Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Quyển 4 - Chương 34: Ngoại truyện: Mùa xuân (bốn)
Anh và Kỷ Oánh lên giường.
Giang Thiệu Cạnh nhíu chặt chân mày, không cách nào tưởng tượng ra được mọi chuyện lại có thể đi chệch đường ray thành ra như vậy.
Đến cuối cùng là sự tình xảy ra như thế nào? Khuya ngày hôm qua anh còn qua đêm ở nhà Vãn Vãn, muốn cho tình cảm của bản thân một cơ hội cuối cùng nhưng mà vẫn bị từ chối vô tình.
Ngay đến cả một cái KISS cũng không thể thì rốt cuộc anh đang kiên trì vì cái gì? Ngày hôm qua anh và Vãn Vãn đã ly hôn sau đó anh tham gia buổi họp báo tin tức.
Theo như ước định thì toàn bộ Yến Thiên Hạ đều đã là vật của trong túi của anh mà Giang Diệc Hãn cũng dễ dàng buông tha cho nó.
“Anh Hai là anh của em, giao Yến Thiên Hạ cho anh thì không có gì gọi là không cam lòng cả."
Tại sao Giang Diệc Hãn lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, không có một chút không đành lòng nào? Làm cho anh cảm giác một chút thắng lợi cũng không có! Còn sót lại chỉ toàn là trống vắng.
Cho nên anh uống rất nhiều rượu, ở quán bar, đối với phụ nữ đến bắt chuyện thì anh vô tâm nhưng cũng không từ chối, thậm chí cuối cùng còn mang một người phụ nữ về nhà.
Anh chỉ muốn chứng minh rằng toàn bộ thế giới không phải chỉ còn lại một mình anh mà thôi.
Mặt Giang Thiệu Cạnh đờ đẫn không thay đổi, dưới chăn anh đang không một mảnh vải che thân.
Bởi vì anh đột nhiên ngồi dậy làm cho Kỷ Oánh cũng theo đó mà tỉnh lại, con mắt xinh đẹp của cô mê mang trong mấy giây sau đó giống như sực nhớ ra điều gì đó, trong nháy mắt tỉnh táo lại, cô hoảng hốt kéo chăn che lên che lại thân thể trần truồng của mình.
"Cần gì phải giả bộ." Giang Thiệu Cạnh không quay đầu lại, lạnh lùng nói.
Tối ngày hôm qua là do cô chủ động ôm ấp yêu thương.
Nếu không thì người nằm ở đây bây giờ cũng không nhất định là cô.
Tối ngày hôm qua, việc lên giường cùng người nào đối với anh mà nói căn bản không có ý nghĩa.
Kỷ Oánh không nói tiếng nào, bọc cái mền, chân không đi xuống sàn tìm quần áo của mình.
Sự trầm mặc của cô khiến cho anh có chút ngoài ý muốn.
Cho nên bây giờ cô đang lấy lui làm tiến? Tối ngày hôm qua đánh bại nhiều người phụ nữ lom lom nhìn anh như vậy thì không thể nào không có một chút mục đích được, hơn nữa, còn có ——
Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo nhìn lướt qua ga giường.
Nơi đó có một vệt màu hồng khả nghi.
Anh lục lọi trí nhớ còn sót lại, tối ngày hôm qua anh không chút thương hương tiếc ngọc, mạnh mẽ vô tình xâm nhập vào trong cơ thể cô khiến cô đau đến mức thét lên từng tiếng.
Giang Thiệu Cạnh cười lạnh.
Vì người nào đó thật sự rất thích "Diễn".
"Ra giá đi." Anh thích tiền trao cháo múc.
Động tác mặc quần áo của Kỷ Oánh đột nhiên cứng đờ, xoay người lại, nhìn thẳng vào anh: "Có ý gì?"
"Tối ngày hôm qua tôi chỉ kêu “một con gà” mà thôi, những thứ khác tôi đều không nhớ rõ lắm." Anh lạnh lùng nói, phủi sạch quan hệ giữa hai người.
