Không Xứng
Chương 34
Trầm Khánh Khánh vào nhà, bài trí trong nhà đơn giản đến đơnđiệu, vật dụng đều màu xám, thoạt nhìn sạch sẽ nhưng lạnh lẽo, không giống nhưcó người ở.
Trầm Khánh Khánh ngồi xuống sô pha, lúc này mới trả lời câuhỏi của Quý Hàm: “Như anh thấy đấy, cắt rồi.”
Quý Hàm đóng cửa lại, đứng ở cửa một hồi, dường như khó cóthể tiếp nhận, sau một lúc lâu mới hỏi: “Vì sao?”
“Đổi kiểu tóc cần nhiều lý do như vậy sao? Phim mới cần hìnhtượng như thế, tôi không thích đội tóc giả, nên cắt đi!”
Quý Hàm im lặng đến phòng bếp, lại mang hai cái ly đi ra,đặt trước mặt Trầm Khánh Khánh một ly chocolate nóng. Trầm Khánh Khánh cảm thấythật kinh ngạc, sự đối đãi như vậy, cô đã không được hưởng thụ từ rất lâu rồi.
“Tìm tôi định nói gì?” Trầm Khánh Khánh nâng ly lên ngửi, làhương vị cô thích, “Nói trước một chút, hôm nay tôi tới không đến để cãi nhau.”
“Ừ, anh cũng nghĩ như vậy.”
Hai người đều tự nâng ly trầm mặc, Trầm Khánh Khánh nhớ lạimảnh đơn ly hôn bây giờ vẫn nằm trong tủ đầu giường, và cả lời nói lần trướccủa Quý Hàm. Còn trong tâm tư Quý Hàm, nhớ lại một cái tát của Trầm KhánhKhánh, cùng khuôn mặt cao ngạo của Trữ Mạt Ly.
Sau đó, hai người không hẹn mà cùng vứt cuộc nói chuyện đóra sau đầu, không nhớ lại nữa.
Tay Quý Hàm vẫn nắm chặt ly, tay anh rất lạnh, cần một chútnhiệt nào đó giúp anh chống đỡ: “Bộ phim truyền hình này phải quay bao lâu?”
“Chắc là mấy tháng.”
“Em diễn vai nữ bác sĩ?”
“Phải.”
“Nếu… nếu có thắc mắc gì, có thể hỏi anh, anh có thể giảiđáp vài vấn đề chuyên môn.”
Nếu không phải khi khẩn trương anh có tật xấu hay liếm môi,cô sẽ thực sự tưởng rằng người đối diện là giả mạo.
“Cảm ơn, tất cả trước mắt đều thuận lợi.”
Anh cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ rõ từ khi nào, ở trướcmặt anh, cô lại mang vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh như vậy, còn không thấy tìnhcảm ẩn sâu trong ánh mắt. Cô giận, nếu cô gửi liền hai tin nhắn anh vẫn khôngvề, cô sẽ tức giận. Cô bốc đồng, bản thân không thích áo sơ mi sẽ không cho anhmặc. Cô dễ mềm lòng, chỉ là sự rèn luyện trong giới cùng chút thông minh khiếncô biết cách che dấu chính mình.
Có lẽ Trịnh Thị nói đúng, anh được cô chăm sóc tốt quá, nêntới bây giờ anh luôn nghĩ rằng, nắm bắt cảm xúc của cô không phải chuyện khókhăn gì.
Trầm Khánh Khánh nghĩ có phải Quý Hàm bị cái gì kích thíchhay không, anh vẫn nhìn cô không nói một lời, mấy ngày không gặp, bả vai gầyyếu tựa hồ càng thêm đơn bạc. Từ trên người anh tản ra hơi thở ưu thương nhànnhạt, sau đó thấm ướt không khí nơi này.
Mãi đến khi ly chocolate nóng nguội lạnh, hai người vẫntrong tình trạng này, Trầm Khánh Khánh đành nói: “Anh tìm tôi đến không phảingẩn người nhìn tôi như thế này chứ? Ngày mai anh có công việc, tôi cũng phảiquay phim…”
“Anh rút lại lời nói lần trước, lúc đó, anh rất kích động.Khi anh nghe thấy lời nói của Trữ Mạt Ly, anh lập tức mất lý trí.” Anh cố gắngtìm từ, thoạt nhìn thật khó khăn, khi hẹn hò với cô lời nói lãng mạn nhất cũngchỉ là – đừng vất vả quá, em lại gầy, anh sẽ đau lòng.
Có lẽ lâu rồi không bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy,khi anh nói ra lời quan tâm như thế, Trầm Khánh Khánh thật sự có hơi mơ hồ,không hiểu được ý của anh, đây là giải thích sao?
