Không Thị Tẩm? Chém!
Chương 14
Sau khi ta hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, ngăn chặn sự do thám của Phượng Triêu Văn, có cống hiến to lớn, thì Yến Bình qua sông đoạn cầu, đem một mình ta quẳng vào đình nghỉ chân ngoài thành, quay đầu ngựa trở về thành.
Ta có cảm giác kỹ thuật qua sông đoạn cầu này của hắn không quá tốt, thực hiện không thuần thục, từ chiến hữu thân mật hài hòa sóng vai chuyển tiếp đột ngột biến thành kẻ thù đối đầu, gặp lại là người lạ, khơi dậy u oán mấy năm nay trong lòng ta, tức sùi bọt mép, phóng ngựa đuổi theo, ở đường lớn Chu Tước phồn hoa nhất kinh thành khinh bạc hắn.
Không hề điều tra rõ ràng đối với độ mềm mại của môi hắn và độ phù hợp của hai người lúc này,nên ngay lập tức phải nhận mức độ kích động, sự tê dại tay chân và tâm hồn triệt để... À, tạm thời giữ bí mật! Chuyện lúc đó có lực ảnh hưởng thật lớn, đối các thiếu nam thiếu nữ về sau đều noi theo phương pháp này của bản thân, bất ngờ ở trên xã hội khiến cho mức độ chú ý rộng khắp, lực phá hoại rất lớn, lúc này ta trịnh trọng xin lỗi!
Bởi vì việc này do đầu óc ta phát sốt, ý thức không rõ mà tạo thành, thời cơ không đúng, đúng gặp gỡ chúng đại thần tan triều về nhà, vì vậy việc này bị nhiều tiền bối tại chỗ quan sát cặn kẽ, ngay tiếp theo cha ta cũng “Ngẫu nhiên gặp”, “Vô ý phá vỡ”.
Cha ta mặc dù bao che khuyết điểm, cứu ta dưới lửa giận của Yến Bình, về đến nhà lại mạnh mẽ hung hăng sửa trị ta một phen.
Trong lúc ta ở nhà tĩnh dưỡng, nghe nói chuyện Yến tiểu lang bị An tiểu lang cường hôn đã truyền xôn xao khắp Đại Trần, nghiêm trọng ảnh hưởng tới đường hôn nhân sáng ngời của hai người chúng ta. Phàm là tiểu thư danh môn khuê các muốn gả vào nhà quan, nghe nói tên hai người chúng ta đều hận không thể phun nước bọt lên mặt tỏ vẻ ghét bỏ.
Ta đối với việc chó ngáp phải ruồi phá hủy danh dự của Yến Bình thật là đắc chí, thậm chí quên mất cha ta hung dữ với ta và cả thương tổn trong lòng.
Cuối cùng, nghe nói cả Yến Dục bá bá cũng chặn cha ta lại trên đường hạ triều đòi hỏi giải thích.
Ta nghĩ, chuyện này rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên, cha ta từ trước đến nay chưa từng làm ta thất vọng, theo miêu tả sinh động của tuỳ tùng An Thanh đã chứng kiến, trên cơ bản tình hình được xử lí trở về như ban đầu.
Lúc ấy, cha ta hướng về phía Yến bá bá đang hạch hỏi mà cười, há miệng liền kêu một tiếng thân gia, thiếu chút nữa Yến bá bá sợ tới mức ngã sấp. Lại đang tại trước mặt các vị đồng liêu nói, nếu Yến Tướng quân muốn khuyển tử gánh trách nhiệm về tiểu tướng quân, mấy ngày nữa hắn tất nhiên chuẩn bị sính lễ, trịnh trọng đến cầu hôn.
Lúc ấy Yến bá bá thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh.
Ta thật cảm thấy lo cho cuộc sống sau hôn nhân của ta.
Nghe nói một đại sát thủ khác làm cho hôn nhân vợ chồng không hài hòa chính là khó có thể xử lý hài hoà quan hệ của cha mẹ hai bên...
An Thanh lại bổ sung nói, cha thắng, trên mặt cũng không thấy bao nhiêu cao hứng.
Chỉ một lát sau, ta có lĩnh hội sâu sắc với trình độ sung sướng của cha ta.
Cha ta trở về, mặt tím ngắt, lại đánh thêm mấy gậy lên vết thương cũ của ta từ mấy ngày trước, khiến cho ta ngây người ở trên giường nửa tháng...
Ta nghĩ cha chắc là đau lòng việc sẽ phải đưa sính lễ ra ngoài, cho nên thẹn quá hoá giận.
Ta làm cho ông đau lòng, ông khiến cho ta đau thịt, thật hợp lý.
…
Về sau mỗi lần ta nghĩ đến hình ảnh cha ta tức giận đến cái trán nổi lên gân xanh, giơ gậy gộc hung hăng sửa trị ta, luôn nhịn không được muốn cười. Tinh thần ông lão nhà ta thật là tốt! Ngay cả đánh người cũng hung ác cực kỳ!
