Không Thể Ngừng Yêu
Chương 4
Màn đêm buông xuống, gió mát nhè nhẹ thổi.
“Băng Nhi, ngươi đã ngủ chưa?”
Đông Phương Lăng nửa nằm ở trên giường, khuôn mặt tuấn lãng không mảy may lo nghĩ, nhắm mắt hỏi.
Một lúc lâu, trên giường gỗ truyền đến thanh âm lẩm bẩm mơ hồ không rõ, nàng luôn khó ngủ, chỉ cần một chút tiếng động cũng dễ bị thức tỉnh.
“Bây giờ là giờ nào?”, Đông Phương Lăng không nhìn nàng thanh âm qua loa đáp nhẹ, lại hỏi.
“Gần giờ sửu”, Băng Nhi bị làm cho ngồi dậy, mang theo tiếng nói ngái ngủ, ngáp liên tục.
“Có phải không? Đã trễ thế này rồi sao”.
Bên trái giường của Đông Phương Lăng có đặt một cái giường gỗ, ngăn cách bởi một bình phong vẽ trăm loài chim, Băng Nhi nửa ngồi trên giường gỗ, một tay chống trán, không ngừng gục đầu nhẹ, một bộ dáng mười phần ngái ngủ.
“Băng Nhi, ngươi ngủ rồi sao?”
Không nghe được thanh âm của nàng, nha đầu này không phải lại ngủ thiếp đi rồi sao? Hắn đang hỏi vô ích sao?
Tiếng thống khổ than nhẹ, biểu hiện tâm tình bộc phát của nàng đang tiến lại gần hắn, muốn ngủ lại không thể ngủ, dù là đối với người ở cũng không thể nhịn được! Đôi mắt đẹp hiện lên tia máu oán hận, nhìn chằm chằm người trên giường, nàng ngầm quyết định, nếu như hắn không ngủ được, nàng sẽ không ngần ngại ra tay giúp hắn một chưởng.
Phảng phất cảm nhận được nàng đang nhìn chằm chằm, môi mỏng vung lên nụ cười ác ý: “Theo ta đi Cổ Nguyệt đình ngồi một chút”.
Thân hình cao lớn trên giường ngồi dậy, lục lọi đôi giày dưới chân, một luồng mùi hương thoang thoảng truyền đến, động tác mang giày bị một thứ mềm mại chế trụ lại.
“Đại thiếu gia, trễ như vậy rồi, phía ngoài kia tối thui, chi bằng chúng ta đợi ngày mai đi”.
Băng Nhi khom người ở trước mặt hắn, vẻ mặt thống khổ muốn ngủ mà không thể ngủ, đáng thương nhìn hắn thương lượng. Đông Phương Lăng tối nay thật khác thường quái dị, làm nàng có cảm tưởng hắn cố ý muốn chỉnh đốn nàng?
“Ngươi đừng quên, ta là người mù, bóng tối đối với ta mà nói, không có gì khác biệt”.
Ngụ ý là hắn không thể không đi, mà nàng là nha hoàn bên người, ắt cũng phải đi.
“Được rồi”.
Khẽ thở dài nhận mệnh, thay hắn mang xong giày, cũng giúp hắn mặc áo ngoài, không quên thêm một cái áo choàng. Bây giờ là cuối mùa hè đầu mùa thu, ban đêm hơi lạnh, vẫn nên cẩn thận một chút, công việc nha hoàn bên người của nàng bây giờ càng lúc càng thành thục! Môi phấn vung lên tự mỉm cười.
Nhưng mà vì sao nàng cột dây áo mãi mà vẫn không xong? Trước mặt hắn không nhịn được ngáp một cái, đôi mắt buồn ngủ nhìn hồi lâu vẫn không thấy rõ hai sợi dây nhỏ trên tay. Ý thức mơ hồ, chân lảo đảo, thân thể cứ lay động va chạm phía trước, thoáng chốc ——
Rầm! Trong đêm tối yên tĩnh, Tử tiêu viện truyền đến một âm thanh thật lớn, phá vỡ đêm yên lặng.
“A —— “, một tiếng kêu đau phát ra từ trong miệng Băng Nhi, gáy của nàng đụng vào mặt đất cứng, trong nháy mắt sau gáy nàng đau nhức như nổ tung.
“Tỉnh táo rồi chưa?”.
Một cổ hơi thở ấm áp thổi ở trên mặt nàng, ngay sau đó một đạo thanh âm ranh mãnh ở bên tai nàng vang lên. Đôi mắt đẹp trong veo kinh ngạc trợn to, mất hết ngái ngủ, phát hiện hai người mới mãnh liệt va vào nhau, thần trí nàng giờ phút này vô cùng tỉnh táo, trố mắt nhìn Đông Phương Lăng đè trên người nàng.
Tầm mắt khẽ biến, nàng nhìn thấy hai tay của nàng đang nắm chặt vạt áo của hắn. Nàng sợ hãi cuống quít buông tay, cựa quậy để thoát khỏi tình huống bộ ngực hai người đang tiếp giáp, dưới bàn tay nàng là lồng ngực dày của hắn, hai gò má không thể khắc chế hiện lên vẻ đỏ bừng.
“Đại thiếu gia… Người… Có thể hay không trước hết…”, tiếng nói ngượng ngùng hơi run rẩy.
Hai người tiếp hợp dán chặt, khiến Đông Phương Lăng rõ ràng cảm nhận được người phía dưới, gương mặt nhẹ hứng thú với thân thể mềm mại phía dưới, một luồng mùi hương thoang thoảng trên người nàng không ngừng truyền đến. Ngay sau đó một cỗ nóng rang khác thường đang lan tràn mãnh liệt đến bụng dưới của hắn, vội vàng rời khỏi người nàng, ẩn núp gương mặt tuấn tú có một tia hỗn loạn trong bóng tối.
“Thôi! Không đi Cổ Nguyệt đình nữa, ngươi đi ngủ trước đi, ta chờ một lát rồi ngủ tiếp”, thanh âm hùng hậu hơi có vẻ khàn khàn, thân hình cao lớn tự sờ soạng, một lần nữa ngồi trở lại cạnh giường, hai mắt nhắm chặt.
Băng Nhi nhướn mi khẽ quái lạ, nhặt áo choàng trên mặt đất lên, nhìn hắn một lúc lâu, hai gò má vẫn chưa hết đỏ mặt, mặc dù không chỉ có thái độ trùng lặp với hắn, nàng vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, tiến lên thổi tắt ánh nến, nằm lại trên giường gỗ.
Mượn chút ít ánh trăng, đôi mắt đẹp nhìn về bình phong, thân hình cao lớn kia đã nằm lên giường.
