Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
Chương 30: Chờ đợi
An Nhiên thở hồng hộc leo lên lâu, tay run khiến cái chìa khóa đút vào mấy lần cũng không lọt vào được. Cái chìa khóa trong tay cô đã nhiều năm chưa dùng qua. Ban đầu ở nơi này lên tiểu học, mỗi lần trước khi ra khỏi cửa Bùi Anh cũng đều đem chìa khóa treo lên cổ cô, lại đội thêm một cái mũ lông nhỏ cho cô, rồi mới để Nam Tịch Tuyệt dắt cô đi.
Cô xoay vài lần mới có chút dãn ra, trong lúc cửa mở ra, cô dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh ở bên trong. Cửa mở ra, đầu tiên là nhìn thấy của chính cùng phòng khách trống rỗng. Gía để giày ở chỗ cửa trước, có vài đôi dép được sắp xếp rất thật chỉnh tề, cũng không bị thay thế bởi chiếc giày da nào.
Lỗ mũi An Nhiên ê ẩm, cố gắng mở to hai mắt để mình không rơi nước mắt. Mỗi lần tới nơi này, đều có cảm giác thời gian như xuyên qua, chuyện cũ lại hiện lên trong đầu. Từ sau khi xác lập quan hệ, Nam Tịch Tuyệt mỗi lần tới đây cũng cố gắng mang cô đi cùng. Ở chỗ này chính anh, so với thời điểm khác cũng luôn ô lý hơn một chút, trong lối nói thậm chí sẽ có chút tính trẻ con.
Cô cởi giày đi vào phòng khách, "Anh có ở đây không?" Cô chạy một vòng trong nhà, nhưng không phát hiện thấy bóng dáng của anh, không cam lòng mà từ trong phòng mình xuyên qua ban công lần nữa tiến vào phòng của anh, tay phải trong lúc vô tình lau bàn đọc sách của anh, lại có cảm xúc đến một vòng ấm áp. Trái tim cô đập rất nhanh, anh quả thật đến rồi!
Cô vội vã lấy giấy,bút, viết xuống một chuỗi chữ: "Em tới tìm anh, dẫn em về nhà!" Suy nghĩ một chút, lại có cảm giác kỳ cục, soàn soạt soàn soạt đem hai dòng này lau đi, sửa thành: "Hộ chiếu cùng visa của em bị cầm đi, em không thể quay về. Trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Em đến sân bay chờ anh. Đợi không được em nhất định sẽ không về!"
Cô thuê xe đến sân bay, ở nơi này ngây người hai ngày. Sáng sớm gày thứ ba, cô kéo một thân mệt mỏi ngồi lên xe lửa trở về thành phố C.
An Nhiên mỗi ngày đều soạn vô số MSN, gửi tin nhắn cho mỗi người quen, chỉ có bốn chữ"Tôi muốn về nhà" . Điện thoại của Lục Nhược về sau gửi không được, đoán chừng là đã bị chặn. Điện thoại Nhập Hồng mặc dù gọi được, nhưng mỗi lần bà chỉ dặn dò cô ăn xong, nghỉ ngơi tốt, đối với những chuyện khác không nói tới một chữ.
Hướng về phía Nhập Hồng, cô cầu khẩn qua, hối cải qua, bày tỏ mình không nên trốn tránh mà bỏ đi, nhận vô số lỗi lầm, tâm tình cũng mất khống chế mà phát giận, nhưng Nhập Hồng đã sớm miễn dịch với tính khí của cô, thấy cô huyên náo lợi hại, sẽ trực tiếp cắt đứt điện thoại của cô.
Trong lòng lo lắng tột độ dần dần nảy sinh ra oán hận, cô bắt đầu đem Nam Tịch Tuyệt, Yến tử, Nhập Hồng. . . . . . Mỗi một người đều mắng, lại lần lượt đem bọn họ đẩy ra ngoài.
Cô đi báo mất giấy tờ, cố gắng bổ sung hộ chiếu và visa, lại được biết cô đã ký hiệp nghị ba năm không quay lại nước Mỹ. Cô chỉ cãi lại mấy câu, liền bị lời nói lạnh nhạt đuổi đi.
Nóng nảy lại lo lắng, cô lại đi một chuyến đến thành phố S, viết vô số tờ giấy nhỏ ở trong căn nhà của Bùi Anh, có cầu khẩn, cũng có tức giận chỉ trích. Để cho bắt mắt, cô dính chúng đầy phòng khách, dưới mỗi tờ giấy cũng có cách thức liên lạc ở trong nước của cô.
Mãi cho đến đầu tháng chín, An Nhiên vẫn không thể nào trở về. Bất đắc dĩ, cô đành phải thu thập hành lý chuẩn bị đến đại học báo danh. Hiện tại cách mùa đông còn lâu như vậy, cô không thể vẫn hao tổn nữa.
An Nhiên cự tuyệt đề nghị muốn đưa cô đi của vợ chồng Nhập Kiến Quốc, thời điểm cô nói như vậy, Nhập 樰 vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm vào cô rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày sau đối với cô càng lộ ra vẻ nhiệt tình. Cũng là con gái duy nhất trong nhà, cô tự nhiên cũng hiểu Nhập 樰 đối với mình có điểm địch ý, cô cũng không muốn đi giành sự chú ý của cha mẹ với người khác. Ban đầu lúc cô đi báo danh ở đại học Y, An Diệc Bác, Nhập Hồng cùng Khâu Thiếu Trạch ba người cùng nhau đi đưa cô, An Diệc Bác đối với mỗi một người quen biết cũng nhiệt tình nói chuyện con gái bảo bối đỗ đại học Y. Nam Tịch Tuyệt thường chen thời gian rảnh bay đi gặp cô, chủ nhật phần lớn thời gian là cô cùng anh trốn tại ký túc xa đơn của cô, hơn nữa bởi vì vấn đề cách âm mà cô đã cãi nhau một trận với nữ sinh phòng sát vách.
