Không Yêu Thì Biến
Chương 14
Vì một câu nói của Tần Mạch mà tôi lại thay đổi quy trình thi công. Tôi hận hắn tới nỗi máu như sôi lên.
Không ngờ đội thợ lại rất vui mừng, nói bận chút cũng được, bận xong về nhà đón Tết vui vẻ. Tôi nghĩ cũng phải, công việc cuối năm mà chưa làm xong, cứ mắc lại trong lòng cũng không thoải mái. Làm hết việc trước khi hết năm, cầm được tiền lương tiền thưởng, mua thứ gì tốt tốt về nhà cho bố mẹ, cũng có thể khoe khoang trước mặt họ hàng thân thích. Vừa cân bằng lại như thế, tôi lại cảm giác có bận thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, tốc độ nhanh hơn trước đây khá nhiều.
Việc trang hoàng bước vào giai đoạn hậu kỳ, việc cần đích thân tôi ra tay càng lúc càng thuyên giảm, có lúc còn có thể bớt được thời giờ quay lại công ty tham dự vào cuộc họp cuối năm. Trong khoảng thời gian này, Tạ Bất Đình vô cùng khen ngợi tôi, lại tăng kha khá tiền thưởng cho tôi. Tôi nhận mà chả thấy thẹn gì, nghĩ bụng: Bên ngoài thì bóc lột mình kinh khủng như thế, chắc chắn phải thêm cho mình ít an ủi trong nội bộ rồi.
Những ngày mệt mỏi dần dần trôi qua, khi tôi cảm thấy cuộc sống của mình bắt đầu chậm rãi trở về quỹ đạo… thì lại xảy ra chuyện.
Hôm ấy, căn hộ của Tần Mạch sắp bắt đầu lát gạch, tôi đứng một bên xem, chợt nghe thấy có người bên ngoài đang gõ cửa, để tiện cho việc ra vào khi trang trí, phần lớn đều không đóng cửa. Tôi ngoái đầu lại thì trông thấy một người đàn ông mặc vest đang đứng ngay cửa.
“Xin hỏi có cô Hà ở đây không?”.
Tôi nghi ngờ bước tới: “Chào bác, là cháu đây, xin hỏi có việc gì không ạ?”.
Người đàn ông khẽ cúi người trước tôi, tôi sợ hãi giật nảy mình, cũng vội vàng cúi người chào lại. Ông ta nhìn tôi, mỉm cười rất thân thiết: “Tôi họ Lục, là quản gia của nhà họ Tần, phu nhân sai tôi tới mời cô Hà ăn một bữa cơm”.
“Nhà họ Tần?”. Tôi ngẫm nghĩ một lát, hình như tôi có quen một người họ Tần, nhà thuê được quản gia… Nụ cười trên mặt lập tức đông cứng, vị phu nhân này chắc không phải là mẹ Tần Mạch chứ? Hình ảnh một người phụ nữ quyền quý cao sang chợt hiện lên trong đầu tôi. Tôi lùi lại phía sau một bước, cố nặn ra nụ cười: “Cái đó, cái đó, sao đột nhiên…”.
“Cô Hà không cần lo lắng nhiều, chỉ vì mấy hôm trước phu nhân nghe được chuyện của cô, muốn mời cô tới ăn bữa cơm, nhân thể gặp mặt cô chút thôi”.
Nhất định cái cô tiểu thư An gì đó chạy tới chỗ mẹ Tần Mạch khua môi múa mép rồi! Trong lòng thì hận lắm, nhưng ngoài mặt tôi cố nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, cháu…”. Vốn chẳng có quan hệ gì với Tần Mạch cả.
Nếu vạch trần lời nói dối của Tần Mạch, liệu kết cục của tôi có thê thảm không? Trong đầu chợt lóe lên câu nói đó, tôi lập tức sửa lời, “Cháu vẫn còn công việc”.