Đêm nay, mỗi người ở trên giường trằn trọc trở mình, tâm tư hai người đều đặc biệt, mơ hồ có chuyện gì đang lặng lẽ thay đổi.
____________________
Hai người này thân thiết đến dọa người nha!
Tiểu Thanh đem đồ ăn trưa đưa đến Tử tiêu viện, yên lặng đứng vào một bên, từ lúc Băng Nhi làm nha hoàn bên người Đại thiếu gia liền cùng Đại thiếu gia ngồi cùng bàn ăn chung. Nàng ban đầu kinh ngạc, đến hiện tại thì hồ nghi nhìn chăm chú, càng cảm thấy sau một thời gian, giữa hai người mơ hồ truyền đến một cỗ không khí khác thường.
Giống như hiện tại, Đại thiếu gia bỏ bát đũa trong tay xuống, bàn tay với tới bên phải, Băng Nhi liền lập tức đưa chén canh lên chạm đến tay hắn. Nếu là Đại thiếu gia đưa đũa lên nhíu lông mày, Băng Nhi sẽ cho hắn gắp một món ăn. Có phải là có vẻ quá thân hoặc quá lạnh hay không, khi dùng bữa, từ đầu tới đuôi hai người đều không nói gì, nhưng Băng Nhi lại đoán được chính xác ý nghĩ của Đại thiếu gia. Điều này làm cho người ta bội phục, đồng thời cũng khó tránh khỏi làm cho người ta liếc mắt.
Hai người dùng cơm xong, Tiểu Thanh chịu trách nhiệm thu thập, Băng Nhi cũng cùng hỗ trợ, Đông Phương Lăng vẫn không mở miệng, Tiểu Thanh ánh mắt tò mò dừng ở trên người Băng Nhi.
”Ngươi hôm nay ăn tương đối ít”.
Hắn cảm giác được động tác hôm nay của nàng tương đối chậm chạp, hơn nữa gắp rất ít thức ăn, là khẩu vị không tốt sao?
“Ừm, không có khẩu vị”.
Băng Nhi lãnh đạm đáp, hai người một đêm chưa chợp mắt, nhưng sinh lực hắn vẫn dồi dào, trái ngược với tinh thần ủ rủ nàng. Nàng miễn cưỡng chống chọi cả một cái buổi sáng, hiện tại nàng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, buồn ngủ.
Hai người nói chuyện với nhau, làm Tiểu Thanh lần nữa ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt qua lại nhìn hai người. Đại thiếu gia chính là quan tâm Băng Nhi mà Băng Nhi không những không một chút cung kính đáp lời mà giọng nói lại mười phần mệt mỏi.
“Thu thập xong thì xuống đi”.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống, thanh âm hùng hậu có chút không vui.
“Dạ”.
Tiểu Thanh lộ vẻ chấn kinh chút ít, sợ hãi liếc nhìn hai mắt vô thần của Đại thiếu gia, hai mắt mù của Đại thiếu gia sắc bén đến độ làm người ta giật mình.
Nàng vội vàng bưng mâm gỗ lên, nhanh chân rời đi.
“Tối hôm qua không ngủ được, đỡ ta trở vào trong nghỉ ngơi một chút”.
Cầm lấy gậy bên cạnh bàn, một đôi tay nhỏ bé ngay sau đó đỡ lấy một cánh tay kia của hắn, đi trở vào bên trong. Ngồi xuống giường, hắn nhẹ gạt tay nàng, lạnh nhạt nói: “Ta muốn nghỉ đến buổi trưa, nếu ngươi mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, tóm lại là đừng cãi ta”.
Nói vừa xong, gỡ giày, thân hình cao lớn nằm lên giường, nhắm mắt không để ý tới nàng nữa.
Băng Nhi sững sờ nhìn chăm chú cử động của hắn, bộ dáng của hắn không giống như là mệt mỏi, không hiểu gãi gãi đầu. Quên đi, nàng thừa cơ hội này ngủ một chút. Gót chân di chuyển, đi trở về giường gỗ phía bên trái, vừa mới chạm cái gối, cơn buồn ngủ liền tới, không bao lâu liền ngủ thật say.
Hồi lâu, thân hình cao lớn trên giường ngồi dậy, đôi đen đồng vô thần nhìn về phía bên trái, khóe môi khẽ nhếch, đi xuống giường. Chống gậy, dựa vào trí nhớ vị trí trong phòng đi tới, qua khỏi phòng trong tới sảnh nhỏ, đi ra bên ngoài phòng ngủ.
Chạm phải một cơn gió mát, thổi loạn tới hắn, gạt sợi tóc trên mặt, phía trước truyền đến tiếng bước chân, còn chưa mở miệng hỏi thăm, người phía trước đã lên tiếng:
“Đại ca, sao chỉ một mình huynh, nha hoàn bên người huynh đâu?”
Đông Phương Ngạo thong dong tiến lại, trực tiếp tới đây thăm hắn, không nghĩ lại thấy hắn một mình một người, lông mày không khỏi nhăn lại.
“Ngủ như chết”, Đông Phương Lăng khóe môi nhếch lên.
Đêm qua, hắn ngủ không được, chợt nghĩ muốn đến Cổ Nguyệt đình ngồi một chút, không ngờ ngoài ý muốn lại bị chạm phải một cái mềm mại ấm nóng. Trong ngực mơ hồ lại cảm nhận được đường cong mềm mại của nàng, nghĩ đến người còn đang ngủ ở trong phòng, khóe môi khẽ nhếch, thoáng ánh lên vẻ ôn nhu.
Lời này vừa nói ra, nếp nhăn giữa lông mày Đông Phương Ngạo càng sâu sắc, xem ra tin đồn trong phủ gần đây có mấy phần là thật.
“Đại ca, ta muốn cùng huynh tán gẫu một chút”.
“Vậy thì đến Cổ Nguyệt đình đi”.
Đông Phương Lăng nhướn mi, chống gậy dò đường đi thẳng về phía trước.
Đông Phương Ngạo vội vàng đuổi theo, chú ý cước bộ của hắn, nhìn thấy hắn vững vàng bước đi về phía đường đá vụn quen thuộc, một đường hướng Cổ Nguyệt đình, trong bụng khẽ kinh ngạc, không khỏi âm thầm bội phục. Đại ca luôn thích ứng với hoàn cảnh, cho dù hai mắt mù những vẫn có thể đi lại như một người bình thường, xem ra lúc trước hắn đã quá lo lắng rồi.
Hai người tới bên trong Cổ Nguyệt đình, vừa mới xuống ngồi, Đông Phương Lăng mở miệng trước: “Nói đi, đệ có chuyện gì muốn hỏi ta?”
