ đều là nam, hơn nữa đều thích con gái.
Nhà Vương Thán Chi rất giàu, cụ thể có bao nhiêu thì không quan trọng. Tóm lại, dù cả đời này hoàn toàn ăn không ngồi rồi cũng có thể sống rất thoải mái. Anh ta cũng hơi đẹp trai, vóc dáng cao hơn Phong Bất Giác một chút, đúng chuẩn một mét tám, tính cách hòa nhã, lương thiện, hơi nhát gan, không thích khoe khoang, luôn khiêm tốn nhường nhịn người khác.
Chốt lại, là một người rất khó chỉ ra khuyết điểm, hình tượng trái ngược hoàn toàn với một người lập dị như Phong Bất Giác. Có thể gọi Vương Thán Chi là một thanh niên trẻ tuổi ai gặp cũng khen, nhưng đánh giá về Phong Bất Giác luôn là: Bất cần đời, căm ghét thế tục, vui buồn thất thường, lưu manh quái gở.
Nhưng mọi chuyện trên đời luôn vi diệu, hai người họ lại trở thành một đôi bạn thân.
Thời gian của buổi chiều trôi qua vội vã, Phong Bất Giác lại tốn một giờ đồng hồ lên trang chủ xem lại một chút thông tin, vì đã vào chơi game và hoàn thành quá trình hướng dẫn tân thủ, nên bây giờ anh xem lại một chút nội dung giới thiệu để hiểu rõ nhiều chỗ hơn.
Trong khoảng thời gian còn lại, anh đều làm mì sợi, không phải là vì anh đặc biệt thích ăn, mà là vì anh muốn tiết kiệm tiền mua mì gói, dùng nó để mua bột.
Đúng là một người lập dị, anh lại đi tính toán đến lượng thức ăn của mình, tính chuẩn đến từng bữa ăn, đưa ra một con số cụ thể trong mỗi bữa ăn để mình không bị đói chết, sau đó dùng tiền tích kiệm trong ngân hàng (vốn dĩ cũng chẳng được bao nhiêu) để mua một khoang game, số tiền còn lại thì dùng để mua bột mì, trả tiền điện nước các loại…
Bạn có thể nói anh ta tính toán chi li, anh lại dùng một số tiền sắp đạt đến mức giới hạn chịu đựng của mình để mua một món đồ xa xỉ (khoang game mới rất đắt tiền). Bạn có thể nói anh ta tiêu tiền như nước, nhưng anh ta chưa từng để mình đi đến bước đường không có gì để ăn.
…
Chớp mắt thì trời đã tối, Phong Bất Giác ăn hết một bát mì vào trong bụng, xem như đã giải quyết xong bữa tối.
Vương Thán Chi chỉ gọi điện thoại đến, nói anh ta đã đăng nhập vào game, vừa hoàn thành quá trình hướng dẫn tân thủ, bị dọa đến suýt chết, cả người đều là mồ hôi lạnh, sau khi offline thì gọi điện thoại đến để bình tĩnh lại cảm xúc.
Phong Bất Giác suy nghĩ trong lòng: Lão tử đây thật sự hâm mộ cậu, mồ hôi lạnh là thứ gì, tôi đã không cảm nhận được nó mấy tháng nay rồi.
Hai người nói chuyện vài câu, thông báo cho nhau ingame* trong game, chuẩn bị mở game lên chơi.
(*) Ingame hay còn gọi là account game: tên của người chơi dùng trong game.
Tác giả :
Tam Thiên Lưỡng Giác