Cô cho rằng chỉ cần làm giả một chút vết máu, làm bộ kêu đau mấy tiếng là có thể lừa gạt được anh? Nằm mơ!
Gương mặt Kỷ Oánh trắng xanh.
Người đàn ông này nói chuyện thật sự rất độc.
Suy nghĩ một chút, Kỷ Oánh giận quá hóa cười.
"Không cần cho tôi tiền, bởi vì tối ngày hôm qua tôi cũng đã gọi “một con vịt” rồi." Kỷ Oánh cười cực kì rạng rỡ.
Giang Thiệu Cạnh xụ mặt xuống, thật sự có ý định muốn đấu khẩu với cô một lần nữa.
Nụ cười của Kỷ Oánh càng sâu hơn, nhanh hơn anh một bước, tặng thêm một câu: "Còn là một con vịt một giây đã bắn."
Sắc mặt Giang Thiệu Cạnh đại biến, khuôn mặt cực kỳ kinh khủng.
Bộ dạng kia của anh giống như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô nhưng mà Kỷ Oánh chỉ nhún vai một cái, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, tấm tắc nói: "Vốn là tôi còn muốn trả cho anh một ít tiền, nhưng biểu hiện của anh thật sự quá kém, vừa mới tiến vào đã ‘pằng’, cả quá trình là mười giây hay là hai mươi giây nhỉ? Ai, làm hại tôi đến cơ hội giả bộ cũng không có."
Giang Thiệu Cạnh muốn giết người.
“Chết tiệt, rõ ràng tối thiểu cũng là năm phút đồng hồ!" Anh rống to.
Không có một người đàn ông nào có thể chịu được loại vũ nhục này!
"Nhìn đi, chính anh cũng thừa nhận chỉ năm phút đồng hồ là no chết rồi, anh không thấy xấu hổ hả!" Kỷ Oánh dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh.
Hừ, những thứ khác đều không nhớ? Cái rắm!
Sắc mặt Giang Thiệu Cạnh xanh lét từ trên xuống dưới.
"Thôi, tôi cũng không muốn so đo quá nhiều với một lão xử nam*, tôi không lấy phí bồi thường tinh thần của anh cho nên anh cũng cất tiền của mình vào đi." Đưa lưng về phía anh, Kỷ Oánh bắt đầu thoải mái mặc quần áo.
*lão xử nam: cái này mấy bạn biết rồi chứ. Là già mà còn là trai tân.
Đường cong phần lưng của cô rất đẹp… rất đẹp, tối ngày hôm qua anh chính là đè ép lên lưng của cô, từ phía sau mở một cuộc tiến công mãnh liệt.
Cô đau đến khom người, không ngừng cầu xin anh tha thứ, còn có ——
"Giang Thiệu Cạnh, em thích anh..." Thật ra thì dáng vẻ nhu nhu nhược nhược ở trên giường của cô rất đẹp.
Giang Thiệu Cạnh siết chặt nắm đấm, không muốn nghĩ về đoạn sỉ nhục kia nữa.
Cánh tay cầm ví tiền đặt ở tủ đầu giường cứng ngắc, cho dù có làm thế nào cũng không hoạt động lại được.
Nếu hiện tại anh đưa tiền thì chẳng khác nào biến thành phí bồi thường tinh thần? Cách nói này lại khiến cho sắc mặt của anh xanh mét một lần nữa.
Sau lưng thật lâu không có bất kỳ tiếng vang nào.
Kỷ Oánh quay đầu lại, cười như không cười thuận miệng nói: "Làm gì không lên tiếng vậy, sẽ không thật sự bị tôi nói trúng đấy chứ, tối ngày hôm qua là lần đầu tiên của anh hả? !" Tối ngày hôm qua không biết có phải là do tác dụng của rượu cồn hay không mà sức lực của anh rất lớn hơn nữa vừa đúng cô lại là lần đầu tiên, bị anh làm liên tục thật sự là….
Trên gương mặt xanh mét của anh hiện lên một vệt hồng khả nghi.
"Đúng rồi? Không thể nào, cho nên liền bắn?" Kỷ Oánh trợn to mắt, quả thật không thể tin.
