Không Thể Không Yêu
Chương 7
Mặc dù trước khi quyết định đi Khả Hoan đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ nhưng khi đối mặt với cuộc sống thực tế rồi cô mới thấy khó khăn và gian khổ nhiều hơn so với những gì cô tưởng tượng. Ở đây điện thiếu, nước thiếu, thiết bị y tế cũng thiếu thốn nghiêm trọng, có những loại bệnh mà ở TQ đã sớm không còn nhưng ở đây bệnh tình vẫn không ngừng lan truyền, uy hiếp tới sinh mệnh người dân. Theo sắp xếp của bệnh viện, buổi sáng ngày hôm sau cô bắt đầu bắt tay vào công tác như một bác sỹ bình thường. Đầu giờ đi thăm bệnh, nghiên cứu hồ sơ bệnh án, cùng đồng nghiệp chẩn đoán trị liệu cho bệnh nhân, công việc rất mất nhiều thời gian và công sức, nên chỉ trong vài ngày Khả Hoan gầy đi trông thấy.
Điều kiện chữa bệnh ở đây cực kỳ khó khăn, do gần xích đạo nên thời tiết rất oi bức, cơ hồi không chịu nổi, trong phòng bệnh cũng không có máy điều hòa nhiệt độ, có lẽ người dân ở đây cũng sớm thích nghi với điều kiện hạn chế này nên mỗi lần Khả Hoan thăm khám bệnh xong cả người đều như tắm mồ hôi, thậm chí là hít thở không thông. Sức khỏe của cô cũng ngày một suy giảm trong khi thức ăn, đồ uống lại khan hiếm, không đáp ứng được yêu cầu dinh dưỡng tối thiểu. Nguồn nước ở đây bị nhiễm sắt nghiêm trọng, vượt rất xa so với chỉ tiêu cho phép nên mỗi lần cô chỉ dám uống rất ít, cơ thể cơ hồi thiếu nước trầm trọng. Đến đây được 3 tháng mà Khả Hoan đã bị ốm nặng 3 lần, có lần còn bị đi tả mất 3 ngày. Mặc dù vậy cô vẫn không nghỉ ngơi, vẫn thăm khám bệnh bình thường, đồng nghiệp hết lòng khích lệ tinh thần khiến cô càng thêm nghị lực: Hóa ra là trong hoàn cảnh khó khăn cô mới phát hiện ra rằng sức chịu đựng của bản thân rất lớn, chỉ khi ban đêm nằm ngủ, cô mới cảm thấy buồn bã và cô đơn, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của người thân, của Tô Nghị.
Quen dần với cuộc sống khắc nghiệt, Khả Hoan dần quên đi và nhanh chóng thích ứng với tình thế, thoáng cái mà đã được 4 tháng kể từ khi Khả Hoan tới đây. Cô phát hiện ra rằng ở đây bệnh nhân nam nhiều hơn nữ và hầu hết là gia đình giàu có, cô lại tưởng rằng nữ nhân ở đây có sức đề kháng cao hơn nam giới, suy đi nghĩ lại vẫn thấy có gì đó không hợp lý lắm. Cuối tuần, theo lệ thường cả đoàn sẽ tập trung cùng nhau tổng kết lại tình hình khám chữa bệnh trong tháng, thông báo tin tức về dịch bệnh mới. Cuộc họp kết thúc, Khả Hoan mới đưa ra nghi vấn của mình để mọ người cùng thảo luận, theo cô trừ bỏ việc khám bệnh cứu người, cần phải có điều tra phân tích nguyên nhân bệnh trạng tại những khu dân cư lạc hậu thấp kém.
Một số đồng sự cũng tỏ ra nhất trí, nhưng khi bàn tới việc tới các tiểu khu lạc hậu thăm khám bệnh thì mọi người lại trầm mặt, Khả Hoan có chút khó hiểu nhìn mọi người, không hiểu sao không khí tự nhiên lại im ắng vậy.
