Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!
Chương 5
Tổ Vũ cũng từng rất thích ăn côn trùng, châu chấu lựa ra đều vô cùng mĩ vị, tiểu Griffin thực sự rất thích, ăn xong một con liền gấp không chờ nổi mà vẫy vẫy cánh nhỏ sán lại gần Tổ Vũ, mục tiêu cũng không gì khác ngoài mấy con châu chấu còn lại trên tay cậu.
Thân là con non nhưng tiểu Griffin ăn uống tốt vô cùng, thời điểm ăn cái gì cũng như tranh cướp, vừa mạnh mẽ vừa hung hăng, rất nhiều lần đều mổ trúng ngón tay của Tổ Vũ. Đừng nhìn nó chỉ mới sinh ra không lâu, cái mỏ nhỏ vàng nhạt kia nhưng thật ra rất sắc nhọn, nếu không nhờ Tổ Vũ da dày thịt thô, chắc chắn sẽ mổ ra mấy cái lỗ máu.
Thật ra Tổ Vũ lại cảm thấy có sức lực như thế cũng tốt, con non nên có thể ăn có thể tranh đoạt, nếu không có sức tranh đoạt đồ ăn khả năng con non chết yểu là rất cao.
Tiểu Griffin dù sao vẫn còn nhỏ, ăn xong mấy con liền no, ngồi xổm trên rương ấp trứng "ợ" một cái, sau đó....xả ra một đống **** lớn.
Tổ Vũ:= - =
Được rồi, con non chính là như thế, không thể cưỡng cầu quá nhiều.
Giải quyết xong vấn đề sinh lí tiểu Griffin rất nhanh liền cuộn mình thành một vòng ngủ mất, để lại một đống phiền toái cho Tổ Vũ xử lý.
Chạy đến bên cạnh dòng suối rửa sạch rương ấp trứng, lại giúp tiểu Griffin lau khô cái mông nhỏ, Tổ Vũ một lần nữa đeo rương ấp trứng lên lưng, tay bế tiểu Griffin, tiếp tục đi về phía trước.
Mà sau khi hắn rời đi không lâu, binh lính truy tung* cũng rốt cuộc lần theo dấu vết đến được đây, nhưng nhưng gì họ tìm được cũng chỉ có những dấu vết chứng tỏ có người dừng chân.
*truy tung: truy đuổi thông qua việc lần theo dấu vết
Nghe được tin báo, Ulrich cảm thấy rất bất đắc dĩ:"Rõ ràng là đi bộ, tại sao lại đi nhanh như vậy chứ?!"
Nếu không phải vì phi hành khí không thích hợp bay tại loại địa hình thấp như này, hắn đã sớm tự mình điều khiển phi hành khí đuổi theo.
Nhưng cho dù trong trường hợp phải truy tìm ở địa hình cao đi chăng nữa, tại địa phương bị gieo trồng thành cánh rừng rậm rạp như thế này muốn tìm được một người, thật sự rất khó.
Đúng lúc này, máy liên lạc trên phi hành khí vang lên, là từ chủ hạm phát tới yêu cầu trò chuyện video.
"Ulrich, tình huống thế nào?"
Xuất hiện trong video là thủ trưởng* của Ulrich, phụ trách chỉ huy trong nhiệm vụ hộ tống lần này- hạm trưởng hộ vệ đội của chủ hạm - Kervin thượng giáo vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trên màn hình.
*thủ trưởng:cấp trên
Ulrich:"Thật xin lỗi thượng giáo, trước mắt vẫn chưa tìm được vật mục tiêu."
Hắn đem tình huống trước mắt nói lại từ đầu đến cuối cho Kervin.
Kervin:"Cho nên đến giờ vẫn không xác định được thân phận của đối phương sao?"
Ulrich đầy mặt hổ thẹn:"Đúng vậy thưa thượng giáo, trước mắt chúng ta ngay cả bóng dáng của đối phương cũng chưa nhìn thấy, không có cách nào xác định được thân phận của đối phương."
Nói xong hắn lại không nhịn được nói thêm:"May mắn rương ấp trứng được trang bị khóa gen, mở không được."