"Tôi… không… có… bắn… liền!" Anh thận trọng thanh minh. Đôi con mắt giống như muốn phun lửa.
Kỷ Oánh phì cười, đột nhiên cô nhanh trí nhận ra điều gì đó, gương mặt xinh đẹp thuần khiết chậm rãi lộ ra một loại nụ cười của ác ma: "Tôi muốn đi nói cho giới truyền thông biết Tổng giám đốc Yến Thiên Hạ Giang Thiệu Cạnh chỉ cần một giây là bắn!"
Anh cực kì giận dữ, lập tức kéo cô trở lại, vững vàng đè trên giường.
Người phụ nữ này luôn khiến anh có loại suy nghĩ muốn bóp chết cô.
"Kỷ Oánh, nếu cô dám nói lung tung với truyền thông thì tôi sẽ giết chết cô!" Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đến đàn ông, sĩ khả sát bất khả nhục!
Kỷ Oánh bị siết đến mức hô hấp trở nên rất cạn, nụ cười có chút vặn vẹo, nhưng mà cô vẫn cố gắng khẽ động đậy khóe môi: "Tôi...Những điều tôi nói đều là sự thật ..."
Cô còn dám nói!
"Nói đi, tuyệt đối không đi nói lung tung với bên ngoài!" Anh thật sự là vội muốn chết! Gấp đến rất muốn hủy thi diệt vết.
"Miệng, ở... trên người…của tôi…Tôi, khụ, tôi muốn nói thế nào...Anh...anh không thể xen vào... được…"
Tay Giang Thiệu Cạnh tăng thêm lực, nhưng mà người phụ nữ này chính là không chịu cầu xin, đúng lúc cô sắp hít thở không thông thì Giang Thiệu Cạnh ảo não thu tay lại.
Thật sự là lần đầu tiên thấy được một người phụ nữ to gan lớn mật như vậy.
Kỷ Oánh vuốt ngực, rất cố gắng mới tìm về hô hấp của mình, sau đó lập tức nở nụ cười: "Giang Thiệu Cạnh, bây giờ trên tay tôi đang nắm giữ bí mật không thể cho ai biết của anh!" Chuyện sai nhất mà anh làm tối ngày hôm qua chính là ở trong quán bar nói ai uống nhiều nhất thì sẽ mang người đó về nhà.
Cô vậy mà uống hết ba bình rượu đỏ, sau đó say lợi hại cướp anh vào tay mình.
"Cô... rốt cuộc cô muốn như thế nào!" Giang Thiệu Cạnh thất bại, tức giận rống.
Anh…anh thật sự là...
Thua bởi hầm cầu rồi !
Kỷ Oánh không có hoan hô, ngược lại trầm mặc, sau một chốc lát cô tiến lên vòng tay qua eo anh.
"Tôi muốn làm người phụ nữ của anh." Cô nói lên yêu cầu của mình: "Tôi không muốn một đêm, cái tôi muốn là rất nhiều… rất nhiều đêm."
Giang Thiệu Cạnh lãnh lẽo hít một hơi.
Thật là một người phụ nữ tham lam vô sỉ!
"Tôi không thể nào cưới cô." Anh không muốn cho cô ảo tưởng.
Hôn nhân của anh chỉ được xây dựng dựa trên lợi ích, về phần Vãn Vãn, anh ——
Nhất thời là bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn.
Kỷ Oánh cứng lại, sau đó cười tươi như hoa nở: "Tôi cũng vậy, cũng chưa nói là muốn gả cho anh."
Cho nên ý của cô là?
“Làm tình nhân ấm giường." Cô cười rất tùy ý.
"Người tình?” Anh hơi nhíu mày.
Anh chưa từng nuôi người tình, cũng chưa bao giờ có ý tưởng này.
Nhưng mà tối ngày hôm qua, quả thật là anh có cảm giác rất sảng khoái.
Thành thật mà nói thì anh cũng muốn có lần thứ hai.
Suy nghĩ của cô, hừ, được lắm.
"Nằm mơ!" Nhưng anh lại không muốn cùng cô có quan hệ lâu dài.
