Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 63: Nhất Tâm Đa Dụng bước đầu
Cơn đau ập tới, cơ thể hắn như bị xé rời. Gắng gượng chống đỡ cơ thể gần như đã kiệt sức trước mắt hắn lúc này là mặt hồ phẳng lặng, không hề có ngọn gió nào quét qua. Xung quanh là màu xanh của cây cỏ, những tiểu thú gần đó lấp ló sau ngọn cây.
Thấy Trần Duyên tỉnh lại Tiểu Mập Mạp quá đỗi mừng rỡ cố sức trèo lên vai hắn kêu chi… chi… không ngớt.
Tinh Thần Trùng vốn là bản mạng linh trùng của Trần Duyên sau hồi lâu câu thông tinh thần cuối cùng hắn cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Khi biết chuyện tên bạch phát thanh niên kia càng khiến Trần Duyên đau đầu, nguy cơ từ đầu cương thi lạ lùng kia chưa được trừ khử nay lại có thêm kẻ địch mới.
‘Kì lạ, tại sao hắn không nhân lúc ta bất tỉnh mà ra tay trừ khử. Tên này ra tay đánh lén khẳng định không phải là thiện nam tín nữ gì’. Trần Duyên nghi vấn.
‘Tiểu tử ngươi tưởng rằng hắn không muốn sao?’. Chu lão lại lần nữa hiện lên vẻ mặt như muốn nổi khí.
- Nếu như không phải kiên kị linh trùng xung quanh thì tiểu tử ngươi giờ đây đã thật sự xong rồi, không chỉ vậy mà còn suýt chút nữa kéo theo mạng già của ta.
Lão thật sự đã nổi khí quát lớn.
‘Nhưng chính ta cũng không ngờ phía sau lại có tiểu thâu chờ đợi cơ hội’. Hắn cố gắng chống chế trước mặt lão.
- Hừ ngươi có biết tên bạch phát tiểu tử kia đã chực sẵn ở đó tích súc chân khí hơn ba chung trà không? Tâm chí ngươi chỉ nghỉ tới chém giết đầu cương thi kia không hề có một chút đề phòng nào.
Nghe Chu lão chỉ ra điểm chí mạng của bản thân khiến Trần Duyên không thể phản bác lại. Để cho kẻ thù tích súc chân khí hơn ba chung trà mà bản thân lại không hề hay biết, nếu như không có ngũ trùng đã hình thành linh trí thì mạng của hắn thật sự đã bị hái xuống.
Thấy vẻ mặt lầm lì nghiêm trọng của hắn Chu lão cũng không tiếp tục nặng giọng, từ tốn nói:
- Ngươi tu luyện “Khống Trùng Quyết” nhưng bản thân lại quên mất đi điều quan trọng nhất, đó chính là ‘nhất tâm đa dụng’.
- Nhất tâm đa dụng.
Trần Duyên lẫm bẫm như thể hắn đã ngộ ra điều gì.
- Đúng là nhất tâm đa dụng, tiễn thuật của ngươi đúng là tiến bộ thần tốc, từng mũi tên đều tập trung chính xác điểm chí mạng của kẻ thù nhưng đó lại là điểm chí mạng của ngươi.
Chu lão nói ra, ánh mắt thong dong liếc nhìn hắn.
Thấy Chu lão im lặng hắn vốn đã quen cách nói mập mờ của lão cũng không hề tức giận mà nói ra chủ ý của mình.
- Ý Chu lão là do bản thân ta quá chú tâm tới một mục tiêu mà bỏ qua các mục tiêu khác.
Lão gật đầu đạo.
- Tiểu tử ngươi nói không sai nhưng lại chưa đủ, thứ ngươi cần phân tâm nhiều nhất chính là bản thân ngươi. Mặc dù được linh trùng bao quanh có thể nói là tứ phía không lọt nhưng rơi vào tầm ngắm của những tồn tại nguy hiểm hơn thì cũng không thể nào thoát được việc phải ngã xuống.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn Chu lão khà khà cười lớn.