Trưởng đoàn đành phải giải thích: “Tình hình không đơn giản như cô tưởng đâu, thật ra ở đây người cần viện trợ y tế nhiều nhất là phụ nữ và trẻ nhỏ thuộc tầng lớp trung trong xã hội. Tôi nghĩ trước khi đến đây các bạn đã nghiên cứu rõ văn hóa của đất nước này rồi, nhưng chắc là chưa nghiên cứu đến độ sâu ẩn chứa bên trong, ở đây vẫn tồn tại tư tưởng cổ hủ lạc hậu, trọng nam khinh nữ, chúng ta chỉ có thể hành y cứu người chứ không thể thay đổi tư tưởng và quan niệm lạc hậu này của họ được. Điều này nằm ngòai tầm với của tất cả chúng ta.
Khả Hoan ngây người trong giây lát, những lời nói của trưởng đoàn tựa hồ đang cất giấu nhiều ý tứ trong đó nhưng Khả Hoan hòan toàn không suy nghĩ sâu xa như thế. Cô đưa ra yêu cầu: “Trưởng đoàn à, em muốn chúng ra đi thăm khám bệnh ở khu dân cư quanh đây, ở đó mới có nhiều bệnh nhân cần chúng ta giúp đỡ.”
Trưởng đòan nhìn thấy rõ sự nhiệt tình và kiên quyết trong mắt Khả Hoan, không khỏi tán dương người con gái trẻ tuổi nhưng đầy tài hoa, đầy nhiệt huyết này. Xét thấy những nơi Khả Hoan đề cập tới đều thật sự cần dịch vụ y tế nhiều hơn nữa, trưởng đoàn gật đầu đồng ý Khả Hoan yêu cầu.
Khu dân cư Khả Hoan thăm khám nhìn vào là 1 khu lớn nhưng bên trong lại chia thành 20 khu nhỏ, mỗi viện trợ viên phụ trách một khu. Lúc mới tiến vào Khả Hoan mới hiểu những người dân ở đây không phải vì họ không bị bệnh mà là họ không có đủ tiền hoặc không có quyền lợi được đến viện. Bệnh viện chỉ dành cho những người có tiền, có quyền mà thôi. Khả Hoan cảm giác cực kỳ buồn bực, tại sao chính phủ lại có thể đối đãi người dân như vậy, không nhìn thấy người dân nghèo đang bị ốm đau bệnh tật tra tấn hay sao. Trưởng đoàn nhìn thấy Khả Hoan biểu lộ cảm xúc như vậy, lên tiếng trấn an: “Quốc gia này mới dành độc lập còn chưa đến năm mươi năm, hiện vẫn còn chưa ổn định, chính phủ lâm thời cũng là do dùng vũ lực cướp chính quyền, giờ còn phải quét sạch phần tử phản loạn, sau mới tính đến kiến thiết xây dựng đất nước. Chúng ta đến đây để giúp chính phủ của họ, chứ không phải đến giúp người dân ở đây.” Khả Hoan gật đầu, thu hồi tâm tư, tiếp tục thăm bệnh.
Đến chiều, trưởng đoán thấy Khả Hoan đã quen với việc thăm khám bệnh ở đây, liền dặn 2 hộ sỹ người địa phương ở lại cùng cô, còn ông lại đi sang khu dân cư khác thăm bệnh.
Vì thăm bệnh tại nhà nên bệnh nhân chen lấn rất đông, không theo thứ tự luân phiên nào cả, dù vậy Khả Hoan vẫn nhận ra họ vẫn sắp xếp theo quan niệm giai tầng của riêng họ, nghĩa là nam nhân phía trước nữ nhân cùng trẻ nhỏ xếp đằng sau, thậm chí có người đàn ông còn chẳng xếp hàng mà ngang nhiên đứng lên phía trước, những người phụ nữ đứng sau cũng chẳng có ý kiến gì cả. Khả Hoan lại một lần nữa cảm thấy bất bình, nhưng bệnh nhân đông, cộng thêm cô phải luôn tay luôn chân thăm khám nên không có thời gian thể hiện sự bất mãn này ra ngòai. Đến tận tối muộn, một hộ sỹ mới mang đèn dầu đến, nhìn thế mới biết việc dùng đèn dầu thăm khám bệnh là việc thường xuyên như cơm bữa ở đây.
