Không Xứng
Chương 73: Phiên ngoại 03
Mấy ngày nay hiếm khi cô ấy mở miệng với anh.
Cô ấy cúi đầu, vô thức vân vê đầu ngón tay, dường như hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Em nghĩ kỹ rồi.”
Ngày đó bọn anh đứng trước toilet, thật sự không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng dưới nơi này, lần đầu tiên anh biết trái tim mình có thể đập mạnh đến thế.
Anh giả vờ hờ hững hỏi lại: “Sao?”
“Em thẳng thắn với anh.” Cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, “Từ lần đầu tiên gặp nhau đến bây giờ, em đều cố tình tiếp cận anh.”
Anh híp mắt, không ngờ lời mở đầu lại như vậy.
“Anh nghĩ rằng anh theo đuổi em, thật ra không phải. Em vẫn nói, em không phải fan của anh, em không nói dối. Em thật sự không phải fan của anh mà là người theo đuổi anh.”
Thật ra cô ấy không biết, đó là lời tỏ tình xúc động nhất mà anh từng nghe.
Dường như cô ấy thở phào nhẹ nhõm: “Em đã thẳng thắn rồi, anh còn thấy em đặc biệt nữa không?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Em nói em theo đuổi anh, vậy vì sao vừa lâm trận đã lùi bước?”
Cô ấy mím môi, nở nụ cười nhợt nhạt: “Thật ra em chỉ muốn ở gần anh một chút, không để ý đến hậu quả. Nhưng càng ở bên anh, em càng cảm thấy anh ở cao quá, em chỉ có thể ngước nhìn. Có lẽ em thích làm kẻ thầm mến anh hơn, em rất thích cảm giác ấy, đơn thuần không tạp chất.”
Cô ấy trả lời ngoài dự đoán của anh, anh nghĩ mình đã gặp được một cô gái thú vị: “Anh không thích người tự coi thường bản thân. Người anh thích, tuyệt đối không thể coi thường mình.”
Anh nói xong những lời này, thấy mắt cô ấy chấn động.
Cô ấy còn dám nói mình không có gì đặc biệt. Trừ cô ấy ra, còn có ai dám đùa giỡn trước mặt anh, phân cao thấp với anh, cuối cùng còn dám lật tẩy bản thân, nói anh biết cô có mưu tính, là người thủ đoạn.
Nếu người này không đặc biệt, vậy ai mới tính là đặc biệt đây?
Anh còn hiểu cô ấy hơn bản thân cô, rất lâu sau này, giữa bọn anh xảy ra vô vàn khúc mắc, hiểu lầm, thương tổn lẫn nhau. Khi rất nhiều người nghĩ rằng cô ấy là một kẻ không từ thủ đoạn, lạnh lùng vô tình thì anh biết, thủ đoạn của cô ấy chỉ để bảo vệ bản thân không bị tổn thương. Đôi khi chúng ta thân bất do kỷ, điểm ấy rất giống anh, không biết giải thích, cũng không giỏi thể hiện sự yếu mềm của bản thân. Anh cũng biết, cô ấy không cần người khác tin mình, cô ấy chỉ cần sự tin tưởng của anh. Và anh, sẽ luôn là người bảo vệ, tin tưởng cô ấy nhiều nhất.
Hai năm ở bên cô ấy là hai năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
Sau khi cô ấy ra đi, anh mới biết đó không chỉ là hai năm hạnh phúc, mà là hai năm anh khắc cốt ghi tâm.
Sau khi cô ấy ra đi, việc anh làm nhiều nhất là hồi tưởng. Hồi tưởng ngày bọn anh ở bên nhau, anh mới biết cô ấy là người rất có cá tính, tính cách cố chấp khó hiểu, vui hay không vui đều hiện rõ trên mặt. Nhưng cô ấy sẽ không làm nũng, thấu hiểu công việc của anh, chín chắn hơn nhiều so với các cô gái đồng trang lứa, sẽ không vì tin tức lá cải nhảm nhí mà truy hỏi anh, cũng sẽ không vì anh vắng mặt trong lễ tình nhân mà bất mãn. Và anh vì che chở cô ấy, không để cô ấy làm trợ lý nữa, nhưng tình cảm giữa bọn anh càng ngày càng sâu sắc, có thể vì hai người đều là người hiếm khi động chân tình, nên càng thêm cố gắng giữ gìn mối tình này.
Khi bọn anh bên nhau được một năm, anh cùng cô ấy trải qua sinh nhật 18 tuổi. Ngày đó đầu tiên cô ấy giận anh, trách anh không nên vội vã trở về khi tuyết lớn, nhưng anh cho rằng, sinh nhật cô ấy quan trọng hơn hết thảy. Sau khi anh tặng quà, cô ấy dần dịu lại, thật ra anh cảm thấy ngày đó cô ấy rất vui. Không phải cô ấy không bận lòng chuyện anh thường xuyên vắng mặt, mà cô ấy hiểu anh, cũng tôn trọng anh hơn cả. Cũng vào ngày hôm đó, bọn anh rốt cuộc đi quá giới hạn. Anh cũng không muốn cùng cô ấy sớm như vậy, cô ấy còn nhỏ, nhưng cô ấy rất cố chấp, còn nửa đùa nửa thật nói, muốn tặng anh một món quà lớn, nếu sau này bọn anh chia tay, cũng không có gì tiếc nuối.
