Không Thể Quay Đầu
Chương 11
Sáng sớm hôm sau.
Lôi Khiếu vừa mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc!
Hắn cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cũng may lập tức nhớ lại hết thảy chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc này mới trấn định lại, bất quá trong lòng vẫn có chút buồn nôn.
Mộng tưởng của nam nhân a, là hy vọng mỗi buổi sáng vừa mở mắt, có thể nhìn thấy một người đẹp thiên kiều bá mị nằm trong ngực mình, mà không phải một nam nhân giống mình, có hai con mắt một cái mũi một cái miệng, đồng thời phía dưới còn mang một ‘thanh’!
Hơn nữa còn với tư thế ái muội như vầy!
Hắn và Du Duy Thu đều nửa người trên trần trụi, hai chân giao triền, người sau lẳng lặng nằm trong lòng hắn, gối lên cánh tay hắn, má lúm đồng tiền an tường ngủ, mang một loại mỹ cảm tĩnh lặng.
Cũng mặc kệ cảnh đẹp ý vui thế nào, cậu ta cũng là một nam nhân, nam nhân!
Lại nhớ tới một màn tối hôm qua, bụng hắn càng buồn nôn, ai, quả nhiên nam nhân là động vật đều chỉ dùng nửa người dưới suy nghĩ, thằng nhỏ vừa kích động, sẽ bất chấp mọi thứ, cũng không quan tâm đối tượng là ai, trực tiếp vác ‘súng’ ra trận làm việc.
Bất quá cũng may người kia là Du Duy Thu, nếu như là người khác, đừng nói cao trào, thằng nhỏ của hắn chỉ sợ từ nay về sau sẽ bất lực mất.
Tròng mắt Lôi Khiếu vòng vo chuyển, lộ ra một nụ cười xấu xa, vươn tay gảy hàng mi dày của cậu, dùng đầu ngón tay mân mê nó, chơi đùa. . . . . .
Bị quấy rầy như thế, mộng đẹp tựa hồ khó có thể tiếp tục, Du Duy Thu khẽ nhíu mày, giật giật, phát ra tiếng bất mãn nho nhỏ.
Thấy cậu vẫn không muốn tỉnh lại, Lôi Khiếu tiếp tục đùa giỡn lông mi, phất tới phất lui, còn nhéo mũi cậu, Du Duy Thu không chịu nổi trò này nữa, rốt cuộc chậm rãi mở mắt. . . . . .
Lôi Khiếu ngẩn ngơ, trái tim trong một khắc đập thình thịch điên cuồng.
Đôi mắt cậu trong veo như nước, như mặt hồ yên lặng sau giông tố, trong suốt thấu triệt, còn trên mặt hồ, thoáng bay lên một tầng hơi nước nhàn nhạt.
Bị cậu lẳng lặng nhìn chăm chú, trái tim không tự chủ được co rút, cả người, không tự chủ được rơi xuống, lại rơi xuống. . . . . .
Nhiều năm về sau, khi Lôi Khiếu hồi tưởng tới cảnh này, không thể không thừa nhận, kỳ thật, tâm động ngay một khắc đó, vĩnh viễn bị hãm trong đôi mắt kia của cậu.
Cho dù hắn vẫn không muốn nhìn thẳng vào.
“Dậy đi, anh chàng đẹp trai”. Lôi Khiếu cà lơ phất phơ cười với cậu.
Du Duy Thu nhíu mày, chớp mắt, nhìn nhìn hắn, biểu tình ngơ ngác. Buổi sáng cậu đều mắc chứng khó chịu khi rời giường nghiêm trọng, tư vị bị người khác đánh thức thật không dễ chịu, tâm tình cũng bịảnh hưởng.
Lôi Khiếu vươn ngũ chỉ sơn (năm ngón tay), quơ quơ trước mặt cậu, “Rời giường, cậu còn mộng du hả, đây là mấy ngón tay?”