Bệnh nhân cuối cùng là một cô bé khoảng chừng 10 tuổi, đang được mẹ ôm cứng trong một chiếc váy trùm, Khả Hoan kinh sợ khi thấy từ mông tới gối toàn bộ da thịt bong tróc, thậm chí ở chân xương ống còn lộ hẳn ra ngoài. Đây là lần đầu tiên Khả Hoan nhìn thấy một trẻ em thụ thương nghiêm trọng như vậy, cô bé vì đau quá nên đã hôn mê từ bao giờ. Nghe mẹ đứa trẻ huơ tay chân một hồi, Khả Hoan câu hiểu câu không, tóm lại cũng hiểu ra tình huống, là cô bé quá đói nên ăn vụng chút đồ ăn nên bị cha và anh trai đánh đập ra nông nỗi này. Khả Hoan không tránh khỏi một trận phát run.
Thuốc men mang theo không đủ để cứu chữa cho cô bé, Khả Hoan quyết định quay về cư xá để lấy dược liệu mà cô mang từ TQ sang. Khả Hoan bảo hộ sỹ và 2 mẹ con ở lại đó chờ, còn tự mình mang theo chiếc đền dầu đi về hướng cư xá.
Từ khu dân cư tới cư xá cũng không quá gần, Khả Hoan phải mất đến gần 40 phút mới về tới cư xá, vội vàng mang bao cứu thương trở lại khu dân cư, ven đường trời tối đen không nhìn thấy một bóng người. Cô mệt đến nỗi không thể chạy được nữa mà phải bước đi nhanh, trong lòng không khỏi bực tức nơi quái quỷ này, ngay cả xe đạp cũng không có, ở đây cùng lắm chỉ có 10% là có xe đi, còn lại 90% là đi bộ, cô thì đen đủi nên nằm trong đám 90% đó.
Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên trong bóng đêm xuất hiện 3 bóng người, Khả Hoan còn chưa kịp định hình, chỉ mới A…. lên một tiếng đã bị bịt miệng kéo đi.
Điều kiện chữa bệnh ở đây cực kỳ khó khăn, do gần xích đạo nên thời tiết rất oi bức, cơ hồi không chịu nổi, trong phòng bệnh cũng không có máy điều hòa nhiệt độ, có lẽ người dân ở đây cũng sớm thích nghi với điều kiện hạn chế này nên mỗi lần Khả Hoan thăm khám bệnh xong cả người đều như tắm mồ hôi, thậm chí là hít thở không thông. Sức khỏe của cô cũng ngày một suy giảm trong khi thức ăn, đồ uống lại khan hiếm, không đáp ứng được yêu cầu dinh dưỡng tối thiểu. Nguồn nước ở đây bị nhiễm sắt nghiêm trọng, vượt rất xa so với chỉ tiêu cho phép nên mỗi lần cô chỉ dám uống rất ít, cơ thể cơ hồi thiếu nước trầm trọng. Đến đây được 3 tháng mà Khả Hoan đã bị ốm nặng 3 lần, có lần còn bị đi tả mất 3 ngày. Mặc dù vậy cô vẫn không nghỉ ngơi, vẫn thăm khám bệnh bình thường, đồng nghiệp hết lòng khích lệ tinh thần khiến cô càng thêm nghị lực: Hóa ra là trong hoàn cảnh khó khăn cô mới phát hiện ra rằng sức chịu đựng của bản thân rất lớn, chỉ khi ban đêm nằm ngủ, cô mới cảm thấy buồn bã và cô đơn, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của người thân, của Tô Nghị.