"Tôi sẽ gọi điện thoại cho tòa soạn báo!" Kỷ Oánh nhảy xuống giường.
"Cô quay trở lại cho tôi!" Anh gấp gáp rống lên.
...
Sau đó Kỷ Oánh thật sự trở thành người phụ nữ của anh.
Hai người không có ở chung nhưng mà cho dù có chuyện gì bận rộn đi nữa thì mỗi tuần chắc chắn sẽ gặp nhau một hai lần. Mới đầu bọn họ rất ít nói chuyện, tất cả thời gian gần như đều ở trên giường.
Sau lại bởi vì Kỷ Oánh cứ nói đông nói tây bên tai anh, để cho lỗ tai của mình được thanh tịnh trong khi ngủ, thời gian anh mang cô về nhà từ mười giờ tối từ từ biến thành tám giờ, sáu giờ...
Tiếp đó hai người lại cùng nhau dùng cơm, để cho cô nói đủ như vậy thời điểm yêu cái miệng của cô mới nghỉ ngơi.
Tài nấu nướng của Kỷ Oánh quả thật rất tốt, so với Vãn Vãn thì tốt hơn không chỉ mấy trăm lần, thức ăn cô làm ra hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình của cô, rất ấm áp.
Khiến cho anh dần dần nguyện ý gặp nhau, ở chung với nhau nhiều hơn một chút.
...
Sáng sớm Vãn Vãn sinh đứa bé cũng là như thế.
Anh là đàn ông trưởng thành, hiện tại lại là một thương nhân thành công, nuôi một hai người tình là điều không thể tránh khỏi.
Tính tình của anh và Kỷ Oánh rất không hợp nhau, luôn luôn đối đầu, không ai nhường ai, nhưng mà ở trên phương diện khác thì lại rất phù hợp.
Anh rất thích loại vận động giống như chạy marathon này, không cần nghĩ gì cả, buông lỏng để cho giác quan phụ trách.
Như vậy tim cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
“Anh Hai, anh tới bệnh viện XX được không? Vãn Vãn gần sinh rồi!" Cho nên mới sáng sớm mà Giang Diệc Hãn đã muốn khoe khoang rồi? …, Anh thật sự muốn điên cuồng mắng nó dừng lại.
Nhưng mà.
"Xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Giang Diệc Hãn không đúng.
"Vãn Vãn khó sinh ——" Giang Diệc Hãn hơi nức nở.
Cả người anh rối rắm lẫn kinh ngạc.
“Anh đi đâu vậy?" Thấy anh vội vàng xuống giường mặc quần áo, Kỷ Oánh đang nửa mê nửa tỉnh cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nội dung trong điện thoại mới vừa rồi cô cũng nghe được ít nhiều.
Mà cô cũng biết Vãn Vãn là ai.
Nhìn anh từ trên giường của cô vội vàng đi xuống chạy như bay đến bên cạnh người phụ nữ khác, cảm giác này thật sự rất khó chịu
Anh hoàn toàn không để ý đến cô.
“Cô ấy sinh con thì mắc mớ gì tới anh, anh cũng đâu phải là ba của đứa bé." Kỷ Oánh xuống giường, ngăn lại không để cho anh đi.
Cô quá phận rồi!
Gương mặt Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng, chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài, vì vậy tất cả không kiên nhẫn đều hiện lên trên khuôn mặt: "Tôi sẽ đầu tư một bộ phim mới, để cho cô làm nữ chính, được chưa?"
Dù sao thì hiện tại anh có rất nhiều tiền, muốn xài như thế nào thì xài như thế ấy.
Kỷ Oánh cứng lại.
"Cho nên, ý của anh là ——" Giọng nói của cô cực kì lạnh lẽo.
Cô ở bên anh bốn tháng là để đổi lấy đáp án này?
“Nếu còn muốn làm nữ chính thì nhanh chóng tránh ra xa một chút!" Anh không chút khách khí.
Lập tức chạy tới bệnh viện.
Cả người Kỷ Oánh run lên, không nói thêm gì nữa, cô nhường đường.
