Không Thể Ngừng Yêu
Chương 9
Hắn rốt cuộc còn muốn nhìn nàng như vậy bao lâu nữa? Đôi mắt đẹp sợ hãi, căng thẳng trộm dò xét đáy mắt trên gương mặt tuấn tú, sau khi thấy đôi đen đồng thâm trầm, nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt vội vàng trốn tránh, rũ mi xuống.
Từ sau khi hắn đem nàng ôm trở về phòng ngủ hắn, toàn thân nàng đã trống rỗng vô lực, ôm nàng đưa lên giường, thân hình cao lớn cũng ngồi lên, cánh tay chống mặt nằm bên cạnh nàng, cứ như vậy duy trì động tác không thay đổi. Đã qua một khắc đồng hồ nhưng gân xanh trên trán hắn vẫn dữ dội, càng lúc càng thấy sắc mặt xanh mét, nàng biết hắn lúc này giận cũng không nhẹ.
Nàng không ngần ngại hắn giận nhìn chằm chằm nàng cả đêm như vậy, nhưng… có thể trước hết giúp nàng đem vạt áo kéo lại hay không? Tầm mắt dời xuống, nụ cười hiện lên vẻ xấu hổ lửa đỏ.
Cố gắng nhịn xuống lửa giận trong ngực, chỉ sợ hắn nổi giận làm nàng sợ, hắn không hy vọng nàng sợ hắn. Hắn thật vất vả mới hơi trì hoãn tức giận, nhìn thấy trên mặt nàng nảy sinh đỏ ửng, mày rậm chau lên, theo tầm mắt e lệ của nàng liền chạm phải làn da lỏa lồ nõn nà ngọc ngà, đen đồng chuyển nóng bỏng, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú thân thể mê người của nàng, thật lâu không cách nào dời tầm mắt.
“Đông Phương Lăng… Chàng có thể trước giúp ta đem áo kéo lại hay không, sau đó chàng muốn làm sao xử phạt ta đều được”, Băng Nhi ngập ngừng nhẹ nói, đôi mắt đẹp không dám nhìn thẳng hắn, đáy mắt lóng lánh ham muốn của hắn làm nàng quẫn bách khó an, nhưng lại không làm nàng sinh chán ghét, ngược lại còn làm cho nàng ngượng ngùng không đất dung thân.
“Băng Nhi, còn nhớ rõ nàng đã đáp ứng ta chứ? Nàng đã nói nếu là làm cho mình lâm vào nguy hiểm thì mặc ta xử trí”, dứt lời, bàn tay thô dày kìm lòng không đậu tỉ mỉ dao động ở xương quai xanh nàng, khiến nàng tê dại run sợ.
“Chàng muốn như thế nào?”, giọng nói run rẩy nhỏ bé yếu ớt, động tác hắn từ từ dời xuống, hắn sẽ không phải là nghĩ…
“Gả cho ta”.
Hắn đột nhiên toát ra lời nói làm đôi mắt đẹp nàng chấn động trợn tròn, đã quên bàn tay hắn dao động ở trên người nàng, nháy mắt trong đầu trống không. Bộ ngực xẹt qua mừng rỡ ngắn ngủi, nhưng sau đó rồi lại bị một cỗ khổ sở lớn hơn nữa che mất.
“Ta không thể đáp ứng”, đáy đôi mắt đẹp trong suốt buồn bã, nàng thừa nhận chính mình yêu nam nhân ở trước mắt nhưng hắn xuất sắc bất phàm cũng không thuộc về nàng, hắn đã định thuộc về một nữ nhân khác.
“Tại sao?”, nàng cự tuyệt làm hắn nổi lên cơn tức giận phải vất vả mới hơi trì hoãn, hai tay nắm giữ ở hai mảnh vai trơn trần của nàng, đáy mắt đau đớn phẫn nộ nhìn chăm chú nàng, nàng rõ ràng là thích hắn, không phải sao?
“Chàng đã quên sao? Chàng còn có một vị hôn thê”, đôi mắt đẹp mơ hồ hàm chứa lệ quang, ủy khuất nhìn chăm chú vào hắn, vấn đề không tại ở nàng có chịu gả hay không mà là hắn căn bản không thể cưới nàng.
”Nàng ta không là vấn đề, vô luận nàng có thể tìm tới hay không, ta cũng sẽ không cưới nàng”, Đông Phương Lăng nhẹ thở ra, lúc này mới phát hiện mình hẳn là nín thở chờ nàng trả lời, người con gái thanh linh xinh đẹp này từ lúc ban đầu ở ven hồ đã bắt được trái tim của hắn, đến hiện tại đã chiếm cứ cả trái tim hắn, đời này hắn nhất định không thể không có nàng.
Bàn tay yêu thương vuốt ưu sầu giữa lông mày của nàng, Băng Nhi của hắn không buồn không lo, mỗi lần thấy nàng cười chói lọi đều khiến hắn không thể dời tầm mắt.
“Chuyện chưa đơn giản như vậy”, đầu đẹp nhẹ lay động, nàng biết Phương Nghĩa coi trọng hôn ước này, còn có gia thế Phương gia tại triều đình, chuyện này cũng không dễ giải quyết.
“Chuyện này ta sẽ giải quyết, nàng đừng lo lắng. Băng Nhi, nàng không phải là muốn báo ân sao? Vậy gả cho ta báo ân, ta chỉ thiếu một người vợ, còn lại ta đây đều không cần”, không đợi nàng trả lời, môi nóng rực chiếm lấy môi phấn mềm mại của nàng, hai tay lần nữa dao động ở nửa thân trần trước ngực nàng.
Hắn cũng không phải là thánh nhân, phía nửa dưới thân trần của người con gái là hắn thích nhất cuộc đời này, cũng là thứ duy nhất hắn nhận định thê tử. Biết được nàng cũng không phải là không thích hắn, vậy hắn còn do dự cái gì.
“Nhưng mà…”, môi phấn giãy dụa dưới môi lửa nóng của hắn hộc ra hai chữ, lần nữa bị nụ hôn tinh mịn của hắn che lấp, lý trí từ từ bị bao phủ bởi ham muốn, từng kiện áo rơi xuống đất, hai thân hình đồng dạng trần truồng, thân thể to lớn đặt lên thân thể mềm mại, nàng biết hắn là quyết tâm muốn dùng hành động để chứng minh tâm ý của hắn.
“Đông Phương Lăng…”
Đôi mắt đẹp mê man ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, nàng thật có thể có được hắn sao? Phảng phất nhìn thấu chần chờ ở đáy mắt nàng, đáy đen đồng bị lây sắc dục có vẻ giận, hai tay bưng lấy đầu nàng, đen đồng nhìn vào thật sâu đáy mắt nàng, quả quyết tuyên thệ ở bên tai nàng: “Kiếp nầy thê tử của Đông Phương Lăng ta chỉ có Lạc Băng Nhi nàng”, vừa nói xong, môi lưỡi nóng bỏng lần nữa chiếm lấy môi phấn của nàng, hai thân thể trần trụi tương hợp thật chặt, không để cho nàng có bất kỳ cơ hội lùi bước, mạnh mẽ đưa nàng vào nơi tình triều mê hoặc.
Tiếng rên yêu kiều cùng với tiếng gầm nhẹ vang vọng khắp mọi góc phòng, cho đến khi ánh rạng đông đầu tiên hé lộ.
Bên ngoài phòng ngủ, bóng dáng cao to đang thanh thản dạo bước ở bên ngoài, cho đến khi cửa phòng từ bên trong được mở và thân hình cao lớn đi ra, lúc này mới lộ ra nụ cười quỷ dị: “Đại ca, Băng Nhi không sao chứ?”.
Nụ cười trên mặt Đông Phương Ngạo hết sức ám muội, đến khi thấy mâu quang sắc bén quăng tới mới vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, ho nhẹ giải thích: “Đệ không có ý gì khác, chỉ là sáng sớm lão Tứ trở về cho nên đệ mới biết tối hôm qua có chuyện phát sinh”, sự kiện đoạt người lần này có vẻ nghiêm trọng, xem ra Băng Nhi từ nay về sau đừng mơ tưởng trốn khỏi đại ca.
“Nàng không có chuyện gì, đệ rất nhanh sẽ có đại tẩu”, Đông Phương Lăng lạnh nhạt trả lời, lại bất ngờ quăng một viên thuốc nổ làm Đông Phương Ngạo ngu ngơ cả người.
“Đại ca, huynh xác định sao?”
Đông Phương Ngạo sắc mặt khẽ đọng lại, xem ra tất phải phá vỡ hôn ước với Phương gia, chỉ sợ Phương gia không chịu buông tha. Đông Phương Lăng gật đầu, hiểu được lo lắng của hắn, trước khi cưới Băng Nhi, đích thực phải cùng Phương gia nói rõ ràng.
Đông Phương Ngạo lắc đầu than nhẹ, thật ra thì chuyện này hắn đã sớm đoán được, từ trong ngực lấy ra một phong thư giao cho hắn: “Lão Tứ nói phong thư này giao cho ngươi, đại ca huynh thật đúng là không tiếc xuống tay đả thương hắn”.