Anh rất sợ hãi, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay, nhưng vì sao cô ấy lại có ý nghĩ kỳ lạ này? Đêm đó anh mới biết, bọn anh đều là người mạnh mẽ, dù cô ấy có bất an, cũng che dấu rất khá.
Anh hơi giận, nên quá trình cũng không nhẹ nhàng gì, sau đó anh ôm cô ấy, nói bên tai: “Bây giờ là người của anh, sẽ không thể rời xa anh.”
Cô ấy cúi đầu chôn trong lòng anh một lúc lâu, sau đó mới khẽ gật đầu, rồi anh thấy trước ngực mình thấm vài giọt lệ.
Ngày ấy bọn anh vô cùng hạnh phúc, cũng suy nghĩ vấn đề quá mức đơn giản, không ngờ tai họa sắp ập đến, còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi cô ấy mang thai. Phần ký ức ấy, anh thật sự không muốn nhớ lại, nhưng nó luôn buộc chặt cùng những hồi ức ngọt ngào, chỉ cần anh nhớ lại quá khứ, sẽ không thể tránh những ký ức kinh hoàng ấy.
Khi anh biết mình không phải con ruột của ba, thế giới anh xây dựng hơn hai mươi năm, những tin tưởng và ngưỡng mộ, sụp đổ trong đêm.
Lúc này anh mới hiểu vì sao ba không hề quan tâm tới đứa bé trong bụng cô ấy, cũng không coi trọng quyết định của anh. Ông ta chỉ muốn anh biết, anh chỉ có thể phục tùng mới còn đường sống.
Cô ấy rất kiên cường, sẽ không dao động vì bất cứ ai, dù đối mặt với ba anh cũng không lùi bước. Tại thời điểm đen tối nhất của cuộc đời, cô ấy nghỉ học, vẫn ở bên cùng nhau đối mặt với thế giới đã vỡ nát trong anh, ôm anh, mỉm cười với anh, cùng tưởng tượng về đứa con sẽ đáng yêu như thế nào. Cô ấy nói, có con, anh sẽ có thế giới mới. Cô ấy còn nói, nếu đứa con giống anh sẽ là tốt nhất, cô ấy còn nhắc tới lần theo anh đến cô nhi viện nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh, mỉm cười nói cô rất thích đứa bé ấy, vì ánh mắt bé rất giống anh.
Khi đó, anh hiểu rõ, thế giới của anh, chỉ có cô ấy và đứa trẻ.
Sau khi cô ấy rời đi, có người từng hỏi anh, rốt cuộc vì sao lại thâm tình như thế. Anh nghĩ, câu hỏi này thật sự không cần phải trả lời, bởi đáp án đã rất rõ ràng.
Anh rất hận ba mình, ông ta giết con anh và người anh yêu nhất. Nhưng anh không hận cô ấy. Cô ấy chỉ quá đau mà thôi, khi đau đớn vượt quá mức chịu đựng của con người, tất sẽ phản lại, vậy nên, dù cô ấy chọn cách quên anh, anh vẫn cho rằng là anh không bảo vệ được cô ấy. Vì thế anh không ngăn cản cô ấy đi tìm cuộc sống mới tốt hơn.
Chưa có ai hỏi anh khi đó có cảm nhận gì, nhưng tất cả đều biết, anh rất tuyệt vọng.
Trữ Mạt Ly, cũng sẽ tuyệt vọng, dường như rất khó tin. Nhưng sự ra đi của cô ấy còn khiến anh đau khổ hơn cả ba mình.
Anh nhận nuôi cô nhi kia, đặt tên bé là Trữ Nguyện, nhũ danh Liễu Liễu, cái tên Liễu Liễu này mang ý nghĩa về cô, anh rất thích. Ngay sau đó, anh tuyên bố rời khỏi giới giải trí, chuyển xuống sau màn ảnh. Đoạn tình cảm hai năm ấy, trong phần đời còn lại, anh sẽ không quên.
Nhớ lại hai năm yêu nhau, phần nhiều đều là cô ấy bảo vệ anh, anh nghĩ, trong phần đời còn lại, hẳn là đến lượt anh. Anh thề không đến quấy rầy cuộc sống của cô, thậm chí không nghe về nó. Nhưng anh vẫn biết cô đã có người yêu mới, người kia rất vĩ đại, có lẽ cô ấy rất thích anh ta.
Anh đã cố gắng khống chế bản thân không đi tìm cô ấy, hai năm đầu rất đau khổ, sau đó hóa thành chết lặng. Quan hệ giữa anh và ba cũng đóng băng, vài năm không thăm hỏi, mà trong khoảng thời gian này, anh tìm thấy con gái ruột của ông. Anh biết ba anh luôn tìm kiếm con ruột của mình, vậy nên anh phong tỏa tin tức này, hơn nữa cố ý bồi dưỡng cô gái đó, nâng đỡ cô ta, khiến cô ta tin tưởng anh, rồi lợi dụng cô ta thương tổn ba mình.
Nhưng, cô ấy lại xuất hiện, đập tan cuộc sống phẳng lặng của anh.