Cô đến đại học A báo danh là vào ngày thứ nhất, người đến báo danh đặc biệt nhiều, người người chen nhau. Thời tiết lại nóng, An Nhiên được một anh khóa trên giúp sách hộ hành lý, sung phiếu ăn cơm tắmgiặt, học trưởng này đầu đầy mồ hôi sách hành lý của cô vào ký túc xá.
An Nhiên ở tại tầng bẩy phòng 902, cô là người đầu tiên đến . Thời điểm vừa mới tiến vào phát hiện là phòng dành cho bốn người, cô còn kinh ngạc một gian phòng nhỏ như vậy mà có thể ở được bốn người? Học trưởng bên cạnh phát hiện ánh mắt kinh ngạc của cô, giải thích: "Kí túc này vừa mới xây được mấy năm, là chỗ có trang thiết bị tốt nhất trong trường học chúng ta, tối thiểu cao như vậy cũng có thang máy." Anh giơ tay lau mồ hôi trên trán, thở dốc một hơi, "Em là hệ tài chính, khu nhà để nữ sinh nghỉ ngơi điều kiện cũng tốt vô cùng. Giống anh là ở khu phía Bắc mười tầng, này mỗi ngày leo cầu thang mà mệt muốn chết."
Anh nói một tràng dài, phát hiện An Nhiên không có đáp lại, liền có chút ngượng ngùng.
An Nhiên đưa cho anh hai tờ khăn giấy, "Cám ơn anh."
Học trưởng lập tức sống lại, đôi tay nhận lấy, cười đến đầy nhiệt tình: "Không khách khí, cần phải vậy. Đúng rồi, học muội, anh còn có chuyện đi trước đây, có chuyện có thể tìm anh giúp. Điện thoại di động của anh phải . . . . ."
Anh nói một chuỗi con số, An Nhiên lấy điện thoại di động ra lưu lại. Lúc này cũng có hai nam sinh đến đây, cũng là đầu đầy mồ hôi khiêng hành lý từ trong thang máy ra ngoài, một người trong đó một nam sinh to con có làn da ngăm đen kéo dài thanh âm cười nói: "Lưu Vĩ ôi. . . . . . Phòng cháy phòng trộm phòng Lưu Vĩ!"
"Cậu cút đi!" Lưu Vĩ đạp hắn một cước, cười với An Nhiên khoát tay một cái "Học muội, anh là hội phó hội văn nghệ, lúc tham gia dự tuyển nhớ phải đến chỗ anh."
Học sinh mới trước khi đến đều đã được sắp xếp tốt. Lên giường hạ bàn, trên mỗi giường đều dán một tờ giấy nhỏ, phía trên có ghi tên tuổi, lớp học, số hiệu của mỗi người. Cô tìm được giường của mình đem đồ vật để lên, quyết định đi xuống phía dưới làm quen một chút với hoàn cảnh.
Phía dưới vẫn là người tới người lui người như cũ, An Nhiên đi dạo từ của kí túc xá đến cửa chính, tìm một cây đại thụ đứng phía dưới hóng mát.
Người lui tới nhiều như vậy, cơ hồ mỗi lần đi qua bên cạnh người cô đều sẽ liếc nhìn cô một cái. Mặc kệ là trên người cô cái quần xa xỉ màu đen, hay là cái túi trên người cô có cái LO¬GO bắt mắt, hoặc là dây truyền tinh tế lấp lánh trên cái cổ trắng nõn của cô, hoặc là do phong cách xuất chúng của cô, dung nhan xinh đẹp, mỗi một thứ cũng đoạt đi ánh mắt của người khác.
Cô dần dần bị người ta nhìn nhiều đến mức không nhịn được, đang muốn tránh ra, lại bị một nhà ba người hấp dẫn lực chú ý. Nhà kia lái xe, ở dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ đem xe đỗ xuống, tiếp theo cửa xe bị mở ra một cô gái tết tóc đuôi ngựa từ trong xe bước xuống, liếc mắt so sánh thì cũng không thấp hơn cô bao nhiêu.
Rõ ràng nhìn thấy một nhà ba người bọn họ. Ba thở hổn hển liên tục không ngừng xách hành lý cho con gái, mẹ liền không ngừng lẩm bẩm nói chuyện, cô bé kia liên tiếp gật đầu, nhưng cũng lộ ra mấy phần không nhịn được. Mẹ của cô xem ra thật hung dữ.
Âm thanh bọn họ nói chuyện không nhỏ, nhất là người mẹ kia, thanh âm rất lớn.
Linh linh toán loạn nghe tới, thế nhưng An Nhiên đối với nhà bọn họ cũng biết được đại khái. Bọn họ chính là người địa phương, dường như thành tích học tập của cô bé này không được tốt lắm, nghe mẹ của cô có ý tứ là gặp được vận lớn, còn giống như có học tập tốt hơn thân thích.
Cô gái nói tới trong xe lấy đồ vật gì đó, còn nghe được cô lẩm bẩm 902.
Ba người bọn họ lúc trở lại lần nữa thì mặt trời cũng ngã về tây rồi, ba mẹ cô gái đi vào trong xe nghỉ ngơi, xem bộ dáng là muốn đợi một lát mang theo con gái đi ăn cơm.
Cô bé kia cõng túi của mình ở trước cửa loạn chuyển, thỉnh thoảng ngó nhìn An Nhiên ở phía bên này.
An Nhiên đứng một lúc liền thấy nhàm chán, nhưng cũng không muốn nhúc nhích, liền lấy ra điếu thuốc ngậm lên. Cô thích cảm giác hít thuốc lá vào tận phế quản, có chút lâng lâng, nhưng cũng không đến nỗi làm cho người không tỉnh táo.
An Nhiên cũng phát hiện ánh mắt của mình một mực đuổi theo cô bé kia, đợi đến khi chú ý đến cái túi cô ấy đang cõng trên người, cô mới phát hiện, túi của hai người bọn họ lại giống nhau như đúc, không chỉ có kiểu dáng, ngay cả màu sắc cũng giống nhau.
Ánh mắt hai người giao nhau, cô bé kia hình như là cuối cùng cố lấy hết dũng khí, có chút ngượng ngùng hướng cô khoát khoát tay: "Chào, cậu mạnh khỏe."
An Nhiên bấm thuốc lá, khẽ gật đầu một cái.
