Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 148: Khống thi công pháp
Ngày hôm sau Lam Linh mắt phượng dần hé mở, lực lượng đang từng chút một quay trở lại với nàng. Chưa kịp nhận thấy điều gì xung quanh thì nhục thể chỉ khẽ cử động hạ thể đã nhói lên khiến nàng bất giác rên lên thành thành tiếng.
Ngọc thủ xoa nhẹ, nàng hoảng hốt nhận thấy một mảnh lầy lồi vẫn còn bên dưới. Tinh hoa hắn bắn vào trong này sau mỗi cử động lại bị ép dồn nén bắn ra ngoài không ngớt.
- Lam Linh, tỉ vẫn còn chưa khỏi hẵn, đừng vận sức quá nhiều.
Kim Liên nhận ra nàng đã tỉnh giấc mở lời an ủi.
- Kim Liên muội chuyện đêm qua là sự thật?
- Là sự thật, tỉ muội chúng ta đều đã là người của chàng, tỉ sẽ không còn cô đơn, còn tướng công, còn các tỉ muội sẽ luôn ở bên tỉ.
Trần Duyên cũng tiến bước lại gần, bế nàng ngọc thể ngồi xuống trên giường đá.
- Liên nhi dù nàng có nói gì chăng nữa trong thâm tâm ta đã xem nàng là Trần Duyên này thể tử. Dù nàng có dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không thể thoát khỏi tay ta đâu.
Mĩ phụ sắc mặt biến chuyển lạnh lùng, song mục toát ra nồng đượm sát khí, nghiến răng từng chữ.
- Ngươi đừng mơ tưởng có thể lợi dụng trong lúc nguy cấp chiếm lấy ta thân thể liền có thể khiến Lam Linh này khuất phục cam chịu trở thành nữ nhân dể ngươi đùa bỡn.
- Lam Linh tỉ.
Kim Liên bồn chồn lo lắng.
- Ta cùng ngươi từ đầu chỉ là công bằng trao đổi, ta cùng ngươi hoang đường một đêm đổi lại là công pháp chính tông của Khôi Lỗi Tông.
Lam Linh thần sắc không chút suy giảm như thể đối với nàng cùng nam nhân giao hoang không phải là vấn đề trầm trọng.
- Được rồi Liên nhi, lời ta đã nói ra làm sao có thể rút lại được.
Trần Duyên thần tình không lấy làm lạ, lòng bàn tay đã chuẩn bị sẵn từ trước đó đưa ra một quyển trục màu xám được niêm phong cẩn thận thong thả đưa tới trước mặt nàng.
- Đây chính là Khống Thi Linh Pháp, công pháp đặc thù chỉ có đệ tử hạch tâm Khôi Lỗi Tông mới có thể nắm giữ.
Nàng chần chừ có chút e ngại, nhưng cảm thấy Trần Duyên không có ý ngăn cản mĩ nhân nhanh chóng bắt lấy.
- Trao đổi giữa ta và ngươi đã hoàn thành, chúng ta không ai nợ ai.
Lam Linh muốn tránh thoát khỏi vòng tay của hắn. Sau một hồi dây dưa rõ ràng nàng không thể nào thoát ra được.
- Nàng đã từng thề với ta điều gì không lẽ đã quên rồi sao, cả đời này nàng chính là Trần Duyên ta nữ nhân.
Trần Duyên bá đạo bản tính trước nay vẫn không hề thay đổi, nhất là đối với nữ nhân hắn không đời nào để kẻ đã có quan hệ cùng hắn bỏ đi, hắn phải dùng mọi cách giữ nàng lại bên mình.
Mĩ phụ mắt phượng sắc lạnh, nàng không một lời đáp trả. Mở ra quyển trục, mất gần nữa ngày nghiên cứu Lam Linh lấy ra trủy thủ, nàng chầm chậm bước lại gần tên tướng công đang thi hóa kia.
- Gừ…gừ…khè…
Thi nhân tứ chi vẫn còn bị Trần Duyên phong ấn không thể cử động, cảm nhận được hơi thở của người sống liền như điên dại. Hàm răng không ngừng cắn mạnh vào hư không như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Hành động của Lam Linh đã đánh động Trần Duyên cùng nhị nữ gần đó, trước ánh mắt khó tin của ba người, nữ nhân nét mặt không đổi, trủy thủ trong tay dứt khoát đâm thẳng vào mi tâm kẻ mà nàng từng xem là tướng công khiến chất huyết dịch bắn tung tóe bóc mùi hôi thổi khắp nơi.
- Ngươi hãy an nghĩ dưới hoàng tuyền a, thù của ngươi ta sẽ báo.
- Nhân Thi Biến.
Nàng song thủ bắt ấn nhanh như chảo chớp. Đầu cương thi dần trở nên khô héo, da dẽ khô quắt lại khiến người ngoài trông thấy cực kì đáng sợ.
- Tiếp lấy.