Quen dần với cuộc sống khắc nghiệt, Khả Hoan dần quên đi và nhanh chóng thích ứng với tình thế, thoáng cái mà đã được 4 tháng kể từ khi Khả Hoan tới đây. Cô phát hiện ra rằng ở đây bệnh nhân nam nhiều hơn nữ và hầu hết là gia đình giàu có, cô lại tưởng rằng nữ nhân ở đây có sức đề kháng cao hơn nam giới, suy đi nghĩ lại vẫn thấy có gì đó không hợp lý lắm. Cuối tuần, theo lệ thường cả đoàn sẽ tập trung cùng nhau tổng kết lại tình hình khám chữa bệnh trong tháng, thông báo tin tức về dịch bệnh mới. Cuộc họp kết thúc, Khả Hoan mới đưa ra nghi vấn của mình để mọ người cùng thảo luận, theo cô trừ bỏ việc khám bệnh cứu người, cần phải có điều tra phân tích nguyên nhân bệnh trạng tại những khu dân cư lạc hậu thấp kém.
Một số đồng sự cũng tỏ ra nhất trí, nhưng khi bàn tới việc tới các tiểu khu lạc hậu thăm khám bệnh thì mọi người lại trầm mặt, Khả Hoan có chút khó hiểu nhìn mọi người, không hiểu sao không khí tự nhiên lại im ắng vậy.
Trưởng đoàn đành phải giải thích: “Tình hình không đơn giản như cô tưởng đâu, thật ra ở đây người cần viện trợ y tế nhiều nhất là phụ nữ và trẻ nhỏ thuộc tầng lớp trung trong xã hội. Tôi nghĩ trước khi đến đây các bạn đã nghiên cứu rõ văn hóa của đất nước này rồi, nhưng chắc là chưa nghiên cứu đến độ sâu ẩn chứa bên trong, ở đây vẫn tồn tại tư tưởng cổ hủ lạc hậu, trọng nam khinh nữ, chúng ta chỉ có thể hành y cứu người chứ không thể thay đổi tư tưởng và quan niệm lạc hậu này của họ được. Điều này nằm ngòai tầm với của tất cả chúng ta.
Khả Hoan ngây người trong giây lát, những lời nói của trưởng đoàn tựa hồ đang cất giấu nhiều ý tứ trong đó nhưng Khả Hoan hòan toàn không suy nghĩ sâu xa như thế. Cô đưa ra yêu cầu: “Trưởng đoàn à, em muốn chúng ra đi thăm khám bệnh ở khu dân cư quanh đây, ở đó mới có nhiều bệnh nhân cần chúng ta giúp đỡ.”
Trưởng đòan nhìn thấy rõ sự nhiệt tình và kiên quyết trong mắt Khả Hoan, không khỏi tán dương người con gái trẻ tuổi nhưng đầy tài hoa, đầy nhiệt huyết này. Xét thấy những nơi Khả Hoan đề cập tới đều thật sự cần dịch vụ y tế nhiều hơn nữa, trưởng đoàn gật đầu đồng ý Khả Hoan yêu cầu.
Khu dân cư Khả Hoan thăm khám nhìn vào là 1 khu lớn nhưng bên trong lại chia thành 20 khu nhỏ, mỗi viện trợ viên phụ trách một khu. Lúc mới tiến vào Khả Hoan mới hiểu những người dân ở đây không phải vì họ không bị bệnh mà là họ không có đủ tiền hoặc không có quyền lợi được đến viện. Bệnh viện chỉ dành cho những người có tiền, có quyền mà thôi. Khả Hoan cảm giác cực kỳ buồn bực, tại sao chính phủ lại có thể đối đãi người dân như vậy, không nhìn thấy người dân nghèo đang bị ốm đau bệnh tật tra tấn hay sao. Trưởng đoàn nhìn thấy Khả Hoan biểu lộ cảm xúc như vậy, lên tiếng trấn an: “Quốc gia này mới dành độc lập còn chưa đến năm mươi năm, hiện vẫn còn chưa ổn định, chính phủ lâm thời cũng là do dùng vũ lực cướp chính quyền, giờ còn phải quét sạch phần tử phản loạn, sau mới tính đến kiến thiết xây dựng đất nước. Chúng ta đến đây để giúp chính phủ của họ, chứ không phải đến giúp người dân ở đây.” Khả Hoan gật đầu, thu hồi tâm tư, tiếp tục thăm bệnh.
