Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 98: Mĩ phụ gặp mặt
Bên trong đình viện tại Hợp Hoang Môn, Trần Duyên đã tọa bình thản đối mặt với mĩ phụ Lương Tiểu Xuân sắc mục không ngừng đánh giá nàng.
-Trần Duyên tiểu hữu đối với chốn phồn hoa này khẳng định không khỏi có chút lạ lẫm.
Nàng mở đầu dạo.
-Ban đầu ta cũng nghĩ không ra nhưng cuối cùng cũng được đệ tử của quý môn Lan Anh cô nương giải thích tường tận.
Hắn gật đầu đồng tình.
-Vẻ phồn hoa yên bình này thật ra chỉ là để che giấu tranh chấp đẫm máu đằng sau nó.
Mĩ phụ giọng điệu nghiêm túc hẳn lên.
-Mấy trăm năm qua vì không ngừng tranh giành quyền lực mà không biết bao nhiêu đệ tử phải nằm xuống.
-Nếu như lời tiền bối không sai thì chỉ cần một trong hai bên nắm giữ ưu thế tuyệt đối thì cuộc nội đấu này liền chấm dứt.
Trần Duyên nhạy bén nắm được cội nguồn vấn đề.
-Trần Duyên đạo hữu quả tinh tường, ta cầu mong quý tông sẽ ủng hộ môn chủ lên nắm quyền Hợp Hoang Môn.
Mĩ phụ hơi có chút diệu giọng, nàng biết rõ tuy môn chủ bề ngoài là tu sĩ Kim Đan kì có vẻ rất lợi hại nhưng sợ rằng không thể kiến Ma Kiếm Tông động lòng.
Bản thân chỉ vừa mới đột phá ngàn năm tích trử khẳng định không thể nào bằng phe phái của Thái Thượng Trưởng Lão vốn thừa hưởng bảo khố truyền đời của các lịch tiền bối. Thứ mà tông môn luôn khát khao nhất không đâu khác chính là thiên tài địa bảo, một tu sĩ Kim Đan kì ngoại lai không đủ để Ma Kiếm Tông nổi lên hứng thú.
Ngay khi nghe tin Trần Duyên chính là sứ giả được đưa tới Hợp Hoang Môn liền khiến nàng không khỏi động tâm, dù sao trong Ma Kiếm Lâm hắn khiến nàng có cảm tình không tệ, thậm chí xuất hiện quan hệ mập mờ với cặp song sinh tỉ muội kia. Ngay lập tức nàng ánh lên hi vọng tiểu tử kia sẽ vì vậy mà cân nhắc lại ý định.
-Không phải môn chủ quý phái là tu sĩ Kim Đan kì sao? Chỉ cần tiền bối ra tay thì những kẻ đối lập tức khắc liền câm như hến.
Hắn cũng có chút khó hiểu.
-Hời… Trần Duyên tiểu hữu không sai, nhưng môn chủ đã hạ độc thệ là bản thân sẽ không tự tay xuất thủ, lí do đằng sau chuyện này thì chính ta đây cũng không biết được.
Nàng thở dài ngao ngán, nếu như không phải vì lời thề độc địa kia thì Hợp Hoang Môn liền nhanh chóng rơi vào tay các nàng không cần phải làm việc chứa đầy ẩn họa như cầu cứu Ma Kiếm Tông.
-Chỉ cần Trần Duyên tiểu hữu nhận lời thì ta sẵn sàng dâng tặng cặp tỉ muội Lệ, Liễu trở thành tiểu hưu đạo lữ.
-Hahaha Lương tiền bối quá coi thường Trần Duyên rồi.
Hắn cuồng tiếu.
-Chắc tiền bối cũng là người rõ ràng nhất nếu như ta chấp thuận Thái Thượng Trưởng Lão của quí môn thì lợi ích ta nhận được khẳng định không chỉ có vậy.
Lương Tiểu Xuân cũng đã dự tính được tình huống này, nàng cắn răng nói.