“Gần đây trong phủ truyền đi vài lời đồn đại, ta nghĩ cần đại ca chứng thực”, hai tròng mắt Đông Phương Ngạo nhìn thẳng hắn, không buông tha bất kỳ vẻ mặt rất nhỏ của hắn.
“Ờ, đệ cứ nói thẳng đi”, gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng không một chút kinh ngạc, môi mỏng khẽ nhếch, hắn thật muốn nghe một chút xem người ta nói những thứ gì.
”Người ở trong phủ đều đang đàm luận, huynh đối đãi với nha hoàn bên người hết sức đặc biệt, không chỉ ngồi ăn cùng bàn mà thái độ đối đãi với nàng cũng không giống nha hoàn bình thường”.
Đông Phương Ngạo nói xong một hơi, trên mặt tuấn lãng có hơi hứng thú, hai tròng mắt mơ hồ mong đợi.
Một đạo tiếng cười hùng hậu trầm thấp đột nhiên ở bên trong đình vang lên, Đông Phương Lăng một đôi mắt đen đồng vô thần hướng chính xác nhìn hắn.
“Ta muốn xem phía sau đệ thật đang tò mò điều gì, sao đệ không dứt khoát hỏi thẳng ta có phải coi trọng nàng hay không?”
Không hổ là huynh đệ nhiều năm, hắn ngẩng đầu, Đông Phương Lăng biết hắn thấy hứng thú cái gì, nhưng có nguyện ý kể cho hắn hay không lại là một chuyện khác.
“Vậy cũng phải xem đại ca có nguyện ý thỏa mãn tâm rất hiếu kỳ của đệ hay không”, Đông Phương Ngạo bị đoán được mục đích, trên mặt không chút kinh ngạc, hai khuỷu tay đặt trên bàn đá, lại tiến tới gần hắn mấy phần, giọng nói khó nén tò mò.
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng cười đến khó lường, thân hình cao lớn chống gậy đi tới cột định cạnh đó, xoay người đối mặt với Đông Phương Ngạo.
“Giống như đệ đoán, nàng cũng không phải là nha hoàn bình thường, nếu không đệ cũng sẽ không điều tra nàng”.
Bốp, bốp! Âm thanh vỗ tay kèm theo cười tiếng của Đông Phương Ngạo vang lên, chỉ thấy hắn lắc đầu than nhẹ: “Đại ca, chiêu “tứ lưỡng bát thiên kim” (kiểu nói nước đôi, không ủng hộ cũng không phản bác phía bên nào) này của huynh thật đúng là lợi hại, nhưng là huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của ta”.
Đông Phương Ngạo đáp lời, chẳng khác gì là gián tiếp thừa nhận hắn chính là muốn điều tra chuyện này.
“Sao trước tiên không nói một chút về kết quả điều tra của đệ như thế nào?”, hắn không đáp hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Đông Phương Ngạo cũng chỉ có thể thở dài, xem ra là đại ca không muốn nói. Nhưng càng không nói, hắn càng tò mò! Nhưng vô phương, hắn tin còn có nhiều thời gian.
“Ta không biết tên họ của nàng có thật hay không, nhưng người họ Lạc ở thành Lạc Dương của chúng ta không có đúng một hộ, vì vậy ta tìm kiếm ở phạm vi lớn hơn, nhận được một chút tin tức, không biết có phải là vị tiền bối họ Lạc nổi tiếng trên giang hồ hay không”.
“Là ai?”
“Khoái Thủ Thần Thâu (người có tài biến hóa xuất quỷ nhập thần) – Lạc Huyền. Nghe nói hắn có một nữ nhi, hai người cùng phạm vào không ít vụ án kinh người, bị các quan đại phủ truy nã nhiều năm. Đại ca huynh phải biết, nếu như nàng đúng là con gái của Khoái Thủ Thần Thâu, tuyệt không thể lưu lại trong phủ”.
Bất kỳ thứ gì có thể gây hại cho người của Đông Phương phủ, hắn tuyệt đối không thể ngồi nhìn. Đông Phương Lăng chắp tay phía sau, đưa lưng về phía Đông Phương Ngạo, trầm ngâm không nói. Lạc Băng Nhi có phải là con gái Lạc Huyền hay không, điểm này hắn đã sớm đoán được, có lẽ chỉ thấy nàng cước bộ không tiếng động cũng không đủ để kết luận, nhưng trực giác hắn nhận định khả năng rất lớn.
Hắn thân là chủ nhân của Đông Phương phủ, vô công vô tư hắn nên làm như thế nào mới đúng? Đem nàng đưa tới quan phủ, hay là đuổi nàng khỏi phủ? Mày rậm bởi vì điều này mà nhíu chặt, đáy lòng không khỏi hy vọng nàng không phải nhận bất cứ thương tổn gì.
“Chuyện này đệ đừng nhúng tay vào, ta sẽ tự xử lý”.
Đông Phương Ngạo vì lời nói này mà sắc mặt khẽ đông cứng lại, nhìn chăm chú bóng lưng của hắn, quyết tâm đem tất cả hoài nghi làm một lần cho rõ ràng.
“Đại ca, ta nhớ được huynh từng nói qua, người hại hai mắt huynh mù là một cô gái tuyệt sắc, đúng không?”
“Không sai”, Đông Phương Lăng cũng không quay đầu lại nói.
“Sau hôm huynh bị mù, trong phủ liền có một nha hoàn mới vào, mà nha hoàn này lại phá lệ trở thành nha hoàn bên người huynh, dung mạo của nàng chỉ thanh tú, không tính là xinh đẹp. Ta rất hiểu huynh, ta không tin vì hai mắt mù khiến huynh thay đổi lớn như vậy, nha hoàn này thân phận lại hết sức khả nghi, vì vậy ta lớn mật suy đoán, nha hoàn này và người hại huynh mù là cùng một người. Về phần dung mạo bất đồng, ta nghe nói trên giang hồ có loại thuật dịch dung, có thể làm cho dung mạo thay đổi, đại ca huynh nói ta đoán có đúng không?”, hắn trải qua nhiều ngày suy đoán, ban đầu đại ca không muốn truy cứu, lúc ấy hắn từng hoài nghi, đến hiện tại thì xuất hiện nha hoàn khả nghi này, nếu hắn đoán không lầm, đại ca đã sớm biết thân phận thật của nàng, chẳng qua là không muốn nói. Tại sao không suy nghĩ một chút, nguyên do là như vậy a, đúng là làm cho người ta hiểu lầm, cũng là điều làm hắn tò mò nhất.
“Lão Nhị, đệ có biết vì sao ta ban đầu ngầm đồng ý hai huynh đệ kia rời phủ mà lại không để cho đệ cùng đi theo không?”, Đông Phương Lăng giọng nói lạnh nhạt, thân hình cao lớn không động, không đáp hỏi ngược lại.
