Không Thích Mèo, Thích Phi Công!
Chương 35
Tối trước hai hôm trở về, đội Bạch Linh hoàn thành kiểm tra, đủ điểm qua kì thi này. Bạch Linh vui vẻ tung tăng đi dạo xung quanh.
Ting ting. Có tiếng tin nhắn đến.
Bạch Linh lấy máy ra xem, là Hải Đăng!
Bạch Linh vui vẻ mở tin nhắn ra.
“ 30 phút nữa gặp nhau trong đoạn gần bìa rừng nhé.”
Hở? Sao tự nhiên cậu ấy lại hẹn gặp mình. Bạch Linh gãi gãi đầu, không phải là định làm hoà đấy chứ. Hắc hắc, Bạch Linh vui vẻ cười, soạn sửa lại một chút rồi căn giờ đi gặp Hải Đăng.
Bạch Linh chỉ tiếc điều muốn nhảy chân sáo đi gặp Hải Đăng. Nhưng niềm vui nào được bao lâu, vừa đến chỗ hẹn thì không thấy Hải Đăng đâu cả, chỉ thấy mấy người phiền phức mà mình không muốn gặp. Là bọn mấy người Minh Lam và Ảnh Thiên. Bạch Linh nhíu mày. Không cần nghĩ cũng biết có gì không ổn ở đây.
- Mấy người muốn gì?- Bạch Linh cho hai tay ra sau vừa bấm điện thoại vừa nói.
- Hừ, còn cứng mồm, để xem mày có thể cứng mồm được bao lâu.- Ảnh Thiên khoanh tay trước ngực hất hất cằm nói.- Lấy điện thoại của nó.
Nghe Ảnh Thiên nói vậy, mấy người đứng sau liền lao tới giật điện thoại của Bạc Linh. Dù Bạch Linh không chịu, phản kháng lại nhưng cũng không thể một chọi bốn, cuối cùng cũng bị giật lấy điện thoại. Bản thân có chút ý thức được có chuyện không vui rồi.
- Bịt mồm nó lại.- Ảnh Thiên ánh mắt sắc bén nói.
Bạch Linh giãy giụa định la lên nhưng không kịp, cả người bị giữ chặt rồi buộc khăn quanh mồm. Ảnh Thiên mỉm cười mỉa mai, bước lại gần Bạch Linh.
- Biết bọn này nghe được điều gì hay ho không.- Ảnh Thiên nhếch mép.- Hình như Bạch Linh mang tiếng cứng cỏi lại sợ bò sát với côn trùng nhỉ.
Sau đó trong tay người đứng sau chị ta cầm một túi vải lắc lắc trước mặt Bạch Linh. Bạch Linh mặt thực sự đã tái mét, có thể đoán được trong đấy là cái gì. Tay chân không ngừng run rẩy.
- Tao đã bảo mày tránh xa Hoàng ra rồi đúng không? Hoàng không phải là người để đi cung phụng mày. Hoàng là của tao.- Mắt con người này khi nói đến Khải Hoàng có chút điên dại si mê khác hẳn vẻ ngoài bình thường của chị ta.
Đây có phải điển hình của kiểu người điên vì tình không trời! Bạch Linh thực sự có chút nuốt nước bọt, cả người đã không còn sức để phản đối nữa, chỉ nghĩ đến mấy thứ đang di chuyển trong cái túi vải kia là bản thân lại không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
- Đẩy nó xuống.- Ảnh Thiên lạnh lùng xuống.- Minh Lam, em làm đi.
Bạch Linh nhìn thấy có một cái vách nhỏ nhỏ khuất tầm nhìn, có lẽ dẫn xuống một cái hang ở dưới, mặt chợt tái mét. Minh Lam bước lại gần chỗ Bạch Linh.
- Đây là do chị thôi.- Giọng nói không trầm không bổng.
Tay Bạch Linh hiển nhiên cũng đã bị buộc lại bằng dây thừng. Mấy người này... định làm thật à!!! Bạch Linh bị đẩy một phát xuống cái hố, cả người bị va đập vô cùng đau nhức.
- Xem hôm nay tao chỉnh mày thế nào, lần sau nhớ chừa tao ra mà đụng vào nhé.- Ảnh Thiên đứng ở trên, lắc cái túi vải.