Cô gái chỉ chỉ túi của hai người bọn họ: "Túi của hai chúng ta giống nhau nha."
An Nhiên hướng cô đưa tay ra: "Xin chào, tôi tên là An Nhiên."
Cô gái mừng rỡ đưa tay ra nắm lấy "Xin chào, mình tên là Tần Tiểu Mạn, lớn lên ở chỗ này. Mình là sinh viên mới vào năm thứ nhất, học tài chính, ở tại khu nhà."
"Cậu cũng lầu 8 phòng 902 đi, tôi cũng thế."
"À?" Tần Tiểu Mạn kinh ngạc há hốc mồm, "cậu cũng là năm nhất , tớ cho rằng cậu là học tỷ đấy. Cậu xem . . . . . . Cực giỏi." Cô buông tay An Nhiên ra, hâm mộ nói, "Tay của cậu thật đẹp."
Tần Tiểu Mạn nhiệt tình vượt quá mức tưởng tượng của An Nhiên , cô gái này đối cô thích có chút điên cuồng . Mà khi cô ấy muốn mời cô cùng đi ăn cơm, An Nhiên lại phát hiện mình không có cự tuyệt, cô phát hiện, cô thật đúng là không ghét Tần Tiểu Mạn.
Mẹ Tần Tiểu Mạn thấy cô hút thuốc lá, hơn nữa thấy khói thuốc nồng nặc. Cho nên đối với cô có chút cứng rắn, mà ba Tần lại rất ôn hòa hào phóng. Nhưng mà khi Tần Tiểu Mạn hỏi người nhà An Nhiên thì cô nói là một mình tới. Mẹ Tần hình như rất yêu thương cô, sau đó liền càng không ngừng gắp thức ăn cho cô, thúc giục cô ăn nhiều một chút, con gái mập một chút mới có phúc khí.
Sau khi ăn cơm xong, ba Tần lái xe đem hai nữ sinh đưa về trường học, mẹ Tần sau ngàn căn vạn dặn mới không yên tâm rời đi. Tần Tiểu Mạn vẫy tay cáo biệt cùng ba mẹ mình, mắt thấy chiếc xe đi xa khỏi tầm mắt, thân mật kéo cánh tay An Nhiên, vui mừng nói: "Đi, chúng ta trở về phòng ngủ."
Cô cứ như vậy bị Tần Tiểu Mạn kéo trở lại phòng ngủ. Tần Tiểu Mạn tính tình tốt vô cùng, một đường hát hò. An Nhiên nhìn gương mặt trắng noãn của cô đỏ lên, tâm tình cũng theo đó mà khá hơn.
Đồ đạc của Tần Tiểu Mạn đã sớm do mẹ của cô thu thập xong, cô lại thân thiết lôi kéo An Nhiên đi tắm. Sau khi tắm xong không đợi tóc lau khô liền bò lên giường, lộn một phen.
An Nhiên đứng ở trên ban công hóng gió, nghe cô vui vẻ nhận điện thoại của ai đó.
Hai người còn lại trong phòng đến buổi chiều ngày thứ hai mới lần lượt đến. Cũng giống với An Nhiên, đều là người ngoài tỉnh tới. Một người tên là Lương Chi Vi, là người Đông Bắc, dáng người cao gầy, nhanh nhẹn sảng khoái, thứ nhất là cùng Tần Tiểu Mạn cười cười nói nói đánh thành một mảnh; một người khác tên là Ngô Mạch, đến từ một trấn nhỏ của Giang Chiết, thân hình nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu, cô nhìn thấy An Nhiên, còn thở dài, "Làm sao cậu cũng là to con, vừa bắt đầu nhìn đến chúng ta còn nghĩ là từ phương Nam tới, còn hưng phấn đấy."
Lương Chi Vi không mấy hứng thú đối với An Nhiên, ban hội đi qua, cô ấy tạm thời giũa chức lớp trưởng, chú ý tới quốc tịch của An Nhiên , rất là kinh ngạc một thanh "Cậu là người Mỹ gốc Hoa à?"
An Nhiên đối với hai người kia thái độ lạnh nhạt hơn rất nhiều so với Tần Tiểu Mạn, nghe cô hỏi như thế, gật đầu một cái.
Tần Tiểu Mạn đang nằm ở trên giường xem tiểu thuyết, nghe được lời nói của Lương Chi Vi liền vội vàng ngồi dậy, "Cái gì cái gì, An An cậu là người Mỹ à?"
"Ừ."
Ngô Mạch cũng phát ra một tiếng kêu nho nhỏ "Vậy câu còn tới nơi này học đại học." Ngô Mạch vừa đến liền đối với trường học không hài lòng, sớm một chút là đạt được mục tiêu thi nghiên cứu sinh của trường Thanh Hoa ở phía Bắc, cô cả ngày giắt khóe miệng là đại học A không tốt, thành phố A bế tắc lẫn cổ hủ cỡ nào."Theo chúng ta trường học này, một quyển dặm ở cuối xe(cái này m cũng không hiểu), tớ chính là bị trượt mới đến nơi đây , sớm biết lúc ấy nên đánh cuộc một lần ."
"Thôi đi cô " Lương Chi Vi không khách khí nói, "Nếu để cho cậu chọn lại lần nữa đoán chừng cũng là như vậy." Cô thấy An Nhiên không có nói nhiều, liền đem đề tài kéo đến những phương diện khác.
Ngược lại Tần Tiểu Mạn vẫn nhớ tới chuyện này không có quên, thường thường hỏi thăm cô chút chuyện ở nước Mĩ. Có ngày đi học chung, cô dạ nửa ngày, uyển chuyển hướng An Nhiên biểu đạt một phen, An Nhiên nói: "Con gái nước Mĩ tương đối cởi mở, kinh nghiệm quan hệ tình dục từ rất sớm cũng không thiếu"
Tần Tiểu Mạn một bộ dáng bị đả kích lớn, ỉu xìu hai tiết học. Đợi đến khi cô và An Nhiên chính thức quen thuộc, họ tụ chung một chỗ cùng xem những hòn đảo, cô cũng sẽ không biết xấu hổ nữa. Cho tới có đoạn thời gian trong phòng ngủ của bọn họ từng cái đề tài cũng đều liên quan đến cái phương diện kia, Tần Tiểu Mạn cùng hai người kia cũng không có kinh nghiệm, ban đêm tắt đèn thảo luận cực kỳ nhiệt liệt.
