Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 102: Bất ngờ đột phá Trúc Cơ
Từ đan điền một luồng chân khí mãnh liệt đánh mạnh vào từng ngõ ngách trong cơ thể, ngay tức khắc cơ thể hắn chợt bị hút khô. Biết tình thế không ổn hắn liền vỗ mạnh vào kiều đồn khiến mĩ phụ như sắp ngất đi choàng tỉnh.
Bị hành hạ ba ngày ba đêm khiến nàng mệt lã người, tưởng rằng hắn muốn cùng nàng tiếp tục, mĩ phụ liền muốn cho tên tiểu tử này một chút dạy dỗ thì phát hiện có gì đó không ổn.
- Trần Duyên, ngươi…
- Lương Tiểu Xuân, nàng mau cùng ta thu nạp chân khí mau…
Từng tiếng khản đặc phát ra, Trần Duyên lúc này không khác thây khô là mấy cả người sức sống không ngừng cạn kiệt. Đây chính là tác hại của Hóa Mộc Quyết, nếu như hắn không nhanh chóng đổ đầy chân khí liền bị mộc tính trong cơ thể biến cả người thành mộc nhân ngã xuống.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn thấy hắn đau đớn lại khiến nàng có chút gì đó khó chịu, không kịp suy nghĩ ngay lập tức dưới sự thôi phát của tu sĩ Trúc Cơ viên mãn nguyên khí khắp nơi liền tề tụ về thân thể nàng.
Ngay tức khắc Thiên Hạ Hồng Lô vận chuyển, hạ thể của nàng cùng hắn vốn chưa hề tách rời. Từng tia chân khí không ngừng lưu chuyển, Trần Duyên sắc mặt đã khởi sắc. Trông thấy điều đó mĩ phụ không khỏi kinh hĩ càng ra sức thu thập nguyên khí.
Sau mười ngày, vườn thiên tài địa bảo mà nàng cố công vun xới đều đã chết khô. Phạm vi hơn mười dặm xung quanh đã hầu như cạn kiệt nguyên khí, sợ rằng nếu như không mất vài năm hẳn không thể phục hồi. Nhưng tất cả điều đó đã không còn quá lo ngại, vì tất cả tâm trí của nàng đều đặt trên người nam nhân kia.
Hắn đã ngồi bất động hơn mười ngày, tới ngày thứ năm đã triệt để dừng việc hấp thu chân khí. Ngay lúc nàng không biết phải làm gì thì từng tia lục quang từ người hắn tản mát ra.
Cùng hắn tiếp xúc da thịt Lương Tiểu Xuân cũng hiểu, Trần Duyên đột phá. Hắn vốn là tu sĩ Luyện Khí kì viên mãn, lần này đột phá chính là một bước lên mây trở thành tu sĩ Trúc Cơ kì hàng thật giá thật.
- Nàng không phải đã ngắm nhìn ta quá lâu sao?
Đột nhiên Trần Duyên cất giọng, nét mặt hiền hòa không hề che giấu vẻ yêu thương. Mặc dù đau đớn sống không bằng chết nhưng hắn làm sao có thể không biết chính mĩ phụ nàng đã khổ cực cùng hắn hấp thu chân khí. Nhiều lần suýt trở thành thấy khô chính nàng đã liều mạng để Trần Duyên hấp thu toàn bộ chân khí của mình, nếu không phải phục dụng đan dược thì lúc này sợ rằng hắn đã cùng nàng ngã xuống.
- Đâu, đâu có, ngươi lại suy nghĩ viễn vong rồi.
Mĩ phụ đỏ mặt, Trần Duyên đột phá khiến khí chất trong người hắn thay đổi chóng mặt, nhất là thần thông Thiên Hạ Hồng Lô đột phá khiến từ người hắn bất giác lộ ra khí chất mê hồn.
Trần Duyên khẻ cười đánh nhẹ vào kiều đồn, mĩ phụ bất ngờ nhận ra chổ đó của hai người hơn mười ngày qua đều dích chặt không rời. Nàng sợ rằng sẽ động tới hắn nên chỉ còn có thể cắn răng chịu đựng. Ngượng chín mắt mĩ phụ muốn đứng lên, nhưng được giữa chừng Trần Duyên lại kéo nàng xuống khiến cự long đánh mạnh vào hoa tâm làm nàng bất giác lớn tiếng rên rĩ.
- Trần Duyên tiểu hữu không thấy bản thân đã quá đáng rồi sao? Ta cùng ngươi chỉ là trao đổi qua lại, giờ đây ngươi cũng đã đột phá liền có thể buông tha tấm thân già này.
