Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 43: Kim Thiết Nghĩ
Trước mắt lúc này là một hang động rộng lớn với nhiều ngõ ngách, bên trong không hề bị bóng tối bao phủ như hắn nghĩ. Khắp nơi đều là những tia sáng nhẹ nhàng làm Trần Duyên ngỡ ngàng, rõ ràng là ban đêm nhưng trong không hề tối.
Bên dưới là hàng trăm hàng ngàn Hắc Thiết Nghĩ đang di chuyển khắp mọi ngõ ngách. Ban đêm chúng không hề thụ động chút nào, thậm chí là vì ở trong hang không có bất kì nguy hiểm nên hoạt động thậm chí là nhiều hơn.
-Bây giờ không phải lúc để ta có thể thăm dò, tốt nhất là nhẫn nại tới khi chúng rời khỏi đây trước đã.
Nghĩ thầm, Trần Duyên nhẹ nhàng phóng tới vách hang vắng vẻ đào một lỗ vừa người, chui vào trong hắn lắp miệng lỗ ngồi tĩnh tọa khôi phục chân khí.
Ba canh giờ trôi qua phía trên Trần Duyên cảm nhận được rất nhiều tiếng bước chân cùng duy chuyển về một hướng, hắn liền nhận ra thời cơ đã tới. Chờ tới khi âm thanh biến mất Trần Duyên liền xuất hiện, đúng như dự đoán Hắc Thiết Nghĩ hầu như đã rời đi khỏi hang động.
Cảm nhận vị trí linh trùng của mình Trần Duyên điều khiển Hắc Thiết Nghĩ đi trước dò đường.
-Hang động này đúng là một mê cung mà, nếu để ta tự tìm đường thì không mất vài năm đừng hòng khám phá hết.
-Cái này là rêu phát sáng? Thì ra chính là nhờ thứ này mà xung quanh đây luôn có ánh sáng êm dịu, tốt nhất nên lấy về động phủ, thứ này rõ ràng tốt hơn đèn dầu nhiều.
Trong hang có rất nhiều lối đi, trên vách còn được đào thêm các hang động nhỏ để chứa thực vật. Trần Duyên còn phát hiện rất nhiều trứng linh trùng nhưng khịt mũi coi thường bỏ qua. Hiện nay hắn đã là tu sĩ Linh Khí hậu kì Hắc Thiết Trùng không còn tác dụng nhiều, một nguyên nhân khác là tiềm năng phát triển của chúng không hề có. Yếu kém hơn rất nhiều Thực Huyết Trùng và Lục Đường Lang.
Đi tới một gian mật thất rộng lớn đủ cho cả ngàn người ở lại, cảnh tượng bên trong mặc dù là kẻ thiết huyết như hắn cũng phải biến sắc. Huyết nhục, huyết nhục khắp nơi. Yêu thú, nhân loại, Trần Duyên còn thấy cả mảnh y phục của đệ tử Ma Kiếm Tông rải rác.
-Thì ra sự tình đệ tử mất tích gần đây là do Hắc Thiết Nghĩ gây ra, ban ngày thì ra ngoài săn mồi đêm tới thì đào hang khắp nơi phục kích đây đúng là loại linh trùng thâm độc.
Tức giận nghĩ thầm bỗng Trần Duyên nghe thấy tiếng động, hắn phóng người hai tay bám vào trần hang. Có năm con Hắc Thiết Nghĩ đi vào thu gom huyết nhục vo thành những viên cầu to lớn làm hắn nôn mữa không thôi rồi nhanh chóng rời khỏi.
-Nơi này cũng không có gì để ở lại, tốt nhất là bám theo chúng.
Hắn nhẹ nhàng đi theo, đường đi khá ngoằn ngoèo càng lúc càng tiến sâu xuống lòng đất. Đi tới một con đường rộng lớn số lượng Hắc Thiết Nghĩ càng lúc càng đông làm Trần Duyên tò mò.