Bạch Linh thực sự sợ hãi đến tuột độ rồi. Mắt rưng rưng. Ảnh Thiên dùng một cái kéo, cắt cái túi vải rồi thả xuống. Bạch Linh muốn hét lên nhưng không thể hét nổi. Đám côn trùng bị thả ra tạo ra những tiếng động đập cánh các thứ vô cùng bắt tai. Bạch Linh run lật bật, không dám cử động một ly một tý.
- Còn điện thoại của nó làm thế nào?- Một người lên tiếng.
- Để chế độ im lặng, vất ở đâu đó quanh đây kín kín, coi như nó tự bị rơi xuống.- Ảnh Thiên hất tóc.- Mau trở về thôi.
Đầu óc Bạch Linh giờ này thực sự đã không còn nghĩ được gì nữa. Nỗi sợ to lớn bao trùm... cả người run không thể ngừng lại. Nước mắt không ngừng trào ra. Trong đầu chỉ nghĩ đến một người duy nhất. Hải Đăng.... thần trí cũng không ngừng vặn vẹo, tiếng côn trùng trong hang im lặng càng rõ ràng, Bạch Linh thực sự không còn tỉnh táo nữa. Ánh sáng duy nhất ở đây là ánh trăng, Bạch Linh tuyệt vọng sợ hãi chỉ mong có thể có một người xuất hiện đưa mình ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Bạch Linh nhắm chặt mắt không dám nhìn xung quanh nữa.
Cũng không biết là bao lâu, Hải Đăng cứ thế chạy đi tìm lung tung. Vừa nãy đột nhiên Bạch Linh dùng kí hiệu gửi tin nhắn cho Hải Đăng, chỉ vỏn vẹn “ 74.63.74”. Đây là kí hiệu mà chỉ đội Bạch Linh đặt ra với nhau mới rõ. Theo như bàn phím điện thoại chính là SOS. Lại thấy mấy người Minh Lam đi từ phía bìa rừng về, Hải Đăng có dự cảm gì đó không ổn. Ngay lúc ấy liền chạy đi kiếm Bạch Linh. Cả người như có lửa đốt. Hải Đăng thấy có gì đó rất khó chịu lo lắng bồn chồn. Hải Đăng liên tục gọi vào máy Bạch Linh nhưng không thấy gì cả, chỉ toàn là thuê bao. Đột nhiên Hải Đăng nhìn thấy một cái móc khoá nhỏ nhỏ quen thuộc, là móc khoá mà Hải Đăng tặng Bạch Linh. Chứng tỏ Bạch Linh chỉ ngay cạnh ở đây.
- Bạch Linh... cô ở đâu?- Hải Đăng hét lên.
Không có tiếng trả lời, Hải Đăng lại thấy như có lửa hun trong lòng. Thường phải khá cấp bách bọn Bạch Linh mới dùng tới kí hiệu như vậy. Con người này rốt cuộc là đâu rồi. Hải Đăng nắm chặt cái móc khoá, vừa quay lưng định chạy đi tìm tiếp thì sượt chân một cái, liền bị rơi xuống cái hố khuất ấy. Bịch một cái. Bạch Linh nghe thấy tiếng động lại càng sợ hơn, người co rúm lại như con tôm run cầm cập. Miệng ư ư sợ hãi.
Hải Đăng nghe có tiếng động, liền lấy điện thoại lên soi. Là Bạch Linh... Bạch Linh nhìn vô cùng khổ sở, nước mắt nước mũi tèm lem, mắt thì nhắm nghiền lại, người co quắp run không ngừng. Hải Đăng nhíu mày lại gần, giơ tay định cởi bịt miệng với dây thừng trói cho Bạch Linh. Bạch Linh theo phản xạ giật bắn người, run còn ác liệt hơn trước, biểu cảm sợ hãi ngập tràn.
Hải Đăng liền lấy tay giữ chặt người Bạch Linh vào lòng.
- Tôi đây.- Hải Đăng đau lòng nói, tay vuốt mái tóc mềm mại của Bạch Linh.
Hai tiếng vang lên làm Bạch Linh suýt bật khóc to hơn. Sự sợ hãi cũng giảm đi một phần, cả người cuối cùng cũng không còn căng cứng như vừa nãy nữa, nhưng vẫn không ngừng run theo phản xạ. Hải Đăng nhẹ nhàng tháo bịt miệng và dây trói cho Bạch Linh.
- Không sao rồi, đừng sợ.- Hải Đăng nói vô cùng nhẹ như đang dỗ một con mèo xù lông lên vì sợ hãi.
Bạch Linh bám chặt vào áo Hải Đăng, mặt dúi sâu vào đó không dám nhìn xung quanh, cả người vẫn không ngừng lẩy bẩy. Miệng mấp máy nhưng không thốt được ra lời.
Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! <3333
Ting ting. Có tiếng tin nhắn đến.
Bạch Linh lấy máy ra xem, là Hải Đăng!
Bạch Linh vui vẻ mở tin nhắn ra.
“ 30 phút nữa gặp nhau trong đoạn gần bìa rừng nhé.”
Hở? Sao tự nhiên cậu ấy lại hẹn gặp mình. Bạch Linh gãi gãi đầu, không phải là định làm hoà đấy chứ. Hắc hắc, Bạch Linh vui vẻ cười, soạn sửa lại một chút rồi căn giờ đi gặp Hải Đăng.
Bạch Linh chỉ tiếc điều muốn nhảy chân sáo đi gặp Hải Đăng. Nhưng niềm vui nào được bao lâu, vừa đến chỗ hẹn thì không thấy Hải Đăng đâu cả, chỉ thấy mấy người phiền phức mà mình không muốn gặp. Là bọn mấy người Minh Lam và Ảnh Thiên. Bạch Linh nhíu mày. Không cần nghĩ cũng biết có gì không ổn ở đây.
- Mấy người muốn gì?- Bạch Linh cho hai tay ra sau vừa bấm điện thoại vừa nói.
- Hừ, còn cứng mồm, để xem mày có thể cứng mồm được bao lâu.- Ảnh Thiên khoanh tay trước ngực hất hất cằm nói.- Lấy điện thoại của nó.
Nghe Ảnh Thiên nói vậy, mấy người đứng sau liền lao tới giật điện thoại của Bạc Linh. Dù Bạch Linh không chịu, phản kháng lại nhưng cũng không thể một chọi bốn, cuối cùng cũng bị giật lấy điện thoại. Bản thân có chút ý thức được có chuyện không vui rồi.
- Bịt mồm nó lại.- Ảnh Thiên ánh mắt sắc bén nói.
Bạch Linh giãy giụa định la lên nhưng không kịp, cả người bị giữ chặt rồi buộc khăn quanh mồm. Ảnh Thiên mỉm cười mỉa mai, bước lại gần Bạch Linh.
- Biết bọn này nghe được điều gì hay ho không.- Ảnh Thiên nhếch mép.- Hình như Bạch Linh mang tiếng cứng cỏi lại sợ bò sát với côn trùng nhỉ.
Sau đó trong tay người đứng sau chị ta cầm một túi vải lắc lắc trước mặt Bạch Linh. Bạch Linh mặt thực sự đã tái mét, có thể đoán được trong đấy là cái gì. Tay chân không ngừng run rẩy.
- Tao đã bảo mày tránh xa Hoàng ra rồi đúng không? Hoàng không phải là người để đi cung phụng mày. Hoàng là của tao.- Mắt con người này khi nói đến Khải Hoàng có chút điên dại si mê khác hẳn vẻ ngoài bình thường của chị ta.
Đây có phải điển hình của kiểu người điên vì tình không trời! Bạch Linh thực sự có chút nuốt nước bọt, cả người đã không còn sức để phản đối nữa, chỉ nghĩ đến mấy thứ đang di chuyển trong cái túi vải kia là bản thân lại không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
- Đẩy nó xuống.- Ảnh Thiên lạnh lùng xuống.- Minh Lam, em làm đi.
Bạch Linh nhìn thấy có một cái vách nhỏ nhỏ khuất tầm nhìn, có lẽ dẫn xuống một cái hang ở dưới, mặt chợt tái mét. Minh Lam bước lại gần chỗ Bạch Linh.
- Đây là do chị thôi.- Giọng nói không trầm không bổng.
Tay Bạch Linh hiển nhiên cũng đã bị buộc lại bằng dây thừng. Mấy người này... định làm thật à!!! Bạch Linh bị đẩy một phát xuống cái hố, cả người bị va đập vô cùng đau nhức.
- Xem hôm nay tao chỉnh mày thế nào, lần sau nhớ chừa tao ra mà đụng vào nhé.- Ảnh Thiên đứng ở trên, lắc cái túi vải.
Bạch Linh thực sự sợ hãi đến tuột độ rồi. Mắt rưng rưng. Ảnh Thiên dùng một cái kéo, cắt cái túi vải rồi thả xuống. Bạch Linh muốn hét lên nhưng không thể hét nổi. Đám côn trùng bị thả ra tạo ra những tiếng động đập cánh các thứ vô cùng bắt tai. Bạch Linh run lật bật, không dám cử động một ly một tý.
