Không Thể Ngừng Yêu Em
Chương 13
Edit: Rùa
Đêm nay thi đấu, Từ Kính Dư thua, thua không khó coi, vừa rồi thi đấu kết thúc, Ngô Khởi chạy lại vỗ vai anh để anh yên tâm, "Đánh không tồi, đêm nay chỉ để xem thử thành quả, không cần quá để ý kết quả."
Sao có thể không thèm để ý?
Anh không thèm để ý kết quả thi đấu như không có khả năng nhận thua, vĩnh viễn không có khả năng.
Từ Kính Dư trong đầu hồi tưởng lại quá trình thi đấu, hồi lâu không nghe thấy âm thanh của Ứng Hoan, miệng vết thương được cô chăm sóc rất tốt. Anh mở mắt ra, nhìn về phía cô gái nhỏ vẫn đang trầm mặc, khóe miệng khẽ nâng: "Như thế nào? Chỉ đùa một chút không được à?"
"Không được."
Ứng Hoan dán lên xương lông mày của anh một miếng băng dán cá nhân Vân Nam, ngón tay vuốt nhẹ lên trên.
Trung tâm võ đài đèn rất sáng, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô, Từ Kính Dư thậm chí có thể thấy được lông tơ nhỏ trên mặt cô, làn da tinh tế căng mịn, một cái lỗ chân lông cũng không thấy, lông mi dài tạo thành bóng nhỏ dưới khóe mắt, ngoan ngoãn mềm mại.
Trừ bỏ niềng răng khiến miệng cô có chút kỳ quái, Ứng Hoan là một cô gái xinh đẹp, rất đẹp.
Từ Kính Dư nhắm mắt lại, dựa vào biên giác, duỗi đùi phải cho thoải mái, cười nhẹ một tiếng: "Đùa cô chơi, vết thương nhỏ này không tính là gì cả."
Ứng Hoan lấy ra một túi chườm đá ấn ở bên phải khóe miệng, "Tự mình ấn."
Anh giơ tay đè lại.
Ứng Hoan sửa lại hòm thuốc, sau khi thu dọn tốt, đứng lên chuẩn bị đi xuống. Đi được hai bước bỗng nhiên quay lại nhìn anh, anh nhắm hai mắt, thần sắc nhàn nhạt, vết thương trên mặt cũng không làm cho anh trở nên chật vật, ngược lại có chút mùi vị đàn ông.
Từ Kính Dư nói qua anh sẽ không chịu thua.
Cho nên, có phải anh đang khó chịu không?
"Ứng Hoan, cậu sao rồi?"
Lâm Tư Vũ đứng dưới võ đài gọi cô.
Ứng Hoan quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tư Vũ và Chung Vi Vi, thoạt nhìn hai người rất hưng phấn, Lâm Tư Vũ lặng lẽ dùng ngón tay chỉ Từ Kính Dư, không phát ra âm thanh hỏi: "Kính Vương không có việc gì chứ?"
Cô lắc đầu, lương lông mày sưng to như vậy, lúc cô xử lý cũng không nhăn mày một chút, dường như không có cảm giác đau, anh ta có thể có chuyện gì? Có việc thì cũng là trong lòng có việc.
Ứng Hoan mang theo hòm thuốc đi xuống.
Lúc này, Từ Kính Dư cũng ngồi dậy, tùy ý nhặt lên chiến bào, buộc lại đai lưng, nhảy xuống võ đài, động tác tiêu sái xinh đẹp.
Ứng Hoan cất hòm thuốc, thấy anh đi vào phòng nghỉ.
Thi đấu kết thúc đã rạng sáng, Lâm Tư Vũ cùng Chung Vi Vi còn phải về nhà, Lâm Tư Vũ dùng di động quay lại video, up lên nhóm chat, sau khi Khương Manh nhìn thấy đều cảm thấy muốn điên rồi, ở trong nhóm chat kêu lên: "Vì sao không nói cho tớ! Vì sao không gọi tớ! Tớ cũng muốn đi xem thi đấu! Kính Vương quá đẹp trai! Ứng Hoan cậu thật xấu! Em trai cậu và Kính Vương ở cùng câu lạc bộ sao không nói một tiếng, lần sau tớ nhất định phải đi, chờ khai giảng mang tớ đi!"