Hoạt động của sinh viên năm nhất đặc biệt nhiều. Hội học sinh chiêu tân, tiệc tối đón người mới đến, cuộc thi tài năng của học sinh mới, sân trường thập giai ca sĩ cuộc so tài, trận bóng rỗ, trận đá bóng đợi chút. Lương Chi Vi biết ăn nói, sớm một chút định vào hội quan hệ xã hội; Tần Tiểu Mạn do dự vừa thông suốt vào hội tuyên truyền bộ vẽ áp-phích; Ngô Mạch tập trung tinh thần nhào tới trên phương diện học tập, mỗi ngày ôm sách học từ đơn; An Nhiên vào hội văn nghệ, ngày đó phỏng vấn, thân là hội phó Lưu Vĩ thấy cô, cười đến rất là rực rỡ.
An Nhiên không có sở thích gì đặc biệt, chỉ là muốn để cho mình bận rộn, như vậy mỗi ngày sẽ không cần khó khăn chịu đựng nữa.
Ngày bận bận rộn cũng qua đi, đến kỳ nghỉ đông thì bốn người ngồi ở cửa trường học ăn thịt nướng, cũng cảm thán thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Lương Chi Vi cùng Ngô Mạch đều ở đây oán giận mùa xuân qua thật nhanh. Trong đại học A có các điểm bán vé xe lửa, hai người bọn họ đã dậy sớm từ rạng sáng bốn giờ liền để đi mua vé, nhưng vẫn phải đứng chờ ở giữa trời gió lạnh mất 3-4h.
Lương Chi Vi có thể uống rượu trắng, cô hớp miệng, bộ dạng say rượu, "Lão nương cũng phải tìm người đàn ông đi xếp hàng, không mua được phiếu liền trực tiếp đá bay."
Ngô Mạch buồn bực lắc nước trái cây trong cốc "Đã nói địa phương nhỏ không thể tới, không có nhiều phương tiện giao thông. Từ lần sau tớ nhất định sẽ không tiết kiệm tiền, tớ muốn bay trở về."
Tần Tiểu Mạn đối với các cô cũng đồng tình, hỏi An Nhiên: "An An, chừng nào thì cậu trở về, tớ vẫn chưa thấy cậu thu thập đồ."
"Tớ?" An Nhiên sợ run lên, "Tớ mua vé máy bay đi thành phố S, trước đi nơi đó."
Lương Chi Vi nhạy cảm hỏi: "Đi gặp bạn trai?"
An Nhiên lắc đầu một cái, "Không phải."
Ngô Mạch mong đợi nhìn cô: "An An, cũng có nhiều người thổ lộ với cậu như vậy rồi, cũng chưa có người khiến cậu động lòng sao?"
"Đúng vậy a Đúng vậy a." Tần Tiểu Mạn nhiệt liệt phụ họa.
An Nhiên không có lên tiếng, chỉ là gọi bồi bàn lại muốn thêm thịt. Còn lại ba người hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không nói gì. An Nhiên luôn luôn tránh không đề cập tới chuyện nhà mình, đối với phương diện tình cảm cũng không quan tâm. Nửa năm ngắn ngủi này, đã không dưới ba nam sinh thổ lộ ngay trước mặt cô, cô làm được rất tuyệt, nhìn cũng không nhìn một cái.
An Nhiên cùng Tần Tiểu Mạn là hai người về trễ nhất, Tần Tiểu Mạn thuần túy là dựa theo thời gian vé máy bay của An Nhiên ở trong ký túc xá bồi cô. Dùng lời của cô nói, trong trường học có máy sưởi so với trong nhà còn ấm hơn, về nhà cũng chỉ là mình cô lê nết chơi, không bằng cùng trò chuyện với cô.
Vào ngày phải đi, An Nhiên nhìn Tần Tiểu Mạn, đột nhiên có chút không nỡ, cô đem chiếc khăn quàng cổ mà mình vẫn thích đưa cho cô ấy. Tần Tiểu Mạn vui vẻ vây quanh chiếc gương "An An cậu thật tốt, làm sao lại đột nhiên đưa đồ cho tớ?"
An Nhiên nhún nhún vai, "Đây không phải là phong cách của tớ. Cũng là người khác đưa, tớ cũng chưa dùng qua mấy lần, chớ ghét bỏ."
Tần Tiểu Mạn liền vội vàng lắc đầu, cô không có việc gì liền thích loay hoay nghịch một số đồ vật nhỏ của An Nhiên.
Nếu như thành công, An Nhiên nghĩ đến, cô có thể cũng sẽ không trở lại nữa.
Ngày tới thành phố S, bầu trời u ám trầm thấp. An Nhiên một khắc cũng không trễ nãi liền đi đến phần mộ.
Đến ban đêm bắt đầu có tuyết rơi, xen lẫn chút ít hạt băng. Ngay từ đầu cô đã đội mũ, sau lại lấy xuống ném qua một bên.
Ngày thứ hai chính là ngày giỗ của Bùi anh, An Nhiên ở trước mộ đi qua đi lại. Nam Tịch Tuyệt hiếu thuận vô cùng, cô không tin anh sẽ nhịn tận một năm cũng không tới thăm mẹ của anh.
Hôm sau tuyết rơi càng lớn, An Nhiên đứng được một thời gian khá lâu, hai chân cũng cóng đến chết lặng. Ống quần đều ướt nửa đoạn, gió vừa thổi qua, cả người quả thật giống như đông lại. Cô thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thời tiết như vậy, cùng ngày mà Bùi Anh đi, sao mà giống nhau quá.
Trong bụng của cô trống không, cả người lại lạnh lại cương, rốt cuộc quơ quơ đứng không vững nữa, cắm đầu ngã vào trong tuyết.