Quý Hàm lại chần chừ, cuối cùng nói ra lời đặt sâu tronglòng: “Còn… biệt thự của em cách bệnh viện xa quá, mấy tháng này em có thể ởđây, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Có đạo diễn Lí chỉ đạo, tất cả các khâu của “Nữ hoàng áotrắng” đều tiến triển bình thường, việc hợp tác với bệnh viện cũng rất thuậnlợi. Nhưng khiến tâm trạng Trầm Khánh Khánh tốt lên, ngoại trừ việc quay phimthuận lợi, còn có tin vui: doanh thu phòng vé của “Tuyệt đại phong trần”. Quahai ngày khởi đầu hơi thấp, tới cuối tuần đầu tiên, phòng vé đột nhiên tăngvọt, rất nhiều người sau khi xem phim đều bất ngờ. Dù từ ngày khởi quay tới khihoàn thành bộ phim đã trải qua ít nhiều sóng gió, ít nhiều thị phi, nhưng chấtlượng vẫn được đảm bảo. Trữ Mạt Ly là nhà sản xuất uy tín, anh không cho phépxuất hiện sạn trong phim, xem ra không giả. Về phương diện diễn viên, TrầmKhánh Khánh cực kỳ xinh đẹp, cô mềm mại, diễn xuất tinh tế mở màn bộ phim, hơnnữa làm cho nó sinh động nhiều vẻ, nhất là hình ảnh đợi chờ cùng cây quạt kếtphim đã làm người ta rơi lệ. Nhiều người nói thấy được thiên phú của cô, thứ màtrước kia họ không nhận thấy, thứ từng là độc quyền của An Thiến.
Vốn tưởng Trữ Mạt Ly sẽ nhắn tin chúc mừng một chút, nhưngTrầm Khánh Khánh đợi ba ngày, thế nhưng người nọ không có chút phản ứng nào,trong điện thoại cô vẫn là tin nhắn từ tuần trước.
Khi làm việc Trầm Khánh Khánh vô cùng chuyên tâm, nhưng vừarời máy quay, cô bắt đầu ngồi ngẩn người nhìn điện thoại, hoặc là bật đoạnvideo có hành động mà Trữ Mạt Ly tặng cô ra xem. Kỳ thật, chính xác mà nói mónquà này nên tặng cho Liễu Liễu, là ba tượng đất hình người, còn có một tấm băngrôn nhỏ, bút tích non nớt của đứa trẻ như in sâu trong lòng cô: dì Khánh Khánh,con, ba ba.
Hồi tưởng một hồi, Trầm Khánh Khánh cuối cùng đành gọi điệnthoại hỏi Ted: “Gần đây Trữ Mạt Ly đang làm gì vậy?”
Ted có phần ngạc nhiên khi Trầm Khánh Khánh gọi điện thoạicho anh hỏi chuyện Trữ Mạt Ly, song vẫn trả lời chi tiết: “Hình như có xã giao,hai ngày trước đi HongKong, em muốn tìm anh ta?”
“Không phải. Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Đối với việc Trầm Khánh Khánh trước sau mâu thuẫn, Ted chọncách làm ngơ: “Nếu anh nhớ không lầm, hôm nay anh ta hẳn không có việc gì, chắcđang ở nhà.”
“Ngày đó anh ta đi có nói gì với anh không?”
“Không nói gì thêm…” Ted thấy kỳ quái, sao Trầm Khánh Khánhlại đột nhiên hỏi nhiều chuyện về Trữ Mạt Ly như vậy? Có điều cậu ta nghĩ tớimột sự kiện khác, liền nhân cơ hội này, không từ bỏ ý định hỏi, “Đề nghị củaQuý Hàm em chấp nhận rồi à?”
Trầm Khánh Khánh nói thản nhiên: “Còn chưa nghĩ tới, nói sauđi!” Qua một lát, cô vừa lật kịch bản, vừa như tùy ý nói, “Tối nay không cóphần diễn của em, có thể kết thúc công việc trước, em muốn gặp Liễu Liễu.”
Buổi tối, đúng giờ Ted tới đón Trầm Khánh Khánh. Trên đường,Trầm Khánh Khánh mua riêng cho Liễu Liễu loại bánh ngọt bé thích, sau đó hàilòng tiếp tục đi.
Ted nhìn bánh ngọt, thấy thế nào cũng vẫn cảm thấy thứ nàygiống đạo cụ biểu diễn, vì thế hỏi: “Em định đi tìm Mạt Ly phải không?”
Trầm Khánh Khánh vội phản bác: “Em tìm anh ta làm gì?”
“Anh nghĩ em muốn khoe doanh thu tốt đẹp của “Tuyệt đạiphong trần”.”