“Ta biết, bởi vì huynh từng nói qua là do ta thông minh, tài cán cũng không thua ngươi, chẳng qua là muốn ta phụ gánh trách nhiệm thôi”.
Đông Phương Ngạo cười khổ, đáy lòng hắn hết sức rõ ràng, trong bốn huynh đệ, chỉ có đại ca và hắn có tay làm ăn, có đầy đủ kiên nhẫn làm thương gia, ban đầu cũng là đại ca uy hiếp hắn lưu lại hỗ trợ, cho dù hắn giãy dụa vạn phần, đến cuối cùng vẫn là gật đầu. Nguyên nhân chỉ vì hắn không đành lòng đem sản nghiệp lớn như thế toàn bộ giao cho một mình đại ca gánh.
“Đệ thật sự chưa làm ta thất vọng, nhưng hiện tại ta cũng có chút hối hận khi lưu lại đệ”.
Đông Phương Lăng khẽ thở dài, điều này làm Đông Phương Ngạo hiểu được suy đoán của hắn thật không sai.
“Đại ca, ý của huynh là ta đã đoán đúng, hai người bọn họ đích xác là một người?”, trong mắt Đông Phương Ngạo lộ vẻ tàn nhẫn, cô gái này thật to gan, đầu tiên là đả thương đại ca hắn kính trọng nhất, rồi sau đó lại trà trộn vào trong phủ. Rốt cuộc mục đích của nàng là gì?
“Không sai”.
Đông Phương Lăng nói chưa dứt, thân hình Đông Phương Ngạo phút chốc liền đứng dậy, đi chưa được hai bước, ngay lập tức truyền đến một tiếng quát ——
“Đứng lại, đệ định đâu?”
Cước bộ bước ra chợt dừng lại, xoay người đối mặt với bóng lưng của hắn, kích động nói: “Cô gái này bụng dạ khó lường, ta không thể để cho nàng lưu lại, trước khi đuổi nàng đi, bất luận như thế nào cũng phải ép nàng giao ra thuốc giải!”.
Cho dù đại ca không muốn làm khó nàng, hắn cũng không thể cho nàng tiếp tục lưu lại.
“Nàng không có thuốc giải”, khác với vẻ kích động kia, thanh âm hùng hậu lãnh đạm. “Sao lại thế? Độc là nàng hạ, nàng sao có thể không có thuốc giải?”, Đông Phương Ngạo vẻ mặt không tin, thông thường mà nói, người hạ độc sao lại không có thuốc giải độc do chính mình hạ.
“Trước khi nàng giả trang thành nha hoàn đã từng đến xem qua ta, là chính miệng nàng nói. Ta đoán có lẽ độc này cũng không phải là do nàng chế, cho nên mới không có thuốc giải”.
“Đại ca, huynh tin tưởng nàng cho dù biết nàng là người hại hai mắt huynh mù, đã vậy còn muốn lưu lại nàng, tại sao?”, chẳng lẽ đại ca không sợ nàng đến gần là có mục đích sao? Dựa vào nguyên nhân nào mà tin nàng là vô hại?
”Ban đầu ta cũng đã nói, nàng cũng không phải là cố ý làm tổn thương ta, ta đoán nàng đích thị là phát hiện đã hiểu lầm ta nên mới trà trộn vào Đông Phương phủ. Đối với hai mắt của ta, có thể hồi phục thị lực hay không, nàng lo lắng cũng không thua gì chúng ta”.
Hắn từng nhiều lần dò hỏi, nàng liên tiếp bại lộ bí mật, cảm xúc nàng lại kích động khẩn trương, làm hắn khắc sâu ấn tượng.
Đông Phương Ngạo lông mày trầm tư cau lại, trong lời nói đại ca đối với cô gái hại hắn mù đang trà trộn vào trong phủ có chứa nhiều bảo vệ, nhưng mọi việc chưa sáng tỏ, hắn nào có thể yên tâm?
“Đại ca, cho dù huynh tín nhiệm nàng, nhưng ta vẫn là không thể nào tin nổi nàng”.
“Lão Nhị, ta nói rồi chuyện này ta sẽ xử lý, đệ đừng nhúng tay vào nữa”, Đông Phương Lăng giọng lãnh đạm, có vương chút cường bạo, cảnh cáo nói.
”Nếu như ta cứ nhúng tay, đại ca huynh sẽ làm gì?”, Đông Phương Ngạo nhìn thẳng bóng lưng của hắn, hai tròng mắt dạt dào hứng thú, ngữ điệu thăm dò.
“Lão Nhị, đệ rất rõ tính tình của ta, những lời như vậy, ta không thích tái diễn; còn nữa, thu hồi mấy tên điều tra lại đi, đừng mơ tưởng do thám tin tức gì từ ta, ta sẽ không cho đệ bất kỳ đáp án nào đâu”.
Phảng phất sau lưng có nhiều tai mắt, Đông Phương Lăng dễ dàng đoán ra huynh đệ mình dấu giếm gián điệp, giọng khẽ nói.
Có phải không? Sẽ không để cho hắn do thám bất cứ tin tức gì? Nhưng trải qua cuộc nói chuyện này, hắn biết đến vậy là nhiều rồi. Đích xác là đủ rồi, đủ cho hắn biết đại ca đối với Lạc Băng Nhi vài phần coi trọng. — Tỉnh táo trầm ổn như đại ca lại vì một nữ tử mà không tiếc lời uy hiếp huynh đệ của mình là hắn, nghĩ đến đúng là đả thương người, xem ra đại ca rất thích Lạc Băng Nhi. Nhưng nụ cười trên mặt hắn dần dần rộng mở, nếu đại ca tin tưởng nàng, vậy hắn cũng chỉ có thể tin tưởng con mắt của đại ca, chỉ hy vọng Lạc Băng Nhi đúng như đại ca nói, không phải là có ác ý trà trộn vào trong phủ, nếu không hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Khẽ thu lại hai tròng mắt xẹt qua vẻ sát ý.
Nhìn bóng lưng Đông Phương Lăng, Đông Phương Ngạo nói nhỏ một tin tức phấn chấn: “Đại ca, ta tới tìm huynh, chủ yếu nhất là muốn báo huynh một tin tức tốt”.
“Tin tức gì?”
“Lão Tam ngày mai sẽ trở về phủ”.
Đúng lúc mọi người nghểnh cổ chờ đợi, Đông Phương Đường (*) sắp trở lại Đông Phương phủ.