-Không ngờ nơi đây lại có nhiều Hắc Thiết Nghĩ thực lực không tồi, canh phòng cẩn mật như thế này ắt hẵn đây là phòng của nữ hoàng rồi.
Trần Duyên láo liết nhìn xung quanh thì thấy có rất nhiều Hắc Thiết Nghĩ lính canh điều mà chỉ có thể thấy ở ngoài cửa động. Theo sát 5 con Hắc Thiết Nghĩ kia đi vào quả nhiên hắn bị chặn lại, lại một lần nữa những con Hắc Thiết Nghĩ lính canh bao quanh lấy hắn.
Nhưng lần này có khác biệt rất lớn, chúng không hề ngửi mùi xác định đồng loại mà không ngần ngại tiến công.
-Có vẻ như đi vào đây đã là tử tội, chúng không cần biết ta là ai liền xông tới giết chóc.
Trần Duyên nghĩ thầm khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười hiếm thấy, hắn đã chờ đợi giờ phút này từ lúc thấy được đống huyết nhục của các sư đệ đồng môn kia. Ngay lúc đó Trần Duyên sát khí đã nỗi lên nhưng hắn phải kiềm nén lại, vẫn còn đại sự trước mắt không thể để cảm tình lấn át.
Lúc này đôi mắt Trần Duyên đã đỏ như máu, trong tâm trí bây giờ chỉ có giết chóc. Sát khí quanh thân hắn lan ra khắp nơi khiến cho lũ linh trùng kia cũng phải chùn bước.
Như một mũi tên lao tới, cả người Trần Duyên xuyên qua thân thể Hắc Kiến Nghĩ lính canh trước vẻ ngỡ ngàng của những con kiến xung quanh. Không bỏ lỡ thời cơ hắn phóng về phía mật thất, cánh tay như đao trảm sát tất cả chướng ngại phía trước.
Hơn mười con Hắc Thiết Nghĩ lấy thân lấp lối đi bị Trần Duyên một trảm đứt làm hai, không có gì có thể ngăn cản, hắn như là chiếc máy chém khắp nơi đều là các thi thể rãi rác của Hắc Thiết Nghĩ cùng với chất lỏng từ người chúng làm xung quanh bốc lên mùi khó ngửi.
Không quan tâm quá nhiều tới xung quanh mục tiêu duy nhất của hắn lúc này chính là mật thất đằng kia, sau một hồi chém giết nơi đây đã không còn một con Hắc Thiết Nghĩ nào Trần Duyên rảo bước đi vào bên trong.
Trước mắt hắn lúc này là một thứ có vẻ giống như một con nhộng khổng lồ, to lớn tới mức sợ rằng dù có năm người ôm cũng không thể nào hết được. Thứ gớm ghiếc này đang thỏa thích thôn phệ từng viên huyết nhục do những con Hắc Thiết Nghĩ kia mang tới khiến cho hắn tức giận. Phía sau có một cái lỗ nhỏ liên tục nôn ra từng quả trứng Hắc Thiết Nghĩ, tới đây Trần Duyên có thể khẳng định đây chính là Hắc Thiết Nghĩ nữ hoàng.
Ngay khi tiến lại gần thì một con Hắc Thiết Nghĩ toàn thân vàng óng thân thể to lớn cứng cáp nhảy xuống làm cho cả hang rung động, tiếng hét của nó làm cho những con Hắc Thiết Nghĩ xung quanh nằm rạp xuống vẻ thần phục.
-Đây chắc hẵn là Hắc Thiết Nghĩ vương, thực lực của nó đã tiếp cận linh trùng Giáp đẵng, chỉ sợ tốn một ít thời gian nữa liền đột phá.
Trong lúc Trần Duyên đang nghĩ thầm thì Chu lão lại hiện ra hưng phấn nói:
-Ngươi đúng là vận cứt chó mà, không ngờ cả Kim Thiết Nghĩ gần như tuyệt tích cũng tự động bò tới trước mặt.
-Kim Thiết Nghĩ.
Trần Duyên vẻ mặt ngây ngô nhìn lão.