Bác Lục gật đầu, mỉm cười ôn hòa: “Đương nhiên là lấy công việc làm trọng rồi”. Tôi vừa thả lỏng thì ông nói nốt nửa câu sau, “Tôi sẽ ở đây chờ cô Hà”.
Tôi nghẹn lời: “Ha ha… Ha ha… Thế thì xin bác chờ cho một lát”.
Tôi quay người đi, chạy thẳng ra ban công tầng hai, không có số của Tần Mạch thì đành cầu cứu Lisa vậy, nhưng cô ấy báo với tôi là Tần Mạch đang họp, không ra được ngay.
Tôi lấy cớ xảy ra chuyện lớn nghiêm trọng, năn nỉ Lisa cho tôi số điện thoại của Tần Mạch, hình như cô nàng bị hoảng trước giọng điệu của tôi, nhanh chóng gửi số điện thoại tới, tôi cuống quýt gọi đi ngay.
“Alo?”. Giọng hắn hơi trầm, xung quanh không hề có tạp âm.
“Tần Mạch, mẹ anh muốn gặp tôi”.
Bên kia im lặng một lúc, “Hà Tịch?”.
“Ừ tôi đây, tôi đang làm việc ở nhà anh thì bác Lục kia tới, nói là mẹ anh mời tôi đi anh cơm”.
Bên kia mãi không có tiếng trả lời, tôi bực bội, lạnh lùng nói: “Tóm lại tôi đã nói chuyện này cho anh biết rồi đấy, tôi không đi ăn bữa cơm dán nhãn ‘Hồng Môn Yến’ này đâu, tự anh giải quyết lấy, sau này đừng trách tôi không thông báo cho anh”.
“Tôi xin phép”. Hình như hắn đang nói chuyện với ai đấy, sau đó tôi nghe được tiếng đóng cửa, “Hà Tịch”.
“Sao thế?”.
“Thêm ba mươi phần trăm tiền thưởng, đi ăn đi”.
Trong chớp mắt, tôi còn nghĩ rằng mình sinh ra ảo giác: “Hả?”.
“Tăng cho cô thêm ba mươi phần trăm tiền thưởng, theo bác Lục về ăn cơm cùng mẹ tôi đi”.
Lần này giọng nói lạnh lùng của hắn thể hiện ý tứ của câu nói vô cùng rõ ràng, còn tôi lại càng chẳng hiểu mô tê gì. Hắn không hiểu được thế giới của phụ nữ à? Cái kiểu triệu kiến con dâu rõ mồn một thế này mà cũng bảo tôi đi hả?
Thế là tôi thẳng thắn nghiêm túc từ chối: “Không được, chuyện này có liên quan tới sự trong sạch của tôi, vả lại tôi có bạn trai rồi, làm thế sẽ gây rắc rối cho anh ấy”.
“Năm mươi phần trăm”. Bên kia thản nhiên lên tiếng.
Tôi thở dài: “Đây không phải vấn đề tiền nong, được chứ?”.
“Gấp đôi”.
Tôi im lặng, gấp đôi tiền thưởng là một khoản thu nhập rất khả quan: “Không… không phải vấn đề tiền nong”.
“Gấp ba”.
“…”. Tôi nghĩ tới cụ Mao đỏ chót, “Chỉ lần này thôi đấy”.
Bên kia hài lòng ngắt máy. Tôi vỗ vỗ lên đầu mình, chỉ hận mình kém cỏi, đồ ngốc! Rõ ràng là phải nhân cơ hội này mà đòi gấp tư chứ!
Không phải vấn đề tiền bạc, mà vấn đề là tiền không đủ nhiều.
Xuống nhà đồng ý với bạc Lục, tôi thấy mấy người công nhân làm việc vô cùng chăm chỉ cũng an tâm đi theo bác ấy.