Ngày đó, anh đứng sau cửa trộm ngắm cô dỗ Liễu Liễu ba tiếng, anh nghĩ nếu họ thật sự là mẹ con thì tốt đẹp biết bao nhiêu. Rồi sau đó, cô ấy nói với anh rằng cô rất thích Liễu Liễu, anh hỏi vì sao, cô ấy nói bé trông thật đáng yêu, cô vừa gặp liền yêu thích. Khi đó anh rất muốn hỏi cô ấy, có phải em thấy Liễu Liễu giống anh, mới có cảm giác như vậy không?
Rốt cuộc anh vẫn không hỏi, vì anh biết rõ quan hệ giữa bọn anh ngày đó.
Anh cố tình lạnh nhạt, hà khắc, gây khó dễ, để cô ấy rời xa anh. Rốt cuộc chỉ vì anh sợ hãi một ngày anh mất khống chế, phá hủy thế giới hiện tại của cô. Sau đó không lâu, anh biết mục đích cô tiếp cận mình, là cô ấy chủ động nói thẳng. Dường như lịch sử tái diễn, nhưng lòng người đã khác.
Trong quá khứ, cô ấy thẳng thắn vì anh. Mà hiện tại, cô cúi đầu vì một người đàn ông khác.
Cô ấy không hay khóc trước mặt anh, vậy mà người đàn ông kia lại khiến cô không ngừng rơi lệ.
Anh cố gắng trấn định, ký với cô một bản hợp đồng bí mật, anh có thể giúp cô, nhưng đồng thời yêu cầu cô không được tiết lộ thân thế của anh. Có lẽ vì quá nóng giận, anh đã đặt ra nhiều điều khoản bất công, nhưng cô lại ký không do dự.
Khi đó anh bỗng hiểu, cô ấy thật sự đã bỏ anh rồi.
Anh tự nhận mình là một người vô cùng kiên nhẫn. Nhưng ngày ấy về nhà, anh đập vỡ tất cả đồ đạc có thể đập, Liễu Liễu sợ hãi, khóc cả buổi tối. Sau đó anh vẫn không cam tâm, người cô ấy yêu là anh, cô ấy từng yêu anh như vậy, có thể sinh con cho anh, có thể chống đối cha anh, dựa vào cái gì mà người đàn ông kia có thể cướp cô ấy đi như thế!
Ted rốt cuộc nói với anh một câu: có thể cô ấy cũng không yêu người đàn ông kia như vậy, cô ấy chỉ hy vọng có người yêu mình, sau khi cô ấy bị thương, trong thời gian đó, cô ấy luôn mong có người đối xử tốt với mình, mà người đàn ông kia lại xuất hiện đúng lúc đó.
Anh bỗng nhiên nhớ lại ngày trước cô ấy từng nói về đối tượng lý tưởng của mình, cô ấy chỉ cần người nọ yêu mình là đủ.
Sau đó mỗi khi cô ấy nhắc tới cuộc hôn nhân nực cười và cả người đàn ông kia trước mặt anh, anh đều tự nói với mình, thật ra, người cô ấy yêu là anh, chẳng qua cô ấy quên mất mà thôi.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể sống khá hơn một chút.
Thời gian hạnh phúc nhất khi đó, là lúc cô ấy đến nhà anh chơi với Liễu Liễu, xem như anh ích kỷ, cũng muốn thực hiện chút ham muốn nhỏ nhoi này.
Anh bắt đầu yên tâm giúp cô phát triển sự nghiệp, vì không thể để cô phát hiện, nên rất nhiều việc phải tuyệt đối giữ bí mật. Cô ấy là một người thông minh, cũng hiểu những quy tắc trong vòng luẩn quẩn này. Tuy bề ngoài cô có rất nhiều scandal, nhưng thanh giả tự thanh, anh cố tình không giải quyết giúp cô, anh muốn nhìn xem người cô lựa chọn yêu cô đến đâu, có thấu hiểu cô, có thể mang lại hạnh phúc cho cô hay không. Mà bản thân cô ấy cũng có nhiều thủ đoạn, chỉ cần âm thầm làm giúp vài chuyện then chốt, cô ấy tuyệt đối có thể từng bước vượt qua Lôi Trì, vậy nên sự nghiệp nhanh chóng khởi sắc.
Đồng thời anh cũng sắp đặt kế hoạch cho An Thiến. Anh phải giữ chắc An Thiến, chuyện cô ta không muốn rời anh là con dao hai lưỡi, cô ta lại nhận ra anh đặc biệt quan tâm tới một người mới vào công ty. Anh không thể để An Thiến tìm ra bí mật của anh và cô ấy khi xưa, nếu tin tức này truyền ra, cô ấy sẽ biết mình bị mẹ lợi dụng. Anh không muốn cô ấy bị tổn thương thêm nữa, vì vậy anh chỉ có thể hé lộ chút tin tức cho An Thiến, để cô ta hiểu lầm rằng cô ấy giống vợ cũ của anh.