-Ta chắc hẳn tích trữ của tu sĩ Trúc Cơ kì khẳng định sẽ khiến tiểu hữu phải động lòng.
-Tiền bối quả không sai nhưng ta đó không phải thứ ta mong nuốn.
Hắn ngay lập tức bác bỏ, tuy là tu sĩ Trúc Cơ nhưng tích trữ của tu sĩ Hợp Hoang Môn không làm hắn nãy lên một chút hứng thú. Trần Duyên nắm rất rõ, nội trong ba năm hắn liền đột phá Trúc Cơ, lúc đó với thực lực một tay che trời của Ma Kiếm Tông thì những thứ này không là gì.
-Thứ ta muốn chỉ có một, nữ nhân.
Trần Duyên không hề che dấu nói ra ý định của bản thân.
-Không phải ta đã đưa đạo hữu song bào tỉ muội kia rồi sao?
-Trong chuyến hành trình đó không chỉ hai nàng là nữ nhân.
Nhìn thấy ánh mắt xâm lược của hắn mĩ phụ chợt rùng mình, chính nàng không ngờ tiểu tử này lại lớn mật như vậy, dám có chủ ý với tú sĩ Trúc Cơ viên mãn như nàng.
Nhưng nàng không hề nổi khí, nói đúng hơn là không thể nổi khí. Số phận của các tỉ muội có thể nói đều phụ thuộc tiểu tử này.
-Tiểu hữu thấy đệ tử ta Lan Anh có hợp nhãn hay không?
Nàng cắn răng bán đi đệ tử chân truyền của mình.
-Lan Anh cô nương đúng là nữ nhân tuyệt sắc, trí võ song toàn nhưng ta chưa bao giờ có ý định với nàng ta.
-Chẵng lẽ tiểu hữu nhất quyết không thay đổi ý định.
Thấy nàng có chút trầm giọng khiến Trần Duyên không khỏi có chút kì lạ, chẳng lẽ mười vị nữ nhân kia thật sự quan trọng đối với nàng như vậy. Khiến nữ nhân này thà hi sinh đệ tử của mình quyết không đồng ý.
Nhưng nhớ tới nổi đau điên dại của Kim Liên, nhớ mong của song bào tỉ muội, lời hứa nam nhân nơi rừng sâu khiến hắn không thể nào lùi bước quyết tuyệt gật đầu.
-Không sai, nếu như tiền bối không thể nào đáp ứng ta e rằng những sư bá, sư thúc đều rất mong chờ cùng Thái Thượng Trưởng Lão của quý phái hợp tác.
Mĩ phụ răng cắn chặt, không khí xung quanh trở nên nặng nề. Trần Duyên bỗng dưng toàn thân không thể cử động.
-Tiền bối ngươi…
Miệng hắn cứng đờ không thể phát ra tiếng.
Lương Tiểu Xuân động thân rời đi bồ đoàn, trên mặt không biết nóng lạnh. Nàng phất tay kết giới liền bộc phát bao trùm lấy xung quanh khiến tiểu đình tối đen như mực.
-Không lẽ muốn giết người diệt khẩu? Không, không thể nào, cảm tình của nữ nhân này đối với Hợp Hoang Môn rất sâu sắc không thể nào làm ra chuyện ngu ngốc này.
Mặc dù toàn thân không thể động đậy nhưng tâm trí còn rất tĩnh táo, không rối loạn hắn cố sức sử dụng não bộ nghĩ cách thoát thân. Nhưng tất cả đều vô ích mĩ phụ đã bước nữa chân vào Kim Đan kì ngay cả não hải cũng bị khóa chặt khiến hắn không thể nào cầu cứu Chu lão cũng Tiểu Mập Mạp.