Giang Thiệu Cạnh dùng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi phòng của cô.
Giang Thiệu Cạnh nhíu chặt chân mày, không cách nào tưởng tượng ra được mọi chuyện lại có thể đi chệch đường ray thành ra như vậy.
Đến cuối cùng là sự tình xảy ra như thế nào? Khuya ngày hôm qua anh còn qua đêm ở nhà Vãn Vãn, muốn cho tình cảm của bản thân một cơ hội cuối cùng nhưng mà vẫn bị từ chối vô tình.
Ngay đến cả một cái KISS cũng không thể thì rốt cuộc anh đang kiên trì vì cái gì? Ngày hôm qua anh và Vãn Vãn đã ly hôn sau đó anh tham gia buổi họp báo tin tức.
Theo như ước định thì toàn bộ Yến Thiên Hạ đều đã là vật của trong túi của anh mà Giang Diệc Hãn cũng dễ dàng buông tha cho nó.
“Anh Hai là anh của em, giao Yến Thiên Hạ cho anh thì không có gì gọi là không cam lòng cả."
Tại sao Giang Diệc Hãn lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, không có một chút không đành lòng nào? Làm cho anh cảm giác một chút thắng lợi cũng không có! Còn sót lại chỉ toàn là trống vắng.
Cho nên anh uống rất nhiều rượu, ở quán bar, đối với phụ nữ đến bắt chuyện thì anh vô tâm nhưng cũng không từ chối, thậm chí cuối cùng còn mang một người phụ nữ về nhà.
Anh chỉ muốn chứng minh rằng toàn bộ thế giới không phải chỉ còn lại một mình anh mà thôi.
Mặt Giang Thiệu Cạnh đờ đẫn không thay đổi, dưới chăn anh đang không một mảnh vải che thân.
Bởi vì anh đột nhiên ngồi dậy làm cho Kỷ Oánh cũng theo đó mà tỉnh lại, con mắt xinh đẹp của cô mê mang trong mấy giây sau đó giống như sực nhớ ra điều gì đó, trong nháy mắt tỉnh táo lại, cô hoảng hốt kéo chăn che lên che lại thân thể trần truồng của mình.
"Cần gì phải giả bộ." Giang Thiệu Cạnh không quay đầu lại, lạnh lùng nói.
Tối ngày hôm qua là do cô chủ động ôm ấp yêu thương.
Nếu không thì người nằm ở đây bây giờ cũng không nhất định là cô.
Tối ngày hôm qua, việc lên giường cùng người nào đối với anh mà nói căn bản không có ý nghĩa.
Kỷ Oánh không nói tiếng nào, bọc cái mền, chân không đi xuống sàn tìm quần áo của mình.
Sự trầm mặc của cô khiến cho anh có chút ngoài ý muốn.
Cho nên bây giờ cô đang lấy lui làm tiến? Tối ngày hôm qua đánh bại nhiều người phụ nữ lom lom nhìn anh như vậy thì không thể nào không có một chút mục đích được, hơn nữa, còn có ——
Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo nhìn lướt qua ga giường.
Nơi đó có một vệt màu hồng khả nghi.
Anh lục lọi trí nhớ còn sót lại, tối ngày hôm qua anh không chút thương hương tiếc ngọc, mạnh mẽ vô tình xâm nhập vào trong cơ thể cô khiến cô đau đến mức thét lên từng tiếng.
Giang Thiệu Cạnh cười lạnh.
Vì người nào đó thật sự rất thích "Diễn".
"Ra giá đi." Anh thích tiền trao cháo múc.
Động tác mặc quần áo của Kỷ Oánh đột nhiên cứng đờ, xoay người lại, nhìn thẳng vào anh: "Có ý gì?"
"Tối ngày hôm qua tôi chỉ kêu “một con gà” mà thôi, những thứ khác tôi đều không nhớ rõ lắm." Anh lạnh lùng nói, phủi sạch quan hệ giữa hai người.
Cô cho rằng chỉ cần làm giả một chút vết máu, làm bộ kêu đau mấy tiếng là có thể lừa gạt được anh? Nằm mơ!
