Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 146: Bán Thi Nhân 18+ (nhẹ)
Hơn ba tháng đồng hành cuối cùng Trần Duyên cùng hai nàng đã tìm tới bí mật động phủ.
- Hai vị đạo hữu không quãng đường xa cùng ta tới tận nơi đây hay là vào trong uống chén trà để ta tận tình gia chủ.
Động phủ trước mắt cũng khiến Lam Linh nội tâm nhẹ nhõm, tâm trí thập phần sảng khoái.
- Ha ha ha vậy thì khách sáo không bằng tuân mệnh mời đạo hữu.
- Mời.
Động phụ quả thật được che giấu không sai, nếu không phải Lam Linh cố tình để lộ ra sợ rằng có kẻ này tình cờ đi ngang qua cũng khó cỏ thể tưởng tượng được nơi đây còn ẩn hiện một cái không nhỏ động phủ.
- Lam Linh đạo hữu khẳng định động phủ này ngoài hai người ra không còn kẻ nào đặt chân tới đây chứ?
Ba người sắc mặt đều khó coi, phía trước nền đất để lại không ít dấu chân. Có ít nhất hơn mười kẻ đã qua lại nơi đây.
Mĩ phụ cũng cảm thấy điều không hay, nàng nhanh chân phi người vào trong. Điều khiến nàng lo sợ đã tới, trận pháp phòng ngự đã không còn nữa. Bên trong, trên chiếc giường đã một thân ảnh gầy gọc không chút khí sắc, nét mặt hẩn hờ ngồi đó.
- Tiêu lang, Tiêu lang chàng…chàng…
Trung niên da dẽ xanh xao, song mục vô thần dùng một cách vô cùng kì dị quay người hướng về phía nàng. Hắn trong miệng phát ra những âm thanh khó nghe, nướt bọt tung tóe như thể kẻ điên hướng nàng xông tới.
- Cẩn trọng là cương thi.
Trần Duyên thập phần quen thuộc với nhân dạng này, hắn đã từng chứng kiến không ít. Tuy tên này bị thi hóa chưa được bao lâu nhưng thi khí dày đặc từ người hắn phát tán không thể nào sai biệt.
Hắn toàn lực đẩy nhanh tốc độ che chắn trước người nàng, một quyền kinh thiên động địa khiến ngực áo lún sâu. Đầu cương thi như diều đứt dây bay ngược về đập mạnh vào tường đá.
- Không…đừng tổn thương chàng.
- Lam Linh tỉ, hắn đã không còn là nhân loại nữa, hắn đã chết, trở thành một thi nhân chỉ biết ăn thịt người.
Kim Liên vội vàng lao tới kiềm giữ lấy nàng. Mĩ phụ song mục nghẹn ngào, hai chân dường như đã không còn sức lực, giọng nói khản đặc đi vì gào thét quá nhiều.
- Phong ấn.
Cương thi chỉ vừa thi hóa chưa được bao lâu ngoài da dày thịt béo thì lực lượng không khác gì phàm nhân bị Trần Duyên không tốn chút công sức dễ dàng phong ấn làm cho tứ chi đều bất động.
- Tiêu lang…tại sao chàng lại bỏ thiếp mà đi, không phải trước kia chàng từng thề non hẹn biển sẽ một đời không rời xa sao?
Mĩ phụ hai chân nhuyễn ra nhưng nàng không từ bỏ, hai tay cố sức bám chặt mặt đất, kéo lê thân thể về phía đầu cương thi đang giẫy giụa điên cuồng mà gào khóc.
- A…A…A…hộc… hộc…
Nàng nội tâm như đã chết, “họa vô đơn chí” khi tâm trí đã buôn bỏ thì dâm độc vốn còn tồn tại trong nội thể không còn điều gì có thể kiềm chế liền như thủy triều mạnh mẽ bộc phát.
- Ưm…Ưm… hi hi hi…
Mĩ phụ thần sắc từ thống khổ ngay tức khắc trở thành dâm phụ hứng tình, nàng tay chân không còn chút sức lực ánh mắt thèm khát hướng về phía tướng công đang điên cuồng. Chiếc lưỡi nhỏ xinh không thể thu vào kéo theo đó là từng dòng tân thủy (nước bọt ấy) chảy dài.