Nghĩ như vậy, bất giác cười ra tiếng. Sau lưng lập tức có người châm chọc nói: “Chẳng lẽ hôm nay bị đánh đến choáng váng, vẫn còn cười được?” Là Phượng Triêu Văn.
Ta xoay người sang chỗ khác, mới phát hiện hắn chỉ mặc một bộ quần áo trong vàng sáng, lộ nửa lồng ngực tinh tráng xoã tóc nằm ở bên cạnh ta.
Ta cười chọc chọc trên lồng ngực hắn, cảm giác đụng tay luôn cứng rắn, cảm thán một tiếng: “Nhớ tới sáu năm trước ngươi rời đi Đại Trần, ta bị cha đánh không xuống giường được, nửa đêm mỗi ngày lại chạy đến trong phòng ta, còn tưởng rằng ta đang ngủ, chính là chết cũng không chịu nói với ta một câu dễ nghe. Ông lão ra tay thật là độc ác!”
Ánh mắt Phượng Triêu Văn thâm trầm, nói: “An lão tướng quân là người quang minh hào sảng phân rõ phải trái.” Kéo dài điệu ngạc nhiên nói: “Ngươi làm chuyện gì khiến ngài ấy nổi giận?”
Ta kiên quyết lắc đầu: “Không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ đã bị ông đánh!” Có một số việc, làm sao có thể mở miệng?
Phượng Triêu Văn nhéo cái mũi của ta, nặng nề hừ lạnh một tiếng: “Muốn trẫm nhắc nhở ngươi một tiếng sao? An tiểu lang, dám ở đường cái Chu Tước cường hôn Yến Bình, ta nên bội phục ngươi dũng cảm hay là cười nhạo ngươi ngu xuẩn?”
Ta cứng cổ giải thích: “Bệ hạ bố trí đầy mật thám tại Đại Trần, ta là nên khen bệ hạ anh minh hay là khinh bỉ bệ hạ nham hiểm?”
Dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn, ta tỉnh ngộ, hôm nay Đại Trần đã không còn tồn tại, thông thường kẻ nắm quyền luôn muốn che giấu những việc mờ ám mình đã làm, vội vàng ha ha cười gượng: “Bệ hạ tai mắt linh thông, ngay cả một chút việc nhỏ xảy ra ở đế đô Đại Trần cũng biết rõ ràng, không trách có thể chấp chưởng giang sơn như hoạ này.”
Hắn gõ nhẹ trên đầu ta một cái: “Ngươi nói ngọt!” Khóe môi hơi cong, hiển nhiên vì ta đây tâng bốc nên hắn sung sướng.
Ta tổng kết thành quả chiến đấu, được ra một cái kết luận: Phượng Triêu Văn là con lừa thuận theo, dắt không đi, đánh thì lại giật lùi, đến gần còn bị đá. Chỉ có thuận theo sờ lông, càng sờ càng vui vẻ.
Lần này tại trong cung thái hậu bị thương, làm ta vui mừng nhất chính là phúc lợi đãi ngộ được vô cùng đề cao, món ăn mỗi ngày đa dạng không ngừng đổi mới, đánh vỡ phong cách tiết kiệm trước sau như một của hoàng đế bệ hạ, càng làm ta thoả mãn chính là, hoàng đế bệ hạ chính miệng hứa hẹn, ta có thể tùy thời gọi món ăn, thật rất thỏa mãn miệng và bụng của ta.
Ngay cả Điền Bỉnh Thanh cũng nói, ngự thiện phòng từ hoàng đế bệ hạ nhập chủ hoàng cung, ăn uống tương đối tuỳ tiện, các đại đầu bếp có một thân bản lĩnh mà không chỗ thi triển, trong nội tâm cực kỳ u oán. Thái hậu lão nhân gia tin dưỡng lão theo con, lại là người niệm Phật, dùng thức ăn chay là chính. Chỉ khổ cho một đám phi tần trong nội cung, ẩm thực cũng không có thể vượt qua hoàng đế bệ hạ, lại không thể hơn phần thái hậu, chỉ có thể âm thầm bất mãn không thôi.
Hai ngày này ẩm thực Trọng Hoa điện đổi đa dạng hơn, nhóm đầu bếp xuất ra toàn thân bản lĩnh, hận không thể diễn luyện một phen các kiểu kỹ năng.
Vì thế, sau khi Phượng Triêu Văn hạ triều, ta đặc biệt đặc biệt hướng hắn biểu đạt lòng biết ơn sâu sắc.
Hắn vui vẻ, không khách khí, đoạt lấy chân giò nướng mật ta đang gặm, hung hăng gặm một cái, thật có xu thế sói hổ.
Ta đoạt lấy cái còn lại, đau lòng “Ngao ngô” một tiếng, tiến vào chỗ sâu trong giường rồng không chịu đi ra.