Ứng Hoan nhìn câu nói đầy điên cuồng kia, nói "Được."
Lâm Tư Vũ mỉm cười mà nhìn cô: "Lần sau tớ cũng muốn đi, trước kia không quá chú ý đến thi đấu quyền anh, cảm thấy máu me bạo lực, bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng thật xấu, nhưng mà hôm nay tớ đã hiểu rõ, thứ này, thuần túy là xem mặt."
"Người lớn lên đẹp trai, bị đánh cũng vẫn đẹp."
"Hơn nữa, thật mẹ nó nhiệt huyết."
"Cái này còn không phải thi đấu chính thức? Lần sau tớ nhất định phải đi xem trực tiếp, khẳng định càng nhiệt huyết."
Lâm Tư Vũ cảm thán một phen, Chung Vi Vi nhìn sang hướng bên kia, cười tủm tỉm mà nói: "Tiểu Trì tới."
Ứng Trì chạy chậm lại đây, đứng trước mặt Ứng Hoan, "Chị, em thu thập xong rồi, chúng ta trở về đi."
Lâm Tư Vũ cùng Chung Vi Vi cũng đến bên cạnh, Chung Vi Vi nói: "Bọn tớ đi trước đây, tớ gọi xe về, Tư Vũ cậu thì sao?"
"Qúa muộn, tớ cũng gọi xe."
Bàn vẽ của Ứng Hoan còn chưa lấy ra, cô nhìn về phía Ứng Trì: "Em đưa hai cậu ấy đi gọi xe, chị đi lấy đồ, sau đó sẽ đi tìm em."
Ứng Trì nhìn hai người Chung Vi Vi, cào cào đầu: "Được, vậy chị nhanh lên."
Ứng Hoan ừ một tiếng, xoay người rời đi.
"Ai, Tiểu Trì, em đánh quyền rất đẹp trai nha, nhìn không ra trên người em còn có cơ bắp, chị có thể véo một cái được không?"
"Vẫn là không được đi... Em sợ ngứa, hơn nữa em cũng không đẹp trai, đánh quyền đều thua..."
"Không quan hệ, thua cũng đẹp! Lần sau thi đấu bọn chị đến cổ vũ cho em."
"... Cảm ơn chị Vi Vi."
...
Ứng Hoan đi vệ sinh xong mới đi lấy bàn vẽ, cô mang bàn vẽ qua khu nghỉ ngơi, bên kia đèn không mở, lờ mờ thấy có người ngồi trên sô pha, thân hình người nọ cao lớn, gối đầu lên cánh tay, có thể mơ hồ thấy đường cong cơ bắp, cường tráng mà hữu lực.
Cảm giác quen thuộc mơ hồ, cô dừng bước chân, đi đến đó nhìn một cái.
Không biết người nọ đang suy nghĩ gì, rất chuyên chú, cũng rất trầm mặc, nhìn lâu thậm chí có thể nhìn ra cảm giác cô đơn.
Ứng Hoan vô tình quấy rầy anh, xoay người muốn đi, bỗng nhiên anh quay lại nhìn cô, tay cũng buông xuống, bốn mắt nhìn nhau vài giây, anh cười hỏi: "Bác sĩ nhỏ, ăn kẹo không?"
Ứng Hoan nhìn chăm chú, thấy rõ hình dáng anh, sau đó thấy anh từ trên bàn lấy ra viên kẹo bạc hà, cô vừa muốn nói mình không thích hương vị bạc hà thì anh đã ném đến, viên kẹo cứ thế bay đến trên đầu cô.
Cô không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp ném kẹo cho mình, phản ứng chậm nửa nhịp, đến khi duỗi tay, kẹo bạc hà đã rơi xuống ngay trước mặt, cô không tiếp được.
Từ Kính Dư cười: "Cái này cũng không bắt được?"
Ứng Hoan: "... Tôi lại không kêu anh ném."