- Ngươi không cần phải làm vẻ nghiêm trọng, nếu như lão phu nói ra điểu này hẵn phải có cách giúp tiểu tử ngươi giải quyết nổi âu lo này.
Nghe tới đây hai mắt Trần Duyên sáng lên, theo thói quen hắn lại giở trò nịnh nọt lão.
- Hì hì tiểu tử biết người có tu vi thông thiên như Chu lão tiền bối ngài nhất định có cách. Nếu Chu lão thật sự ra tay trên đời này chuện gì cũng có chỉ là việc trong tầm tay.
‘Hừ ngươi không cần phải vỗ mông ngựa ta’. Lão hừ lạnh.
Tuy vẻ mặt tức giận nhưng Trần Duyên vẫn nghe được vẻ khoái chí trong lời nói của lão, giữ bộ mặt đệ tử ngoan hiền ngồi ngay ngắn chờ đợi thụ giáo.
Thấy vẻ mong chờ của hắn Chu lão lại cười gian xảo.
- Có phải tiểu tử ngươi đang âm mưu khiến lão phu đưa ra vài loại công pháp đúng không?
- Không, không hề. Tiểu tử chưa hề mang suy nghỉ đó.
Như mèo bị đạp đuôi Trần Duyên không ngờ bị Chu lão nhìn thấu âm mưu nhưng thà chết không nhận. Đây là cơ hội hiếm có móc đồ từ lão keo kiệt này Trần Duyên không thể để lão phật ý được.
Trần Duyên dù gian xảo tới đâu làm sao qua được lão già đã mấy ngàn năm hít thở khí trời này. Vẻ mặt trở lại thẩn thờ như cao nhân đắc đạo, dùng hai ngón tay trỏ vẽ trên mặt đất. Một bên hình tròn, bên còn lại hình vuông liền hừ lạnh.
- Tiểu tử ngươi nếu như không làm được thì đường mơ tưởng tới công pháp của lão phu.
Trong lúc lão còn đang khoái trí muốn nhìn vẻ lóng ngóng của hắn thì Trần Duyên lại lần nữa khiến lão thất vọng, một hình tròn cùng một hình vuông rõ ràng xuất hiện không thua kém gì lão, nhưng bị làm cho tức chết là tên tiểu tử này chỉ cần làm lần đầu là thành công.
Chu lão ngỡ ngàng.
- Có phải tiểu tử ngươi trước đây từng chơi trò này?
- Không hề, đây là lần đầu ta điều kì lạ này. Chỉ là không hề khó như Chu lão ngài đã nói.
Thấy Trần Duyên thành thật lão cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ có thể thở dài tên tiểu tử này có thiên bẫm đặc biệt.
Lần này lão cũng dùng hai ngón trỏ đặc xuống nền cát, hai chữ hiện ra trước vẻ mặt kimh ngạc của Trần Duyên. Lão thật sự đã cùng một lúc viết hai chữ khác nhau bằng cả hai tay cùng một lúc.
- Được rồi, tiểu tử ngươi hiện nay đã bị thương khá nặng, từ giờ trở đi đến khi vết thương khởi sắc không được rời khỏi nơi đây nữa bước. Chuyên tâm tập luyện bước đầu tiên của nhất tâm đa dụng, nhất tâm nhị dụng.
Nghe lời nói có bảy phần nghiêm túc của lão Trần Duyên biết đây không phải lúc hắn phản bác, ngoan ngoãn ngồi xuống vận “Hóa Mộc Quyết” khôi phục thương thế.
