Không Thể Không Yêu Ta
Chương 36
Bày tỏ
Đau đau đau đau đau! ! ! ! !
Sao lại đau đến vậy chứ?
Ta nỗ lực bắt chính mình tỉnh táo, càng cưỡng bách chính mình không vì nỗi đau này mà lại lần nữa từ bỏ thân thể yếu đuối đến đáng chết này.
Khó trách Tư Nại Khắc nói là chính ta không nguyện ý tỉnh lại!
“Vô Tịch, Vô Tịch! Ngươi tỉnh rồi sao? Có thể nghe thấy ta nói không?” Oa, thanh âm khàn ghê nha!
Ta nỗ lực giãy dụa, cuối cùng khiến cho mí mắt tách ra một đường kẽ.
Không phải đi! Ta bị dọa đứng, gia hỏa tiều tụy này thật sự là tên đẹp trai mà ta đã cứu sao?
“Bộ dáng của ngươi……. nhìn thật xấu nha!” Ta không nhịn được cười nhạo hắn, nhưng lập tức lại phun ra một ngụm máu tươi.
Không phải đi? Chỉ là nói chuyện mà thôi, máu của ta có nhiều đến mức khiến ta phun ra không?
“Đừng gấp, từ từ nói.” Có lẽ là thanh âm của ta quá nhỏ, có lẽ là sự thanh tỉnh của ta khiến hắn vui sướng điên cuồng, hắn thế nhưng hoàn toàn không có chú ý xem ta nói cái gì.
Hắn nhẹ nhàng đỡ ta ngồi dậy, cho ta dựa nghiêng vào người hắn, lau đi vết máu bên miệng ta, sau đó thấp giọng nói: “Ngươi đừng lo lắng, người của ta đã tìm ra hành tung của Vô Hồi Cốc chủ rồi, chúng ta cũng đang đuổi tới đó, ngươi sẽ không có chuyện gì, đừng lo lắng.”
Nói cũng kỳ quái, ta vừa dựa vào lòng hắn, đau đớn trên người tựa hồ cũng giảm đi không ít, ta hơi nhẹ gật đầu, biểu thị ta nghe rõ hắn nói gì.
“Này, bộ dáng hiện tại của ngươi rất xấu đó! Ngươi đã mấy ngày không ngủ rồi?” Cảm giác đau đớn thoái lui, tinh thần của ta cũng tốt lên không ít, sau vài tiếng thở dốc, thanh âm của ta cũng lớn hơn vài phần.
“Ngươi sẽ ghét ta xấu sao? Trên người không đau nữa sao? Xin lỗi, ta chỉ có thể làm được bao nhiêu đó thôi. Để ngươi chịu khổ rồi, xin lỗi.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc ta, từng tiếng xin lỗi dịu dàng, ấm áp cõi lòng ta.
Lúc này, khi ta không biết có thể sống tiếp nữa hay không, hắn lại nguyện ý đối với ta như vậy, chắc….. đây thật sự là thích ta đúng không?
“Này, vấn đề hôm đó ta hỏi ngươi, ngươi còn chưa có trả lời ta đó!” Ta tham luyến độ ấm của hắn, chịu không được bắt đầu phóng túng tính tình của mình.
“Cái gì?” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, tuy ta biết hiện tại bộ dạng của mình nhất định vô cùng khó xem, nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối lại giống như đang nhìn bảo bối trân quý nhất.
“Ngươi không phải là đã thích ta rồi chứ?” Ta cười hỏi, thỏa mãn cảm giác được thân thể hắn thoáng chốc cứng đờ lại.
“Đừng, hiện tại đừng nói.” Ta nỗ lực nâng tay lên, điểm lên môi hắn, ngăn cản lời sắp sửa buột miệng nói ra, “Nếu như ta có thể sống tiếp, ta mới chân thành nghe câu trả lời của ngươi.” Tay vô lực thả xuống, nhưng nửa đường lại rơi vào lòng bàn tay hắn.
Đem ngón tay băng lạnh của ta đưa lên môi hắn hôn một chút, thanh âm hắn mang theo chút khàn khàn, “Ngươi sẽ cho rằng ta chỉ là vì muốn báo ơn sao?”
Ta nhẹ cười, “Ngươi mới không phải thứ ngốc nghếch xem cảm kích là ái tình! Ngươi lo lắng cách nhìn của ta như vậy, có phải là đã quá xem nhẹ ta rồi không?”