Từ trước đến giờ biết rõ người cưng chìu lão Tứ nhất chính là đại ca, mà hắn lúc này lại có thể xuống tay nặng vậy, cũng khó trách tâm lão Tứ sinh ủy khuất cùng bất mãn. Đen đồng Đông Phương Ngạo thật nhanh quét qua nội dung trong thư, bên trong nói rõ Băng Nhi sẽ có cơ hội tham dự án kiện, sự tình về sau biến đổi, khuôn mặt tuấn lãng bình tĩnh làm người ta nhìn không ra vẻ mặt, lãnh đạm nói: “Hắn lúc này làm việc thật là quá phận, hơn nữa ta đã hạ thủ lưu tình. Lão Nhị, ta hiện tại rất hối hận ban đầu gật đầu để cho hắn làm cái Ngọc Diện Thần Bộ này, nếu như kỳ hạn đến mà hắn không tuân thủ lời hứa thì hai người các ngươi liền chịu trách nhiệm cho ta “.
Đen đồng lạnh lùng liếc mắt, hắn trong nháy mắt mặt chuyển trắng, không cần phải nhiều lời nữa, xoay người đi vào bên trong phòng. Cho đến khi cửa phòng đóng kín lần nữa, Đông Phương Ngạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, mặt cười khổ, ban đầu là hai huynh đệ bọn họ chịu thua, không ứng phó được lão Tứ mới đồng ý cầu xin sự đồng ý của đại ca, mà hiện tại hai người kia đều không ở đây, còn lại hắn xui xẻo đứng mũi chịu sào.
Sự thật chứng minh, Đông Phương Lăng là một người thưởng phạt phân minh, hơn nữa đối tượng là Băng Nhi lại càng nghiêm khắc đến cả đường sống cũng không có.
________________
Đôi mi thanh tú khẽ vặn, nhăn nhó hé một nụ cười, Băng Nhi miễn cưỡng liếc mắt lao đầu (người giữ nhà lao) – Tiểu Thanh ngồi ở đối diện nàng. Lao đầu này chỉ là người thay thế tạm thời, đợi lao đầu chân chính xử lý xong chuyện, tất nhiên sẽ đến thay cho Tiểu Thanh.
Đông Phương Lăng vì một lần nàng bất tín mà từ đó mất đi tự do, ngoài trừ lúc hắn xử lý công sự và buổi tối ngủ ở ngoài, hắn và nàng thật sự là như hình với bóng, cho dù không phục thế nào, nàng cũng chỉ có thể nhận.
Trong vụ việc lần này, có hai chuyện làm nàng kinh ngạc nhất, một là Đông Phương Lăng đã sớm biết nàng nói dối, nguyên nhân là phong thư nàng giả mạo danh nghĩa cha để viết kia nàng sơ ý không phát giác hắn lại nhận biết bút tích của nàng, và ánh mắt nói dối của nàng khiến cho hắn hoài nghi, phái người theo dõi nàng mới biết hết thảy tình hình. Chuyện còn lại là thân phận Ngọc Diện Thần Bộ, thì ra hắn chính là Tứ thiếu gia Đông Phương phủ—— Đông Phương Kiệt.
Lúc trước không giải thích được phản ứng trước và sau của hắn đối với nàng, lại ngay từ đầu ngăn cản nàng dấn thân mạo hiểm, lúc này mới có được câu trả lời.
May mà nàng hy sinh đáng giá, vụ án được phá, Di hồng viện bị khóa, Lưu huyện lệnh và tú bà thân giam ở đại lao chờ ngày phán quyết, mà Đông Phương Kiệt cũng tuân thủ hứa hẹn, thu hồi các bố cáo truy nã cha con họ của đại quan phủ.
Từ đó, nàng và cha hai người không cần trốn trốn tránh tránh. Nhưng sau khi nàng khôi phục tự do lại bị một sự giam cầm vô hình làm khốn khổ.
Môi phấn bất đắc dĩ nhẹ bật ra một tiếng than thở quanh quẩn ở bên trong Cổ Nguyệt đình, theo gió rồi biến mất. “Băng Nhi đừng nhíu mặt với than thở nữa, cẩn thận bị Đại thiếu gia trông thấy thì ngươi còn thảm hơn”.
Tiểu Thanh buồn cười nhìn vẻ mặt buồn chán của nàng, mấy ngày nay nhìn Đại thiếu gia đối với Băng Nhi cưng chìu và độc chiếm khiến người ta muốn giật mình, nói thật, nàng lúc đầu thì hâm mộ đến cuối cùng thì chuyển sang đồng tình.
Băng Nhi lười biếng liếc Tiểu Thanh một cái, hai khuỷu tay chống cằm nhìn xung quanh Cổ Nguyệt đình những đóa hoa điêu tàn, thời gian trôi qua thật là nhanh, nàng ở lại Đông Phương phủ đã ba tháng, đây cũng là chuyện nàng mới bất ngờ.
“Tiểu Thanh, thật nhàm chán á, có chuyện gì thú vị không, nói nghe một chút”.
Tiểu Thanh mặt ranh mãnh, đang muốn giễu cợt nàng, khóe mắt bỗng nhìn thấy ở hướng này có hai người đi tới, lên tiếng kinh hô: “Đây không phải là Liên tiểu thư sao? Nàng sao lại đi tới nơi này, Đại thiếu gia lại không có ở đây?”. Băng Nhi theo ánh mắt của nàng nhìn lại, quả nhiên là Liên Phương Nghi và tỳ nữ của nàng, hai người tại sao đến đây?
Liên Phương Nghi dáng vẻ vạn phần ưu nhã đi vào bên trong Cổ Nguyệt đình, gương mặt xinh đẹp yên lặng đánh giá Băng Nhi ngồi ở trên ghế đá. Được, một cô gái thanh lệ thoát tục xinh đẹp tựa như như tinh linh, cũng khó trách Đông Phương đại ca lại mê nàng. Hai tròng mắt xẹt qua vẻ ghen tỵ.
“Cô chính là Lạc cô nương? Nghe nói Đông Phương đại ca vì cô không tiếc cùng Phương gia vạch trần, muốn hủy hôn ước hai nhà”, lời nói mềm mại, dấu giếm điều bất thiện chất vấn.
“Cô có biết lai lịch Phương gia thế nào không, nếu người Phương gia không chịu bỏ qua, dám kiện lên Lan quý phi chuyện này, toàn bộ Đông Phương phủ chạy trời cũng không khỏi nắng. Nghe nói cô và cha cô là kẻ trộm bị đại quan phủ truy nã, ta không hiểu vì sao Đông Phương đại ca lại coi trọng cô, có thể là cô ỷ vào tự thân xinh đẹp mà hấp dẫn Đông Phương đại ca, nếu không người sao lại thích một kẻ hại người bị mù, xuất thân cô lại không hợp”.
Ngữ điệu sắc bén hàm chứa châm biếm, Băng Nhi nghe được sắc mặt tức giận trắng bệch, bên cạnh Tiểu Thanh lại càng bất bình trước sự tổn thương của Băng Nhi: “Không phải đâu, là Đại thiếu gia tự mình thích Băng Nhi trước, hơn nữa Băng Nhi có công giúp Tứ thiếu gia phá án, ưu khuyết điểm tương hổ, quan phủ đã sớm thu hồi truy nã”.
Tiểu Thanh không vừa mắt sắc mặt cao ngạo kia của cô ta, nhịn không được thay Băng Nhi nói chuyện. Đáy lòng hết sức hối hận, trước kia sao lại cảm thấy cô ta ôn nhu hào phóng, xinh đẹp cao quý, vẫn là Đại thiếu gia lợi hại, không có bị cô ta lừa gạt. Liên Phương Nghi lạnh lùng liếc Tiểu Thanh một cái, gương mặt xinh đẹp có vẻ khinh thường, châm chọc nói: “Ngươi chỉ là nha hoàn, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao”.
“Liên cô nương, ta kính trọng cô cũng vì cô là khách, kính xin cô nói chuyện tôn trọng một chút, nha hoàn thì thế nào, chẳng lẽ nha hoàn lại không thể nói chuyện, không thể bênh vực lẽ phải sao? Theo như lời nói của Liên cô nương thì cô mới là người đánh mất thân phận”.
Băng Nhi không thể nhịn được nữa miệng giễu cợt, nhẹ nắm tay Tiểu Thanh, trấn an vẻ mặt nàng rưng rưng ủy khuất.
“Cô… Lạc Băng Nhi, cô bất quá là con gái của kẻ trộm, tại sao có thể nói như vậy với ta!”, Liên Phương Nghi Đại tiểu thư phát cáu, không kịp duy trì bộ dạng giả ngoan dịu, chửi ầm lên.
“Chỉ cần dựa vào nàng là thê tử mà Đông Phương Lăng ta chọn lựa”.