Tuyết lạnh lẽo dán vào gương mặt cô, cổ, chỗ cổ tay, lạnh thấu xương. Chân tay cô mềm nhũn không bò dậy nổi.
Có tiếng đạp tuyết vội vã truyền đến, âm thanh tuyết bị giẫm kẽo kẹt vang lên. Cô rất nhanh bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp.
Cô xoay vài lần mới có chút dãn ra, trong lúc cửa mở ra, cô dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh ở bên trong. Cửa mở ra, đầu tiên là nhìn thấy của chính cùng phòng khách trống rỗng. Gía để giày ở chỗ cửa trước, có vài đôi dép được sắp xếp rất thật chỉnh tề, cũng không bị thay thế bởi chiếc giày da nào.
Lỗ mũi An Nhiên ê ẩm, cố gắng mở to hai mắt để mình không rơi nước mắt. Mỗi lần tới nơi này, đều có cảm giác thời gian như xuyên qua, chuyện cũ lại hiện lên trong đầu. Từ sau khi xác lập quan hệ, Nam Tịch Tuyệt mỗi lần tới đây cũng cố gắng mang cô đi cùng. Ở chỗ này chính anh, so với thời điểm khác cũng luôn ô lý hơn một chút, trong lối nói thậm chí sẽ có chút tính trẻ con.
Cô cởi giày đi vào phòng khách, "Anh có ở đây không?" Cô chạy một vòng trong nhà, nhưng không phát hiện thấy bóng dáng của anh, không cam lòng mà từ trong phòng mình xuyên qua ban công lần nữa tiến vào phòng của anh, tay phải trong lúc vô tình lau bàn đọc sách của anh, lại có cảm xúc đến một vòng ấm áp. Trái tim cô đập rất nhanh, anh quả thật đến rồi!
Cô vội vã lấy giấy,bút, viết xuống một chuỗi chữ: "Em tới tìm anh, dẫn em về nhà!" Suy nghĩ một chút, lại có cảm giác kỳ cục, soàn soạt soàn soạt đem hai dòng này lau đi, sửa thành: "Hộ chiếu cùng visa của em bị cầm đi, em không thể quay về. Trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Em đến sân bay chờ anh. Đợi không được em nhất định sẽ không về!"
Cô thuê xe đến sân bay, ở nơi này ngây người hai ngày. Sáng sớm gày thứ ba, cô kéo một thân mệt mỏi ngồi lên xe lửa trở về thành phố C.
An Nhiên mỗi ngày đều soạn vô số MSN, gửi tin nhắn cho mỗi người quen, chỉ có bốn chữ"Tôi muốn về nhà" . Điện thoại của Lục Nhược về sau gửi không được, đoán chừng là đã bị chặn. Điện thoại Nhập Hồng mặc dù gọi được, nhưng mỗi lần bà chỉ dặn dò cô ăn xong, nghỉ ngơi tốt, đối với những chuyện khác không nói tới một chữ.
Hướng về phía Nhập Hồng, cô cầu khẩn qua, hối cải qua, bày tỏ mình không nên trốn tránh mà bỏ đi, nhận vô số lỗi lầm, tâm tình cũng mất khống chế mà phát giận, nhưng Nhập Hồng đã sớm miễn dịch với tính khí của cô, thấy cô huyên náo lợi hại, sẽ trực tiếp cắt đứt điện thoại của cô.
Trong lòng lo lắng tột độ dần dần nảy sinh ra oán hận, cô bắt đầu đem Nam Tịch Tuyệt, Yến tử, Nhập Hồng. . . . . . Mỗi một người đều mắng, lại lần lượt đem bọn họ đẩy ra ngoài.
Cô đi báo mất giấy tờ, cố gắng bổ sung hộ chiếu và visa, lại được biết cô đã ký hiệp nghị ba năm không quay lại nước Mỹ. Cô chỉ cãi lại mấy câu, liền bị lời nói lạnh nhạt đuổi đi.
Nóng nảy lại lo lắng, cô lại đi một chuyến đến thành phố S, viết vô số tờ giấy nhỏ ở trong căn nhà của Bùi Anh, có cầu khẩn, cũng có tức giận chỉ trích. Để cho bắt mắt, cô dính chúng đầy phòng khách, dưới mỗi tờ giấy cũng có cách thức liên lạc ở trong nước của cô.
Mãi cho đến đầu tháng chín, An Nhiên vẫn không thể nào trở về. Bất đắc dĩ, cô đành phải thu thập hành lý chuẩn bị đến đại học báo danh. Hiện tại cách mùa đông còn lâu như vậy, cô không thể vẫn hao tổn nữa.
An Nhiên cự tuyệt đề nghị muốn đưa cô đi của vợ chồng Nhập Kiến Quốc, thời điểm cô nói như vậy, Nhập 樰 vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm vào cô rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày sau đối với cô càng lộ ra vẻ nhiệt tình. Cũng là con gái duy nhất trong nhà, cô tự nhiên cũng hiểu Nhập 樰 đối với mình có điểm địch ý, cô cũng không muốn đi giành sự chú ý của cha mẹ với người khác. Ban đầu lúc cô đi báo danh ở đại học Y, An Diệc Bác, Nhập Hồng cùng Khâu Thiếu Trạch ba người cùng nhau đi đưa cô, An Diệc Bác đối với mỗi một người quen biết cũng nhiệt tình nói chuyện con gái bảo bối đỗ đại học Y. Nam Tịch Tuyệt thường chen thời gian rảnh bay đi gặp cô, chủ nhật phần lớn thời gian là cô cùng anh trốn tại ký túc xa đơn của cô, hơn nữa bởi vì vấn đề cách âm mà cô đã cãi nhau một trận với nữ sinh phòng sát vách.
Cô đến đại học A báo danh là vào ngày thứ nhất, người đến báo danh đặc biệt nhiều, người người chen nhau. Thời tiết lại nóng, An Nhiên được một anh khóa trên giúp sách hộ hành lý, sung phiếu ăn cơm tắmgiặt, học trưởng này đầu đầy mồ hôi sách hành lý của cô vào ký túc xá.