Du Duy Thu trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người, vùi đầu vào gối, không lên tiếng.
Lôi Khiếu bất đắc dĩ, dùng sức kéo cậu dậy, “Du Duy Thu, tôi không nói giỡn, thật sự nên dậy đi, nếu không sẽ trễ học, mau một chút!”
Lôi Khiếu đứng lên trước, nhìn lại, Du Duy Thu vốn đang ngồi, lại rơi thật mạnh về giường, dùng chăn trùm lấy đầu mình. . . . . .
“Uy. . . . . .”
Lôi Khiếu dở khóc dở cười, chỉ có thể xốc chăn lên, một lần nữa lôi cậu ra, kéo xuống giường, đứng thẳng. . . . . .
Lúc Du Duy Thu đứng vẫn nhắm mắt lại, giống như cành liễu đưa tới đưa lui, phi thường nguy hiểm, không chú ý một chút sẽ té lăn quay, Lôi Khiếu chỉ có thể lấy lưng mình chống đỡ cậu, lấy quần áo cậu đã chuẩn bịở đầu giường, giúp cậu mặc.
Biểu tình Du Duy Thu vẫn là ngơ ngác, mơ mơ màng màng, bảo cậu giơ tay liền giơ tay, bảo nhấc chân liền nhấc chân, cực kì nghe lời.
Lôi Khiếu cười thầm trong bụng, lúc giúp cậu cởi áo, liếc mắt một cái nhìn thấy một vòng xung quanh cổ cậu, mấy vết hồng hồng, rải khắp như ô mai, tay hắn đơ luôn, biểu tình trở nên vô cùng cổ quái.
Biết mình đêm qua làm chuyện hoang đường, nhưng nhìn thấy ‘chứng cớ hiện hành’ lưu lại, lại là một chuyện khác.
Trong lòng đủ mọi tư vị.
“Làm sao vậy?”
Thấy hắn lâu không động đậy, Du Duy Thu hơi hơi mở mắt ra, nhìn nhìn hắn, tựa hồ cuối cùng có chút tỉnh táo.
Lôi Khiếu không nói lời nào, chỉ là chỉ chỉ cổ cậu.
Du Duy Thu mơ màng quay đầu, nhìn gương gắn trên tường, vừa thấy, lắp bắp kinh hãi, “Sao lại có nhiều chấm đỏ như vậy? Không phải bị muỗi cắn đấy chứ? Tôi rõ ràng có mắc mùng mà, Lôi Khiếu, cậu có bị cắn không?”
“Ách. . . . . . Không có. . . . . .” Lôi Khiếu sờ sờ đầu. . . . . .
Xấu hổ, thật sự là xấu hổ muốn chết!
“Nhưng tôi lại không thấy ngứa, cũng không sưng. . . . . .” Du Duy Thu kỳ quái sờ soạng vết ô mai đỏ trên bụng. . . . . .
“Ách. . . . . . Cái kia. . . . . . Nói cụ thể, tên khoa học của nó gọi là. . . . . . KISS MARK. . . . . .”
Du Duy Thu ngẩn ra vài giây, rốt cuộc tỉnh ngộ, cả khuôn mặt ‘a’ một tiếng, lập tức đỏ lên, đỏ đến sắp xuất huyết. . . . . .
Lôi Khiếu lại tim đập thình thịch, hận không thể ôm cậu vào lòng, hung hăng cắn cậu mấy cái nữa, bất quá nghĩ đến hiện tại giữa ban ngày ban mặt, nếu còn giống tối hôm qua, động tay động chân với cậu ta, nhất định sẽ chết rất thảm, cho nên liều mạng nhịn xuống.
“Sao lại có. . . . . .dấu hôn chứ?” Du Duy Thu nghẹn họng nhìn trân trối.