Ngồi trong chiếc xe tới đón, tâm trạng của tôi rất thấp thỏm, không biết mẹ Tần Mạch là người như thế nào, nếu là vị phu nhân cực kỳ ghê gớm, tôi lại không kìm được cái tính nóng nảy mà xung đột với bà thì liệu số tiền thưởng gấp ba kia có còn không?
Bác Lục ngồi bên cạnh hiển nhiên cảm nhận được sự lo lắng của tôi, bèn an ủi: “Cô Hà đừng căng thẳng, phu nhân là người rất hiền lành. Bình thường bà không quản nhiều tới chuyện của thiếu gia, nhưng thiếu gia cũng đến tuổi rồi, lại nghe nói hình như lần này cậu ấy nghiêm túc, nên mới sinh ra ý định gặp mặt cô. Không có suy nghĩ gì khác đâu”.
Tôi rùng cả mình, nghiêm túc? Nếu hắn nghiêm túc thì mới là chuyện khủng bố nhất đó!
So sánh hai mẹ con Tần Mạch với nhau, tôi nhất thời cảm thấy khá yên lòng. Dù sao trời sập đã có Tần Mạch chống cho, sự việc bại lộ thì người mà bà ấy đánh cũng là hắn, chẳng can gì tới tôi.
Nhà họ Tần không hề có khoảng sân trước cực rộng và bồn phun nước như trong tưởng tượng của tôi, chỉ là một căn nhà hai tầng giản dị, không hề có vẻ xa hoa.
Tài xế lái xe qua cổng rồi dừng lại, bác Lục dẫn tôi vào nhà. Trang trí trong nhà cũng khá đơn giản mộc mạc nhưng không hề thiếu đi sự ấm áp, tôi trong thoáng chốc bị mê hoặc, rốt cuộc đứa trẻ lớn lên trong căn nhà đẹp đẽ như thế này phải làm thế nào mới có thể sản sinh ra tính cách quặt quẹo như Tần Mạch được…
Khi gặp được bà Tần, tôi lại không nén nổi kinh ngạc, bà ngồi trên xe lăn được bác Lục đẩy từ phòng trong ra, bà mặc áo len trắng, trên chân phủ một chiếc chăn nhỏ màu lông lạc đà. Gương mặt trông vẫn còn rất trẻ, bà thấy tôi thì mỉm cười dịu dàng ấm áp: “Cô Hà”.
“A… bác gái, cháu chào bác”.
“Đột ngột gọi cháu đến thực ngại quá, nhưng mấy hôm trước nghe em An nhắc tới cháu, quả thực bác rất tò mò về cháu”. Ánh mắt bà chậm rãi quan sát tôi một lượt nhưng không hề khiến người ta cảm thấy bị mạo phạm, mãi một lúc sau, bả mỉm cười dịu dàng, bên khóe miệng có lúm đồng tiền mờ mờ, “Tính thằng nhóc A Mạch hơi kỳ lạ một chút, có cô gái tốt thế này sao không đưa về cho bác xem chứ. Hại bác phí công lo lắng”.
Bà oán thán mấy câu như cười như trách rồi chầm chậm đẩy xe lăn tới bên ghế sofa, bác Lục cẩn thận đỡ bà ngồi lên ghế. Bà nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng nói: “Một cô gái ngoan hiền thế này, A Mạch có phúc lớn rồi”.
Nhìn gương mặt tươi cười ấm áp của bà Tần, trong thâm tâm tôi chợt dâng lên một cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Dối gạt người mẹ như thế này, tên Tần Mạch kia nỡ lòng nào chứ!
“Thằng bé A Mạch có rất nhiều khuyết điểm, tính tình lại không tốt lắm, chỉ sợ phải phiền Tịch Tịch quan tâm nhiều hơn đôi chút”.
Tôi cười cười, nói dối không chớp mắt: “Thực ra Tần Mạch rất tốt mà bác”.
“Nói bậy”. Bà Tần vỗ lên mu bàn tay tôi, giả vờ giận dữ: “Con bác đẻ ra, bác còn không biết sao”.