Lông mày thanh tú của Trầm Khánh Khánh khẽ chau lại, kéo dàigiọng: “À~~ anh nhắc em đúng quá, trước kia anh ta còn nói sẽ biến em thànhdiễn viên không có thị trường, bây giờ xem anh ta nói thế nào.”
Ted càng ngày càng không muốn hiểu rốt cuộc Trầm Khánh Khánhnghĩ cái gì.
Trầm Khánh Khánh đột nhiên đến thăm làm Liễu Liễu vô cùngvui vẻ, bé nhảy thẳng xuống chạy vội vào lòng Trầm Khánh Khánh. Sau đó khi TrầmKhánh Khánh cho bé bánh ngọt, bảo bối nhỏ vui sướng đỏ cả mặt, chỉ là… ba bakhông cho bé ăn đồ ngọt vào buổi tối, sẽ bị sâu răng.
Liễu Liễu đáng thương nhìn Trữ Mạt Ly, Trữ Mạt Ly bị bé nhìnnhư vậy nên hết cách, đành phải nói: “Chỉ được ăn một phần, còn lại để mai ăn.”
Ted dẫn Liễu Liễu đang mừng rỡ đi cắt bánh ngọt. Trong phòngkhách chỉ còn lại Trữ Mạt Ly và Trầm Khánh Khánh, Trữ Mạt Ly xoay người đi vàophòng sách, Trầm Khánh Khánh đi vào theo anh.
Trữ Mạt Ly ngồi xuống trước bàn, tựa vào ghế xoay nửa vòng.Anh thấy Trầm Khánh Khánh theo sau, cô ngồi xuống ghế như không có việc gì, lạilàm bộ đánh giá bài trí phòng sách của anh, không khỏi bật cười.
Trữ Mạt Ly trêu ghẹo: “Không phải em đến chơi với Liễu Liễuà?”
Trầm Khánh Khánh lập tức nói: “Đương nhiên phải.”
“Vậy theo tôi vào trong phòng này làm gì?”
Trầm Khánh Khánh nói hợp tình hợp lý: “Tôi không thể vàosao?”
“Có thể. Cứ tự nhiên.” Nói xong Trữ Mạt Ly cúi đầu làm việccủa mình.
Trầm Khánh Khánh lại đợi, nhận thấy Trữ Mạt Ly thật sự vôcùng chuyên tâm vào đống giấy tờ, không để ý tới cô, có phần tức giận: “Này!”
Trữ Mạt Ly ngẩng đầu: “Sao?”
“Biết phòng vé không?”
“Đã nắm được số liệu, không sai lệch lắm!”
Trầm Khánh Khánh đắc ý cười rộ lên, có phần giống bạn nhỏtrong vườn trẻ hoa hồng.
Vẻ mặt này của cô nhìn thật đẹp, nhất là dáng hình khi cônghiêng mặt, Trữ Mạt Ly không khỏi hạ bút, khẽ cười nói: “Là ai hai ngày trướcmày chau mặt ủ vì phòng vé nhỉ?”
Trầm Khánh Khánh lắc đầu vô tội, buông tay: “Có hả? Dù saolỗ cũng là tiền của anh, tôi sầu cái gì chứ.”
“Nói như thế, hôm nay em tới để tranh công với tôi?”
“Điều này còn phải xem boss có tự giác hay không.”
Vẻ mặt tính toán chi li của cô tức khắc thắp sáng cả cănphòng. Trữ Mạt Ly mở ngăn kéo, lấy từ bên trong vật gì, sau đó đến trước mặtTrầm Khánh Khánh, cố làm ra vẻ huyền bí, nói: “Đoán xem trong tay tôi là cáigì?”
Trầm Khánh Khánh nhìn chăm chú: “Sẽ không phải là mượn hoahiến Phật nữa chứ?”
“Lần này không phải.”
Trầm Khánh Khánh đứng lên đánh giá nắm tay phải của Trữ MạtLy, có thể nắm trong tay, thì là cái gì đây?
“Cho chút gợi ý.”
“Giá trị không nhỏ.”
“Tôi không thích nhẫn kim cương.”
“Em như vậy là hy vọng tôi tặng em nhẫn kim cương sao? Thậtđáng tiếc, không phải.”
Trầm Khánh Khánh nhăn mày, suy nghĩ nửa ngày, tay Trữ Mạt Lynắm rất nhanh, không một kẽ hở.
“Nếu tôi đoán sai, sẽ không cho tôi sao?”
“Không phải.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt: “Vậy muốn tôi đoán làm cái gì?”
Trữ Mạt Ly nhíu mắt phượng, hỏi lại: “Không biết làm như vậymới có ý nghĩa à?”
“… Boss à, việc này rất nhàm chán. Mau lên giùm tôi!” TrầmKhánh Khánh giơ nắm đấm, mười phần khí thế, thật giống như đi đòi nợ.