Một thanh âm lạnh lùng làm lay động toàn bộ người bên trong Cổ Nguyệt đình, ba người nhất thời sắc mặt khác nhau, Liên Phương Nghi sắc mặt kinh hoảng, nhìn thân hình cao lớn Đông Phương Lăng đi đến Cổ Nguyệt đình, phía sau còn có Đông Phương Ngạo và Khương tổng quản.
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng âm trầm, đôi đen đồng nhìn chăm chú người cúi đầu không dám ngẩng lên, hắn vừa mới nhìn thấy nàng nhắm Cổ Nguyệt đình mà đến, tò mò núp ở trong bụi hoa, nghe thấy các nàng nói chuyện không lọt một chữ. Không ngờ tiểu thư Liên gia ngàn vàng được thành Lạc Dương công nhận hiền thục nhất, biết thấu tình đạt lễ nhất, lại nói ra lời nói chanh chua này.
“Liên cô nương, người cô vừa mới vũ nhục chính là thê tử Đông Phương Lăng ta, cô vũ nhục nàng chẳng khác nào vũ nhục ta, vậy tương đương vũ nhục cả Đông Phương phủ, Đông Phương phủ không hoan nghênh người khách như cô vậy. Khương bá, tiễn khách”, Đông Phương Lăng quay lưng, lạnh lùng hạ lệnh trục khách, trên mặt Liên Phương Nghi xinh đẹp có chút khó xử, cước bộ bối rối rời đi.
Khương tổng quản lui ra, liếc sắc mặt nghiêm trọng của Đại thiếu gia và bóng dáng chạy gấp phía trước, khẽ thở dài, cũng tại mình không biết nhìn người, thật xin lỗi chủ tử. Hắn lại còn thỉnh thoảng tạo cơ hội cho hai người chung đụng, không ngờ Liên cô nương tính tình lại thực điêu ngoa như thế, mãi mãi không bằng Lạc cô nương hiền hoà bình dị gần gũi, hắn thật cảm thấy xấu hổ.
“Liên cô nương nói không sai, ta bất quá là con gái của một kẻ trộm, chàng và ta thành thân không sợ làm xấu thân phận của chàng sao?”, Băng Nhi sắc mặt hờ hững, nhìn bóng dáng tuấn lãng đi đến bên nàng, trong lòng dấy lên sự tự ti chưa từng có.
Lời nói bén nhọn của Liên Phương Nghi đúng là đâm trúng chỗ đau của nàng, hắn là người nhà quan, lại còn là thủ phủ thành Lạc Dương, mà nàng bất quá là con gái kẻ trộm nổi tiếng trên giang hồ, thân phận đích xác là không phù hợp. Hai người giống như mây và bùn khác biệt, nàng… không xứng với hắn.
Đông Phương Lăng mi mắt khẽ nhíu, cánh tay sắt nhấc lên đem nàng kéo vào trong ngực, đen đồng thâm thúy nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng chợt lóe lên vẻ tự ti.
“Không cho phép nói mình như vậy, ta cũng không phải là người nông cạn, danh vọng thân phận bên ngoài ta cũng không quan tâm, quan trọng là con người của nàng, và đáy lòng nàng có ta hay không, đây mới là chuyện ta nên để ý”.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp không khỏi nổi lên hơi nước, vì lời nói ngốc nghếch của hắn mà tay nàng chủ động ôm lấy hắn, đem mặt mình chôn ở lồng ngực hắn, tiếng nói mềm nhẹ mang chút nghẹn ngào: “Đông Phương Lăng, đừng tốt với ta như vậy, chàng đối với ta càng tốt, ta ngược lại sẽ càng sợ, ngộ nhỡ một ngày kia chàng không quan tâm ta, ta đây phải làm thế nào?”, một khi quen được hắn sủng ai, cơ thể ấm áp của hắn nếu là đột nhiên mất đi, nàng phải làm sao trở lại như bình thường? Nàng trở nên không giống như chính mình.
“Nói ngốc nghếch gì vậy, biết ta đối với nàng tốt thì đừng đi khắp nơi chọc ta lo lắng tức giận, vấn đề nàng phiền não nên để ta phiền não mới đúng chứ”, Đông Phương Lăng nhẹ trách móc, bàn tay ôn nhu vỗ về mái tóc đen mềm mại của nàng, khẽ thu lại đáy đen đồng có sự yêu thương say đắm.
“Khụ khụ”, một đạo thanh âm ho nhẹ cắt đứt sự ngọt ngào của hai người, Đông Phương Ngạo không muốn bị hoàn toàn bị coi là người tàng hình.
“Đại ca, huynh không cảm thấy việc cấp bách trước tiên là phải giải trừ hôn ước của huynh và tiểu thư Phương gia?”, nụ cười Băng Nhi trắng bệch, xoay mình đẩy cái ôm ấm áp của hắn ra, nàng thiếu chút nữa đã quên vấn đề nghiêm trọng nhất cản trở giữa hai người.
Trong ngực đột nhiên trống rỗng làm mày rậm Đông Phương Lăng hơi nhíu, nhìn thấy thần sắc trắng bệch trên mặt Băng Nhi, đen đồng lạnh lẽo không vui liếc nhìn Đông Phương Ngạo lắm mồm.
Đông Phương Ngạo đón nhận mâu quang cảnh cáo của hắn, chỉ có thể cười khổ ở đáy lòng, thật là có lòng tốt lại bị trời đánh.
“Chuyện này thì ta sẽ xử lý”, hắn lãnh đạm nói, ý là muốn hắn đừng nhúng tay vào. Vẻ mặt Băng Nhi làm hắn không đành lòng, cánh tay dài muốn đem nàng ôm trở về trong ngực nhưng nàng ngược lại còn lui ra xa hơn.
“Băng Nhi, nàng không tin ta?”, Đông Phương Lăng bởi vì cử động lui ra của nàng, bộ ngực nảy sinh tia lửa giận, đen đồng nguy hiểm nheo lại.
“Chàng có nên vì ta mà cự tuyệt với Phương gia? Vạn nhất Lan quý phi trách tội, ta đây chẳng phải là đã đắc tội Đông Phương phủ?”, đáy đôi mắt đẹp ẩn chứa nước mắt, kết quả hắn vẫn không thuộc về nàng. Không nên động tâm, như vậy nàng hiện tại cũng sẽ không thống khổ như vậy.
“Nàng suy nghĩ nhiều quá, chuyện này ta sẽ cùng Phương Nghĩa nói chuyện, nếu như không giải trừ được hôn ước, ta làm sao cưới được nàng làm vợ”, Đông Phương Lăng không thôi ngưng mắt nhìn đôi mắt đẹp của nàng rưng rưng, không bức bách nàng nữa, hiểu được nàng nếu như không yêu hắn cũng sẽ không có lo lắng nhiều như vậy.
Băng Nhi mãnh liệt lắc đầu, nàng nhớ tới tình hình Phương Nghĩa tới lần trước, lời nói hắn kiên quyết, thân là huynh trưởng, hắn tuyệt đối sẽ không để người tuấn lãng ưu tú kia cứ như vậy từ hôn, “Ngỗ nhỡ Phương gia không chịu, chàng phải làm như thế nào?”
“Không chịu cũng phải chịu, cho dù tìm được tiểu thư Phương gia, ta cũng sẽ không cưới một cô gái ta không thích”, đen đồng kiên định nhìn chăm chú vào nàng, mạnh mẽ biểu đạt quyết tâm của hắn, tuyệt sẽ không buông bỏ nàng.
Đông Phương Ngạo nhìn hai người cục diện bế tắc, biết nếu như hắn không ra giúp đại ca một tiếng, lại là người khơi mào vấn đề này, hắn tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
“Ách… Băng Nhi, đại ca nói không sai, cô nên có lòng tin đối với đại ca. Phương Nghĩa cũng không phải là người không nói lý lẽ, chuyện này sẽ được tháo gỡ”.
Đôi mắt đẹp của Băng Nhi vẫn không rời khỏi mặt Đông Phương Lăng, đáy lòng lại sôi trào đấu tranh không dứt, nàng rốt cuộc là nên ở lại hay là nên rời đi.
Giống như nhìn ra lòng nàng đang đấu tranh, Đông Phương Lăng sắc mặt âm trâm, đen đồng nghiêm nghị nhìn chăm chú đôi mắt đẹp bàng hoàng của nàng.
“Băng Nhi, nàng nếu dám bỏ đi, cho dù tìm tới chân trời góc biển, ta cũng tuyệt đối không buông tha nàng”, gương mặt thanh lệ thoáng ngạc nhiên, môi phấn chứa đựng vẻ cười khổ, trong thiên hạ, chỉ có hắn hiểu rõ nàng nhất, lại có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của nàng. Đông Phương Ngạo liếc nhìn Băng Nhi cười khổ bên cạnh, không dám nghĩ nếu như nàng dám chạy trốn thì đại ca sẽ biến thành bộ dạng nào, đột nhiên mồ hôi lạnh xuất hiện lủi qua xương sống hắn, mang đến một trận lạnh lẽo.