Nghe nói chân giò nướng này do mười tám hương liệu và bốn mươi sáu loại mật ong chế mà thành, hương mềm vụn, từ trước chính là ta yêu nhất. Hôm nay làm món ăn này chính là đệ tử thân truyền của Hoàng ngự trù năm đó, có được bản lĩnh chân truyền từ sư phụ, mỗi lần chỉ vẹn vẹn có một cái, ta mới gặm nửa cái.
Phượng Triêu Văn miệng lớn cắn xuống, ta liền thiếu gặm ba cái.
Thật sự là đau lòng!
Chờ ta gặm xong, tiểu cung nữ bưng nước sạch cho ta rửa tay, lại thuận tiện đổi ga giường, ta vuốt bụng tròn vo nằm vật xuống, lúc này mới bắt đầu rên rỉ: “Bao lâu ta không xuống giường đi chơi?”
Một điểm không tốt của lần bị thương này chính là từ sau hôm đó ta liền bị Phượng Triêu Văn cấm túc.
Ta từ trước cũng bị cha ta cấm đủ, đem cửa phòng khóa lại bên ngoài, cửa sổ đều đóng đinh, chỉ chừa lại cái lỗ có thể đưa cơm nước. Nhưng phạm vi cấm túc của Phượng Triêu Văn nhỏ hơn nhiều. Trọng Hoa điện to như vậy, phạm vi ta có thể hoạt động chỉ ở trên giường rồng.
Tiểu cung nữ Nga Hoàng mới tới hầu hạ cùng với bốn thiếp thân cung nhân mỗi ngày tại đầu giường chặn ta... Thời gian bị đè nén không chịu nổi.
Ngày thứ hai ta bị đánh, liền phát hiện hành động của bốn vị này thật có vài phần không tiện, về sau tiểu cung nữ Nga Hoàng mới vụng trộm nói cho ta biết, chỉ vì ta bị thương, bệ hạ giận dữ, các nàng bị đánh 30 gậy, ngày thứ hai không dám lười biếng, mang thương vào điện hầu hạ.
Trong lòng của ta thật băn khoăn, ở trên giường rồng tĩnh dưỡng, rất là biết điều.
Kỳ thật trong lòng vẫn có chút ít ai oán.
Phượng Triêu Văn không thể đụng vào thái hậu, đối với Đức phi lại không nỡ, đành phạt bốn người chịu tội thay.
Nga Hoàng đối với việc ta vụng trộm oán thán Phượng Triêu Văn rất nghiêm khắc phản đối, mở to đôi mắt kinh hồn chưa định: “Cô nương không biết, ngày ấy bọn thị vệ ở trong Di Ninh cung từng đánh cô nương đều bị Yến Tướng quân hạ lệnh đánh cho một trăm quân côn, cơn giận của bệ hạ còn sót lại không tiêu, toàn bộ nhốt vào thiên lao, nhốt vài ngày.”
Ta bĩu môi, xem đi, Phượng Triêu Văn vẫn không nỡ bỏ Đức Phi nương nương tiểu mỹ nhân mắt hạnh má đào kia.
Bất quá ta chỉ là một tù phạm thân phận thấp hèn đợi chém, ở đâu có thể so sánh với hậu cung nương nương cành vàng lá ngọc cao quý?
Nghĩ như vậy, vui vẻ lại yên tâm thoải mái ở trên giường rồng dưỡng thương.
Bởi vậy, khi thái giám ngoài cung thông báo Đức Phi nương nương cầu kiến, ta cũng chỉ là tựa tại trên giường rồng rộng rãi, ôm lấy món ngon: “Đức Phi nương nương tiến đến Trọng Hoa điện tất nhiên cầu kiến bệ hạ, giờ phút này bệ hạ tại ngự thư phòng, bảo nàng đi ngự thư phòng a!”
Thái giám nhắc lại một lần: “Cô nương, Đức Phi nương nương cầu kiến cô nương.”
Gặp ta?
Ta có cái gì hay mà gặp?!
Ta ôm đĩa cảnh giác dựng thẳng lông mi lên, trái phải xem xuống, muốn lui vào sâu trong giường rồng, “Đức Phi nhất định là tìm hiểu rõ ràng bệ hạ không ở Trọng Hoa điện, lúc này mới tới. Nàng dẫn theo bao nhiêu người? Các ngươi chống đỡ được không? Nga Hoàng Nga Hoàng —— nhanh đi ngự thư phòng mời bệ hạ tới cứu mạng... Ta sắp bị nữ nhân này đánh chết...”
Nga Hoàng túm lấy cái đĩa trong tay của ta để ở một bên, không thể làm gì nói: “Cô nương, Đức Phi nương nương tiến đến xin lỗi ngươi!”
“Nói... Xin lỗi???”
Ta nghĩ không phải tai ta xảy ra vấn đề chính là đầu óc Đức Phi bị nước vào.