Kể từ đó, mỗi ngày Trần Duyên chỉ có thể dùng một canh giờ để khôi phục thương thế. Hắn liên tục đắm chìm trong việc tu luyện, nhất tâm nhị dụng tuy chỉ là bước đầu tiên nhưng lại không hề dễ dàng. Đã ba tháng nay không những thương thế khởi sắc chậm chạp làm hắn thập phần mong nhớ tam nữ đang chờ đợi ở tông môn thì nhất tâm nhị dụng cũng không hề tiến triển. Những chữ xiêu vẹo lần lượt xuất hiện nếu như không cố gắng thì dù là trạng nguyên bút pháp tuyệt luân cũng khó nhận ra hắn đang viết gì.
Một ngày Chu lão mang vẻ mặt ngái ngủ xuất hiện.
- Hà… đúng là sảng khoái, không bị tiểu tử kia làm phiền đúng thật là an nhàn.
Khẽ bấm đốt ngón tay miệng lẫm nhẫm.
- Đã một năm tròn từ lúc ta cho hắn thử thách. Hi vọng tiểu tử kia không khiến cho lão phu phải đau mắt vì đọc chữ của hắn.
Lão khoái trá thong dong bước tới, lúc này nhìn thấy Trần Duyên đang thoải mái nằm ngáy o o trong mật thất tự đào khiến lão tức giận. Bước vào trong chực ra tay dạy dỗ tên tiểu tử lười biếng kia thì đập vào mắt lão là hàng ngàn hàng vạn chữ được hắn được hắn lấp kín mật thất.
Điều làm lão bất ngờ là chúng không hề vô nghĩa, tất cả đều là những bài thi hay những án văn hàm chứa ý nghĩ bá đạo cùng nét chữ thẳng thớm khắc sâu vào vách đá.
Nghe thấy tiếng động Trần Duyên liền tỉnh dậy, nhìn thấy Chu lão đang ngây ngươi đứng đó liền vội vàng đi tới.
- Chu lão, cả năm nay lão nhân gia…
Chu lão khoát tay làm hắn không thể nào nói được, miệng không thể mở ra làm Trần Duyên khó chịu vùng vẫy.
- Tiểu tử, những chữ ở đây có phải thật sự chính ngươi viết.
Vẻ mặt kinh ngạc của lão khiến Trần Duyên càng tò mò hơn.
- Đương nhiên là ta chứ ai vào đây.
Tiến sát vách tường Trần Duyên dùng hai ngón tay thong dong khắc vào hai chữ khác nhau, từng nét đều cứng cáp không hè xiêu vẹo trước ánh nhìn bất khả tư nghị của Chu lão.
- Được rồi, coi như ngươi miễn cưỡng thông qua.
Lão xoay người rời đi. Trần Duyên bám theo rặng hỏi:
- Ta đã hoàn thành xong nhất tâm nhị dụng, lão nhân gia người mau nói tiếp theo cần phải làm gì.
Lão hừ lạnh cầm lấy cành cây gần đó gõ đầu hắn.
- Tiểu tử ngươi nên biết thế nào là đủ, với thực lực hiện giờ nếu như tiếp tục thì tu vi của ngươi mau chóng bị những tên khác vượt xa. Tuy nhất tâm đa dụng rất hữu ích nhưng không thể nào vượt qua tu vi.
Hắn liền ngộ ra đành cuối đầu theo lão rời đi.
Đường càng lúc càng rộng rãi, lần trước khi bất tỉnh được Tiểu Kim mang vào khiến Trần Duyên không ngờ rằng nơi đây lại rộng lớn như vậy. Bước ra cửa động không khí quen thuộc từ Ma Kiếm Lâm ập tới khiến hắn thở dài, đã hơn một năm từ khi nhận nhiệm vụ từ sư phụ Phong Ma Chân Nhân.
- Đã tới lúc quay trở về.
Nghĩ thầm, ánh mắt liếc qua cự thạch vẫn sừng sững nơi đó Trần Duyên trực chỉ Bạch Lang Thôn.
