Khu Vui Chơi Đáng Sợ
Chương 118: Hỏi Đáp Tử Vong (2)
Tuy Mr. Vưu nói "Xin hỏi", nhưng gã không đưa ra câu hỏi ngay lập tức, mà cười tít mắt nói với Phong Bất Giác: "Câu hỏi mở đầu khá là đơn giản, đừng có căng thẳng nha."
"Tôi có nói là tôi căng thẳng sao? Lịch sử là thế mạnh của tôi đó." Phong Bất Giác bình tĩnh đáp lại.
"OK, xin hỏi... Địch Nhân Kiệt..." Mr. Vưu vừa mới nói ba từ này ra, Phong Bất giác liền thở phào nhẹ nhõm, anh vốn có chút lo lắng rằng câu hỏi mà đối phương đưa ra được xây dựng trên thế giới quan hư ảo nào đó. Ví dụ mở miệng là nhắc đến mấy thứ như Lý Nguyên Phương* gì gì đó, may là gã mập này hỏi về một nhân vật lịch sử có thật. Nếu là như vậy, chứng tỏ có thể dùng đến kiến thức phòng bị sẵn của mình rồi.
*Lý Nguyên Phương: một tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu.
"Địch Nhân Kiệt mọi người chúng ta đều rất quen thuộc ha, tể tướng thời kỳ Võ Chu, nghe nói phá án rất giỏi." Vưu mập lại chỉ nói nửa câu rồi lại bắt đầu nói chuyện phiếm
"Ông phải hỏi hết câu chứ!" Phong Bất Giác gào lên.
"Khà khà... Xin lỗi, xin lỗi." Mr. Vưu nói: "Xin hỏi! Địch Nhân Kiệt cầm tinh con gì?"
"Hả?" Phong Bất Giác nghe vậy liền ngẩn người ra.
Hội Tiểu Thán vốn còn định giúp đỡ, nhưng vừa nghe xong câu hỏi, tất cả đều ngẩn người ra.
"Bốn mươi lăm giây, bắt đầu tính giờ!" Mr. Vưu thừa cơ nói thêm, cùng lúc đó, tiếng đồng hồ đếm giờ tích tắc tích tắc vang lên trong các loa phát thanh tại hiện trường.
"Cái thứ gã này vừa mới meo meo đâu phải lịch sử... Tiện thể muốn kiểm tra toán học của tôi phải không." Phong Bất Giác khẽ nhủ thầm: "May là năm sinh năm mất của Địch Nhân Kiệt đều tròn số, rất dễ nhớ, ừm... Năm 630-700, năm nay 2055 là năm con Heo..."
"Còn ba mươi giây." Mr. Vưu nhắc nhở, gã tỏ vẻ rất thư thái.
"Cầm tinh con Hổ!" Phong Bất Giác không phản ứng gì, cũng không chút do dự, nhanh chóng nói ra đáp án.
"Trả lời chính xác." Mr. Vưu nói.
Đám khán giả vỗ tay, Mr. Vưu giơ tay lên, thẻ câu hỏi đầu tiên nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu rụi, hóa thành khí tiêu tan.
"Câu hỏi thứ hai." Mr. Vưu quay sang Tiểu Thán: "Thí sinh số hai nhìn cậu có vẻ rất căng thẳng ha."
"Cái đó... Câu hỏi đầu tiên vừa rồi được coi là độ khó đơn giản thật sao?" Mặt Tiểu Thán đã trắng bệch rồi.
"Khưa khưa... Đương nhiên." Mr. Vưu cười nói: "Được rồi, xin hãy lắng nghe câu hỏi, đây là một câu... Về lĩnh vực thể thao." Gã nhìn thẻ đọc: "Tùy ý nói ra ba tên bi thủ đã từng giành chức quán quân giải vô địch Bi-da thế giới." Gã ngẩng đầu nhìn Tiểu Thán: "Bắt đầu tính giờ."
"Phải là tên đầy đủ sao?" Tiểu Thán hỏi.