(*) Thần y đc mọi người xưng tụng (nam9 truyện Thần y hiệp lữ – hệ liệt Đông Phương gia)
“Băng Nhi, ngươi đã ngủ chưa?”
Đông Phương Lăng nửa nằm ở trên giường, khuôn mặt tuấn lãng không mảy may lo nghĩ, nhắm mắt hỏi.
Một lúc lâu, trên giường gỗ truyền đến thanh âm lẩm bẩm mơ hồ không rõ, nàng luôn khó ngủ, chỉ cần một chút tiếng động cũng dễ bị thức tỉnh.
“Bây giờ là giờ nào?”, Đông Phương Lăng không nhìn nàng thanh âm qua loa đáp nhẹ, lại hỏi.
“Gần giờ sửu”, Băng Nhi bị làm cho ngồi dậy, mang theo tiếng nói ngái ngủ, ngáp liên tục.
“Có phải không? Đã trễ thế này rồi sao”.
Bên trái giường của Đông Phương Lăng có đặt một cái giường gỗ, ngăn cách bởi một bình phong vẽ trăm loài chim, Băng Nhi nửa ngồi trên giường gỗ, một tay chống trán, không ngừng gục đầu nhẹ, một bộ dáng mười phần ngái ngủ.
“Băng Nhi, ngươi ngủ rồi sao?”
Không nghe được thanh âm của nàng, nha đầu này không phải lại ngủ thiếp đi rồi sao? Hắn đang hỏi vô ích sao?
Tiếng thống khổ than nhẹ, biểu hiện tâm tình bộc phát của nàng đang tiến lại gần hắn, muốn ngủ lại không thể ngủ, dù là đối với người ở cũng không thể nhịn được! Đôi mắt đẹp hiện lên tia máu oán hận, nhìn chằm chằm người trên giường, nàng ngầm quyết định, nếu như hắn không ngủ được, nàng sẽ không ngần ngại ra tay giúp hắn một chưởng.
Phảng phất cảm nhận được nàng đang nhìn chằm chằm, môi mỏng vung lên nụ cười ác ý: “Theo ta đi Cổ Nguyệt đình ngồi một chút”.
Thân hình cao lớn trên giường ngồi dậy, lục lọi đôi giày dưới chân, một luồng mùi hương thoang thoảng truyền đến, động tác mang giày bị một thứ mềm mại chế trụ lại.
“Đại thiếu gia, trễ như vậy rồi, phía ngoài kia tối thui, chi bằng chúng ta đợi ngày mai đi”.
Băng Nhi khom người ở trước mặt hắn, vẻ mặt thống khổ muốn ngủ mà không thể ngủ, đáng thương nhìn hắn thương lượng. Đông Phương Lăng tối nay thật khác thường quái dị, làm nàng có cảm tưởng hắn cố ý muốn chỉnh đốn nàng?
“Ngươi đừng quên, ta là người mù, bóng tối đối với ta mà nói, không có gì khác biệt”.
Ngụ ý là hắn không thể không đi, mà nàng là nha hoàn bên người, ắt cũng phải đi.
“Được rồi”.
Khẽ thở dài nhận mệnh, thay hắn mang xong giày, cũng giúp hắn mặc áo ngoài, không quên thêm một cái áo choàng. Bây giờ là cuối mùa hè đầu mùa thu, ban đêm hơi lạnh, vẫn nên cẩn thận một chút, công việc nha hoàn bên người của nàng bây giờ càng lúc càng thành thục! Môi phấn vung lên tự mỉm cười.
Nhưng mà vì sao nàng cột dây áo mãi mà vẫn không xong? Trước mặt hắn không nhịn được ngáp một cái, đôi mắt buồn ngủ nhìn hồi lâu vẫn không thấy rõ hai sợi dây nhỏ trên tay. Ý thức mơ hồ, chân lảo đảo, thân thể cứ lay động va chạm phía trước, thoáng chốc ——
Rầm! Trong đêm tối yên tĩnh, Tử tiêu viện truyền đến một âm thanh thật lớn, phá vỡ đêm yên lặng.
“A —— “, một tiếng kêu đau phát ra từ trong miệng Băng Nhi, gáy của nàng đụng vào mặt đất cứng, trong nháy mắt sau gáy nàng đau nhức như nổ tung.
“Tỉnh táo rồi chưa?”.
Một cổ hơi thở ấm áp thổi ở trên mặt nàng, ngay sau đó một đạo thanh âm ranh mãnh ở bên tai nàng vang lên. Đôi mắt đẹp trong veo kinh ngạc trợn to, mất hết ngái ngủ, phát hiện hai người mới mãnh liệt va vào nhau, thần trí nàng giờ phút này vô cùng tỉnh táo, trố mắt nhìn Đông Phương Lăng đè trên người nàng.
Tầm mắt khẽ biến, nàng nhìn thấy hai tay của nàng đang nắm chặt vạt áo của hắn. Nàng sợ hãi cuống quít buông tay, cựa quậy để thoát khỏi tình huống bộ ngực hai người đang tiếp giáp, dưới bàn tay nàng là lồng ngực dày của hắn, hai gò má không thể khắc chế hiện lên vẻ đỏ bừng.
“Đại thiếu gia… Người… Có thể hay không trước hết…”, tiếng nói ngượng ngùng hơi run rẩy.
Hai người tiếp hợp dán chặt, khiến Đông Phương Lăng rõ ràng cảm nhận được người phía dưới, gương mặt nhẹ hứng thú với thân thể mềm mại phía dưới, một luồng mùi hương thoang thoảng trên người nàng không ngừng truyền đến. Ngay sau đó một cỗ nóng rang khác thường đang lan tràn mãnh liệt đến bụng dưới của hắn, vội vàng rời khỏi người nàng, ẩn núp gương mặt tuấn tú có một tia hỗn loạn trong bóng tối.
“Thôi! Không đi Cổ Nguyệt đình nữa, ngươi đi ngủ trước đi, ta chờ một lát rồi ngủ tiếp”, thanh âm hùng hậu hơi có vẻ khàn khàn, thân hình cao lớn tự sờ soạng, một lần nữa ngồi trở lại cạnh giường, hai mắt nhắm chặt.
Băng Nhi nhướn mi khẽ quái lạ, nhặt áo choàng trên mặt đất lên, nhìn hắn một lúc lâu, hai gò má vẫn chưa hết đỏ mặt, mặc dù không chỉ có thái độ trùng lặp với hắn, nàng vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, tiến lên thổi tắt ánh nến, nằm lại trên giường gỗ.
Mượn chút ít ánh trăng, đôi mắt đẹp nhìn về bình phong, thân hình cao lớn kia đã nằm lên giường.
Đêm nay, mỗi người ở trên giường trằn trọc trở mình, tâm tư hai người đều đặc biệt, mơ hồ có chuyện gì đang lặng lẽ thay đổi.