Anh lại vứt một viên, dường như cố ý.
Kẹo bạc hà ở giữa không trung bay theo một quỹ đạo đẹp mắt, anh ném rất chuẩn, vừa vặn rơi xuống trước mặt cô, cô duỗi tay ra liền rơi vào chính giữa bàn tay.
Ứng Hoan nhìn viên kẹo, có loại cảm giác cổ quái ngày càng lan rộng khắp tâm trí, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Kính Dư lại lột một viên bỏ vào miệng, cô nghe thấy tiếng kẹo cứng và hàm răng va vào nhau vang lên rôm rốp.
Răng thật tốt, cô nghĩ.
Ứng Hoan theo bản năng liếm niềng răng của mình, bóp nhẹ viên kẹo bạc hà, nói: "Tôi đi về, anh tiếp tục thương cảm."
Cô gái nhỏ mang bàn vẽ đi rồi.
Từ Kính Dư cắn mạnh một cái, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mẹ nó, ai nói tôi thương cảm?"
"Cậu không thương cảm?"
Chu Bách Hạo không biết đã đứng sau anh từ khi nào, còn bật đèn lên.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, Ứng Hoan mang theo bàn vẽ chạy chậm ra ngoài, nhớ tới bộ dáng ôn nhu khi cô chăm sóc người khác, còn cổ vũ người, xác thật không tồi...
Chu Bách Hạo thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Từ Kính Dư.
Ánh đèn rất sáng, thần sắc Từ Kính Dư đạm mạc, hôm nay thi đấu thua, anh xác thật có chút cảm giác thất bại, khó có được lúc tự hoài nghi mình, không biết đổi cấp bậc có phải lựa chọn sai không?
Anh nhíu mày nhìn về phía Chu Bách Hạo, "Anh làm gì mà còn chưa đi?"
Chu Bách Hạo ngồi bắt chéo chân trên sô pha, cười nói: "Tôi đây không phải xem cậu lần đầu tiên đấu đối kháng bị thua sao,? Sợ cậu tắc nghẽn cơ tim, hỏi cậu có muốn đi uống vài chén không?"
Từ Kính Dư đá đá bàn con, đứng lên, "Không đi, tôi đi về."
"Sao lại không đi?"
"Lúc trước cấm rượu."
"Cắt."
...
Ứng Hoan cùng Ứng Trì ngồi ở hàng cuối cùng của tàu điện ngầm về nhà, cô đem viên kẹo bạc hà đưa cho Ứng Trì, "Ăn Không?"
Ứng Trì cũng giống cô, đều không thích bạc hà.
"Không ăn."
"Được."
Ứng Hoan nhét kẹo vào túi nhỏ bên cạnh balo, kéo khóa lên.
Ứng Trì cúi đầu, có chút mất mát, cậu thi đấu thua, danh sách dự thi có hạn, không thể tham gia thi đấu vào tháng sau. Ứng Hoan biết tâm tình của cậu, sờ sờ đầu cậu, "Không có việc gì, còn có lần sau, em còn. trẻ."
"Vâng, em biết." Ứng Trì nhớ tới cái gì, bỗng nhiên lên tinh thần: "Từ Kính Dư còn bị thua, em sợ cái gì?"
"..."
Loại tật xấu tìm tự tin trên người người khác này từ đâu mà tới?
Hơn nữa, Từ Kính Dư cùng em không phải cùng một cấp bậc, người ta KO em không phải là nói chơi!
Ứng Hoan không đành lòng đả kích cậu tự tìm tích cực, cười cười không nói lời nào.
Ứng Trì cũng mặc kệ, cậu mừng rỡ tự chính mình tìm tự tin: "Nghe huấn luyện viên Ngô nói đây là lần đầu tiên Từ Kính Dư thi đối kháng trong câu lạc bộ bị thu. Chị nghĩ xem, trước đó tất cả mọi người đều gọi anh ta là Kính Vương, hiện tại vương giả cũng thua, phỏng chừng anh ta mới muốn khóc."