"Đúng vậy." Mr. Vưu trả lời, "Hãy chú ý, không được nói sai, nói sai một người thì coi như câu này sai hết, ngoài ra xin hãy tranh thủ thời gian."
"Ùm... Joe Davis." Tiểu Thán nói ra người mà mình chắc chắn nhất.
"Chính xác, một người." Mr. Vưu nói.
"Stephen Hendry"
"Chính xác, hai người." Mr. Vưu nhắc nhở: "Còn ba mươi giây."
"Đinh Tuấn Huy!" Tiểu Thán lập tức trả lời.
*Joe Davis, Stephen Hendry, Đinh Tuấn Huy: ba bi thủ từng đoạt quán quân Bida thế giới..
"Ừm..." Mr. Vưu im lặng hai giây: "Hoàn toàn chính xác."
"Phù..." Lúc đó Tiểu Thán đã bò ra bàn điều khiển rồi.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay cổ vũ.
"Khà khà... Cho nên tôi đã nói đừng căng thẳng mà, câu hỏi này cực kì đơn giản phải không." Mr. Vưu nói: "Hầu như là vấn đề thường gặp." Gã bỏ micro ra, đằng hắng giọng, sau đó hướng về phía Tự Vũ nói: "Thí sinh số ba, mời nghe câu hỏi thứ ba."
Đốt xong tấm thẻ thứ hai, Mr. Vưu nhìn thẻ câu hỏi thứ ba rồi nói với Tự Vũ: "Đây là câu hỏi... Hại não."
Ngược lại Tự Vũ không có chút biểu cảm nào, còn Phong Bất giác ngồi đối diện cô thì hình như đang nói: "Câu này tặng điểm đó!"
"Xin hỏi, một con gà, một con ngỗng, đặt trong tủ lạnh, con gà bị lạnh chết, con ngỗng thì vẫn sống, tại sao vậy?" Mr. Vưu nói, "Bắt đầu tính giờ."
"Bởi vì gà đông (kích động)*?" Tự Vũ lập tức trả lời.
*"Gà đông" phát âm giống "kích động".
"Rất đáng tiếc... Trả lời sai." Mr. Vưu cười nói: "Đáp án chính xác, là vì đó là chim cánh cụt*."
*Ngỗng là /é/, chím cánh cụt là /qǐé/.
Khán giả ở hiện trường phát ra những tiếng huýt sáo khó chịu, điểm số hiển thị bên ngoài bàn điều khiển của Tự Vũ lập tức biến thành âm mười. Mr. Vưu nhìn ống kính bình luận: "Đáp án mà thí sinh số ba đưa ra hình như là theo cách nghĩ theo kiểu câu hỏi đùa nhạt nhẽo, đáng tiếc đây là câu hỏi hại não."
"Chậc... Kết quả đáp án là đồng loại của ông sao?" Tự Vũ lạnh lùng bật ra một câu.
Khán giả nổ ra một tràng cười ầm ĩ, Mr. Vưu lấy khăn mùi xoa ra, ngượng ngùng lau mồ hôi, quay người về hướng Bi Linh, đặt tấm thẻ thứ tư trước mặt: "Được rồi, thí sinh số bốn, mời nghe câu hỏi thứ tư."
"A! Độ khó kiểu này, chuyện nhỏ ha, hỏi đi hỏi đi." Bi Linh nói với vẻ nóng lòng muốn thử.
"Đây là một... Câu hỏi về game." Mr. Vưu nói: "Xin hỏi, tên tục 'Bộ ba đi rừng*' là ba người nào? Bắt đầu tính giờ!"
*Bộ ba đi rừng: là chỉ các tướng được ưu tiên đi đường rừng trong game "Liên minh huyền thoại".
"Hả?" Bi Linh mở to mắt, tỏ vẻ hoang mang,
Tự Vũ không giúp được cô, nhưng Phong Bất Giác và Uông Thán Chi đều cố gắng nháy mắt ra hiệu, liên tục dùng khẩu hình nói ra tên của ba người kia.