Lúc Đức Phi tiến vào, chân bước cà nhắc, ta nằm vào trên giường rồng muốn chui vào, lại bị Nga Hoàng kéo mạnh ra, bộ dáng thật là quái dị.
Nàng cũng tốt không được bao nhiêu so với ta, vài ngày không thấy liền biến thành người thọt.
Ta khiếp sợ nhìn nàng, không thể tin được ai gan lớn đến dám đánh phi tử của Phượng Triêu Văn thành thế này, trong lòng hiếu kỳ như mèo cào, nàng ở đằng kia, thần sắc giống như cũng rất khiếp sợ.
Chúng ta đều bị đối phương chấn kinh rồi!
“Ngươi... Lớn mật, ngươi cũng dám nằm trên giường rồng, người tới, còn không kéo xuống?”
Xem đi, ta sớm biết Đức Phi là tới đập phá, mà không phải đến xin lỗi. Chỉ có Nga Hoàng tiểu cung nữ đầu óc mơ hồ mới có thể khờ dại ngây thơ như vậy.
Ta kiên trì nhìn sau lưng nàng ta, chỉ có bốn gã thiếp thân cung nữ, lập tức thở dài một hơi, ít nhất đánh nhau ta chắc chắn sẽ không có hại.
Nga Hoàng mạnh kéo ta chết không chịu buông tay, lại vẫn hướng về Đức Phi thi lễ một cái: “Bẩm nương nương, bệ hạ hạ chỉ, không thể cho cô nương xuống giường rồng, ngày gần đây cô nương chỉ có thể ở trên giường rồng dưỡng thương.”
Ừ, tuy ta không biết đau đớn, nhưng khắp nơi trên người tím xanh, mỗi ngày Phượng Triêu Văn trở về nhìn đều là vẻ mặt ghét bỏ.
Ta rất căm tức, cực độ muốn ở trên người hoàng đế bệ hạ cắn một đống dấu răng, nhưng xét thấy giáo huấn đau đớn thê thảm lần trước đạp hắn xuống bể, chỉ phải cắn răng buông tha cho.
Tuy Đức Phi không nhìn thấy dấu tím xanh trên người của ta, nhưng vẫn mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn ta.
Tại điểm này, hai người bọn họ lại hoàn toàn biểu hiện vợ chồng ăn ý.
Ta từ trước đến nay vốn khoan dung độ lượng, nàng không phải đến đánh nhau, ta cũng không cần ra vẻ nghênh chiến, thích thú thân thiết hỏi: “Đức Phi nương nương hôm nay đến đây, có chuyện quan trọng?”
Nàng im lặng đứng, rốt cục miễn cưỡng tươi cười, “Bản cung hôm nay đến, thứ nhất thăm bệnh, bổn cung mất lý trí, trong lúc vô tình tổn thương cô nương, thứ hai hướng cô nương nhận lỗi, mong cô nương không kể hiềm khích lúc trước, sau này có thể cùng Bản cung như chị em ruột vui vẻ chung sống!”
Ta khẽ run.
Trong hậu cung Đại Trần tiên đế, mẹ ruột Tiểu Hoàng, Hoàng hậu nương nương dịu dàng mềm mại đáng yêu, cùng phi tần trong nội cung ở chung thật vui. Ta có may mắn được chứng kiến tình cảnh náo nhiệt, Hoàng hậu nương nương cùng một bầy phi tần trang điểm xinh đẹp xưng em gọi chị, ban đầu đã từng cảm động dị thường. Nhưng trong nội cung không thiếu việc ngoài ý muốn, các anh em của Tiểu Hoàng thông minh lanh lợi hơn hắn có khối người, cuối cùng trưởng thành lại chẳng có một ai.
Bởi vậy ta từng hoài nghi Tiểu Hoàng cũng không thể trưởng thành, có đôi khi không khỏi dung túng ba phần đối với yêu cầu vô lý của hắn.
Sau, cha ta trừng mắt, gõ đầu của ta mắng to, lực đạo có thể so với các hoà thượng ở Đại Tướng Quốc tự, ta thật sự cảm thấy cha làm tướng quân không bằng làm hòa thượng có tiền đồ hơn.
Ông chủ quan nói, trong nội cung, cho dù tất cả các hoàng tử chết sạch, Tiểu Hoàng cũng sẽ bình an lớn lên.
Bởi vì, Tiểu Hoàng là con trai độc nhất của Hoàng hậu nương nương.
Ta xoa đầu, không dám cãi lại.
Hoàng hậu nương nương có bao nhiêu hung hãn, về sau trong vài năm ta dần dần lĩnh giáo, từ đó nghe được nữ nhân trong nội cung xưng em gọi chị, sẽ sinh ra một loại cảm giác âm trầm đáng sợ.
Như chị em ruột tốt đẹp ở chung, chính là sau lưng ngươi chọc ta một đao, ta nghĩ cách giết chết con của ngươi?