Lôi Khiếu hắc hắc cười gượng hai tiếng, “Đêm qua nhất thời không nhịn được, hôn cổ cậu mấy cái, tôi thật sự không ngờ sẽ để lại dấu vết, vậy. . . . . . Tôi thấy mấy ngày nay, cậu vẫn là nên mặc áo cổ cao để che đi thì tốt hơn. . . . . .”
“Lôi, Khiếu!”
Du Duy Thu đuổi theo muốn đánh hắn, Lôi Khiếu lại sớm bôi dầu vào chân rồi, chạy không thấy bóng dáng.
Vuốt này những dấu hôn khiến người ta xấu hổ vô cùng, lửa trên mặt Du Duy Thu nửa ngày cũng không lui đi.
♦♦♦
Không qua mấy ngày, Lôi Khiếu lại vào đêm khuya khoắt, lén lút leo lên giường Du Duy Thu, đương nhiên, vẫn là lấy mĩ kỳ danh: mát xa giúp cậu.
Thế nhưng Du Duy Thu cũng không cho phép mình tiếp tục sai lầm.
Cậu đã sai một lần, đương nhiên không thể sai lần thứ hai.
Cho nên, lúc sắp mát xa xong, Lôi Khiếu đem ‘Ma trảo’ của hắn, từ sau lưng vòng qua trước ngực cậu, Du Duy Thu đè tay hắn lại. . . . . .
“Lôi Khiếu, đừng như vậy”.
Vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, trong mắt tràn ngập cự tuyệt.
“Hai chúng ta cái đều là nam sinh, làm như vậy, rất không thích hợp”. Du Duy Thu nhìn vào mắt hắn, “Muốn phát tiết, tìm cô gái nào đi”.
“Tôi cũng không phải tới tìm cậu phát tiết, tôi tới mát xa cho cậu”. Lôi Khiếu lộ ra chiêu bài cười xấu xa.
“Vậy thì hảo hảo mát xa, mát xa xong rồi trở về đi”. Du Duy Thu lại không có nửa điểm ý cười.
Lôi Khiếu vừa mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc!
Hắn cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cũng may lập tức nhớ lại hết thảy chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc này mới trấn định lại, bất quá trong lòng vẫn có chút buồn nôn.
Mộng tưởng của nam nhân a, là hy vọng mỗi buổi sáng vừa mở mắt, có thể nhìn thấy một người đẹp thiên kiều bá mị nằm trong ngực mình, mà không phải một nam nhân giống mình, có hai con mắt một cái mũi một cái miệng, đồng thời phía dưới còn mang một ‘thanh’!
Hơn nữa còn với tư thế ái muội như vầy!
Hắn và Du Duy Thu đều nửa người trên trần trụi, hai chân giao triền, người sau lẳng lặng nằm trong lòng hắn, gối lên cánh tay hắn, má lúm đồng tiền an tường ngủ, mang một loại mỹ cảm tĩnh lặng.
Cũng mặc kệ cảnh đẹp ý vui thế nào, cậu ta cũng là một nam nhân, nam nhân!
Lại nhớ tới một màn tối hôm qua, bụng hắn càng buồn nôn, ai, quả nhiên nam nhân là động vật đều chỉ dùng nửa người dưới suy nghĩ, thằng nhỏ vừa kích động, sẽ bất chấp mọi thứ, cũng không quan tâm đối tượng là ai, trực tiếp vác ‘súng’ ra trận làm việc.
Bất quá cũng may người kia là Du Duy Thu, nếu như là người khác, đừng nói cao trào, thằng nhỏ của hắn chỉ sợ từ nay về sau sẽ bất lực mất.
Tròng mắt Lôi Khiếu vòng vo chuyển, lộ ra một nụ cười xấu xa, vươn tay gảy hàng mi dày của cậu, dùng đầu ngón tay mân mê nó, chơi đùa. . . . . .