An Nhiên ở tại tầng bẩy phòng 902, cô là người đầu tiên đến . Thời điểm vừa mới tiến vào phát hiện là phòng dành cho bốn người, cô còn kinh ngạc một gian phòng nhỏ như vậy mà có thể ở được bốn người? Học trưởng bên cạnh phát hiện ánh mắt kinh ngạc của cô, giải thích: "Kí túc này vừa mới xây được mấy năm, là chỗ có trang thiết bị tốt nhất trong trường học chúng ta, tối thiểu cao như vậy cũng có thang máy." Anh giơ tay lau mồ hôi trên trán, thở dốc một hơi, "Em là hệ tài chính, khu nhà để nữ sinh nghỉ ngơi điều kiện cũng tốt vô cùng. Giống anh là ở khu phía Bắc mười tầng, này mỗi ngày leo cầu thang mà mệt muốn chết."
Anh nói một tràng dài, phát hiện An Nhiên không có đáp lại, liền có chút ngượng ngùng.
An Nhiên đưa cho anh hai tờ khăn giấy, "Cám ơn anh."
Học trưởng lập tức sống lại, đôi tay nhận lấy, cười đến đầy nhiệt tình: "Không khách khí, cần phải vậy. Đúng rồi, học muội, anh còn có chuyện đi trước đây, có chuyện có thể tìm anh giúp. Điện thoại di động của anh phải . . . . ."
Anh nói một chuỗi con số, An Nhiên lấy điện thoại di động ra lưu lại. Lúc này cũng có hai nam sinh đến đây, cũng là đầu đầy mồ hôi khiêng hành lý từ trong thang máy ra ngoài, một người trong đó một nam sinh to con có làn da ngăm đen kéo dài thanh âm cười nói: "Lưu Vĩ ôi. . . . . . Phòng cháy phòng trộm phòng Lưu Vĩ!"
"Cậu cút đi!" Lưu Vĩ đạp hắn một cước, cười với An Nhiên khoát tay một cái "Học muội, anh là hội phó hội văn nghệ, lúc tham gia dự tuyển nhớ phải đến chỗ anh."
Học sinh mới trước khi đến đều đã được sắp xếp tốt. Lên giường hạ bàn, trên mỗi giường đều dán một tờ giấy nhỏ, phía trên có ghi tên tuổi, lớp học, số hiệu của mỗi người. Cô tìm được giường của mình đem đồ vật để lên, quyết định đi xuống phía dưới làm quen một chút với hoàn cảnh.
Phía dưới vẫn là người tới người lui người như cũ, An Nhiên đi dạo từ của kí túc xá đến cửa chính, tìm một cây đại thụ đứng phía dưới hóng mát.
Người lui tới nhiều như vậy, cơ hồ mỗi lần đi qua bên cạnh người cô đều sẽ liếc nhìn cô một cái. Mặc kệ là trên người cô cái quần xa xỉ màu đen, hay là cái túi trên người cô có cái LO¬GO bắt mắt, hoặc là dây truyền tinh tế lấp lánh trên cái cổ trắng nõn của cô, hoặc là do phong cách xuất chúng của cô, dung nhan xinh đẹp, mỗi một thứ cũng đoạt đi ánh mắt của người khác.
Cô dần dần bị người ta nhìn nhiều đến mức không nhịn được, đang muốn tránh ra, lại bị một nhà ba người hấp dẫn lực chú ý. Nhà kia lái xe, ở dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ đem xe đỗ xuống, tiếp theo cửa xe bị mở ra một cô gái tết tóc đuôi ngựa từ trong xe bước xuống, liếc mắt so sánh thì cũng không thấp hơn cô bao nhiêu.
Rõ ràng nhìn thấy một nhà ba người bọn họ. Ba thở hổn hển liên tục không ngừng xách hành lý cho con gái, mẹ liền không ngừng lẩm bẩm nói chuyện, cô bé kia liên tiếp gật đầu, nhưng cũng lộ ra mấy phần không nhịn được. Mẹ của cô xem ra thật hung dữ.
Âm thanh bọn họ nói chuyện không nhỏ, nhất là người mẹ kia, thanh âm rất lớn.
Linh linh toán loạn nghe tới, thế nhưng An Nhiên đối với nhà bọn họ cũng biết được đại khái. Bọn họ chính là người địa phương, dường như thành tích học tập của cô bé này không được tốt lắm, nghe mẹ của cô có ý tứ là gặp được vận lớn, còn giống như có học tập tốt hơn thân thích.
Cô gái nói tới trong xe lấy đồ vật gì đó, còn nghe được cô lẩm bẩm 902.
Ba người bọn họ lúc trở lại lần nữa thì mặt trời cũng ngã về tây rồi, ba mẹ cô gái đi vào trong xe nghỉ ngơi, xem bộ dáng là muốn đợi một lát mang theo con gái đi ăn cơm.
Cô bé kia cõng túi của mình ở trước cửa loạn chuyển, thỉnh thoảng ngó nhìn An Nhiên ở phía bên này.
An Nhiên đứng một lúc liền thấy nhàm chán, nhưng cũng không muốn nhúc nhích, liền lấy ra điếu thuốc ngậm lên. Cô thích cảm giác hít thuốc lá vào tận phế quản, có chút lâng lâng, nhưng cũng không đến nỗi làm cho người không tỉnh táo.
An Nhiên cũng phát hiện ánh mắt của mình một mực đuổi theo cô bé kia, đợi đến khi chú ý đến cái túi cô ấy đang cõng trên người, cô mới phát hiện, túi của hai người bọn họ lại giống nhau như đúc, không chỉ có kiểu dáng, ngay cả màu sắc cũng giống nhau.
Ánh mắt hai người giao nhau, cô bé kia hình như là cuối cùng cố lấy hết dũng khí, có chút ngượng ngùng hướng cô khoát khoát tay: "Chào, cậu mạnh khỏe."
An Nhiên bấm thuốc lá, khẽ gật đầu một cái.
Cô gái chỉ chỉ túi của hai người bọn họ: "Túi của hai chúng ta giống nhau nha."
An Nhiên hướng cô đưa tay ra: "Xin chào, tôi tên là An Nhiên."