Mọi chuyện sau đó giống như nước chảy thuyền trôi, từng chuyện một xảy ra, hết thảy đều khó đoán. Kỳ thật anh biết cô ấy có tình cảm với chồng mình, vài năm trước khi scandal của cô ấy quá nhiều, anh thường nghe cô ấy gọi điện thoại giải thích với chồng, nhưng sự thật chứng minh, không phải ai cũng có thể hiểu giới giải trí thị thị phi phi. Sau đó cô ấy cũng lười giải thích, thật ra cô ấy như vậy rất dễ làm người khác hiểu lầm. Và khi cô ấy đã đóng cửa trái tim vì một người nào đó, thì sẽ không mở lại vì người ấy. Anh cũng không hỏi tới chuyện riêng của cô, nhưng Ted luôn giả vờ thuận miệng thông báo tình hình của cô ấy, ví dụ như tình cảm vợ chồng họ sứt mẻ, cô bị mẹ chồng bắt nạt. Hôn nhân như vậy, đừng nói hạnh phúc, ngay cả thoải mái còn không có, có lẽ kiên nhẫn và từ bỏ của anh chẳng đem lại kết quả gì. Khi anh thấy người đàn ông kia yêu cầu cô ly hôn là lúc anh không thể kiên nhẫn nữa, nếu hắn không thể mang lại hạnh phúc cho cô, vậy anh sẽ kéo cô trở về vòng tay của mình.
Anh 24 tuổi nhận thức cô gái tên là Trầm Khánh Khánh, Khánh Khánh, anh thích gọi tên em, mà giờ đây anh đang viết tên em lên bức thư này.
Những chuyện sau này, anh nghĩ em hẳn rất rõ ràng. 9 năm trước là em hao tổn tâm sức theo đuổi anh, 9 năm sau là anh hao tổn tâm sức theo đuổi em. Anh không muốn em nhớ lại quá khứ đau khổ ấy, nhưng anh nguyện cùng em chia sẻ hồi ức tốt đẹp của chúng ta.
Nhớ lại những gì chúng ta đã trải qua, chẳng cần hỏi yêu hay không yêu, cũng không cần biết ai yêu ai nhiều hơn. Anh đã đợi em 9 năm, mà em, dù quá khứ hay hiện tại, đều không rời xa anh. Vậy nên, chúng ta hãy bỏ lại quá khứ đau khổ ấy, anh nghĩ, đối với chúng ta mà nói, điều quan trọng nhất là mỗi ngày đều được ở bên nhau, em cùng anh, và những đứa trẻ của mình, tạo nên thế giới của chúng ta.
Vậy nên, Khánh Khánh, anh nghiêm túc hỏi em, em đồng ý lấy anh không?
Sau khi Trầm Khánh Khánh đọc xong bức thư, thất thần ngồi bệt xuống đất, Liễu Liễu chạy tới tìm cô, cô vừa quay đầu lại, khuôn mặt giàn giụa nước mắt dọa con gái hoảng sợ: “Mommy, mẹ làm sao vậy?”
“Mẹ không sao, mẹ có chút việc phải ra ngoài, con ở nhà ngoan, trông em cẩn thận.”
Trầm Khánh Khánh quệt nước mắt qua loa, vội đứng dậy, chạy ra cửa, xỏ giày chạy ra ngoài.
Trái tim cô giờ này tràn đầy chua xót ngọt ngào, vừa muốn khóc vừa muốn cười, bỗng nhớ tới hai ngày trước anh vẫn khóa mình trong phòng sách, chắc là ở trong đó viết thư. Mà giờ chỉ cần nhớ tới lá thư này thì nước mắt cô lại chực trào ra, cô không thể ngờ đây chính là lời cầu hôn của anh.
Cô vừa chạy ra ngoài cửa, bỗng sửng sốt, mà người đứng ngoài kia cũng sửng sốt.
“Sao anh lại ở đây, không phải anh đi tìm Hàn Thâm…” Cô bỗng hiểu ra, cái gì mà Kiều Hàn Thâm chứ, đó chỉ là cái cớ của anh thôi.
Trữ Mạt Ly hiếm khi xấu hổ cúi đầu ậm ừ, đi tới đưa tay lau nước mắt của cô. Anh vẫn rất bình tĩnh, có điều tay anh quá lạnh, khi chạm vào giọt lệ ấm áp thì không khỏi run rẩy.
Anh không có cách nào nhìn cô giàn giụa nước mắt, tuy anh đã đoán trước kết quả sẽ như vậy, cũng không hơn gì cô, thật ra khi viết lá thư này anh cũng rơi lệ mấy lần, nhưng anh không thể để cho thấy.
Anh cúi đầu, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô nói: “Không phải bảo em nhắn tin cho anh sao?”
Cô lắc đầu, hít hít cái mũi, bỗng kiễng chân ôm chặt cổ anh, hít sâu, hét lớn: “Em đồng ý, em yêu anh.”
Anh nói tình thâm như thế nào mới đáng giá cho em không rời không bỏ.
Em muốn hỏi, tình thâm như thế nào mới đáng giá cho anh đau khổ đợi chờ.
May mắn thay, đi dạo một vòng, chúng ta vẫn tìm thấy nhau, nối tiếp mối tình này.
Mạt Ly, Mạt Ly, em khắc tên anh vào tận đáy lòng. Đó chính là hạnh phúc. Anh chưa bao giờ rời bỏ em, như vậy xem ra là em không tốt. Anh tốt như vậy, nhưng anh đã nói anh không thích người tự coi thường mình, vậy nên, dù em không nhớ những hồi ức hạnh phúc của chúng ta, không sao cả, em thề rằng chúng ta nhất định sẽ có tương lai hạnh phúc.