Đầu gối chống xuống đất mạnh mẽ đẩy kiều đồn lên, ngọc thủ không tự chủ mà luồn xuống chơi đùa hạ thể. Đôi cự nhủ cũng khó có thể yên thân, nàng điên cuồng cọ xát hai khói nhu nhuyễn kia xuống nền đất cứng rắn như thể chỉ đơn thuần nắn bóp đã trở nên vô dụng.
- Tướng công chàng còn thất thần ở đây, chàng khong nhanh cho Hạ Thảo tỉ đi ra, thiếp khẳng định tỉ ấy có cách vẹn cả đôi đường.
Trần Duyên bị cảnh tượng dâm mị trước mắt làm cho thẩn thờ, hắn mặc dù vẫn còn rối rắm nhưng cũng không từ chối, từ trong Tiểu Phương Thế Giới, Hạ Thảo như tiên nữ giáng trần ưu nhã bước ra.
- Chủ nhân cho gọi nô tỳ.
- Liên nhi nói nàng có cách giải quyết phải không?
Nàng nhún người đối với Trần Duyên hành lễ.
- Hạ Thảo tỉ suy đoán không sai, tướng công đối với Lam Linh nữ nhân này vô cùng ưa thích.
Kim Liên thần sắc vui vẻ thân thiết ôm chặt nàng ngọc thủ như thể tiểu muội vừa lập công muốn được khen thưởng a.
- Việc này là do nàng lập mưu?
- Làm sao thiếp có thể thần thông quãng đại như vậy, chỉ là thiếp biết chàng rất hứng thú đối với vị cô nương này nên muốn thuận nước đẩy thuyền, không ngờ lại đi đến cớ sự này.
Hạ Thảo lắc đầu buồn bả, ngay khi biết Trần Duyên nguyên nhân muốn một trong cá thê tử ra ngoài đồng hành cùng hắn nàng đã ẩn thấy chủ nhân đối với Lam Linh hảo cảm không tệ nên mới sai Kim Liên là người thích hợp nhất mong sẽ khiến nữ này thay đổi chủ ý. Không ngờ rằng nàng số khổ lại mắc phải tai ương này.
Hạ Thảo mang trên người Mộc Linh Thể, ngoài trợ giúp tu luyện còn có thể khiến tinh thần trở nên tinh mẫn, bài trừ tâm ma.
- Liên muội nhanh tế ra pháp bảo, ta cùng muội giúp nàng ấy thanh tĩnh lại đôi chút.
Không ngoài dự kiến, đặc thù thân thể khí chất cùng công dụng thần kì của Huyền Vũ Hồng Liên thật sự đã đình trệ của dâm độc đối với nàng não hải. Lam Linh nhận thấy bản thân tình cảnh xấu hổ nhưng tứ chi lại không thể khống chế vẫn không ngùng tự thỏa mãn.
- Lam Linh muội, xin muội hãy giết ta đi, tỉ không còn muốn sống nữa.
Nàng tuyệt vọng van xin tỉ muội của mình ra tay để nàng có thể được giải thoát. Kim Liên song mục ngấn lệ nàng không thể ra tay, lúc này Hạ Thảo như đã ủ mưu từ trước âm điệu như thôi miên người.
- Ngươi có muốn một lần nữa được nhìn thấy tướng công như trước kia.
- Ngươi giả dối, hắn thật sự đã không còn sống trên cõi đời này, ta cũng không thiết gì có thể tiếp tục tồn tại.
Nàng cắn răng quyết không để kẻ khác lưu lạc.
- Đúng là hắn không thể sống lại nhưng ngươi có thể cùng hắn bên nhau như xưa. Ắt hẳn ngươi cũng rõ năng lực khống thi của khôi lỗi tông, chỉ cần có bọn chúng công pháp thì ngươi liền có thể ở bên tướng công như trước kia mà không phải là hình hài người không ra người ma không ra ma này.
Không phải khi không mà chúng tỉ muội luôn xem Hạ Thảo là đại tỉ, đừng nghĩ ngày thường trước mắt Trần Duyên nàng chỉ là một tiểu miêu bé nhỏ. Nhưng đó chỉ là với một mình hắn, nàng đối với tâm tư kẻ khác mĩ nhân vô cùng hiểu rõ, nàng chỉ trong tích tắc nắm chặt lấy Lam Linh nội tâm yếu điểm không hay không biết ra một đòn chí mạng.