“Vì ngươi đáng, là ta quá ngốc.” Hắn nắm tay ta, dùng nhiệt độ của hắn để sưởi ấm ngón tay băng lạnh của ta.
“Ta không có tốt như ngươi nói đâu….” Ta bất đắc dĩ nói nhỏ, “Ngươi nhất định không phải là người của bất cứ quốc gia nào trên đại lục này, có lẽ ta nên nói cho ngươi một cái tên khác của ta, ta tên là Y Ân, hiện tại Lãng Ca và Phụng Duyệt chắc vẫn có người đang tìm ta.”
“Vì ngươi, rất đáng.” Hắn đại khái đã nghe qua cái tên Y Ân rồi, thân thể cứng ngắc đó nhưng lại lập tức thả lỏng đi.
“Ngươi không hiểu rồi.” Ta vô thanh than thở, “Muốn nghe chuyện của ta không?”
Hắn hơi mỉm cười, “Nếu như ngươi không mệt.”
Ta lắc đầu, bắt đầu kể từ lúc ta bị bạn tốt thương tổn tình cảm, rồi như thế nào rơi vào thời không này, như thế nào thay thế thân thể của Doãn Ân, đến lần đầu tiên ta gặp Tuyết Vô Tình, rồi lại đến Vô Hồi Cốc, thậm chí lễ đầy tháng của tiểu công chúa của Phụng Duyệt Nữ vương, trừ che giấu đi sự tồn tại của Tư Nại Khắc, ta từng li từng tí nói hết cho hắn.
“Ngươi tin không? Ta như vậy, ngươi còn nói là đáng không?” Mới đầu hắn có hơi run rẩy, sau đó dần dần bình tĩnh lại, nghe ta hỏi như vậy, hắn chỉ ôm ta càng chặt thêm, “Đừng nói lời ngốc nghếch, bọn họ tuy tổn thương ngươi, nhưng ta phải cảm ơn họ đã mang ngươi.” Dịu dàng hôn lên môi ta, hắn đem những lời cuối cùng nhét vào trong miệng ta, “tới đây cho ta.”
Bất giác nắm chặt góc áo của hắn, ta cảm thấy muốn khóc.
“Tại sao ngươi có thể tin tưởng ta?” Ta cảm thấy mình tựa hồ đã quá may mắn rồi, những chuyện khó có thể tin đó hắn lại có thể hoàn toàn tiếp nhận sao?
“Trên đảo của chúng ta có cung phụng một thần long, truyền thuyết nói rằng ngài là tổ tiên của tộc chúng ta, trong những tường thuật có liên quan tới ngài, cũng đã từng nói ngài là từ nơi khác phá rách thời không mà đi vào thế giới này, ngài có thể làm được, ngươi tại sao lại không thể chứ?” Hắn nhàn nhạt cười, rồi đỡ ta nằm xuống.
“Ta sao lại có thể so sánh với thần long?” Ta bất giác cảm thấy hiếu kỳ, “Trên đảo? Ngươi là người ở biển sao?”
“Đúng vậy, chúng ta là hài tử của thần long, là nhi tử của biển cả, chúng ta đời đời kiếp kiếp định cư trên biển, ta sẽ mang ngươi đi xem, biển cả mênh mông, mỹ lệ, biến ảo khôn lường đó. Hiện tại, nghỉ ngơi cho tốt, thân thể của ngươi quá suy yếu, cần nghĩ ngơi nhiều mới được.” Hắn kéo chăn đắp kín cho ta, ngồi bên giường, “Ta sẽ ở đây với ngươi.”
Ta gật đầu, đột nhiên nói với hắn, “Ngươi sẽ làm khó Li Thiển sao?”
Hắn trước nhăn mày một chút, sau đó dùng đôi mắt trong vắt nhìn ta, “Vô luận có chuyện gì, đều đợi ngươi khỏe rồi lại nói, ngươi đối với hắn, chắc vẫn không thể buông xuống được đúng không?”
Ta đỏ mặt, có chút bất an: “Trong mắt ta, hắn vẫn là một hài tử hơn mười tuổi.”
“Hài tử sao có thể làm ra chuyện đó với ngươi?” Hắn đau lòng nắm chặt tay ta, “Đến lúc đó lại nói, ngươi ngủ đi.”
Ta cũng không nói nữa, mỉm cười gieo mình vào hắc ám.
