Không Yêu Không Vui
Chương 14
Lâm Việt một bụng ý xấu, 【anh tư không giống người bình thường đâu, trước đây anh cho người khác WeChat của anh ấy, kết quả là anh ấy cho anh sống dở chết dở, hại anh bị chướng ngại tâm lý đến bây giờ. 】
Tô Vận hơi mất mát, có vẻ lời Lâm Việt là thật.
Lâm Việt lại nhắn: 【 nhưng bọn anh có một cái nhóm chat của mấy người làm ăn, để anh giới thiệu em vào, như vậy anh tư không thể làm gì anh được. 】
Không đợi Tô Vận nhắn lại, Lâm Việt đã giới thiệu Tô Vận vào nhóm.
Lâm Việt lại nhắn tiếp: 【 chỗ này toàn là đàn ông, em cứ chờ đó đừng nói gì cả, em mà nói là lộ luôn đấy. 】
Tô Vận vừa thấy, a, nhóm tên là ‘ kinh thành hoa hoa công tử ’, thật là đủ mùi dung tục.
Trong nhóm ngoài cô ra có tận 69 tài khoản khác.
Tô Vận nhắn hỏi Lâm Việt nickname của anh tư là gì nhưng Lâm Việt lại giả chết, mấy phút không nhắn lại.
Tô Vận liền bắt đầu xem xét tên các thành viên trong nhóm, cô liếc mắt nhìn màn hình bỗng dưng chạm vào một cái tên khiến trước mắt cô tối đen, đại não trống rỗng.
Cô theo bản năng sờ sờ lưng mình, là chảy mồ hôi thật.
Bởi vì người thứ ba trong danh sách có một cái tên không thể rõ ràng hơn: ‘ Tưởng Mộ Thừa ’.
Tưởng Mộ Thừa có quen với anh tư, cũng quen cả Lâm Việt, nên ở trong cái nhóm này cũng không có gì lạ.
Cô nhìn tên của tất cả những người trong nhóm chat, thật sự toàn là những cái tên lớn trong giới thương nhân khiến cô bị doạ chết khiếp.
Trong tất cả đó chỉ có mỗi cô là một cô nhóc tên nickname rất trẩu.
Lúc này trong nhóm chat bắt đầu dậy sóng.
Vương mỗ mỗ: 【 Lâm Đại Việt, ‘ nghe đồn nửa thật nửa giả ’ là ai đấy? 】
Lưu mỗ mỗ: 【 cái này nick name nhìn qua rất quen thuộc nha. 】
Trì mỗ: 【 ừ, đích xác là rất quen mắt. 】
Triệu mỗ: 【 đổi tên thật xem nào! 】
Cao mỗ mỗ: 【 a, tôi nhớ ra rồi, ‘ nghe đồn nửa thật nửa giả ’ là người hai tháng trước bình luận ở Weibo anh tư như thể đã ngủ với anh ấy vậy, nickname này thật hay nha, ha ha, tôi cũng muốn đổi thành tên này, tôi cũng muốn ngủ cùng anh tư ~】
Vương mỗ mỗ: 【 cậu to gan gớm nhỉ, nhưng mà tôi cũng muốn ngủ với anh tư, hahaha, không biết tôi có là khẩu vị của anh tư không nữa ~ 】
Tôn mỗ: 【 nhất định là không rồi, anh tư là của anh ba nha ~】
Triệu mỗ: 【 nghe nói anh ba mỗi lần từ văn phòng anh tư bước ra hai chân đều mềm nhũn 】
Nội dung trong nhóm chat ngày càng dung tục, mọi người cười cả trận dài.
Tô Vận thật không dám nhìn thêm nữa.
Sau đó bỗng dưng họ dừng chat. Nhóm chat trở nên yên lặng. Nhưng chỉ một phút sau, mấy dòng trên màn hình di động thiếu chút nữa làm Tô Vận ngất xỉu.
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, là em đây ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, người ta nhớ anh lắm ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, người ta là Nghe đồn nửa thật nửa giả này, anh còn nhớ không? ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, đêm nay người ta muốn ngủ cùng anh ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, cả đêm nay người ta nghĩ về anh nè ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, em nghĩ em muốn ở trên ~】
…
Tất cả đều biến thành ‘nghe đồn nửa thật nửa giả, ngay cả hình đại diện cũng giống hệt.