"Khà khà, nhắc nhở là không được phép đâu." Mr. Vưu nói: "Nếu hai người nói đáp án cho cô ấy thì câu hỏi này coi như sai luôn."
"Ồ! Tôi biết rồi, tổ ba người ha!" Bi Linh trước đó còn há hốc miệng, tỏ vẻ bi thảm, mà lúc này đột nhiên lại mỉm cười.
Ai ngờ, câu trả lời của cô là: "Là Luffy, Ace và Sabo*!"
*Luffy, Ace và Sabo là bộ ba nhân vật trong manga và anime cùng tên One Piece.
Rầm! Rầm!
Hai tiếng này là âm thanh phát ra khi mặt của anh Giác và Tiểu Thán đập vào bàn điều khiển.
Khán giả ở hiện trường càng ngạc nhiên tột độ.
"Trả lời sai." Mr. Vưu nói: "Có điều, câu hỏi này đối với một thí sinh nữ mà nói, đúng là có khả năng nằm trong phạm vi ngoài tầm hiểu biết."
Vậy là, điểm số của Bi Linh cũng trở thành âm mười điểm.
"Được rồi, đã qua bốn câu hỏi đầu tiên, chúng ta xem tình hình điểm số một chút nhé." Mr. Vưu nói: "Hai thí sinh nam đều dương mười điểm, còn hai thí sinh nữ đều là âm mười điểm." Gã ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta mời ba vị khách quý đánh giá một chút nhé."
Ánh đèn và ống kính đều chĩa vào vị trí khách mời, nữ vương Lucifer nghiêng đầu sang một bên, thở dài ngạo nghễ "Hừ..." Một tiếng "Hừ" lạnh lùng, tỏ vẻ hoàn toàn không thèm nói chuyện với Mr. Vưu.
Thiếu gia Pestilence vừa ho vừa nói: "Tôi thấy câu hỏi của thí sinh nam và thí sinh nữ nên đổi lại một chút, có lẽ bọn họ đều có điểm cộng rồi."
Hephaestus thì tự lải nhải ra vẻ thần bí: "Nếu bỏ người khổng lồ vào trong tủ lạnh thì..."
Ánh đèn trở lại phía Mr. Vưu, gã bất lực buông tay xuống, tiếp tục nói: "Được rồi, cảm ơn sự đánh giá của ba vị, tiếp theo..." Gã lại quay về hướng Phong Bất Giác, "Độ khó của câu hỏi có thể sẽ tăng lên ha."
"Sao tôi lại cảm thấy câu hỏi của mình ở vòng đầu tiên là khó nhất..." Phong Bất Giác kêu ca mà mặt không bộc lộ cảm xúc.
Mr. Vưu phớt lờ anh, nói: "Từ câu hỏi này trở đi, tôi sẽ không nhắc đến loại hình câu hỏi nữa. Xin hãy lắng nghe câu..." Gã lấy thẻ ra, đọc lên: "Xin hỏi... số Pi, tức π, số thứ chín nằm sau dấu phẩy là số mấy? Bắt đầu tính giờ."
"Ba." Phong Bất Giác chỉ mất một giây để trả lời.
"Cậu đoán mò phải không?" Mr. Vưu hỏi.
"Không." Phong Bất giác trả lời.
"Tốt lắm, trả lời đúng rồi." Mr. Vưu nói.
Có một tràng vỗ tay vang lên trong đám khán giả, điểm số của Phong Bất Giác cũng tăng lên hai mươi điểm.
"Người thường chỉ nhớ đến chữ số thứ bảy sau dấu phẩy, xem ra trí nhớ của thí sinh Phong khá là tốt." Mr. Vưu nói.
"Tàm tạm." Phong Bất Giác đang khiêm tốn, thật ra anh thuộc hai trăm chữ số sau dấu phẩy. Anh coi π là một kho mật mã, chọn đại một đoạn sáu chữ số, tám chữ số thậm chí là mười chữ số trong hai trăm số kia đều có thể dùng như mật mã, hơn nữa còn có dấu vết mà lần theo.