Trong lúc hắn đang cố vùng vẫy thì bàn tay trơn mềm đã chạm vào người di chuyển lên cổ. Trần Duyên thật sự đã tuyệt vọng, hắn nhắm chặt hai mắt chờ đợi khoảng khắc cuối cùng của cuộc đời thì…
-Trần Duyên tiểu hữu đối với chốn phồn hoa này khẳng định không khỏi có chút lạ lẫm.
Nàng mở đầu dạo.
-Ban đầu ta cũng nghĩ không ra nhưng cuối cùng cũng được đệ tử của quý môn Lan Anh cô nương giải thích tường tận.
Hắn gật đầu đồng tình.
-Vẻ phồn hoa yên bình này thật ra chỉ là để che giấu tranh chấp đẫm máu đằng sau nó.
Mĩ phụ giọng điệu nghiêm túc hẳn lên.
-Mấy trăm năm qua vì không ngừng tranh giành quyền lực mà không biết bao nhiêu đệ tử phải nằm xuống.
-Nếu như lời tiền bối không sai thì chỉ cần một trong hai bên nắm giữ ưu thế tuyệt đối thì cuộc nội đấu này liền chấm dứt.
Trần Duyên nhạy bén nắm được cội nguồn vấn đề.
-Trần Duyên đạo hữu quả tinh tường, ta cầu mong quý tông sẽ ủng hộ môn chủ lên nắm quyền Hợp Hoang Môn.
Mĩ phụ hơi có chút diệu giọng, nàng biết rõ tuy môn chủ bề ngoài là tu sĩ Kim Đan kì có vẻ rất lợi hại nhưng sợ rằng không thể kiến Ma Kiếm Tông động lòng.
Bản thân chỉ vừa mới đột phá ngàn năm tích trử khẳng định không thể nào bằng phe phái của Thái Thượng Trưởng Lão vốn thừa hưởng bảo khố truyền đời của các lịch tiền bối. Thứ mà tông môn luôn khát khao nhất không đâu khác chính là thiên tài địa bảo, một tu sĩ Kim Đan kì ngoại lai không đủ để Ma Kiếm Tông nổi lên hứng thú.
Ngay khi nghe tin Trần Duyên chính là sứ giả được đưa tới Hợp Hoang Môn liền khiến nàng không khỏi động tâm, dù sao trong Ma Kiếm Lâm hắn khiến nàng có cảm tình không tệ, thậm chí xuất hiện quan hệ mập mờ với cặp song sinh tỉ muội kia. Ngay lập tức nàng ánh lên hi vọng tiểu tử kia sẽ vì vậy mà cân nhắc lại ý định.
-Không phải môn chủ quý phái là tu sĩ Kim Đan kì sao? Chỉ cần tiền bối ra tay thì những kẻ đối lập tức khắc liền câm như hến.
Hắn cũng có chút khó hiểu.
-Hời… Trần Duyên tiểu hữu không sai, nhưng môn chủ đã hạ độc thệ là bản thân sẽ không tự tay xuất thủ, lí do đằng sau chuyện này thì chính ta đây cũng không biết được.
Nàng thở dài ngao ngán, nếu như không phải vì lời thề độc địa kia thì Hợp Hoang Môn liền nhanh chóng rơi vào tay các nàng không cần phải làm việc chứa đầy ẩn họa như cầu cứu Ma Kiếm Tông.
-Chỉ cần Trần Duyên tiểu hữu nhận lời thì ta sẵn sàng dâng tặng cặp tỉ muội Lệ, Liễu trở thành tiểu hưu đạo lữ.
-Hahaha Lương tiền bối quá coi thường Trần Duyên rồi.
Hắn cuồng tiếu.
-Chắc tiền bối cũng là người rõ ràng nhất nếu như ta chấp thuận Thái Thượng Trưởng Lão của quí môn thì lợi ích ta nhận được khẳng định không chỉ có vậy.
Lương Tiểu Xuân cũng đã dự tính được tình huống này, nàng cắn răng nói.
-Ta chắc hẳn tích trữ của tu sĩ Trúc Cơ kì khẳng định sẽ khiến tiểu hữu phải động lòng.