“Ấy…”.
“Có lúc tự tin thái quá, ngạo mạn vô lễ phải không?”.
Tôi ngẫm lại cái mặt lúc nào cũng hơi vênh lên và ánh mắt khinh thường của hắn, bèn gật đầu tỏ ý rất đồng tình.
“Có lúc yêu cầu quá cao, quá cứng rắn đúng không?”.
Đúng thế! Lúc thì nói chẳng có yêu cầu gì, lúc thì không thích cái này, thấy ghét cái kia, chẳng thèm báo cho tôi lấy một tiếng, nói thẳng cho Tạ Bất Đình bảo chúng tôi làm gấp lên, gấp cái đầu ấy!
“Có lúc thì rõ là tốt bụng, nhưng cứ nói ra thành lời là có thể làm người ta tức chết chứ gì?”.
Quá đúng luôn! Hắn chính là tên kiêu ngạo như thế đó!
Đương lúc tôi đang có cảm giác sâu sắc rằng mình đã gặp được tri kỷ thì bà Tần đột ngột chuyển sang hỏi: “Thế sao cháu còn thích nó?”.
Không kịp nghĩ sâu tới thâm ý trong câu nói này của bà, tôi thở dài một tiếng, hoàn toàn xem như bày tỏ tâm trạng sau khi gặp Tần Mạch: “Đây là lỡ bước mà hận cả ngàn thu bác ơi!”.
“Lỡ bước?”. Bà Tần lẩm bẩm, trong chớp mắt đã nắm được từ khóa, nheo mắt lại nhìn tôi, “Tịch Tịch, sao hai đứa quen biết nhau?”.
“Ừm… hình như là ở quán bar ạ, anh ấy…”.
“Uống say hả?”. Bà Tần tự suy đoán, trong mắt lóe lên tia sáng, “Đã làm rồi?”.
Câu nói sắc bén đâm thẳng vào ký ức làm tôi thoáng nghẹn lời, nhớ lại những triền miên quấn quýt trong đêm đó, mặt tôi đỏ bừng lên chỉ trong chớp mắt. Hoàn toàn không để cho tôi có thời gian bịa đặt, bà Tần đã gật đầu, thở dài: “Cái thằng này, uống rượu say là dễ kích động, nhưng thanh niên dễ kích động chút cũng tốt”. Nói xong, bà bèn dời ánh mắt tới thẳng bụng tôi.
Sự hiền lành khi mới gặp đã bị trôi đi một nửa.
Lúc này tôi đột nhiên có cảm giác, bà không hổ là mẹ của Tần Mạch, hai người này đúng là mẹ con!
Nói chuyện với bà Tần thêm một lát, bà chợt nảy ra một ý, hỏi tôi: “Cháu có muốn xem ảnh mặc đồ con gái hồi còn nhỏ của Tần Mạch không?”.
Tôi im lặng, chẳng lẽ khi con trai còn nhỏ thì bà mẹ nào cũng có sở thích quái gở, ăn mặc cho nó thành con gái sao… Tôi chỉ im lặng được đúng lúc đó, rồi cuống cuồng gật đầu: “Có ạ, có ạ!”. Tôi lôi di động ra, “Có thể chụp làm kỷ niệm không ạ?”.
Bà Tần suy nghĩ một lát: “Nếu cháu bán được cho tạp chí lá cải thì chúng ta chia đôi”.
Tôi sung sướng đồng ý.
Mãi tới khi bác Lục hắng giọng: “Thiếu gia về rồi”, tôi vội vàng cất di động, bà Tần vội vàng giấu album. Khi nhìn thấy bóng dáng của Tần Mạch, tôi mỉm cười dịu hiền đánh tiếng cho hắn. Hắn nhướn mày, đi tới bên bà Tần: “Mẹ, sức khỏe mẹ thế nào rồi?”.