Tô Vận xem đến hoa mắt, cô thề với trời đất mấy tin nhắn này không phải do cô viết ra.
Cô lật đật xem lại danh sách thành viên, cứu con đi, một nửa số người đổi thành ‘nghe đồn nửa thật nửa giả’.
Tô Vận chỉ có thể ngồi nhìn bọn họ chat chít với nhau, không nói nên lời.
Từ từ, lúc đó cô bình luận trên Weibo của Tưởng Mộ Thừa, như thế nào mà bọn họ lại nói người phụ nữ ngủ với anh tư?
Tưởng Mộ Thừa?
Anh tư?
Dùng chung tài khoản?
……
Không thể nào…
Tô Vận trong lòng lộp bộp một chút, anh tư cũng họ Tưởng…
Nghe có phần giống giống.
Màn sôi nổi trong nhóm chat vẫn còn tiếp tục.
Tưởng Mộ Thừa: 【 chán sống hết rồi hử? 】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, rốt cục anh cũng tới rồi, tất cả chúng em đều nhớ anh đến chết ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, đêm nay em muốn cởi váy, muốn lột áo sơmi anh ra ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, ôm người ta cái nào ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, người ta nhớ anh mà ~】
Tưởng Mộ Thừa: 【… Nói tiếng người! 】
Sau đó anh nhắn: 【 mười giây sau các người không sửa lại tên, tôi có thể bảo đảm hệ thống công ty các người sẽ tê liệt! 】
【 anh tư, anh tư, em sai rồi, em lập tức sửa, lập tức sửa ngay. 】
【 anh tư, em nghe lời mà, em sửa bây giờ nè. 】
【 anh tư, anh từ từ nào, dù sao em cũng thổ lộ rồi, người ta thích anh thật mà ~ ha ha ha 】
….
Trong hai phút, những người trong nhóm chat đã thay đổi xong tên trở về như cũ.
Tưởng Mộ Thừa tag ‘nghe đồn nửa thật nửa giả’: 【 còn cậu, sao còn chưa đổi?! 】
Tô Vận nhìn tin nhắn, là Tưởng Mộ Thừa tag cô.
Vậy là anh còn chưa biết là cô, vẫn tưởng cô là người đàn ông nào đó.
Nhưng vấn đề là, cô sửa… sửa… thành cái gì mới được?
Tưởng Mộ Thừa: 【 mười 】
Tưởng Mộ Thừa: 【 chín 】
Tưởng Mộ Thừa: 【 tám 】
…
Tưởng Mộ Thừa: 【 ba 】
Tô Vận ban đầu không hiểu, đột nhiên cô nhận ra là Tưởng Mộ Thừa đang đếm ngược.
Cô sợ đến mức lạnh run cột sống, nhớ kỹ số WeChat của Tưởng Mộ Thừa rồi nhanh chóng thoát khỏi nhóm chat. Làm xong một loạt tay cô vẫn còn chút run run, ngón tay đều đã co rút.
Nhìn nhóm chat kia biến mất, cô thở ra một hơi dài.
Tô Vận nghiến răng nghiến lợi bát gọi cho Lâm Việt.
Giọng điệu Lâm Việt vẫn lười biếng như cũ, “Ừm, em tìm được anh tư rồi?”
Tô Vận lớn tiếng chất vấn: “Lâm Việt, con mịe nó nhà anh, anh lừa em!”
Lâm Việt cười: “Anh lừa em cái gì? Lừa em tiền hay sắc?”
Tô Vận: “Anh!!”
Lâm Việt: “Anh không lừa em mà, anh không hề phủ nhận chuyện Tưởng Mộ Thừa là anh tư.’
“Là ai nói Tưởng Mộ Thừa quen anh tư?”
“Trên đời này không phải bản thân mình quen thuộc với chính mình nhất sao? Anh không nói láo mà. Tô Vận, em xem xem, có phải không ai hiểu mình bằng chính mình không?”
Tô Vận: “…”
Đậu má!
Cô phát giác rằng trước mặt Lâm Việt vốn từ của mình luôn nghèo nàn thảm hại.