"Cũng không hẳn là như vậy." Kervin sắc mặt ngưng trọng:"Ta đã hỏi Khoa Khảo Đội rồi, bọn họ nói mấy quả trứng kia đã tiến vào kì phá xác, thời gian trứng nở có thể là mấy ngày này, hơn nữa sau khi trứng nở, rương ấp trứng sẽ tự động mở ra."
Tình huống này lại càng không tốt! Ulrich nhịn xuống xúc động muốn che mặt, cố gắng duy trì bình tĩnh không để bản thân thất thố trước mặt thủ trưởng.
"Hiện tại thời gian không đợi người, tôi đã phái người đi qua giúp cậu, chủ tinh bên kia cũng rất chú ý chuyện này, đừng làm cho chúng ta thất vọng."
"Vâng, tôi nhất định sẽ mang rương ấp trứng trở về!"
Người Kervin thượng giáo đối với Ulrich cũng vô cùng quen thuộc, chính là A Lai phụ trách truy kích hải tặc đầu lĩnh.
"Việc xảy ra lần này vốn dĩ là sai lầm của tôi, đương nhiên là muốn lấy công chuộc tội."
A Lai cũng không đến tay không mà mang theo một bộ thiết bị, chính là lấy từ Khoa Khảo Đội.
"Đây là máy truy tung lấy được từ Khoa Khảo Đội, về tác dụng của nó, đám người Khoa Khảo Đội giải thích ta nghe không hiểu, ý tứ đại khái chính là cái máy này có thể thăm dò được vị trí của một loại vật chất đặc thù có lợi cho việc ấp trứng được đặt trong rương."
Ulrich nghe A Lai giải thích cũng đồng dạng cảm thấy không hiểu, chẳng qua hắn chỉ cần biết thứ dụng cụ này có thể giúp hắn tìm ra thủ phạm lấy đi rương ấp trứng là tốt rồi.
Nhưng phiền toái chính là máy truy tung cũng có khoảng cách hạn chế, may là sau khi dụng cụ được khởi động, trên màn hình rada của máy truy tung liền xuất hiện một điểm sáng nhỏ lúc ẩn lúc hiện.
Ulrich nhẹ nhàng thở ra:"May mắn thật, chỉ cần khoảng cách của cái rương xa thêm một chút thì ngay cả máy truy tung cũng không dò tìm được."
"Ngươi chắc chắn đối phương đang đi bộ sao?" Nhìn điểm nhỏ trên màn hình rada bên cạnh, vẻ mặt A Lai tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng:"Tốc độ này so sánh với phi hành khí cũng không thể nói là chậm, lẽ nào hắn dùng áo giáp cơ động?"
"Trừ phi dấu chân tìm được là giả, bằng không nếu đối phương sử dụng áo giáp cơ động thì dấu chân không thể nông như vậy được, dấu chân in trên mặt đất cũng sẽ mang kích cỡ lớn hơn nhiều." Ulrich cũng vô cùng bất đắc dĩ:"Nhưng đối phương cũng không có lí do gì để làm giả nó cả, chung quy cũng không có khả năng là tạo phương tiện cho chúng ta đuổi theo đi?"
"Loại chuyện này chỉ có sau khi tìm được đối phương may ra mới biết được.....mục tiêu lại sắp biến mất rồi, bay nhanh lên một chút!"
Có được mục tiêu phi hành khí cũng không cần gian nan bay tại vùng tầng thấp tìm kiếm, Ulrich cất cao phi hành khí, đem tốc độ đưa đến tối đa, như hóa thành một tia sáng mà bay đi.
Nhưng có vẻ như gần đây vận khí của bọn hắn đã rơi vào trạng thái mơ hồ không rõ, đầu tiên là mục tiêu bảo vệ - Khoa Khảo Đội bị bọn hải tặc ghé thăm, lúc sau vật mục tiêu là rương ấp trứng bị người nhặt đi mất, hiện tại thật vất vả mới đuổi kịp thì lại phát hiện mặt đất bị sương mù che phủ.
Sương mù đến quá mức đột ngột, chờ đến khi bọn hắn phát hiện thì nơi nơi đã bị sương mù che phủ.
Phi hành khí bay trên cao nên không bị sương mù bao phủ, nhưng phía dưới thì không giống. sương mù quá dày, nhìn phía trước một thước đều không rõ, rõ ràng là đã tiếp cận vật mục tiêu nhưng chỉ vì sương mù mà cái gì cũng đều không thấy, chỉ có thể ở trên cao bay lòng vòng.