____________________
Hai người này thân thiết đến dọa người nha!
Tiểu Thanh đem đồ ăn trưa đưa đến Tử tiêu viện, yên lặng đứng vào một bên, từ lúc Băng Nhi làm nha hoàn bên người Đại thiếu gia liền cùng Đại thiếu gia ngồi cùng bàn ăn chung. Nàng ban đầu kinh ngạc, đến hiện tại thì hồ nghi nhìn chăm chú, càng cảm thấy sau một thời gian, giữa hai người mơ hồ truyền đến một cỗ không khí khác thường.
Giống như hiện tại, Đại thiếu gia bỏ bát đũa trong tay xuống, bàn tay với tới bên phải, Băng Nhi liền lập tức đưa chén canh lên chạm đến tay hắn. Nếu là Đại thiếu gia đưa đũa lên nhíu lông mày, Băng Nhi sẽ cho hắn gắp một món ăn. Có phải là có vẻ quá thân hoặc quá lạnh hay không, khi dùng bữa, từ đầu tới đuôi hai người đều không nói gì, nhưng Băng Nhi lại đoán được chính xác ý nghĩ của Đại thiếu gia. Điều này làm cho người ta bội phục, đồng thời cũng khó tránh khỏi làm cho người ta liếc mắt.
Hai người dùng cơm xong, Tiểu Thanh chịu trách nhiệm thu thập, Băng Nhi cũng cùng hỗ trợ, Đông Phương Lăng vẫn không mở miệng, Tiểu Thanh ánh mắt tò mò dừng ở trên người Băng Nhi.
”Ngươi hôm nay ăn tương đối ít”.
Hắn cảm giác được động tác hôm nay của nàng tương đối chậm chạp, hơn nữa gắp rất ít thức ăn, là khẩu vị không tốt sao?
“Ừm, không có khẩu vị”.
Băng Nhi lãnh đạm đáp, hai người một đêm chưa chợp mắt, nhưng sinh lực hắn vẫn dồi dào, trái ngược với tinh thần ủ rủ nàng. Nàng miễn cưỡng chống chọi cả một cái buổi sáng, hiện tại nàng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, buồn ngủ.
Hai người nói chuyện với nhau, làm Tiểu Thanh lần nữa ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt qua lại nhìn hai người. Đại thiếu gia chính là quan tâm Băng Nhi mà Băng Nhi không những không một chút cung kính đáp lời mà giọng nói lại mười phần mệt mỏi.
“Thu thập xong thì xuống đi”.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống, thanh âm hùng hậu có chút không vui.
“Dạ”.
Tiểu Thanh lộ vẻ chấn kinh chút ít, sợ hãi liếc nhìn hai mắt vô thần của Đại thiếu gia, hai mắt mù của Đại thiếu gia sắc bén đến độ làm người ta giật mình.
Nàng vội vàng bưng mâm gỗ lên, nhanh chân rời đi.
“Tối hôm qua không ngủ được, đỡ ta trở vào trong nghỉ ngơi một chút”.
Cầm lấy gậy bên cạnh bàn, một đôi tay nhỏ bé ngay sau đó đỡ lấy một cánh tay kia của hắn, đi trở vào bên trong. Ngồi xuống giường, hắn nhẹ gạt tay nàng, lạnh nhạt nói: “Ta muốn nghỉ đến buổi trưa, nếu ngươi mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, tóm lại là đừng cãi ta”.
Nói vừa xong, gỡ giày, thân hình cao lớn nằm lên giường, nhắm mắt không để ý tới nàng nữa.
Băng Nhi sững sờ nhìn chăm chú cử động của hắn, bộ dáng của hắn không giống như là mệt mỏi, không hiểu gãi gãi đầu. Quên đi, nàng thừa cơ hội này ngủ một chút. Gót chân di chuyển, đi trở về giường gỗ phía bên trái, vừa mới chạm cái gối, cơn buồn ngủ liền tới, không bao lâu liền ngủ thật say.
Hồi lâu, thân hình cao lớn trên giường ngồi dậy, đôi đen đồng vô thần nhìn về phía bên trái, khóe môi khẽ nhếch, đi xuống giường. Chống gậy, dựa vào trí nhớ vị trí trong phòng đi tới, qua khỏi phòng trong tới sảnh nhỏ, đi ra bên ngoài phòng ngủ.
Chạm phải một cơn gió mát, thổi loạn tới hắn, gạt sợi tóc trên mặt, phía trước truyền đến tiếng bước chân, còn chưa mở miệng hỏi thăm, người phía trước đã lên tiếng:
“Đại ca, sao chỉ một mình huynh, nha hoàn bên người huynh đâu?”
Đông Phương Ngạo thong dong tiến lại, trực tiếp tới đây thăm hắn, không nghĩ lại thấy hắn một mình một người, lông mày không khỏi nhăn lại.
“Ngủ như chết”, Đông Phương Lăng khóe môi nhếch lên.
Đêm qua, hắn ngủ không được, chợt nghĩ muốn đến Cổ Nguyệt đình ngồi một chút, không ngờ ngoài ý muốn lại bị chạm phải một cái mềm mại ấm nóng. Trong ngực mơ hồ lại cảm nhận được đường cong mềm mại của nàng, nghĩ đến người còn đang ngủ ở trong phòng, khóe môi khẽ nhếch, thoáng ánh lên vẻ ôn nhu.
Lời này vừa nói ra, nếp nhăn giữa lông mày Đông Phương Ngạo càng sâu sắc, xem ra tin đồn trong phủ gần đây có mấy phần là thật.
“Đại ca, ta muốn cùng huynh tán gẫu một chút”.
“Vậy thì đến Cổ Nguyệt đình đi”.
Đông Phương Lăng nhướn mi, chống gậy dò đường đi thẳng về phía trước.
Đông Phương Ngạo vội vàng đuổi theo, chú ý cước bộ của hắn, nhìn thấy hắn vững vàng bước đi về phía đường đá vụn quen thuộc, một đường hướng Cổ Nguyệt đình, trong bụng khẽ kinh ngạc, không khỏi âm thầm bội phục. Đại ca luôn thích ứng với hoàn cảnh, cho dù hai mắt mù những vẫn có thể đi lại như một người bình thường, xem ra lúc trước hắn đã quá lo lắng rồi.
Hai người tới bên trong Cổ Nguyệt đình, vừa mới xuống ngồi, Đông Phương Lăng mở miệng trước: “Nói đi, đệ có chuyện gì muốn hỏi ta?”