Ứng Hoan nhớ tới bọ dáng Từ Kính Dư ngồi trên sô pha ăn kẹo bạc hà.
Anh ta mới không khóc.
"Chị, tất cả mọi người đều gọi chị là bác sĩ nhỏ."
"...Ừ, để bọn họ kêu đi."
"Vậy chị có muốn làm người chăm sóc và chữa bệnh trong đội chúng em không, chị có thể theo đội thi đấu, cũng có thể cổ vũ em."
"..."
Lại không phải cô muốn đi liền có thể đi!
Chủ yếu là không có tiền lương!
Hơn nữa, cô chỉ là sinh viên, tuy rằng câu lạc bộ không yêu cầu bằng cấp bác sĩ, nhưng nói thế nào cũng là câu lạc bộ quyền anh tốt nhất trong nước, vẫn phải có quy củ.
Sự thật chứng minh, quy củ thì vẫn có, nhưng phải xem ông chủ là ai.
Vài ngày sau, cô lại đi theo xem Ứng Trì huấn luyện.
Một nhân viên nữ của câu lạc bộ bỗng nhiên đi đến hỏi cô: "Ứng Hoan, em muốn làm thêm ở chỗ này không, làm trợ lý chữa bệnh và chăm sóc, tiền lương giữa tháng sẽ có, đối với em làm thêm thật không tồi."
Ứng Hoan sửng sốt một chút: "Ai để cho em làm? Em vẫn còn là sinh viên, có thể sao?"
"Chu Tổng đó." Chị gái cười, "Đương nhiên có thể, lại không phải thi đấu chính quy yêu cầu bác sĩ từ bệnh viện, chỉ là xử lý vết thương ngày thường huấn luyện, em không thành vấn đề."
Nghỉ hè nhanh kết thúc, học kỳ mới Ứng Hoan còn muốn đi làm thêm.
Cô suy nghĩ một chút, nghĩ đến Ứng Trì nói, khẽ cười: "Được, như vậy em cũng có thể chăm sóc Ứng Trì."
Từ Kính Dư và Thạch Lỗi vừa kết thúc huấn luyện, mang theo bình nước lại đây lấy nước, nghe được lời này, khẽ cười.
Thạch Lỗi hô to: "Này không thể được đâu, trong đội phải quan tâm tất cả mọi người, ai cũng cần được chăm sóc, thổi miệng vết thương gì đó, cũng không thể chỉ mình Ứng Trì được đặc quyền, chúng tôi cũng muốn!"
Mọi người cười vang.
"Chính là, không thể chỉ mình Ứng Trì được đãi ngộ đặc biệt!"
"Còn có, chúng tôi cũng muốn được cổ vũ, loại ôn nhu một chút."
"Đúng đúng đúng, đều không thể thiếu, thổi miệng vết thương, ôn nhu khích lệ, đều không thể thiếu, mọi người đều là đồng đội, đối đãi khác nhau thì không tốt, đúng không?"
Mọi người đều đã sớm xem tiểu tổ tông Ứng Trì kia.
May đây là chị gái, nếu là bạn gái, dỗ như dỗ trẻ, ai mà chịu nổi! Ngẫm lại xương cốt đều muốn mềm.
Đừng nói, còn rất hâm mộ...
Có chị gái chiều chuộng, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, hỏi han ân cần, còn đặc biệt dỗ dành, xù lông cũng có thể đem người dỗ đến ngoan ngoãn nhu thuận.
Ứng Hoan: "..."
Từ Kính Dư liếc nhìn Thạch Lỗi, nhàn nhạt nói: "Bằng khuôn mặt này của cậu, người ta cũng không thể hạ miệng xuống được."
Thạch Lỗi: "..."
Lớn lên xấu thì không có nhân quyền đúng không?
Ứng Tiểu Hoan: Lúc trước cấm rượu?
Từ Kính Dư: Đúng thế, sau này có bạn gái phải thêm hạng nhất.
Ứng Tiểu Hoan: Cái gì?
Từ Kính Dư: Cấm dục.