- Không nàng không già chút nào, thậm chí xuân sắc khiến cho những nữ nhân kia phải ghen tị. Ta đúng là phước đức ba đời mới có mĩ nhân như nàng cùng đồng hành.
Trần Duyên mặt dày không buông tay.
- Ai muốn cùng ngươi đồng hành chứ.
Mĩ phụ đỏ mặt từ chối.
Trần Duyên không cam tâm ngay lập tức cùng nàng diễn lại xuân cung đồ. Mĩ phụ cũng chỉ dùng miệng chửi bới nhưng thể xác lại không hề kháng cự.
- Mau gọi ta là tướng công, mau lên.
Trần Duyên không ngừng cùng nàng lên xuống, mỗi lần phún xuất hắn lại bắt nàng gọi hắn là tướng công khiến mĩ phụ chỉ còn biết nghe lời.
- Ah… tướng công… tướng công…
Màn xuân sắc lại kéo dài, hắn đã ở cùng nàng hơn một tuần trăng không biết bao nhiêu ý tưởng đen tối trong đầu vốn không thể thực hiện với các nàng giờ đây Lương Tiểu Xuân chính là nơi tốt nhất để hắn thể nghiệm. Cuối cùng tới khi hạ thể của nàng đã tràn ngập tinh hoa, Trần Duyên mới chịu buông tay nhưng với điều kiện nàng không thể cùng nam nhân nào khác gần gũi.
Đương nhiên là mĩ phụ ngay tức khắc nhận lời, nàng sợ rằng từ đây hạ thể đã không thể thỏa mãn cùng những nữ nhân khác sờ mó hay những tên nam nhân kia, chỉ cần nghĩ tới “con giun” của bọn hắn đã khiến nàng chán ghét.
- Ngươi sẽ quay lại đây chứ?
Lương Tiểu Xuân dùng chăn mỏng che đi ngọc thể ngạo nhân ánh mắt có chút mong chờ nhìn qua thiếu niên.
Trần Duyên dang tay ôm kéo mĩ phụ lại gần, bàn tay lướt nhẹ trên lưng ong xuống tới đồn bộ.
- Không phải ta đã căn dặn nàng phải gọi là tướng công sao?
Hắn gằng giọng, tay đánh lên kiều đồn căng tròn đàn hồi.
Mĩ phụ ngượng ngùng, sau khi cùng hắn trong lúc “bão bùng” cưỡng ép nói ra những điều chính nàng lúc này nhớ lại cũng không thể nào tin nổi. Như là tiểu tình nhân bị bắt nạt, nàng im lặng quyết không mở lời dù tên sắc lang kia giở hết trò vui vẻ trên ngọc thể của mình.
- Nàng có muốn ta cùng ta rời đi không?
Mĩ phụ bị hắn hỏi ngược, chính nàng cũng không thể nào biết suy nghĩ của bản thân khi đối với hắn đặt ra nghi vấn. Chính nàng cũng không muốn cùng Trần Duyên phải tách rời, cùng hắn hơn một tuần trăng (1 tháng) “điên loan đảo phượng” Lương Tiểu Xuân hiểu rằng bản thân đã không thể sống thiếu hắn.
Nàng bị giằng co bởi gánh nặng môn phái cùng hạnh phúc khiến bản thân cũng không thể nào tìm ra lối thoát. Vẻ đẹp tuyệt sắc lại xuất hiện một chút suy tư Trần Duyên cũng không cần nàng phải lập tức nói ra đáp án, hắn hôn nàng thật sâu thỏ thẻ.
- Nương tử của ta, nàng không cần phải khiến bản thân nhiều tâm sự như vậy. Chỉ cần thực lực của tướng công hùng mạnh thì dù nàng có muốn vùng thoát cũng là điều không thể.
Hắn mang niềm tin mãnh liệt nhìn vào mĩ mục của nàng. Ngay tức khắc trái tim của Lương Tiểu Xuân đập mạnh, ngọc thể run lên. Nàng không ngờ nam nhân này lại là một kẻ bá đạo, nhưng cảm giác bị nam nhân này nắm trong tay lại không khiến mĩ phụ cảm thấy bài trừ mà lại có một chút mong đợi.
Chính nàng cũng thật sự mong chờ được cùng hắn một chỗ, mĩ phụ nhỏ giọng.
- Được, thiếp chờ chàng.
Trần Duyên cuồng hỉ cười lớn.