Bà Tần cũng cười rạng rỡ: “Mẹ khỏe, rất có tinh thần”.
Không ngờ đội thợ lại rất vui mừng, nói bận chút cũng được, bận xong về nhà đón Tết vui vẻ. Tôi nghĩ cũng phải, công việc cuối năm mà chưa làm xong, cứ mắc lại trong lòng cũng không thoải mái. Làm hết việc trước khi hết năm, cầm được tiền lương tiền thưởng, mua thứ gì tốt tốt về nhà cho bố mẹ, cũng có thể khoe khoang trước mặt họ hàng thân thích. Vừa cân bằng lại như thế, tôi lại cảm giác có bận thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, tốc độ nhanh hơn trước đây khá nhiều.
Việc trang hoàng bước vào giai đoạn hậu kỳ, việc cần đích thân tôi ra tay càng lúc càng thuyên giảm, có lúc còn có thể bớt được thời giờ quay lại công ty tham dự vào cuộc họp cuối năm. Trong khoảng thời gian này, Tạ Bất Đình vô cùng khen ngợi tôi, lại tăng kha khá tiền thưởng cho tôi. Tôi nhận mà chả thấy thẹn gì, nghĩ bụng: Bên ngoài thì bóc lột mình kinh khủng như thế, chắc chắn phải thêm cho mình ít an ủi trong nội bộ rồi.
Những ngày mệt mỏi dần dần trôi qua, khi tôi cảm thấy cuộc sống của mình bắt đầu chậm rãi trở về quỹ đạo… thì lại xảy ra chuyện.
Hôm ấy, căn hộ của Tần Mạch sắp bắt đầu lát gạch, tôi đứng một bên xem, chợt nghe thấy có người bên ngoài đang gõ cửa, để tiện cho việc ra vào khi trang trí, phần lớn đều không đóng cửa. Tôi ngoái đầu lại thì trông thấy một người đàn ông mặc vest đang đứng ngay cửa.
“Xin hỏi có cô Hà ở đây không?”.
Tôi nghi ngờ bước tới: “Chào bác, là cháu đây, xin hỏi có việc gì không ạ?”.
Người đàn ông khẽ cúi người trước tôi, tôi sợ hãi giật nảy mình, cũng vội vàng cúi người chào lại. Ông ta nhìn tôi, mỉm cười rất thân thiết: “Tôi họ Lục, là quản gia của nhà họ Tần, phu nhân sai tôi tới mời cô Hà ăn một bữa cơm”.
“Nhà họ Tần?”. Tôi ngẫm nghĩ một lát, hình như tôi có quen một người họ Tần, nhà thuê được quản gia… Nụ cười trên mặt lập tức đông cứng, vị phu nhân này chắc không phải là mẹ Tần Mạch chứ? Hình ảnh một người phụ nữ quyền quý cao sang chợt hiện lên trong đầu tôi. Tôi lùi lại phía sau một bước, cố nặn ra nụ cười: “Cái đó, cái đó, sao đột nhiên…”.
“Cô Hà không cần lo lắng nhiều, chỉ vì mấy hôm trước phu nhân nghe được chuyện của cô, muốn mời cô tới ăn bữa cơm, nhân thể gặp mặt cô chút thôi”.
Nhất định cái cô tiểu thư An gì đó chạy tới chỗ mẹ Tần Mạch khua môi múa mép rồi! Trong lòng thì hận lắm, nhưng ngoài mặt tôi cố nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, cháu…”. Vốn chẳng có quan hệ gì với Tần Mạch cả.
Nếu vạch trần lời nói dối của Tần Mạch, liệu kết cục của tôi có thê thảm không? Trong đầu chợt lóe lên câu nói đó, tôi lập tức sửa lời, “Cháu vẫn còn công việc”.
Bác Lục gật đầu, mỉm cười ôn hòa: “Đương nhiên là lấy công việc làm trọng rồi”. Tôi vừa thả lỏng thì ông nói nốt nửa câu sau, “Tôi sẽ ở đây chờ cô Hà”.