Editor: Dạo này bận làm tiểu luận nên sẽ ra chương chậm một chút ^-^
Đêm nay thi đấu, Từ Kính Dư thua, thua không khó coi, vừa rồi thi đấu kết thúc, Ngô Khởi chạy lại vỗ vai anh để anh yên tâm, "Đánh không tồi, đêm nay chỉ để xem thử thành quả, không cần quá để ý kết quả."
Sao có thể không thèm để ý?
Anh không thèm để ý kết quả thi đấu như không có khả năng nhận thua, vĩnh viễn không có khả năng.
Từ Kính Dư trong đầu hồi tưởng lại quá trình thi đấu, hồi lâu không nghe thấy âm thanh của Ứng Hoan, miệng vết thương được cô chăm sóc rất tốt. Anh mở mắt ra, nhìn về phía cô gái nhỏ vẫn đang trầm mặc, khóe miệng khẽ nâng: "Như thế nào? Chỉ đùa một chút không được à?"
"Không được."
Ứng Hoan dán lên xương lông mày của anh một miếng băng dán cá nhân Vân Nam, ngón tay vuốt nhẹ lên trên.
Trung tâm võ đài đèn rất sáng, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô, Từ Kính Dư thậm chí có thể thấy được lông tơ nhỏ trên mặt cô, làn da tinh tế căng mịn, một cái lỗ chân lông cũng không thấy, lông mi dài tạo thành bóng nhỏ dưới khóe mắt, ngoan ngoãn mềm mại.
Trừ bỏ niềng răng khiến miệng cô có chút kỳ quái, Ứng Hoan là một cô gái xinh đẹp, rất đẹp.
Từ Kính Dư nhắm mắt lại, dựa vào biên giác, duỗi đùi phải cho thoải mái, cười nhẹ một tiếng: "Đùa cô chơi, vết thương nhỏ này không tính là gì cả."
Ứng Hoan lấy ra một túi chườm đá ấn ở bên phải khóe miệng, "Tự mình ấn."
Anh giơ tay đè lại.
Ứng Hoan sửa lại hòm thuốc, sau khi thu dọn tốt, đứng lên chuẩn bị đi xuống. Đi được hai bước bỗng nhiên quay lại nhìn anh, anh nhắm hai mắt, thần sắc nhàn nhạt, vết thương trên mặt cũng không làm cho anh trở nên chật vật, ngược lại có chút mùi vị đàn ông.
Từ Kính Dư nói qua anh sẽ không chịu thua.
Cho nên, có phải anh đang khó chịu không?
"Ứng Hoan, cậu sao rồi?"
Lâm Tư Vũ đứng dưới võ đài gọi cô.
Ứng Hoan quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tư Vũ và Chung Vi Vi, thoạt nhìn hai người rất hưng phấn, Lâm Tư Vũ lặng lẽ dùng ngón tay chỉ Từ Kính Dư, không phát ra âm thanh hỏi: "Kính Vương không có việc gì chứ?"
Cô lắc đầu, lương lông mày sưng to như vậy, lúc cô xử lý cũng không nhăn mày một chút, dường như không có cảm giác đau, anh ta có thể có chuyện gì? Có việc thì cũng là trong lòng có việc.
Ứng Hoan mang theo hòm thuốc đi xuống.
Lúc này, Từ Kính Dư cũng ngồi dậy, tùy ý nhặt lên chiến bào, buộc lại đai lưng, nhảy xuống võ đài, động tác tiêu sái xinh đẹp.
Ứng Hoan cất hòm thuốc, thấy anh đi vào phòng nghỉ.
Thi đấu kết thúc đã rạng sáng, Lâm Tư Vũ cùng Chung Vi Vi còn phải về nhà, Lâm Tư Vũ dùng di động quay lại video, up lên nhóm chat, sau khi Khương Manh nhìn thấy đều cảm thấy muốn điên rồi, ở trong nhóm chat kêu lên: "Vì sao không nói cho tớ! Vì sao không gọi tớ! Tớ cũng muốn đi xem thi đấu! Kính Vương quá đẹp trai! Ứng Hoan cậu thật xấu! Em trai cậu và Kính Vương ở cùng câu lạc bộ sao không nói một tiếng, lần sau tớ nhất định phải đi, chờ khai giảng mang tớ đi!"