Cô ấy cúi đầu, vô thức vân vê đầu ngón tay, dường như hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Em nghĩ kỹ rồi.”
Ngày đó bọn anh đứng trước toilet, thật sự không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng dưới nơi này, lần đầu tiên anh biết trái tim mình có thể đập mạnh đến thế.
Anh giả vờ hờ hững hỏi lại: “Sao?”
“Em thẳng thắn với anh.” Cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, “Từ lần đầu tiên gặp nhau đến bây giờ, em đều cố tình tiếp cận anh.”
Anh híp mắt, không ngờ lời mở đầu lại như vậy.
“Anh nghĩ rằng anh theo đuổi em, thật ra không phải. Em vẫn nói, em không phải fan của anh, em không nói dối. Em thật sự không phải fan của anh mà là người theo đuổi anh.”
Thật ra cô ấy không biết, đó là lời tỏ tình xúc động nhất mà anh từng nghe.
Dường như cô ấy thở phào nhẹ nhõm: “Em đã thẳng thắn rồi, anh còn thấy em đặc biệt nữa không?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Em nói em theo đuổi anh, vậy vì sao vừa lâm trận đã lùi bước?”
Cô ấy mím môi, nở nụ cười nhợt nhạt: “Thật ra em chỉ muốn ở gần anh một chút, không để ý đến hậu quả. Nhưng càng ở bên anh, em càng cảm thấy anh ở cao quá, em chỉ có thể ngước nhìn. Có lẽ em thích làm kẻ thầm mến anh hơn, em rất thích cảm giác ấy, đơn thuần không tạp chất.”
Cô ấy trả lời ngoài dự đoán của anh, anh nghĩ mình đã gặp được một cô gái thú vị: “Anh không thích người tự coi thường bản thân. Người anh thích, tuyệt đối không thể coi thường mình.”
Anh nói xong những lời này, thấy mắt cô ấy chấn động.
Cô ấy còn dám nói mình không có gì đặc biệt. Trừ cô ấy ra, còn có ai dám đùa giỡn trước mặt anh, phân cao thấp với anh, cuối cùng còn dám lật tẩy bản thân, nói anh biết cô có mưu tính, là người thủ đoạn.
Nếu người này không đặc biệt, vậy ai mới tính là đặc biệt đây?
Anh còn hiểu cô ấy hơn bản thân cô, rất lâu sau này, giữa bọn anh xảy ra vô vàn khúc mắc, hiểu lầm, thương tổn lẫn nhau. Khi rất nhiều người nghĩ rằng cô ấy là một kẻ không từ thủ đoạn, lạnh lùng vô tình thì anh biết, thủ đoạn của cô ấy chỉ để bảo vệ bản thân không bị tổn thương. Đôi khi chúng ta thân bất do kỷ, điểm ấy rất giống anh, không biết giải thích, cũng không giỏi thể hiện sự yếu mềm của bản thân. Anh cũng biết, cô ấy không cần người khác tin mình, cô ấy chỉ cần sự tin tưởng của anh. Và anh, sẽ luôn là người bảo vệ, tin tưởng cô ấy nhiều nhất.
Hai năm ở bên cô ấy là hai năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
Sau khi cô ấy ra đi, anh mới biết đó không chỉ là hai năm hạnh phúc, mà là hai năm anh khắc cốt ghi tâm.
Sau khi cô ấy ra đi, việc anh làm nhiều nhất là hồi tưởng. Hồi tưởng ngày bọn anh ở bên nhau, anh mới biết cô ấy là người rất có cá tính, tính cách cố chấp khó hiểu, vui hay không vui đều hiện rõ trên mặt. Nhưng cô ấy sẽ không làm nũng, thấu hiểu công việc của anh, chín chắn hơn nhiều so với các cô gái đồng trang lứa, sẽ không vì tin tức lá cải nhảm nhí mà truy hỏi anh, cũng sẽ không vì anh vắng mặt trong lễ tình nhân mà bất mãn. Và anh vì che chở cô ấy, không để cô ấy làm trợ lý nữa, nhưng tình cảm giữa bọn anh càng ngày càng sâu sắc, có thể vì hai người đều là người hiếm khi động chân tình, nên càng thêm cố gắng giữ gìn mối tình này.
Khi bọn anh bên nhau được một năm, anh cùng cô ấy trải qua sinh nhật 18 tuổi. Ngày đó đầu tiên cô ấy giận anh, trách anh không nên vội vã trở về khi tuyết lớn, nhưng anh cho rằng, sinh nhật cô ấy quan trọng hơn hết thảy. Sau khi anh tặng quà, cô ấy dần dịu lại, thật ra anh cảm thấy ngày đó cô ấy rất vui. Không phải cô ấy không bận lòng chuyện anh thường xuyên vắng mặt, mà cô ấy hiểu anh, cũng tôn trọng anh hơn cả. Cũng vào ngày hôm đó, bọn anh rốt cuộc đi quá giới hạn. Anh cũng không muốn cùng cô ấy sớm như vậy, cô ấy còn nhỏ, nhưng cô ấy rất cố chấp, còn nửa đùa nửa thật nói, muốn tặng anh một món quà lớn, nếu sau này bọn anh chia tay, cũng không có gì tiếc nuối.