Trữ Mạt Ly chậm rãi buông tay, một cái chìa khóa bạc lặngyên nằm trong lòng bàn tay.
Không phải chìa khóa xe, đó là…
Trữ Mạt Ly ném chìa khóa cho Trầm Khánh Khánh, nói rất tựnhiên: “Xem như công ty cho em, mua một căn hộ gần bệnh viện, ít nhiều có thểthuận lợi cho việc quay phim.”
Trầm Khánh Khánh khó khăn lắm mới bắt được chìa khóa, chợtngây người: “Anh nói cái gì?”
Trữ Mạt Ly nghiêng người, thấy cô ngạc nhiên, chậm rãi giảithích lần nữa: “Đây là chìa khóa phòng ở, bên trong được trang bị đầy đủ vậtdụng, có thể tới bất cứ lúc nào.”
Trầm Khánh Khánh giơ chìa khóa lên, lại nhìn khuôn mặt TrữMạt Ly không giống như đang nói đùa, cuối cùng cô cũng tin đây không phải doTrữ Mạt Ly trêu đùa mình. Chỉ là, sao lại khéo như vậy, Quý Hàm vừa mới có lờivới cô, Trữ Mạt Ly đột nhiên lại bảo cô rằng đã an bài phòng ở. Trầm KhánhKhánh không ngốc, cô thu hồi khuôn mặt tươi cười, trực tiếp hỏi: “Ted nói choanh?”
Ai ngờ Trữ Mạt Ly lại sửng sốt, không rõ cô có ý gì: “Em nóigì?”
Trầm Khánh Khánh ngờ vực, nhìn gương mặt anh chăm chú, muốntừ đó tìm ra chút sơ hở, nhưng cô không phát hiện được gì. Có hai khả năng, mộtlà anh diễn rất hoàn mỹ, hai là anh thật sự không biết. Cô không nhìn ra đượckhả năng nào, chỉ là, Trữ Mạt Ly cần phải giả vờ sao?
Trữ Mạt Ly tiến lên từng bước, nghi hoặc nói: “Có vấn đề gìà?”
Trầm Khánh Khánh nhận chìa khóa, cuối cùng lắc đầu: “… Khôngcó gì. Tôi sẽ cân nhắc sau.”
“Tùy em.”
Trữ Mạt Ly về lại chỗ ngồi, lại mở giấy tờ, qua một lúc thấyTrầm Khánh Khánh vẫn còn đứng đó, anh đành hỏi: “Còn việc gì sao?”
“Hả? À, không có.”
Trầm Khánh Khánh đi tới cửa, trong đầu cô còn đang xoayquanh chiếc chìa khóa, suýt nữa đã quên mất mục đích mình tới đây. Trầm KhánhKhánh vội xoay người, đến trước mặt Trữ Mạt Ly, gõ gõ vào bàn: “Tôi thế này,thật sự không nhìn quen hả?”
Ánh mắt Trữ Mạt Ly lướt qua mái tóc ngắn của cô, anh cũngkhông phải không nhìn quen, mà là đánh vào thị giác quá mức mãnh liệt, khiếnanh nhất thời không phân rõ thực hư.
Thật sự quá giống.
Rồi sau đó, anh làm như thật, nói: “Kiểu tóc này không tồi,còn nữa, thực ra tôi từng nghĩ, khuôn mặt em không hợp với tóc dài lắm.”
Một câu nói làm cho Trầm Khánh Khánh quay một vòng từ trêntrời xuống đất, sắc mặt trắng nhợt lập tức đỏ bừng, Trầm Khánh Khánh không chútdo dự mở cửa ra ngoài.
Trầm Khánh Khánh đi rồi, Ted khẩn cấp chạy vào: “Cô ấy nóithế nào?”
“Không có gì, cô ấy nghi là tôi cố ý, có điều không dámkhẳng định.” Có thể nói kỹ xảo diễn xuất của Trữ Mạt Ly đã đạt tới đỉnh cao.
“Mạt Ly, tôi không thể không nói, chiêu này của anh thậttuyệt.” Ted cảm thán tự đáy lòng, “Bây giờ tôi có thể tin tưởng anh thật sựmuốn theo đuổi Khánh Khánh. Chỉ là hình như cô ấy vẫn chưa nhận ra anh thậtlòng.”
“Không liên quan, tôi không muốn buộc cô ấy chặt quá. Hơnnữa tôi nói rồi, có phải trò đùa hay không, là do cô ấy quyết định.”
Lời tác giả: mọi người đoán rất nhiều, nhưng tôi sẽ khôngtiết lộ
Trong truyện này, nhân vật phức tạp nhất chính là Trữ hoàngđế.