Cũng may sương mù cũng không chỉ ảnh hưởng tới bọn hắn, mục tiêu phía dưới rõ ràng cũng bởi vì sương mù mà không cách nào hành động, điểm sáng trên màn hình rada cũng đứng im bất động.
"Sương mù lớn như vậy cho dù có phái người xuống tìm cũng chưa chắc tìm được, nói không chừng còn có thể rút dây động rừng."
"Trước tiên cứ nhìn một chút, chờ sương mù tan đi lại nói tiếp."
Phi hành khí đành phải tạm thời án binh bất động.
Mà tại phía dưới, Tổ Vũ xác thực cũng dừng lại.
Thứ nhất là sương mù quá lớn không tiện hành động, thứ hai là trời cũng bắt đầu tối, Tổ Vũ tính tìm một gốc cây nghỉ lại qua đem đã rồi tính.
Hắn vừa tìm được một hốc cây khá cao, lấy hình người chắc chắn không vào được, nhưng lấy nguyên hình thì lại khá dư dả.
Tổ Vũ sửa sang lại hốc cây một chút, lót vào một ít lá khô cùng cỏ đuổi côn trùng, một cái tổ thoải mái sạch sẽ ra đời.
"Pi pi!!!" Mẹ!!!
Bị đặt tạm trên rương ấp trứng - tiểu Griffin rốt cuộc cũng ngủ đủ, toàn thân run một chút, cái đầu lông xù xù dáo dác nhìn xung quanh nhưng cái gì cũng không thấy, lập tức liền cao giọng kêu lên.
Tiếng kêu của tiểu Griffin có chút giống tiếng gà con, nhưng giọng lại to không thể tửơng, Tổ Vũ đang "trải giường chiếu " ở trên cây suýt nữa thì bị chấn cho giật mình rơi xuống.
Hắn liền vội vã hóa thành hình người theo thân cây tuột xuống.
Vừa đáp đất, hắn lại tay nhanh mắt lẹ tiếp được tiểu Griffin vì thấy hắn mà lao tới, đến nỗi suýt thì ngã khỏi rương ấp trứng.
Lúc này trời đã hoàn toàn đen đặc, nhưng khả năng nhìn trong đêm của Tổ Vũ cũng là nhất đẳng, tiểu Griffin có vẻ cũng vậy, thành ra màn đêm cũng không hề ảnh hưởng tới việc họ nhìn hàn cảnh xung quanh.
"Pi pi pi pi pi pi!"
Nghe tiểu Griffin vừa uất ức vừa tức giận kêu, trong tiếng kêu còn mang theo ý tứ đói bụng đòi ăn, Tổ Vũ cảm thấy cái đầu mình cũng muốn to ra.
Bây giờ hắn muốn đem vật nhỏ này ném đi thì phải làm cách nào? Chim thủy tổ giống đực cũng không có thói quen nuôi dưỡng hậu đại a, huống chi đây cũng không phải là con của hắn.
"Được rồi được rồi, lập tức cho ngươi ăn."
May mắn là trên đường đi hắn có bắt không ít châu chấu, từ trong túi càn khôn tì được túi giữ tươi cất vào, hiện tại nếu như không phải còn nhảy loạn thì ít ra còn chưa có chết.
Tuy rằng không biết tiểu Griffin có ăn con đã chết hay chỉ chuyên ăn con sống, nhưng dù sao còn sống thì vị sẽ tốt hơn một chút.
Đến nỗi bữa tối của bản thân, Tổ Vũ tỏ vẻ mình không định nhóm lửa, bèn dùng thịt khô, dăm bông cùng quả dại hái dọc đường coi như giải quyết.
Trong lúc đó tiểu Griffin vẫn luôn tỏ ra hiếu kì với thức ăn của hắn, vẫn luôn kêu pi pi không ngừng, Tổ Vũ rốt cuộc cũng không chịu được nó làm phiền cùng nhõng nhẽo, đành ý tứ cho ăn một chút.
Tiểu Griffin sau khi ăn bò khô cùng dăm bông, lập tức liền đối với bò khô yêu sâu sắc. Tổ Vũ không dám cho ăn nhiều, chỉ đem thịt xé thành sợi cho ăn một chút, sau đó mặc kệ tiểu Griffin kêu như thế nào cũng không cho thêm, chỉ cho nó ăn châu chấu.