- Còn điện thoại của nó làm thế nào?- Một người lên tiếng.
- Để chế độ im lặng, vất ở đâu đó quanh đây kín kín, coi như nó tự bị rơi xuống.- Ảnh Thiên hất tóc.- Mau trở về thôi.
Đầu óc Bạch Linh giờ này thực sự đã không còn nghĩ được gì nữa. Nỗi sợ to lớn bao trùm... cả người run không thể ngừng lại. Nước mắt không ngừng trào ra. Trong đầu chỉ nghĩ đến một người duy nhất. Hải Đăng.... thần trí cũng không ngừng vặn vẹo, tiếng côn trùng trong hang im lặng càng rõ ràng, Bạch Linh thực sự không còn tỉnh táo nữa. Ánh sáng duy nhất ở đây là ánh trăng, Bạch Linh tuyệt vọng sợ hãi chỉ mong có thể có một người xuất hiện đưa mình ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Bạch Linh nhắm chặt mắt không dám nhìn xung quanh nữa.
Cũng không biết là bao lâu, Hải Đăng cứ thế chạy đi tìm lung tung. Vừa nãy đột nhiên Bạch Linh dùng kí hiệu gửi tin nhắn cho Hải Đăng, chỉ vỏn vẹn “ 74.63.74”. Đây là kí hiệu mà chỉ đội Bạch Linh đặt ra với nhau mới rõ. Theo như bàn phím điện thoại chính là SOS. Lại thấy mấy người Minh Lam đi từ phía bìa rừng về, Hải Đăng có dự cảm gì đó không ổn. Ngay lúc ấy liền chạy đi kiếm Bạch Linh. Cả người như có lửa đốt. Hải Đăng thấy có gì đó rất khó chịu lo lắng bồn chồn. Hải Đăng liên tục gọi vào máy Bạch Linh nhưng không thấy gì cả, chỉ toàn là thuê bao. Đột nhiên Hải Đăng nhìn thấy một cái móc khoá nhỏ nhỏ quen thuộc, là móc khoá mà Hải Đăng tặng Bạch Linh. Chứng tỏ Bạch Linh chỉ ngay cạnh ở đây.
- Bạch Linh... cô ở đâu?- Hải Đăng hét lên.
Không có tiếng trả lời, Hải Đăng lại thấy như có lửa hun trong lòng. Thường phải khá cấp bách bọn Bạch Linh mới dùng tới kí hiệu như vậy. Con người này rốt cuộc là đâu rồi. Hải Đăng nắm chặt cái móc khoá, vừa quay lưng định chạy đi tìm tiếp thì sượt chân một cái, liền bị rơi xuống cái hố khuất ấy. Bịch một cái. Bạch Linh nghe thấy tiếng động lại càng sợ hơn, người co rúm lại như con tôm run cầm cập. Miệng ư ư sợ hãi.
Hải Đăng nghe có tiếng động, liền lấy điện thoại lên soi. Là Bạch Linh... Bạch Linh nhìn vô cùng khổ sở, nước mắt nước mũi tèm lem, mắt thì nhắm nghiền lại, người co quắp run không ngừng. Hải Đăng nhíu mày lại gần, giơ tay định cởi bịt miệng với dây thừng trói cho Bạch Linh. Bạch Linh theo phản xạ giật bắn người, run còn ác liệt hơn trước, biểu cảm sợ hãi ngập tràn.
Hải Đăng liền lấy tay giữ chặt người Bạch Linh vào lòng.
- Tôi đây.- Hải Đăng đau lòng nói, tay vuốt mái tóc mềm mại của Bạch Linh.
Hai tiếng vang lên làm Bạch Linh suýt bật khóc to hơn. Sự sợ hãi cũng giảm đi một phần, cả người cuối cùng cũng không còn căng cứng như vừa nãy nữa, nhưng vẫn không ngừng run theo phản xạ. Hải Đăng nhẹ nhàng tháo bịt miệng và dây trói cho Bạch Linh.
- Không sao rồi, đừng sợ.- Hải Đăng nói vô cùng nhẹ như đang dỗ một con mèo xù lông lên vì sợ hãi.
Bạch Linh bám chặt vào áo Hải Đăng, mặt dúi sâu vào đó không dám nhìn xung quanh, cả người vẫn không ngừng lẩy bẩy. Miệng mấp máy nhưng không thốt được ra lời.
Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! <3333
Tác giả :
Langmc