“Lâm Việt, em đắc tội với anh khi nào chứ!”
Lâm Việt đáp: “Bởi vì anh tư khó dễ anh, anh lại không dám đắc tội anh ấy, chỉ có thể bắt nạt em thôi.”
Tô Vận: “…”
Đây là cái logic gì vậy…
Tô Vận kinh hồn bạt vía hỏi: “Anh tư có thể không biết em là ai không? Đêm nay anh ấy mà tìm em tính sổ thì sao?”
Lâm Việt: “Sẽ không, anh ấy phải đến Thụy Sĩ, hiện tại đã ở sân bay, sẽ không đánh đổi công việc mà tìm em tính sổ.”
Tô Vận trong lòng nhẹ đi không ít, lại thuận miệng hỏi một câu: “Đã trễ thế này còn có chuyến bay sao?”
“Không có.”
Tô Vận: “…”
Hiện tại cô cảm giác mình và Lâm Việt là hai giống loài khác nhau.
Lâm Việt như đang uống nước, sau đó nói: “Vốn dĩ tối nay có một chuyến bay, kết quả bị chuyện của em làm chậm trễ, anh ấy phải dùng máy bay cá nhân, nếu không sẽ không kịp hội nghỉ của Tổng công ty RT.
Tô Vận: “…”
Tâm tình cô phức tạp khó có thể miêu tả được.
Nếu Tưởng Mộ Thừa biết cô chính là ‘nghe đồn nửa thật nửa giả’ không biết có bóp chết cô không?
*
Thời gian trôi nhanh đến tháng 10.
Tô Vận vẫn chưa gặp lại Tưởng Mộ Thừa kể từ sau hôm đó.
Kì nghỉ mười một ngày kết thúc, Điền Điềm đã quay lại đi làm, Tô Nịnh Nịnh cũng vào đoàn làm phim, và một bộ phim khác cũng đã xác định cô ấy là diễn viên chính.
Tô Vận liền bắt tay tìm nhà ở, cô muốn thuê một căn nhà gần bệnh viện, hoàn cảnh tương tự như khu vực trước kia là được. Nhưng tổng cộng số tiền cô có còn lại chỉ là 8 nghìn tệ, tính cả tiền lương tháng này.
Kể cả có không ăn không uống cũng không đủ chi trả 6 tháng tiền thuê nhà.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tìm sự giúp đỡ từ Lâm Việt, nhắn cho anh: 【 anh có bận không? 】
【 em có việc cần, anh luôn luôn không bận. 】
Tô Vận cười, hỏi: 【 có thể cho em mượn chút tiền không? Tháng sau nhận lương em trả anh. 】
Lâm Việt: 【 không cho, nhỡ em không trả thì sao. Em vay tiền làm gì? 】
Tô Vận bắt đầu lúi húi gõ gõ, gõ được nửa câu thì điện thoại báo Lâm Việt đang gọi tới.
“Sao lại thiếu tiền?”
Tô Vận nói thật: “Vâng, thật sự luôn, ba phần tư số lương em đều gửi về nhà, giờ muốn thuê nhà nhưng không đủ tiền.”
“Thuê nhà làm gì?”
Tô Vận liền đem kể đơn giản sự tình rồi hỏi anh: “Có thể cho em mượn không?”
Lâm Việt không chút suy nghĩ: “Không thể được. Nhưng anh có thể cho cho em mượn phòng ở, thay vì trả tiền thuê, em đưa căn phòng ở ký túc xá bệnh viện cho anh, được không?”
Tô Vận chưa kịp vui sướng đã phát hiện một hiện thực tàn nhẫn: “Chỗ nhà anh cao cấp như vậy, tiền thuê khẳng định không thể rẻ, kể cả có thu từng tháng một, sợ một tháng tiền lương của em không đủ.”
“Phòng là của anh, nhưng đã lâu không ở rồi cũn lãng phí, các em ở có thể quét tước vệ sinh, anh không có việc gì có thể đến ăn cơm ké, đẹp cả đôi đường tại sao lại sợ chứ?”
Tô Vận vẫn do dự, cô không muốn lợi dụng người khác, mà như vậy cô sẽ nợ Lâm Việt ngày càng nhiều, trên đời sợ nhất là món nợ ân tình, sẽ không biết trả bao nhiêu cho đủ.
