Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
Chương 58
Nam Tĩnh một câu không nhận, Nam Tịch Tuyệt cùng An Nhiên không có nói gì, Nhập Hồng lại giận, cố kỵ đứa bé ở bên cạnh, không tốt cùng ông ấy cãi nhau, chỉ là oán hận liếc ông ấy một cái, giận đùng đùng đi tới bên giường khom lưng ôm lấy Lâm Lâm.
"Bảo bối ngoan, cùng bà ngoại nói, tên con là gì?" Nhập Hồng tạm thời đè xuống lửa giận trong lòng, ôm khuôn mặt nhỏ bé Lâm Lâm, dịu dàng hỏi.
An Lâm Lâm mắt to đen nhánh xoay vòng, nghiêng thân thể qua Nhập Hồng nhìn An Nhiên, lại nhìn trở lại, phát hiện bà ngoại quả thật rất dịu dàng, hơn nữa cảm giác rất giống như mẹ, liền vui mừng nói: "Bà ngoại, con tên là An Lâm lâm."
"An — Lâm Lâm, tốt, thật tốt." Nhập Hồng cười sờ đầu Lâm Lâm, châm chọc nhìn cha con Nam Tĩnh một cái, dắt tay An Nhiên liền hướng bên ngoài đi, "Nhiên Nhiên đi cùng mẹ, mẹ cho con cùng tiểu bảo bối đồ ăn ngon ."
"Mẹ, chờ Nam tử . . . . . ."
"Nam tử sẽ đi qua ." Nhập Hồng cắt đứt câu chuyện An Nhiên, cũng không quay đầu lại lôi kéo cô ra cửa.
Nam Tịch Tuyệt bị con gái "An Lâm Lâm" kích thích, nhíu lông mày một lúc lâu, chuyển suy nghĩ một chút, cũng may con gái không mang "Tô", có thể thấy được trong lòng An Nhiên vẫn nhận định chính anh là cha của đứa bé. An ủi chính mình một lần như vậy, mới phát giác được trong lòng dễ chịu hơn chút.
Nam Tĩnh không khách khí khi anh quấn đeo băng thương trên đùi vỗ mấy cái, có chút nặng. Thấy Nam Tịch Tuyệt đau đến cắn răng, Nam Tĩnh hừ một tiếng, "Biết đau? Thật là càng không có tiền đồ."
Nam Tịch Tuyệt cẩn thận bảo trì trầm mặc.
"Lần này trở về, thăm mẹ anh chưa?"
Nam Tịch Tuyệt lắc đầu một cái.
Nam Tĩnh thở dài, "Nên đi, đã mấy năm không có đi thăm qua." Ông lấy ra bao thuốc, mình để trong miệng một điếu, lại tiện tay đưa cho Nam Tịch Tuyệt một điếu.
Mùi thuốc lá ở trong phòng bệnh tràn ngập, trong lúc vô hình hòa hoãn hai người đàn ông này đang lúc không khí ngột ngạt.
Nam Tĩnh bắn rớt một đoạn tro thuốc lá, đứng lên nói, "Nếu đã tới, thì ở lại đây. Anh là con ta, tất cả của ba đều muốn đưa cho anh, không cần như người ngoài ở bên ngoài."
Nam Tịch Tuyệt vốn là tính toán mang theo An Nhiên cùng Lâm lâm ở lại bên ngoài, dù sao Nam Tĩnh cùng Nhập Hồng là quan hệ vợ chồng, để cho anh cùng An Nhiên vào ở hết sức khó xử. Suy nghĩ một chút An Nhiên không muốn xa rời Nhập Hồng, đoán chừng cũng chỉ có thể ở cùng chỗ rồi.
Nam Tĩnh rồi lại hỏi Nam Tịch Tuyệt một câu thế nào cũng không nhớ đến: "Tiểu cô nương kia thật là của anh? Có làm giám định chưa?"
Nam Tịch Tuyệt tức giận một quyền nện ở nơi mép giường, "Cha, người nói vậy là vũ nhục đối với Tiểu Nhiên!"
"Ba không cảm thấy." Nam Tĩnh lãnh khốc nói, "Hơn nữa cô gái kia một chút không có dáng vẻ giống nhà của chúng ta.".