Đang lúc hai người giằng co, Khương tổng quản thở hồng hộc chạy vào bên trong Cổ Nguyệt đình, hướng về phía Đông Phương Lăng nói một câu làm sắc mặt mọi người đại biến:
“Đại thiếu gia, Phương công tử tới, hắn nói đã tìm được Phương gia tiểu thư”
Tựa như một tiếng sấm bổ vào bộ ngực nàng, Băng Nhi cước bộ lảo đảo, gương mặt không có chút huyết sắc nào. Xem ra ông trời đã giúp nàng sắp xếp xong xuôi, nàng nhất định là —— nên đi.
Đen đồng âm trầm của Đông Phương Lăng nhìn chăm chú vào nụ cười mất máu của nàng, hai nắm tay không khỏi nắm chặt.
Đại sảnh Đông Phương phủ tràn ngập một cỗ không khí buồn bực khẩn trương, ở ngay chính giữa là gương mặt tuấn tú âm trầm của Đông Phương Lăng, đen đồng như đuốc sắc bén nhìn thẳng người ngồi ở trên ghế bạch đàn, vẻ mặt khoái trá uống trà – Phương Nghĩa.
“Ta nói lại lần nữa, ta muốn giải trừ hôn ước, ta sẽ không cưới Phương gia tiểu thư”.
Phương Nghĩa mặt mỉm cười xuất hiện một đường hắc tuyến, đặt chung trà bằng sứ tinh xảo trong tay ra, mâu quang cảnh cáo nhìn thẳng hắn.
“Đông Phương Lăng, ngươi muốn bội ước cũng phải xem chúng ta có đồng ý hay không, chúng ta tiêu phí thiên tân vạn khổ (trăm nghìn cay đắng) tìm kiếm mười sáu năm, vất vả mới tìm được Sở Sở, há lại để cho ngươi nói hủy hôn liền hủy hôn?”
“Nếu như ta bắt buộc phải hủy hôn thì sao?”
“Như vậy ta không tiếc đi mời di nương ta ra mặt van xin Hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, đến lúc đó ngươi sẽ không để ý đến tất cả mạng người Đông Phương phủ chứ?”
Là bằng hữu tốt nhiều năm, hắn cũng không muốn làm khó, nhưng đây là chuyện hạnh phúc chung thân của muội muội, nếu để bị hủy hôn thì hắn trở về làm sao nói lại với phụ mẫu đây.
“Ngươi đây là đang uy hiếp ta?”, mặt Đông Phương Lăng bình tĩnh làm người ta nhìn không ra tâm tình của hắn, chỉ có quả đấm nắm chặt mới tiết lộ ra là hắn đang phẫn nộ.
Phương Nghĩa mâu quang lạnh lẽo đánh giá hắn hồi lâu, lắc đầu than nhẹ: “Nghe nói ngươi thích nữ nhi của Khoái Thủ Thần Thâu, hơn nữa còn định cưới nàng làm vợ, vì một nữ tử mà không tiếc cùng ta quyết liệt, xem ra ngươi thật sự động tâm. Ta rất muốn thành toàn cho ngươi, nhưng ngươi bảo ta làm sao mặt đối mặt với sự thất vọng của phụ mẫu ta, còn Sở Sở vừa trở về nữa thì sao?”
Không phải là hắn không muốn giúp mà là hắn làm sao bỏ qua cho một người em rể ưu tú như Đông Phương Lăng, đừng nói hắn không muốn, tin rằng phụ mẫu hắn cũng không thể đồng ý.
“Ngươi ép ta phải cưới một cô gái ta không thích, ngươi cho là Sở Sở sẽ hạnh phúc sao?”, khẽ thu lại đáy đen đồng có phiếm ánh sáng lạnh, ngón tay dài khẽ gõ trên ghế hỏi ngược lại vị huynh trưởng sốt ruột vì muội muội yêu dấu này.
“Đổi lại ngươi đang uy hiếp ta?”, Phương Nghĩa sắc mặt trầm xuống, hai tròng mắt nén giận trừng trừng nhìn hắn, cho dù biết “hái mạnh tay dưa không ngọt” hắn cũng phải vì muội muội mà tự mình hái.
“Không, ta chỉ là đang nhắc nhở ngươi, ép ta phải cưới Sở Sở, kết quả, đối với một cô gái ta không thích thì không cách nào miễn cưỡng đối tốt với nàng, ngày sau ngươi cũng đừng oán trách ta”.
“Đông Phương Lăng!”, Phương Nghĩa bị uy hiếp của hắn mà giận đến nổi trận lôi đình, theo dõi khuôn mặt bất động thanh sắc của hắn đến nghiến răng nghiến lợi, người này có bản lãnh ép người đến điên mà chính mình vẫn một bộ dáng tỉnh táo như cũ.
Phương Nghĩa đang nắm chặt quả đấm, định cùng hắn đánh nhau một trận, bóng dáng nhỏ xinh ở bên ngoài vọt đi vào, còn không kịp ổn định lại hơi thở rối loạn liền thở hổn hển la lên: “Đại thiếu gia… Băng Nhi đã bỏ đi!”
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng đột biến, cả người tản ra một cỗ lửa giận, thân hình cao lớn trong chớp mắt lao ra đại sảnh. Phương Nghĩa ngạc nhiên, hắn rốt cục đã thấy bộ dáng hắn biến sắc như ý nguyện, còn tưởng rằng đời này không thể nhìn thấy, vị cô nương tên Băng Nhi kia chắc chắn chính là nữ nhi của Lạc Huyền.
“Tiểu Thanh, Băng Nhi mà ngươi nói là cô gái mà Đại thiếu gia các ngươi muốn cưới sao?”, “Đúng vậy”, Tiểu Thanh trộm dò xét hắn một cái, để cho Phương thiếu gia biết Băng Nhi là chuyện tốt? Đều là do nàng xem nhẹ Băng Nhi nên mới trúng quỷ kế của nàng khiến cho Băng Nhi có cơ hội rời đi.
Phương Nghĩa suy nghĩ, mâu quang nhìn thẳng ra bên ngoài phòng xa xa, hắn có nên thành toàn Đông Phương Lăng hay không?
Rời Đông Phương phủ, Lạc Băng Nhi nhắm ngoại thành mà đi, gương mặt thanh lệ khổ sở, nàng không muốn trở thành người khiến Đông Phương phủ đắc tội, lại càng không nguyện ý để Đông Phương Lăng vì nàng mà cùng Phương gia trở mặt, cho nên nàng chỉ có thể rời đi.
Đôi mắt đẹp rưng rưng không dám quay đầu lại, chỉ sợ quay đầu lại… sẽ không đi được nữa. Lần này hành trình đến Lạc Dương, nàng không những báo ân chưa xong mà ngược lại lòng nàng còn bị chiếm đóng, hiện tại nàng chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh, lẳng lặng liếm láp vết thương, đời này nàng sợ không có cách nào được quên hắn. Nàng cô độc, chỉ có quay trở lại tháng ngày ở trên núi đi theo cha.
Trong lòng nàng tràn đầy thống khổ, hồn xiêu phách lạc, đằng trước cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, nàng tò mò tiến lên quan sát, vừa nhìn lửa giận của nàng liền nảy sinh, một đám người hung dữ cao to vạm vỡ đang ngăn cản một cỗ kiệu, lại cùng mấy tên hình như là hộ vệ đánh nhau. Yếu đánh không lại mạnh, không bao lâu mấy tên hộ vệ kia rối rít ngã gục.
Băng Nhi cũng nhịn không được nữa, xông vào lúc nguy cấp, cùng đám kia đánh lại bọn người cao to.
Ngồi trong kiệu là một phu nhân, trong lòng như lửa đốt, sợ khó thoát kiếp này, không ngờ lại có vị cô nương hảo tâm xuất thủ tương trợ? Nhờ có nàng mà cục diện chiến đấu thay đổi, cũng làm cho nàng an tâm không ít.
Băng Nhi đả thương mấy tên cao to, chỉ còn lại có mấy tên vẫn chưa từ bỏ ý định gắng gượng chống đỡ. Dựa vào thân hình linh hoạt, nàng tay không giao đấu với mấy tên cầm đao vẫn rất nhanh nhẹn, khóe mắt liếc thấy một gã cao to thừa dịp loạn lạc cầm trong tay một con dao găm hướng người bên trong kiệu đánh tới.
Nàng nóng lòng không ham chiến nữa, hai tay chưởng phát đánh trúng bộ ngực hai gã cao to đang cùng nàng dây dưa, sau đó liền thi triển khinh công bay tới phía trước. Ở tình thế mành chỉ treo chuông, nàng nhanh chóng đẩy người phu nhân đang bị hù dọa đến hoảng sợ, nhưng bản thân lại không kịp tránh thoát, dao găm cứ như vậy hung hăng đâm vào ngực trái của nàng.
Nàng kêu lên một tiếng thảm thiết, lấy chân đá trúng tên cao to đâm nàng bị thương, lấy tay bịt lại vết thương ngực trái không ngừng chảy máu, bên tai phảng phất nghe được tiếng kinh hô và những tiếng bước chân hỗn độn, trước mắt có bóng đen đánh úp tới, thân thể mềm nhũn, bất tỉnh ra đất.