“Tô Vận, anh không ép, mỗi tháng em phải chịu 8 ngàn tệ thuê nhà chi bằng đến ở nhà anh. Quan hệ giữa chúng ta như vậy, anh giúp đỡ em cũng là lẽ đương nhiên thôi. Hơn nữa con người của anh thích nhất là làm việc thiện. Được rồi, bên này anh còn có việc.”
“Ai…” Tô Vận còn chưa kịp nói Lâm Việt đã cúp máy.
Buổi chiều lúc vừa tan tầm, Tô Vận nhận được điện thoại của Lâm Việt, bảo cô đến quán cà phê đối diện đợi anh.
Tới rồi quán cà phê Tô Vận mới biết được hoá ra Lâm Việt đã làm xong hợp đồng thuê nhà ở.
Nhìn điệu bộ của Lâm Việt, Tô Vận không dám khách khí.
Hợp đồng xong xuôi, Lâm Việt đưa thẻ mở cửa, cũng giao cô trả phí điện nước.
Tô Vận thu nhận đồ: “Tối nay em mời anh ăn cơm.”
Lâm Việt đem hợp đồng cho vào túi, có chút vội vàng: “Lần tới đi, tối nay anh có chuyến bay đi New York. Đúng rồi, căn nhà đều được trang bị thiết bị thông minh, hướng dẫn sử dụng ở trong ngăn kéo bàn trà, em có không biết cái gì thì gọi điện cho số điện thoại trong đó nhé.”
Tô Vận: “…”
Cô còn tưởng rằng Lâm Việt bảo nếu không biết dùng thì gọi cho anh.
Lâm Việt uống mấy ngụm cà phê rồi rời đi.
Nhìn anh bước vội ra khỏi quán, trong lòng Tô Vận cảm động dâng trào.
Sau khi trở về ký túc xá, Tô Vận nhận được điện thoại của Điền Điềm, cô ấy muốn đi khám thai, kêu cô đi cùng, thực ra chủ yếu là để cô móc nối quan hệ.
Tô Vận mới vừa tắt di động, bạn cùng phòng Triệu Tinh bước vào, cởi áo khoác ra, hỏi Tô Vận: “Hôm nay không cần trực ban?”
Tô Vận lắc đầu: “Có đồng nghiệp thay ca. Aiz, cậu có quen ai bên khoa sản không? Bạn tớ mai muốn đi khám.”
Triệu Tinh: “Có thân một người, vừa lúc ngày mai cô ấy trực, sáng mai tớ sẽ nói với cô ấy một câu, các cậu đỡ phải xếp hàng.”
Tô Vận cười: “Chính là không muốn xếp hàng mới hỏi cậu đó.” rồi lại hỏi cô ấy: “Lúc này cậu đang học tiến sĩ, có món gì béo bở không?”
“Béo bở cái cc, toàn là dưa vẹo táo nứt.” Triệu Tinh cầm hai hộp sữa chua, ném cho Tô Vận một hộp, “nhưng mà gặp được một người bạn cũ.”
Tô Vận bát quái: “Rất tuấn tú?”
Triệu Tinh suy nghĩ rồi gật đầu: “Xem như cũng nổi bật trong đám cực phẩm, cũng khoa tim mạch giống cậu đó.”
Tô Vận xé ống hút, cắm vào, không tiếng động hút sữa, mặt ranh ma hỏi: “Vậy còn không tán đi?”
Triệu Tinh: “Kết hôn rồi.”
“Xì!” Tô Vận nói giỡn: “Kết hôn sợ cái gì, dùng sức một chút ~”
Triệu Tinh lười nhác dựa vào lưng ghế, “Không dám, vợ anh ta rấ lợi hại, là thiên kim nhà giàu, một giây dẫm bẹp chúng ta. Đúng rồi, chàng soái ca cực phẩm có vợ này sắp thành đồng nghiệp của cậu đấy.”
Tô Vận: “Hả?”
Triệu Tinh: “Anh ta vừa về nước, nghe nói là viện của chúng ta mất nhiều tiền mới mời được về, cậu sắp được bổ mắt rồi nha.”