“Gần đây trong phủ truyền đi vài lời đồn đại, ta nghĩ cần đại ca chứng thực”, hai tròng mắt Đông Phương Ngạo nhìn thẳng hắn, không buông tha bất kỳ vẻ mặt rất nhỏ của hắn.
“Ờ, đệ cứ nói thẳng đi”, gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng không một chút kinh ngạc, môi mỏng khẽ nhếch, hắn thật muốn nghe một chút xem người ta nói những thứ gì.
”Người ở trong phủ đều đang đàm luận, huynh đối đãi với nha hoàn bên người hết sức đặc biệt, không chỉ ngồi ăn cùng bàn mà thái độ đối đãi với nàng cũng không giống nha hoàn bình thường”.
Đông Phương Ngạo nói xong một hơi, trên mặt tuấn lãng có hơi hứng thú, hai tròng mắt mơ hồ mong đợi.
Một đạo tiếng cười hùng hậu trầm thấp đột nhiên ở bên trong đình vang lên, Đông Phương Lăng một đôi mắt đen đồng vô thần hướng chính xác nhìn hắn.
“Ta muốn xem phía sau đệ thật đang tò mò điều gì, sao đệ không dứt khoát hỏi thẳng ta có phải coi trọng nàng hay không?”
Không hổ là huynh đệ nhiều năm, hắn ngẩng đầu, Đông Phương Lăng biết hắn thấy hứng thú cái gì, nhưng có nguyện ý kể cho hắn hay không lại là một chuyện khác.
“Vậy cũng phải xem đại ca có nguyện ý thỏa mãn tâm rất hiếu kỳ của đệ hay không”, Đông Phương Ngạo bị đoán được mục đích, trên mặt không chút kinh ngạc, hai khuỷu tay đặt trên bàn đá, lại tiến tới gần hắn mấy phần, giọng nói khó nén tò mò.
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng cười đến khó lường, thân hình cao lớn chống gậy đi tới cột định cạnh đó, xoay người đối mặt với Đông Phương Ngạo.
“Giống như đệ đoán, nàng cũng không phải là nha hoàn bình thường, nếu không đệ cũng sẽ không điều tra nàng”.
Bốp, bốp! Âm thanh vỗ tay kèm theo cười tiếng của Đông Phương Ngạo vang lên, chỉ thấy hắn lắc đầu than nhẹ: “Đại ca, chiêu “tứ lưỡng bát thiên kim” (kiểu nói nước đôi, không ủng hộ cũng không phản bác phía bên nào) này của huynh thật đúng là lợi hại, nhưng là huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của ta”.
Đông Phương Ngạo đáp lời, chẳng khác gì là gián tiếp thừa nhận hắn chính là muốn điều tra chuyện này.
“Sao trước tiên không nói một chút về kết quả điều tra của đệ như thế nào?”, hắn không đáp hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Đông Phương Ngạo cũng chỉ có thể thở dài, xem ra là đại ca không muốn nói. Nhưng càng không nói, hắn càng tò mò! Nhưng vô phương, hắn tin còn có nhiều thời gian.
“Ta không biết tên họ của nàng có thật hay không, nhưng người họ Lạc ở thành Lạc Dương của chúng ta không có đúng một hộ, vì vậy ta tìm kiếm ở phạm vi lớn hơn, nhận được một chút tin tức, không biết có phải là vị tiền bối họ Lạc nổi tiếng trên giang hồ hay không”.
“Là ai?”
“Khoái Thủ Thần Thâu (người có tài biến hóa xuất quỷ nhập thần) – Lạc Huyền. Nghe nói hắn có một nữ nhi, hai người cùng phạm vào không ít vụ án kinh người, bị các quan đại phủ truy nã nhiều năm. Đại ca huynh phải biết, nếu như nàng đúng là con gái của Khoái Thủ Thần Thâu, tuyệt không thể lưu lại trong phủ”.
Bất kỳ thứ gì có thể gây hại cho người của Đông Phương phủ, hắn tuyệt đối không thể ngồi nhìn. Đông Phương Lăng chắp tay phía sau, đưa lưng về phía Đông Phương Ngạo, trầm ngâm không nói. Lạc Băng Nhi có phải là con gái Lạc Huyền hay không, điểm này hắn đã sớm đoán được, có lẽ chỉ thấy nàng cước bộ không tiếng động cũng không đủ để kết luận, nhưng trực giác hắn nhận định khả năng rất lớn.
Hắn thân là chủ nhân của Đông Phương phủ, vô công vô tư hắn nên làm như thế nào mới đúng? Đem nàng đưa tới quan phủ, hay là đuổi nàng khỏi phủ? Mày rậm bởi vì điều này mà nhíu chặt, đáy lòng không khỏi hy vọng nàng không phải nhận bất cứ thương tổn gì.
“Chuyện này đệ đừng nhúng tay vào, ta sẽ tự xử lý”.
Đông Phương Ngạo vì lời nói này mà sắc mặt khẽ đông cứng lại, nhìn chăm chú bóng lưng của hắn, quyết tâm đem tất cả hoài nghi làm một lần cho rõ ràng.
“Đại ca, ta nhớ được huynh từng nói qua, người hại hai mắt huynh mù là một cô gái tuyệt sắc, đúng không?”
“Không sai”, Đông Phương Lăng cũng không quay đầu lại nói.
“Sau hôm huynh bị mù, trong phủ liền có một nha hoàn mới vào, mà nha hoàn này lại phá lệ trở thành nha hoàn bên người huynh, dung mạo của nàng chỉ thanh tú, không tính là xinh đẹp. Ta rất hiểu huynh, ta không tin vì hai mắt mù khiến huynh thay đổi lớn như vậy, nha hoàn này thân phận lại hết sức khả nghi, vì vậy ta lớn mật suy đoán, nha hoàn này và người hại huynh mù là cùng một người. Về phần dung mạo bất đồng, ta nghe nói trên giang hồ có loại thuật dịch dung, có thể làm cho dung mạo thay đổi, đại ca huynh nói ta đoán có đúng không?”, hắn trải qua nhiều ngày suy đoán, ban đầu đại ca không muốn truy cứu, lúc ấy hắn từng hoài nghi, đến hiện tại thì xuất hiện nha hoàn khả nghi này, nếu hắn đoán không lầm, đại ca đã sớm biết thân phận thật của nàng, chẳng qua là không muốn nói. Tại sao không suy nghĩ một chút, nguyên do là như vậy a, đúng là làm cho người ta hiểu lầm, cũng là điều làm hắn tò mò nhất.
“Lão Nhị, đệ có biết vì sao ta ban đầu ngầm đồng ý hai huynh đệ kia rời phủ mà lại không để cho đệ cùng đi theo không?”, Đông Phương Lăng giọng nói lạnh nhạt, thân hình cao lớn không động, không đáp hỏi ngược lại.