Sau một hồi an ủi Trần Duyên mặc lại y phục hôn mĩ phụ thật sâu, nàng lúc này đã không thể cử động đành phải để Trần Duyên tự mình rời đi.
Bị hành hạ ba ngày ba đêm khiến nàng mệt lã người, tưởng rằng hắn muốn cùng nàng tiếp tục, mĩ phụ liền muốn cho tên tiểu tử này một chút dạy dỗ thì phát hiện có gì đó không ổn.
- Trần Duyên, ngươi…
- Lương Tiểu Xuân, nàng mau cùng ta thu nạp chân khí mau…
Từng tiếng khản đặc phát ra, Trần Duyên lúc này không khác thây khô là mấy cả người sức sống không ngừng cạn kiệt. Đây chính là tác hại của Hóa Mộc Quyết, nếu như hắn không nhanh chóng đổ đầy chân khí liền bị mộc tính trong cơ thể biến cả người thành mộc nhân ngã xuống.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn thấy hắn đau đớn lại khiến nàng có chút gì đó khó chịu, không kịp suy nghĩ ngay lập tức dưới sự thôi phát của tu sĩ Trúc Cơ viên mãn nguyên khí khắp nơi liền tề tụ về thân thể nàng.
Ngay tức khắc Thiên Hạ Hồng Lô vận chuyển, hạ thể của nàng cùng hắn vốn chưa hề tách rời. Từng tia chân khí không ngừng lưu chuyển, Trần Duyên sắc mặt đã khởi sắc. Trông thấy điều đó mĩ phụ không khỏi kinh hĩ càng ra sức thu thập nguyên khí.
Sau mười ngày, vườn thiên tài địa bảo mà nàng cố công vun xới đều đã chết khô. Phạm vi hơn mười dặm xung quanh đã hầu như cạn kiệt nguyên khí, sợ rằng nếu như không mất vài năm hẳn không thể phục hồi. Nhưng tất cả điều đó đã không còn quá lo ngại, vì tất cả tâm trí của nàng đều đặt trên người nam nhân kia.
Hắn đã ngồi bất động hơn mười ngày, tới ngày thứ năm đã triệt để dừng việc hấp thu chân khí. Ngay lúc nàng không biết phải làm gì thì từng tia lục quang từ người hắn tản mát ra.
Cùng hắn tiếp xúc da thịt Lương Tiểu Xuân cũng hiểu, Trần Duyên đột phá. Hắn vốn là tu sĩ Luyện Khí kì viên mãn, lần này đột phá chính là một bước lên mây trở thành tu sĩ Trúc Cơ kì hàng thật giá thật.
- Nàng không phải đã ngắm nhìn ta quá lâu sao?
Đột nhiên Trần Duyên cất giọng, nét mặt hiền hòa không hề che giấu vẻ yêu thương. Mặc dù đau đớn sống không bằng chết nhưng hắn làm sao có thể không biết chính mĩ phụ nàng đã khổ cực cùng hắn hấp thu chân khí. Nhiều lần suýt trở thành thấy khô chính nàng đã liều mạng để Trần Duyên hấp thu toàn bộ chân khí của mình, nếu không phải phục dụng đan dược thì lúc này sợ rằng hắn đã cùng nàng ngã xuống.
- Đâu, đâu có, ngươi lại suy nghĩ viễn vong rồi.
Mĩ phụ đỏ mặt, Trần Duyên đột phá khiến khí chất trong người hắn thay đổi chóng mặt, nhất là thần thông Thiên Hạ Hồng Lô đột phá khiến từ người hắn bất giác lộ ra khí chất mê hồn.
Trần Duyên khẻ cười đánh nhẹ vào kiều đồn, mĩ phụ bất ngờ nhận ra chổ đó của hai người hơn mười ngày qua đều dích chặt không rời. Nàng sợ rằng sẽ động tới hắn nên chỉ còn có thể cắn răng chịu đựng. Ngượng chín mắt mĩ phụ muốn đứng lên, nhưng được giữa chừng Trần Duyên lại kéo nàng xuống khiến cự long đánh mạnh vào hoa tâm làm nàng bất giác lớn tiếng rên rĩ.
- Trần Duyên tiểu hữu không thấy bản thân đã quá đáng rồi sao? Ta cùng ngươi chỉ là trao đổi qua lại, giờ đây ngươi cũng đã đột phá liền có thể buông tha tấm thân già này.
- Không nàng không già chút nào, thậm chí xuân sắc khiến cho những nữ nhân kia phải ghen tị. Ta đúng là phước đức ba đời mới có mĩ nhân như nàng cùng đồng hành.