"Xem ra thí sinh số một càng ngày càng rời xa trận giác đấu rồi." Mr. Vưu nhìn sang Tiểu Thán theo kiểu không có ý tốt: "Thí sinh số hai, hãy lắng nghe câu hỏi."
Tiểu Thán vừa mới nghe gã kia nói "Độ khó của câu hỏi tăng lên" thì lập tức căng thẳng, biểu cảm của anh ta giống như học sinh tiểu học đứng xếp hàng chờ tiêm thuốc vậy.
"Xin hỏi... Cái gọi là 'tuổi cập kê', là chỉ một cô gái bao nhiêu tuổi? Bắt đầu tính giờ." Mr. Vưu vừa nói xong thì lập tức quay mặt liếc Phong Bất Giác nói: "Đừng có thử dùng tay ra hiệu hoặc dùng khẩu hình để nhắc nhở nhé, không thì thí sinh Uông sẽ bị trừ điểm đó."
"Tiêu rồi... Không biết nữa." Tiểu Thán nhìn anh Giác, đối phương lại nhìn anh ta với ánh mắt khinh bỉ, anh ta nghĩ trong lòng: Cái gì chứ... Chuyện này không biết cũng là chuyện bình thường mà, cái vẻ mặt "đây là kiến thức phổ thông" của anh là sao vậy!
"Còn ba mươi giây." Mr. Vưu nhắc nhở.
Tiểu Thán cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không nghĩ ra nên dứt khoát đoán mò: "Mười tám tuổi!"
"Trả lời sai." Vưu mập hớn hở tuyên bố: "Điểm số trở về không."
Câu hỏi tiếp theo lại chuyển về phía Tự Vũ, Mr. Vưu lau mồ hôi, nhìn thẻ câu hỏi nói: "Phù... Thí sinh số ba, thế nào, căng thẳng không?"
Tự Vũ không trả lời, cô học được dáng vẻ Lucifer, từ từ quay đầu sang bên, lạnh lùng "Hừ" một tiếng.
Vưu mập nhìn có vẻ bị đả kích gấp bội, đành phải tự mình tiếp lời: "Được rồi, câu hỏi số bảy, xin hỏi... Đàn tranh cổ loại thường dùng có mấy dây? Bắt đầu tính giờ."
"Hai mươi mốt." Tự Vũ trả lời rất nhanh.
"Chính xác." Mr. Vưu nói, gã cũng không bình luận nhiều thêm nữa, tránh lại nói sai.
Khán giả đáp lại bằng tiếng vỗ tay, sau đó là đến câu số tám, cũng chính là câu cuối cùng của vòng thứ hai.
"Thí sinh số bốn, xin lắng nghe câu hỏi...." Mr. Vưu nói: "Xin hỏi... Câu tiếp theo của 'Thanh sơn như lang nhập Chương Châu' là gì? Tính giờ..."
"Đồng tước đài tây bát cửu khâu." Bi Linh chưa chờ gã đọc xong đề thì đã lên tiếng.
Người dẫn chương trình còn chưa tuyên bố kết quả, khán giả đã có người vỗ tay rồi, rõ ràng cô đã nói đúng. Xem ra câu hỏi về mặt thơ từ cũng không chỉ là sở trường của mình Phong Bất Giác.
"Ừm... Chính xác." Mr. Vưu sau khi đốt cháy thẻ câu hỏi thì cười nói: "Thí sinh của chúng ta kỳ này rất lợi hại." Gã nở nụ cười thâm sâu: "Nhưng mà... Sẽ luôn có người phải vào trận giác đấu, hô hô hô..."
Vòng này gã không để khách mời bình luận nữa, mà tiếp tục đặt câu hỏi số chín cho Phong Bất Giác, "Thí sinh số một, hãy lắng nghe câu hỏi." Gã nhìn thẻ câu hỏi: "Ồ! Đây là một câu hỏi đặc biệt, trả lời đúng thì cậu có thể được cộng thêm hai mươi điểm, nhưng trả lời sai sẽ bị trừ đi hai mươi điểm, rất đáng lưu ý nhé...."