Tôi nghẹn lời: “Ha ha… Ha ha… Thế thì xin bác chờ cho một lát”.
Tôi quay người đi, chạy thẳng ra ban công tầng hai, không có số của Tần Mạch thì đành cầu cứu Lisa vậy, nhưng cô ấy báo với tôi là Tần Mạch đang họp, không ra được ngay.
Tôi lấy cớ xảy ra chuyện lớn nghiêm trọng, năn nỉ Lisa cho tôi số điện thoại của Tần Mạch, hình như cô nàng bị hoảng trước giọng điệu của tôi, nhanh chóng gửi số điện thoại tới, tôi cuống quýt gọi đi ngay.
“Alo?”. Giọng hắn hơi trầm, xung quanh không hề có tạp âm.
“Tần Mạch, mẹ anh muốn gặp tôi”.
Bên kia im lặng một lúc, “Hà Tịch?”.
“Ừ tôi đây, tôi đang làm việc ở nhà anh thì bác Lục kia tới, nói là mẹ anh mời tôi đi anh cơm”.
Bên kia mãi không có tiếng trả lời, tôi bực bội, lạnh lùng nói: “Tóm lại tôi đã nói chuyện này cho anh biết rồi đấy, tôi không đi ăn bữa cơm dán nhãn ‘Hồng Môn Yến’ này đâu, tự anh giải quyết lấy, sau này đừng trách tôi không thông báo cho anh”.
“Tôi xin phép”. Hình như hắn đang nói chuyện với ai đấy, sau đó tôi nghe được tiếng đóng cửa, “Hà Tịch”.
“Sao thế?”.
“Thêm ba mươi phần trăm tiền thưởng, đi ăn đi”.
Trong chớp mắt, tôi còn nghĩ rằng mình sinh ra ảo giác: “Hả?”.
“Tăng cho cô thêm ba mươi phần trăm tiền thưởng, theo bác Lục về ăn cơm cùng mẹ tôi đi”.
Lần này giọng nói lạnh lùng của hắn thể hiện ý tứ của câu nói vô cùng rõ ràng, còn tôi lại càng chẳng hiểu mô tê gì. Hắn không hiểu được thế giới của phụ nữ à? Cái kiểu triệu kiến con dâu rõ mồn một thế này mà cũng bảo tôi đi hả?
Thế là tôi thẳng thắn nghiêm túc từ chối: “Không được, chuyện này có liên quan tới sự trong sạch của tôi, vả lại tôi có bạn trai rồi, làm thế sẽ gây rắc rối cho anh ấy”.
“Năm mươi phần trăm”. Bên kia thản nhiên lên tiếng.
Tôi thở dài: “Đây không phải vấn đề tiền nong, được chứ?”.
“Gấp đôi”.
Tôi im lặng, gấp đôi tiền thưởng là một khoản thu nhập rất khả quan: “Không… không phải vấn đề tiền nong”.
“Gấp ba”.
“…”. Tôi nghĩ tới cụ Mao đỏ chót, “Chỉ lần này thôi đấy”.
Bên kia hài lòng ngắt máy. Tôi vỗ vỗ lên đầu mình, chỉ hận mình kém cỏi, đồ ngốc! Rõ ràng là phải nhân cơ hội này mà đòi gấp tư chứ!
Không phải vấn đề tiền bạc, mà vấn đề là tiền không đủ nhiều.
Xuống nhà đồng ý với bạc Lục, tôi thấy mấy người công nhân làm việc vô cùng chăm chỉ cũng an tâm đi theo bác ấy.
Ngồi trong chiếc xe tới đón, tâm trạng của tôi rất thấp thỏm, không biết mẹ Tần Mạch là người như thế nào, nếu là vị phu nhân cực kỳ ghê gớm, tôi lại không kìm được cái tính nóng nảy mà xung đột với bà thì liệu số tiền thưởng gấp ba kia có còn không?