Tô Vận cắn ống hút: “Mất nhiều tiền mời về? Thật sự luôn.”
“Ừm.”
Tô Vận hơi mất mát, có vẻ lời Lâm Việt là thật.
Lâm Việt lại nhắn: 【 nhưng bọn anh có một cái nhóm chat của mấy người làm ăn, để anh giới thiệu em vào, như vậy anh tư không thể làm gì anh được. 】
Không đợi Tô Vận nhắn lại, Lâm Việt đã giới thiệu Tô Vận vào nhóm.
Lâm Việt lại nhắn tiếp: 【 chỗ này toàn là đàn ông, em cứ chờ đó đừng nói gì cả, em mà nói là lộ luôn đấy. 】
Tô Vận vừa thấy, a, nhóm tên là ‘ kinh thành hoa hoa công tử ’, thật là đủ mùi dung tục.
Trong nhóm ngoài cô ra có tận 69 tài khoản khác.
Tô Vận nhắn hỏi Lâm Việt nickname của anh tư là gì nhưng Lâm Việt lại giả chết, mấy phút không nhắn lại.
Tô Vận liền bắt đầu xem xét tên các thành viên trong nhóm, cô liếc mắt nhìn màn hình bỗng dưng chạm vào một cái tên khiến trước mắt cô tối đen, đại não trống rỗng.
Cô theo bản năng sờ sờ lưng mình, là chảy mồ hôi thật.
Bởi vì người thứ ba trong danh sách có một cái tên không thể rõ ràng hơn: ‘ Tưởng Mộ Thừa ’.
Tưởng Mộ Thừa có quen với anh tư, cũng quen cả Lâm Việt, nên ở trong cái nhóm này cũng không có gì lạ.
Cô nhìn tên của tất cả những người trong nhóm chat, thật sự toàn là những cái tên lớn trong giới thương nhân khiến cô bị doạ chết khiếp.
Trong tất cả đó chỉ có mỗi cô là một cô nhóc tên nickname rất trẩu.
Lúc này trong nhóm chat bắt đầu dậy sóng.
Vương mỗ mỗ: 【 Lâm Đại Việt, ‘ nghe đồn nửa thật nửa giả ’ là ai đấy? 】
Lưu mỗ mỗ: 【 cái này nick name nhìn qua rất quen thuộc nha. 】
Trì mỗ: 【 ừ, đích xác là rất quen mắt. 】
Triệu mỗ: 【 đổi tên thật xem nào! 】
Cao mỗ mỗ: 【 a, tôi nhớ ra rồi, ‘ nghe đồn nửa thật nửa giả ’ là người hai tháng trước bình luận ở Weibo anh tư như thể đã ngủ với anh ấy vậy, nickname này thật hay nha, ha ha, tôi cũng muốn đổi thành tên này, tôi cũng muốn ngủ cùng anh tư ~】
Vương mỗ mỗ: 【 cậu to gan gớm nhỉ, nhưng mà tôi cũng muốn ngủ với anh tư, hahaha, không biết tôi có là khẩu vị của anh tư không nữa ~ 】
Tôn mỗ: 【 nhất định là không rồi, anh tư là của anh ba nha ~】
Triệu mỗ: 【 nghe nói anh ba mỗi lần từ văn phòng anh tư bước ra hai chân đều mềm nhũn 】
Nội dung trong nhóm chat ngày càng dung tục, mọi người cười cả trận dài.
Tô Vận thật không dám nhìn thêm nữa.
Sau đó bỗng dưng họ dừng chat. Nhóm chat trở nên yên lặng. Nhưng chỉ một phút sau, mấy dòng trên màn hình di động thiếu chút nữa làm Tô Vận ngất xỉu.
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, là em đây ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, người ta nhớ anh lắm ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, người ta là Nghe đồn nửa thật nửa giả này, anh còn nhớ không? ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, đêm nay người ta muốn ngủ cùng anh ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, cả đêm nay người ta nghĩ về anh nè ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, em nghĩ em muốn ở trên ~】
…
Tất cả đều biến thành ‘nghe đồn nửa thật nửa giả, ngay cả hình đại diện cũng giống hệt.
Tô Vận xem đến hoa mắt, cô thề với trời đất mấy tin nhắn này không phải do cô viết ra.