Hoàn cảnh của Nhập Hồng so với An Nhiên tưởng tượng tốt hơn nhiều, điều này làm cho trong lòng cô dễ chịu hơn nhiều.
Họ cùng cha con Nam
"Bảo bối ngoan, cùng bà ngoại nói, tên con là gì?" Nhập Hồng tạm thời đè xuống lửa giận trong lòng, ôm khuôn mặt nhỏ bé Lâm Lâm, dịu dàng hỏi.
An Lâm Lâm mắt to đen nhánh xoay vòng, nghiêng thân thể qua Nhập Hồng nhìn An Nhiên, lại nhìn trở lại, phát hiện bà ngoại quả thật rất dịu dàng, hơn nữa cảm giác rất giống như mẹ, liền vui mừng nói: "Bà ngoại, con tên là An Lâm lâm."
"An — Lâm Lâm, tốt, thật tốt." Nhập Hồng cười sờ đầu Lâm Lâm, châm chọc nhìn cha con Nam Tĩnh một cái, dắt tay An Nhiên liền hướng bên ngoài đi, "Nhiên Nhiên đi cùng mẹ, mẹ cho con cùng tiểu bảo bối đồ ăn ngon ."
"Mẹ, chờ Nam tử . . . . . ."
"Nam tử sẽ đi qua ." Nhập Hồng cắt đứt câu chuyện An Nhiên, cũng không quay đầu lại lôi kéo cô ra cửa.
Nam Tịch Tuyệt bị con gái "An Lâm Lâm" kích thích, nhíu lông mày một lúc lâu, chuyển suy nghĩ một chút, cũng may con gái không mang "Tô", có thể thấy được trong lòng An Nhiên vẫn nhận định chính anh là cha của đứa bé. An ủi chính mình một lần như vậy, mới phát giác được trong lòng dễ chịu hơn chút.
Nam Tĩnh không khách khí khi anh quấn đeo băng thương trên đùi vỗ mấy cái, có chút nặng. Thấy Nam Tịch Tuyệt đau đến cắn răng, Nam Tĩnh hừ một tiếng, "Biết đau? Thật là càng không có tiền đồ."
Nam Tịch Tuyệt cẩn thận bảo trì trầm mặc.
"Lần này trở về, thăm mẹ anh chưa?"
Nam Tịch Tuyệt lắc đầu một cái.
Nam Tĩnh thở dài, "Nên đi, đã mấy năm không có đi thăm qua." Ông lấy ra bao thuốc, mình để trong miệng một điếu, lại tiện tay đưa cho Nam Tịch Tuyệt một điếu.
Mùi thuốc lá ở trong phòng bệnh tràn ngập, trong lúc vô hình hòa hoãn hai người đàn ông này đang lúc không khí ngột ngạt.
Nam Tĩnh bắn rớt một đoạn tro thuốc lá, đứng lên nói, "Nếu đã tới, thì ở lại đây. Anh là con ta, tất cả của ba đều muốn đưa cho anh, không cần như người ngoài ở bên ngoài."
Nam Tịch Tuyệt vốn là tính toán mang theo An Nhiên cùng Lâm lâm ở lại bên ngoài, dù sao Nam Tĩnh cùng Nhập Hồng là quan hệ vợ chồng, để cho anh cùng An Nhiên vào ở hết sức khó xử. Suy nghĩ một chút An Nhiên không muốn xa rời Nhập Hồng, đoán chừng cũng chỉ có thể ở cùng chỗ rồi.
Nam Tĩnh rồi lại hỏi Nam Tịch Tuyệt một câu thế nào cũng không nhớ đến: "Tiểu cô nương kia thật là của anh? Có làm giám định chưa?"
Nam Tịch Tuyệt tức giận một quyền nện ở nơi mép giường, "Cha, người nói vậy là vũ nhục đối với Tiểu Nhiên!"
"Ba không cảm thấy." Nam Tĩnh lãnh khốc nói, "Hơn nữa cô gái kia một chút không có dáng vẻ giống nhà của chúng ta.".
Hoàn cảnh của Nhập Hồng so với An Nhiên tưởng tượng tốt hơn nhiều, điều này làm cho trong lòng cô dễ chịu hơn nhiều.
Họ cùng cha con Nam
Tác giả :
Gia Diệp Mạn