Đau đau đau đau đau! ! ! ! !
Sao lại đau đến vậy chứ?
Ta nỗ lực bắt chính mình tỉnh táo, càng cưỡng bách chính mình không vì nỗi đau này mà lại lần nữa từ bỏ thân thể yếu đuối đến đáng chết này.
Khó trách Tư Nại Khắc nói là chính ta không nguyện ý tỉnh lại!
“Vô Tịch, Vô Tịch! Ngươi tỉnh rồi sao? Có thể nghe thấy ta nói không?” Oa, thanh âm khàn ghê nha!
Ta nỗ lực giãy dụa, cuối cùng khiến cho mí mắt tách ra một đường kẽ.
Không phải đi! Ta bị dọa đứng, gia hỏa tiều tụy này thật sự là tên đẹp trai mà ta đã cứu sao?
“Bộ dáng của ngươi……. nhìn thật xấu nha!” Ta không nhịn được cười nhạo hắn, nhưng lập tức lại phun ra một ngụm máu tươi.
Không phải đi? Chỉ là nói chuyện mà thôi, máu của ta có nhiều đến mức khiến ta phun ra không?
“Đừng gấp, từ từ nói.” Có lẽ là thanh âm của ta quá nhỏ, có lẽ là sự thanh tỉnh của ta khiến hắn vui sướng điên cuồng, hắn thế nhưng hoàn toàn không có chú ý xem ta nói cái gì.
Hắn nhẹ nhàng đỡ ta ngồi dậy, cho ta dựa nghiêng vào người hắn, lau đi vết máu bên miệng ta, sau đó thấp giọng nói: “Ngươi đừng lo lắng, người của ta đã tìm ra hành tung của Vô Hồi Cốc chủ rồi, chúng ta cũng đang đuổi tới đó, ngươi sẽ không có chuyện gì, đừng lo lắng.”
Nói cũng kỳ quái, ta vừa dựa vào lòng hắn, đau đớn trên người tựa hồ cũng giảm đi không ít, ta hơi nhẹ gật đầu, biểu thị ta nghe rõ hắn nói gì.
“Này, bộ dáng hiện tại của ngươi rất xấu đó! Ngươi đã mấy ngày không ngủ rồi?” Cảm giác đau đớn thoái lui, tinh thần của ta cũng tốt lên không ít, sau vài tiếng thở dốc, thanh âm của ta cũng lớn hơn vài phần.
“Ngươi sẽ ghét ta xấu sao? Trên người không đau nữa sao? Xin lỗi, ta chỉ có thể làm được bao nhiêu đó thôi. Để ngươi chịu khổ rồi, xin lỗi.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc ta, từng tiếng xin lỗi dịu dàng, ấm áp cõi lòng ta.
Lúc này, khi ta không biết có thể sống tiếp nữa hay không, hắn lại nguyện ý đối với ta như vậy, chắc….. đây thật sự là thích ta đúng không?
“Này, vấn đề hôm đó ta hỏi ngươi, ngươi còn chưa có trả lời ta đó!” Ta tham luyến độ ấm của hắn, chịu không được bắt đầu phóng túng tính tình của mình.
“Cái gì?” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, tuy ta biết hiện tại bộ dạng của mình nhất định vô cùng khó xem, nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối lại giống như đang nhìn bảo bối trân quý nhất.
“Ngươi không phải là đã thích ta rồi chứ?” Ta cười hỏi, thỏa mãn cảm giác được thân thể hắn thoáng chốc cứng đờ lại.
“Đừng, hiện tại đừng nói.” Ta nỗ lực nâng tay lên, điểm lên môi hắn, ngăn cản lời sắp sửa buột miệng nói ra, “Nếu như ta có thể sống tiếp, ta mới chân thành nghe câu trả lời của ngươi.” Tay vô lực thả xuống, nhưng nửa đường lại rơi vào lòng bàn tay hắn.
Đem ngón tay băng lạnh của ta đưa lên môi hắn hôn một chút, thanh âm hắn mang theo chút khàn khàn, “Ngươi sẽ cho rằng ta chỉ là vì muốn báo ơn sao?”
Ta nhẹ cười, “Ngươi mới không phải thứ ngốc nghếch xem cảm kích là ái tình! Ngươi lo lắng cách nhìn của ta như vậy, có phải là đã quá xem nhẹ ta rồi không?”