- Tiểu tử ngươi không nên nói chuyện này với tông môn, viên cự thạch kia là bảo bối rất chân quý. Khi ngươi đã là tu sĩ Kim Đan kì thì hãy quay lại đây.
Trần Duyên chỉ khẽ gật đầu.
Thấy Trần Duyên tỉnh lại Tiểu Mập Mạp quá đỗi mừng rỡ cố sức trèo lên vai hắn kêu chi… chi… không ngớt.
Tinh Thần Trùng vốn là bản mạng linh trùng của Trần Duyên sau hồi lâu câu thông tinh thần cuối cùng hắn cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Khi biết chuyện tên bạch phát thanh niên kia càng khiến Trần Duyên đau đầu, nguy cơ từ đầu cương thi lạ lùng kia chưa được trừ khử nay lại có thêm kẻ địch mới.
‘Kì lạ, tại sao hắn không nhân lúc ta bất tỉnh mà ra tay trừ khử. Tên này ra tay đánh lén khẳng định không phải là thiện nam tín nữ gì’. Trần Duyên nghi vấn.
‘Tiểu tử ngươi tưởng rằng hắn không muốn sao?’. Chu lão lại lần nữa hiện lên vẻ mặt như muốn nổi khí.
- Nếu như không phải kiên kị linh trùng xung quanh thì tiểu tử ngươi giờ đây đã thật sự xong rồi, không chỉ vậy mà còn suýt chút nữa kéo theo mạng già của ta.
Lão thật sự đã nổi khí quát lớn.
‘Nhưng chính ta cũng không ngờ phía sau lại có tiểu thâu chờ đợi cơ hội’. Hắn cố gắng chống chế trước mặt lão.
- Hừ ngươi có biết tên bạch phát tiểu tử kia đã chực sẵn ở đó tích súc chân khí hơn ba chung trà không? Tâm chí ngươi chỉ nghỉ tới chém giết đầu cương thi kia không hề có một chút đề phòng nào.
Nghe Chu lão chỉ ra điểm chí mạng của bản thân khiến Trần Duyên không thể phản bác lại. Để cho kẻ thù tích súc chân khí hơn ba chung trà mà bản thân lại không hề hay biết, nếu như không có ngũ trùng đã hình thành linh trí thì mạng của hắn thật sự đã bị hái xuống.
Thấy vẻ mặt lầm lì nghiêm trọng của hắn Chu lão cũng không tiếp tục nặng giọng, từ tốn nói:
- Ngươi tu luyện “Khống Trùng Quyết” nhưng bản thân lại quên mất đi điều quan trọng nhất, đó chính là ‘nhất tâm đa dụng’.
- Nhất tâm đa dụng.
Trần Duyên lẫm bẫm như thể hắn đã ngộ ra điều gì.
- Đúng là nhất tâm đa dụng, tiễn thuật của ngươi đúng là tiến bộ thần tốc, từng mũi tên đều tập trung chính xác điểm chí mạng của kẻ thù nhưng đó lại là điểm chí mạng của ngươi.
Chu lão nói ra, ánh mắt thong dong liếc nhìn hắn.
Thấy Chu lão im lặng hắn vốn đã quen cách nói mập mờ của lão cũng không hề tức giận mà nói ra chủ ý của mình.
- Ý Chu lão là do bản thân ta quá chú tâm tới một mục tiêu mà bỏ qua các mục tiêu khác.
Lão gật đầu đạo.
- Tiểu tử ngươi nói không sai nhưng lại chưa đủ, thứ ngươi cần phân tâm nhiều nhất chính là bản thân ngươi. Mặc dù được linh trùng bao quanh có thể nói là tứ phía không lọt nhưng rơi vào tầm ngắm của những tồn tại nguy hiểm hơn thì cũng không thể nào thoát được việc phải ngã xuống.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn Chu lão khà khà cười lớn.