Có lẽ ngày mai nên kiếm chút cá tới ăn?
Lấp đầy bụng, cũng cho tiểu Griffin ăn no, Tổ Vũ cho nó uống chút nước, lại giám sát nó bài tiết xong liền chuẩn bị ôm nó đem vào ổ đi ngủ một giấc.
Bất quá trước đó hắn đã đem rương ấp trứng giấu tốt. Cái rương này đến cùng kiên cố đến mức nào hắn cũng biết một chút, không sợ ban đêm có dã thú nương theo ánh đèn tìm tới phá hư nó, chỉ là ánh đèn của rương ấp trứng trong đêm rất dễ thu hút kẻ săn mồi, cho nên hắn đem mặt cửa sổ úp vào thân cây, lại tìm thêm không ít cục đá, vỏ cây cùng lá cây to che kín kẽ hở. Sau khi bỏ đảm sẽ không có ánh sáng lọt ra mới hóa thành nguyên hình cùng tiểu Griffin chui vào trong ổ.
Nhìn bộ dáng của "mẹ" mình đột nhiên thay đổi, tiểu Griffin tựa hồ có vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Tổ Vũ.
Bất quá cũng may là động vật không chỉ dựa vào thị giác phân biệt sự vật mà càng ỷ lại vào khứu giác. Khứu giác của nó cho nó biết con chim lớn đột nhiên xuất hiện này chính là "mẹ" của nó, tiểu Griffin cũng không nghi hoặc bao lâu liên tiếp nhận sự thực này, sau đó bắt đầu ở trên người Tổ Vũ - lúc này đang chuẩn bị ngủ - bò tới bò lui, tinh thần rất tốt một chút bộ dáng buồn ngủ cũng không có.
Tổ Vũ bất đắc dĩ đành phải duỗi cánh cùng nó chơi đùa một lát mới đem tiểu Griffin hoạt bát hiếu động ngoan ngoãn rúc đầu ngủ yên dưới cánh của hắn.
Ngáp một cái, Tổ Vũ cũng nhắm mắt lại.
Nửa đêm, một trận tiếng còi cảnh báo lại lần nữa dồn dập vang lên.
Tổ Vũ giật mình một cái, mở choàng mắt.
Thân là con non nhưng tiểu Griffin ăn uống tốt vô cùng, thời điểm ăn cái gì cũng như tranh cướp, vừa mạnh mẽ vừa hung hăng, rất nhiều lần đều mổ trúng ngón tay của Tổ Vũ. Đừng nhìn nó chỉ mới sinh ra không lâu, cái mỏ nhỏ vàng nhạt kia nhưng thật ra rất sắc nhọn, nếu không nhờ Tổ Vũ da dày thịt thô, chắc chắn sẽ mổ ra mấy cái lỗ máu.
Thật ra Tổ Vũ lại cảm thấy có sức lực như thế cũng tốt, con non nên có thể ăn có thể tranh đoạt, nếu không có sức tranh đoạt đồ ăn khả năng con non chết yểu là rất cao.
Tiểu Griffin dù sao vẫn còn nhỏ, ăn xong mấy con liền no, ngồi xổm trên rương ấp trứng "ợ" một cái, sau đó....xả ra một đống **** lớn.
Tổ Vũ:= - =
Được rồi, con non chính là như thế, không thể cưỡng cầu quá nhiều.
Giải quyết xong vấn đề sinh lí tiểu Griffin rất nhanh liền cuộn mình thành một vòng ngủ mất, để lại một đống phiền toái cho Tổ Vũ xử lý.
Chạy đến bên cạnh dòng suối rửa sạch rương ấp trứng, lại giúp tiểu Griffin lau khô cái mông nhỏ, Tổ Vũ một lần nữa đeo rương ấp trứng lên lưng, tay bế tiểu Griffin, tiếp tục đi về phía trước.
Mà sau khi hắn rời đi không lâu, binh lính truy tung* cũng rốt cuộc lần theo dấu vết đến được đây, nhưng nhưng gì họ tìm được cũng chỉ có những dấu vết chứng tỏ có người dừng chân.