Trần Duyên từ trong túi trữ vật lấy ra một cổ quan tài kì dị, hắn đã từng tra xét qua. Cổ quan tài này chính là một món pháp khí cấp 2 Giáp đẵng. Hà Thiên Dẫn khẳng định dùng thứ này để bồi dưỡng đầu cương thi của hắn.
Lam Linh nhẹ nhàng tiếp lấy, nàng dùng chân khí khống chế đầu cương thi bước vào trong quan tài. Sau đó lấy ra lá bùa thật lớn chỉ độc một chữ “Phong” mọi đông tác đều không hề chậm trễ, ngay khi bán thi nhân vừa chết là lúc thi khí mãnh liệt bộc phát ra ngoài. Người thi triễn phải nhân lúc này phong ấn cương thi từ từ bồi dưỡng.
Nàng thu công, dùng một sợi dây thừng to lớn cột chặt lấy cổ quan tài mang sau lưng, quay qua nhìn Trần Duyên lạnh lùng nghi vấn.
- Lúc này ngươi còn muốn đem ta trở thành ngươi nữ nhân nữa hay không?
Hạ Thảo sắc mặt có chút trầm trọng, nàng từ đầu tất cả đều đã thu vào trong mắt. Dù tên nam nhân kia đã trở thành bán thi nhân không thể trở lại làm người nhưng nữ nhân này lại không ngần ngại một đao đoạt mệnh. Kinh dị hơn ả còn dùng chính thân xác của tướng công luyện chế thi sát nhằm tăng cường thực lực. Nếu chủ nhân thật sự…
- Chủ nhân xin hãy cân nhắc, ả ta…
Trần Duyên phất tay khiến lời nàng vừa định nói ra liền bị ngăn trở lại. Thiếu niên sắc mặt bình thản không chút gợn sóng, những gì diễn ra trước mắt không hề làm hắn ái ngại.
Hữu thủ nâng nàng mĩ cằm, Trần Duyên đột ngột chiếm hữu lấy đôi môi mềm mại trước vẻ bất khả tư nghị của Lam Linh. Lưỡi hắn nhẹ nhàng tách nàng răng ngọc, chậm chạp tấn công vào bên trong. Mĩ phụ nhục thể như tê dại đi, Trần Duyên không ngừng chơi đùa bên trong nàng khoang miệng, cả hai trao nhau những dòng mật ngọc làm cho cuộc truy hoang miệng lưỡi này triền miên không dứt. Mãi tới khi Lam Linh hô hấp dần nặng nề Trần đại sắc lang mới buông tha cho nàng.
Hành động của hắn đã gấp trăm lần lời khẳng định, “nhất ngôn cửu đỉnh” một lời Trần Duyên hắn nói ra dù có thịt nát xương tan quyết không thể nào rút lại.
Ngọc thủ xoa nhẹ, nàng hoảng hốt nhận thấy một mảnh lầy lồi vẫn còn bên dưới. Tinh hoa hắn bắn vào trong này sau mỗi cử động lại bị ép dồn nén bắn ra ngoài không ngớt.
- Lam Linh, tỉ vẫn còn chưa khỏi hẵn, đừng vận sức quá nhiều.
Kim Liên nhận ra nàng đã tỉnh giấc mở lời an ủi.
- Kim Liên muội chuyện đêm qua là sự thật?
- Là sự thật, tỉ muội chúng ta đều đã là người của chàng, tỉ sẽ không còn cô đơn, còn tướng công, còn các tỉ muội sẽ luôn ở bên tỉ.
Trần Duyên cũng tiến bước lại gần, bế nàng ngọc thể ngồi xuống trên giường đá.
- Liên nhi dù nàng có nói gì chăng nữa trong thâm tâm ta đã xem nàng là Trần Duyên này thể tử. Dù nàng có dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không thể thoát khỏi tay ta đâu.
Mĩ phụ sắc mặt biến chuyển lạnh lùng, song mục toát ra nồng đượm sát khí, nghiến răng từng chữ.
- Ngươi đừng mơ tưởng có thể lợi dụng trong lúc nguy cấp chiếm lấy ta thân thể liền có thể khiến Lam Linh này khuất phục cam chịu trở thành nữ nhân dể ngươi đùa bỡn.
- Lam Linh tỉ.
Kim Liên bồn chồn lo lắng.
- Ta cùng ngươi từ đầu chỉ là công bằng trao đổi, ta cùng ngươi hoang đường một đêm đổi lại là công pháp chính tông của Khôi Lỗi Tông.
Lam Linh thần sắc không chút suy giảm như thể đối với nàng cùng nam nhân giao hoang không phải là vấn đề trầm trọng.
- Được rồi Liên nhi, lời ta đã nói ra làm sao có thể rút lại được.
Trần Duyên thần tình không lấy làm lạ, lòng bàn tay đã chuẩn bị sẵn từ trước đó đưa ra một quyển trục màu xám được niêm phong cẩn thận thong thả đưa tới trước mặt nàng.
- Đây chính là Khống Thi Linh Pháp, công pháp đặc thù chỉ có đệ tử hạch tâm Khôi Lỗi Tông mới có thể nắm giữ.