Anh rất sợ hãi, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay, nhưng vì sao cô ấy lại có ý nghĩ kỳ lạ này? Đêm đó anh mới biết, bọn anh đều là người mạnh mẽ, dù cô ấy có bất an, cũng che dấu rất khá.
Anh hơi giận, nên quá trình cũng không nhẹ nhàng gì, sau đó anh ôm cô ấy, nói bên tai: “Bây giờ là người của anh, sẽ không thể rời xa anh.”
Cô ấy cúi đầu chôn trong lòng anh một lúc lâu, sau đó mới khẽ gật đầu, rồi anh thấy trước ngực mình thấm vài giọt lệ.
Ngày ấy bọn anh vô cùng hạnh phúc, cũng suy nghĩ vấn đề quá mức đơn giản, không ngờ tai họa sắp ập đến, còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi cô ấy mang thai. Phần ký ức ấy, anh thật sự không muốn nhớ lại, nhưng nó luôn buộc chặt cùng những hồi ức ngọt ngào, chỉ cần anh nhớ lại quá khứ, sẽ không thể tránh những ký ức kinh hoàng ấy.
Khi anh biết mình không phải con ruột của ba, thế giới anh xây dựng hơn hai mươi năm, những tin tưởng và ngưỡng mộ, sụp đổ trong đêm.
Lúc này anh mới hiểu vì sao ba không hề quan tâm tới đứa bé trong bụng cô ấy, cũng không coi trọng quyết định của anh. Ông ta chỉ muốn anh biết, anh chỉ có thể phục tùng mới còn đường sống.
Cô ấy rất kiên cường, sẽ không dao động vì bất cứ ai, dù đối mặt với ba anh cũng không lùi bước. Tại thời điểm đen tối nhất của cuộc đời, cô ấy nghỉ học, vẫn ở bên cùng nhau đối mặt với thế giới đã vỡ nát trong anh, ôm anh, mỉm cười với anh, cùng tưởng tượng về đứa con sẽ đáng yêu như thế nào. Cô ấy nói, có con, anh sẽ có thế giới mới. Cô ấy còn nói, nếu đứa con giống anh sẽ là tốt nhất, cô ấy còn nhắc tới lần theo anh đến cô nhi viện nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh, mỉm cười nói cô rất thích đứa bé ấy, vì ánh mắt bé rất giống anh.
Khi đó, anh hiểu rõ, thế giới của anh, chỉ có cô ấy và đứa trẻ.
Sau khi cô ấy rời đi, có người từng hỏi anh, rốt cuộc vì sao lại thâm tình như thế. Anh nghĩ, câu hỏi này thật sự không cần phải trả lời, bởi đáp án đã rất rõ ràng.
Anh rất hận ba mình, ông ta giết con anh và người anh yêu nhất. Nhưng anh không hận cô ấy. Cô ấy chỉ quá đau mà thôi, khi đau đớn vượt quá mức chịu đựng của con người, tất sẽ phản lại, vậy nên, dù cô ấy chọn cách quên anh, anh vẫn cho rằng là anh không bảo vệ được cô ấy. Vì thế anh không ngăn cản cô ấy đi tìm cuộc sống mới tốt hơn.
Chưa có ai hỏi anh khi đó có cảm nhận gì, nhưng tất cả đều biết, anh rất tuyệt vọng.
Trữ Mạt Ly, cũng sẽ tuyệt vọng, dường như rất khó tin. Nhưng sự ra đi của cô ấy còn khiến anh đau khổ hơn cả ba mình.
Anh nhận nuôi cô nhi kia, đặt tên bé là Trữ Nguyện, nhũ danh Liễu Liễu, cái tên Liễu Liễu này mang ý nghĩa về cô, anh rất thích. Ngay sau đó, anh tuyên bố rời khỏi giới giải trí, chuyển xuống sau màn ảnh. Đoạn tình cảm hai năm ấy, trong phần đời còn lại, anh sẽ không quên.
Nhớ lại hai năm yêu nhau, phần nhiều đều là cô ấy bảo vệ anh, anh nghĩ, trong phần đời còn lại, hẳn là đến lượt anh. Anh thề không đến quấy rầy cuộc sống của cô, thậm chí không nghe về nó. Nhưng anh vẫn biết cô đã có người yêu mới, người kia rất vĩ đại, có lẽ cô ấy rất thích anh ta.
Anh đã cố gắng khống chế bản thân không đi tìm cô ấy, hai năm đầu rất đau khổ, sau đó hóa thành chết lặng. Quan hệ giữa anh và ba cũng đóng băng, vài năm không thăm hỏi, mà trong khoảng thời gian này, anh tìm thấy con gái ruột của ông. Anh biết ba anh luôn tìm kiếm con ruột của mình, vậy nên anh phong tỏa tin tức này, hơn nữa cố ý bồi dưỡng cô gái đó, nâng đỡ cô ta, khiến cô ta tin tưởng anh, rồi lợi dụng cô ta thương tổn ba mình.
Nhưng, cô ấy lại xuất hiện, đập tan cuộc sống phẳng lặng của anh.