Ứng Hoan nhìn câu nói đầy điên cuồng kia, nói "Được."
Lâm Tư Vũ mỉm cười mà nhìn cô: "Lần sau tớ cũng muốn đi, trước kia không quá chú ý đến thi đấu quyền anh, cảm thấy máu me bạo lực, bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng thật xấu, nhưng mà hôm nay tớ đã hiểu rõ, thứ này, thuần túy là xem mặt."
"Người lớn lên đẹp trai, bị đánh cũng vẫn đẹp."
"Hơn nữa, thật mẹ nó nhiệt huyết."
"Cái này còn không phải thi đấu chính thức? Lần sau tớ nhất định phải đi xem trực tiếp, khẳng định càng nhiệt huyết."
Lâm Tư Vũ cảm thán một phen, Chung Vi Vi nhìn sang hướng bên kia, cười tủm tỉm mà nói: "Tiểu Trì tới."
Ứng Trì chạy chậm lại đây, đứng trước mặt Ứng Hoan, "Chị, em thu thập xong rồi, chúng ta trở về đi."
Lâm Tư Vũ cùng Chung Vi Vi cũng đến bên cạnh, Chung Vi Vi nói: "Bọn tớ đi trước đây, tớ gọi xe về, Tư Vũ cậu thì sao?"
"Qúa muộn, tớ cũng gọi xe."
Bàn vẽ của Ứng Hoan còn chưa lấy ra, cô nhìn về phía Ứng Trì: "Em đưa hai cậu ấy đi gọi xe, chị đi lấy đồ, sau đó sẽ đi tìm em."
Ứng Trì nhìn hai người Chung Vi Vi, cào cào đầu: "Được, vậy chị nhanh lên."
Ứng Hoan ừ một tiếng, xoay người rời đi.
"Ai, Tiểu Trì, em đánh quyền rất đẹp trai nha, nhìn không ra trên người em còn có cơ bắp, chị có thể véo một cái được không?"
"Vẫn là không được đi... Em sợ ngứa, hơn nữa em cũng không đẹp trai, đánh quyền đều thua..."
"Không quan hệ, thua cũng đẹp! Lần sau thi đấu bọn chị đến cổ vũ cho em."
"... Cảm ơn chị Vi Vi."
...
Ứng Hoan đi vệ sinh xong mới đi lấy bàn vẽ, cô mang bàn vẽ qua khu nghỉ ngơi, bên kia đèn không mở, lờ mờ thấy có người ngồi trên sô pha, thân hình người nọ cao lớn, gối đầu lên cánh tay, có thể mơ hồ thấy đường cong cơ bắp, cường tráng mà hữu lực.
Cảm giác quen thuộc mơ hồ, cô dừng bước chân, đi đến đó nhìn một cái.
Không biết người nọ đang suy nghĩ gì, rất chuyên chú, cũng rất trầm mặc, nhìn lâu thậm chí có thể nhìn ra cảm giác cô đơn.
Ứng Hoan vô tình quấy rầy anh, xoay người muốn đi, bỗng nhiên anh quay lại nhìn cô, tay cũng buông xuống, bốn mắt nhìn nhau vài giây, anh cười hỏi: "Bác sĩ nhỏ, ăn kẹo không?"
Ứng Hoan nhìn chăm chú, thấy rõ hình dáng anh, sau đó thấy anh từ trên bàn lấy ra viên kẹo bạc hà, cô vừa muốn nói mình không thích hương vị bạc hà thì anh đã ném đến, viên kẹo cứ thế bay đến trên đầu cô.
Cô không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp ném kẹo cho mình, phản ứng chậm nửa nhịp, đến khi duỗi tay, kẹo bạc hà đã rơi xuống ngay trước mặt, cô không tiếp được.
Từ Kính Dư cười: "Cái này cũng không bắt được?"
Ứng Hoan: "... Tôi lại không kêu anh ném."
Anh lại vứt một viên, dường như cố ý.