- Hai vị đạo hữu không quãng đường xa cùng ta tới tận nơi đây hay là vào trong uống chén trà để ta tận tình gia chủ.
Động phủ trước mắt cũng khiến Lam Linh nội tâm nhẹ nhõm, tâm trí thập phần sảng khoái.
- Ha ha ha vậy thì khách sáo không bằng tuân mệnh mời đạo hữu.
- Mời.
Động phụ quả thật được che giấu không sai, nếu không phải Lam Linh cố tình để lộ ra sợ rằng có kẻ này tình cờ đi ngang qua cũng khó cỏ thể tưởng tượng được nơi đây còn ẩn hiện một cái không nhỏ động phủ.
- Lam Linh đạo hữu khẳng định động phủ này ngoài hai người ra không còn kẻ nào đặt chân tới đây chứ?
Ba người sắc mặt đều khó coi, phía trước nền đất để lại không ít dấu chân. Có ít nhất hơn mười kẻ đã qua lại nơi đây.
Mĩ phụ cũng cảm thấy điều không hay, nàng nhanh chân phi người vào trong. Điều khiến nàng lo sợ đã tới, trận pháp phòng ngự đã không còn nữa. Bên trong, trên chiếc giường đã một thân ảnh gầy gọc không chút khí sắc, nét mặt hẩn hờ ngồi đó.
- Tiêu lang, Tiêu lang chàng…chàng…
Trung niên da dẽ xanh xao, song mục vô thần dùng một cách vô cùng kì dị quay người hướng về phía nàng. Hắn trong miệng phát ra những âm thanh khó nghe, nướt bọt tung tóe như thể kẻ điên hướng nàng xông tới.
- Cẩn trọng là cương thi.
Trần Duyên thập phần quen thuộc với nhân dạng này, hắn đã từng chứng kiến không ít. Tuy tên này bị thi hóa chưa được bao lâu nhưng thi khí dày đặc từ người hắn phát tán không thể nào sai biệt.
Hắn toàn lực đẩy nhanh tốc độ che chắn trước người nàng, một quyền kinh thiên động địa khiến ngực áo lún sâu. Đầu cương thi như diều đứt dây bay ngược về đập mạnh vào tường đá.
- Không…đừng tổn thương chàng.
- Lam Linh tỉ, hắn đã không còn là nhân loại nữa, hắn đã chết, trở thành một thi nhân chỉ biết ăn thịt người.
Kim Liên vội vàng lao tới kiềm giữ lấy nàng. Mĩ phụ song mục nghẹn ngào, hai chân dường như đã không còn sức lực, giọng nói khản đặc đi vì gào thét quá nhiều.
- Phong ấn.
Cương thi chỉ vừa thi hóa chưa được bao lâu ngoài da dày thịt béo thì lực lượng không khác gì phàm nhân bị Trần Duyên không tốn chút công sức dễ dàng phong ấn làm cho tứ chi đều bất động.
- Tiêu lang…tại sao chàng lại bỏ thiếp mà đi, không phải trước kia chàng từng thề non hẹn biển sẽ một đời không rời xa sao?
Mĩ phụ hai chân nhuyễn ra nhưng nàng không từ bỏ, hai tay cố sức bám chặt mặt đất, kéo lê thân thể về phía đầu cương thi đang giẫy giụa điên cuồng mà gào khóc.
- A…A…A…hộc… hộc…
Nàng nội tâm như đã chết, “họa vô đơn chí” khi tâm trí đã buôn bỏ thì dâm độc vốn còn tồn tại trong nội thể không còn điều gì có thể kiềm chế liền như thủy triều mạnh mẽ bộc phát.
- Ưm…Ưm… hi hi hi…
Mĩ phụ thần sắc từ thống khổ ngay tức khắc trở thành dâm phụ hứng tình, nàng tay chân không còn chút sức lực ánh mắt thèm khát hướng về phía tướng công đang điên cuồng. Chiếc lưỡi nhỏ xinh không thể thu vào kéo theo đó là từng dòng tân thủy (nước bọt ấy) chảy dài.