*truy tung: truy đuổi thông qua việc lần theo dấu vết
Nghe được tin báo, Ulrich cảm thấy rất bất đắc dĩ:"Rõ ràng là đi bộ, tại sao lại đi nhanh như vậy chứ?!"
Nếu không phải vì phi hành khí không thích hợp bay tại loại địa hình thấp như này, hắn đã sớm tự mình điều khiển phi hành khí đuổi theo.
Nhưng cho dù trong trường hợp phải truy tìm ở địa hình cao đi chăng nữa, tại địa phương bị gieo trồng thành cánh rừng rậm rạp như thế này muốn tìm được một người, thật sự rất khó.
Đúng lúc này, máy liên lạc trên phi hành khí vang lên, là từ chủ hạm phát tới yêu cầu trò chuyện video.
"Ulrich, tình huống thế nào?"
Xuất hiện trong video là thủ trưởng* của Ulrich, phụ trách chỉ huy trong nhiệm vụ hộ tống lần này- hạm trưởng hộ vệ đội của chủ hạm - Kervin thượng giáo vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trên màn hình.
*thủ trưởng:cấp trên
Ulrich:"Thật xin lỗi thượng giáo, trước mắt vẫn chưa tìm được vật mục tiêu."
Hắn đem tình huống trước mắt nói lại từ đầu đến cuối cho Kervin.
Kervin:"Cho nên đến giờ vẫn không xác định được thân phận của đối phương sao?"
Ulrich đầy mặt hổ thẹn:"Đúng vậy thưa thượng giáo, trước mắt chúng ta ngay cả bóng dáng của đối phương cũng chưa nhìn thấy, không có cách nào xác định được thân phận của đối phương."
Nói xong hắn lại không nhịn được nói thêm:"May mắn rương ấp trứng được trang bị khóa gen, mở không được."
"Cũng không hẳn là như vậy." Kervin sắc mặt ngưng trọng:"Ta đã hỏi Khoa Khảo Đội rồi, bọn họ nói mấy quả trứng kia đã tiến vào kì phá xác, thời gian trứng nở có thể là mấy ngày này, hơn nữa sau khi trứng nở, rương ấp trứng sẽ tự động mở ra."
Tình huống này lại càng không tốt! Ulrich nhịn xuống xúc động muốn che mặt, cố gắng duy trì bình tĩnh không để bản thân thất thố trước mặt thủ trưởng.
"Hiện tại thời gian không đợi người, tôi đã phái người đi qua giúp cậu, chủ tinh bên kia cũng rất chú ý chuyện này, đừng làm cho chúng ta thất vọng."
"Vâng, tôi nhất định sẽ mang rương ấp trứng trở về!"
Người Kervin thượng giáo đối với Ulrich cũng vô cùng quen thuộc, chính là A Lai phụ trách truy kích hải tặc đầu lĩnh.
"Việc xảy ra lần này vốn dĩ là sai lầm của tôi, đương nhiên là muốn lấy công chuộc tội."
A Lai cũng không đến tay không mà mang theo một bộ thiết bị, chính là lấy từ Khoa Khảo Đội.
"Đây là máy truy tung lấy được từ Khoa Khảo Đội, về tác dụng của nó, đám người Khoa Khảo Đội giải thích ta nghe không hiểu, ý tứ đại khái chính là cái máy này có thể thăm dò được vị trí của một loại vật chất đặc thù có lợi cho việc ấp trứng được đặt trong rương."
Ulrich nghe A Lai giải thích cũng đồng dạng cảm thấy không hiểu, chẳng qua hắn chỉ cần biết thứ dụng cụ này có thể giúp hắn tìm ra thủ phạm lấy đi rương ấp trứng là tốt rồi.
Nhưng phiền toái chính là máy truy tung cũng có khoảng cách hạn chế, may là sau khi dụng cụ được khởi động, trên màn hình rada của máy truy tung liền xuất hiện một điểm sáng nhỏ lúc ẩn lúc hiện.
Ulrich nhẹ nhàng thở ra:"May mắn thật, chỉ cần khoảng cách của cái rương xa thêm một chút thì ngay cả máy truy tung cũng không dò tìm được."
"Ngươi chắc chắn đối phương đang đi bộ sao?" Nhìn điểm nhỏ trên màn hình rada bên cạnh, vẻ mặt A Lai tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng:"Tốc độ này so sánh với phi hành khí cũng không thể nói là chậm, lẽ nào hắn dùng áo giáp cơ động?"