Từ sau khi hắn đem nàng ôm trở về phòng ngủ hắn, toàn thân nàng đã trống rỗng vô lực, ôm nàng đưa lên giường, thân hình cao lớn cũng ngồi lên, cánh tay chống mặt nằm bên cạnh nàng, cứ như vậy duy trì động tác không thay đổi. Đã qua một khắc đồng hồ nhưng gân xanh trên trán hắn vẫn dữ dội, càng lúc càng thấy sắc mặt xanh mét, nàng biết hắn lúc này giận cũng không nhẹ.
Nàng không ngần ngại hắn giận nhìn chằm chằm nàng cả đêm như vậy, nhưng… có thể trước hết giúp nàng đem vạt áo kéo lại hay không? Tầm mắt dời xuống, nụ cười hiện lên vẻ xấu hổ lửa đỏ.
Cố gắng nhịn xuống lửa giận trong ngực, chỉ sợ hắn nổi giận làm nàng sợ, hắn không hy vọng nàng sợ hắn. Hắn thật vất vả mới hơi trì hoãn tức giận, nhìn thấy trên mặt nàng nảy sinh đỏ ửng, mày rậm chau lên, theo tầm mắt e lệ của nàng liền chạm phải làn da lỏa lồ nõn nà ngọc ngà, đen đồng chuyển nóng bỏng, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú thân thể mê người của nàng, thật lâu không cách nào dời tầm mắt.
“Đông Phương Lăng… Chàng có thể trước giúp ta đem áo kéo lại hay không, sau đó chàng muốn làm sao xử phạt ta đều được”, Băng Nhi ngập ngừng nhẹ nói, đôi mắt đẹp không dám nhìn thẳng hắn, đáy mắt lóng lánh ham muốn của hắn làm nàng quẫn bách khó an, nhưng lại không làm nàng sinh chán ghét, ngược lại còn làm cho nàng ngượng ngùng không đất dung thân.
“Băng Nhi, còn nhớ rõ nàng đã đáp ứng ta chứ? Nàng đã nói nếu là làm cho mình lâm vào nguy hiểm thì mặc ta xử trí”, dứt lời, bàn tay thô dày kìm lòng không đậu tỉ mỉ dao động ở xương quai xanh nàng, khiến nàng tê dại run sợ.
“Chàng muốn như thế nào?”, giọng nói run rẩy nhỏ bé yếu ớt, động tác hắn từ từ dời xuống, hắn sẽ không phải là nghĩ…
“Gả cho ta”.
Hắn đột nhiên toát ra lời nói làm đôi mắt đẹp nàng chấn động trợn tròn, đã quên bàn tay hắn dao động ở trên người nàng, nháy mắt trong đầu trống không. Bộ ngực xẹt qua mừng rỡ ngắn ngủi, nhưng sau đó rồi lại bị một cỗ khổ sở lớn hơn nữa che mất.
“Ta không thể đáp ứng”, đáy đôi mắt đẹp trong suốt buồn bã, nàng thừa nhận chính mình yêu nam nhân ở trước mắt nhưng hắn xuất sắc bất phàm cũng không thuộc về nàng, hắn đã định thuộc về một nữ nhân khác.
“Tại sao?”, nàng cự tuyệt làm hắn nổi lên cơn tức giận phải vất vả mới hơi trì hoãn, hai tay nắm giữ ở hai mảnh vai trơn trần của nàng, đáy mắt đau đớn phẫn nộ nhìn chăm chú nàng, nàng rõ ràng là thích hắn, không phải sao?
“Chàng đã quên sao? Chàng còn có một vị hôn thê”, đôi mắt đẹp mơ hồ hàm chứa lệ quang, ủy khuất nhìn chăm chú vào hắn, vấn đề không tại ở nàng có chịu gả hay không mà là hắn căn bản không thể cưới nàng.
”Nàng ta không là vấn đề, vô luận nàng có thể tìm tới hay không, ta cũng sẽ không cưới nàng”, Đông Phương Lăng nhẹ thở ra, lúc này mới phát hiện mình hẳn là nín thở chờ nàng trả lời, người con gái thanh linh xinh đẹp này từ lúc ban đầu ở ven hồ đã bắt được trái tim của hắn, đến hiện tại đã chiếm cứ cả trái tim hắn, đời này hắn nhất định không thể không có nàng.
Bàn tay yêu thương vuốt ưu sầu giữa lông mày của nàng, Băng Nhi của hắn không buồn không lo, mỗi lần thấy nàng cười chói lọi đều khiến hắn không thể dời tầm mắt.
“Chuyện chưa đơn giản như vậy”, đầu đẹp nhẹ lay động, nàng biết Phương Nghĩa coi trọng hôn ước này, còn có gia thế Phương gia tại triều đình, chuyện này cũng không dễ giải quyết.
“Chuyện này ta sẽ giải quyết, nàng đừng lo lắng. Băng Nhi, nàng không phải là muốn báo ân sao? Vậy gả cho ta báo ân, ta chỉ thiếu một người vợ, còn lại ta đây đều không cần”, không đợi nàng trả lời, môi nóng rực chiếm lấy môi phấn mềm mại của nàng, hai tay lần nữa dao động ở nửa thân trần trước ngực nàng.
Hắn cũng không phải là thánh nhân, phía nửa dưới thân trần của người con gái là hắn thích nhất cuộc đời này, cũng là thứ duy nhất hắn nhận định thê tử. Biết được nàng cũng không phải là không thích hắn, vậy hắn còn do dự cái gì.
“Nhưng mà…”, môi phấn giãy dụa dưới môi lửa nóng của hắn hộc ra hai chữ, lần nữa bị nụ hôn tinh mịn của hắn che lấp, lý trí từ từ bị bao phủ bởi ham muốn, từng kiện áo rơi xuống đất, hai thân hình đồng dạng trần truồng, thân thể to lớn đặt lên thân thể mềm mại, nàng biết hắn là quyết tâm muốn dùng hành động để chứng minh tâm ý của hắn.
“Đông Phương Lăng…”
Đôi mắt đẹp mê man ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, nàng thật có thể có được hắn sao? Phảng phất nhìn thấu chần chờ ở đáy mắt nàng, đáy đen đồng bị lây sắc dục có vẻ giận, hai tay bưng lấy đầu nàng, đen đồng nhìn vào thật sâu đáy mắt nàng, quả quyết tuyên thệ ở bên tai nàng: “Kiếp nầy thê tử của Đông Phương Lăng ta chỉ có Lạc Băng Nhi nàng”, vừa nói xong, môi lưỡi nóng bỏng lần nữa chiếm lấy môi phấn của nàng, hai thân thể trần trụi tương hợp thật chặt, không để cho nàng có bất kỳ cơ hội lùi bước, mạnh mẽ đưa nàng vào nơi tình triều mê hoặc.
Tiếng rên yêu kiều cùng với tiếng gầm nhẹ vang vọng khắp mọi góc phòng, cho đến khi ánh rạng đông đầu tiên hé lộ.
Bên ngoài phòng ngủ, bóng dáng cao to đang thanh thản dạo bước ở bên ngoài, cho đến khi cửa phòng từ bên trong được mở và thân hình cao lớn đi ra, lúc này mới lộ ra nụ cười quỷ dị: “Đại ca, Băng Nhi không sao chứ?”.
Nụ cười trên mặt Đông Phương Ngạo hết sức ám muội, đến khi thấy mâu quang sắc bén quăng tới mới vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, ho nhẹ giải thích: “Đệ không có ý gì khác, chỉ là sáng sớm lão Tứ trở về cho nên đệ mới biết tối hôm qua có chuyện phát sinh”, sự kiện đoạt người lần này có vẻ nghiêm trọng, xem ra Băng Nhi từ nay về sau đừng mơ tưởng trốn khỏi đại ca.
“Nàng không có chuyện gì, đệ rất nhanh sẽ có đại tẩu”, Đông Phương Lăng lạnh nhạt trả lời, lại bất ngờ quăng một viên thuốc nổ làm Đông Phương Ngạo ngu ngơ cả người.
“Đại ca, huynh xác định sao?”
Đông Phương Ngạo sắc mặt khẽ đọng lại, xem ra tất phải phá vỡ hôn ước với Phương gia, chỉ sợ Phương gia không chịu buông tha. Đông Phương Lăng gật đầu, hiểu được lo lắng của hắn, trước khi cưới Băng Nhi, đích thực phải cùng Phương gia nói rõ ràng.
Đông Phương Ngạo lắc đầu than nhẹ, thật ra thì chuyện này hắn đã sớm đoán được, từ trong ngực lấy ra một phong thư giao cho hắn: “Lão Tứ nói phong thư này giao cho ngươi, đại ca huynh thật đúng là không tiếc xuống tay đả thương hắn”.