Bởi tác giả không phải người hài hước, nên không viết đượctruyện nhẹ nhàng, hơn nữa bản thân tôi là sự mâu thuẫn, nên viết ra đều là rốirắm, haha
Trầm Khánh Khánh ngồi xuống sô pha, lúc này mới trả lời câuhỏi của Quý Hàm: “Như anh thấy đấy, cắt rồi.”
Quý Hàm đóng cửa lại, đứng ở cửa một hồi, dường như khó cóthể tiếp nhận, sau một lúc lâu mới hỏi: “Vì sao?”
“Đổi kiểu tóc cần nhiều lý do như vậy sao? Phim mới cần hìnhtượng như thế, tôi không thích đội tóc giả, nên cắt đi!”
Quý Hàm im lặng đến phòng bếp, lại mang hai cái ly đi ra,đặt trước mặt Trầm Khánh Khánh một ly chocolate nóng. Trầm Khánh Khánh cảm thấythật kinh ngạc, sự đối đãi như vậy, cô đã không được hưởng thụ từ rất lâu rồi.
“Tìm tôi định nói gì?” Trầm Khánh Khánh nâng ly lên ngửi, làhương vị cô thích, “Nói trước một chút, hôm nay tôi tới không đến để cãi nhau.”
“Ừ, anh cũng nghĩ như vậy.”
Hai người đều tự nâng ly trầm mặc, Trầm Khánh Khánh nhớ lạimảnh đơn ly hôn bây giờ vẫn nằm trong tủ đầu giường, và cả lời nói lần trướccủa Quý Hàm. Còn trong tâm tư Quý Hàm, nhớ lại một cái tát của Trầm KhánhKhánh, cùng khuôn mặt cao ngạo của Trữ Mạt Ly.
Sau đó, hai người không hẹn mà cùng vứt cuộc nói chuyện đóra sau đầu, không nhớ lại nữa.
Tay Quý Hàm vẫn nắm chặt ly, tay anh rất lạnh, cần một chútnhiệt nào đó giúp anh chống đỡ: “Bộ phim truyền hình này phải quay bao lâu?”
“Chắc là mấy tháng.”
“Em diễn vai nữ bác sĩ?”
“Phải.”
“Nếu… nếu có thắc mắc gì, có thể hỏi anh, anh có thể giảiđáp vài vấn đề chuyên môn.”
Nếu không phải khi khẩn trương anh có tật xấu hay liếm môi,cô sẽ thực sự tưởng rằng người đối diện là giả mạo.
“Cảm ơn, tất cả trước mắt đều thuận lợi.”
Anh cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ rõ từ khi nào, ở trướcmặt anh, cô lại mang vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh như vậy, còn không thấy tìnhcảm ẩn sâu trong ánh mắt. Cô giận, nếu cô gửi liền hai tin nhắn anh vẫn khôngvề, cô sẽ tức giận. Cô bốc đồng, bản thân không thích áo sơ mi sẽ không cho anhmặc. Cô dễ mềm lòng, chỉ là sự rèn luyện trong giới cùng chút thông minh khiếncô biết cách che dấu chính mình.
Có lẽ Trịnh Thị nói đúng, anh được cô chăm sóc tốt quá, nêntới bây giờ anh luôn nghĩ rằng, nắm bắt cảm xúc của cô không phải chuyện khókhăn gì.
Trầm Khánh Khánh nghĩ có phải Quý Hàm bị cái gì kích thíchhay không, anh vẫn nhìn cô không nói một lời, mấy ngày không gặp, bả vai gầyyếu tựa hồ càng thêm đơn bạc. Từ trên người anh tản ra hơi thở ưu thương nhànnhạt, sau đó thấm ướt không khí nơi này.
Mãi đến khi ly chocolate nóng nguội lạnh, hai người vẫntrong tình trạng này, Trầm Khánh Khánh đành nói: “Anh tìm tôi đến không phảingẩn người nhìn tôi như thế này chứ? Ngày mai anh có công việc, tôi cũng phảiquay phim…”
“Anh rút lại lời nói lần trước, lúc đó, anh rất kích động.Khi anh nghe thấy lời nói của Trữ Mạt Ly, anh lập tức mất lý trí.” Anh cố gắngtìm từ, thoạt nhìn thật khó khăn, khi hẹn hò với cô lời nói lãng mạn nhất cũngchỉ là – đừng vất vả quá, em lại gầy, anh sẽ đau lòng.
Có lẽ lâu rồi không bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy,khi anh nói ra lời quan tâm như thế, Trầm Khánh Khánh thật sự có hơi mơ hồ,không hiểu được ý của anh, đây là giải thích sao?