Bị quấy rầy như thế, mộng đẹp tựa hồ khó có thể tiếp tục, Du Duy Thu khẽ nhíu mày, giật giật, phát ra tiếng bất mãn nho nhỏ.
Thấy cậu vẫn không muốn tỉnh lại, Lôi Khiếu tiếp tục đùa giỡn lông mi, phất tới phất lui, còn nhéo mũi cậu, Du Duy Thu không chịu nổi trò này nữa, rốt cuộc chậm rãi mở mắt. . . . . .
Lôi Khiếu ngẩn ngơ, trái tim trong một khắc đập thình thịch điên cuồng.
Đôi mắt cậu trong veo như nước, như mặt hồ yên lặng sau giông tố, trong suốt thấu triệt, còn trên mặt hồ, thoáng bay lên một tầng hơi nước nhàn nhạt.
Bị cậu lẳng lặng nhìn chăm chú, trái tim không tự chủ được co rút, cả người, không tự chủ được rơi xuống, lại rơi xuống. . . . . .
Nhiều năm về sau, khi Lôi Khiếu hồi tưởng tới cảnh này, không thể không thừa nhận, kỳ thật, tâm động ngay một khắc đó, vĩnh viễn bị hãm trong đôi mắt kia của cậu.
Cho dù hắn vẫn không muốn nhìn thẳng vào.
“Dậy đi, anh chàng đẹp trai”. Lôi Khiếu cà lơ phất phơ cười với cậu.
Du Duy Thu nhíu mày, chớp mắt, nhìn nhìn hắn, biểu tình ngơ ngác. Buổi sáng cậu đều mắc chứng khó chịu khi rời giường nghiêm trọng, tư vị bị người khác đánh thức thật không dễ chịu, tâm tình cũng bịảnh hưởng.
Lôi Khiếu vươn ngũ chỉ sơn (năm ngón tay), quơ quơ trước mặt cậu, “Rời giường, cậu còn mộng du hả, đây là mấy ngón tay?”
Du Duy Thu trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người, vùi đầu vào gối, không lên tiếng.
Lôi Khiếu bất đắc dĩ, dùng sức kéo cậu dậy, “Du Duy Thu, tôi không nói giỡn, thật sự nên dậy đi, nếu không sẽ trễ học, mau một chút!”
Lôi Khiếu đứng lên trước, nhìn lại, Du Duy Thu vốn đang ngồi, lại rơi thật mạnh về giường, dùng chăn trùm lấy đầu mình. . . . . .
“Uy. . . . . .”
Lôi Khiếu dở khóc dở cười, chỉ có thể xốc chăn lên, một lần nữa lôi cậu ra, kéo xuống giường, đứng thẳng. . . . . .
Lúc Du Duy Thu đứng vẫn nhắm mắt lại, giống như cành liễu đưa tới đưa lui, phi thường nguy hiểm, không chú ý một chút sẽ té lăn quay, Lôi Khiếu chỉ có thể lấy lưng mình chống đỡ cậu, lấy quần áo cậu đã chuẩn bịở đầu giường, giúp cậu mặc.
Biểu tình Du Duy Thu vẫn là ngơ ngác, mơ mơ màng màng, bảo cậu giơ tay liền giơ tay, bảo nhấc chân liền nhấc chân, cực kì nghe lời.
Lôi Khiếu cười thầm trong bụng, lúc giúp cậu cởi áo, liếc mắt một cái nhìn thấy một vòng xung quanh cổ cậu, mấy vết hồng hồng, rải khắp như ô mai, tay hắn đơ luôn, biểu tình trở nên vô cùng cổ quái.
Biết mình đêm qua làm chuyện hoang đường, nhưng nhìn thấy ‘chứng cớ hiện hành’ lưu lại, lại là một chuyện khác.
Trong lòng đủ mọi tư vị.
“Làm sao vậy?”
Thấy hắn lâu không động đậy, Du Duy Thu hơi hơi mở mắt ra, nhìn nhìn hắn, tựa hồ cuối cùng có chút tỉnh táo.