Từ trước đến giờ biết rõ người cưng chìu lão Tứ nhất chính là đại ca, mà hắn lúc này lại có thể xuống tay nặng vậy, cũng khó trách tâm lão Tứ sinh ủy khuất cùng bất mãn. Đen đồng Đông Phương Ngạo thật nhanh quét qua nội dung trong thư, bên trong nói rõ Băng Nhi sẽ có cơ hội tham dự án kiện, sự tình về sau biến đổi, khuôn mặt tuấn lãng bình tĩnh làm người ta nhìn không ra vẻ mặt, lãnh đạm nói: “Hắn lúc này làm việc thật là quá phận, hơn nữa ta đã hạ thủ lưu tình. Lão Nhị, ta hiện tại rất hối hận ban đầu gật đầu để cho hắn làm cái Ngọc Diện Thần Bộ này, nếu như kỳ hạn đến mà hắn không tuân thủ lời hứa thì hai người các ngươi liền chịu trách nhiệm cho ta “.
Đen đồng lạnh lùng liếc mắt, hắn trong nháy mắt mặt chuyển trắng, không cần phải nhiều lời nữa, xoay người đi vào bên trong phòng. Cho đến khi cửa phòng đóng kín lần nữa, Đông Phương Ngạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, mặt cười khổ, ban đầu là hai huynh đệ bọn họ chịu thua, không ứng phó được lão Tứ mới đồng ý cầu xin sự đồng ý của đại ca, mà hiện tại hai người kia đều không ở đây, còn lại hắn xui xẻo đứng mũi chịu sào.
Sự thật chứng minh, Đông Phương Lăng là một người thưởng phạt phân minh, hơn nữa đối tượng là Băng Nhi lại càng nghiêm khắc đến cả đường sống cũng không có.
________________
Đôi mi thanh tú khẽ vặn, nhăn nhó hé một nụ cười, Băng Nhi miễn cưỡng liếc mắt lao đầu (người giữ nhà lao) – Tiểu Thanh ngồi ở đối diện nàng. Lao đầu này chỉ là người thay thế tạm thời, đợi lao đầu chân chính xử lý xong chuyện, tất nhiên sẽ đến thay cho Tiểu Thanh.
Đông Phương Lăng vì một lần nàng bất tín mà từ đó mất đi tự do, ngoài trừ lúc hắn xử lý công sự và buổi tối ngủ ở ngoài, hắn và nàng thật sự là như hình với bóng, cho dù không phục thế nào, nàng cũng chỉ có thể nhận.
Trong vụ việc lần này, có hai chuyện làm nàng kinh ngạc nhất, một là Đông Phương Lăng đã sớm biết nàng nói dối, nguyên nhân là phong thư nàng giả mạo danh nghĩa cha để viết kia nàng sơ ý không phát giác hắn lại nhận biết bút tích của nàng, và ánh mắt nói dối của nàng khiến cho hắn hoài nghi, phái người theo dõi nàng mới biết hết thảy tình hình. Chuyện còn lại là thân phận Ngọc Diện Thần Bộ, thì ra hắn chính là Tứ thiếu gia Đông Phương phủ—— Đông Phương Kiệt.
Lúc trước không giải thích được phản ứng trước và sau của hắn đối với nàng, lại ngay từ đầu ngăn cản nàng dấn thân mạo hiểm, lúc này mới có được câu trả lời.
May mà nàng hy sinh đáng giá, vụ án được phá, Di hồng viện bị khóa, Lưu huyện lệnh và tú bà thân giam ở đại lao chờ ngày phán quyết, mà Đông Phương Kiệt cũng tuân thủ hứa hẹn, thu hồi các bố cáo truy nã cha con họ của đại quan phủ.
Từ đó, nàng và cha hai người không cần trốn trốn tránh tránh. Nhưng sau khi nàng khôi phục tự do lại bị một sự giam cầm vô hình làm khốn khổ.
Môi phấn bất đắc dĩ nhẹ bật ra một tiếng than thở quanh quẩn ở bên trong Cổ Nguyệt đình, theo gió rồi biến mất. “Băng Nhi đừng nhíu mặt với than thở nữa, cẩn thận bị Đại thiếu gia trông thấy thì ngươi còn thảm hơn”.
Tiểu Thanh buồn cười nhìn vẻ mặt buồn chán của nàng, mấy ngày nay nhìn Đại thiếu gia đối với Băng Nhi cưng chìu và độc chiếm khiến người ta muốn giật mình, nói thật, nàng lúc đầu thì hâm mộ đến cuối cùng thì chuyển sang đồng tình.
Băng Nhi lười biếng liếc Tiểu Thanh một cái, hai khuỷu tay chống cằm nhìn xung quanh Cổ Nguyệt đình những đóa hoa điêu tàn, thời gian trôi qua thật là nhanh, nàng ở lại Đông Phương phủ đã ba tháng, đây cũng là chuyện nàng mới bất ngờ.
“Tiểu Thanh, thật nhàm chán á, có chuyện gì thú vị không, nói nghe một chút”.
Tiểu Thanh mặt ranh mãnh, đang muốn giễu cợt nàng, khóe mắt bỗng nhìn thấy ở hướng này có hai người đi tới, lên tiếng kinh hô: “Đây không phải là Liên tiểu thư sao? Nàng sao lại đi tới nơi này, Đại thiếu gia lại không có ở đây?”. Băng Nhi theo ánh mắt của nàng nhìn lại, quả nhiên là Liên Phương Nghi và tỳ nữ của nàng, hai người tại sao đến đây?
Liên Phương Nghi dáng vẻ vạn phần ưu nhã đi vào bên trong Cổ Nguyệt đình, gương mặt xinh đẹp yên lặng đánh giá Băng Nhi ngồi ở trên ghế đá. Được, một cô gái thanh lệ thoát tục xinh đẹp tựa như như tinh linh, cũng khó trách Đông Phương đại ca lại mê nàng. Hai tròng mắt xẹt qua vẻ ghen tỵ.
“Cô chính là Lạc cô nương? Nghe nói Đông Phương đại ca vì cô không tiếc cùng Phương gia vạch trần, muốn hủy hôn ước hai nhà”, lời nói mềm mại, dấu giếm điều bất thiện chất vấn.
“Cô có biết lai lịch Phương gia thế nào không, nếu người Phương gia không chịu bỏ qua, dám kiện lên Lan quý phi chuyện này, toàn bộ Đông Phương phủ chạy trời cũng không khỏi nắng. Nghe nói cô và cha cô là kẻ trộm bị đại quan phủ truy nã, ta không hiểu vì sao Đông Phương đại ca lại coi trọng cô, có thể là cô ỷ vào tự thân xinh đẹp mà hấp dẫn Đông Phương đại ca, nếu không người sao lại thích một kẻ hại người bị mù, xuất thân cô lại không hợp”.
Ngữ điệu sắc bén hàm chứa châm biếm, Băng Nhi nghe được sắc mặt tức giận trắng bệch, bên cạnh Tiểu Thanh lại càng bất bình trước sự tổn thương của Băng Nhi: “Không phải đâu, là Đại thiếu gia tự mình thích Băng Nhi trước, hơn nữa Băng Nhi có công giúp Tứ thiếu gia phá án, ưu khuyết điểm tương hổ, quan phủ đã sớm thu hồi truy nã”.
Tiểu Thanh không vừa mắt sắc mặt cao ngạo kia của cô ta, nhịn không được thay Băng Nhi nói chuyện. Đáy lòng hết sức hối hận, trước kia sao lại cảm thấy cô ta ôn nhu hào phóng, xinh đẹp cao quý, vẫn là Đại thiếu gia lợi hại, không có bị cô ta lừa gạt. Liên Phương Nghi lạnh lùng liếc Tiểu Thanh một cái, gương mặt xinh đẹp có vẻ khinh thường, châm chọc nói: “Ngươi chỉ là nha hoàn, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao”.
“Liên cô nương, ta kính trọng cô cũng vì cô là khách, kính xin cô nói chuyện tôn trọng một chút, nha hoàn thì thế nào, chẳng lẽ nha hoàn lại không thể nói chuyện, không thể bênh vực lẽ phải sao? Theo như lời nói của Liên cô nương thì cô mới là người đánh mất thân phận”.
Băng Nhi không thể nhịn được nữa miệng giễu cợt, nhẹ nắm tay Tiểu Thanh, trấn an vẻ mặt nàng rưng rưng ủy khuất.
“Cô… Lạc Băng Nhi, cô bất quá là con gái của kẻ trộm, tại sao có thể nói như vậy với ta!”, Liên Phương Nghi Đại tiểu thư phát cáu, không kịp duy trì bộ dạng giả ngoan dịu, chửi ầm lên.
“Chỉ cần dựa vào nàng là thê tử mà Đông Phương Lăng ta chọn lựa”.
Một thanh âm lạnh lùng làm lay động toàn bộ người bên trong Cổ Nguyệt đình, ba người nhất thời sắc mặt khác nhau, Liên Phương Nghi sắc mặt kinh hoảng, nhìn thân hình cao lớn Đông Phương Lăng đi đến Cổ Nguyệt đình, phía sau còn có Đông Phương Ngạo và Khương tổng quản.