Quý Hàm lại chần chừ, cuối cùng nói ra lời đặt sâu tronglòng: “Còn… biệt thự của em cách bệnh viện xa quá, mấy tháng này em có thể ởđây, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Có đạo diễn Lí chỉ đạo, tất cả các khâu của “Nữ hoàng áotrắng” đều tiến triển bình thường, việc hợp tác với bệnh viện cũng rất thuậnlợi. Nhưng khiến tâm trạng Trầm Khánh Khánh tốt lên, ngoại trừ việc quay phimthuận lợi, còn có tin vui: doanh thu phòng vé của “Tuyệt đại phong trần”. Quahai ngày khởi đầu hơi thấp, tới cuối tuần đầu tiên, phòng vé đột nhiên tăngvọt, rất nhiều người sau khi xem phim đều bất ngờ. Dù từ ngày khởi quay tới khihoàn thành bộ phim đã trải qua ít nhiều sóng gió, ít nhiều thị phi, nhưng chấtlượng vẫn được đảm bảo. Trữ Mạt Ly là nhà sản xuất uy tín, anh không cho phépxuất hiện sạn trong phim, xem ra không giả. Về phương diện diễn viên, TrầmKhánh Khánh cực kỳ xinh đẹp, cô mềm mại, diễn xuất tinh tế mở màn bộ phim, hơnnữa làm cho nó sinh động nhiều vẻ, nhất là hình ảnh đợi chờ cùng cây quạt kếtphim đã làm người ta rơi lệ. Nhiều người nói thấy được thiên phú của cô, thứ màtrước kia họ không nhận thấy, thứ từng là độc quyền của An Thiến.
Vốn tưởng Trữ Mạt Ly sẽ nhắn tin chúc mừng một chút, nhưngTrầm Khánh Khánh đợi ba ngày, thế nhưng người nọ không có chút phản ứng nào,trong điện thoại cô vẫn là tin nhắn từ tuần trước.
Khi làm việc Trầm Khánh Khánh vô cùng chuyên tâm, nhưng vừarời máy quay, cô bắt đầu ngồi ngẩn người nhìn điện thoại, hoặc là bật đoạnvideo có hành động mà Trữ Mạt Ly tặng cô ra xem. Kỳ thật, chính xác mà nói mónquà này nên tặng cho Liễu Liễu, là ba tượng đất hình người, còn có một tấm băngrôn nhỏ, bút tích non nớt của đứa trẻ như in sâu trong lòng cô: dì Khánh Khánh,con, ba ba.
Hồi tưởng một hồi, Trầm Khánh Khánh cuối cùng đành gọi điệnthoại hỏi Ted: “Gần đây Trữ Mạt Ly đang làm gì vậy?”
Ted có phần ngạc nhiên khi Trầm Khánh Khánh gọi điện thoạicho anh hỏi chuyện Trữ Mạt Ly, song vẫn trả lời chi tiết: “Hình như có xã giao,hai ngày trước đi HongKong, em muốn tìm anh ta?”
“Không phải. Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Đối với việc Trầm Khánh Khánh trước sau mâu thuẫn, Ted chọncách làm ngơ: “Nếu anh nhớ không lầm, hôm nay anh ta hẳn không có việc gì, chắcđang ở nhà.”
“Ngày đó anh ta đi có nói gì với anh không?”
“Không nói gì thêm…” Ted thấy kỳ quái, sao Trầm Khánh Khánhlại đột nhiên hỏi nhiều chuyện về Trữ Mạt Ly như vậy? Có điều cậu ta nghĩ tớimột sự kiện khác, liền nhân cơ hội này, không từ bỏ ý định hỏi, “Đề nghị củaQuý Hàm em chấp nhận rồi à?”
Trầm Khánh Khánh nói thản nhiên: “Còn chưa nghĩ tới, nói sauđi!” Qua một lát, cô vừa lật kịch bản, vừa như tùy ý nói, “Tối nay không cóphần diễn của em, có thể kết thúc công việc trước, em muốn gặp Liễu Liễu.”
Buổi tối, đúng giờ Ted tới đón Trầm Khánh Khánh. Trên đường,Trầm Khánh Khánh mua riêng cho Liễu Liễu loại bánh ngọt bé thích, sau đó hàilòng tiếp tục đi.
Ted nhìn bánh ngọt, thấy thế nào cũng vẫn cảm thấy thứ nàygiống đạo cụ biểu diễn, vì thế hỏi: “Em định đi tìm Mạt Ly phải không?”
Trầm Khánh Khánh vội phản bác: “Em tìm anh ta làm gì?”
“Anh nghĩ em muốn khoe doanh thu tốt đẹp của “Tuyệt đạiphong trần”.”
Lông mày thanh tú của Trầm Khánh Khánh khẽ chau lại, kéo dàigiọng: “À~~ anh nhắc em đúng quá, trước kia anh ta còn nói sẽ biến em thànhdiễn viên không có thị trường, bây giờ xem anh ta nói thế nào.”