Gương mặt Kỷ Oánh trắng xanh.
Người đàn ông này nói chuyện thật sự rất độc.
Suy nghĩ một chút, Kỷ Oánh giận quá hóa cười.
"Không cần cho tôi tiền, bởi vì tối ngày hôm qua tôi cũng đã gọi “một con vịt” rồi." Kỷ Oánh cười cực kì rạng rỡ.
Giang Thiệu Cạnh xụ mặt xuống, thật sự có ý định muốn đấu khẩu với cô một lần nữa.
Nụ cười của Kỷ Oánh càng sâu hơn, nhanh hơn anh một bước, tặng thêm một câu: "Còn là một con vịt một giây đã bắn."
Sắc mặt Giang Thiệu Cạnh đại biến, khuôn mặt cực kỳ kinh khủng.
Bộ dạng kia của anh giống như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô nhưng mà Kỷ Oánh chỉ nhún vai một cái, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, tấm tắc nói: "Vốn là tôi còn muốn trả cho anh một ít tiền, nhưng biểu hiện của anh thật sự quá kém, vừa mới tiến vào đã ‘pằng’, cả quá trình là mười giây hay là hai mươi giây nhỉ? Ai, làm hại tôi đến cơ hội giả bộ cũng không có."
Giang Thiệu Cạnh muốn giết người.
“Chết tiệt, rõ ràng tối thiểu cũng là năm phút đồng hồ!" Anh rống to.
Không có một người đàn ông nào có thể chịu được loại vũ nhục này!
"Nhìn đi, chính anh cũng thừa nhận chỉ năm phút đồng hồ là no chết rồi, anh không thấy xấu hổ hả!" Kỷ Oánh dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh.
Hừ, những thứ khác đều không nhớ? Cái rắm!
Sắc mặt Giang Thiệu Cạnh xanh lét từ trên xuống dưới.
"Thôi, tôi cũng không muốn so đo quá nhiều với một lão xử nam*, tôi không lấy phí bồi thường tinh thần của anh cho nên anh cũng cất tiền của mình vào đi." Đưa lưng về phía anh, Kỷ Oánh bắt đầu thoải mái mặc quần áo.
*lão xử nam: cái này mấy bạn biết rồi chứ. Là già mà còn là trai tân.
Đường cong phần lưng của cô rất đẹp… rất đẹp, tối ngày hôm qua anh chính là đè ép lên lưng của cô, từ phía sau mở một cuộc tiến công mãnh liệt.
Cô đau đến khom người, không ngừng cầu xin anh tha thứ, còn có ——
"Giang Thiệu Cạnh, em thích anh..." Thật ra thì dáng vẻ nhu nhu nhược nhược ở trên giường của cô rất đẹp.
Giang Thiệu Cạnh siết chặt nắm đấm, không muốn nghĩ về đoạn sỉ nhục kia nữa.
Cánh tay cầm ví tiền đặt ở tủ đầu giường cứng ngắc, cho dù có làm thế nào cũng không hoạt động lại được.
Nếu hiện tại anh đưa tiền thì chẳng khác nào biến thành phí bồi thường tinh thần? Cách nói này lại khiến cho sắc mặt của anh xanh mét một lần nữa.
Sau lưng thật lâu không có bất kỳ tiếng vang nào.
Kỷ Oánh quay đầu lại, cười như không cười thuận miệng nói: "Làm gì không lên tiếng vậy, sẽ không thật sự bị tôi nói trúng đấy chứ, tối ngày hôm qua là lần đầu tiên của anh hả? !" Tối ngày hôm qua không biết có phải là do tác dụng của rượu cồn hay không mà sức lực của anh rất lớn hơn nữa vừa đúng cô lại là lần đầu tiên, bị anh làm liên tục thật sự là….
Trên gương mặt xanh mét của anh hiện lên một vệt hồng khả nghi.
"Đúng rồi? Không thể nào, cho nên liền bắn?" Kỷ Oánh trợn to mắt, quả thật không thể tin.
"Tôi… không… có… bắn… liền!" Anh thận trọng thanh minh. Đôi con mắt giống như muốn phun lửa.