Ta thật may mắn, mẹ mất sớm, chưa từng sinh hạ một anh chị em nào cho ta.
Ta có cảm giác kỹ thuật qua sông đoạn cầu này của hắn không quá tốt, thực hiện không thuần thục, từ chiến hữu thân mật hài hòa sóng vai chuyển tiếp đột ngột biến thành kẻ thù đối đầu, gặp lại là người lạ, khơi dậy u oán mấy năm nay trong lòng ta, tức sùi bọt mép, phóng ngựa đuổi theo, ở đường lớn Chu Tước phồn hoa nhất kinh thành khinh bạc hắn.
Không hề điều tra rõ ràng đối với độ mềm mại của môi hắn và độ phù hợp của hai người lúc này,nên ngay lập tức phải nhận mức độ kích động, sự tê dại tay chân và tâm hồn triệt để... À, tạm thời giữ bí mật! Chuyện lúc đó có lực ảnh hưởng thật lớn, đối các thiếu nam thiếu nữ về sau đều noi theo phương pháp này của bản thân, bất ngờ ở trên xã hội khiến cho mức độ chú ý rộng khắp, lực phá hoại rất lớn, lúc này ta trịnh trọng xin lỗi!
Bởi vì việc này do đầu óc ta phát sốt, ý thức không rõ mà tạo thành, thời cơ không đúng, đúng gặp gỡ chúng đại thần tan triều về nhà, vì vậy việc này bị nhiều tiền bối tại chỗ quan sát cặn kẽ, ngay tiếp theo cha ta cũng “Ngẫu nhiên gặp”, “Vô ý phá vỡ”.
Cha ta mặc dù bao che khuyết điểm, cứu ta dưới lửa giận của Yến Bình, về đến nhà lại mạnh mẽ hung hăng sửa trị ta một phen.
Trong lúc ta ở nhà tĩnh dưỡng, nghe nói chuyện Yến tiểu lang bị An tiểu lang cường hôn đã truyền xôn xao khắp Đại Trần, nghiêm trọng ảnh hưởng tới đường hôn nhân sáng ngời của hai người chúng ta. Phàm là tiểu thư danh môn khuê các muốn gả vào nhà quan, nghe nói tên hai người chúng ta đều hận không thể phun nước bọt lên mặt tỏ vẻ ghét bỏ.
Ta đối với việc chó ngáp phải ruồi phá hủy danh dự của Yến Bình thật là đắc chí, thậm chí quên mất cha ta hung dữ với ta và cả thương tổn trong lòng.
Cuối cùng, nghe nói cả Yến Dục bá bá cũng chặn cha ta lại trên đường hạ triều đòi hỏi giải thích.
Ta nghĩ, chuyện này rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên, cha ta từ trước đến nay chưa từng làm ta thất vọng, theo miêu tả sinh động của tuỳ tùng An Thanh đã chứng kiến, trên cơ bản tình hình được xử lí trở về như ban đầu.
Lúc ấy, cha ta hướng về phía Yến bá bá đang hạch hỏi mà cười, há miệng liền kêu một tiếng thân gia, thiếu chút nữa Yến bá bá sợ tới mức ngã sấp. Lại đang tại trước mặt các vị đồng liêu nói, nếu Yến Tướng quân muốn khuyển tử gánh trách nhiệm về tiểu tướng quân, mấy ngày nữa hắn tất nhiên chuẩn bị sính lễ, trịnh trọng đến cầu hôn.
Lúc ấy Yến bá bá thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh.
Ta thật cảm thấy lo cho cuộc sống sau hôn nhân của ta.
Nghe nói một đại sát thủ khác làm cho hôn nhân vợ chồng không hài hòa chính là khó có thể xử lý hài hoà quan hệ của cha mẹ hai bên...
An Thanh lại bổ sung nói, cha thắng, trên mặt cũng không thấy bao nhiêu cao hứng.
Chỉ một lát sau, ta có lĩnh hội sâu sắc với trình độ sung sướng của cha ta.
Cha ta trở về, mặt tím ngắt, lại đánh thêm mấy gậy lên vết thương cũ của ta từ mấy ngày trước, khiến cho ta ngây người ở trên giường nửa tháng...
Ta nghĩ cha chắc là đau lòng việc sẽ phải đưa sính lễ ra ngoài, cho nên thẹn quá hoá giận.
Ta làm cho ông đau lòng, ông khiến cho ta đau thịt, thật hợp lý.
…
Về sau mỗi lần ta nghĩ đến hình ảnh cha ta tức giận đến cái trán nổi lên gân xanh, giơ gậy gộc hung hăng sửa trị ta, luôn nhịn không được muốn cười. Tinh thần ông lão nhà ta thật là tốt! Ngay cả đánh người cũng hung ác cực kỳ!