Trần Duyên mặt dày không buông tay.
- Ai muốn cùng ngươi đồng hành chứ.
Mĩ phụ đỏ mặt từ chối.
Trần Duyên không cam tâm ngay lập tức cùng nàng diễn lại xuân cung đồ. Mĩ phụ cũng chỉ dùng miệng chửi bới nhưng thể xác lại không hề kháng cự.
- Mau gọi ta là tướng công, mau lên.
Trần Duyên không ngừng cùng nàng lên xuống, mỗi lần phún xuất hắn lại bắt nàng gọi hắn là tướng công khiến mĩ phụ chỉ còn biết nghe lời.
- Ah… tướng công… tướng công…
Màn xuân sắc lại kéo dài, hắn đã ở cùng nàng hơn một tuần trăng không biết bao nhiêu ý tưởng đen tối trong đầu vốn không thể thực hiện với các nàng giờ đây Lương Tiểu Xuân chính là nơi tốt nhất để hắn thể nghiệm. Cuối cùng tới khi hạ thể của nàng đã tràn ngập tinh hoa, Trần Duyên mới chịu buông tay nhưng với điều kiện nàng không thể cùng nam nhân nào khác gần gũi.
Đương nhiên là mĩ phụ ngay tức khắc nhận lời, nàng sợ rằng từ đây hạ thể đã không thể thỏa mãn cùng những nữ nhân khác sờ mó hay những tên nam nhân kia, chỉ cần nghĩ tới “con giun” của bọn hắn đã khiến nàng chán ghét.
- Ngươi sẽ quay lại đây chứ?
Lương Tiểu Xuân dùng chăn mỏng che đi ngọc thể ngạo nhân ánh mắt có chút mong chờ nhìn qua thiếu niên.
Trần Duyên dang tay ôm kéo mĩ phụ lại gần, bàn tay lướt nhẹ trên lưng ong xuống tới đồn bộ.
- Không phải ta đã căn dặn nàng phải gọi là tướng công sao?
Hắn gằng giọng, tay đánh lên kiều đồn căng tròn đàn hồi.
Mĩ phụ ngượng ngùng, sau khi cùng hắn trong lúc “bão bùng” cưỡng ép nói ra những điều chính nàng lúc này nhớ lại cũng không thể nào tin nổi. Như là tiểu tình nhân bị bắt nạt, nàng im lặng quyết không mở lời dù tên sắc lang kia giở hết trò vui vẻ trên ngọc thể của mình.
- Nàng có muốn ta cùng ta rời đi không?
Mĩ phụ bị hắn hỏi ngược, chính nàng cũng không thể nào biết suy nghĩ của bản thân khi đối với hắn đặt ra nghi vấn. Chính nàng cũng không muốn cùng Trần Duyên phải tách rời, cùng hắn hơn một tuần trăng (1 tháng) “điên loan đảo phượng” Lương Tiểu Xuân hiểu rằng bản thân đã không thể sống thiếu hắn.
Nàng bị giằng co bởi gánh nặng môn phái cùng hạnh phúc khiến bản thân cũng không thể nào tìm ra lối thoát. Vẻ đẹp tuyệt sắc lại xuất hiện một chút suy tư Trần Duyên cũng không cần nàng phải lập tức nói ra đáp án, hắn hôn nàng thật sâu thỏ thẻ.
- Nương tử của ta, nàng không cần phải khiến bản thân nhiều tâm sự như vậy. Chỉ cần thực lực của tướng công hùng mạnh thì dù nàng có muốn vùng thoát cũng là điều không thể.
Hắn mang niềm tin mãnh liệt nhìn vào mĩ mục của nàng. Ngay tức khắc trái tim của Lương Tiểu Xuân đập mạnh, ngọc thể run lên. Nàng không ngờ nam nhân này lại là một kẻ bá đạo, nhưng cảm giác bị nam nhân này nắm trong tay lại không khiến mĩ phụ cảm thấy bài trừ mà lại có một chút mong đợi.
Chính nàng cũng thật sự mong chờ được cùng hắn một chỗ, mĩ phụ nhỏ giọng.
- Được, thiếp chờ chàng.
Trần Duyên cuồng hỉ cười lớn.
Sau một hồi an ủi Trần Duyên mặc lại y phục hôn mĩ phụ thật sâu, nàng lúc này đã không thể cử động đành phải để Trần Duyên tự mình rời đi.
Tác giả :
huynhson