Kỷ Oánh phì cười, đột nhiên cô nhanh trí nhận ra điều gì đó, gương mặt xinh đẹp thuần khiết chậm rãi lộ ra một loại nụ cười của ác ma: "Tôi muốn đi nói cho giới truyền thông biết Tổng giám đốc Yến Thiên Hạ Giang Thiệu Cạnh chỉ cần một giây là bắn!"
Anh cực kì giận dữ, lập tức kéo cô trở lại, vững vàng đè trên giường.
Người phụ nữ này luôn khiến anh có loại suy nghĩ muốn bóp chết cô.
"Kỷ Oánh, nếu cô dám nói lung tung với truyền thông thì tôi sẽ giết chết cô!" Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đến đàn ông, sĩ khả sát bất khả nhục!
Kỷ Oánh bị siết đến mức hô hấp trở nên rất cạn, nụ cười có chút vặn vẹo, nhưng mà cô vẫn cố gắng khẽ động đậy khóe môi: "Tôi...Những điều tôi nói đều là sự thật ..."
Cô còn dám nói!
"Nói đi, tuyệt đối không đi nói lung tung với bên ngoài!" Anh thật sự là vội muốn chết! Gấp đến rất muốn hủy thi diệt vết.
"Miệng, ở... trên người…của tôi…Tôi, khụ, tôi muốn nói thế nào...Anh...anh không thể xen vào... được…"
Tay Giang Thiệu Cạnh tăng thêm lực, nhưng mà người phụ nữ này chính là không chịu cầu xin, đúng lúc cô sắp hít thở không thông thì Giang Thiệu Cạnh ảo não thu tay lại.
Thật sự là lần đầu tiên thấy được một người phụ nữ to gan lớn mật như vậy.
Kỷ Oánh vuốt ngực, rất cố gắng mới tìm về hô hấp của mình, sau đó lập tức nở nụ cười: "Giang Thiệu Cạnh, bây giờ trên tay tôi đang nắm giữ bí mật không thể cho ai biết của anh!" Chuyện sai nhất mà anh làm tối ngày hôm qua chính là ở trong quán bar nói ai uống nhiều nhất thì sẽ mang người đó về nhà.
Cô vậy mà uống hết ba bình rượu đỏ, sau đó say lợi hại cướp anh vào tay mình.
"Cô... rốt cuộc cô muốn như thế nào!" Giang Thiệu Cạnh thất bại, tức giận rống.
Anh…anh thật sự là...
Thua bởi hầm cầu rồi !
Kỷ Oánh không có hoan hô, ngược lại trầm mặc, sau một chốc lát cô tiến lên vòng tay qua eo anh.
"Tôi muốn làm người phụ nữ của anh." Cô nói lên yêu cầu của mình: "Tôi không muốn một đêm, cái tôi muốn là rất nhiều… rất nhiều đêm."
Giang Thiệu Cạnh lãnh lẽo hít một hơi.
Thật là một người phụ nữ tham lam vô sỉ!
"Tôi không thể nào cưới cô." Anh không muốn cho cô ảo tưởng.
Hôn nhân của anh chỉ được xây dựng dựa trên lợi ích, về phần Vãn Vãn, anh ——
Nhất thời là bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn.
Kỷ Oánh cứng lại, sau đó cười tươi như hoa nở: "Tôi cũng vậy, cũng chưa nói là muốn gả cho anh."
Cho nên ý của cô là?
“Làm tình nhân ấm giường." Cô cười rất tùy ý.
"Người tình?” Anh hơi nhíu mày.
Anh chưa từng nuôi người tình, cũng chưa bao giờ có ý tưởng này.
Nhưng mà tối ngày hôm qua, quả thật là anh có cảm giác rất sảng khoái.
Thành thật mà nói thì anh cũng muốn có lần thứ hai.
Suy nghĩ của cô, hừ, được lắm.
"Nằm mơ!" Nhưng anh lại không muốn cùng cô có quan hệ lâu dài.
"Tôi sẽ gọi điện thoại cho tòa soạn báo!" Kỷ Oánh nhảy xuống giường.