Bác Lục ngồi bên cạnh hiển nhiên cảm nhận được sự lo lắng của tôi, bèn an ủi: “Cô Hà đừng căng thẳng, phu nhân là người rất hiền lành. Bình thường bà không quản nhiều tới chuyện của thiếu gia, nhưng thiếu gia cũng đến tuổi rồi, lại nghe nói hình như lần này cậu ấy nghiêm túc, nên mới sinh ra ý định gặp mặt cô. Không có suy nghĩ gì khác đâu”.
Tôi rùng cả mình, nghiêm túc? Nếu hắn nghiêm túc thì mới là chuyện khủng bố nhất đó!
So sánh hai mẹ con Tần Mạch với nhau, tôi nhất thời cảm thấy khá yên lòng. Dù sao trời sập đã có Tần Mạch chống cho, sự việc bại lộ thì người mà bà ấy đánh cũng là hắn, chẳng can gì tới tôi.
Nhà họ Tần không hề có khoảng sân trước cực rộng và bồn phun nước như trong tưởng tượng của tôi, chỉ là một căn nhà hai tầng giản dị, không hề có vẻ xa hoa.
Tài xế lái xe qua cổng rồi dừng lại, bác Lục dẫn tôi vào nhà. Trang trí trong nhà cũng khá đơn giản mộc mạc nhưng không hề thiếu đi sự ấm áp, tôi trong thoáng chốc bị mê hoặc, rốt cuộc đứa trẻ lớn lên trong căn nhà đẹp đẽ như thế này phải làm thế nào mới có thể sản sinh ra tính cách quặt quẹo như Tần Mạch được…
Khi gặp được bà Tần, tôi lại không nén nổi kinh ngạc, bà ngồi trên xe lăn được bác Lục đẩy từ phòng trong ra, bà mặc áo len trắng, trên chân phủ một chiếc chăn nhỏ màu lông lạc đà. Gương mặt trông vẫn còn rất trẻ, bà thấy tôi thì mỉm cười dịu dàng ấm áp: “Cô Hà”.
“A… bác gái, cháu chào bác”.
“Đột ngột gọi cháu đến thực ngại quá, nhưng mấy hôm trước nghe em An nhắc tới cháu, quả thực bác rất tò mò về cháu”. Ánh mắt bà chậm rãi quan sát tôi một lượt nhưng không hề khiến người ta cảm thấy bị mạo phạm, mãi một lúc sau, bả mỉm cười dịu dàng, bên khóe miệng có lúm đồng tiền mờ mờ, “Tính thằng nhóc A Mạch hơi kỳ lạ một chút, có cô gái tốt thế này sao không đưa về cho bác xem chứ. Hại bác phí công lo lắng”.
Bà oán thán mấy câu như cười như trách rồi chầm chậm đẩy xe lăn tới bên ghế sofa, bác Lục cẩn thận đỡ bà ngồi lên ghế. Bà nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng nói: “Một cô gái ngoan hiền thế này, A Mạch có phúc lớn rồi”.
Nhìn gương mặt tươi cười ấm áp của bà Tần, trong thâm tâm tôi chợt dâng lên một cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Dối gạt người mẹ như thế này, tên Tần Mạch kia nỡ lòng nào chứ!
“Thằng bé A Mạch có rất nhiều khuyết điểm, tính tình lại không tốt lắm, chỉ sợ phải phiền Tịch Tịch quan tâm nhiều hơn đôi chút”.
Tôi cười cười, nói dối không chớp mắt: “Thực ra Tần Mạch rất tốt mà bác”.
“Nói bậy”. Bà Tần vỗ lên mu bàn tay tôi, giả vờ giận dữ: “Con bác đẻ ra, bác còn không biết sao”.
“Ấy…”.
“Có lúc tự tin thái quá, ngạo mạn vô lễ phải không?”.