Nghĩ như vậy, bất giác cười ra tiếng. Sau lưng lập tức có người châm chọc nói: “Chẳng lẽ hôm nay bị đánh đến choáng váng, vẫn còn cười được?” Là Phượng Triêu Văn.
Ta xoay người sang chỗ khác, mới phát hiện hắn chỉ mặc một bộ quần áo trong vàng sáng, lộ nửa lồng ngực tinh tráng xoã tóc nằm ở bên cạnh ta.
Ta cười chọc chọc trên lồng ngực hắn, cảm giác đụng tay luôn cứng rắn, cảm thán một tiếng: “Nhớ tới sáu năm trước ngươi rời đi Đại Trần, ta bị cha đánh không xuống giường được, nửa đêm mỗi ngày lại chạy đến trong phòng ta, còn tưởng rằng ta đang ngủ, chính là chết cũng không chịu nói với ta một câu dễ nghe. Ông lão ra tay thật là độc ác!”
Ánh mắt Phượng Triêu Văn thâm trầm, nói: “An lão tướng quân là người quang minh hào sảng phân rõ phải trái.” Kéo dài điệu ngạc nhiên nói: “Ngươi làm chuyện gì khiến ngài ấy nổi giận?”
Ta kiên quyết lắc đầu: “Không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ đã bị ông đánh!” Có một số việc, làm sao có thể mở miệng?
Phượng Triêu Văn nhéo cái mũi của ta, nặng nề hừ lạnh một tiếng: “Muốn trẫm nhắc nhở ngươi một tiếng sao? An tiểu lang, dám ở đường cái Chu Tước cường hôn Yến Bình, ta nên bội phục ngươi dũng cảm hay là cười nhạo ngươi ngu xuẩn?”
Ta cứng cổ giải thích: “Bệ hạ bố trí đầy mật thám tại Đại Trần, ta là nên khen bệ hạ anh minh hay là khinh bỉ bệ hạ nham hiểm?”
Dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn, ta tỉnh ngộ, hôm nay Đại Trần đã không còn tồn tại, thông thường kẻ nắm quyền luôn muốn che giấu những việc mờ ám mình đã làm, vội vàng ha ha cười gượng: “Bệ hạ tai mắt linh thông, ngay cả một chút việc nhỏ xảy ra ở đế đô Đại Trần cũng biết rõ ràng, không trách có thể chấp chưởng giang sơn như hoạ này.”
Hắn gõ nhẹ trên đầu ta một cái: “Ngươi nói ngọt!” Khóe môi hơi cong, hiển nhiên vì ta đây tâng bốc nên hắn sung sướng.
Ta tổng kết thành quả chiến đấu, được ra một cái kết luận: Phượng Triêu Văn là con lừa thuận theo, dắt không đi, đánh thì lại giật lùi, đến gần còn bị đá. Chỉ có thuận theo sờ lông, càng sờ càng vui vẻ.
Lần này tại trong cung thái hậu bị thương, làm ta vui mừng nhất chính là phúc lợi đãi ngộ được vô cùng đề cao, món ăn mỗi ngày đa dạng không ngừng đổi mới, đánh vỡ phong cách tiết kiệm trước sau như một của hoàng đế bệ hạ, càng làm ta thoả mãn chính là, hoàng đế bệ hạ chính miệng hứa hẹn, ta có thể tùy thời gọi món ăn, thật rất thỏa mãn miệng và bụng của ta.
Ngay cả Điền Bỉnh Thanh cũng nói, ngự thiện phòng từ hoàng đế bệ hạ nhập chủ hoàng cung, ăn uống tương đối tuỳ tiện, các đại đầu bếp có một thân bản lĩnh mà không chỗ thi triển, trong nội tâm cực kỳ u oán. Thái hậu lão nhân gia tin dưỡng lão theo con, lại là người niệm Phật, dùng thức ăn chay là chính. Chỉ khổ cho một đám phi tần trong nội cung, ẩm thực cũng không có thể vượt qua hoàng đế bệ hạ, lại không thể hơn phần thái hậu, chỉ có thể âm thầm bất mãn không thôi.
Hai ngày này ẩm thực Trọng Hoa điện đổi đa dạng hơn, nhóm đầu bếp xuất ra toàn thân bản lĩnh, hận không thể diễn luyện một phen các kiểu kỹ năng.
Vì thế, sau khi Phượng Triêu Văn hạ triều, ta đặc biệt đặc biệt hướng hắn biểu đạt lòng biết ơn sâu sắc.
Hắn vui vẻ, không khách khí, đoạt lấy chân giò nướng mật ta đang gặm, hung hăng gặm một cái, thật có xu thế sói hổ.
Ta đoạt lấy cái còn lại, đau lòng “Ngao ngô” một tiếng, tiến vào chỗ sâu trong giường rồng không chịu đi ra.