"Cô quay trở lại cho tôi!" Anh gấp gáp rống lên.
...
Sau đó Kỷ Oánh thật sự trở thành người phụ nữ của anh.
Hai người không có ở chung nhưng mà cho dù có chuyện gì bận rộn đi nữa thì mỗi tuần chắc chắn sẽ gặp nhau một hai lần. Mới đầu bọn họ rất ít nói chuyện, tất cả thời gian gần như đều ở trên giường.
Sau lại bởi vì Kỷ Oánh cứ nói đông nói tây bên tai anh, để cho lỗ tai của mình được thanh tịnh trong khi ngủ, thời gian anh mang cô về nhà từ mười giờ tối từ từ biến thành tám giờ, sáu giờ...
Tiếp đó hai người lại cùng nhau dùng cơm, để cho cô nói đủ như vậy thời điểm yêu cái miệng của cô mới nghỉ ngơi.
Tài nấu nướng của Kỷ Oánh quả thật rất tốt, so với Vãn Vãn thì tốt hơn không chỉ mấy trăm lần, thức ăn cô làm ra hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình của cô, rất ấm áp.
Khiến cho anh dần dần nguyện ý gặp nhau, ở chung với nhau nhiều hơn một chút.
...
Sáng sớm Vãn Vãn sinh đứa bé cũng là như thế.
Anh là đàn ông trưởng thành, hiện tại lại là một thương nhân thành công, nuôi một hai người tình là điều không thể tránh khỏi.
Tính tình của anh và Kỷ Oánh rất không hợp nhau, luôn luôn đối đầu, không ai nhường ai, nhưng mà ở trên phương diện khác thì lại rất phù hợp.
Anh rất thích loại vận động giống như chạy marathon này, không cần nghĩ gì cả, buông lỏng để cho giác quan phụ trách.
Như vậy tim cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
“Anh Hai, anh tới bệnh viện XX được không? Vãn Vãn gần sinh rồi!" Cho nên mới sáng sớm mà Giang Diệc Hãn đã muốn khoe khoang rồi? …, Anh thật sự muốn điên cuồng mắng nó dừng lại.
Nhưng mà.
"Xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Giang Diệc Hãn không đúng.
"Vãn Vãn khó sinh ——" Giang Diệc Hãn hơi nức nở.
Cả người anh rối rắm lẫn kinh ngạc.
“Anh đi đâu vậy?" Thấy anh vội vàng xuống giường mặc quần áo, Kỷ Oánh đang nửa mê nửa tỉnh cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nội dung trong điện thoại mới vừa rồi cô cũng nghe được ít nhiều.
Mà cô cũng biết Vãn Vãn là ai.
Nhìn anh từ trên giường của cô vội vàng đi xuống chạy như bay đến bên cạnh người phụ nữ khác, cảm giác này thật sự rất khó chịu
Anh hoàn toàn không để ý đến cô.
“Cô ấy sinh con thì mắc mớ gì tới anh, anh cũng đâu phải là ba của đứa bé." Kỷ Oánh xuống giường, ngăn lại không để cho anh đi.
Cô quá phận rồi!
Gương mặt Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng, chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài, vì vậy tất cả không kiên nhẫn đều hiện lên trên khuôn mặt: "Tôi sẽ đầu tư một bộ phim mới, để cho cô làm nữ chính, được chưa?"
Dù sao thì hiện tại anh có rất nhiều tiền, muốn xài như thế nào thì xài như thế ấy.
Kỷ Oánh cứng lại.
"Cho nên, ý của anh là ——" Giọng nói của cô cực kì lạnh lẽo.
Cô ở bên anh bốn tháng là để đổi lấy đáp án này?
“Nếu còn muốn làm nữ chính thì nhanh chóng tránh ra xa một chút!" Anh không chút khách khí.
Lập tức chạy tới bệnh viện.
Cả người Kỷ Oánh run lên, không nói thêm gì nữa, cô nhường đường.
Giang Thiệu Cạnh dùng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi phòng của cô.
Tác giả :
Đản đản 1113