Không cần nói cũng biết tiểu tử này không biết gì lão chỉ đành thở dài nói:
-Kim Thiết Nghĩ là linh trùng biến dị từ Hắc Thiết Nghĩ, không chỉ thực lực tăng tiến nhiều lần thậm chí cả trí lực cũng càng lúc nâng cao. Cho dù trong ức vạn Hắc Thiết Nghĩ cũng chưa chắc có thể sinh ra một Kim Thiết Nghĩ.
Nghe tới đây Trần Duyên cũng kinh ngạc không thôi, yêu thú khác biệt lớn nhất đối với nhân loại chính là linh trí. Chỉ khi nào đột phá cấp ba thì linh trùng yêu thú mới thật sự bước vào con đường tu luyện, trước đó chúng chỉ làm theo bản năng để nâng cao tu vi.
Trong số linh trùng của Trần Duyên chỉ có Tinh Thần Trùng Tiểu Mập Mạp là mở ra linh trí, còn lại cũng chỉ có cặp Lục Đường Lang kia có một chút trí lực.
-Tiểu tử ngươi mau chóng thuần phục Kim Thiết Nghĩ này, công dụng của loại linh trùng này cực kì to lớn. Thời thượng cổ vì muốn săn tìm chúng thậm chí Hắc Thiết Nghĩ gần như bị diệt tuyệt, giờ đây chỉ có Ma Kiếm Lâm này là một trong rất ít nơi loại linh trùng này có thể tồn tại.
Nghe lời Chu lão nói lúc này trước mắt hắn Kim Thiết Nghĩ như là một núi vàng khổng lồ (ừ thì nó vốn màu vàng mà ^-^), không kìm nén lòng tham Trần Duyên chính diện xông tới ngạnh kháng đôi càng to lớn kia.
Điều khiến hắn không ngờ tới là cơ thể sánh ngang với pháp khí Giáp đẵng lại chịu thua thiệt ngay trong lần giao phong đầu tiên. Cánh tay thường ngày có thể xuyên qua cơ thể yêu thú lại dễ dàng xuất hiện tia máu.
Sự hưng phấn hiện rõ trên khuôn mặt, từ khi “Khô Mộc Tiểu Pháp” đại thành tới nay không có yêu thú nào chịu được sức mạnh nhục thể của hắn. Đúng lúc này Kim Thiết Nghĩ chủ động tiến công, đôi càng to lớn mở rộng kẹp lấy hắn.
Chuyện không ngờ lại xảy ra, Trần Duyên mà Kim Thiết Nghĩ kẹp chặt kia lại là hư ảnh, đó chính là “Tam Trọng Phân Thân” công pháp Chu lão đã truyền lại cho hắn.
Trần Duyên làm sao có thể khinh địch, trong lúc Kim Thiếc Nghĩ còn đang ngẫn ngơ hắn phóng người về phía sau lấy tay làm đao nhắm chân mà chém tới.
Tiếng keng... chói tai vang lên kèm theo là tiếng rít đau đớn cùng giận dữ, Kim Thiết Nghĩ mặc dù cơ thể cứng cáp, lực lượng mạnh mẽ có thể sánh ngang với linh trùng Giáp đẵng nhưng do tốc độ quá chậm, hình thể thì lại khổng lồ trong nơi chật hẹp như mật thất này nó chỉ đành làm cá cho Trần Duyên tùy ý chặt chém.
Một canh giờ trôi qua, Kim Thiết Nghĩ đã không còn gắng gượng nỗi, hình thể to lớn cuối cùng cũng ngã xuống sức nặng làm cho hang sâu rung chuyển. Thân thể lúc này chỉ có thể dùng một câu để diễn tả, thương tích đầy mình. Không chỗ nào Trần Duyên bỏ sót, chỉ có thể trách con linh trùng này quá trâu bò. Trên tay hắn lúc này đã cầm kiếm pháp khí Giáp đẵng, còn đôi tay kia đã tê dại từ lúc nào.