Nghe nói chân giò nướng này do mười tám hương liệu và bốn mươi sáu loại mật ong chế mà thành, hương mềm vụn, từ trước chính là ta yêu nhất. Hôm nay làm món ăn này chính là đệ tử thân truyền của Hoàng ngự trù năm đó, có được bản lĩnh chân truyền từ sư phụ, mỗi lần chỉ vẹn vẹn có một cái, ta mới gặm nửa cái.
Phượng Triêu Văn miệng lớn cắn xuống, ta liền thiếu gặm ba cái.
Thật sự là đau lòng!
Chờ ta gặm xong, tiểu cung nữ bưng nước sạch cho ta rửa tay, lại thuận tiện đổi ga giường, ta vuốt bụng tròn vo nằm vật xuống, lúc này mới bắt đầu rên rỉ: “Bao lâu ta không xuống giường đi chơi?”
Một điểm không tốt của lần bị thương này chính là từ sau hôm đó ta liền bị Phượng Triêu Văn cấm túc.
Ta từ trước cũng bị cha ta cấm đủ, đem cửa phòng khóa lại bên ngoài, cửa sổ đều đóng đinh, chỉ chừa lại cái lỗ có thể đưa cơm nước. Nhưng phạm vi cấm túc của Phượng Triêu Văn nhỏ hơn nhiều. Trọng Hoa điện to như vậy, phạm vi ta có thể hoạt động chỉ ở trên giường rồng.
Tiểu cung nữ Nga Hoàng mới tới hầu hạ cùng với bốn thiếp thân cung nhân mỗi ngày tại đầu giường chặn ta... Thời gian bị đè nén không chịu nổi.
Ngày thứ hai ta bị đánh, liền phát hiện hành động của bốn vị này thật có vài phần không tiện, về sau tiểu cung nữ Nga Hoàng mới vụng trộm nói cho ta biết, chỉ vì ta bị thương, bệ hạ giận dữ, các nàng bị đánh 30 gậy, ngày thứ hai không dám lười biếng, mang thương vào điện hầu hạ.
Trong lòng của ta thật băn khoăn, ở trên giường rồng tĩnh dưỡng, rất là biết điều.
Kỳ thật trong lòng vẫn có chút ít ai oán.
Phượng Triêu Văn không thể đụng vào thái hậu, đối với Đức phi lại không nỡ, đành phạt bốn người chịu tội thay.
Nga Hoàng đối với việc ta vụng trộm oán thán Phượng Triêu Văn rất nghiêm khắc phản đối, mở to đôi mắt kinh hồn chưa định: “Cô nương không biết, ngày ấy bọn thị vệ ở trong Di Ninh cung từng đánh cô nương đều bị Yến Tướng quân hạ lệnh đánh cho một trăm quân côn, cơn giận của bệ hạ còn sót lại không tiêu, toàn bộ nhốt vào thiên lao, nhốt vài ngày.”
Ta bĩu môi, xem đi, Phượng Triêu Văn vẫn không nỡ bỏ Đức Phi nương nương tiểu mỹ nhân mắt hạnh má đào kia.
Bất quá ta chỉ là một tù phạm thân phận thấp hèn đợi chém, ở đâu có thể so sánh với hậu cung nương nương cành vàng lá ngọc cao quý?
Nghĩ như vậy, vui vẻ lại yên tâm thoải mái ở trên giường rồng dưỡng thương.
Bởi vậy, khi thái giám ngoài cung thông báo Đức Phi nương nương cầu kiến, ta cũng chỉ là tựa tại trên giường rồng rộng rãi, ôm lấy món ngon: “Đức Phi nương nương tiến đến Trọng Hoa điện tất nhiên cầu kiến bệ hạ, giờ phút này bệ hạ tại ngự thư phòng, bảo nàng đi ngự thư phòng a!”
Thái giám nhắc lại một lần: “Cô nương, Đức Phi nương nương cầu kiến cô nương.”
Gặp ta?
Ta có cái gì hay mà gặp?!
Ta ôm đĩa cảnh giác dựng thẳng lông mi lên, trái phải xem xuống, muốn lui vào sâu trong giường rồng, “Đức Phi nhất định là tìm hiểu rõ ràng bệ hạ không ở Trọng Hoa điện, lúc này mới tới. Nàng dẫn theo bao nhiêu người? Các ngươi chống đỡ được không? Nga Hoàng Nga Hoàng —— nhanh đi ngự thư phòng mời bệ hạ tới cứu mạng... Ta sắp bị nữ nhân này đánh chết...”
Nga Hoàng túm lấy cái đĩa trong tay của ta để ở một bên, không thể làm gì nói: “Cô nương, Đức Phi nương nương tiến đến xin lỗi ngươi!”
“Nói... Xin lỗi???”
Ta nghĩ không phải tai ta xảy ra vấn đề chính là đầu óc Đức Phi bị nước vào.
Lúc Đức Phi tiến vào, chân bước cà nhắc, ta nằm vào trên giường rồng muốn chui vào, lại bị Nga Hoàng kéo mạnh ra, bộ dáng thật là quái dị.