"Trừ phi dấu chân tìm được là giả, bằng không nếu đối phương sử dụng áo giáp cơ động thì dấu chân không thể nông như vậy được, dấu chân in trên mặt đất cũng sẽ mang kích cỡ lớn hơn nhiều." Ulrich cũng vô cùng bất đắc dĩ:"Nhưng đối phương cũng không có lí do gì để làm giả nó cả, chung quy cũng không có khả năng là tạo phương tiện cho chúng ta đuổi theo đi?"
"Loại chuyện này chỉ có sau khi tìm được đối phương may ra mới biết được.....mục tiêu lại sắp biến mất rồi, bay nhanh lên một chút!"
Có được mục tiêu phi hành khí cũng không cần gian nan bay tại vùng tầng thấp tìm kiếm, Ulrich cất cao phi hành khí, đem tốc độ đưa đến tối đa, như hóa thành một tia sáng mà bay đi.
Nhưng có vẻ như gần đây vận khí của bọn hắn đã rơi vào trạng thái mơ hồ không rõ, đầu tiên là mục tiêu bảo vệ - Khoa Khảo Đội bị bọn hải tặc ghé thăm, lúc sau vật mục tiêu là rương ấp trứng bị người nhặt đi mất, hiện tại thật vất vả mới đuổi kịp thì lại phát hiện mặt đất bị sương mù che phủ.
Sương mù đến quá mức đột ngột, chờ đến khi bọn hắn phát hiện thì nơi nơi đã bị sương mù che phủ.
Phi hành khí bay trên cao nên không bị sương mù bao phủ, nhưng phía dưới thì không giống. sương mù quá dày, nhìn phía trước một thước đều không rõ, rõ ràng là đã tiếp cận vật mục tiêu nhưng chỉ vì sương mù mà cái gì cũng đều không thấy, chỉ có thể ở trên cao bay lòng vòng.
Cũng may sương mù cũng không chỉ ảnh hưởng tới bọn hắn, mục tiêu phía dưới rõ ràng cũng bởi vì sương mù mà không cách nào hành động, điểm sáng trên màn hình rada cũng đứng im bất động.
"Sương mù lớn như vậy cho dù có phái người xuống tìm cũng chưa chắc tìm được, nói không chừng còn có thể rút dây động rừng."
"Trước tiên cứ nhìn một chút, chờ sương mù tan đi lại nói tiếp."
Phi hành khí đành phải tạm thời án binh bất động.
Mà tại phía dưới, Tổ Vũ xác thực cũng dừng lại.
Thứ nhất là sương mù quá lớn không tiện hành động, thứ hai là trời cũng bắt đầu tối, Tổ Vũ tính tìm một gốc cây nghỉ lại qua đem đã rồi tính.
Hắn vừa tìm được một hốc cây khá cao, lấy hình người chắc chắn không vào được, nhưng lấy nguyên hình thì lại khá dư dả.
Tổ Vũ sửa sang lại hốc cây một chút, lót vào một ít lá khô cùng cỏ đuổi côn trùng, một cái tổ thoải mái sạch sẽ ra đời.
"Pi pi!!!" Mẹ!!!
Bị đặt tạm trên rương ấp trứng - tiểu Griffin rốt cuộc cũng ngủ đủ, toàn thân run một chút, cái đầu lông xù xù dáo dác nhìn xung quanh nhưng cái gì cũng không thấy, lập tức liền cao giọng kêu lên.
Tiếng kêu của tiểu Griffin có chút giống tiếng gà con, nhưng giọng lại to không thể tửơng, Tổ Vũ đang "trải giường chiếu " ở trên cây suýt nữa thì bị chấn cho giật mình rơi xuống.
Hắn liền vội vã hóa thành hình người theo thân cây tuột xuống.
Vừa đáp đất, hắn lại tay nhanh mắt lẹ tiếp được tiểu Griffin vì thấy hắn mà lao tới, đến nỗi suýt thì ngã khỏi rương ấp trứng.
Lúc này trời đã hoàn toàn đen đặc, nhưng khả năng nhìn trong đêm của Tổ Vũ cũng là nhất đẳng, tiểu Griffin có vẻ cũng vậy, thành ra màn đêm cũng không hề ảnh hưởng tới việc họ nhìn hàn cảnh xung quanh.