Không bỏ lỡ thời cơ Trần Duyên liền xông tới một tay giữ chặt Kim Thiết Nghĩ tay còn lại bắt ấn của thần thông “Thần Khống Vạn Trùng”.
Bên dưới là hàng trăm hàng ngàn Hắc Thiết Nghĩ đang di chuyển khắp mọi ngõ ngách. Ban đêm chúng không hề thụ động chút nào, thậm chí là vì ở trong hang không có bất kì nguy hiểm nên hoạt động thậm chí là nhiều hơn.
-Bây giờ không phải lúc để ta có thể thăm dò, tốt nhất là nhẫn nại tới khi chúng rời khỏi đây trước đã.
Nghĩ thầm, Trần Duyên nhẹ nhàng phóng tới vách hang vắng vẻ đào một lỗ vừa người, chui vào trong hắn lắp miệng lỗ ngồi tĩnh tọa khôi phục chân khí.
Ba canh giờ trôi qua phía trên Trần Duyên cảm nhận được rất nhiều tiếng bước chân cùng duy chuyển về một hướng, hắn liền nhận ra thời cơ đã tới. Chờ tới khi âm thanh biến mất Trần Duyên liền xuất hiện, đúng như dự đoán Hắc Thiết Nghĩ hầu như đã rời đi khỏi hang động.
Cảm nhận vị trí linh trùng của mình Trần Duyên điều khiển Hắc Thiết Nghĩ đi trước dò đường.
-Hang động này đúng là một mê cung mà, nếu để ta tự tìm đường thì không mất vài năm đừng hòng khám phá hết.
-Cái này là rêu phát sáng? Thì ra chính là nhờ thứ này mà xung quanh đây luôn có ánh sáng êm dịu, tốt nhất nên lấy về động phủ, thứ này rõ ràng tốt hơn đèn dầu nhiều.
Trong hang có rất nhiều lối đi, trên vách còn được đào thêm các hang động nhỏ để chứa thực vật. Trần Duyên còn phát hiện rất nhiều trứng linh trùng nhưng khịt mũi coi thường bỏ qua. Hiện nay hắn đã là tu sĩ Linh Khí hậu kì Hắc Thiết Trùng không còn tác dụng nhiều, một nguyên nhân khác là tiềm năng phát triển của chúng không hề có. Yếu kém hơn rất nhiều Thực Huyết Trùng và Lục Đường Lang.
Đi tới một gian mật thất rộng lớn đủ cho cả ngàn người ở lại, cảnh tượng bên trong mặc dù là kẻ thiết huyết như hắn cũng phải biến sắc. Huyết nhục, huyết nhục khắp nơi. Yêu thú, nhân loại, Trần Duyên còn thấy cả mảnh y phục của đệ tử Ma Kiếm Tông rải rác.
-Thì ra sự tình đệ tử mất tích gần đây là do Hắc Thiết Nghĩ gây ra, ban ngày thì ra ngoài săn mồi đêm tới thì đào hang khắp nơi phục kích đây đúng là loại linh trùng thâm độc.
Tức giận nghĩ thầm bỗng Trần Duyên nghe thấy tiếng động, hắn phóng người hai tay bám vào trần hang. Có năm con Hắc Thiết Nghĩ đi vào thu gom huyết nhục vo thành những viên cầu to lớn làm hắn nôn mữa không thôi rồi nhanh chóng rời khỏi.
-Nơi này cũng không có gì để ở lại, tốt nhất là bám theo chúng.
Hắn nhẹ nhàng đi theo, đường đi khá ngoằn ngoèo càng lúc càng tiến sâu xuống lòng đất. Đi tới một con đường rộng lớn số lượng Hắc Thiết Nghĩ càng lúc càng đông làm Trần Duyên tò mò.
-Không ngờ nơi đây lại có nhiều Hắc Thiết Nghĩ thực lực không tồi, canh phòng cẩn mật như thế này ắt hẵn đây là phòng của nữ hoàng rồi.