"Tôi có nói là tôi căng thẳng sao? Lịch sử là thế mạnh của tôi đó." Phong Bất Giác bình tĩnh đáp lại.
"OK, xin hỏi... Địch Nhân Kiệt..." Mr. Vưu vừa mới nói ba từ này ra, Phong Bất giác liền thở phào nhẹ nhõm, anh vốn có chút lo lắng rằng câu hỏi mà đối phương đưa ra được xây dựng trên thế giới quan hư ảo nào đó. Ví dụ mở miệng là nhắc đến mấy thứ như Lý Nguyên Phương* gì gì đó, may là gã mập này hỏi về một nhân vật lịch sử có thật. Nếu là như vậy, chứng tỏ có thể dùng đến kiến thức phòng bị sẵn của mình rồi.
*Lý Nguyên Phương: một tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu.
"Địch Nhân Kiệt mọi người chúng ta đều rất quen thuộc ha, tể tướng thời kỳ Võ Chu, nghe nói phá án rất giỏi." Vưu mập lại chỉ nói nửa câu rồi lại bắt đầu nói chuyện phiếm
"Ông phải hỏi hết câu chứ!" Phong Bất Giác gào lên.
"Khà khà... Xin lỗi, xin lỗi." Mr. Vưu nói: "Xin hỏi! Địch Nhân Kiệt cầm tinh con gì?"
"Hả?" Phong Bất Giác nghe vậy liền ngẩn người ra.
Hội Tiểu Thán vốn còn định giúp đỡ, nhưng vừa nghe xong câu hỏi, tất cả đều ngẩn người ra.
"Bốn mươi lăm giây, bắt đầu tính giờ!" Mr. Vưu thừa cơ nói thêm, cùng lúc đó, tiếng đồng hồ đếm giờ tích tắc tích tắc vang lên trong các loa phát thanh tại hiện trường.
"Cái thứ gã này vừa mới meo meo đâu phải lịch sử... Tiện thể muốn kiểm tra toán học của tôi phải không." Phong Bất Giác khẽ nhủ thầm: "May là năm sinh năm mất của Địch Nhân Kiệt đều tròn số, rất dễ nhớ, ừm... Năm 630-700, năm nay 2055 là năm con Heo..."
"Còn ba mươi giây." Mr. Vưu nhắc nhở, gã tỏ vẻ rất thư thái.
"Cầm tinh con Hổ!" Phong Bất Giác không phản ứng gì, cũng không chút do dự, nhanh chóng nói ra đáp án.
"Trả lời chính xác." Mr. Vưu nói.
Đám khán giả vỗ tay, Mr. Vưu giơ tay lên, thẻ câu hỏi đầu tiên nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu rụi, hóa thành khí tiêu tan.
"Câu hỏi thứ hai." Mr. Vưu quay sang Tiểu Thán: "Thí sinh số hai nhìn cậu có vẻ rất căng thẳng ha."
"Cái đó... Câu hỏi đầu tiên vừa rồi được coi là độ khó đơn giản thật sao?" Mặt Tiểu Thán đã trắng bệch rồi.
"Khưa khưa... Đương nhiên." Mr. Vưu cười nói: "Được rồi, xin hãy lắng nghe câu hỏi, đây là một câu... Về lĩnh vực thể thao." Gã nhìn thẻ đọc: "Tùy ý nói ra ba tên bi thủ đã từng giành chức quán quân giải vô địch Bi-da thế giới." Gã ngẩng đầu nhìn Tiểu Thán: "Bắt đầu tính giờ."
"Phải là tên đầy đủ sao?" Tiểu Thán hỏi.
"Đúng vậy." Mr. Vưu trả lời, "Hãy chú ý, không được nói sai, nói sai một người thì coi như câu này sai hết, ngoài ra xin hãy tranh thủ thời gian."