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng âm trầm, đôi đen đồng nhìn chăm chú người cúi đầu không dám ngẩng lên, hắn vừa mới nhìn thấy nàng nhắm Cổ Nguyệt đình mà đến, tò mò núp ở trong bụi hoa, nghe thấy các nàng nói chuyện không lọt một chữ. Không ngờ tiểu thư Liên gia ngàn vàng được thành Lạc Dương công nhận hiền thục nhất, biết thấu tình đạt lễ nhất, lại nói ra lời nói chanh chua này.
“Liên cô nương, người cô vừa mới vũ nhục chính là thê tử Đông Phương Lăng ta, cô vũ nhục nàng chẳng khác nào vũ nhục ta, vậy tương đương vũ nhục cả Đông Phương phủ, Đông Phương phủ không hoan nghênh người khách như cô vậy. Khương bá, tiễn khách”, Đông Phương Lăng quay lưng, lạnh lùng hạ lệnh trục khách, trên mặt Liên Phương Nghi xinh đẹp có chút khó xử, cước bộ bối rối rời đi.
Khương tổng quản lui ra, liếc sắc mặt nghiêm trọng của Đại thiếu gia và bóng dáng chạy gấp phía trước, khẽ thở dài, cũng tại mình không biết nhìn người, thật xin lỗi chủ tử. Hắn lại còn thỉnh thoảng tạo cơ hội cho hai người chung đụng, không ngờ Liên cô nương tính tình lại thực điêu ngoa như thế, mãi mãi không bằng Lạc cô nương hiền hoà bình dị gần gũi, hắn thật cảm thấy xấu hổ.
“Liên cô nương nói không sai, ta bất quá là con gái của một kẻ trộm, chàng và ta thành thân không sợ làm xấu thân phận của chàng sao?”, Băng Nhi sắc mặt hờ hững, nhìn bóng dáng tuấn lãng đi đến bên nàng, trong lòng dấy lên sự tự ti chưa từng có.
Lời nói bén nhọn của Liên Phương Nghi đúng là đâm trúng chỗ đau của nàng, hắn là người nhà quan, lại còn là thủ phủ thành Lạc Dương, mà nàng bất quá là con gái kẻ trộm nổi tiếng trên giang hồ, thân phận đích xác là không phù hợp. Hai người giống như mây và bùn khác biệt, nàng… không xứng với hắn.
Đông Phương Lăng mi mắt khẽ nhíu, cánh tay sắt nhấc lên đem nàng kéo vào trong ngực, đen đồng thâm thúy nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng chợt lóe lên vẻ tự ti.
“Không cho phép nói mình như vậy, ta cũng không phải là người nông cạn, danh vọng thân phận bên ngoài ta cũng không quan tâm, quan trọng là con người của nàng, và đáy lòng nàng có ta hay không, đây mới là chuyện ta nên để ý”.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp không khỏi nổi lên hơi nước, vì lời nói ngốc nghếch của hắn mà tay nàng chủ động ôm lấy hắn, đem mặt mình chôn ở lồng ngực hắn, tiếng nói mềm nhẹ mang chút nghẹn ngào: “Đông Phương Lăng, đừng tốt với ta như vậy, chàng đối với ta càng tốt, ta ngược lại sẽ càng sợ, ngộ nhỡ một ngày kia chàng không quan tâm ta, ta đây phải làm thế nào?”, một khi quen được hắn sủng ai, cơ thể ấm áp của hắn nếu là đột nhiên mất đi, nàng phải làm sao trở lại như bình thường? Nàng trở nên không giống như chính mình.
“Nói ngốc nghếch gì vậy, biết ta đối với nàng tốt thì đừng đi khắp nơi chọc ta lo lắng tức giận, vấn đề nàng phiền não nên để ta phiền não mới đúng chứ”, Đông Phương Lăng nhẹ trách móc, bàn tay ôn nhu vỗ về mái tóc đen mềm mại của nàng, khẽ thu lại đáy đen đồng có sự yêu thương say đắm.
“Khụ khụ”, một đạo thanh âm ho nhẹ cắt đứt sự ngọt ngào của hai người, Đông Phương Ngạo không muốn bị hoàn toàn bị coi là người tàng hình.
“Đại ca, huynh không cảm thấy việc cấp bách trước tiên là phải giải trừ hôn ước của huynh và tiểu thư Phương gia?”, nụ cười Băng Nhi trắng bệch, xoay mình đẩy cái ôm ấm áp của hắn ra, nàng thiếu chút nữa đã quên vấn đề nghiêm trọng nhất cản trở giữa hai người.
Trong ngực đột nhiên trống rỗng làm mày rậm Đông Phương Lăng hơi nhíu, nhìn thấy thần sắc trắng bệch trên mặt Băng Nhi, đen đồng lạnh lẽo không vui liếc nhìn Đông Phương Ngạo lắm mồm.
Đông Phương Ngạo đón nhận mâu quang cảnh cáo của hắn, chỉ có thể cười khổ ở đáy lòng, thật là có lòng tốt lại bị trời đánh.
“Chuyện này thì ta sẽ xử lý”, hắn lãnh đạm nói, ý là muốn hắn đừng nhúng tay vào. Vẻ mặt Băng Nhi làm hắn không đành lòng, cánh tay dài muốn đem nàng ôm trở về trong ngực nhưng nàng ngược lại còn lui ra xa hơn.
“Băng Nhi, nàng không tin ta?”, Đông Phương Lăng bởi vì cử động lui ra của nàng, bộ ngực nảy sinh tia lửa giận, đen đồng nguy hiểm nheo lại.
“Chàng có nên vì ta mà cự tuyệt với Phương gia? Vạn nhất Lan quý phi trách tội, ta đây chẳng phải là đã đắc tội Đông Phương phủ?”, đáy đôi mắt đẹp ẩn chứa nước mắt, kết quả hắn vẫn không thuộc về nàng. Không nên động tâm, như vậy nàng hiện tại cũng sẽ không thống khổ như vậy.
“Nàng suy nghĩ nhiều quá, chuyện này ta sẽ cùng Phương Nghĩa nói chuyện, nếu như không giải trừ được hôn ước, ta làm sao cưới được nàng làm vợ”, Đông Phương Lăng không thôi ngưng mắt nhìn đôi mắt đẹp của nàng rưng rưng, không bức bách nàng nữa, hiểu được nàng nếu như không yêu hắn cũng sẽ không có lo lắng nhiều như vậy.
Băng Nhi mãnh liệt lắc đầu, nàng nhớ tới tình hình Phương Nghĩa tới lần trước, lời nói hắn kiên quyết, thân là huynh trưởng, hắn tuyệt đối sẽ không để người tuấn lãng ưu tú kia cứ như vậy từ hôn, “Ngỗ nhỡ Phương gia không chịu, chàng phải làm như thế nào?”
“Không chịu cũng phải chịu, cho dù tìm được tiểu thư Phương gia, ta cũng sẽ không cưới một cô gái ta không thích”, đen đồng kiên định nhìn chăm chú vào nàng, mạnh mẽ biểu đạt quyết tâm của hắn, tuyệt sẽ không buông bỏ nàng.
Đông Phương Ngạo nhìn hai người cục diện bế tắc, biết nếu như hắn không ra giúp đại ca một tiếng, lại là người khơi mào vấn đề này, hắn tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
“Ách… Băng Nhi, đại ca nói không sai, cô nên có lòng tin đối với đại ca. Phương Nghĩa cũng không phải là người không nói lý lẽ, chuyện này sẽ được tháo gỡ”.
Đôi mắt đẹp của Băng Nhi vẫn không rời khỏi mặt Đông Phương Lăng, đáy lòng lại sôi trào đấu tranh không dứt, nàng rốt cuộc là nên ở lại hay là nên rời đi.
Giống như nhìn ra lòng nàng đang đấu tranh, Đông Phương Lăng sắc mặt âm trâm, đen đồng nghiêm nghị nhìn chăm chú đôi mắt đẹp bàng hoàng của nàng.
“Băng Nhi, nàng nếu dám bỏ đi, cho dù tìm tới chân trời góc biển, ta cũng tuyệt đối không buông tha nàng”, gương mặt thanh lệ thoáng ngạc nhiên, môi phấn chứa đựng vẻ cười khổ, trong thiên hạ, chỉ có hắn hiểu rõ nàng nhất, lại có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của nàng. Đông Phương Ngạo liếc nhìn Băng Nhi cười khổ bên cạnh, không dám nghĩ nếu như nàng dám chạy trốn thì đại ca sẽ biến thành bộ dạng nào, đột nhiên mồ hôi lạnh xuất hiện lủi qua xương sống hắn, mang đến một trận lạnh lẽo.