Trần Duyên láo liết nhìn xung quanh thì thấy có rất nhiều Hắc Thiết Nghĩ lính canh điều mà chỉ có thể thấy ở ngoài cửa động. Theo sát 5 con Hắc Thiết Nghĩ kia đi vào quả nhiên hắn bị chặn lại, lại một lần nữa những con Hắc Thiết Nghĩ lính canh bao quanh lấy hắn.
Nhưng lần này có khác biệt rất lớn, chúng không hề ngửi mùi xác định đồng loại mà không ngần ngại tiến công.
-Có vẻ như đi vào đây đã là tử tội, chúng không cần biết ta là ai liền xông tới giết chóc.
Trần Duyên nghĩ thầm khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười hiếm thấy, hắn đã chờ đợi giờ phút này từ lúc thấy được đống huyết nhục của các sư đệ đồng môn kia. Ngay lúc đó Trần Duyên sát khí đã nỗi lên nhưng hắn phải kiềm nén lại, vẫn còn đại sự trước mắt không thể để cảm tình lấn át.
Lúc này đôi mắt Trần Duyên đã đỏ như máu, trong tâm trí bây giờ chỉ có giết chóc. Sát khí quanh thân hắn lan ra khắp nơi khiến cho lũ linh trùng kia cũng phải chùn bước.
Như một mũi tên lao tới, cả người Trần Duyên xuyên qua thân thể Hắc Kiến Nghĩ lính canh trước vẻ ngỡ ngàng của những con kiến xung quanh. Không bỏ lỡ thời cơ hắn phóng về phía mật thất, cánh tay như đao trảm sát tất cả chướng ngại phía trước.
Hơn mười con Hắc Thiết Nghĩ lấy thân lấp lối đi bị Trần Duyên một trảm đứt làm hai, không có gì có thể ngăn cản, hắn như là chiếc máy chém khắp nơi đều là các thi thể rãi rác của Hắc Thiết Nghĩ cùng với chất lỏng từ người chúng làm xung quanh bốc lên mùi khó ngửi.
Không quan tâm quá nhiều tới xung quanh mục tiêu duy nhất của hắn lúc này chính là mật thất đằng kia, sau một hồi chém giết nơi đây đã không còn một con Hắc Thiết Nghĩ nào Trần Duyên rảo bước đi vào bên trong.
Trước mắt hắn lúc này là một thứ có vẻ giống như một con nhộng khổng lồ, to lớn tới mức sợ rằng dù có năm người ôm cũng không thể nào hết được. Thứ gớm ghiếc này đang thỏa thích thôn phệ từng viên huyết nhục do những con Hắc Thiết Nghĩ kia mang tới khiến cho hắn tức giận. Phía sau có một cái lỗ nhỏ liên tục nôn ra từng quả trứng Hắc Thiết Nghĩ, tới đây Trần Duyên có thể khẳng định đây chính là Hắc Thiết Nghĩ nữ hoàng.
Ngay khi tiến lại gần thì một con Hắc Thiết Nghĩ toàn thân vàng óng thân thể to lớn cứng cáp nhảy xuống làm cho cả hang rung động, tiếng hét của nó làm cho những con Hắc Thiết Nghĩ xung quanh nằm rạp xuống vẻ thần phục.
-Đây chắc hẵn là Hắc Thiết Nghĩ vương, thực lực của nó đã tiếp cận linh trùng Giáp đẵng, chỉ sợ tốn một ít thời gian nữa liền đột phá.
Trong lúc Trần Duyên đang nghĩ thầm thì Chu lão lại hiện ra hưng phấn nói:
-Ngươi đúng là vận cứt chó mà, không ngờ cả Kim Thiết Nghĩ gần như tuyệt tích cũng tự động bò tới trước mặt.
-Kim Thiết Nghĩ.
Trần Duyên vẻ mặt ngây ngô nhìn lão.