"Ùm... Joe Davis." Tiểu Thán nói ra người mà mình chắc chắn nhất.
"Chính xác, một người." Mr. Vưu nói.
"Stephen Hendry"
"Chính xác, hai người." Mr. Vưu nhắc nhở: "Còn ba mươi giây."
"Đinh Tuấn Huy!" Tiểu Thán lập tức trả lời.
*Joe Davis, Stephen Hendry, Đinh Tuấn Huy: ba bi thủ từng đoạt quán quân Bida thế giới..
"Ừm..." Mr. Vưu im lặng hai giây: "Hoàn toàn chính xác."
"Phù..." Lúc đó Tiểu Thán đã bò ra bàn điều khiển rồi.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay cổ vũ.
"Khà khà... Cho nên tôi đã nói đừng căng thẳng mà, câu hỏi này cực kì đơn giản phải không." Mr. Vưu nói: "Hầu như là vấn đề thường gặp." Gã bỏ micro ra, đằng hắng giọng, sau đó hướng về phía Tự Vũ nói: "Thí sinh số ba, mời nghe câu hỏi thứ ba."
Đốt xong tấm thẻ thứ hai, Mr. Vưu nhìn thẻ câu hỏi thứ ba rồi nói với Tự Vũ: "Đây là câu hỏi... Hại não."
Ngược lại Tự Vũ không có chút biểu cảm nào, còn Phong Bất giác ngồi đối diện cô thì hình như đang nói: "Câu này tặng điểm đó!"
"Xin hỏi, một con gà, một con ngỗng, đặt trong tủ lạnh, con gà bị lạnh chết, con ngỗng thì vẫn sống, tại sao vậy?" Mr. Vưu nói, "Bắt đầu tính giờ."
"Bởi vì gà đông (kích động)*?" Tự Vũ lập tức trả lời.
*"Gà đông" phát âm giống "kích động".
"Rất đáng tiếc... Trả lời sai." Mr. Vưu cười nói: "Đáp án chính xác, là vì đó là chim cánh cụt*."
*Ngỗng là /é/, chím cánh cụt là /qǐé/.
Khán giả ở hiện trường phát ra những tiếng huýt sáo khó chịu, điểm số hiển thị bên ngoài bàn điều khiển của Tự Vũ lập tức biến thành âm mười. Mr. Vưu nhìn ống kính bình luận: "Đáp án mà thí sinh số ba đưa ra hình như là theo cách nghĩ theo kiểu câu hỏi đùa nhạt nhẽo, đáng tiếc đây là câu hỏi hại não."
"Chậc... Kết quả đáp án là đồng loại của ông sao?" Tự Vũ lạnh lùng bật ra một câu.
Khán giả nổ ra một tràng cười ầm ĩ, Mr. Vưu lấy khăn mùi xoa ra, ngượng ngùng lau mồ hôi, quay người về hướng Bi Linh, đặt tấm thẻ thứ tư trước mặt: "Được rồi, thí sinh số bốn, mời nghe câu hỏi thứ tư."
"A! Độ khó kiểu này, chuyện nhỏ ha, hỏi đi hỏi đi." Bi Linh nói với vẻ nóng lòng muốn thử.
"Đây là một... Câu hỏi về game." Mr. Vưu nói: "Xin hỏi, tên tục 'Bộ ba đi rừng*' là ba người nào? Bắt đầu tính giờ!"
*Bộ ba đi rừng: là chỉ các tướng được ưu tiên đi đường rừng trong game "Liên minh huyền thoại".
"Hả?" Bi Linh mở to mắt, tỏ vẻ hoang mang,
Tự Vũ không giúp được cô, nhưng Phong Bất Giác và Uông Thán Chi đều cố gắng nháy mắt ra hiệu, liên tục dùng khẩu hình nói ra tên của ba người kia.
"Khà khà, nhắc nhở là không được phép đâu." Mr. Vưu nói: "Nếu hai người nói đáp án cho cô ấy thì câu hỏi này coi như sai luôn."