Kẹo bạc hà ở giữa không trung bay theo một quỹ đạo đẹp mắt, anh ném rất chuẩn, vừa vặn rơi xuống trước mặt cô, cô duỗi tay ra liền rơi vào chính giữa bàn tay.
Ứng Hoan nhìn viên kẹo, có loại cảm giác cổ quái ngày càng lan rộng khắp tâm trí, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Kính Dư lại lột một viên bỏ vào miệng, cô nghe thấy tiếng kẹo cứng và hàm răng va vào nhau vang lên rôm rốp.
Răng thật tốt, cô nghĩ.
Ứng Hoan theo bản năng liếm niềng răng của mình, bóp nhẹ viên kẹo bạc hà, nói: "Tôi đi về, anh tiếp tục thương cảm."
Cô gái nhỏ mang bàn vẽ đi rồi.
Từ Kính Dư cắn mạnh một cái, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mẹ nó, ai nói tôi thương cảm?"
"Cậu không thương cảm?"
Chu Bách Hạo không biết đã đứng sau anh từ khi nào, còn bật đèn lên.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, Ứng Hoan mang theo bàn vẽ chạy chậm ra ngoài, nhớ tới bộ dáng ôn nhu khi cô chăm sóc người khác, còn cổ vũ người, xác thật không tồi...
Chu Bách Hạo thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Từ Kính Dư.
Ánh đèn rất sáng, thần sắc Từ Kính Dư đạm mạc, hôm nay thi đấu thua, anh xác thật có chút cảm giác thất bại, khó có được lúc tự hoài nghi mình, không biết đổi cấp bậc có phải lựa chọn sai không?
Anh nhíu mày nhìn về phía Chu Bách Hạo, "Anh làm gì mà còn chưa đi?"
Chu Bách Hạo ngồi bắt chéo chân trên sô pha, cười nói: "Tôi đây không phải xem cậu lần đầu tiên đấu đối kháng bị thua sao,? Sợ cậu tắc nghẽn cơ tim, hỏi cậu có muốn đi uống vài chén không?"
Từ Kính Dư đá đá bàn con, đứng lên, "Không đi, tôi đi về."
"Sao lại không đi?"
"Lúc trước cấm rượu."
"Cắt."
...
Ứng Hoan cùng Ứng Trì ngồi ở hàng cuối cùng của tàu điện ngầm về nhà, cô đem viên kẹo bạc hà đưa cho Ứng Trì, "Ăn Không?"
Ứng Trì cũng giống cô, đều không thích bạc hà.
"Không ăn."
"Được."
Ứng Hoan nhét kẹo vào túi nhỏ bên cạnh balo, kéo khóa lên.
Ứng Trì cúi đầu, có chút mất mát, cậu thi đấu thua, danh sách dự thi có hạn, không thể tham gia thi đấu vào tháng sau. Ứng Hoan biết tâm tình của cậu, sờ sờ đầu cậu, "Không có việc gì, còn có lần sau, em còn. trẻ."
"Vâng, em biết." Ứng Trì nhớ tới cái gì, bỗng nhiên lên tinh thần: "Từ Kính Dư còn bị thua, em sợ cái gì?"
"..."
Loại tật xấu tìm tự tin trên người người khác này từ đâu mà tới?
Hơn nữa, Từ Kính Dư cùng em không phải cùng một cấp bậc, người ta KO em không phải là nói chơi!
Ứng Hoan không đành lòng đả kích cậu tự tìm tích cực, cười cười không nói lời nào.
Ứng Trì cũng mặc kệ, cậu mừng rỡ tự chính mình tìm tự tin: "Nghe huấn luyện viên Ngô nói đây là lần đầu tiên Từ Kính Dư thi đối kháng trong câu lạc bộ bị thu. Chị nghĩ xem, trước đó tất cả mọi người đều gọi anh ta là Kính Vương, hiện tại vương giả cũng thua, phỏng chừng anh ta mới muốn khóc."
Ứng Hoan nhớ tới bọ dáng Từ Kính Dư ngồi trên sô pha ăn kẹo bạc hà.