Đầu gối chống xuống đất mạnh mẽ đẩy kiều đồn lên, ngọc thủ không tự chủ mà luồn xuống chơi đùa hạ thể. Đôi cự nhủ cũng khó có thể yên thân, nàng điên cuồng cọ xát hai khói nhu nhuyễn kia xuống nền đất cứng rắn như thể chỉ đơn thuần nắn bóp đã trở nên vô dụng.
- Tướng công chàng còn thất thần ở đây, chàng khong nhanh cho Hạ Thảo tỉ đi ra, thiếp khẳng định tỉ ấy có cách vẹn cả đôi đường.
Trần Duyên bị cảnh tượng dâm mị trước mắt làm cho thẩn thờ, hắn mặc dù vẫn còn rối rắm nhưng cũng không từ chối, từ trong Tiểu Phương Thế Giới, Hạ Thảo như tiên nữ giáng trần ưu nhã bước ra.
- Chủ nhân cho gọi nô tỳ.
- Liên nhi nói nàng có cách giải quyết phải không?
Nàng nhún người đối với Trần Duyên hành lễ.
- Hạ Thảo tỉ suy đoán không sai, tướng công đối với Lam Linh nữ nhân này vô cùng ưa thích.
Kim Liên thần sắc vui vẻ thân thiết ôm chặt nàng ngọc thủ như thể tiểu muội vừa lập công muốn được khen thưởng a.
- Việc này là do nàng lập mưu?
- Làm sao thiếp có thể thần thông quãng đại như vậy, chỉ là thiếp biết chàng rất hứng thú đối với vị cô nương này nên muốn thuận nước đẩy thuyền, không ngờ lại đi đến cớ sự này.
Hạ Thảo lắc đầu buồn bả, ngay khi biết Trần Duyên nguyên nhân muốn một trong cá thê tử ra ngoài đồng hành cùng hắn nàng đã ẩn thấy chủ nhân đối với Lam Linh hảo cảm không tệ nên mới sai Kim Liên là người thích hợp nhất mong sẽ khiến nữ này thay đổi chủ ý. Không ngờ rằng nàng số khổ lại mắc phải tai ương này.
Hạ Thảo mang trên người Mộc Linh Thể, ngoài trợ giúp tu luyện còn có thể khiến tinh thần trở nên tinh mẫn, bài trừ tâm ma.
- Liên muội nhanh tế ra pháp bảo, ta cùng muội giúp nàng ấy thanh tĩnh lại đôi chút.
Không ngoài dự kiến, đặc thù thân thể khí chất cùng công dụng thần kì của Huyền Vũ Hồng Liên thật sự đã đình trệ của dâm độc đối với nàng não hải. Lam Linh nhận thấy bản thân tình cảnh xấu hổ nhưng tứ chi lại không thể khống chế vẫn không ngùng tự thỏa mãn.
- Lam Linh muội, xin muội hãy giết ta đi, tỉ không còn muốn sống nữa.
Nàng tuyệt vọng van xin tỉ muội của mình ra tay để nàng có thể được giải thoát. Kim Liên song mục ngấn lệ nàng không thể ra tay, lúc này Hạ Thảo như đã ủ mưu từ trước âm điệu như thôi miên người.
- Ngươi có muốn một lần nữa được nhìn thấy tướng công như trước kia.
- Ngươi giả dối, hắn thật sự đã không còn sống trên cõi đời này, ta cũng không thiết gì có thể tiếp tục tồn tại.
Nàng cắn răng quyết không để kẻ khác lưu lạc.
- Đúng là hắn không thể sống lại nhưng ngươi có thể cùng hắn bên nhau như xưa. Ắt hẳn ngươi cũng rõ năng lực khống thi của khôi lỗi tông, chỉ cần có bọn chúng công pháp thì ngươi liền có thể ở bên tướng công như trước kia mà không phải là hình hài người không ra người ma không ra ma này.
Không phải khi không mà chúng tỉ muội luôn xem Hạ Thảo là đại tỉ, đừng nghĩ ngày thường trước mắt Trần Duyên nàng chỉ là một tiểu miêu bé nhỏ. Nhưng đó chỉ là với một mình hắn, nàng đối với tâm tư kẻ khác mĩ nhân vô cùng hiểu rõ, nàng chỉ trong tích tắc nắm chặt lấy Lam Linh nội tâm yếu điểm không hay không biết ra một đòn chí mạng.
Tác giả :
huynhson