- Ngươi không cần phải làm vẻ nghiêm trọng, nếu như lão phu nói ra điểu này hẵn phải có cách giúp tiểu tử ngươi giải quyết nổi âu lo này.
Nghe tới đây hai mắt Trần Duyên sáng lên, theo thói quen hắn lại giở trò nịnh nọt lão.
- Hì hì tiểu tử biết người có tu vi thông thiên như Chu lão tiền bối ngài nhất định có cách. Nếu Chu lão thật sự ra tay trên đời này chuện gì cũng có chỉ là việc trong tầm tay.
‘Hừ ngươi không cần phải vỗ mông ngựa ta’. Lão hừ lạnh.
Tuy vẻ mặt tức giận nhưng Trần Duyên vẫn nghe được vẻ khoái chí trong lời nói của lão, giữ bộ mặt đệ tử ngoan hiền ngồi ngay ngắn chờ đợi thụ giáo.
Thấy vẻ mong chờ của hắn Chu lão lại cười gian xảo.
- Có phải tiểu tử ngươi đang âm mưu khiến lão phu đưa ra vài loại công pháp đúng không?
- Không, không hề. Tiểu tử chưa hề mang suy nghỉ đó.
Như mèo bị đạp đuôi Trần Duyên không ngờ bị Chu lão nhìn thấu âm mưu nhưng thà chết không nhận. Đây là cơ hội hiếm có móc đồ từ lão keo kiệt này Trần Duyên không thể để lão phật ý được.
Trần Duyên dù gian xảo tới đâu làm sao qua được lão già đã mấy ngàn năm hít thở khí trời này. Vẻ mặt trở lại thẩn thờ như cao nhân đắc đạo, dùng hai ngón tay trỏ vẽ trên mặt đất. Một bên hình tròn, bên còn lại hình vuông liền hừ lạnh.
- Tiểu tử ngươi nếu như không làm được thì đường mơ tưởng tới công pháp của lão phu.
Trong lúc lão còn đang khoái trí muốn nhìn vẻ lóng ngóng của hắn thì Trần Duyên lại lần nữa khiến lão thất vọng, một hình tròn cùng một hình vuông rõ ràng xuất hiện không thua kém gì lão, nhưng bị làm cho tức chết là tên tiểu tử này chỉ cần làm lần đầu là thành công.
Chu lão ngỡ ngàng.
- Có phải tiểu tử ngươi trước đây từng chơi trò này?
- Không hề, đây là lần đầu ta điều kì lạ này. Chỉ là không hề khó như Chu lão ngài đã nói.
Thấy Trần Duyên thành thật lão cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ có thể thở dài tên tiểu tử này có thiên bẫm đặc biệt.
Lần này lão cũng dùng hai ngón trỏ đặc xuống nền cát, hai chữ hiện ra trước vẻ mặt kimh ngạc của Trần Duyên. Lão thật sự đã cùng một lúc viết hai chữ khác nhau bằng cả hai tay cùng một lúc.
- Được rồi, tiểu tử ngươi hiện nay đã bị thương khá nặng, từ giờ trở đi đến khi vết thương khởi sắc không được rời khỏi nơi đây nữa bước. Chuyên tâm tập luyện bước đầu tiên của nhất tâm đa dụng, nhất tâm nhị dụng.
Nghe lời nói có bảy phần nghiêm túc của lão Trần Duyên biết đây không phải lúc hắn phản bác, ngoan ngoãn ngồi xuống vận “Hóa Mộc Quyết” khôi phục thương thế.
Kể từ đó, mỗi ngày Trần Duyên chỉ có thể dùng một canh giờ để khôi phục thương thế. Hắn liên tục đắm chìm trong việc tu luyện, nhất tâm nhị dụng tuy chỉ là bước đầu tiên nhưng lại không hề dễ dàng. Đã ba tháng nay không những thương thế khởi sắc chậm chạp làm hắn thập phần mong nhớ tam nữ đang chờ đợi ở tông môn thì nhất tâm nhị dụng cũng không hề tiến triển. Những chữ xiêu vẹo lần lượt xuất hiện nếu như không cố gắng thì dù là trạng nguyên bút pháp tuyệt luân cũng khó nhận ra hắn đang viết gì.