Anh ta mới không khóc.
"Chị, tất cả mọi người đều gọi chị là bác sĩ nhỏ."
"...Ừ, để bọn họ kêu đi."
"Vậy chị có muốn làm người chăm sóc và chữa bệnh trong đội chúng em không, chị có thể theo đội thi đấu, cũng có thể cổ vũ em."
"..."
Lại không phải cô muốn đi liền có thể đi!
Chủ yếu là không có tiền lương!
Hơn nữa, cô chỉ là sinh viên, tuy rằng câu lạc bộ không yêu cầu bằng cấp bác sĩ, nhưng nói thế nào cũng là câu lạc bộ quyền anh tốt nhất trong nước, vẫn phải có quy củ.
Sự thật chứng minh, quy củ thì vẫn có, nhưng phải xem ông chủ là ai.
Vài ngày sau, cô lại đi theo xem Ứng Trì huấn luyện.
Một nhân viên nữ của câu lạc bộ bỗng nhiên đi đến hỏi cô: "Ứng Hoan, em muốn làm thêm ở chỗ này không, làm trợ lý chữa bệnh và chăm sóc, tiền lương giữa tháng sẽ có, đối với em làm thêm thật không tồi."
Ứng Hoan sửng sốt một chút: "Ai để cho em làm? Em vẫn còn là sinh viên, có thể sao?"
"Chu Tổng đó." Chị gái cười, "Đương nhiên có thể, lại không phải thi đấu chính quy yêu cầu bác sĩ từ bệnh viện, chỉ là xử lý vết thương ngày thường huấn luyện, em không thành vấn đề."
Nghỉ hè nhanh kết thúc, học kỳ mới Ứng Hoan còn muốn đi làm thêm.
Cô suy nghĩ một chút, nghĩ đến Ứng Trì nói, khẽ cười: "Được, như vậy em cũng có thể chăm sóc Ứng Trì."
Từ Kính Dư và Thạch Lỗi vừa kết thúc huấn luyện, mang theo bình nước lại đây lấy nước, nghe được lời này, khẽ cười.
Thạch Lỗi hô to: "Này không thể được đâu, trong đội phải quan tâm tất cả mọi người, ai cũng cần được chăm sóc, thổi miệng vết thương gì đó, cũng không thể chỉ mình Ứng Trì được đặc quyền, chúng tôi cũng muốn!"
Mọi người cười vang.
"Chính là, không thể chỉ mình Ứng Trì được đãi ngộ đặc biệt!"
"Còn có, chúng tôi cũng muốn được cổ vũ, loại ôn nhu một chút."
"Đúng đúng đúng, đều không thể thiếu, thổi miệng vết thương, ôn nhu khích lệ, đều không thể thiếu, mọi người đều là đồng đội, đối đãi khác nhau thì không tốt, đúng không?"
Mọi người đều đã sớm xem tiểu tổ tông Ứng Trì kia.
May đây là chị gái, nếu là bạn gái, dỗ như dỗ trẻ, ai mà chịu nổi! Ngẫm lại xương cốt đều muốn mềm.
Đừng nói, còn rất hâm mộ...
Có chị gái chiều chuộng, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, hỏi han ân cần, còn đặc biệt dỗ dành, xù lông cũng có thể đem người dỗ đến ngoan ngoãn nhu thuận.
Ứng Hoan: "..."
Từ Kính Dư liếc nhìn Thạch Lỗi, nhàn nhạt nói: "Bằng khuôn mặt này của cậu, người ta cũng không thể hạ miệng xuống được."
Thạch Lỗi: "..."
Lớn lên xấu thì không có nhân quyền đúng không?
Ứng Tiểu Hoan: Lúc trước cấm rượu?
Từ Kính Dư: Đúng thế, sau này có bạn gái phải thêm hạng nhất.
Ứng Tiểu Hoan: Cái gì?
Từ Kính Dư: Cấm dục.
Editor: Dạo này bận làm tiểu luận nên sẽ ra chương chậm một chút ^-^
Tác giả :
Mạch Ngôn Xuyên