"Ồ! Tôi biết rồi, tổ ba người ha!" Bi Linh trước đó còn há hốc miệng, tỏ vẻ bi thảm, mà lúc này đột nhiên lại mỉm cười.
Ai ngờ, câu trả lời của cô là: "Là Luffy, Ace và Sabo*!"
*Luffy, Ace và Sabo là bộ ba nhân vật trong manga và anime cùng tên One Piece.
Rầm! Rầm!
Hai tiếng này là âm thanh phát ra khi mặt của anh Giác và Tiểu Thán đập vào bàn điều khiển.
Khán giả ở hiện trường càng ngạc nhiên tột độ.
"Trả lời sai." Mr. Vưu nói: "Có điều, câu hỏi này đối với một thí sinh nữ mà nói, đúng là có khả năng nằm trong phạm vi ngoài tầm hiểu biết."
Vậy là, điểm số của Bi Linh cũng trở thành âm mười điểm.
"Được rồi, đã qua bốn câu hỏi đầu tiên, chúng ta xem tình hình điểm số một chút nhé." Mr. Vưu nói: "Hai thí sinh nam đều dương mười điểm, còn hai thí sinh nữ đều là âm mười điểm." Gã ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta mời ba vị khách quý đánh giá một chút nhé."
Ánh đèn và ống kính đều chĩa vào vị trí khách mời, nữ vương Lucifer nghiêng đầu sang một bên, thở dài ngạo nghễ "Hừ..." Một tiếng "Hừ" lạnh lùng, tỏ vẻ hoàn toàn không thèm nói chuyện với Mr. Vưu.
Thiếu gia Pestilence vừa ho vừa nói: "Tôi thấy câu hỏi của thí sinh nam và thí sinh nữ nên đổi lại một chút, có lẽ bọn họ đều có điểm cộng rồi."
Hephaestus thì tự lải nhải ra vẻ thần bí: "Nếu bỏ người khổng lồ vào trong tủ lạnh thì..."
Ánh đèn trở lại phía Mr. Vưu, gã bất lực buông tay xuống, tiếp tục nói: "Được rồi, cảm ơn sự đánh giá của ba vị, tiếp theo..." Gã lại quay về hướng Phong Bất Giác, "Độ khó của câu hỏi có thể sẽ tăng lên ha."
"Sao tôi lại cảm thấy câu hỏi của mình ở vòng đầu tiên là khó nhất..." Phong Bất Giác kêu ca mà mặt không bộc lộ cảm xúc.
Mr. Vưu phớt lờ anh, nói: "Từ câu hỏi này trở đi, tôi sẽ không nhắc đến loại hình câu hỏi nữa. Xin hãy lắng nghe câu..." Gã lấy thẻ ra, đọc lên: "Xin hỏi... số Pi, tức π, số thứ chín nằm sau dấu phẩy là số mấy? Bắt đầu tính giờ."
"Ba." Phong Bất Giác chỉ mất một giây để trả lời.
"Cậu đoán mò phải không?" Mr. Vưu hỏi.
"Không." Phong Bất giác trả lời.
"Tốt lắm, trả lời đúng rồi." Mr. Vưu nói.
Có một tràng vỗ tay vang lên trong đám khán giả, điểm số của Phong Bất Giác cũng tăng lên hai mươi điểm.
"Người thường chỉ nhớ đến chữ số thứ bảy sau dấu phẩy, xem ra trí nhớ của thí sinh Phong khá là tốt." Mr. Vưu nói.
"Tàm tạm." Phong Bất Giác đang khiêm tốn, thật ra anh thuộc hai trăm chữ số sau dấu phẩy. Anh coi π là một kho mật mã, chọn đại một đoạn sáu chữ số, tám chữ số thậm chí là mười chữ số trong hai trăm số kia đều có thể dùng như mật mã, hơn nữa còn có dấu vết mà lần theo.
"Xem ra thí sinh số một càng ngày càng rời xa trận giác đấu rồi." Mr. Vưu nhìn sang Tiểu Thán theo kiểu không có ý tốt: "Thí sinh số hai, hãy lắng nghe câu hỏi."