Cô gái mừng rỡ đưa tay ra nắm lấy "Xin chào, mình tên là Tần Tiểu Mạn, lớn lên ở chỗ này. Mình là sinh viên mới vào năm thứ nhất, học tài chính, ở tại khu nhà."
"Cậu cũng lầu 8 phòng 902 đi, tôi cũng thế."
"À?" Tần Tiểu Mạn kinh ngạc há hốc mồm, "cậu cũng là năm nhất , tớ cho rằng cậu là học tỷ đấy. Cậu xem . . . . . . Cực giỏi." Cô buông tay An Nhiên ra, hâm mộ nói, "Tay của cậu thật đẹp."
Tần Tiểu Mạn nhiệt tình vượt quá mức tưởng tượng của An Nhiên , cô gái này đối cô thích có chút điên cuồng . Mà khi cô ấy muốn mời cô cùng đi ăn cơm, An Nhiên lại phát hiện mình không có cự tuyệt, cô phát hiện, cô thật đúng là không ghét Tần Tiểu Mạn.
Mẹ Tần Tiểu Mạn thấy cô hút thuốc lá, hơn nữa thấy khói thuốc nồng nặc. Cho nên đối với cô có chút cứng rắn, mà ba Tần lại rất ôn hòa hào phóng. Nhưng mà khi Tần Tiểu Mạn hỏi người nhà An Nhiên thì cô nói là một mình tới. Mẹ Tần hình như rất yêu thương cô, sau đó liền càng không ngừng gắp thức ăn cho cô, thúc giục cô ăn nhiều một chút, con gái mập một chút mới có phúc khí.
Sau khi ăn cơm xong, ba Tần lái xe đem hai nữ sinh đưa về trường học, mẹ Tần sau ngàn căn vạn dặn mới không yên tâm rời đi. Tần Tiểu Mạn vẫy tay cáo biệt cùng ba mẹ mình, mắt thấy chiếc xe đi xa khỏi tầm mắt, thân mật kéo cánh tay An Nhiên, vui mừng nói: "Đi, chúng ta trở về phòng ngủ."
Cô cứ như vậy bị Tần Tiểu Mạn kéo trở lại phòng ngủ. Tần Tiểu Mạn tính tình tốt vô cùng, một đường hát hò. An Nhiên nhìn gương mặt trắng noãn của cô đỏ lên, tâm tình cũng theo đó mà khá hơn.
Đồ đạc của Tần Tiểu Mạn đã sớm do mẹ của cô thu thập xong, cô lại thân thiết lôi kéo An Nhiên đi tắm. Sau khi tắm xong không đợi tóc lau khô liền bò lên giường, lộn một phen.
An Nhiên đứng ở trên ban công hóng gió, nghe cô vui vẻ nhận điện thoại của ai đó.
Hai người còn lại trong phòng đến buổi chiều ngày thứ hai mới lần lượt đến. Cũng giống với An Nhiên, đều là người ngoài tỉnh tới. Một người tên là Lương Chi Vi, là người Đông Bắc, dáng người cao gầy, nhanh nhẹn sảng khoái, thứ nhất là cùng Tần Tiểu Mạn cười cười nói nói đánh thành một mảnh; một người khác tên là Ngô Mạch, đến từ một trấn nhỏ của Giang Chiết, thân hình nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu, cô nhìn thấy An Nhiên, còn thở dài, "Làm sao cậu cũng là to con, vừa bắt đầu nhìn đến chúng ta còn nghĩ là từ phương Nam tới, còn hưng phấn đấy."
Lương Chi Vi không mấy hứng thú đối với An Nhiên, ban hội đi qua, cô ấy tạm thời giũa chức lớp trưởng, chú ý tới quốc tịch của An Nhiên , rất là kinh ngạc một thanh "Cậu là người Mỹ gốc Hoa à?"
An Nhiên đối với hai người kia thái độ lạnh nhạt hơn rất nhiều so với Tần Tiểu Mạn, nghe cô hỏi như thế, gật đầu một cái.
Tần Tiểu Mạn đang nằm ở trên giường xem tiểu thuyết, nghe được lời nói của Lương Chi Vi liền vội vàng ngồi dậy, "Cái gì cái gì, An An cậu là người Mỹ à?"
"Ừ."
Ngô Mạch cũng phát ra một tiếng kêu nho nhỏ "Vậy câu còn tới nơi này học đại học." Ngô Mạch vừa đến liền đối với trường học không hài lòng, sớm một chút là đạt được mục tiêu thi nghiên cứu sinh của trường Thanh Hoa ở phía Bắc, cô cả ngày giắt khóe miệng là đại học A không tốt, thành phố A bế tắc lẫn cổ hủ cỡ nào."Theo chúng ta trường học này, một quyển dặm ở cuối xe(cái này m cũng không hiểu), tớ chính là bị trượt mới đến nơi đây , sớm biết lúc ấy nên đánh cuộc một lần ."
"Thôi đi cô " Lương Chi Vi không khách khí nói, "Nếu để cho cậu chọn lại lần nữa đoán chừng cũng là như vậy." Cô thấy An Nhiên không có nói nhiều, liền đem đề tài kéo đến những phương diện khác.
Ngược lại Tần Tiểu Mạn vẫn nhớ tới chuyện này không có quên, thường thường hỏi thăm cô chút chuyện ở nước Mĩ. Có ngày đi học chung, cô dạ nửa ngày, uyển chuyển hướng An Nhiên biểu đạt một phen, An Nhiên nói: "Con gái nước Mĩ tương đối cởi mở, kinh nghiệm quan hệ tình dục từ rất sớm cũng không thiếu"
Tần Tiểu Mạn một bộ dáng bị đả kích lớn, ỉu xìu hai tiết học. Đợi đến khi cô và An Nhiên chính thức quen thuộc, họ tụ chung một chỗ cùng xem những hòn đảo, cô cũng sẽ không biết xấu hổ nữa. Cho tới có đoạn thời gian trong phòng ngủ của bọn họ từng cái đề tài cũng đều liên quan đến cái phương diện kia, Tần Tiểu Mạn cùng hai người kia cũng không có kinh nghiệm, ban đêm tắt đèn thảo luận cực kỳ nhiệt liệt.