Nàng chần chừ có chút e ngại, nhưng cảm thấy Trần Duyên không có ý ngăn cản mĩ nhân nhanh chóng bắt lấy.
- Trao đổi giữa ta và ngươi đã hoàn thành, chúng ta không ai nợ ai.
Lam Linh muốn tránh thoát khỏi vòng tay của hắn. Sau một hồi dây dưa rõ ràng nàng không thể nào thoát ra được.
- Nàng đã từng thề với ta điều gì không lẽ đã quên rồi sao, cả đời này nàng chính là Trần Duyên ta nữ nhân.
Trần Duyên bá đạo bản tính trước nay vẫn không hề thay đổi, nhất là đối với nữ nhân hắn không đời nào để kẻ đã có quan hệ cùng hắn bỏ đi, hắn phải dùng mọi cách giữ nàng lại bên mình.
Mĩ phụ mắt phượng sắc lạnh, nàng không một lời đáp trả. Mở ra quyển trục, mất gần nữa ngày nghiên cứu Lam Linh lấy ra trủy thủ, nàng chầm chậm bước lại gần tên tướng công đang thi hóa kia.
- Gừ…gừ…khè…
Thi nhân tứ chi vẫn còn bị Trần Duyên phong ấn không thể cử động, cảm nhận được hơi thở của người sống liền như điên dại. Hàm răng không ngừng cắn mạnh vào hư không như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Hành động của Lam Linh đã đánh động Trần Duyên cùng nhị nữ gần đó, trước ánh mắt khó tin của ba người, nữ nhân nét mặt không đổi, trủy thủ trong tay dứt khoát đâm thẳng vào mi tâm kẻ mà nàng từng xem là tướng công khiến chất huyết dịch bắn tung tóe bóc mùi hôi thổi khắp nơi.
- Ngươi hãy an nghĩ dưới hoàng tuyền a, thù của ngươi ta sẽ báo.
- Nhân Thi Biến.
Nàng song thủ bắt ấn nhanh như chảo chớp. Đầu cương thi dần trở nên khô héo, da dẽ khô quắt lại khiến người ngoài trông thấy cực kì đáng sợ.
- Tiếp lấy.
Trần Duyên từ trong túi trữ vật lấy ra một cổ quan tài kì dị, hắn đã từng tra xét qua. Cổ quan tài này chính là một món pháp khí cấp 2 Giáp đẵng. Hà Thiên Dẫn khẳng định dùng thứ này để bồi dưỡng đầu cương thi của hắn.
Lam Linh nhẹ nhàng tiếp lấy, nàng dùng chân khí khống chế đầu cương thi bước vào trong quan tài. Sau đó lấy ra lá bùa thật lớn chỉ độc một chữ “Phong” mọi đông tác đều không hề chậm trễ, ngay khi bán thi nhân vừa chết là lúc thi khí mãnh liệt bộc phát ra ngoài. Người thi triễn phải nhân lúc này phong ấn cương thi từ từ bồi dưỡng.
Nàng thu công, dùng một sợi dây thừng to lớn cột chặt lấy cổ quan tài mang sau lưng, quay qua nhìn Trần Duyên lạnh lùng nghi vấn.
- Lúc này ngươi còn muốn đem ta trở thành ngươi nữ nhân nữa hay không?
Hạ Thảo sắc mặt có chút trầm trọng, nàng từ đầu tất cả đều đã thu vào trong mắt. Dù tên nam nhân kia đã trở thành bán thi nhân không thể trở lại làm người nhưng nữ nhân này lại không ngần ngại một đao đoạt mệnh. Kinh dị hơn ả còn dùng chính thân xác của tướng công luyện chế thi sát nhằm tăng cường thực lực. Nếu chủ nhân thật sự…
- Chủ nhân xin hãy cân nhắc, ả ta…
Trần Duyên phất tay khiến lời nàng vừa định nói ra liền bị ngăn trở lại. Thiếu niên sắc mặt bình thản không chút gợn sóng, những gì diễn ra trước mắt không hề làm hắn ái ngại.
Hữu thủ nâng nàng mĩ cằm, Trần Duyên đột ngột chiếm hữu lấy đôi môi mềm mại trước vẻ bất khả tư nghị của Lam Linh. Lưỡi hắn nhẹ nhàng tách nàng răng ngọc, chậm chạp tấn công vào bên trong. Mĩ phụ nhục thể như tê dại đi, Trần Duyên không ngừng chơi đùa bên trong nàng khoang miệng, cả hai trao nhau những dòng mật ngọc làm cho cuộc truy hoang miệng lưỡi này triền miên không dứt. Mãi tới khi Lam Linh hô hấp dần nặng nề Trần đại sắc lang mới buông tha cho nàng.
Hành động của hắn đã gấp trăm lần lời khẳng định, “nhất ngôn cửu đỉnh” một lời Trần Duyên hắn nói ra dù có thịt nát xương tan quyết không thể nào rút lại.
Tác giả :
huynhson