“Vì ngươi đáng, là ta quá ngốc.” Hắn nắm tay ta, dùng nhiệt độ của hắn để sưởi ấm ngón tay băng lạnh của ta.
“Ta không có tốt như ngươi nói đâu….” Ta bất đắc dĩ nói nhỏ, “Ngươi nhất định không phải là người của bất cứ quốc gia nào trên đại lục này, có lẽ ta nên nói cho ngươi một cái tên khác của ta, ta tên là Y Ân, hiện tại Lãng Ca và Phụng Duyệt chắc vẫn có người đang tìm ta.”
“Vì ngươi, rất đáng.” Hắn đại khái đã nghe qua cái tên Y Ân rồi, thân thể cứng ngắc đó nhưng lại lập tức thả lỏng đi.
“Ngươi không hiểu rồi.” Ta vô thanh than thở, “Muốn nghe chuyện của ta không?”
Hắn hơi mỉm cười, “Nếu như ngươi không mệt.”
Ta lắc đầu, bắt đầu kể từ lúc ta bị bạn tốt thương tổn tình cảm, rồi như thế nào rơi vào thời không này, như thế nào thay thế thân thể của Doãn Ân, đến lần đầu tiên ta gặp Tuyết Vô Tình, rồi lại đến Vô Hồi Cốc, thậm chí lễ đầy tháng của tiểu công chúa của Phụng Duyệt Nữ vương, trừ che giấu đi sự tồn tại của Tư Nại Khắc, ta từng li từng tí nói hết cho hắn.
“Ngươi tin không? Ta như vậy, ngươi còn nói là đáng không?” Mới đầu hắn có hơi run rẩy, sau đó dần dần bình tĩnh lại, nghe ta hỏi như vậy, hắn chỉ ôm ta càng chặt thêm, “Đừng nói lời ngốc nghếch, bọn họ tuy tổn thương ngươi, nhưng ta phải cảm ơn họ đã mang ngươi.” Dịu dàng hôn lên môi ta, hắn đem những lời cuối cùng nhét vào trong miệng ta, “tới đây cho ta.”
Bất giác nắm chặt góc áo của hắn, ta cảm thấy muốn khóc.
“Tại sao ngươi có thể tin tưởng ta?” Ta cảm thấy mình tựa hồ đã quá may mắn rồi, những chuyện khó có thể tin đó hắn lại có thể hoàn toàn tiếp nhận sao?
“Trên đảo của chúng ta có cung phụng một thần long, truyền thuyết nói rằng ngài là tổ tiên của tộc chúng ta, trong những tường thuật có liên quan tới ngài, cũng đã từng nói ngài là từ nơi khác phá rách thời không mà đi vào thế giới này, ngài có thể làm được, ngươi tại sao lại không thể chứ?” Hắn nhàn nhạt cười, rồi đỡ ta nằm xuống.
“Ta sao lại có thể so sánh với thần long?” Ta bất giác cảm thấy hiếu kỳ, “Trên đảo? Ngươi là người ở biển sao?”
“Đúng vậy, chúng ta là hài tử của thần long, là nhi tử của biển cả, chúng ta đời đời kiếp kiếp định cư trên biển, ta sẽ mang ngươi đi xem, biển cả mênh mông, mỹ lệ, biến ảo khôn lường đó. Hiện tại, nghỉ ngơi cho tốt, thân thể của ngươi quá suy yếu, cần nghĩ ngơi nhiều mới được.” Hắn kéo chăn đắp kín cho ta, ngồi bên giường, “Ta sẽ ở đây với ngươi.”
Ta gật đầu, đột nhiên nói với hắn, “Ngươi sẽ làm khó Li Thiển sao?”
Hắn trước nhăn mày một chút, sau đó dùng đôi mắt trong vắt nhìn ta, “Vô luận có chuyện gì, đều đợi ngươi khỏe rồi lại nói, ngươi đối với hắn, chắc vẫn không thể buông xuống được đúng không?”
Ta đỏ mặt, có chút bất an: “Trong mắt ta, hắn vẫn là một hài tử hơn mười tuổi.”
“Hài tử sao có thể làm ra chuyện đó với ngươi?” Hắn đau lòng nắm chặt tay ta, “Đến lúc đó lại nói, ngươi ngủ đi.”
Ta cũng không nói nữa, mỉm cười gieo mình vào hắc ám.
Tác giả :
Yêu Là Duy Nhất