Hoạt động của sinh viên năm nhất đặc biệt nhiều. Hội học sinh chiêu tân, tiệc tối đón người mới đến, cuộc thi tài năng của học sinh mới, sân trường thập giai ca sĩ cuộc so tài, trận bóng rỗ, trận đá bóng đợi chút. Lương Chi Vi biết ăn nói, sớm một chút định vào hội quan hệ xã hội; Tần Tiểu Mạn do dự vừa thông suốt vào hội tuyên truyền bộ vẽ áp-phích; Ngô Mạch tập trung tinh thần nhào tới trên phương diện học tập, mỗi ngày ôm sách học từ đơn; An Nhiên vào hội văn nghệ, ngày đó phỏng vấn, thân là hội phó Lưu Vĩ thấy cô, cười đến rất là rực rỡ.
An Nhiên không có sở thích gì đặc biệt, chỉ là muốn để cho mình bận rộn, như vậy mỗi ngày sẽ không cần khó khăn chịu đựng nữa.
Ngày bận bận rộn cũng qua đi, đến kỳ nghỉ đông thì bốn người ngồi ở cửa trường học ăn thịt nướng, cũng cảm thán thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Lương Chi Vi cùng Ngô Mạch đều ở đây oán giận mùa xuân qua thật nhanh. Trong đại học A có các điểm bán vé xe lửa, hai người bọn họ đã dậy sớm từ rạng sáng bốn giờ liền để đi mua vé, nhưng vẫn phải đứng chờ ở giữa trời gió lạnh mất 3-4h.
Lương Chi Vi có thể uống rượu trắng, cô hớp miệng, bộ dạng say rượu, "Lão nương cũng phải tìm người đàn ông đi xếp hàng, không mua được phiếu liền trực tiếp đá bay."
Ngô Mạch buồn bực lắc nước trái cây trong cốc "Đã nói địa phương nhỏ không thể tới, không có nhiều phương tiện giao thông. Từ lần sau tớ nhất định sẽ không tiết kiệm tiền, tớ muốn bay trở về."
Tần Tiểu Mạn đối với các cô cũng đồng tình, hỏi An Nhiên: "An An, chừng nào thì cậu trở về, tớ vẫn chưa thấy cậu thu thập đồ."
"Tớ?" An Nhiên sợ run lên, "Tớ mua vé máy bay đi thành phố S, trước đi nơi đó."
Lương Chi Vi nhạy cảm hỏi: "Đi gặp bạn trai?"
An Nhiên lắc đầu một cái, "Không phải."
Ngô Mạch mong đợi nhìn cô: "An An, cũng có nhiều người thổ lộ với cậu như vậy rồi, cũng chưa có người khiến cậu động lòng sao?"
"Đúng vậy a Đúng vậy a." Tần Tiểu Mạn nhiệt liệt phụ họa.
An Nhiên không có lên tiếng, chỉ là gọi bồi bàn lại muốn thêm thịt. Còn lại ba người hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không nói gì. An Nhiên luôn luôn tránh không đề cập tới chuyện nhà mình, đối với phương diện tình cảm cũng không quan tâm. Nửa năm ngắn ngủi này, đã không dưới ba nam sinh thổ lộ ngay trước mặt cô, cô làm được rất tuyệt, nhìn cũng không nhìn một cái.
An Nhiên cùng Tần Tiểu Mạn là hai người về trễ nhất, Tần Tiểu Mạn thuần túy là dựa theo thời gian vé máy bay của An Nhiên ở trong ký túc xá bồi cô. Dùng lời của cô nói, trong trường học có máy sưởi so với trong nhà còn ấm hơn, về nhà cũng chỉ là mình cô lê nết chơi, không bằng cùng trò chuyện với cô.
Vào ngày phải đi, An Nhiên nhìn Tần Tiểu Mạn, đột nhiên có chút không nỡ, cô đem chiếc khăn quàng cổ mà mình vẫn thích đưa cho cô ấy. Tần Tiểu Mạn vui vẻ vây quanh chiếc gương "An An cậu thật tốt, làm sao lại đột nhiên đưa đồ cho tớ?"
An Nhiên nhún nhún vai, "Đây không phải là phong cách của tớ. Cũng là người khác đưa, tớ cũng chưa dùng qua mấy lần, chớ ghét bỏ."
Tần Tiểu Mạn liền vội vàng lắc đầu, cô không có việc gì liền thích loay hoay nghịch một số đồ vật nhỏ của An Nhiên.
Nếu như thành công, An Nhiên nghĩ đến, cô có thể cũng sẽ không trở lại nữa.
Ngày tới thành phố S, bầu trời u ám trầm thấp. An Nhiên một khắc cũng không trễ nãi liền đi đến phần mộ.
Đến ban đêm bắt đầu có tuyết rơi, xen lẫn chút ít hạt băng. Ngay từ đầu cô đã đội mũ, sau lại lấy xuống ném qua một bên.
Ngày thứ hai chính là ngày giỗ của Bùi anh, An Nhiên ở trước mộ đi qua đi lại. Nam Tịch Tuyệt hiếu thuận vô cùng, cô không tin anh sẽ nhịn tận một năm cũng không tới thăm mẹ của anh.
Hôm sau tuyết rơi càng lớn, An Nhiên đứng được một thời gian khá lâu, hai chân cũng cóng đến chết lặng. Ống quần đều ướt nửa đoạn, gió vừa thổi qua, cả người quả thật giống như đông lại. Cô thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thời tiết như vậy, cùng ngày mà Bùi Anh đi, sao mà giống nhau quá.
Trong bụng của cô trống không, cả người lại lạnh lại cương, rốt cuộc quơ quơ đứng không vững nữa, cắm đầu ngã vào trong tuyết.
Tuyết lạnh lẽo dán vào gương mặt cô, cổ, chỗ cổ tay, lạnh thấu xương. Chân tay cô mềm nhũn không bò dậy nổi.
Có tiếng đạp tuyết vội vã truyền đến, âm thanh tuyết bị giẫm kẽo kẹt vang lên. Cô rất nhanh bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp.
Tác giả :
Gia Diệp Mạn