Cô lật đật xem lại danh sách thành viên, cứu con đi, một nửa số người đổi thành ‘nghe đồn nửa thật nửa giả’.
Tô Vận chỉ có thể ngồi nhìn bọn họ chat chít với nhau, không nói nên lời.
Từ từ, lúc đó cô bình luận trên Weibo của Tưởng Mộ Thừa, như thế nào mà bọn họ lại nói người phụ nữ ngủ với anh tư?
Tưởng Mộ Thừa?
Anh tư?
Dùng chung tài khoản?
……
Không thể nào…
Tô Vận trong lòng lộp bộp một chút, anh tư cũng họ Tưởng…
Nghe có phần giống giống.
Màn sôi nổi trong nhóm chat vẫn còn tiếp tục.
Tưởng Mộ Thừa: 【 chán sống hết rồi hử? 】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, rốt cục anh cũng tới rồi, tất cả chúng em đều nhớ anh đến chết ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, đêm nay em muốn cởi váy, muốn lột áo sơmi anh ra ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, ôm người ta cái nào ~】
Nghe đồn nửa thật nửa giả: 【 anh tư, người ta nhớ anh mà ~】
Tưởng Mộ Thừa: 【… Nói tiếng người! 】
Sau đó anh nhắn: 【 mười giây sau các người không sửa lại tên, tôi có thể bảo đảm hệ thống công ty các người sẽ tê liệt! 】
【 anh tư, anh tư, em sai rồi, em lập tức sửa, lập tức sửa ngay. 】
【 anh tư, em nghe lời mà, em sửa bây giờ nè. 】
【 anh tư, anh từ từ nào, dù sao em cũng thổ lộ rồi, người ta thích anh thật mà ~ ha ha ha 】
….
Trong hai phút, những người trong nhóm chat đã thay đổi xong tên trở về như cũ.
Tưởng Mộ Thừa tag ‘nghe đồn nửa thật nửa giả’: 【 còn cậu, sao còn chưa đổi?! 】
Tô Vận nhìn tin nhắn, là Tưởng Mộ Thừa tag cô.
Vậy là anh còn chưa biết là cô, vẫn tưởng cô là người đàn ông nào đó.
Nhưng vấn đề là, cô sửa… sửa… thành cái gì mới được?
Tưởng Mộ Thừa: 【 mười 】
Tưởng Mộ Thừa: 【 chín 】
Tưởng Mộ Thừa: 【 tám 】
…
Tưởng Mộ Thừa: 【 ba 】
Tô Vận ban đầu không hiểu, đột nhiên cô nhận ra là Tưởng Mộ Thừa đang đếm ngược.
Cô sợ đến mức lạnh run cột sống, nhớ kỹ số WeChat của Tưởng Mộ Thừa rồi nhanh chóng thoát khỏi nhóm chat. Làm xong một loạt tay cô vẫn còn chút run run, ngón tay đều đã co rút.
Nhìn nhóm chat kia biến mất, cô thở ra một hơi dài.
Tô Vận nghiến răng nghiến lợi bát gọi cho Lâm Việt.
Giọng điệu Lâm Việt vẫn lười biếng như cũ, “Ừm, em tìm được anh tư rồi?”
Tô Vận lớn tiếng chất vấn: “Lâm Việt, con mịe nó nhà anh, anh lừa em!”
Lâm Việt cười: “Anh lừa em cái gì? Lừa em tiền hay sắc?”
Tô Vận: “Anh!!”
Lâm Việt: “Anh không lừa em mà, anh không hề phủ nhận chuyện Tưởng Mộ Thừa là anh tư.’
“Là ai nói Tưởng Mộ Thừa quen anh tư?”
“Trên đời này không phải bản thân mình quen thuộc với chính mình nhất sao? Anh không nói láo mà. Tô Vận, em xem xem, có phải không ai hiểu mình bằng chính mình không?”
Tô Vận: “…”
Đậu má!
Cô phát giác rằng trước mặt Lâm Việt vốn từ của mình luôn nghèo nàn thảm hại.
“Lâm Việt, em đắc tội với anh khi nào chứ!”