Lôi Khiếu không nói lời nào, chỉ là chỉ chỉ cổ cậu.
Du Duy Thu mơ màng quay đầu, nhìn gương gắn trên tường, vừa thấy, lắp bắp kinh hãi, “Sao lại có nhiều chấm đỏ như vậy? Không phải bị muỗi cắn đấy chứ? Tôi rõ ràng có mắc mùng mà, Lôi Khiếu, cậu có bị cắn không?”
“Ách. . . . . . Không có. . . . . .” Lôi Khiếu sờ sờ đầu. . . . . .
Xấu hổ, thật sự là xấu hổ muốn chết!
“Nhưng tôi lại không thấy ngứa, cũng không sưng. . . . . .” Du Duy Thu kỳ quái sờ soạng vết ô mai đỏ trên bụng. . . . . .
“Ách. . . . . . Cái kia. . . . . . Nói cụ thể, tên khoa học của nó gọi là. . . . . . KISS MARK. . . . . .”
Du Duy Thu ngẩn ra vài giây, rốt cuộc tỉnh ngộ, cả khuôn mặt ‘a’ một tiếng, lập tức đỏ lên, đỏ đến sắp xuất huyết. . . . . .
Lôi Khiếu lại tim đập thình thịch, hận không thể ôm cậu vào lòng, hung hăng cắn cậu mấy cái nữa, bất quá nghĩ đến hiện tại giữa ban ngày ban mặt, nếu còn giống tối hôm qua, động tay động chân với cậu ta, nhất định sẽ chết rất thảm, cho nên liều mạng nhịn xuống.
“Sao lại có. . . . . .dấu hôn chứ?” Du Duy Thu nghẹn họng nhìn trân trối.
Lôi Khiếu hắc hắc cười gượng hai tiếng, “Đêm qua nhất thời không nhịn được, hôn cổ cậu mấy cái, tôi thật sự không ngờ sẽ để lại dấu vết, vậy. . . . . . Tôi thấy mấy ngày nay, cậu vẫn là nên mặc áo cổ cao để che đi thì tốt hơn. . . . . .”
“Lôi, Khiếu!”
Du Duy Thu đuổi theo muốn đánh hắn, Lôi Khiếu lại sớm bôi dầu vào chân rồi, chạy không thấy bóng dáng.
Vuốt này những dấu hôn khiến người ta xấu hổ vô cùng, lửa trên mặt Du Duy Thu nửa ngày cũng không lui đi.
♦♦♦
Không qua mấy ngày, Lôi Khiếu lại vào đêm khuya khoắt, lén lút leo lên giường Du Duy Thu, đương nhiên, vẫn là lấy mĩ kỳ danh: mát xa giúp cậu.
Thế nhưng Du Duy Thu cũng không cho phép mình tiếp tục sai lầm.
Cậu đã sai một lần, đương nhiên không thể sai lần thứ hai.
Cho nên, lúc sắp mát xa xong, Lôi Khiếu đem ‘Ma trảo’ của hắn, từ sau lưng vòng qua trước ngực cậu, Du Duy Thu đè tay hắn lại. . . . . .
“Lôi Khiếu, đừng như vậy”.
Vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, trong mắt tràn ngập cự tuyệt.
“Hai chúng ta cái đều là nam sinh, làm như vậy, rất không thích hợp”. Du Duy Thu nhìn vào mắt hắn, “Muốn phát tiết, tìm cô gái nào đi”.
“Tôi cũng không phải tới tìm cậu phát tiết, tôi tới mát xa cho cậu”. Lôi Khiếu lộ ra chiêu bài cười xấu xa.
“Vậy thì hảo hảo mát xa, mát xa xong rồi trở về đi”. Du Duy Thu lại không có nửa điểm ý cười.
Tác giả :
Bạch Vân