"Pi pi pi pi pi pi!"
Nghe tiểu Griffin vừa uất ức vừa tức giận kêu, trong tiếng kêu còn mang theo ý tứ đói bụng đòi ăn, Tổ Vũ cảm thấy cái đầu mình cũng muốn to ra.
Bây giờ hắn muốn đem vật nhỏ này ném đi thì phải làm cách nào? Chim thủy tổ giống đực cũng không có thói quen nuôi dưỡng hậu đại a, huống chi đây cũng không phải là con của hắn.
"Được rồi được rồi, lập tức cho ngươi ăn."
May mắn là trên đường đi hắn có bắt không ít châu chấu, từ trong túi càn khôn tì được túi giữ tươi cất vào, hiện tại nếu như không phải còn nhảy loạn thì ít ra còn chưa có chết.
Tuy rằng không biết tiểu Griffin có ăn con đã chết hay chỉ chuyên ăn con sống, nhưng dù sao còn sống thì vị sẽ tốt hơn một chút.
Đến nỗi bữa tối của bản thân, Tổ Vũ tỏ vẻ mình không định nhóm lửa, bèn dùng thịt khô, dăm bông cùng quả dại hái dọc đường coi như giải quyết.
Trong lúc đó tiểu Griffin vẫn luôn tỏ ra hiếu kì với thức ăn của hắn, vẫn luôn kêu pi pi không ngừng, Tổ Vũ rốt cuộc cũng không chịu được nó làm phiền cùng nhõng nhẽo, đành ý tứ cho ăn một chút.
Tiểu Griffin sau khi ăn bò khô cùng dăm bông, lập tức liền đối với bò khô yêu sâu sắc. Tổ Vũ không dám cho ăn nhiều, chỉ đem thịt xé thành sợi cho ăn một chút, sau đó mặc kệ tiểu Griffin kêu như thế nào cũng không cho thêm, chỉ cho nó ăn châu chấu.
Có lẽ ngày mai nên kiếm chút cá tới ăn?
Lấp đầy bụng, cũng cho tiểu Griffin ăn no, Tổ Vũ cho nó uống chút nước, lại giám sát nó bài tiết xong liền chuẩn bị ôm nó đem vào ổ đi ngủ một giấc.
Bất quá trước đó hắn đã đem rương ấp trứng giấu tốt. Cái rương này đến cùng kiên cố đến mức nào hắn cũng biết một chút, không sợ ban đêm có dã thú nương theo ánh đèn tìm tới phá hư nó, chỉ là ánh đèn của rương ấp trứng trong đêm rất dễ thu hút kẻ săn mồi, cho nên hắn đem mặt cửa sổ úp vào thân cây, lại tìm thêm không ít cục đá, vỏ cây cùng lá cây to che kín kẽ hở. Sau khi bỏ đảm sẽ không có ánh sáng lọt ra mới hóa thành nguyên hình cùng tiểu Griffin chui vào trong ổ.
Nhìn bộ dáng của "mẹ" mình đột nhiên thay đổi, tiểu Griffin tựa hồ có vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Tổ Vũ.
Bất quá cũng may là động vật không chỉ dựa vào thị giác phân biệt sự vật mà càng ỷ lại vào khứu giác. Khứu giác của nó cho nó biết con chim lớn đột nhiên xuất hiện này chính là "mẹ" của nó, tiểu Griffin cũng không nghi hoặc bao lâu liên tiếp nhận sự thực này, sau đó bắt đầu ở trên người Tổ Vũ - lúc này đang chuẩn bị ngủ - bò tới bò lui, tinh thần rất tốt một chút bộ dáng buồn ngủ cũng không có.
Tổ Vũ bất đắc dĩ đành phải duỗi cánh cùng nó chơi đùa một lát mới đem tiểu Griffin hoạt bát hiếu động ngoan ngoãn rúc đầu ngủ yên dưới cánh của hắn.
Ngáp một cái, Tổ Vũ cũng nhắm mắt lại.
Nửa đêm, một trận tiếng còi cảnh báo lại lần nữa dồn dập vang lên.
Tổ Vũ giật mình một cái, mở choàng mắt.
Tác giả :
Du Du Tiên