Một ngày Chu lão mang vẻ mặt ngái ngủ xuất hiện.
- Hà… đúng là sảng khoái, không bị tiểu tử kia làm phiền đúng thật là an nhàn.
Khẽ bấm đốt ngón tay miệng lẫm nhẫm.
- Đã một năm tròn từ lúc ta cho hắn thử thách. Hi vọng tiểu tử kia không khiến cho lão phu phải đau mắt vì đọc chữ của hắn.
Lão khoái trá thong dong bước tới, lúc này nhìn thấy Trần Duyên đang thoải mái nằm ngáy o o trong mật thất tự đào khiến lão tức giận. Bước vào trong chực ra tay dạy dỗ tên tiểu tử lười biếng kia thì đập vào mắt lão là hàng ngàn hàng vạn chữ được hắn được hắn lấp kín mật thất.
Điều làm lão bất ngờ là chúng không hề vô nghĩa, tất cả đều là những bài thi hay những án văn hàm chứa ý nghĩ bá đạo cùng nét chữ thẳng thớm khắc sâu vào vách đá.
Nghe thấy tiếng động Trần Duyên liền tỉnh dậy, nhìn thấy Chu lão đang ngây ngươi đứng đó liền vội vàng đi tới.
- Chu lão, cả năm nay lão nhân gia…
Chu lão khoát tay làm hắn không thể nào nói được, miệng không thể mở ra làm Trần Duyên khó chịu vùng vẫy.
- Tiểu tử, những chữ ở đây có phải thật sự chính ngươi viết.
Vẻ mặt kinh ngạc của lão khiến Trần Duyên càng tò mò hơn.
- Đương nhiên là ta chứ ai vào đây.
Tiến sát vách tường Trần Duyên dùng hai ngón tay thong dong khắc vào hai chữ khác nhau, từng nét đều cứng cáp không hè xiêu vẹo trước ánh nhìn bất khả tư nghị của Chu lão.
- Được rồi, coi như ngươi miễn cưỡng thông qua.
Lão xoay người rời đi. Trần Duyên bám theo rặng hỏi:
- Ta đã hoàn thành xong nhất tâm nhị dụng, lão nhân gia người mau nói tiếp theo cần phải làm gì.
Lão hừ lạnh cầm lấy cành cây gần đó gõ đầu hắn.
- Tiểu tử ngươi nên biết thế nào là đủ, với thực lực hiện giờ nếu như tiếp tục thì tu vi của ngươi mau chóng bị những tên khác vượt xa. Tuy nhất tâm đa dụng rất hữu ích nhưng không thể nào vượt qua tu vi.
Hắn liền ngộ ra đành cuối đầu theo lão rời đi.
Đường càng lúc càng rộng rãi, lần trước khi bất tỉnh được Tiểu Kim mang vào khiến Trần Duyên không ngờ rằng nơi đây lại rộng lớn như vậy. Bước ra cửa động không khí quen thuộc từ Ma Kiếm Lâm ập tới khiến hắn thở dài, đã hơn một năm từ khi nhận nhiệm vụ từ sư phụ Phong Ma Chân Nhân.
- Đã tới lúc quay trở về.
Nghĩ thầm, ánh mắt liếc qua cự thạch vẫn sừng sững nơi đó Trần Duyên trực chỉ Bạch Lang Thôn.
- Tiểu tử ngươi không nên nói chuyện này với tông môn, viên cự thạch kia là bảo bối rất chân quý. Khi ngươi đã là tu sĩ Kim Đan kì thì hãy quay lại đây.
Trần Duyên chỉ khẽ gật đầu.
Tác giả :
huynhson