Không cần nói cũng biết tiểu tử này không biết gì lão chỉ đành thở dài nói:
-Kim Thiết Nghĩ là linh trùng biến dị từ Hắc Thiết Nghĩ, không chỉ thực lực tăng tiến nhiều lần thậm chí cả trí lực cũng càng lúc nâng cao. Cho dù trong ức vạn Hắc Thiết Nghĩ cũng chưa chắc có thể sinh ra một Kim Thiết Nghĩ.
Nghe tới đây Trần Duyên cũng kinh ngạc không thôi, yêu thú khác biệt lớn nhất đối với nhân loại chính là linh trí. Chỉ khi nào đột phá cấp ba thì linh trùng yêu thú mới thật sự bước vào con đường tu luyện, trước đó chúng chỉ làm theo bản năng để nâng cao tu vi.
Trong số linh trùng của Trần Duyên chỉ có Tinh Thần Trùng Tiểu Mập Mạp là mở ra linh trí, còn lại cũng chỉ có cặp Lục Đường Lang kia có một chút trí lực.
-Tiểu tử ngươi mau chóng thuần phục Kim Thiết Nghĩ này, công dụng của loại linh trùng này cực kì to lớn. Thời thượng cổ vì muốn săn tìm chúng thậm chí Hắc Thiết Nghĩ gần như bị diệt tuyệt, giờ đây chỉ có Ma Kiếm Lâm này là một trong rất ít nơi loại linh trùng này có thể tồn tại.
Nghe lời Chu lão nói lúc này trước mắt hắn Kim Thiết Nghĩ như là một núi vàng khổng lồ (ừ thì nó vốn màu vàng mà ^-^), không kìm nén lòng tham Trần Duyên chính diện xông tới ngạnh kháng đôi càng to lớn kia.
Điều khiến hắn không ngờ tới là cơ thể sánh ngang với pháp khí Giáp đẵng lại chịu thua thiệt ngay trong lần giao phong đầu tiên. Cánh tay thường ngày có thể xuyên qua cơ thể yêu thú lại dễ dàng xuất hiện tia máu.
Sự hưng phấn hiện rõ trên khuôn mặt, từ khi “Khô Mộc Tiểu Pháp” đại thành tới nay không có yêu thú nào chịu được sức mạnh nhục thể của hắn. Đúng lúc này Kim Thiết Nghĩ chủ động tiến công, đôi càng to lớn mở rộng kẹp lấy hắn.
Chuyện không ngờ lại xảy ra, Trần Duyên mà Kim Thiết Nghĩ kẹp chặt kia lại là hư ảnh, đó chính là “Tam Trọng Phân Thân” công pháp Chu lão đã truyền lại cho hắn.
Trần Duyên làm sao có thể khinh địch, trong lúc Kim Thiếc Nghĩ còn đang ngẫn ngơ hắn phóng người về phía sau lấy tay làm đao nhắm chân mà chém tới.
Tiếng keng... chói tai vang lên kèm theo là tiếng rít đau đớn cùng giận dữ, Kim Thiết Nghĩ mặc dù cơ thể cứng cáp, lực lượng mạnh mẽ có thể sánh ngang với linh trùng Giáp đẵng nhưng do tốc độ quá chậm, hình thể thì lại khổng lồ trong nơi chật hẹp như mật thất này nó chỉ đành làm cá cho Trần Duyên tùy ý chặt chém.
Một canh giờ trôi qua, Kim Thiết Nghĩ đã không còn gắng gượng nỗi, hình thể to lớn cuối cùng cũng ngã xuống sức nặng làm cho hang sâu rung chuyển. Thân thể lúc này chỉ có thể dùng một câu để diễn tả, thương tích đầy mình. Không chỗ nào Trần Duyên bỏ sót, chỉ có thể trách con linh trùng này quá trâu bò. Trên tay hắn lúc này đã cầm kiếm pháp khí Giáp đẵng, còn đôi tay kia đã tê dại từ lúc nào.
Không bỏ lỡ thời cơ Trần Duyên liền xông tới một tay giữ chặt Kim Thiết Nghĩ tay còn lại bắt ấn của thần thông “Thần Khống Vạn Trùng”.
Tác giả :
huynhson