Ngày đó, anh đứng sau cửa trộm ngắm cô dỗ Liễu Liễu ba tiếng, anh nghĩ nếu họ thật sự là mẹ con thì tốt đẹp biết bao nhiêu. Rồi sau đó, cô ấy nói với anh rằng cô rất thích Liễu Liễu, anh hỏi vì sao, cô ấy nói bé trông thật đáng yêu, cô vừa gặp liền yêu thích. Khi đó anh rất muốn hỏi cô ấy, có phải em thấy Liễu Liễu giống anh, mới có cảm giác như vậy không?
Rốt cuộc anh vẫn không hỏi, vì anh biết rõ quan hệ giữa bọn anh ngày đó.
Anh cố tình lạnh nhạt, hà khắc, gây khó dễ, để cô ấy rời xa anh. Rốt cuộc chỉ vì anh sợ hãi một ngày anh mất khống chế, phá hủy thế giới hiện tại của cô. Sau đó không lâu, anh biết mục đích cô tiếp cận mình, là cô ấy chủ động nói thẳng. Dường như lịch sử tái diễn, nhưng lòng người đã khác.
Trong quá khứ, cô ấy thẳng thắn vì anh. Mà hiện tại, cô cúi đầu vì một người đàn ông khác.
Cô ấy không hay khóc trước mặt anh, vậy mà người đàn ông kia lại khiến cô không ngừng rơi lệ.
Anh cố gắng trấn định, ký với cô một bản hợp đồng bí mật, anh có thể giúp cô, nhưng đồng thời yêu cầu cô không được tiết lộ thân thế của anh. Có lẽ vì quá nóng giận, anh đã đặt ra nhiều điều khoản bất công, nhưng cô lại ký không do dự.
Khi đó anh bỗng hiểu, cô ấy thật sự đã bỏ anh rồi.
Anh tự nhận mình là một người vô cùng kiên nhẫn. Nhưng ngày ấy về nhà, anh đập vỡ tất cả đồ đạc có thể đập, Liễu Liễu sợ hãi, khóc cả buổi tối. Sau đó anh vẫn không cam tâm, người cô ấy yêu là anh, cô ấy từng yêu anh như vậy, có thể sinh con cho anh, có thể chống đối cha anh, dựa vào cái gì mà người đàn ông kia có thể cướp cô ấy đi như thế!
Ted rốt cuộc nói với anh một câu: có thể cô ấy cũng không yêu người đàn ông kia như vậy, cô ấy chỉ hy vọng có người yêu mình, sau khi cô ấy bị thương, trong thời gian đó, cô ấy luôn mong có người đối xử tốt với mình, mà người đàn ông kia lại xuất hiện đúng lúc đó.
Anh bỗng nhiên nhớ lại ngày trước cô ấy từng nói về đối tượng lý tưởng của mình, cô ấy chỉ cần người nọ yêu mình là đủ.
Sau đó mỗi khi cô ấy nhắc tới cuộc hôn nhân nực cười và cả người đàn ông kia trước mặt anh, anh đều tự nói với mình, thật ra, người cô ấy yêu là anh, chẳng qua cô ấy quên mất mà thôi.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể sống khá hơn một chút.
Thời gian hạnh phúc nhất khi đó, là lúc cô ấy đến nhà anh chơi với Liễu Liễu, xem như anh ích kỷ, cũng muốn thực hiện chút ham muốn nhỏ nhoi này.
Anh bắt đầu yên tâm giúp cô phát triển sự nghiệp, vì không thể để cô phát hiện, nên rất nhiều việc phải tuyệt đối giữ bí mật. Cô ấy là một người thông minh, cũng hiểu những quy tắc trong vòng luẩn quẩn này. Tuy bề ngoài cô có rất nhiều scandal, nhưng thanh giả tự thanh, anh cố tình không giải quyết giúp cô, anh muốn nhìn xem người cô lựa chọn yêu cô đến đâu, có thấu hiểu cô, có thể mang lại hạnh phúc cho cô hay không. Mà bản thân cô ấy cũng có nhiều thủ đoạn, chỉ cần âm thầm làm giúp vài chuyện then chốt, cô ấy tuyệt đối có thể từng bước vượt qua Lôi Trì, vậy nên sự nghiệp nhanh chóng khởi sắc.
Đồng thời anh cũng sắp đặt kế hoạch cho An Thiến. Anh phải giữ chắc An Thiến, chuyện cô ta không muốn rời anh là con dao hai lưỡi, cô ta lại nhận ra anh đặc biệt quan tâm tới một người mới vào công ty. Anh không thể để An Thiến tìm ra bí mật của anh và cô ấy khi xưa, nếu tin tức này truyền ra, cô ấy sẽ biết mình bị mẹ lợi dụng. Anh không muốn cô ấy bị tổn thương thêm nữa, vì vậy anh chỉ có thể hé lộ chút tin tức cho An Thiến, để cô ta hiểu lầm rằng cô ấy giống vợ cũ của anh.