Tôi ngẫm lại cái mặt lúc nào cũng hơi vênh lên và ánh mắt khinh thường của hắn, bèn gật đầu tỏ ý rất đồng tình.
“Có lúc yêu cầu quá cao, quá cứng rắn đúng không?”.
Đúng thế! Lúc thì nói chẳng có yêu cầu gì, lúc thì không thích cái này, thấy ghét cái kia, chẳng thèm báo cho tôi lấy một tiếng, nói thẳng cho Tạ Bất Đình bảo chúng tôi làm gấp lên, gấp cái đầu ấy!
“Có lúc thì rõ là tốt bụng, nhưng cứ nói ra thành lời là có thể làm người ta tức chết chứ gì?”.
Quá đúng luôn! Hắn chính là tên kiêu ngạo như thế đó!
Đương lúc tôi đang có cảm giác sâu sắc rằng mình đã gặp được tri kỷ thì bà Tần đột ngột chuyển sang hỏi: “Thế sao cháu còn thích nó?”.
Không kịp nghĩ sâu tới thâm ý trong câu nói này của bà, tôi thở dài một tiếng, hoàn toàn xem như bày tỏ tâm trạng sau khi gặp Tần Mạch: “Đây là lỡ bước mà hận cả ngàn thu bác ơi!”.
“Lỡ bước?”. Bà Tần lẩm bẩm, trong chớp mắt đã nắm được từ khóa, nheo mắt lại nhìn tôi, “Tịch Tịch, sao hai đứa quen biết nhau?”.
“Ừm… hình như là ở quán bar ạ, anh ấy…”.
“Uống say hả?”. Bà Tần tự suy đoán, trong mắt lóe lên tia sáng, “Đã làm rồi?”.
Câu nói sắc bén đâm thẳng vào ký ức làm tôi thoáng nghẹn lời, nhớ lại những triền miên quấn quýt trong đêm đó, mặt tôi đỏ bừng lên chỉ trong chớp mắt. Hoàn toàn không để cho tôi có thời gian bịa đặt, bà Tần đã gật đầu, thở dài: “Cái thằng này, uống rượu say là dễ kích động, nhưng thanh niên dễ kích động chút cũng tốt”. Nói xong, bà bèn dời ánh mắt tới thẳng bụng tôi.
Sự hiền lành khi mới gặp đã bị trôi đi một nửa.
Lúc này tôi đột nhiên có cảm giác, bà không hổ là mẹ của Tần Mạch, hai người này đúng là mẹ con!
Nói chuyện với bà Tần thêm một lát, bà chợt nảy ra một ý, hỏi tôi: “Cháu có muốn xem ảnh mặc đồ con gái hồi còn nhỏ của Tần Mạch không?”.
Tôi im lặng, chẳng lẽ khi con trai còn nhỏ thì bà mẹ nào cũng có sở thích quái gở, ăn mặc cho nó thành con gái sao… Tôi chỉ im lặng được đúng lúc đó, rồi cuống cuồng gật đầu: “Có ạ, có ạ!”. Tôi lôi di động ra, “Có thể chụp làm kỷ niệm không ạ?”.
Bà Tần suy nghĩ một lát: “Nếu cháu bán được cho tạp chí lá cải thì chúng ta chia đôi”.
Tôi sung sướng đồng ý.
Mãi tới khi bác Lục hắng giọng: “Thiếu gia về rồi”, tôi vội vàng cất di động, bà Tần vội vàng giấu album. Khi nhìn thấy bóng dáng của Tần Mạch, tôi mỉm cười dịu hiền đánh tiếng cho hắn. Hắn nhướn mày, đi tới bên bà Tần: “Mẹ, sức khỏe mẹ thế nào rồi?”.
Bà Tần cũng cười rạng rỡ: “Mẹ khỏe, rất có tinh thần”.
Tác giả :
Cửu Lộ Phi Hương