Tiểu Thán vừa mới nghe gã kia nói "Độ khó của câu hỏi tăng lên" thì lập tức căng thẳng, biểu cảm của anh ta giống như học sinh tiểu học đứng xếp hàng chờ tiêm thuốc vậy.
"Xin hỏi... Cái gọi là 'tuổi cập kê', là chỉ một cô gái bao nhiêu tuổi? Bắt đầu tính giờ." Mr. Vưu vừa nói xong thì lập tức quay mặt liếc Phong Bất Giác nói: "Đừng có thử dùng tay ra hiệu hoặc dùng khẩu hình để nhắc nhở nhé, không thì thí sinh Uông sẽ bị trừ điểm đó."
"Tiêu rồi... Không biết nữa." Tiểu Thán nhìn anh Giác, đối phương lại nhìn anh ta với ánh mắt khinh bỉ, anh ta nghĩ trong lòng: Cái gì chứ... Chuyện này không biết cũng là chuyện bình thường mà, cái vẻ mặt "đây là kiến thức phổ thông" của anh là sao vậy!
"Còn ba mươi giây." Mr. Vưu nhắc nhở.
Tiểu Thán cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không nghĩ ra nên dứt khoát đoán mò: "Mười tám tuổi!"
"Trả lời sai." Vưu mập hớn hở tuyên bố: "Điểm số trở về không."
Câu hỏi tiếp theo lại chuyển về phía Tự Vũ, Mr. Vưu lau mồ hôi, nhìn thẻ câu hỏi nói: "Phù... Thí sinh số ba, thế nào, căng thẳng không?"
Tự Vũ không trả lời, cô học được dáng vẻ Lucifer, từ từ quay đầu sang bên, lạnh lùng "Hừ" một tiếng.
Vưu mập nhìn có vẻ bị đả kích gấp bội, đành phải tự mình tiếp lời: "Được rồi, câu hỏi số bảy, xin hỏi... Đàn tranh cổ loại thường dùng có mấy dây? Bắt đầu tính giờ."
"Hai mươi mốt." Tự Vũ trả lời rất nhanh.
"Chính xác." Mr. Vưu nói, gã cũng không bình luận nhiều thêm nữa, tránh lại nói sai.
Khán giả đáp lại bằng tiếng vỗ tay, sau đó là đến câu số tám, cũng chính là câu cuối cùng của vòng thứ hai.
"Thí sinh số bốn, xin lắng nghe câu hỏi...." Mr. Vưu nói: "Xin hỏi... Câu tiếp theo của 'Thanh sơn như lang nhập Chương Châu' là gì? Tính giờ..."
"Đồng tước đài tây bát cửu khâu." Bi Linh chưa chờ gã đọc xong đề thì đã lên tiếng.
Người dẫn chương trình còn chưa tuyên bố kết quả, khán giả đã có người vỗ tay rồi, rõ ràng cô đã nói đúng. Xem ra câu hỏi về mặt thơ từ cũng không chỉ là sở trường của mình Phong Bất Giác.
"Ừm... Chính xác." Mr. Vưu sau khi đốt cháy thẻ câu hỏi thì cười nói: "Thí sinh của chúng ta kỳ này rất lợi hại." Gã nở nụ cười thâm sâu: "Nhưng mà... Sẽ luôn có người phải vào trận giác đấu, hô hô hô..."
Vòng này gã không để khách mời bình luận nữa, mà tiếp tục đặt câu hỏi số chín cho Phong Bất Giác, "Thí sinh số một, hãy lắng nghe câu hỏi." Gã nhìn thẻ câu hỏi: "Ồ! Đây là một câu hỏi đặc biệt, trả lời đúng thì cậu có thể được cộng thêm hai mươi điểm, nhưng trả lời sai sẽ bị trừ đi hai mươi điểm, rất đáng lưu ý nhé...."
Tác giả :
Tam Thiên Lưỡng Giác