Mọi chuyện sau đó giống như nước chảy thuyền trôi, từng chuyện một xảy ra, hết thảy đều khó đoán. Kỳ thật anh biết cô ấy có tình cảm với chồng mình, vài năm trước khi scandal của cô ấy quá nhiều, anh thường nghe cô ấy gọi điện thoại giải thích với chồng, nhưng sự thật chứng minh, không phải ai cũng có thể hiểu giới giải trí thị thị phi phi. Sau đó cô ấy cũng lười giải thích, thật ra cô ấy như vậy rất dễ làm người khác hiểu lầm. Và khi cô ấy đã đóng cửa trái tim vì một người nào đó, thì sẽ không mở lại vì người ấy. Anh cũng không hỏi tới chuyện riêng của cô, nhưng Ted luôn giả vờ thuận miệng thông báo tình hình của cô ấy, ví dụ như tình cảm vợ chồng họ sứt mẻ, cô bị mẹ chồng bắt nạt. Hôn nhân như vậy, đừng nói hạnh phúc, ngay cả thoải mái còn không có, có lẽ kiên nhẫn và từ bỏ của anh chẳng đem lại kết quả gì. Khi anh thấy người đàn ông kia yêu cầu cô ly hôn là lúc anh không thể kiên nhẫn nữa, nếu hắn không thể mang lại hạnh phúc cho cô, vậy anh sẽ kéo cô trở về vòng tay của mình.
Anh 24 tuổi nhận thức cô gái tên là Trầm Khánh Khánh, Khánh Khánh, anh thích gọi tên em, mà giờ đây anh đang viết tên em lên bức thư này.
Những chuyện sau này, anh nghĩ em hẳn rất rõ ràng. 9 năm trước là em hao tổn tâm sức theo đuổi anh, 9 năm sau là anh hao tổn tâm sức theo đuổi em. Anh không muốn em nhớ lại quá khứ đau khổ ấy, nhưng anh nguyện cùng em chia sẻ hồi ức tốt đẹp của chúng ta.
Nhớ lại những gì chúng ta đã trải qua, chẳng cần hỏi yêu hay không yêu, cũng không cần biết ai yêu ai nhiều hơn. Anh đã đợi em 9 năm, mà em, dù quá khứ hay hiện tại, đều không rời xa anh. Vậy nên, chúng ta hãy bỏ lại quá khứ đau khổ ấy, anh nghĩ, đối với chúng ta mà nói, điều quan trọng nhất là mỗi ngày đều được ở bên nhau, em cùng anh, và những đứa trẻ của mình, tạo nên thế giới của chúng ta.
Vậy nên, Khánh Khánh, anh nghiêm túc hỏi em, em đồng ý lấy anh không?
Sau khi Trầm Khánh Khánh đọc xong bức thư, thất thần ngồi bệt xuống đất, Liễu Liễu chạy tới tìm cô, cô vừa quay đầu lại, khuôn mặt giàn giụa nước mắt dọa con gái hoảng sợ: “Mommy, mẹ làm sao vậy?”
“Mẹ không sao, mẹ có chút việc phải ra ngoài, con ở nhà ngoan, trông em cẩn thận.”
Trầm Khánh Khánh quệt nước mắt qua loa, vội đứng dậy, chạy ra cửa, xỏ giày chạy ra ngoài.
Trái tim cô giờ này tràn đầy chua xót ngọt ngào, vừa muốn khóc vừa muốn cười, bỗng nhớ tới hai ngày trước anh vẫn khóa mình trong phòng sách, chắc là ở trong đó viết thư. Mà giờ chỉ cần nhớ tới lá thư này thì nước mắt cô lại chực trào ra, cô không thể ngờ đây chính là lời cầu hôn của anh.
Cô vừa chạy ra ngoài cửa, bỗng sửng sốt, mà người đứng ngoài kia cũng sửng sốt.
“Sao anh lại ở đây, không phải anh đi tìm Hàn Thâm…” Cô bỗng hiểu ra, cái gì mà Kiều Hàn Thâm chứ, đó chỉ là cái cớ của anh thôi.
Trữ Mạt Ly hiếm khi xấu hổ cúi đầu ậm ừ, đi tới đưa tay lau nước mắt của cô. Anh vẫn rất bình tĩnh, có điều tay anh quá lạnh, khi chạm vào giọt lệ ấm áp thì không khỏi run rẩy.
Anh không có cách nào nhìn cô giàn giụa nước mắt, tuy anh đã đoán trước kết quả sẽ như vậy, cũng không hơn gì cô, thật ra khi viết lá thư này anh cũng rơi lệ mấy lần, nhưng anh không thể để cho thấy.
Anh cúi đầu, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô nói: “Không phải bảo em nhắn tin cho anh sao?”
Cô lắc đầu, hít hít cái mũi, bỗng kiễng chân ôm chặt cổ anh, hít sâu, hét lớn: “Em đồng ý, em yêu anh.”
Anh nói tình thâm như thế nào mới đáng giá cho em không rời không bỏ.
Em muốn hỏi, tình thâm như thế nào mới đáng giá cho anh đau khổ đợi chờ.
May mắn thay, đi dạo một vòng, chúng ta vẫn tìm thấy nhau, nối tiếp mối tình này.
Mạt Ly, Mạt Ly, em khắc tên anh vào tận đáy lòng. Đó chính là hạnh phúc. Anh chưa bao giờ rời bỏ em, như vậy xem ra là em không tốt. Anh tốt như vậy, nhưng anh đã nói anh không thích người tự coi thường mình, vậy nên, dù em không nhớ những hồi ức hạnh phúc của chúng ta, không sao cả, em thề rằng chúng ta nhất định sẽ có tương lai hạnh phúc.
Tác giả :
Tội Gia Tội