Ted càng ngày càng không muốn hiểu rốt cuộc Trầm Khánh Khánhnghĩ cái gì.
Trầm Khánh Khánh đột nhiên đến thăm làm Liễu Liễu vô cùngvui vẻ, bé nhảy thẳng xuống chạy vội vào lòng Trầm Khánh Khánh. Sau đó khi TrầmKhánh Khánh cho bé bánh ngọt, bảo bối nhỏ vui sướng đỏ cả mặt, chỉ là… ba bakhông cho bé ăn đồ ngọt vào buổi tối, sẽ bị sâu răng.
Liễu Liễu đáng thương nhìn Trữ Mạt Ly, Trữ Mạt Ly bị bé nhìnnhư vậy nên hết cách, đành phải nói: “Chỉ được ăn một phần, còn lại để mai ăn.”
Ted dẫn Liễu Liễu đang mừng rỡ đi cắt bánh ngọt. Trong phòngkhách chỉ còn lại Trữ Mạt Ly và Trầm Khánh Khánh, Trữ Mạt Ly xoay người đi vàophòng sách, Trầm Khánh Khánh đi vào theo anh.
Trữ Mạt Ly ngồi xuống trước bàn, tựa vào ghế xoay nửa vòng.Anh thấy Trầm Khánh Khánh theo sau, cô ngồi xuống ghế như không có việc gì, lạilàm bộ đánh giá bài trí phòng sách của anh, không khỏi bật cười.
Trữ Mạt Ly trêu ghẹo: “Không phải em đến chơi với Liễu Liễuà?”
Trầm Khánh Khánh lập tức nói: “Đương nhiên phải.”
“Vậy theo tôi vào trong phòng này làm gì?”
Trầm Khánh Khánh nói hợp tình hợp lý: “Tôi không thể vàosao?”
“Có thể. Cứ tự nhiên.” Nói xong Trữ Mạt Ly cúi đầu làm việccủa mình.
Trầm Khánh Khánh lại đợi, nhận thấy Trữ Mạt Ly thật sự vôcùng chuyên tâm vào đống giấy tờ, không để ý tới cô, có phần tức giận: “Này!”
Trữ Mạt Ly ngẩng đầu: “Sao?”
“Biết phòng vé không?”
“Đã nắm được số liệu, không sai lệch lắm!”
Trầm Khánh Khánh đắc ý cười rộ lên, có phần giống bạn nhỏtrong vườn trẻ hoa hồng.
Vẻ mặt này của cô nhìn thật đẹp, nhất là dáng hình khi cônghiêng mặt, Trữ Mạt Ly không khỏi hạ bút, khẽ cười nói: “Là ai hai ngày trướcmày chau mặt ủ vì phòng vé nhỉ?”
Trầm Khánh Khánh lắc đầu vô tội, buông tay: “Có hả? Dù saolỗ cũng là tiền của anh, tôi sầu cái gì chứ.”
“Nói như thế, hôm nay em tới để tranh công với tôi?”
“Điều này còn phải xem boss có tự giác hay không.”
Vẻ mặt tính toán chi li của cô tức khắc thắp sáng cả cănphòng. Trữ Mạt Ly mở ngăn kéo, lấy từ bên trong vật gì, sau đó đến trước mặtTrầm Khánh Khánh, cố làm ra vẻ huyền bí, nói: “Đoán xem trong tay tôi là cáigì?”
Trầm Khánh Khánh nhìn chăm chú: “Sẽ không phải là mượn hoahiến Phật nữa chứ?”
“Lần này không phải.”
Trầm Khánh Khánh đứng lên đánh giá nắm tay phải của Trữ MạtLy, có thể nắm trong tay, thì là cái gì đây?
“Cho chút gợi ý.”
“Giá trị không nhỏ.”
“Tôi không thích nhẫn kim cương.”
“Em như vậy là hy vọng tôi tặng em nhẫn kim cương sao? Thậtđáng tiếc, không phải.”
Trầm Khánh Khánh nhăn mày, suy nghĩ nửa ngày, tay Trữ Mạt Lynắm rất nhanh, không một kẽ hở.
“Nếu tôi đoán sai, sẽ không cho tôi sao?”
“Không phải.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt: “Vậy muốn tôi đoán làm cái gì?”
Trữ Mạt Ly nhíu mắt phượng, hỏi lại: “Không biết làm như vậymới có ý nghĩa à?”
“… Boss à, việc này rất nhàm chán. Mau lên giùm tôi!” TrầmKhánh Khánh giơ nắm đấm, mười phần khí thế, thật giống như đi đòi nợ.
Trữ Mạt Ly chậm rãi buông tay, một cái chìa khóa bạc lặngyên nằm trong lòng bàn tay.