Lâm Việt đáp: “Bởi vì anh tư khó dễ anh, anh lại không dám đắc tội anh ấy, chỉ có thể bắt nạt em thôi.”
Tô Vận: “…”
Đây là cái logic gì vậy…
Tô Vận kinh hồn bạt vía hỏi: “Anh tư có thể không biết em là ai không? Đêm nay anh ấy mà tìm em tính sổ thì sao?”
Lâm Việt: “Sẽ không, anh ấy phải đến Thụy Sĩ, hiện tại đã ở sân bay, sẽ không đánh đổi công việc mà tìm em tính sổ.”
Tô Vận trong lòng nhẹ đi không ít, lại thuận miệng hỏi một câu: “Đã trễ thế này còn có chuyến bay sao?”
“Không có.”
Tô Vận: “…”
Hiện tại cô cảm giác mình và Lâm Việt là hai giống loài khác nhau.
Lâm Việt như đang uống nước, sau đó nói: “Vốn dĩ tối nay có một chuyến bay, kết quả bị chuyện của em làm chậm trễ, anh ấy phải dùng máy bay cá nhân, nếu không sẽ không kịp hội nghỉ của Tổng công ty RT.
Tô Vận: “…”
Tâm tình cô phức tạp khó có thể miêu tả được.
Nếu Tưởng Mộ Thừa biết cô chính là ‘nghe đồn nửa thật nửa giả’ không biết có bóp chết cô không?
*
Thời gian trôi nhanh đến tháng 10.
Tô Vận vẫn chưa gặp lại Tưởng Mộ Thừa kể từ sau hôm đó.
Kì nghỉ mười một ngày kết thúc, Điền Điềm đã quay lại đi làm, Tô Nịnh Nịnh cũng vào đoàn làm phim, và một bộ phim khác cũng đã xác định cô ấy là diễn viên chính.
Tô Vận liền bắt tay tìm nhà ở, cô muốn thuê một căn nhà gần bệnh viện, hoàn cảnh tương tự như khu vực trước kia là được. Nhưng tổng cộng số tiền cô có còn lại chỉ là 8 nghìn tệ, tính cả tiền lương tháng này.
Kể cả có không ăn không uống cũng không đủ chi trả 6 tháng tiền thuê nhà.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tìm sự giúp đỡ từ Lâm Việt, nhắn cho anh: 【 anh có bận không? 】
【 em có việc cần, anh luôn luôn không bận. 】
Tô Vận cười, hỏi: 【 có thể cho em mượn chút tiền không? Tháng sau nhận lương em trả anh. 】
Lâm Việt: 【 không cho, nhỡ em không trả thì sao. Em vay tiền làm gì? 】
Tô Vận bắt đầu lúi húi gõ gõ, gõ được nửa câu thì điện thoại báo Lâm Việt đang gọi tới.
“Sao lại thiếu tiền?”
Tô Vận nói thật: “Vâng, thật sự luôn, ba phần tư số lương em đều gửi về nhà, giờ muốn thuê nhà nhưng không đủ tiền.”
“Thuê nhà làm gì?”
Tô Vận liền đem kể đơn giản sự tình rồi hỏi anh: “Có thể cho em mượn không?”
Lâm Việt không chút suy nghĩ: “Không thể được. Nhưng anh có thể cho cho em mượn phòng ở, thay vì trả tiền thuê, em đưa căn phòng ở ký túc xá bệnh viện cho anh, được không?”
Tô Vận chưa kịp vui sướng đã phát hiện một hiện thực tàn nhẫn: “Chỗ nhà anh cao cấp như vậy, tiền thuê khẳng định không thể rẻ, kể cả có thu từng tháng một, sợ một tháng tiền lương của em không đủ.”
“Phòng là của anh, nhưng đã lâu không ở rồi cũn lãng phí, các em ở có thể quét tước vệ sinh, anh không có việc gì có thể đến ăn cơm ké, đẹp cả đôi đường tại sao lại sợ chứ?”
Tô Vận vẫn do dự, cô không muốn lợi dụng người khác, mà như vậy cô sẽ nợ Lâm Việt ngày càng nhiều, trên đời sợ nhất là món nợ ân tình, sẽ không biết trả bao nhiêu cho đủ.