Đang lúc hai người giằng co, Khương tổng quản thở hồng hộc chạy vào bên trong Cổ Nguyệt đình, hướng về phía Đông Phương Lăng nói một câu làm sắc mặt mọi người đại biến:
“Đại thiếu gia, Phương công tử tới, hắn nói đã tìm được Phương gia tiểu thư”
Tựa như một tiếng sấm bổ vào bộ ngực nàng, Băng Nhi cước bộ lảo đảo, gương mặt không có chút huyết sắc nào. Xem ra ông trời đã giúp nàng sắp xếp xong xuôi, nàng nhất định là —— nên đi.
Đen đồng âm trầm của Đông Phương Lăng nhìn chăm chú vào nụ cười mất máu của nàng, hai nắm tay không khỏi nắm chặt.
Đại sảnh Đông Phương phủ tràn ngập một cỗ không khí buồn bực khẩn trương, ở ngay chính giữa là gương mặt tuấn tú âm trầm của Đông Phương Lăng, đen đồng như đuốc sắc bén nhìn thẳng người ngồi ở trên ghế bạch đàn, vẻ mặt khoái trá uống trà – Phương Nghĩa.
“Ta nói lại lần nữa, ta muốn giải trừ hôn ước, ta sẽ không cưới Phương gia tiểu thư”.
Phương Nghĩa mặt mỉm cười xuất hiện một đường hắc tuyến, đặt chung trà bằng sứ tinh xảo trong tay ra, mâu quang cảnh cáo nhìn thẳng hắn.
“Đông Phương Lăng, ngươi muốn bội ước cũng phải xem chúng ta có đồng ý hay không, chúng ta tiêu phí thiên tân vạn khổ (trăm nghìn cay đắng) tìm kiếm mười sáu năm, vất vả mới tìm được Sở Sở, há lại để cho ngươi nói hủy hôn liền hủy hôn?”
“Nếu như ta bắt buộc phải hủy hôn thì sao?”
“Như vậy ta không tiếc đi mời di nương ta ra mặt van xin Hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, đến lúc đó ngươi sẽ không để ý đến tất cả mạng người Đông Phương phủ chứ?”
Là bằng hữu tốt nhiều năm, hắn cũng không muốn làm khó, nhưng đây là chuyện hạnh phúc chung thân của muội muội, nếu để bị hủy hôn thì hắn trở về làm sao nói lại với phụ mẫu đây.
“Ngươi đây là đang uy hiếp ta?”, mặt Đông Phương Lăng bình tĩnh làm người ta nhìn không ra tâm tình của hắn, chỉ có quả đấm nắm chặt mới tiết lộ ra là hắn đang phẫn nộ.
Phương Nghĩa mâu quang lạnh lẽo đánh giá hắn hồi lâu, lắc đầu than nhẹ: “Nghe nói ngươi thích nữ nhi của Khoái Thủ Thần Thâu, hơn nữa còn định cưới nàng làm vợ, vì một nữ tử mà không tiếc cùng ta quyết liệt, xem ra ngươi thật sự động tâm. Ta rất muốn thành toàn cho ngươi, nhưng ngươi bảo ta làm sao mặt đối mặt với sự thất vọng của phụ mẫu ta, còn Sở Sở vừa trở về nữa thì sao?”
Không phải là hắn không muốn giúp mà là hắn làm sao bỏ qua cho một người em rể ưu tú như Đông Phương Lăng, đừng nói hắn không muốn, tin rằng phụ mẫu hắn cũng không thể đồng ý.
“Ngươi ép ta phải cưới một cô gái ta không thích, ngươi cho là Sở Sở sẽ hạnh phúc sao?”, khẽ thu lại đáy đen đồng có phiếm ánh sáng lạnh, ngón tay dài khẽ gõ trên ghế hỏi ngược lại vị huynh trưởng sốt ruột vì muội muội yêu dấu này.
“Đổi lại ngươi đang uy hiếp ta?”, Phương Nghĩa sắc mặt trầm xuống, hai tròng mắt nén giận trừng trừng nhìn hắn, cho dù biết “hái mạnh tay dưa không ngọt” hắn cũng phải vì muội muội mà tự mình hái.
“Không, ta chỉ là đang nhắc nhở ngươi, ép ta phải cưới Sở Sở, kết quả, đối với một cô gái ta không thích thì không cách nào miễn cưỡng đối tốt với nàng, ngày sau ngươi cũng đừng oán trách ta”.
“Đông Phương Lăng!”, Phương Nghĩa bị uy hiếp của hắn mà giận đến nổi trận lôi đình, theo dõi khuôn mặt bất động thanh sắc của hắn đến nghiến răng nghiến lợi, người này có bản lãnh ép người đến điên mà chính mình vẫn một bộ dáng tỉnh táo như cũ.
Phương Nghĩa đang nắm chặt quả đấm, định cùng hắn đánh nhau một trận, bóng dáng nhỏ xinh ở bên ngoài vọt đi vào, còn không kịp ổn định lại hơi thở rối loạn liền thở hổn hển la lên: “Đại thiếu gia… Băng Nhi đã bỏ đi!”
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng đột biến, cả người tản ra một cỗ lửa giận, thân hình cao lớn trong chớp mắt lao ra đại sảnh. Phương Nghĩa ngạc nhiên, hắn rốt cục đã thấy bộ dáng hắn biến sắc như ý nguyện, còn tưởng rằng đời này không thể nhìn thấy, vị cô nương tên Băng Nhi kia chắc chắn chính là nữ nhi của Lạc Huyền.
“Tiểu Thanh, Băng Nhi mà ngươi nói là cô gái mà Đại thiếu gia các ngươi muốn cưới sao?”, “Đúng vậy”, Tiểu Thanh trộm dò xét hắn một cái, để cho Phương thiếu gia biết Băng Nhi là chuyện tốt? Đều là do nàng xem nhẹ Băng Nhi nên mới trúng quỷ kế của nàng khiến cho Băng Nhi có cơ hội rời đi.
Phương Nghĩa suy nghĩ, mâu quang nhìn thẳng ra bên ngoài phòng xa xa, hắn có nên thành toàn Đông Phương Lăng hay không?
Rời Đông Phương phủ, Lạc Băng Nhi nhắm ngoại thành mà đi, gương mặt thanh lệ khổ sở, nàng không muốn trở thành người khiến Đông Phương phủ đắc tội, lại càng không nguyện ý để Đông Phương Lăng vì nàng mà cùng Phương gia trở mặt, cho nên nàng chỉ có thể rời đi.
Đôi mắt đẹp rưng rưng không dám quay đầu lại, chỉ sợ quay đầu lại… sẽ không đi được nữa. Lần này hành trình đến Lạc Dương, nàng không những báo ân chưa xong mà ngược lại lòng nàng còn bị chiếm đóng, hiện tại nàng chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh, lẳng lặng liếm láp vết thương, đời này nàng sợ không có cách nào được quên hắn. Nàng cô độc, chỉ có quay trở lại tháng ngày ở trên núi đi theo cha.
Trong lòng nàng tràn đầy thống khổ, hồn xiêu phách lạc, đằng trước cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, nàng tò mò tiến lên quan sát, vừa nhìn lửa giận của nàng liền nảy sinh, một đám người hung dữ cao to vạm vỡ đang ngăn cản một cỗ kiệu, lại cùng mấy tên hình như là hộ vệ đánh nhau. Yếu đánh không lại mạnh, không bao lâu mấy tên hộ vệ kia rối rít ngã gục.
Băng Nhi cũng nhịn không được nữa, xông vào lúc nguy cấp, cùng đám kia đánh lại bọn người cao to.
Ngồi trong kiệu là một phu nhân, trong lòng như lửa đốt, sợ khó thoát kiếp này, không ngờ lại có vị cô nương hảo tâm xuất thủ tương trợ? Nhờ có nàng mà cục diện chiến đấu thay đổi, cũng làm cho nàng an tâm không ít.
Băng Nhi đả thương mấy tên cao to, chỉ còn lại có mấy tên vẫn chưa từ bỏ ý định gắng gượng chống đỡ. Dựa vào thân hình linh hoạt, nàng tay không giao đấu với mấy tên cầm đao vẫn rất nhanh nhẹn, khóe mắt liếc thấy một gã cao to thừa dịp loạn lạc cầm trong tay một con dao găm hướng người bên trong kiệu đánh tới.
Nàng nóng lòng không ham chiến nữa, hai tay chưởng phát đánh trúng bộ ngực hai gã cao to đang cùng nàng dây dưa, sau đó liền thi triển khinh công bay tới phía trước. Ở tình thế mành chỉ treo chuông, nàng nhanh chóng đẩy người phu nhân đang bị hù dọa đến hoảng sợ, nhưng bản thân lại không kịp tránh thoát, dao găm cứ như vậy hung hăng đâm vào ngực trái của nàng.
Nàng kêu lên một tiếng thảm thiết, lấy chân đá trúng tên cao to đâm nàng bị thương, lấy tay bịt lại vết thương ngực trái không ngừng chảy máu, bên tai phảng phất nghe được tiếng kinh hô và những tiếng bước chân hỗn độn, trước mắt có bóng đen đánh úp tới, thân thể mềm nhũn, bất tỉnh ra đất.
Tác giả :
Đường Nhân