Đến chiều, trưởng đoán thấy Khả Hoan đã quen với việc thăm khám bệnh ở đây, liền dặn 2 hộ sỹ người địa phương ở lại cùng cô, còn ông lại đi sang khu dân cư khác thăm bệnh.
Vì thăm bệnh tại nhà nên bệnh nhân chen lấn rất đông, không theo thứ tự luân phiên nào cả, dù vậy Khả Hoan vẫn nhận ra họ vẫn sắp xếp theo quan niệm giai tầng của riêng họ, nghĩa là nam nhân phía trước nữ nhân cùng trẻ nhỏ xếp đằng sau, thậm chí có người đàn ông còn chẳng xếp hàng mà ngang nhiên đứng lên phía trước, những người phụ nữ đứng sau cũng chẳng có ý kiến gì cả. Khả Hoan lại một lần nữa cảm thấy bất bình, nhưng bệnh nhân đông, cộng thêm cô phải luôn tay luôn chân thăm khám nên không có thời gian thể hiện sự bất mãn này ra ngòai. Đến tận tối muộn, một hộ sỹ mới mang đèn dầu đến, nhìn thế mới biết việc dùng đèn dầu thăm khám bệnh là việc thường xuyên như cơm bữa ở đây.
Bệnh nhân cuối cùng là một cô bé khoảng chừng 10 tuổi, đang được mẹ ôm cứng trong một chiếc váy trùm, Khả Hoan kinh sợ khi thấy từ mông tới gối toàn bộ da thịt bong tróc, thậm chí ở chân xương ống còn lộ hẳn ra ngoài. Đây là lần đầu tiên Khả Hoan nhìn thấy một trẻ em thụ thương nghiêm trọng như vậy, cô bé vì đau quá nên đã hôn mê từ bao giờ. Nghe mẹ đứa trẻ huơ tay chân một hồi, Khả Hoan câu hiểu câu không, tóm lại cũng hiểu ra tình huống, là cô bé quá đói nên ăn vụng chút đồ ăn nên bị cha và anh trai đánh đập ra nông nỗi này. Khả Hoan không tránh khỏi một trận phát run.
Thuốc men mang theo không đủ để cứu chữa cho cô bé, Khả Hoan quyết định quay về cư xá để lấy dược liệu mà cô mang từ TQ sang. Khả Hoan bảo hộ sỹ và 2 mẹ con ở lại đó chờ, còn tự mình mang theo chiếc đền dầu đi về hướng cư xá.
Từ khu dân cư tới cư xá cũng không quá gần, Khả Hoan phải mất đến gần 40 phút mới về tới cư xá, vội vàng mang bao cứu thương trở lại khu dân cư, ven đường trời tối đen không nhìn thấy một bóng người. Cô mệt đến nỗi không thể chạy được nữa mà phải bước đi nhanh, trong lòng không khỏi bực tức nơi quái quỷ này, ngay cả xe đạp cũng không có, ở đây cùng lắm chỉ có 10% là có xe đi, còn lại 90% là đi bộ, cô thì đen đủi nên nằm trong đám 90% đó.
Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên trong bóng đêm xuất hiện 3 bóng người, Khả Hoan còn chưa kịp định hình, chỉ mới A…. lên một tiếng đã bị bịt miệng kéo đi.
Tác giả :
Huyền Lộng