Không phải chìa khóa xe, đó là…
Trữ Mạt Ly ném chìa khóa cho Trầm Khánh Khánh, nói rất tựnhiên: “Xem như công ty cho em, mua một căn hộ gần bệnh viện, ít nhiều có thểthuận lợi cho việc quay phim.”
Trầm Khánh Khánh khó khăn lắm mới bắt được chìa khóa, chợtngây người: “Anh nói cái gì?”
Trữ Mạt Ly nghiêng người, thấy cô ngạc nhiên, chậm rãi giảithích lần nữa: “Đây là chìa khóa phòng ở, bên trong được trang bị đầy đủ vậtdụng, có thể tới bất cứ lúc nào.”
Trầm Khánh Khánh giơ chìa khóa lên, lại nhìn khuôn mặt TrữMạt Ly không giống như đang nói đùa, cuối cùng cô cũng tin đây không phải doTrữ Mạt Ly trêu đùa mình. Chỉ là, sao lại khéo như vậy, Quý Hàm vừa mới có lờivới cô, Trữ Mạt Ly đột nhiên lại bảo cô rằng đã an bài phòng ở. Trầm KhánhKhánh không ngốc, cô thu hồi khuôn mặt tươi cười, trực tiếp hỏi: “Ted nói choanh?”
Ai ngờ Trữ Mạt Ly lại sửng sốt, không rõ cô có ý gì: “Em nóigì?”
Trầm Khánh Khánh ngờ vực, nhìn gương mặt anh chăm chú, muốntừ đó tìm ra chút sơ hở, nhưng cô không phát hiện được gì. Có hai khả năng, mộtlà anh diễn rất hoàn mỹ, hai là anh thật sự không biết. Cô không nhìn ra đượckhả năng nào, chỉ là, Trữ Mạt Ly cần phải giả vờ sao?
Trữ Mạt Ly tiến lên từng bước, nghi hoặc nói: “Có vấn đề gìà?”
Trầm Khánh Khánh nhận chìa khóa, cuối cùng lắc đầu: “… Khôngcó gì. Tôi sẽ cân nhắc sau.”
“Tùy em.”
Trữ Mạt Ly về lại chỗ ngồi, lại mở giấy tờ, qua một lúc thấyTrầm Khánh Khánh vẫn còn đứng đó, anh đành hỏi: “Còn việc gì sao?”
“Hả? À, không có.”
Trầm Khánh Khánh đi tới cửa, trong đầu cô còn đang xoayquanh chiếc chìa khóa, suýt nữa đã quên mất mục đích mình tới đây. Trầm KhánhKhánh vội xoay người, đến trước mặt Trữ Mạt Ly, gõ gõ vào bàn: “Tôi thế này,thật sự không nhìn quen hả?”
Ánh mắt Trữ Mạt Ly lướt qua mái tóc ngắn của cô, anh cũngkhông phải không nhìn quen, mà là đánh vào thị giác quá mức mãnh liệt, khiếnanh nhất thời không phân rõ thực hư.
Thật sự quá giống.
Rồi sau đó, anh làm như thật, nói: “Kiểu tóc này không tồi,còn nữa, thực ra tôi từng nghĩ, khuôn mặt em không hợp với tóc dài lắm.”
Một câu nói làm cho Trầm Khánh Khánh quay một vòng từ trêntrời xuống đất, sắc mặt trắng nhợt lập tức đỏ bừng, Trầm Khánh Khánh không chútdo dự mở cửa ra ngoài.
Trầm Khánh Khánh đi rồi, Ted khẩn cấp chạy vào: “Cô ấy nóithế nào?”
“Không có gì, cô ấy nghi là tôi cố ý, có điều không dámkhẳng định.” Có thể nói kỹ xảo diễn xuất của Trữ Mạt Ly đã đạt tới đỉnh cao.
“Mạt Ly, tôi không thể không nói, chiêu này của anh thậttuyệt.” Ted cảm thán tự đáy lòng, “Bây giờ tôi có thể tin tưởng anh thật sựmuốn theo đuổi Khánh Khánh. Chỉ là hình như cô ấy vẫn chưa nhận ra anh thậtlòng.”
“Không liên quan, tôi không muốn buộc cô ấy chặt quá. Hơnnữa tôi nói rồi, có phải trò đùa hay không, là do cô ấy quyết định.”
Lời tác giả: mọi người đoán rất nhiều, nhưng tôi sẽ khôngtiết lộ
Trong truyện này, nhân vật phức tạp nhất chính là Trữ hoàngđế.
Bởi tác giả không phải người hài hước, nên không viết đượctruyện nhẹ nhàng, hơn nữa bản thân tôi là sự mâu thuẫn, nên viết ra đều là rốirắm, haha
Tác giả :
Tội Gia Tội