-Tiền bối quả không sai nhưng ta đó không phải thứ ta mong nuốn.
Hắn ngay lập tức bác bỏ, tuy là tu sĩ Trúc Cơ nhưng tích trữ của tu sĩ Hợp Hoang Môn không làm hắn nãy lên một chút hứng thú. Trần Duyên nắm rất rõ, nội trong ba năm hắn liền đột phá Trúc Cơ, lúc đó với thực lực một tay che trời của Ma Kiếm Tông thì những thứ này không là gì.
-Thứ ta muốn chỉ có một, nữ nhân.
Trần Duyên không hề che dấu nói ra ý định của bản thân.
-Không phải ta đã đưa đạo hữu song bào tỉ muội kia rồi sao?
-Trong chuyến hành trình đó không chỉ hai nàng là nữ nhân.
Nhìn thấy ánh mắt xâm lược của hắn mĩ phụ chợt rùng mình, chính nàng không ngờ tiểu tử này lại lớn mật như vậy, dám có chủ ý với tú sĩ Trúc Cơ viên mãn như nàng.
Nhưng nàng không hề nổi khí, nói đúng hơn là không thể nổi khí. Số phận của các tỉ muội có thể nói đều phụ thuộc tiểu tử này.
-Tiểu hữu thấy đệ tử ta Lan Anh có hợp nhãn hay không?
Nàng cắn răng bán đi đệ tử chân truyền của mình.
-Lan Anh cô nương đúng là nữ nhân tuyệt sắc, trí võ song toàn nhưng ta chưa bao giờ có ý định với nàng ta.
-Chẵng lẽ tiểu hữu nhất quyết không thay đổi ý định.
Thấy nàng có chút trầm giọng khiến Trần Duyên không khỏi có chút kì lạ, chẳng lẽ mười vị nữ nhân kia thật sự quan trọng đối với nàng như vậy. Khiến nữ nhân này thà hi sinh đệ tử của mình quyết không đồng ý.
Nhưng nhớ tới nổi đau điên dại của Kim Liên, nhớ mong của song bào tỉ muội, lời hứa nam nhân nơi rừng sâu khiến hắn không thể nào lùi bước quyết tuyệt gật đầu.
-Không sai, nếu như tiền bối không thể nào đáp ứng ta e rằng những sư bá, sư thúc đều rất mong chờ cùng Thái Thượng Trưởng Lão của quý phái hợp tác.
Mĩ phụ răng cắn chặt, không khí xung quanh trở nên nặng nề. Trần Duyên bỗng dưng toàn thân không thể cử động.
-Tiền bối ngươi…
Miệng hắn cứng đờ không thể phát ra tiếng.
Lương Tiểu Xuân động thân rời đi bồ đoàn, trên mặt không biết nóng lạnh. Nàng phất tay kết giới liền bộc phát bao trùm lấy xung quanh khiến tiểu đình tối đen như mực.
-Không lẽ muốn giết người diệt khẩu? Không, không thể nào, cảm tình của nữ nhân này đối với Hợp Hoang Môn rất sâu sắc không thể nào làm ra chuyện ngu ngốc này.
Mặc dù toàn thân không thể động đậy nhưng tâm trí còn rất tĩnh táo, không rối loạn hắn cố sức sử dụng não bộ nghĩ cách thoát thân. Nhưng tất cả đều vô ích mĩ phụ đã bước nữa chân vào Kim Đan kì ngay cả não hải cũng bị khóa chặt khiến hắn không thể nào cầu cứu Chu lão cũng Tiểu Mập Mạp.
Trong lúc hắn đang cố vùng vẫy thì bàn tay trơn mềm đã chạm vào người di chuyển lên cổ. Trần Duyên thật sự đã tuyệt vọng, hắn nhắm chặt hai mắt chờ đợi khoảng khắc cuối cùng của cuộc đời thì…
Tác giả :
huynhson