“Ta biết, bởi vì huynh từng nói qua là do ta thông minh, tài cán cũng không thua ngươi, chẳng qua là muốn ta phụ gánh trách nhiệm thôi”.
Đông Phương Ngạo cười khổ, đáy lòng hắn hết sức rõ ràng, trong bốn huynh đệ, chỉ có đại ca và hắn có tay làm ăn, có đầy đủ kiên nhẫn làm thương gia, ban đầu cũng là đại ca uy hiếp hắn lưu lại hỗ trợ, cho dù hắn giãy dụa vạn phần, đến cuối cùng vẫn là gật đầu. Nguyên nhân chỉ vì hắn không đành lòng đem sản nghiệp lớn như thế toàn bộ giao cho một mình đại ca gánh.
“Đệ thật sự chưa làm ta thất vọng, nhưng hiện tại ta cũng có chút hối hận khi lưu lại đệ”.
Đông Phương Lăng khẽ thở dài, điều này làm Đông Phương Ngạo hiểu được suy đoán của hắn thật không sai.
“Đại ca, ý của huynh là ta đã đoán đúng, hai người bọn họ đích xác là một người?”, trong mắt Đông Phương Ngạo lộ vẻ tàn nhẫn, cô gái này thật to gan, đầu tiên là đả thương đại ca hắn kính trọng nhất, rồi sau đó lại trà trộn vào trong phủ. Rốt cuộc mục đích của nàng là gì?
“Không sai”.
Đông Phương Lăng nói chưa dứt, thân hình Đông Phương Ngạo phút chốc liền đứng dậy, đi chưa được hai bước, ngay lập tức truyền đến một tiếng quát ——
“Đứng lại, đệ định đâu?”
Cước bộ bước ra chợt dừng lại, xoay người đối mặt với bóng lưng của hắn, kích động nói: “Cô gái này bụng dạ khó lường, ta không thể để cho nàng lưu lại, trước khi đuổi nàng đi, bất luận như thế nào cũng phải ép nàng giao ra thuốc giải!”.
Cho dù đại ca không muốn làm khó nàng, hắn cũng không thể cho nàng tiếp tục lưu lại.
“Nàng không có thuốc giải”, khác với vẻ kích động kia, thanh âm hùng hậu lãnh đạm. “Sao lại thế? Độc là nàng hạ, nàng sao có thể không có thuốc giải?”, Đông Phương Ngạo vẻ mặt không tin, thông thường mà nói, người hạ độc sao lại không có thuốc giải độc do chính mình hạ.
“Trước khi nàng giả trang thành nha hoàn đã từng đến xem qua ta, là chính miệng nàng nói. Ta đoán có lẽ độc này cũng không phải là do nàng chế, cho nên mới không có thuốc giải”.
“Đại ca, huynh tin tưởng nàng cho dù biết nàng là người hại hai mắt huynh mù, đã vậy còn muốn lưu lại nàng, tại sao?”, chẳng lẽ đại ca không sợ nàng đến gần là có mục đích sao? Dựa vào nguyên nhân nào mà tin nàng là vô hại?
”Ban đầu ta cũng đã nói, nàng cũng không phải là cố ý làm tổn thương ta, ta đoán nàng đích thị là phát hiện đã hiểu lầm ta nên mới trà trộn vào Đông Phương phủ. Đối với hai mắt của ta, có thể hồi phục thị lực hay không, nàng lo lắng cũng không thua gì chúng ta”.
Hắn từng nhiều lần dò hỏi, nàng liên tiếp bại lộ bí mật, cảm xúc nàng lại kích động khẩn trương, làm hắn khắc sâu ấn tượng.
Đông Phương Ngạo lông mày trầm tư cau lại, trong lời nói đại ca đối với cô gái hại hắn mù đang trà trộn vào trong phủ có chứa nhiều bảo vệ, nhưng mọi việc chưa sáng tỏ, hắn nào có thể yên tâm?
“Đại ca, cho dù huynh tín nhiệm nàng, nhưng ta vẫn là không thể nào tin nổi nàng”.
“Lão Nhị, ta nói rồi chuyện này ta sẽ xử lý, đệ đừng nhúng tay vào nữa”, Đông Phương Lăng giọng lãnh đạm, có vương chút cường bạo, cảnh cáo nói.
”Nếu như ta cứ nhúng tay, đại ca huynh sẽ làm gì?”, Đông Phương Ngạo nhìn thẳng bóng lưng của hắn, hai tròng mắt dạt dào hứng thú, ngữ điệu thăm dò.
“Lão Nhị, đệ rất rõ tính tình của ta, những lời như vậy, ta không thích tái diễn; còn nữa, thu hồi mấy tên điều tra lại đi, đừng mơ tưởng do thám tin tức gì từ ta, ta sẽ không cho đệ bất kỳ đáp án nào đâu”.
Phảng phất sau lưng có nhiều tai mắt, Đông Phương Lăng dễ dàng đoán ra huynh đệ mình dấu giếm gián điệp, giọng khẽ nói.
Có phải không? Sẽ không để cho hắn do thám bất cứ tin tức gì? Nhưng trải qua cuộc nói chuyện này, hắn biết đến vậy là nhiều rồi. Đích xác là đủ rồi, đủ cho hắn biết đại ca đối với Lạc Băng Nhi vài phần coi trọng. — Tỉnh táo trầm ổn như đại ca lại vì một nữ tử mà không tiếc lời uy hiếp huynh đệ của mình là hắn, nghĩ đến đúng là đả thương người, xem ra đại ca rất thích Lạc Băng Nhi. Nhưng nụ cười trên mặt hắn dần dần rộng mở, nếu đại ca tin tưởng nàng, vậy hắn cũng chỉ có thể tin tưởng con mắt của đại ca, chỉ hy vọng Lạc Băng Nhi đúng như đại ca nói, không phải là có ác ý trà trộn vào trong phủ, nếu không hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Khẽ thu lại hai tròng mắt xẹt qua vẻ sát ý.
Nhìn bóng lưng Đông Phương Lăng, Đông Phương Ngạo nói nhỏ một tin tức phấn chấn: “Đại ca, ta tới tìm huynh, chủ yếu nhất là muốn báo huynh một tin tức tốt”.
“Tin tức gì?”
“Lão Tam ngày mai sẽ trở về phủ”.
Đúng lúc mọi người nghểnh cổ chờ đợi, Đông Phương Đường (*) sắp trở lại Đông Phương phủ.
(*) Thần y đc mọi người xưng tụng (nam9 truyện Thần y hiệp lữ – hệ liệt Đông Phương gia)
Tác giả :
Đường Nhân