Nàng cũng tốt không được bao nhiêu so với ta, vài ngày không thấy liền biến thành người thọt.
Ta khiếp sợ nhìn nàng, không thể tin được ai gan lớn đến dám đánh phi tử của Phượng Triêu Văn thành thế này, trong lòng hiếu kỳ như mèo cào, nàng ở đằng kia, thần sắc giống như cũng rất khiếp sợ.
Chúng ta đều bị đối phương chấn kinh rồi!
“Ngươi... Lớn mật, ngươi cũng dám nằm trên giường rồng, người tới, còn không kéo xuống?”
Xem đi, ta sớm biết Đức Phi là tới đập phá, mà không phải đến xin lỗi. Chỉ có Nga Hoàng tiểu cung nữ đầu óc mơ hồ mới có thể khờ dại ngây thơ như vậy.
Ta kiên trì nhìn sau lưng nàng ta, chỉ có bốn gã thiếp thân cung nữ, lập tức thở dài một hơi, ít nhất đánh nhau ta chắc chắn sẽ không có hại.
Nga Hoàng mạnh kéo ta chết không chịu buông tay, lại vẫn hướng về Đức Phi thi lễ một cái: “Bẩm nương nương, bệ hạ hạ chỉ, không thể cho cô nương xuống giường rồng, ngày gần đây cô nương chỉ có thể ở trên giường rồng dưỡng thương.”
Ừ, tuy ta không biết đau đớn, nhưng khắp nơi trên người tím xanh, mỗi ngày Phượng Triêu Văn trở về nhìn đều là vẻ mặt ghét bỏ.
Ta rất căm tức, cực độ muốn ở trên người hoàng đế bệ hạ cắn một đống dấu răng, nhưng xét thấy giáo huấn đau đớn thê thảm lần trước đạp hắn xuống bể, chỉ phải cắn răng buông tha cho.
Tuy Đức Phi không nhìn thấy dấu tím xanh trên người của ta, nhưng vẫn mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn ta.
Tại điểm này, hai người bọn họ lại hoàn toàn biểu hiện vợ chồng ăn ý.
Ta từ trước đến nay vốn khoan dung độ lượng, nàng không phải đến đánh nhau, ta cũng không cần ra vẻ nghênh chiến, thích thú thân thiết hỏi: “Đức Phi nương nương hôm nay đến đây, có chuyện quan trọng?”
Nàng im lặng đứng, rốt cục miễn cưỡng tươi cười, “Bản cung hôm nay đến, thứ nhất thăm bệnh, bổn cung mất lý trí, trong lúc vô tình tổn thương cô nương, thứ hai hướng cô nương nhận lỗi, mong cô nương không kể hiềm khích lúc trước, sau này có thể cùng Bản cung như chị em ruột vui vẻ chung sống!”
Ta khẽ run.
Trong hậu cung Đại Trần tiên đế, mẹ ruột Tiểu Hoàng, Hoàng hậu nương nương dịu dàng mềm mại đáng yêu, cùng phi tần trong nội cung ở chung thật vui. Ta có may mắn được chứng kiến tình cảnh náo nhiệt, Hoàng hậu nương nương cùng một bầy phi tần trang điểm xinh đẹp xưng em gọi chị, ban đầu đã từng cảm động dị thường. Nhưng trong nội cung không thiếu việc ngoài ý muốn, các anh em của Tiểu Hoàng thông minh lanh lợi hơn hắn có khối người, cuối cùng trưởng thành lại chẳng có một ai.
Bởi vậy ta từng hoài nghi Tiểu Hoàng cũng không thể trưởng thành, có đôi khi không khỏi dung túng ba phần đối với yêu cầu vô lý của hắn.
Sau, cha ta trừng mắt, gõ đầu của ta mắng to, lực đạo có thể so với các hoà thượng ở Đại Tướng Quốc tự, ta thật sự cảm thấy cha làm tướng quân không bằng làm hòa thượng có tiền đồ hơn.
Ông chủ quan nói, trong nội cung, cho dù tất cả các hoàng tử chết sạch, Tiểu Hoàng cũng sẽ bình an lớn lên.
Bởi vì, Tiểu Hoàng là con trai độc nhất của Hoàng hậu nương nương.
Ta xoa đầu, không dám cãi lại.
Hoàng hậu nương nương có bao nhiêu hung hãn, về sau trong vài năm ta dần dần lĩnh giáo, từ đó nghe được nữ nhân trong nội cung xưng em gọi chị, sẽ sinh ra một loại cảm giác âm trầm đáng sợ.
Như chị em ruột tốt đẹp ở chung, chính là sau lưng ngươi chọc ta một đao, ta nghĩ cách giết chết con của ngươi?
Ta thật may mắn, mẹ mất sớm, chưa từng sinh hạ một anh chị em nào cho ta.
Tác giả :
Lam Ngã Thảo