“Tô Vận, anh không ép, mỗi tháng em phải chịu 8 ngàn tệ thuê nhà chi bằng đến ở nhà anh. Quan hệ giữa chúng ta như vậy, anh giúp đỡ em cũng là lẽ đương nhiên thôi. Hơn nữa con người của anh thích nhất là làm việc thiện. Được rồi, bên này anh còn có việc.”
“Ai…” Tô Vận còn chưa kịp nói Lâm Việt đã cúp máy.
Buổi chiều lúc vừa tan tầm, Tô Vận nhận được điện thoại của Lâm Việt, bảo cô đến quán cà phê đối diện đợi anh.
Tới rồi quán cà phê Tô Vận mới biết được hoá ra Lâm Việt đã làm xong hợp đồng thuê nhà ở.
Nhìn điệu bộ của Lâm Việt, Tô Vận không dám khách khí.
Hợp đồng xong xuôi, Lâm Việt đưa thẻ mở cửa, cũng giao cô trả phí điện nước.
Tô Vận thu nhận đồ: “Tối nay em mời anh ăn cơm.”
Lâm Việt đem hợp đồng cho vào túi, có chút vội vàng: “Lần tới đi, tối nay anh có chuyến bay đi New York. Đúng rồi, căn nhà đều được trang bị thiết bị thông minh, hướng dẫn sử dụng ở trong ngăn kéo bàn trà, em có không biết cái gì thì gọi điện cho số điện thoại trong đó nhé.”
Tô Vận: “…”
Cô còn tưởng rằng Lâm Việt bảo nếu không biết dùng thì gọi cho anh.
Lâm Việt uống mấy ngụm cà phê rồi rời đi.
Nhìn anh bước vội ra khỏi quán, trong lòng Tô Vận cảm động dâng trào.
Sau khi trở về ký túc xá, Tô Vận nhận được điện thoại của Điền Điềm, cô ấy muốn đi khám thai, kêu cô đi cùng, thực ra chủ yếu là để cô móc nối quan hệ.
Tô Vận mới vừa tắt di động, bạn cùng phòng Triệu Tinh bước vào, cởi áo khoác ra, hỏi Tô Vận: “Hôm nay không cần trực ban?”
Tô Vận lắc đầu: “Có đồng nghiệp thay ca. Aiz, cậu có quen ai bên khoa sản không? Bạn tớ mai muốn đi khám.”
Triệu Tinh: “Có thân một người, vừa lúc ngày mai cô ấy trực, sáng mai tớ sẽ nói với cô ấy một câu, các cậu đỡ phải xếp hàng.”
Tô Vận cười: “Chính là không muốn xếp hàng mới hỏi cậu đó.” rồi lại hỏi cô ấy: “Lúc này cậu đang học tiến sĩ, có món gì béo bở không?”
“Béo bở cái cc, toàn là dưa vẹo táo nứt.” Triệu Tinh cầm hai hộp sữa chua, ném cho Tô Vận một hộp, “nhưng mà gặp được một người bạn cũ.”
Tô Vận bát quái: “Rất tuấn tú?”
Triệu Tinh suy nghĩ rồi gật đầu: “Xem như cũng nổi bật trong đám cực phẩm, cũng khoa tim mạch giống cậu đó.”
Tô Vận xé ống hút, cắm vào, không tiếng động hút sữa, mặt ranh ma hỏi: “Vậy còn không tán đi?”
Triệu Tinh: “Kết hôn rồi.”
“Xì!” Tô Vận nói giỡn: “Kết hôn sợ cái gì, dùng sức một chút ~”
Triệu Tinh lười nhác dựa vào lưng ghế, “Không dám, vợ anh ta rấ lợi hại, là thiên kim nhà giàu, một giây dẫm bẹp chúng ta. Đúng rồi, chàng soái ca cực phẩm có vợ này sắp thành đồng nghiệp của cậu đấy.”
Tô Vận: “Hả?”
Triệu Tinh: “Anh ta vừa về nước, nghe nói là viện của chúng ta mất nhiều tiền mới mời được về, cậu sắp được bổ mắt rồi nha.”
Tô Vận cắn ống hút: “Mất nhiều tiền mời về? Thật sự luôn.”
“Ừm.”
Tác giả :
Mộng Tiểu Nhị